Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 86: Ta muốn hôn ngươi




Nhờ linh khí dư thừa trong ngọc an hồn, cuối cùng nửa tháng sau, hồn phách của tiểu hồ ly cũng được chữa trị hoàn hảo. Thượng thần thi triển đại pháp hoàn hồn nhưng hồn phách tiểu hồ ly đều không thể dung nhập vào lại thân thể nàng. Hắn thử qua mấy lần nhưng vẫn đều thất bại. Thượng thần nghiên cứu qua nhiều sách cổ cuối cùng mới biết được là do trong lòng tiểu hồ ly kháng cự không muốn sống lại. Có lẽ do trước khi chết nàng đã trải qua quá mức thê thảm, nội tâm không muốn nhớ lại những hồi ức đau khổ đó cho nên hồn phách mới không muốn trở về lại cơ thể.
Không thể cứu sống tiểu hồ ly, thượng thần rất khổ sở. Hắn ôm thi thể lạnh băng của tiểu hồ ly vượt qua những ngày cô đơn cô tịch, cuối cùng quyết định để tiểu hồ ly đi đầu thai. Ngày đầu thai ấy, Cửu Tiêu xuất hiện.
Khi tiểu hồ ly bị ngộ sát, Cửu Tiêu không ở Thiên giới, đến khi trở về hắn mới biết được sự việc tiểu hồ ly đã bị giết hại. Hắn nổi giận đùng đùng lao đến thiên lao, hung hăng tra tấn Linh Bích, sau đó nhốt nàng vào trong tháp khóa yêu. Tháp khóa yêu chuyên để nhốt các loại yêu ma quỷ quái hung ác, đáng sợ nhất đó là bọn chúng đều đã mấy ngàn năm không chạm qua nữ nhân. Nữ nhân tâm địa độc ác này, cứ để cho nàng đang sống sờ sờ bị đùa chết bên trong đi!
Cửu Tiêu đến điện Cực Uyên đánh cắp thi thể tiểu hồ ly, khi hắn đang cùng thượng thần đao kiếm tranh chấp thì Thiên Đế xuất hiện. Thiên Đế cảm thấy hổ thẹn với Cực Uyên, nếu không phải do hắn đè nặng trọng trách bảo vệ an nguy của Thiên giới lên người Cực Uyên, buộc hắn phải cưới thần nữ, vô duyên vô cớ chia rẽ hắn với tiểu hồ ly thì có lẽ hài tử của Cực Uyên sẽ không phải chết. Ôi, Thiên Đế thở dài, việc này cũng chỉ có thể trách hắn.
Thiên Đế đứng cách đó mấy thước, vẫy tay với Cửu Tiêu đang đánh nhau, cao giọng nói:"Cửu Nhi, đừng tranh với hắn nữa, để hắn mang người đi đi."
Tuy Cửu Tiêu không tình nguyện, nhưng bị Thiên Đế quát một tiếng, hắn bèn thu tay, để thượng thần mang tiểu hồ ly rời đi, không tiếp tục cùng Cực Uyên đoạt người. Nhưng đời này thượng thần đã khiến tiểu hồ ly phải sống khổ sở như vậy, kiếp sau nếu vẫn còn tiếp tục dây dưa với tiểu hồ ly, Cửu Tiêu sẽ không đồng ý. Cho nên khi đầu thai, Cửu Tiêu đi đến địa phủ nói chuyện với Diêm Vương, hắn muốn chuyển thế luân hồi, muốn để Diêm Vương an bài cho hắn được gặp lại tiểu hồ ly trước, sắp xếp cho hắn có được thân phận cao quý, có quyền có thế, tuyệt đối phải đàn áp được thượng thần.
*
"Rầm" một tiếng, A Lê xem đến mê mẩn, trong viện đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất dọa nàng nhảy dựng lên. Nàng xoa xoa nước mắt trên khóe mắt mình, đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài phòng những giọt mưa đang tí tách rơi xuống, nhuộm ướt cả một mảng đất. Có lẽ vừa rồi nàng đóng cửa sổ, lại còn hết sức chăm chú nhìn vào trong gương cho nên bên ngoài trời mưa lúc nào cũng không biết.
