Trục Lãng

Chương 82: 82: Ngoại Truyện 1 2





Ngoại truyện 1: Kẻ ngốc và đồ khốn (2)
Biệt thự có bể bơi nước nóng trong nhà riêng.

Sau giờ nghỉ trưa, vẫn còn một khoảng thời gian trước giờ chuẩn bị bữa tối, sáu người quyết định đi tận hưởng không khí mát mẻ.
Tuỳ Ý và Ninh Lan đều từng hợp tác với Kỷ Chi Nam trong lúc quay phim.

Vợ chồng Quách Hạo mặc nhiên thừa nhận quan hệ bọn họ tốt, chơi cái gì cũng kéo mọi người theo.
Một số người biết bơi thi đấu nội dung 100 mét tự do và chơi bóng chuyền nước.
Kỷ Chi Nam không biết bơi, ngồi ở thành bể đung đưa chân tự mua vui.

Vết thương cũ ở chân Ninh Lan rất dễ tái phát vào hè thu, Tuỳ Ý không cho anh xuống nước, anh bèn nằm trên ghế cách bể ba mét xem bọn họ vui đùa, thỉnh thoảng có quả bóng ném về phía anh, anh giơ tay đón lấy ném lại, quả bóng chắc chắn sẽ rơi thẳng vào tay Tuỳ Ý.
"Đừng chuyền bóng cho Tiểu Ninh nữa, trong mắt cậu ấy chỉ có em trai thôi, người khác không chứa được!" Lưu Vũ Khanh trêu đùa, nói.
Ở trước mặt người ngoài, da mặt Ninh Lan rất mỏng, có một lần ném bóng cho Kỷ Chi Nam ngồi ở thành bể.

Anh ta thản nhiên nhận lấy rồi ném cho chồng, Quách Hạo đấm ngực hét lớn: "Tiểu Nam, sao cậu cũng như vậy hả!"
Trong lúc nghỉ, Tần Nguỵ Vũ và Quách Hạo đi lấy đồ uống cho mọi người, Tuỳ Ý cũng chuẩn bị lên bờ, Ninh Lan cầm khăn tắm đi đón cậu.

Lưu Vũ Khanh vẫn đang chơi bóng dưới nước nghịch ngợm ném bóng cho họ, hô to: "Đón lấy!"
Bóng vẽ ra hình parabol trên không trung, đập vào Kỷ Chi Nam đang cong lưng đứng dậy.

Thành bể trơn, anh ta không đứng vững, cơ thể ngả về phía sau.

Ninh Lan không phản ứng kịp, giơ tay không kéo được cánh tay anh ta, trơ mắt nhìn anh ta ngã xuống.

Tuỳ Ý tinh mắt, tay chân nhanh nhẹn vội vã xông đến đỡ.
Mười phút sau, Kỷ Chi Nam vẫn sợ hãi ngồi trên bờ, được Tần Nguỵ Vũ ôm vào lòng an ủi.

Kỷ Chi Nam bẩm sinh sợ nước, lại có ký ức đáng sợ về nước, cú ngã vừa nãy khiến anh ta bay mất ba hồn bảy vía, giờ khuôn mặt vẫn trắng bệch, đôi môi run rẩy.

May mà Tuỳ Ý đỡ kịp, nếu không cẩn thận bị sặc, hậu quả khó thể tưởng tượng nổi.

Tổ chương trình tạm dừng quay.

Lưu Vũ Khanh vành mắt đỏ hoe ngồi bên xin lỗi.

Mặc dù trạng thái của Kỷ Chi Nam không tốt nhưng không muốn tạo gánh nặng cho người khác, miễn cưỡng cười nói "không sao", sau đó được Tần Nguỵ Vũ đưa về phòng nghỉ ngơi.
Những người khác cũng về phòng thu dọn.
Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.

Tuỳ Ý vào tắm trước, lúc ra thấy Ninh Lan đang ngồi ở bàn bên cửa sổ lật một quyển sách công thức món ngọt mang từ nhà đến.
Ánh mặt trời hoàng hôn rơi xuống người anh tạo một tầng sáng ngọt ngào.

Khuôn mặt Ninh Lan non nớt, nhỏ nhắn, giờ đây đang yên tĩnh ngồi đó, như một học sinh tràn đầy tri thức.
Tuỳ Ý ôm vai anh từ phía sau, cúi xuống hôn lên mặt anh.
Có lẽ Ninh Lan sợ bị camera quay được, trốn đi chỗ khác.

Tuỳ Ý không thích sấy tóc, giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống trang sách.

