Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 96: Mạn Châu Sa Hoa




Ngày tổng tuyển cử của Liên bang Yêu Vực đến gần, phương tiện truyền thông đồng loạt đưa tin về bài phát biểu của các ứng viên tranh cử. Mặc dù có rất nhiều ứng cử viên nhưng thật sự có năng lực cạnh tranh thì chẳng được bao nhiêu. Vân Đình giỏi cạnh tranh dư luận, đầu tiên ông ta nhắc lại công trạng của Kim Ô đời đầu ngày xưa và đạt được độ thảo luận cực cao trên mạng.

Ngoài ra, bộ phận truyền thông lần lượt khai thác thông tin của Vân Vĩnh Trú, diệu bút sinh hoa(*), viết rằng nhiều năm qua hắn đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp làm sĩ quan huấn luyện cơ sở, đồng thời có đóng góp to lớn cho hòa bình và sự ổn định của Yêu Vực dưới danh nghĩa của quân đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải, ca tụng hết lời Là một yêu quái có xuất thân danh giá nhưng không kiêu ngạo cũng không hèn nhát, hình tượng đệ nhất công tử lập tức được dựng lên. Bọn họ cứ thế dùng truyền thông và dư luận đắp nặn Vân Vĩnh Trú thành Kim Ô đời đầu thứ hai của Yêu Vực.

Vệ Hoàn đã sớm biết tỏng mấy cái thủ đoạn kia của ông ta rồi. Kiểu chế độ tổng tuyển cử như thế này cùng lắm cũng chỉ là cuộc đua của tiền tài và dư luận mà thôi. Gia tộc tài phiệt Cửu Vĩ hiện là châu chấu được buộc trên cùng một sợi dây thừng với Vân Đình, lợi dụng lẫn nhau, cộng sinh cùng phát triển. Đa phần dân chúng đều không thật sự quan tâm chính trị, thứ họ nhìn thấy là quang cảnh mà những kẻ đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp muốn họ thấy và những gì họ nghe được bằng chính tai mình cũng chỉ là thứ đã qua xử lý. Kỳ thực tấm phiếu bầu kia đã bị một bàn tay vô hình nắm lấy đầu đối diện, từng bước kéo họ đến trước chiếc hộp đã được chỉ định.

Đây vốn là sự lèo lái thông tin bất cân xứng từ đầu đến đuôi.

"Xem ra Vân Đình 100% sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ rồi." Thanh Hòa vừa dọn đồ vừa nói, "Với tầm nhìn chính trị của ông ta thì Phàm Châu sớm hay muộn gì cũng biến thành thuộc địa của Yêu Vực. Nói không chừng còn trực tiếp sáp nhập luôn."

Vệ Hoàn dựa vào khung cửa, cụp mắt.

Cậu biết rõ thuộc địa sẽ có kết cục như thế nào. Vốn dĩ các trận chiến tranh ngày trước đã gây ra tổn thất nặng nề cho nhân loại, diện tích đất bị thu hẹp, dân số sụt giảm, nếu giờ lại bị Yêu Vực kiểm soát, có khi đến trăm năm sau là tuyệt chủng luôn.

Bất kể mâu thuẫn giữa Yêu tộc và nhân loại có lớn đến nhường nào thì sinh mệnh đều vô tội. Không ai phải trở thành tù binh của ai.

Thấy Thanh Hòa vác chiếc ba lô đen siêu bự kia lên lưng rồi đi tới, Vệ Hoàn quay người bước ra khỏi cửa, "Tôi cứ có cảm giác không đơn giản như vậy. Cậu cảm thấy đám người Tống Thành Khang của phái Cấp tiến đối địch với Vân Đình sẽ trơ mắt nhìn Vân Đình ngồi lên vị trí này à?"

Thanh Hòa lắc đầu, "Theo lý thuyết là vậy nhưng tôi cảm thấy hiện tại cục diện đã được định đoạt. Phái Cấp tiến của nhân loại làm dao động địa vị của Thủ tướng Liên bang Yêu Vực kiểu gì được? Gần như không thể."

Vệ Hoàn không thể phủ nhận.

"Tới lúc đó e rằng huấn luyện viên Vân càng khó thoát ra." Thanh Hòa khoác vai cậu, "Chẳng qua tôi thấy hình như cậu không lo lắng lắm thì phải."

Vệ Hoàn cong khóe môi, "Không phải tôi không lo lắng mà do tôi tin anh ấy."

Thanh Hòa nhướng mày, nghe cậu nói tiếp.

