Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 8: Ngọc an hồn




Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao, bóng đêm kéo đến, tiếng ve kêu vang bốn phía, Lục Trường Uyên buông ly trà, thổi tắt nến lên giường đi ngủ.
A Lê phát hiện mình cũng theo đó nằm xuống nhưng mà nàng là ghé vào ngực Lục Trường Uyên, lỗ tai dán vào ngực hắn, tiếng tim đập có lực theo nhịp từng chút từng chút truyền đến lỗ tai A Lê, trên đỉnh đầu là hơi thở ấm áp của hắn. Nàng căn bản không ngủ được, nhìn chằm chằm vào khuôn hàm góc cạnh của Lục Trường Uyên hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, sau khi Lục Trường Uyên đã ngủ say, A Lê cảm giác xung quanh nổi lên vầng sáng đỏ hồng, có thứ gì đó ùa vào, chạy khắp trong thân thể. Như một cổ linh khí, hơi thở quen thuộc tương tự như dương khí trên người Lục Trường Uyên. Linh khí mãnh mẽ tiến vào, A Lê liền cảm thấy thân thể mình không ngừng biến hóa, chân tay dài ra, cơ thể cũng to lên, thân thể trong suốt cũng dần dần xuất hiện. Nàng duỗi tay ra phía trước, giật giật bàn tay, ngón tay trắng trẻo nửa trong suốt xuyên qua huyết ngọc, lộ ra trong căn phòng tối tăm.
"A... Có thể đi ra ngoài." A Lê nói thầm trong lòng, nàng thăm dò thử đem thân mình ra ngoài không ngờ lại dễ dàng chui ra. Nàng đứng trên mặt đất xoay vòng một cái, tà váy tuyết trắng lay động, vạt áo tung bay, ngoại trừ việc bên ngoài thân thể còn có chút trong suốt ra thì cũng không có gì khác thường.
Nàng quay đầu lại nhìn Lục Trường Uyên đang ngủ, rón ra rón rén đi ra cửa. Khi tay vừa mới chạm được then cửa cách Lục Trường Uyên tầm hai mét, thân thể nàng bắt đầu trở nên càng thêm trong suốt, ngón tay trắng ngọc đột nhiên biến mất một nửa, linh khí vừa rồi tiến vào thân thể cũng thoát ra bên ngoài từng chút. A Lê hoảng sợ vội vàng lui về phía sau vài bước, thân thể trong suốt liền hiện rõ hơn, linh khí tuy vẫn thoát ra nhưng chậm hơn một chút. Nàng tiếp tục lui lại tiến về nơi linh khí nồng đậm, khi lui đến tận mép giường nàng liền phát hiện linh khí đã thôi thoát ra ngoài, thân thể trong suốt cũng chậm rãi khôi phục trạng thái nửa trong suốt vừa rồi. A Lê thở hắt ra nghi hoặc, như suy tư gì đó nhìn dung nhan thanh lãnh tuấn mỹ của Lục Trường Uyên đang ngủ, cùng với huyết ngọc thần bí trên ngực hắn. Xưa kia từng có truyền thuyết rằng vào thời kỳ thượng cổ tồn tại một huyết ngọc, gọi là ngọc an hồn, có thể khóa hồn, dưỡng hồn, có ích rất lớn cho linh hồn. Bất luận tiên thần hay yêu ma, cả người lẫn vật sau khi chết đi, nếu hồn phách được đưa vào trong an hồn ngọc thì đều có thể tránh thoát được quỷ sai địa phủ câu hồn.
Ngọc này được luyện thành từ xương sườn của thượng thần cổ xưa, linh khí dư thừa trong ngọc có thể tẩm bổ linh hồn người chết, bảo hộ không bị tà vật làm ô nhiễm ăn mòn. Hồn nếu được dưỡng đến thời gian nhất định, linh khí sẽ thanh khiết tràn đầy, không sợ bùa chú đuổi quỷ, ba hồn bảy phách ổn định không dễ phân tán, sau đó hồn liền có thể về lại thân thể. Nhưng 9000 năm trước thần ma đại chiến, ngọc an hồn kia đã không biết tung tích, mấy ngàn năm nay cũng chưa từng nghe nói qua tin tức về nó.
A Lê cũng là từ sách cổ biết được viên ngọc truyền thuyết này, nhưng sách cổ trải qua hơn ngàn năm lưu truyền, xóa xóa sửa sửa, thiếu chữ thiếu trang, nhiều lần qua tay người khác nên đã không còn là bản gốc. Hiểu biết của nàng đối với việc này cũng không nhiều, ngọc an hồn kia trông như thế nào cũng không rõ ràng lắm, sách thượng cổ ghi lại cũng là ba phải cái nào cũng được. Nàng không xác định được huyết ngọc trong suốt sáng bóng trước mắt này có phải là ngọc an hồn trong truyền thuyết hay không, tuổi đạo sĩ này này còn trẻ, cũng không có địa vị gì, sao có thể sẽ có Thần Khí của thượng cổ thần bí được.
Suy tư một phen cũng không có đáp án, nàng có chút chán nản, thử thí nghiệm một chút liền phát hiện mình không thể cách Lục Trường Uyên quá xa. Ở cùng hắn trong phạm vi một mét nàng mới an toàn, vượt quá một mét sẽ có chút phản ứng khác thường, còn vượt quá hai mét, linh khí trong thân thể liền xói mòn, không có linh khí cung cấp nuôi dưỡng, hồn phách sẽ càng thêm trong suốt. Cho nên nàng chỉ có thể hoạt động xung quanh hắn, hấp thụ linh khí nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn.
Nàng phát hiện càng tới gần Lục Trường Uyên, cảm giác không khỏe trong thân thể càng giảm, dường như toàn bộ linh hồn đều được bảo hộ. Thực an tâm.
Nhưng đạo sĩ thúi này tránh nàng như rắn rết, không chút mềm lòng liền giết nàng. A Lê có chút ngơ ngẩn, lui lại hai bước kéo ra chút khoảng cách. Nàng làm sao lại có thể tìm được chút ấm áp nào trên người đạo sĩ thúi máu lạnh vô tình này, đau đớn khi bị lưỡi kiếm sắc bén xuyên tim hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, đây chính là đoạt tính mạng nàng nha. Nàng điên rồi mới có cảm giác an tâm.