Trục Lãng

Chương 68: Chương 68





Xe chạy đến đường Tuyền Tây, mặt trời vừa xuống núi.
Cách tiệm tạp hoá nhỏ 100 mét, Ninh Lan đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh sợ chẳng may mình về muộn, bà không bật được đèn nên trước khi ra ngoài đã bật hết đèn lên.

Tuy nhiên, lúc này cửa tiệm không có ánh sáng, cửa đóng then cài.
Xe chưa dừng hẳn, Ninh Lan đã mở cửa xe nhảy xuống.

Trong tiệm không có người, trong phòng cũng không, có ghế đổ nghiêng cạnh tường, cầu giao cao hai mét nằm trên đầu đã mở toang.
Trái tim anh đập rộn, trong đầu vụt qua hàng ngàn khả năng, mỗi điều đều khiến anh hoảng hốt lo sợ.
Quay người chạy ra ngoài, suýt nữa đâm phải một người.
Tuỳ Ý thấy phản ứng đầu tiên khi Ninh Lan đâm phải mình là lùi về sau hai bước, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêng đầu liếc Lỗ Hạo đã đỗ xe xong đang tiến về đây, hỏi Ninh Lan: "Anh đi đâu với hắn ta?"
Ninh Lan không tiếp lời, nghiêng người muốn đi ra ngoài, bị Tuỳ Ý duỗi tay chặn lại: "Bà bị đau thắt lưng, giờ đang ở phòng khám địa phương."
Ninh Lan ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Trẹo lưng à? Chuyện gì vậy?"
Tuỳ Ý dùng ánh mắt chỉ vào cái ghế đang đổ kềnh bên kia: "Nhảy cầu giao, bà trèo lên ghế đẩu để bật, không cẩn thận bị trẹo.

Giờ không sao hết, bác sĩ đang xoa bóp cho bà."
Cậu nói nhẹ bâng nhưng thực tế lúc đó bà Trương đã đứng không vững ngã ngửa, cậu đến chậm một bước hoặc phản ứng chậm nửa nhịp, sợ rằng không chỉ đơn giản là trẹo lưng.
Ninh Lan nghe lời cậu nói, hơi thở rối loạn dần ổn định.

Anh về phòng lấy tiền, một chân vừa bước qua lại rụt trở về, hỏi cậu: "Cậu trả trước tiền thuốc, tiền viện à? Bao nhiêu tiền?"
Tâm trạng của Tuỳ Ý vốn chán nản, nghe câu hỏi này như đổ thêm dầu vào lửa.

Cậu lại liếc Lỗ Hạo đứng ở cửa: "Anh ra ngoài với hắn, ngồi xe của hắn, cũng đưa tiền cho hắn sao?"
Ninh Lan không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu đếm tiền trong tay: "Cộng thêm cái áo lần trước, hai nghìn đủ không?"
Từ lúc Tuỳ Ý thấy Ninh Lan và Lỗ Hạo cùng nhau ra ngoài, huyệt thái dương giật không dừng.

"Không đủ." Tuỳ Ý nói: "Có phải anh đã quên mình còn một bà mẹ ruột?"
Ninh Lan trừng to mắt, đôi môi run vài cái: "Cậu...!cậu cho bà ấy tiền à?"

Tuỳ Ý nhếch môi, cười nhạo bản thân chỉ có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh.
"Cậu đưa bà ấy bao nhiêu tiền? Đưa bao nhiêu tiền hả?" Ninh Lan truy hỏi.
"Không nhớ rõ."
Ninh Lan tiến lên hai bước, không buông tha hỏi tiếp: "Rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền hả?"
Lỗ Hạo sợ hai người đánh nhau, bước đến kéo Ninh Lan: "Bọn mình đi thăm bà đã."
Ninh Lan hất tay hắn ra, bình tĩnh nói: "Phiền Lỗ đại ca giúp em chăm sóc bà.

Em thanh toán xong với cậu ta rồi đi sau."
Sau khi Lỗ Hạo rời đi, Tuỳ Ý cười khẩy: "Thanh toán?"
Ninh Lan quay người, lấy giấy và bút trong quầy, đặt trước mặt Tuỳ Ý: "Viết số thẻ lên đây, tôi chuyển trả cậu."
Tuỳ Ý chẳng thèm nhìn lấy một cái, hỏi: "Quan hệ của anh và hắn ta là gì?"
Ninh Lan không trả lời, đẩy giấy bút đến trước mặt cậu: "Viết số thẻ."
Tuỳ Ý đã chịu đủ sự trốn tránh của anh với mình, giơ tay nắm chặt vai anh, cưỡng ép anh nhìn mình: "Em hỏi, anh và hắn có quan hệ gì."
Ninh Lan nhíu mày: "Buông ra."
Lần này Tuỳ Ý không nghe lời anh nói, nắm chặt không buông.
Cậu mơ hồ đoán được Ninh Lan có mối quan hệ không bình thường với người đàn ông kia.