"Sự mạnh mẽ của Vân Vĩnh Trú là thứ mà người khác không cách nào tưởng tượng được. Anh ấy là đối thủ duy nhất mà tôi công nhận khi xưa." Vệ Hoàn cười thản nhiên, "Tôi tin tưởng anh ấy vô điều kiện."

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Thiết bị liên lạc truyền đến giọng nói của Cảnh Vân, "A Hằng, anh xong chưa ạ? Bọn em xong hết rồi nè."

"Ok." Vệ Hoàn điều chỉnh thiết bị liên lạc sau tai, sau đó mở kết giới. Thanh Hòa mang bịt mắt, bước vào theo Vệ Hoàn, giây tiếp theo họ xuất hiện trước cửa hàng búp bê của bà chủ Giác. Cảnh Vân đang giúp Dương Linh tết tóc thành hình bánh quai chèo, Dương Linh vội vàng hấp tấp tìm dây chun, Yến Sơn Nguyệt gỡ một cái trên tay mình xuống đưa cho em. Bà chủ Giác đứng một bên cầm quạt phe phẩy quạt gió, thoáng thấy Vệ Hoàn xuất hiện, bà liền cười nịnh nọt, "Ôi chao, cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi chờ đến mòn mỏi luôn đấy."

Vệ Hoàn sởn gai ốc đầy người. Từ sau khi Trương Giác biết cậu là Cửu Phượng, bà suốt ngày tơ tưởng của cải của tộc Cửu Phượng. Thật ra ngay cả bản thân Vệ Hoàn cũng chẳng biết nó để đâu, dù sao thân phận hiện tại của cậu cũng đâu phải đại yêu quái lợi hại gì mà chỉ là một yêu quái đã chết.

Yến Sơn Nguyệt quay qua nhìn Vệ Hoàn, lông hồ ly trắng như tuyết trên vành tai khẽ đong đưa, "Anh không nói cho Vân Vĩnh Trú à?"

Vệ Hoàn cố tình ghẹo cô, "Sao lại kêu là Vân Vĩnh Trú chứ, cho dù bây giờ anh ấy không phải huấn luyện viên của em nữa thì em cũng phải gọi là anh." Câu này khiến Yến Sơn Nguyệt nghẹn họng sửng sốt. Vệ Hoàn không ghẹo cô nữa, cười bảo, "Yên tâm, anh nói cho ảnh biết rồi, đâu thể lại chọc giận anh ấy nữa."

"Đúng thế, mới yêu nhau sao mà cãi nhau hoài được." Thanh Hòa đứng bên cạnh cười nhạo.

Dương Linh thò qua, cười hì hì ôm lấy cánh tay Vệ Hoàn, "Em biết, em biết nè. Anh Vĩnh Trú chắc chắn sẽ nói như này..." Em nghiêm mặt, bắt chước dáng vẻ của Vân Vĩnh Trú, "Một khi xảy ra chuyện, phải báo cho anh biết đầu tiên."

Vệ Hoàn chọt chọt đầu Dương Linh, "Yo, giỏi ghê ta, không sai một chữ nào luôn."

"Chớ sao~"

Bọn họ họ đi về phía kết giới Vô Khải, song điều khiến cả đám bất ngờ là lần này bên ngoài kết giới không còn hố xương trắng nữa. Sau khi kết giới mở ra, hình như bọn họ đã trực tiếp tiến vào cửa sau của thành phố ngầm. Nhưng lúc này Vô Khải không xuất hiện bất kỳ ảo cảnh nào, thứ họ nhìn thấy không phải là thành phố ngầm tươi đẹp mà chỉ có bóng tối vô tận, duỗi tay chẳng thể thấy rõ năm ngón.

Vệ Hoàn vận linh lực Kim Ô, chiếc vòng trên cổ tay cậu nhoáng lên hóa thành ánh sao đầy trời, soi sáng xung quanh họ. Nơi đây không khác mấy so với lúc bọn họ thoát ra khỏi yểm cảnh dạo trước. Khắp nơi vẫn là đống hoang tàn, chỉ thiếu mất mấy cây hoa bỉ ngạn cao bằng người.

"Cô ta nói gì với bà vậy?" Vệ Hoàn đi bên cạnh bà chủ Giác, "Vì sao cô ta không tìm đồ đệ mà lại muốn tìm bà?"

Bà chủ Giác đáp, "Tôi cũng hỏi cô ta như vậy, cô ta bảo không kịp nữa rồi."



Cảnh Vân thử hỏi, "Không kịp nghĩa là... cô ta sắp không xong rồi hở?"

"Chứ không thì còn có ý gì khác được nữa." Thanh Hòa lắc đầu.