Lần đầu tiên Ninh Lan không ghét bỏ, chỉ đưa tay gạt đi.
Dù chậm chạp đến đâu, Tuỳ Ý cũng cảm nhận được tâm trạng của bé cưng không tốt.
Trước bữa tối, tổ sản xuất thêm tiết mục gây khó khăn, nhận nguyên liệu thông qua trò chơi, đó là trò chơi thử thách về sự ăn ý ngầm.

Ninh Lan lơ đãng, có mấy câu hỏi thậm chí ngây người ở đó không đáp.
Cuối cùng, nhóm của họ đạt điểm thấp nhất, nguyên liệu nhận được là hai củ hành tây và một ít cải thìa.
Lúc nấu ăn, Lưu Vũ Khanh trộm đưa cho Ninh Lan mấy quả trứng, nhóm Kỷ Chi Nam đưa nhóm anh đậu phụ mới miễn cưỡng tránh tình cảnh quẫn bách phải làm món hắc ám như "canh rau cải thìa hành tây".
Bưng bữa tối lên, tổ chương trình lại làm khó, dùng cách bốc thăm để đổi món ăn của từng nhóm.

Lần này Ninh Lan may mắn, bốc được số 1, chọn đổi món với Quách Hạo và Lưu Vũ Khanh.

Kỷ Chi Nam chọn món của Ninh Lan.

Hai người Quách Lưu hét lớn "Tình yêu khác giới không có nhân quyền", bất đắc dĩ chọn món thịt kho tàu cháy than của sát thủ phòng bếp Kỷ Chi Nam.

Miếng đầu tiên, ngoại trừ biểu cảm của Tuỳ Ý và Ninh Lan như thường, hai nhóm kia phản ứng kịch liệt.

Kỷ Chi Nam thử món trứng xào hành tây của Ninh Lan, sắc mặt biến đổi, suýt nữa muốn nôn ngay tại chỗ, hai mắt đỏ hoe.
Buổi tối ai về phòng nấy, Tuỳ Ý khó hiểu hỏi Ninh Lan: "Trong món ăn có nguyên liệu gì đặc biệt à?"
Dù gì cũng đang quay chương trình, mỗi cảnh đều được ống kính quay lại, cậu cần phải thận trọng một chút.

Cậu hiểu rõ tài nghệ nấu nướng của Ninh Lan, đối với một món ăn gia đình đơn giản như thế, Ninh Lan nhắm mắt cũng không mắc sai lầm, vì sao Kỷ Chi Nam lại phản ứng như vậy khi ăn nó?
"Gia vị trong nhà bếp." Ninh Lan ngẩng đầu nhìn cậu, nhếch mép cười: "Chẳng lẽ em nghĩ anh hạ thuốc?"
Chuyện cũ bất thình lình bị nhắc đến, trái tim Tuỳ Ý thắt lại: "Không phải..."
Ninh Lan đáp: "Thuốc đó không màu không vị, cho dù không pha loãng, uống cả một chai thì mười phút sau mới có tác dụng.

Em yên tâm đi, anh có đố kỵ với anh ta cũng không làm ra chuyện ngu ngốc đó nữa."
Tuỳ Ý trăm miệng khó biện bạch, ngoài sốt ruột còn rút ra được một thông tin trong lời nói của anh khiến cậu sửng sốt, đang định truy hỏi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
Người đến là vợ chồng Tần Nguỵ Vũ và Kỷ Chi Nam, trên tay bưng đồ uống và bánh ngọt, vừa mở cửa đã giải thích ý muốn, cảm ơn Tuỳ Ý đã giúp đỡ vào buổi chiều.
Hai bên hàn huyên một lúc, quay phim đứng sau ghi hình.

Kỷ Chi Nam tìm đề tài khen tay nghề Ninh Lan tốt, khen xong than thở: "Ai biết ớt của tổ chương trình mua về có vị cay bất thường, ăn miếng đầu vội quá nên bị nghẹn.

Tôi ngại nôn ra nên ngậm nửa ngày mới dám nuốt xuống."
Ninh Lan cười đáp: "Lúc đó tôi không thấy sao cả, cắt xong bỏ xuống nồi mới thấy tay bị bỏng, làm khó thầy Kỷ rồi."
Tiễn hai người đến cảm ơn đi, đóng cửa, Ninh Lan đi về phía bàn, tiếp tục ngồi xuống đọc sách.
Tuỳ Ý biết mình làm sai, mặt dày đi theo, nắm tay trái của Ninh Lan: "Còn bị bỏng sao? Tay nào? Hay là hai tay đều..."
Ninh Lan mặc kệ cậu, nhẹ nhàng rút tay về.
Tuỳ Ý nhớ đến "Dỗ vợ đại pháp" mà Lục Khiếu Xuyên dạy cậu – Mặc kệ tiền nhân hậu quả, cúi đầu xin lỗi trước, để anh nguôi giận rồi nói.

