Vì Triệu Thư Anh hiện đang ở Bắc Phi nên không có thời gian sai sử cô , còn Triệu Thư Hàng đang đến giai đoạn quan trọng trong dự án nghiên cứu khoa học, hai ba ngày không về nhà là chuyện bình thường, vì vậy so với các kỳ nghỉ trước, Triệu Chi Liên có nhiều thời gian rảnh hơn bao giờ hết.
Kiều Chi Trân hiện đang làm hai công việc , một là trong viện nghiên cứu khoa học và một là trong cửa hàng hoa, và lớp dạy kèm ngôn ngữ bị đẩy xuống buổi tối, tất nhiên, Vu Lan cũng nhận nhiệm vụ hộ tống chị gái về nhà, qua khung cửa sổ, Triệu Chi Liên dõi theo bóng dáng rời đi của hai chị em.
Điện thoại di động thường xuyên nhận được tin nhắn chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng, đều là những khoản tiền nhỏ vài chục đô la, mỗi khi Triệu Chi Liên nhận được tin nhắn chuyển tiền, cô lại nhớ đến chiếc giày mà cậu thanh niên cố ý ném lên cành cây.
Một ngày nọ, khi cô thức dậy sau giấc ngủ trưa.
Triệu Chi Liên chợt nhớ ra rằng cô đã không gặp Kiều Tri Trân một thời gian rồi, cuối tháng trước hoặc có lẽ là lâu hơn nữa, bởi vì Kiều Chi Trân đang làm quá nhiều công việc nên Triệu Chi Liên đề nghị tạm dừng khóa học tiếng Trung lại, có vẻ như kể từ ngày hôm đó cô và Kiều Tri Trân đã cắt ngang liên lạc, trong thời gian đó, Triệu Chi Liên đã mấy lần gọi vào điện thoại di động của Kiều Tri Trân nhưng không thành công, hoặc là không trả lời hoặc là tắt máy; điện thoại di động của Triệu Chi Liên cũng có không ít cuộc gọi nhỡ, hai trong số đó là từ Kiều Tri Trân, và đều vào lúc đêm khuya.
Buổi chiều không có việc gì làm, thời tiết không tệ, lại là cuối tuần, nói không chừng Kiều Tri Trân đang ở nhà.
Đáng tiếc, Triệu Chi Liên lại bị đứng ngoài cửa.
Triệu Chi Liên không những không gặp được Kiều Tri Trân mà còn bị mấy đứa trẻ hồ đồ đưa lên căn nhà gác mái, bọn trẻ nói với cô rằng đây là nơi Lan ở.
Suy nghĩ của bọn trẻ là: không có chị thì đến lượt đứa em.
“ Lan sẽ về ngay thôi.
” Đứa trẻ hiếu động nhất quả quyết hết lần này đến lần khác.
Đúng vậy, Triệu Chi Liên đột nhiên muốn biết liệu Vu Lan có làm theo yêu cầu của cô trong bệnh viện ngày đó hay không, là lúc nào cũng phải khắc ghi lòng biết ơn với cô.
Chỗ Vu Lan ở so với của Kiều Tri Trân đi lên cũng thật vất vả.
Nó cần phải đi lên hơn 20 bậc thang, được xây dựng theo kiểu gác xép hình vuông giống như sân thượng, trông giống một nhà kho nhỏ được các gia đình bình thường sử dụng để chứa những vật dụng không thường xuyên sử dụng.
Lối vào gác xép có một khoảng bê tông nhỏ, không gian cũng vuông vắn, xung quanh còn có lan can cắt bằng xi măng, dựa vào lan can, hướng về phía tây, phóng tầm nhìn có thể thấy toàn cảnh hoàng hôn.
Được đấy, phong cảnh không tồi, nó không tệ lắm so với hình dung của những người dân sống ở chân núi tiểu Đông Anh.
Cư dân dưới chân núi Tiểu Đông Anh luôn rỉ tai nhau là " đừng lên đỉnh núi ".
"Đừng lên đỉnh núi", một trong số nguyên nhân là trên đó có rất nhiều con nít, chúng rất phiền toái và khó chịu.
Triệu Chi Liên cuối cùng cũng nhìn ra đặc điểm này, mặt trời vừa lặn, những đứa trẻ tốp năm tốp ba theo chân cầu thang lần lượt xuất hiện, trong vòng chưa đầy mười phút, đã đủ thành lập một đội bóng đá, điều này khiến Triệu Chi Liên có chút nghi ngờ mục đích thực sự của những đứa trẻ đưa cô đến đây chỉ là để quan sát cô.
Đó là tiểu thư sống trong nhà phú ông ở dưới chân núi, điều này được chứng minh bằng chiếc xe thể thao đẹp đẽ mà cô ấy lái đến, tiểu thư nhà phú ông mặc bộ quần áo mà chỉ có ngôi sao truyền hình mới mặc.
Không biết cô ấy dùng loại dầu gội nào mà tóc đẹp như vậy, chắc hẳn dầu gội đầu cũng phải rất đắt tiền, và cả đôi giày nữa, tóm lại cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp tỏa sáng lấp lánh, bọn trẻ vây xung quanh Triệu Chi Liên ríu rít không ngừng, thậm chí một đứa trẻ còn chạm vào cô áy dưới sự cổ vũ của đám bạn.
Khi Vu Lan xuất hiện, bọn trẻ đang thảo luận nhiệt tình xem một chiếc áo sơ mi 2.
000 đô la có thể đổi được bao nhiêu sô cô la, Triệu Chi Liên chỉ nói với chúng rằng chiếc áo sơ mi cô ấy đang mặc trị giá 2.
000 đô la, và nó là chiếc rẻ nhất trong tủ quần áo của cô ấy.
Người phụ nữ giàu có hứa sẽ mang sô cô la nhập khẩu đến cho họ vào lần tới, những đứa trẻ vui vẻ rời đi, trái ngược hoàn toàn với những đứa trẻ, khuôn mặt của Vu Lan khi chạm đến cô giống như một bức tượng cẩm thạch không có bất kỳ đường nét mềm mại nào.
Đây là cách cậu ta khắc ghi lòng biết ơn đối với cô mọi lúc mọi nơi sao?Triệu Chi Liên cau mày.
.