Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 151: Nắm lấy vật c*ng dưới quần hắn




Hai tay A Dung chống xuống, chân bị thương quỳ trên mặt đất, vạt áo trước ngực nàng mở rộng, hai vú trắng nõn đầy đặn hình giọt nước hơi rũ xuống, đầu v* phấn nộn còn đọng vài giọt sữa tươi rung rinh muốn rớt.
Cửu Tiêu dời tầm mắt đi, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng chần chờ không biết có nên vào hay không. Rốt cuộc hiện tại A Dung đã là phụ nữ có chồng, hắn hẳn là nên tránh sự nghi ngờ.
A Dung quay đầu nhìn Cửu Tiêu đang sững sờ ngoài cửa, khẩn cầu nói:"Điện hạ, chân tay ta bị trẹo rồi, đau quá không đứng dậy nổi, làm phiền điện hạ tới đỡ ta được không."
Cửu Tiêu liếc nhìn nàng một cái, tầm mắt hơi dừng lại trên bộ ngực cùng mông nàng, đường cong nữ nhân lồi lõm, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, cho dù té ngã cũng không chật vật mà ngược lại có vài phần quyến rũ, duyên dáng.
Hạ bụng hắn thít chặt, cảm giác thứ dưới háng đang từ từ ngóc đầu thức dậy, bởi vì tư thế quỳ bò của nàng quá dụ hoặc, trước kia hắn chưa bao giờ thử qua tư thế này với nàng, cặp mông đầy đặn cong lên khiến miệng lưỡi hắn khô khốc.
A Dung thấy Cửu Tiêu thờ ơ, nàng chớp mắt, nghĩ ý đồ xấu. Nàng chống người giả vờ đứng dậy, vừa nâng được nửa người lên thì đột nhiên ngã khuỵu xuống.
"A... Điện hạ, cứu ta..."
Mắt thấy A Dung sắp đập đầu xuống đất, Cửu Tiêu biến sắc vội vàng chạy tới, duỗi tay ôm nàng vào lòng. Hắn hoảng sợ ôm A Dung, A Dung vùi vào lòng Cửu Tiêu, ngực sữa lõa lồ dán lên ngực hắn, nàng ôm chặt eo hắn thút thít:"Hu... Đa tạ điện hạ cứu giúp, nếu không sợ là mặt mũi đã bầm dập mất."
"Đừng sợ, không sao đâu." Cửu Tiêu vỗ nhẹ lưng A Dung, bế nàng đặt lên giường.
Lúc chuẩn bị rời đi, A Dung nắm quần áo hắn không cho đi:"Điện hạ, một tay của ta bị trật, không thể mặc quần áo, điện hạ có thể giúp ta cài nút không?"
Cửu Tiêu nhìn trước ngực nàng mở rộng, hơi thở hỗn loạn, hắn mím môi, thần sắc nghiêm túc, một lát sau mới chậm rãi duỗi tay về phía ngực nàng. Hôm nay A Dung mặc một chiếc váy có khóa rất độc đáo, được xếp hàng so le, đang xen tạo thành hình chữ "S". Cửu Tiêu quay mặt đi, không nhìn nơi cao ngất tròn trịa kia, dùng tay lần mò nút thắt, chậm rãi cài lại.
Mặc dù A Dung trông mảnh mai nhưng ngực nàng lại tròn trịa no đủ, mới cài lại một nút mà áo đã căng phồng lên. Ngón tay Cửu Tiêu thon dài hướng lên trên, tìm được một cúc áo, đang định cài lại thì A Dung nghịch ngợm chớp mắt, dướn người lên trước, đưa một bên vú no đủ vào lòng bàn tay to rộng của hắn.
Cửu Tiêu sửng sốt, đột nhiên cứng đờ, tay cũng quên bỏ ra. A Dung lại ưỡn ưỡn ngực, đầu v* phấn nộn cọ xát lên tay hắn, đầu v* ngứa ngáy, nàng cũng khó nhịn vặn vẹo eo. Nàng vẻ mặt vô tội kêu lên:"Điện hạ, người là thiên tử tôn quý nhưng phẩm hạnh lại không phù hợp, sao có thể khinh bạc ta như vậy, sau khi ta trở về sao có thể xứng với phu quân nhà ta?"
Cửu Tiêu sửng sốt rụt tay lại, vội vàng giải thích:"Phu nhân, ta không cố ý... Chuyện này... Đây chỉ là vô tình..."
A Dung che mặt khóc thút thít, làm như rất thương tâm:"A... Không thể tưởng tượng được điện hạ là loại người này... Ta còn cho rằng điện hạ thanh cao, cho dù không thích ta cũng sẽ không khinh nhục ta như vậy... Nhưng mà người..."
Nàng vừa nói vừa dịch tay, cúi người tới gần Thái Cửu, bàn tay thăm dò dưới háng hắn, dùng sức nắm chắc vật thô dài cứng ngắc, xấu hổ nói:"Điện hạ còn muốn phủ nhận sao? Chứng cứ rõ ràng như vậy, trong lòng điện hạ nhất định chứa đầy tư tưởng xấu xa, đã sớm muốn chà đạp ta, ôi..."
"Hừ..." Cửu Tiêu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, A Dung dùng quá nhiều sức để nắm, cho dù cách một tầng vải hắn cũng cảm thấy hơi đau.
"Phu nhân... mau buông tay, nghe ta giải thích." Hắn cúi đầu kéo tay A Dung ra, nhưng A Dung lại nắm chặt không muốn buông, hai người giằng co xoắn xuýt, tay nhỏ sờ tới sờ lui chọc cho nhục côn càng thêm nóng hổi căng cứng.