Người đàn ông đó có thể tự do ra vào nhà anh, em trai người đàn ông đó còn gọi anh là "anh dâu", đến bà lão cũng hướng về người đàn ông đó, trẹo lưng cũng không chịu đi bệnh viện, nói phải đợi bác sĩ Lỗ về.
Dường như cậu mới là người thừa thãi, cậu làm phiền cuộc sống của Ninh Lan, ngăn cản Ninh Lan hạnh phúc.

Nhưng cậu không tin, cậu muốn nhận được câu trả lời từ chính miệng Ninh Lan, muốn hỏi anh có thật không cần mình nữa không.
Vai Ninh Lan bị siết đến đau, thấy Tuỳ Ý không nhận được câu trả lời sẽ không buông, rũ mắt, nói: "Liên quan gì đến cậu?"
Tuỳ Ý như bị một cú đấm nặng nề từ trên trời giáng xuống, lục phủ ngũ tạng chấn động.
Ngày trước, cậu cũng dùng câu này để ép Ninh Lan buông tay, bây giờ đến lượt mình, mới biết lực sát thương mạnh đến cỡ nào.
Cậu có chút hụt hẫng, dùng giọng điệu không vững nói: "Em...!em thích anh."
Biết rõ thời điểm không đúng nhưng cậu vẫn nói ra.

Cậu không biết còn có thể nói gì, cậu thực sự không còn cách nào khác.

Lần này đến lượt Ninh Lan cười.

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn Tuỳ Ý, từng câu từng chữ rõ ràng nhắc nhở cậu: "Không phải cậu thích Kỷ Chi Nam à?"
Một bóng hình xẹt qua trước mắt Tuỳ Ý, nụ cười trước mặt trùng với bóng hình đó, giọng nói bên tai vang lên gần xa: "Cậu thấy tôi thế này, có giống anh ta không?"
Ninh Lan như thế thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Tuỳ Ý, sự bất an và lo lắng chồng chất đến cực điểm, nắm tay Ninh Lan: "Anh không giống, anh không giống ai cả.

Trở về với em được không? Anh muốn gì em đều cho hết, trở về với em..."
"Tuỳ Ý."
Tuỳ Ý sững sờ trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên Ninh Lan gọi tên cậu.
Ninh Lan đang cười, đáy mắt lạnh lẽo: "Bảo tôi cút là cậu, bảo tôi quay về cũng là cậu, sao cậu nói gì cũng được hết vậy."
Đôi môi Tuỳ Ý mấp máy, đột nhiên câm nín, một chữ cũng không thốt được lên.
Khoé môi Ninh Lan càng nhếch càng cao: "Có phải cậu muốn ngủ với tôi không?"
Nói xong giơ tay kia lên, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: "Nói sớm chứ, cậu cho tôi mượn tiền, cho mẹ tôi tiền, là đại ân nhân của nhà chúng tôi, cho chút lãi là điều nên làm..."
Mỗi con chữ đều hoá thành kim đâm thẳng vào tim, Tuỳ Ý vội vàng bắt lấy tay anh: "Đừng nói nữa!"
Ninh Lan không chút sợ hãi, tiếp tục: "Nếu không đủ, cậu làm thêm vài lần, làm đến sướng mới thôi, tôi...!ưm."
Những lời tiếp theo đều tan biến trong nụ hôn mang khí thế xâm lược.