Vì thế trầm giọng nói: "Xin lỗi."
Bàn tay đang lật sách của Ninh Lan ngừng lại: "Xin lỗi cái gì?"
"Không nên hỏi anh cho thứ gì vào trong món ăn, không nên ra tay cứu anh ta, không nên...!không nên bắt anh uống thứ thuốc đó."
Không khí ngưng đọng mấy giây, Ninh Lan gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn lên tường: "Có thể tắt camera không?"

Huỷ hợp đồng còn dám, tắt camera thì có gì mà không thể.
Tuỳ Ý rút ổ cắm, chuẩn bị chịu đựng màn "bạo lực gia đình" tiếp theo.
Còn chưa xoay người, Ninh Lan đã ôm eo cậu từ phía sau.
"Em đừng quay lại." Anh siết chặt tay, rầu rĩ hạ lệnh: "Không cho phép quay lại."
"Sao vậy?" Tuỳ Ý không dám nhúc nhích, nghiêng đầu hỏi.
Ninh Lan từ từ mở miệng: "Em thích anh ở điểm nào? Anh không đẹp bằng anh ta, không lương thiện bằng anh ta, không giàu bằng anh ta, chỗ nào cũng không tốt bằng anh ta.

Anh còn hạ thuốc người ta, anh xấu như vậy, sao em lại thích anh...!có phải em lừa anh không?"
Nghe mỗi câu nói của Ninh Lan, trái tim Tuỳ Ý lại trùng xuống một chút, cảm giác này thà bị "bạo hành gia đình" còn hơn.
Cậu biết mình và Ninh Lan còn nút thắt chưa giải quyết.

Cậu cho rằng tất cả trách nhiệm đều tại cậu, để cậu từ từ giải quyết là được nhưng quên đi sự tự ti từ trong xương tuỷ của Ninh Lan, cắm rễ tận đáy lòng, còn cho rằng chỉ cần không nói ra là có thể che đậy mọi chuyện như không có gì xảy ra.
Tuỳ Ý nghe lời không quay đầu lại, nắm bàn tay đang ôm eo cậu: "Đúng vậy, em đang lừa anh."
Ninh Lan hít thở không thông.
"Lừa anh quay lại, lừa anh kết hôn với em, hồi trước còn lừa anh rằng em không thích anh." Tuỳ Ý ấm áp nói: "Em là kẻ dối trá, hứa đối xử tốt với anh nhưng lại thất hứa hết lần này đến lần khác.

Cả thế giới chỉ có kẻ ngốc như anh mới tha thứ cho đồ khốn như em."
Hô hấp ở sau lưng chầm chậm bình ổn.
Hồi lâu, Ninh Lan rút một tay ra, đấm vào vai Tuỳ Ý một cái: "Em mới là kẻ ngốc."
Không có camera giám sát, hai người âu yếm nhau một lúc.

Tuỳ Ý đặt bé cưng không có cảm giác an toàn lên giường, dùng chăn đắp lên đôi chân đang bị lạnh.
Ninh Lan cảm thấy lúc nãy rất mất mặt.

Anh cũng không muốn như thế, buổi chiều thấy Tuỳ Ý cứu Kỷ Chi Nam, trở về phòng lại bị "chất vấn".

Tuần trước anh mới dừng một loại thuốc, có lẽ do tác dụng tâm lý, dây thần kinh nhạy cảm dễ khơi dậy quá khứ không thể chịu đựng được.

Anh đã cố hết sức kiềm chế nhưng không thể quản lý được cảm xúc của mình.
Cách nghĩ của Tuỳ Ý hoàn toàn trái ngược với anh, anh thấy đây là một thời cơ để nhổ cái gai trong lòng.
Ninh Lan cầm công thức nấu ăn lên giả vờ chăm chú, chưa đọc được mấy dòng đã thấy Tuỳ Ý đã đi xuống tầng, lấy lên một củ hành tây và một lọ bột ớt.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Trong tủ lạnh quá ít đồ ăn, khó ăn nhất chỉ có hai thứ này, nào, đút cho em đi."
Ninh Lan ngây người hồi lâu mới hiểu cậu đang để anh báo thù, nhất thời không biết nên cười cậu trẻ con hay nên nhảy lên đấm cho cậu một trận.
Tuỳ Ý bẻ đôi củ hành tây, nói: "Anh chỉ cần quan sát một tên khốn phải nhận hình phạt đáng phải chịu, vừa xem vừa vỗ tay là được."
Bóc được một nửa đã bị hun đến mức không mở nổi mắt.