Ngọn đèn dầu lập lòe mờ ảo, nàng mơ hồ trông thấy có ai đó đang nằm trên sân nhà. Đã trễ thế này rồi, còn ai tới đây nữa?
Tuy rằng có chút sợ, nhưng rối rắm một phen, A Lê vẫn mở cửa đi ra ngoài. Nàng đi đến trước mặt người nọ, vươn tay xoay mặt người đó sang, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt tuấn tú quen thuộc. A Lê vỗ nhẹ khuôn mặt với đôi mắt nhắm nghiền của Lục Trường Uyên, nhỏ giọng gọi:"Thượng thần, tỉnh tỉnh."
Lục Trường Uyên vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, không hề đáp lại.
A Lê nhìn cả người Lục Trường Uyên ướt đẫm, ẩn ẩn có chút đau lòng.
Tên ngốc này, cái gì cũng đều không nói, mỗi lần đều chỉ cầu xin tha thứ chứ không nói đến nguyên nhân hậu quả, đến đây rồi cũng không nói gì, vẫn luôn ngốc nghếch đứng trong mưa, nghĩ rằng nàng sẽ vậy mà tha thứ cho hắn sao?
Thật ngu xuẩn.
Trời mưa thế này cũng không phải quá lớn nhưng toàn thân hắn đều đã ướt đẫm, đây là đã im lặng đứng cả đêm trong mưa rồi sao?
Không nói câu gì thế này, nếu không phải do tối này nàng ngủ muộn thì hắn sẽ phải nằm trên sàn cả đêm rồi.
Thân hình Lục Trường Uyên to lớn, A Lê vừa thi triển yêu thuật, vừa kéo vừa lôi hắn vào phòng. Nàng sờ trán hắn một cái, cả trên trán và hơi thở của hắn đều nóng bỏng tay. Phát sốt sao? A Lê lo lắng nghĩ.
Quần áo ướt trên người hắn cũng không thể tiếp tục mặc nữa. A Lê kéo đai lưng của Lục Trường Uyên ra, giúp hắn cởi hết quần áo trên người xuống, cởi đến tận quần lót, A Lê phát hiện nó cũng bị ướt, nếu để ướt giường nàng thì sẽ không tốt chút nào. Nàng không do dự bèn cởi nốt quần lót ra.
Đồ vật dưới háng Lục Trường Uyên trong nháy mắt cũng nhảy ra đập lên mu bàn tay trắng nõn của nàng. A Lê kinh ngạc một chút, có chút giận dữ đánh lên cự vật nóng như lửa kia, cự vật liền đắc ý run run lên vài cái.
Quỷ háo sắc này, đang hôn mê bất tỉnh như vậy mà trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện đó, A Lê phỉ nhổ nghĩ.
"Khụ khụ..." Dưới thân hơi đau khiến Lục Trường Uyên ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi mở to mắt, hắn thấy A Lê ngồi phía trước hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn phồng lên, trừng mắt nhìn cự vật giữa háng hắn.
Đây là mơ sao?
Làm sao tiểu hồ ly có thể xuất hiện ở khoảng cách gần như vậy trước mắt hắn?
Hẳn là nàng phải rất ghét hắn đúng không? Vừa thấy hắn thì sẽ trốn xa mới đúng.
Đây chắc chắn là mơ.
Chính là do hắn quá nhớ nàng, muốn ôm nàng.
Ở trong mơ cũng muốn ôm nàng.
Lục Trường Uyên vươn tay kéo A Lê vào trong ngực, gắt gao ôm chặt lấy nàng, hắn cọ cọ lên cổ nàng, thỏa mãn thở một tiếng:"Tiểu hồ ly, ta rất nhớ ngươi."
"Ừ." A Lê nhạt nhẽo trả lời, cũng không có phản ứng gì lớn.
Lục Trường Uyên đỡ khuôn mặt nàng, nhìn vào đôi mắt trong trẻo, chậm rãi nói:"Ta còn muốn hôn ngươi."
"A..." A Lê còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã dán môi mỏng của mình lên.