Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 115: A Lê, ngươi kẹp ta thật thoải mái (H)




Càng nghĩ càng tức giận, A Dung không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thái Cửu, cái nhìn này vừa lúc Thái Cửu đang uống nước trông thấy. Tâm hắn rơi lộp bộp, Đồ Sơn Dung đang nhìn hắn.
Thái Cửu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ưu nhã bưng chén trà, thong thả ung dung phẩm trà. Cũng không biết vừa rồi đi lại trong phòng lâu như vậy có làm búi tóc hắn bị loạn lên không. Thái Cửu dùng ngón tay thon dài nhẹ vuốt lại tóc mái trên trán mình, sau đó tiếp tục ưu nhã phẩm trà. Đầu hắn cúi xuống uống trà nhưng vẫn dùng dư quang nhìn trộm A Dung. Ai ngờ bộ dạng làm bộ làm tịch này của hắn ở trong mắt A Dung lại khiến nàng lầm tưởng là hắn cố tình khoe đã thành công quấy rầy nàng yên tĩnh đọc sách, hiện tại còn dùng dư quang khiêu khích nàng. A Dung giận không thể nhịn được, hung hăng lại trừng mắt nhìn Thái Cửu một cái nữa.
Trái tim Thái Cửu đập thình thịch một chút, Đồ Sơn Dung lại đang nhìn hắn. Có phải bộ dáng sau khi tắm gội của hắn tiêu túc hiên lãng khiến nàng bị mê hoặc đúng không? Cho nên nhịn không được nhìn rồi lại nhìn lần nữa.
Trong lòng Thái Cửu đang mừng thầm bỗng rầm một tiếng, A Dung đập thoại bản trong tay lên ngăn tủ phía sau giường. Rồi nàng giũ chăn chui vào, quay lưng về phía Thái Cửu chuẩn bị ngủ.
Thái Cửu bị động tác của nàng làm cho giật mình, tay cầm tách trà run lên, nàng làm sao vậy?
Nhìn sắc mặt nàng vừa rồi là tức giận sao?
Nhìn đệm chăn phồng lên, Thái Cửu có chút khó hiểu, hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước giường.
A Dung dịch đầu ra sát mép giường, chăn kéo đến cổ nàng, Thái Cửu chỉ có thể nhìn thấy cái ót lộ ra của nàng. Hắn băn khoăn không hiểu lí do vì sao nàng tức giận? Hôm nay hắn làm gì chọc nàng không vui sao? Thái Cửu buồn bực nghĩ, một lát sau, hắn đột nhiên hoảng sợ lùi lại hai bước, hiện tại hắn đang quan tâm đến Đồ Sơn Dung sao? Nàng có tức giận hay không thì liên quan gì đến hắn. Vì sao hắn phải lo lắng cho nàng?
Thái Cửu cảm thấy bản thân có chút thất thường, vì sao hắn luôn không nhịn được mà nhìn Đồ Sơn Dung, thậm chí muốn thời thời khắc khắc đều quan sát xem nàng đang làm gì. Hắn cảm thấy mình nên cách xa nàng một chút để tránh không cẩn thận mà trúng mê hồn của nàng, cả người đần độn, đầu óc cũng không thanh tỉnh.
Không dám tiếp tục nhìn A Dung, Thái Cửu chạy trối chết về phía giường ngủ lớn của mình, hắn đắp chăn lên nhắm mắt lại, cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ.
Bóng đêm dày đặc, cả căn phòng đều tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của hai người. Thái Cửu nằm trên giường mười lăm phút nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, không hề buồn ngủ. Hắn cảm thấy tư thế này không thoải mái nên trở mình, thay đổi tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt lại hồi lâu, vẫn là không ngủ được. Hắn thấy trước ngực mình trống rỗng, có chút buồn bã mất mát, muốn ôm cái gì đó để an ủi chính mình. Bên cạnh vẫn còn đặt một cái gối, Thái Cửu vươn tay kéo gối lại ôm vào trong ngực. Đây là gối lúc trước của A Dung, bên trên vẫn còn lưu lại hương thơm của nàng, thanh thanh đạm đạm, một loại mùi hương khiến người khác thỏa mãn.