"Ai biết. Cái cọng hoa dại này làm tu hú chiếm tổ ngần ấy năm, giờ gặp báo ứng rồi." Tuy bà toàn nói mấy lời khó nghe nhưng đôi mắt lại cụp xuống. Đốm sáng lấm tấm chiếu lên mái tóc và lông mi màu cam của bà chủ Giác, giữa vẻ mê hoặc mang theo chút dịu dàng, "Hành bản thân sắp chết rồi mới biết đường nhường chỗ.". harry potter fanfic

Vệ Hoàn cười nói, "Nếu không có Sa Hoa đảm nhận vị trí ám vu thì quỷ đoản mệnh phải canh mộ của đám thây ma kia có khả năng chính là bà đấy."

Tiếp tục đi về phía trước trong bóng tối, hương hoa bỉ ngạn càng thêm nồng nàn, như thể nó đang dẫn lối cho bọn họ không ngừng bước tới, tìm được đóa hoa giữa màn đêm kia.

Yến Sơn Nguyệt đi ngay sau Vệ Hoàn, nói với giọng cực nhỏ, "Mùi hương này chính là mùi hương trên người thầy Tô."

"Ừ."

Hơn nữa mỗi lần cậu gặp Tô Bất Dự đều có cảm giác mùi hương ngày càng nồng thêm.

Bỗng dưng trên bầu trời xuất hiện cánh hoa màu đỏ hẹp dài. Trong nháy mắt nó lả tả rơi xuống, từ phương xa truyền đến giọng nói hư ảo quen thuộc.

"Mấy người tới rồi sao."

Bà chủ Giác dừng bước chân, nhìn quanh bốn phía, "Cô gọi tôi tới mà giờ trốn cái gì hả?"

Thanh âm kia cười khẽ một tiếng, tiếng vọng khuếch tán quanh thành phố ngầm, "Tôi gọi bà tới là bà tới ngay à."

Trương Giác khó thở, "Cô..."

"Tới thì thôi đi, còn dắt theo nhiều người như vậy." Sa Hoa cười nói, "Thật sự không rõ, rốt cuộc bà thông minh hay là ngu ngốc."

Bà chủ Giác suýt chút nữa bị cô ta khích đến mức động tay, cuối cùng Yến Sơn Nguyệt ngăn bà lại, "Cô ta rất gian xảo, đừng mắc mưu."

Dương Linh khoanh hai tay trước ngực, hừ một tiếng, "Ả nữ vu này nham hiểm xảo trá lắm đấy. Nói không chừng chỉ muốn lừa bà đến đây chứ căn bản không định truyền vị trí ám vu Vô Khải cho bà đâu."

Sa Hoa vẫn tiếp tục cười, tiếng cười hư ảo đến nỗi tưởng chừng như nó bay vòng trên trời rồi rơi xuống. Vệ Hoàn nghe tiếng cười này mà có cảm giác suy sụp như hoa trà nở rộ(*).

(*) Hoa trà nở tượng trưng cho tuổi thanh xuân của người phụ nữ đã qua. Hoa trà nở báo hiệu sự kết thúc của một mối quan hệ. Tình yêu lấn át, đồng nghĩa với việc tình yêu rực rỡ, thịnh vượng hay khó quên nhất trong đời sắp mất đi.

Có lẽ cô ta chỉ đang cậy mạnh mà thôi.

Bà chủ Giác nén giận trong lòng, nói với cô ta, "Cô ra đây đã rồi nói tiếp, còn không thì tôi đi về. Tôi thấy cô cũng chẳng có vẻ gì là không đủ thời gian để tìm người thừa kế cả, còn có sức tác oai tác quái cơ mà."

Bà vừa dứt lời, một chiếc khăn che mặt màu đỏ xuất hiện trước mặt bọn họ từ hư không, lững lờ rơi xuống. Một luồng sương khói màu đỏ bốc lên, sau khi tan đi, cô gái mặc trang phục đỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Không giống với lần trước, đợt ấy cùng lắm cô chỉ dùng vải đỏ để che nửa mặt dưới của mình mà thôi, nhưng hiện tại cô ta trực tiếp phủ chiếc khăn che mặt này lên đầu, không để lộ ra chút gì.

Dáng vẻ này của cô trông như tân nương vậy.

"Đừng đi mà."

Dẫu cho cô đã đứng rất gần bọn họ, nhưng giọng nói vẫn vọng lại từ nơi xa xôi, là âm thanh do cô dùng thuật yêu vu tạo ra. Bà chủ Giác cảm thấy khó hiểu, cẩn thận quan sát cô.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua.