Tuỳ Ý siết chặt cằm Ninh Lan, bắt anh phải ngước lên, tay còn lại ôm chặt eo anh, giam anh trong lòng, lưỡi ở trong miệng anh hung hăng công kích, đôi môi cũng quấn quít không buông, quyết liệt như muốn nuốt anh vào bụng.
Đột nhiên đầu lưỡi bị đau, tay Tuỳ Ý buông lỏng, Ninh Lan đẩy mạnh cậu ra.
Ninh Lan thở hổn hền, ngực phập phồng dữ dội nhưng hơi thở vẫn lạnh lẽo như cũ: "Không làm thì cút, đừng ở đây lãng phí thời gian."
Mùi tanh trong miệng Tuỳ Ý lan ra, sắc mặt cậu trắng bệch, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng.
Cơn giận đã đến giới hạn, cậu sợ mình sẽ nói ra lời không thể cứu vãn trong lúc tâm trạng xuống dốc, lau vết máu rỉ ra bên khoé môi, quay người bỏ đi.
Ninh Lan đứng sau lưng cậu ngẩng đầu, con ngươi rời rạc phản chiếu bóng hình cậu, thấy cậu dần chìm vào màn đêm, càng đi càng xa.
Cho đến lúc không nhìn thấy gì mới dựa lưng vào tường từ từ quỳ xuống, cuộn tròn mình lại, chờ đợi bóng tối nuốt chửng.
Tuỳ Ý trở vào trong xe, lấy một bao thuốc trong túi áo.

Lục Khiếu Xuyên nói, thỉnh thoảng hút một điếu, không nói đến mức thoải mái như thần tiên, chí ít có thể vứt bỏ phiền não.
Cậu châm một điếu nhưng không hút, nhìn ánh lửa lập loè, từng đoạn từng đoạn tàn thuốc nhiều lên, sau đó không chịu được sức nặng rơi xuống.
Khói bốc nghi ngút trong xe, nhiều đến mức khiến người ta nghẹt thở, cậu đặt mình trong đó, đợi tâm trí bình tĩnh, điếu thuốc cháy gần hết, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời đang mưa.
Cơn mưa mùa hạ mang theo mùi của cỏ và đất nhưng bởi áp suất không khí quá thấp, con người không thể ngửi thấy cái gọi là trong lành và hương thơm.
Tiệm tạp hoá chéo trước mặt vẫn không bật đèn, có lẽ Ninh Lan đã đi đến phòng khám thăm bà.
Lưỡi đau xong thì cảm thấy tê dại, thỉnh thoảng, một chút tanh ngọt theo nước bọt chảy xuống cổ họng.

Tuỳ Ý vươn tay ra ngoài để mưa làm ướt lòng bàn tay, tìm niềm vui trong nỗi buồn nghĩ, Ninh Lan của cậu còn biết cắn người lúc tức giận, vẫn đáng yêu như trước.
Đáng yêu đến mức cậu muốn kéo cho anh nghe một bài.
Tuỳ Ý vô thức tìm cây đàn của mình, ghế phó lái và ghế sau trống trơn, cậu mới chậm chạp nhớ ra lúc vào tiệm tạp hoá đã tiện tay cầm hộp đàn.

Khi thấy bà Trương sắp ngã, vội vứt hộp đàn xuống đất.
Đợi buổi tối Ninh Lan trở về phát hiện ra, nói không chừng sẽ vứt thẳng nó ra ngoài.
Tuỳ Ý dầm mưa chạy đến trước cửa tiệm tạp hoá.

Cậu biết Ninh Lan không khoá cửa khi ra ngoài, lấy tay đẩy một cái, cửa đã mở.
Bên trong tối om, Tuỳ Ý bật điện thoại làm nguồn sáng mới thấy hộp đàn đang nằm cạnh giá hàng hoá.
Còn có một người cuộn tròn ở đấy.
Trong phòng rất yên tĩnh nhưng không nghe được người đó phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên.
Trái tim Tuỳ Ý đột nhiên đập nhanh, thình – thịch – thình – thịch, đập vào màng nghĩ như thể cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập này.
Đầu Ninh Lan vùi sâu vào đầu gối, không động đậy, áo cởi một nửa chưa cài lại, một bờ vai lộ ra trong không khí, gầy đến mức khiến lòng người run lên.
Đến gần cũng không nghe thấy tiếng thở, dường như anh đã hoàn toàn nhốt mình lại.
Tuỳ Ý hít một hơi thật sâu, từ từ ngồi xổm xuống, chạm lên tay anh, nhẹ giọng gọi: "Lan Lan."
Ninh Lan ôm mình rất chặt, Tuỳ Ý nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của anh nhưng không thể tách ra được, như hòn đá bị đông cứng, chỉ có thể dùng thứ ấm áp mới có thể khiến anh từ từ tan ra.
Tuỳ Ý không tìm được chỗ để dùng sức, dứt khoát quỳ hai gối xuống đất, ôm cả Ninh Lan vào lòng.