Thái Cửu ôm lấy gối, ngửi mùi hương quen thuộc, bất an trong lòng dần dần biến mất, hắn dần dần bình tĩnh trở lại. Vừa mới bắt đầu buồn ngủ, mùi hương trên gối dần dần phai đi, bị hơi thở của hắn che mất. Thái Cửu bất đắc dĩ mở mắt, hắn trở mình quay đầu ra phía ngoài, ngơ ngẩn nhìn đệm chăn phía giường bên kia, có chút thất thần. Hắn dường như có một loại bệnh, ban đêm đều muốn ôm Đồ Sơn Dung, ngửi hương thơm trên người nàng mới có thể ngủ được. Rõ ràng vừa lúc nãy đã nói về sau phải cách xa Đồ Sơn Dung ra một chút, vì sao hiện tại lại muốn ôm nàng?
Có phải Đồ Sơn Dung hạ cổ gì đó trên người hắn rồi hay không, gần đây trong đầu hắn đều hiện lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ của nàng mỉm cười, tức giận, điềm tĩnh, đáng yêu. Hôm nay lúc ở bên phụ hoàng làm việc hắn đều xao nhãng, luôn nhìn sắc trời mong ngóng trời tối nhanh một chút, như vậy hắn có thể sớm trở về cùng tắm với nàng. Tuy rằng sau khi trở về, kết quả làm hắn hoàn toàn thất vọng.
Thái Cửu ngơ ngẩn nhìn A Dung hồi lâu, xúc động muốn ôm nàng càng thêm mãnh liệt. Nỗi xúc động trào dâng trong lồng ngực hắn, khiến hắn càng ngày càng khó chịu. Hắn muốn ôm Đồ Sơn Dung, muốn cùng nàng chung gối mà ngủ, cùng nghênh đón ánh nắng ngày mới. Mặc dù âm thanh chửi bới Đồ Sơn Dung vẫn luôn phát ra ngăn cản, Thái Cửu cũng không để ý đến. Không hề do dự, hắn xốc chăn lên, xuống giường, nhẹ nhàng đi đến giường nệm phía trước.
Nhìn vẻ mặt thơm ngọt khi ngủ của A Dung, Thái Cửu nhẹ nhàng xốc chăn của nàng lên, vươn tay ôm nàng về phía giường lớn của mình. Đặt A Dung lên mép giường, Thái Cửu lên giường ôm nàng vào trong ngực. Cơ thể A Dung thơm mềm ấm áp, ôm thực thoải mái, Thái Cửu cảm thấy đệm chăn của mình vừa rồi còn không ấm áp được như lúc ôm nàng. Ôm nàng, chỗ trống trong lòng hắn dường như được lấp đầy, hắn không còn lo mà ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn. Thái Cửu cọ cọ lên cổ A Dung, ôm chặt lấy nàng, ngửi hương thơm thanh nhã trên người nàng, thực nhanh hắn chìm vào giấc ngủ. Hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng, A Dung đang mơ mơ màng màng ngủ, nàng cảm thấy trên ngực thật ngứa, dường như có người mút ngực mình.
“Ưm… Ngứa quá…” A Dung không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, nàng hơi mở đôi mắt nhập nhèm ra liền thấy vai trần của Thái Cửu, hắn đang vùi đầu trước ngực nàng nhẹ nhàng gặm cắn đầu v* phấn nộn.
Làm gì vậy? Tên hỗn đản này sao lại ăn đậu hũ của nàng.
