Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 152: Thú nhận




A Dung nâng một tay khác lên ôm cổ Cửu Tiêu, nàng áp sát vào thổi khí lên tai hắn, ngả ngớn cười cười:"Giải thích cái gì? Giải thích vì sao nơi này của điện hạ lại cứng lên sao?"
Nàng còn không sợ chết mà dùng sức ấn mạnh lên viên quy đầu, mã mắt tràn ra chất lỏng thấm ướt đũng quần Cửu Tiêu.
"Hừ... Phu nhân, nàng... Nàng..." Hắn nhíu mày, cắn chặt răng, từ cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ gợi cảm, dường như thống khổ nhưng cũng có vẻ thỏa mãn.
Cửu Tiêu càng khó chịu, A Dung càng vui vẻ. Nàng cong môi cười, nhìn yết hầu Cửu Tiêu lăn lộn, nàng vương đầu lưỡi, nhẹ nhàng tinh tế liếm láp yết hầu.
"Ưm..." Cửu Tiêu thở dốc, nhíu chặt mày, hắn đỏ mắt hung tợn nhìn chằm chằm A Dung, gầm nhẹ:"Đủ rồi, Đồ Sơn Dung, ngươi đừng cho rằng ta không dám làm xử trí ngươi." . ngôn tình sủng
"Xử trí sao?" A Dung cười khẽ, không để bụng, nàng lại liếm láp yết hầu gợi cảm kia:"Xử trí thế nào? Chẳng lẽ điện hạ thẹn quá hóa giận? Rõ ràng có cảm giác với ta, rõ ràng thích ta, vì sao không chịu thừa nhận? Cố tình bày ra bộ dạng chán ghét ta, điện hạ đang lo sợ chuyện gì?"
Cửu Tiêu trầm mặc nhìn nàng, hai mắt đỏ sẫm, hắn nhẫn nhịn đến mức trên trán nổi đầy gân xanh nhưng vẫn cắn răng không nói gì. A Dung lại tiếp tục liếm yết hầu hắn, chậm rãi hướng lên trên khẽ cắn vào xương hàm góc cạnh, nàng duỗi tay kéo đai lưng hắn, bàn tay chui vào đũng quần nắm lấy trụ thịt nóng bỏng tay kia. Nàng nhéo nhéo côn th*t, trêu đùa:"Thật cứng nha, điện hạ chắc nghẹn muốn hỏng rồi."
"A..." Nàng còn chưa kịp đắc ý bao lâu, thân hình cường tráng của nam nhân đã đè lên, bắt lấy hai tay nàng ép xuống.
A Dung lấy chân đá vào nam nhân đang đè trên người, nhỏ giọng quát:"Làm gì vậy, buông ta ra."
Cửu Tiêu vẫn đè nặng như cũ, giống như sói đói nhìn chằm chằm con mồi, giây tiếp theo hắn đột nhiên chồm tới, thô bạo gặm cắn cánh môi phấn nộn của nàng.
"Ưm... Ư... Buông... Buông ta ra..."
A Dung không ngừng giãy giụa, chân đá tới tấp, nghiêng đầu tránh bị Cửu Tiêu hôn nhưng vẫn không trốn thoát được nụ hôn dữ dội của hắn. Hắn hung hăng cắn lên đôi môi sưng đỏ vì hôn của nàng, nằm bên tai nàng thở hổn hển, nói:"Đúng vậy, ta thích nàng, thích đến muốn phát điên. Lần này nàng trêu chọc ta, ta sẽ không bao giờ thả nàng đi nữa, để nàng cách xa cái tên Yến Chi ca ca chó má kia một chút!"
A Dung nhìn Cửu Tiêu, đôi mắt ươn ướt, vừa vui vừa giận, nàng giơ nắm đấm nhỏ nện lên tấm lưng rộng lớn của hắn, khóc nức nở:"Đông Hoàng Thái Cửu, quả nhiên là chàng, sao chàng gạt ta, cái tên khốn nạn này, vì sao không tới tìm ta, để ta thương tâm lâu như vậy, ta cho rằng chàng thật sự đã chết, huhu... Khốn nạn."
"Đừng khóc, là ta, ta vẫn còn sống."Cửu Tiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của A Dung, hắn nói:"Ngày mai ta đưa nàng về Đồ Sơn hòa li với Yến Chi, sau này nàng chỉ có thể là thê tử của ta, không liên quan gì đến hắn nữa."
Hòa li?
A Dung "Phụt" cười một tiếng:"Ngốc nghếch, ta thành thân với Yến Chi ca ca lúc nào, chàng ăn dấm sai người rồi."
Không thành thân sao?
Cửu Tiêu sửng sốt, trong nháy mắt mừng muốn điên lên, hắn ôm A Dung vui vẻ hôn mấy cái, hôn đến mức trên má nàng đầy nước bọt, A Dung ghét bỏ xô đẩy hắn. Cửu Tiêu vẫn đè trên người nàng không chịu đứng lên, ánh mắt hắn càng thêm u ám, bàn tay to không tiếng động cởi áo váy nàng.