Tuỳ Ý rắc bột ớt lên hành tây rồi nhét vào tay Ninh Lan.
Ninh Lan bị ép nhận lấy, sau đó dứt khoát vứt xuống đất, hỏi cậu: "Có biết vì sao lúc đó anh bảo thuốc đó là giả không?"
Tuỳ Ý suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
"Lúc đó sợ em lo lắng, hiện giờ sợ em tự trách bản thân." Ninh Lan không lòng vòng, nói thẳng: "Anh không cần cái thứ gọi là "hối hận" hay "áy náy"...!anh không cần."
Thấy anh cuối cùng cũng thẳng thắn, trong lòng Tuỳ Ý thở phào.

Tiếp đó cúi người giơ tay nắm lấy vai anh, cúi đầu xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Làm sao đây, em không chỉ tự trách, còn đau lòng...!đau lòng chết đi được."
Nghĩ đến cảnh Ninh Lan một mình ở trong khách sạn chịu đựng cả đêm, trong lòng cậu thắt lại, hận tại sao lúc đó không quay về nhìn Ninh Lan, hỏi anh có khó chịu không, như vậy nói không chừng bọn họ sẽ mắc ít sai lầm hơn, Ninh Lan cũng không phải vất vả bao năm như vậy.
Tuỳ Ý không giỏi nói lời yêu thương, tỏ tình cũng được, quan tâm cũng thế đều dùng cách bộc bạch nguyên thuỷ nhất, cho dù lời nói có cảm động đến đâu, cậu vẫn có thể nói rõ ràng từng câu từng chữ như đang trịnh trọng, chân thành đọc một bài diễn văn.
Lần này Ninh Lan không có cảm giác tê dại, tầm nhìn của anh đón lấy đôi đồng tử mờ sương của Tuỳ Ý, tai nghe gió thoảng ngoài cửa sổ như tận mắt chứng kiến thời gian trôi qua trên đầu ngón tay.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.
"Để anh sờ thử xem có phải vỡ rồi không." Bàn tay Ninh Lan lướt lên ngực cậu, sờ trái tim là giả, sờ cơ ngực là thật, sờ xong nhếch khoé môi ranh mãnh nói: "Anh đẹp trai, dáng người không tệ nha, đêm dài vô tận, hẹn một đêm thế nào?"
Tuỳ Ý phản ứng rất nhanh, phối hợp đáp: "Nhà có vợ hiền, không hẹn."
Ninh Lan cả giận đẩy cậu ra, hờn dỗi chỉ vào củ hành dưới đất: "Vậy em ăn nó đi, tôi sẽ cho em về nhà."
Tuỳ Ý nghe lời cúi người nhặt lên.

Hai chân Ninh Lan giẫm một cái, nhanh nhẹn nhảy lên lưng cậu.

Tuỳ Ý đã đoán trước anh có chiêu trò, nhanh chóng nắm đầu gối anh, cõng anh xoay vòng vòng, nhảy cao.

Ninh Lan cười đến mức không thở nổi, chóng mặt ôm cổ cậu ra lệnh ngừng lại.
Nằm trên giường thở hổn hển, hai người quay đầu nhìn nhau, hai đôi mắt đều bị hành tây hun chảy nước mắt sinh lý.
Hai người cùng lúc giơ tay lau nước mắt cho đối phương.
Ninh Lan nheo mắt, lau giọt nước mắt nóng hổi bên khoé mắt Tuỳ Ý, lại như tỏ ra chán ghét bôi lên mũi cậu, nói: "Em ngốc thật đấy."
Tuỳ Ý bắt chước, lau nước mặt vào môi anh, chà xát một lúc, thừa nhận: "Ừm."
Ninh Lan há miệng, không cẩn thận li3m phải ngón tay Tuỳ Ý, vị mặn.

Anh rụt lưỡi lại, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Chỉ có em biết đau lòng à? Anh...!anh cũng vậy."
Lời nói vừa dứt, hai người không hẹn mà chớp mắt, vành mắt không chứa được những giọt nước mắt tràn ra.
Rõ ràng là một cảnh tâm sự sến sẩm, tuy nhiên nghĩ đến đây nước mắt lại rơi.

Cả hai bật cười, lúc đầu còn nhịn cười rung cả vai, sau đó dứt khoát oà ra, ôm nhau cười lớn.
Âm thanh truyền sang phòng bên, Quách Hạo đang giúp vợ bóc hạnh nhân, giả vờ cảm thán những thăng trầm cuộc sống – Người trẻ thật tốt, mới cưới thật tốt.
Hết ngoại truyện 1 (2)..