A Dung dùng tay đẩy đầu Thái Cửu, nhưng dường như Thái Cửu vẫn chưa thanh tỉnh, hắn nhắm mắt, trong miệng nỉ non nói nhỏ, dường như đang nằm mơ. Bàn tay to của hắn sờ soạng trên người A Dung, chỉ chốc lát sau đã cởi sạch quần áo của hai người. Thái Cửu duỗi tay xuống giữa hai chân A Dung, tìm được khe thịt phấn nộn kia bèn cắm một ngón tay vào để nới rộng. A Dung nhíu mày, nhỏ giọng rên rỉ, tay nhỏ lúc đầu đẩy Thái Cửu ra hiện tại đã bị tay to của hắn bắt lấy, hai chân cũng bị đùi hắn áp chế, nàng muốn động đậy cũng không được.
“Điện hạ… Ngươi mau tỉnh lại… A… Buông ta ra… Ưm…” Miệng nàng đang có thể nói chuyện, nhưng chưa nói được hai câu đã bị chặn lại.
Thái Cửu ngậm lấy cánh môi phấn nộn của A Dung nhẹ nhàng mút cắn, đầu lưỡi cạy hàm răng nàng ra tiến vào khoang miệng, liếm láp từng tấc một trong miệng nàng, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, vang lên âm thanh mút mát.
“Ư… A… Buông ra… Ta…” A Dung bị hôn đến thở hổn hển, cánh môi bị chà đạp có chút sưng đỏ.
Thái Cửu dường như hôn đủ rồi, hắn chưa đã thèm mổ nàng một chút rồi mới buông ra. A Dung vừa nhẹ nhàng thở ra, dưới thân đột nhiên bị một cây lửa nóng cứng cắm vào.
“Ưm a…” Nàng cau mày, nghẹn ngào một tiếng, không ngừng hít thở, quá thô quá dài, thật trướng căng khiến nàng khó chịu.
Thái Cửu hạ eo tiếp tục đẩy côn th*t cứng rắn vào trong. Cự vật chen vào từng chút một, chèn ép tầng tầng nếp uốn, tiến quân thần tốc cho đến khi dương v*t đi vào hoàn toàn.
“A… Sâu quá, đi ra ngoài đi…” A Dung bị dương v*t đâm đến hít thở không thông, hai chân run lên, thật sự quá sâu, dưới thân bị tắc nghẽn, mỗi một khe hở đều bị lấp đầy, chỗ sâu trong hoa kính cũng có thể cảm nhận được hình dạng của quy đầu.
Quy đầu có chứa góc cạnh hình mũ, nóng bỏng sung huyết, đỉnh lỗ nhỏ còn rỉ ra chút chất lỏng trong suốt, thẳng đứng chọc lên cổ tử cung. Nguyên cây dương v*t đều được gắt gao vây lấy, Thái Cửu thoải mái thở ra một hơi, hắn chuyển động hông bắt đầu đưa đẩy, một cái một cái cắm vào rồi rút ra, đâm lên tử cung.
“Á á… Nhẹ chút… Sâu quá…” A Dung bị Thái Cửu áp chế không có chỗ trốn, chỉ có thể mở hai chân thừa nhận hắn không ngừng chọc vào rút ra.
Thân hình nhỏ xinh bị đâm không ngừng đong đưa, hai bầu ngực theo động tác đưa đẩy tạo ra từng đợt sóng mê người. Thái Cửu tiến đến bên tai A Dung, liếm cái tai mẫn cảm của nàng, khàn khàn rên rỉ nói:"A… Thật chặt, A Lê, ngươi kẹp ta thật thoải mái."
Lộp bộp một tiếng, thân mình A Dung cứng đờ, như bị tạt vào người một chậu nước lạnh, lạnh tới tận tâm can. Khoái cảm tình dục được khơi mào trong thân thể bị dập tắt trong nháy mắt, A Dung cảm thấy lạnh cả người, sống mũi chưa xót, nước mắt dâng tràn ra từ khóe mắt.