"Đáng sợ ghê!" Cảnh Vân phát hiện vấn đề đầu tiên, trốn sau lưng Dương Linh, "Mọi, mọi người nhìn chân cô ấy kìa!"

Thanh Hòa cũng hoảng sợ, "Đây..."

Vệ Hoàn cau mày. Làn gió thổi phồng làn váy đỏ, bên dưới chẳng có gì cả, chỉ có bóng đêm trống rỗng.

Cô không có chân, không còn chân nữa.



Sa Hoa lùi về sau vài bước, giọng nói của cô chậm rãi truyện đến, vừa thê lương lại vừa ngả ngớn, "Khiến mấy người sợ rồi sao?"

Bà chủ Giác khó hiểu, "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Cơ thể mà sư phụ tôi cho cô đâu? Mới đầu là đôi mắt, sau đó đến yết hầu." Bà vừa nói, vừa vô cùng căm phẫn bước tới tóm lấy cánh tay Sa Hoa, nào biết ngón tay chỉ tóm được ống tay áo trống rỗng. Tay áo đỏ mềm mại tựa dòng cát chảy, tuột khỏi khe hở giữa những ngón tay. Bà ngạc nhiên đến nỗi đồng tử hơi giãn ra, "Bây giờ ngay cả tay chân cô cũng không còn!? Cô có thấy xứng đáng với sư phụ không?"

"Mắc gì phải thấy có lỗi." Sa Hoa vẫn chẳng có chút gợn sóng nào, thậm chí giọng điệu còn có vẻ thờ ơ, "Đó là sư phụ của bà chứ có phải của tôi đâu."

Câu này khiến Trương Giác nổi giận, "Mi đúng là cái đồ lòng lang dạ sói. Lúc trước nếu không nhờ sư phụ ta, làm sao mi có hình dạng con người để có thể nói chuyện có thể bước đi được. Mi đến chết cũng chỉ có thể làm một đóa hoa xui xẻo mọc trên mồ mả của người khác."

Sa Hoa cười đầy khinh thường, "Bà nói đúng. Nhưng bà phải hiểu rõ rằng, người đó là sư phụ của bà chứ không phải của tôi. Bà ta lương thiện thật nhưng sự lương thiện của bà ta đều dành hết cho bà rồi. Bà ta thích bà nên tự tay vẽ hình người cho bà, thương bà nên không muốn bà bước lên lối mòn làm hao tổn dương thọ như bà ta, thế nên mới không cho bà thừa kế vị trí ám vu. Tôi cầu xin bà ta ban cho mình thân thể con người, bà ta muốn tôi đánh đổi bằng tuổi thọ và tự do."

Bà chủ Giác sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho phải.

Vệ Hoàn nhìn khăn che mặt màu đỏ của Sa Hoa, trầm giọng hỏi, "Tôi không rõ, nếu cô đã muốn có cơ thể người như vậy rồi, vì sao hiện tại lại tự khiến mình trắng tay?"

Sa Hoa vốn dĩ chỉ nhìn mỗi bà chủ Giác, nhưng vào giờ phút này, cô bỗng máy móc khẽ quay đầu về phía Vệ Hoàn. Trông cô như vừa được nghe một câu chuyện hài buồn cười đến độ khiến cô không cách nào tin tưởng nổi. Thế là cơ thể trống rỗng kia xuyên qua bà chủ Giác, đi đến trước mặt Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn có thể cảm nhận được yêu tâm yếu ớt của cô, cũng có thể nhìn thấy đôi mắt trắng dã thông qua chiếc khăn che mặt màu đỏ nửa trong suốt của cô.

Sa Hoa cười thành tiếng cười bi ai.

"Tất nhiên là cậu không hiểu rồi." Cô lắc đầu, giọng điệu lập tức trở nên độc địa, "Cả thế giới này không ai hồ đồ hơn cậu, cũng không ai mặc sức làm càn được như cậu hết. Kẻ không cần tốn chút sức nào đã sở hữu mọi thứ như cậu thì có tư cách gì chất vấn tôi?"

Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sa Hoa, ngón tay buông thõng một bên khẽ động đậy. Bỗng dưng, một lá bùa phong ấn bay ngược ra, cùng lúc ấy Hồ Hỏa màu xanh băng tuyết của Yến Sơn Nguyệt bao trùm mọi người, vẽ ra một vòng kết giới hình bán cầu màu lam không đường trốn thoát. Vào nháy mắt lá bùa dán lên Sa Hoa, cô không cách nào cử động được nữa. Vệ Hoàn kéo khăn che mặt của cô xuống, "Cảnh Vân!"