Lần này cuối cùng cũng có thể cảm nhận cơ thể anh đang run nhẹ, không biết do sợ hãi hay vì quá lạnh.
Tuỳ Ý thơm vào vành tai đang lộ ra bên ngoài của anh, tiếp tục gọi: "Lan Lan."
Ninh Lan không bài xích sự thân mật của cậu, hoặc là ý thức không rảnh để kháng cự.

Từ lúc gặp lại nhau, đây là lần đầu tiên anh ngoan ngoãn để Tuỳ Ý ôm như vậy.
Nhưng Tuỳ Ý không vui nổi, cậu thà để Ninh Lan đánh cậu, chửi cậu, cắn cậu khiến cậu đổ máu, khiến cậu đau.
Chỉ là đừng dày vò bản thân mình như thế này nữa.

Lúc nãy cậu nên phát hiện ra Ninh Lan có gì đó không đúng.

Trái tim Ninh Lan mềm như vậy, lời nói ra đều vô cùng sắc bén, lúc đâm thương đối phương, chẳng phải cũng làm bị thương bản thân sao?
Anh không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, dùng cách này làm tổn thương người khác thì mình cũng bị thương không kém, ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
"Lan Lan, anh ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn em, nào?"
Tuỳ Ý nhẫn nại dỗ dành, cơ thể căng cứng của Ninh Lan dần dần thả lỏng, cái đầu hận không thể vùi sâu nữa chầm chậm ngẩng lên.
Ninh Lan không khóc nên Tuỳ Ý thở phào nhẹ nhõm.

Cậu dùng đôi tay ấm áp chạm vào gương mặt lạnh lẽo của Ninh Lan, muốn dùng nhiệt độ thấm vào da thịt truyền đến cho anh.
Đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra, con ngươi đen láy của Ninh Lan nhìn chằm chằm cậu, giống như một đứa trẻ mới mở mắt ra nhìn thế giới, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, còn có một chút ngơ ngác.
Tuỳ Ý ôm mặt anh: "Không nhận ra em à?"
Ninh Lan lắc nhẹ đầu, ánh mắt rơi trên người cậu không rời một khắc.
"Dưới đất lạnh, chúng mình đứng lên đã."
Tuỳ Ý buông bàn tay đang ôm eo anh, chuẩn bị tự mình đứng lên rồi ôm anh.

Ninh Lan bỗng hoảng sợ, nắm lấy vạt áo không cho cậu động đậy.
Tuỳ Ý nghe thấy Ninh Lan đang nói, giọng anh nhẹ như muỗi kêu, cậu phải cúi người sáp đến, đỡ mặt Ninh Lan, nửa đùa nửa thật nói: "Không phải vừa rồi dữ dằn to tiếng lắm à? Sao bây giờ..."
Lời nói tiếp theo đều bị chặn lại.
Tuỳ Ý thấy Ninh Lan nước mắt lưng tròng, sau đó hai hàng lệ trào ra, trượt dài trên má, lúc rơi vào tay cậu đã lạnh ngắt.
Tay Ninh Lan nắm chặt vạt áo cậu như lúc cậu định bỏ đi ba năm về trước.
"Tôi...!tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, cậu...!đừng đi, đừng đi, đừng không cần tôi..."
Trước mắt Tuỳ Ý đột nhiên tối lại, sau đó một cơn đau lan tràn khắp cơ thể.
Lúc Ninh Lan khóc không phát ra tiếng, lúc vừa nói vừa khóc, mới nghe thấy tiếng nghẹn ngào.

Bây giờ những lời thổn thức cẩn thận từng li từng tí này, tất cả đều biến thành mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim cậu.
Vạn tiễn xuyên tim cũng chỉ thế mà thôi.
Trong ba năm không tìm thấy Ninh Lan, cậu vẫn buộc bản thân nhìn về phía trước.

Cậu tin rằng Ninh Lan đang cố gắng sinh sống ở một góc nào đó trên thế giới mà cậu không biết, giống như những gì cậu nhìn thấy khi đến khu Tuyền Tây.
Nhưng cậu không biết, vết thương cậu gây ra cho Ninh Lan sâu đến thế, nặng đến vậy, nặng đến mức Ninh Lan chỉ có thể lê cái vỏ rỗng bước về phía trước, mà linh hồn không thể gánh vác bị bỏ rơi, chìm trong bóng tối vô biên ba năm trời, chưa từng tìm thấy lối thoát.
Hết chương 68..