Cảnh Vân đứng ngay sau cậu đáp lời, yêu văn hình tròn màu vàng tươi trên cổ tay cậu tỏa sáng rực rỡ. Đôi mắt cậu chuyển thành trùng đồng, bàn tay lập tức chạm vào Sa Hoa. Yến Sơn Nguyệt lấy Ngọc Tảo Kính của mình ra, phóng lên không trung, mượn khung cảnh từ thuật Chiêm Đồng để tạo ra ảo cảnh.

"Tay chân nhanh nhẹn lên..." Bà chủ Giác nhắc nhở, "Tuy hiện tại vu lực của cô ta giảm sút nhưng cũng không thua kém tôi bao nhiêu. Tấm bùa phong ấn này có lẽ không trụ được bao lâu đâu."

"Ừm!" Cảnh Vân gật đầu, thầm đọc tâm quyết Chiêm Đồng của Trùng Minh trong lòng. Khung cảnh trong ảo ảnh bắt đầu thay đổi.

Yến Sơn Nguyệt nói, "Lúc trước cô ta là hoa bỉ ngạn, nếu muốn biết rõ những chuyện liên quan tới Vô Khải, e rằng phải tìm hiểu từ dòng ký ức đầu tiên." Cô nói xong, hình ảnh không chảy ngược, chạy đến điểm cuối cùng, ánh sáng trắng bao trùm khắp nơi, chẳng thể nhìn thấy được gì cả. Vệ Hoàn và những người khác đều nheo mắt lại, đợi đến khi ánh sáng dần mờ đi, cuối cùng họ cũng có thể thấy được khung cảnh khác.

Tầm nhìn trước mắt vô cùng cố định và rất thấp, cảnh sắc bị cây cỏ cao lớn che khuất hơn phân nửa, đong đưa, dường như là do gió thổi lay. Họ gần như chỉ có thể thấy được ruộng đất hoang vu, cỏ dại trải dài vô tận cùng với những tấm bia đá, rất nhiều bia đá.

"Lúc này cô ta vẫn còn là một đóa hoa nhỉ." Thanh Hòa hơi nheo mắt lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói, "Những tấm bia đá này... chẳng nhẽ trước kia cô ta thật sự mọc trên mộ phần?"

Vệ Hoàn lẳng lặng quan sát, chẳng nói lời nào.

Cậu chỉ cảm thấy bi thương. Là một đóa hoa mà vẫn có được ký ức thì chấp niệm phải lớn đến nhường nào.

Trong quá trình chờ đợi, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng sột soạt, nghe như là tiếng bước chân trên mặt cỏ. Quả nhiên, không lâu sau đó, một đôi chân xuất hiện trước bia đá sứt mẻ nằm cách đó không xa. Y mang một đôi giày thể thao màu trắng hết sức bình thường và cũ kỹ. Có lẽ là một cậu con trai nhưng tầm nhìn hạn hẹp khiến họ không cách nào nhìn thấy nửa thân trên của người vừa tới, chứ nói gì thấy mặt. Bọn họ thấy y khom người, quỳ trên mặt đất, hình như là đến đây để cúng bái. Song y lại không hề lên tiếng, cũng không có đồ cúng mà chỉ yên lặng quỳ ngay trước tấm bia đá.

"Đây là ai?" Dương Linh hỏi.

Qua một hồi lâu, cậu trai đến cúng bái kia đứng dậy, quay người chuẩn bị rời đi. Có điều, y đi chưa được hai bước lại thay đổi ý định, sau khi dừng lại liền xoay người sang bên cạnh. Bọn họ cứ thế nhìn đôi giày thể thao màu trắng kia từng bước đi về hướng này, ngày càng gần hơn.

Rồi dừng lại. Đôi bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo vạch lớp cỏ xanh che khuất tầm nhìn của họ ra.

Y quỳ một gối xuống đất, làm ống quần bị kéo lên, để lộ ra cổ chân trắng như tuyết.

Vệ Hoàn chợt ngây người. Ánh mặt trời ấm áp đổ xuống, vừa vắn soi sáng làn da trên cổ chân y, khúc xạ ra vầng sáng mờ đẹp đẽ.

Chiếc vảy có hình giọt nước mắt. Cậu biết đó là gì, cậu sẽ không nhìn nhầm.

"Đẹp quá." Giọng nói dịu dàng của chàng thiếu niên bay đến cùng làn gió, mềm mại tựa nước.

Đó là giọng nói mà cậu quen thuộc nhất.