Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 91: Chấp niệm thành ma




Từ nhỏ Vệ Hoàn đã có năng lực chuyển tình rất mạnh, mức độ cao nhất là có thể đồng cảm với cảnh ngộ của người khác như thể mình cũng bị. Cho nên, vào khoảnh khắc này đây, cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng Dương Sơ.

Sắc mặt Dương Sơ trông rất tệ, cực kỳ nhợt nhạt, đôi môi cũng hơi tím tái. Biểu cảm của ông trông khá hài, giống như vừa khóc vừa cười, như thể xác thịt và linh hồn chẳng hề tương xứng, cơ bắp yếu ớt co giật, dòng lệ tuôn ra từ hốc mắt đỏ hoe, khiến đôi mắt đục ngầu của ông sáng lên một chút.

Có lẽ ông thấy bản thân đã đến tuổi này rồi mà còn khóc thì thật sự hơi mất mặt, thế là ông khó nhọc nâng tay lên, lau qua quýt, nở nụ cười cứng nhắc.

"Tiểu An, bố nhớ con lắm." Giọng nói của ông ta khàn khàn lạ thường, cơ thể loạng choạng bước hai bước về phía Vệ Hoàn, giống như một con rối gỗ.

Vệ Hoàn nhìn ông ta chằm chằm, nhìn chòng chọc vào gương mặt thoạt trông dịu dàng nho nhã. Quang nhận của cậu lập tức áp sát Dương Sơ, khiến ông ta không cách nào bước lại gần.

"Tôi không phải con trai ông." Vệ Hoàn nói từng câu từng chữ với giọng điệu thờ ơ, thanh đao ánh sáng trong tay vẫn chĩa vào Dương Sơ như cũ. Dẫu cho sự thật tàn nhẫn, nhưng cậu vẫn muốn nói, "Con trai ông đã chết rồi."

Biểu cảm của Dương Sơ thoáng thay đổi, ánh mắt ông ta mờ mịt như bị một lớp sương mù bao phủ. Tại giây phút Vệ Hoàn cất lời, sương mù rốt cuộc cũng tan đi, ông ta nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

Tất cả đều là giấc mộng đẹp đẽ ông ta điên cuồng khâu vá nhưng cuối cùng vẫn vỡ vụn.

"Con thật sự không nhớ bố ư?"

Ngữ điệu của ông ta thay đổi, không còn chắc chắn như trước nữa.

Vệ Hoàn trầm mặc nhìn người trước mắt, cuối cùng thu hồi thanh đao ánh sáng trong tay.

"A Hoàn." Tô Bất Dự lo rằng cậu có ý tốt, lên tiếng nhắc nhở.

Vầng sáng vàng mờ đi, thanh đao ánh sáng trong tay Vệ Hoàn biến mất. Cậu nhìn Dương Sơ với gương mặt không chút cảm xúc, chẳng nói chẳng rằng.

Chuyện này giống như lệnh đặc xá, ông ta nhấc chân bước về phía trước một bước, "Tiểu An, con đã cao lớn như vậy rồi. Hồi con rời xa bố, con chỉ mới cao tới vai bố thôi."

Khoảng cách rút ngắn, Vệ Hoàn vẫn không có hành động nào như cũ. Cậu híp mắt lại.

Tô Bất Dự không thể đợi thêm được nữa, y duỗi tay, lòng bàn tay bắt đầu tỏa ra yêu quang màu lục. Ngay khi y muốn ra tay, Vệ Hoàn liền cầm cổ tay y ngăn cản.

"Mấy thứ kia đều là do ông tạo ra?" Cuối cùng Vệ Hoàn cũng lên tiếng, "Mấy sản phẩm thí nghiệm người không ra người, yêu không ra yêu ấy."

Bước chân Dương Sơ hơi ngừng lại, giống như cỗ máy nặng nề vận hành đột ngột gặp trục trặc.

"Ai bảo ông làm?"

Đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Dương Sơ, quan sát biểu cảm lại biến đổi của ông ta. Hình như màn sương mù kia lại giăng kín, che mờ tầm nhìn của ông. Cả người ông rơi vào trạng thái mông lung, đôi mắt càng thêm đục ngầu, gần như chuyển sang màu xám trắng.

"Ai bảo ông làm?" Vệ Hoàn nâng cao giọng, gằn từng chữ, "Ai bảo ông làm vậy, bố."

Từ này vừa được thốt ra khỏi miệng, Tô Bất Dự kinh ngạc, mà trên mặt Dương Sơ ở đối diện cũng hiện lên chút sức sống, màn sương mù kia lập tức tan đi. Ông ta run rẩy bước nhanh đến, duỗi tay như muốn ôm lấy Vệ Hoàn, "Tiểu An, Tiểu An, con vẫn nhớ bố ư?"

Quang nhận che kín ông ta, ông theo phản xạ có điều kiện không đến gần thêm nữa, chỉ yên lặng nhìn Vệ Hoàn, đôi mắt không kìm được mà rơi lệ.

"Trả lời tôi, ai đứng sau lưng sai bảo bố làm những chuyện này." Vệ Hoàn hướng dẫn từng bước, "Chỉ cần bố nói cho tôi biết, chúng ta có thể về nhà, bố ơi."

Trong cổ họng Dương Sơ phát ra âm thanh quái dị. Đờ người trong chốc lát rồi ông ta mới lên tiếng, "Bố cũng không muốn, bố không hề muốn..."

Cuối cùng ông ta cũng nói ra, trong lòng Vệ Hoàn hơi thả lỏng, "Tôi biết bố bị buộc phải làm vậy, là ai ép bố?"

Dương Sơ có hơi kích động. Dường như ông ta đã đánh mất lý trí của một nhà bác học, tư duy hỗn loạn, giọng điệu đứt quãng, chẳng hề giống một nhân loại bình thường, "Bọn họ... bọn họ nói với bố rằng chỉ cần bố đồng ý tham gia kế hoạch này, bọn họ sẽ cho bố một khoản tiền khổng lồ để bố tiếp tục cứu con. Bố muốn thử nghiệm bao nhiêu lần thì làm bấy nhiêu lần, thử đến khi con quay về mới thôi..."

Vệ Hoàn cẩn thận quan sát, rồi nói, "Chẳng phải tôi đã chết rồi sao? Từ lúc tôi còn chưa trưởng thành."

"Con vẫn chưa... con yêu, con vẫn chưa." Ông huyên thuyên, giọng nói nghẹn ngào đến mức chẳng rõ lời, nhưng vẫn duy trì sự dịu dàng kỳ lạ, "Con chỉ bị ốm thôi. Con bị ốm, bác sĩ không thể cứu con, chỉ có bố mới cứu được con. Bố có thể giúp con trở nên khỏe mạnh hơn, bố có thể tạo ra rất nhiều con, là con không bị ốm... Chỉ cần có đủ tiền tài, bố sẽ thành công."

Nói đoạn, ông ta bỗng dưng trở nên căm hận, đôi đồng tử xám trắng như thể sắp rớt ra ngoài, "Vậy mà đám người đó lại đuổi bố đi! Bọn chúng đuổi bố đi mất! Khiến bố không thể tiếp tục cứu con được nữa. Bố, bố chỉ có thể trốn..."

Vệ Hoàn vừa nghe, tâm trí vừa nhanh chóng phân tích. Dựa theo những gì Thanh Hòa nói khi trước, Dương Sơ bị đuổi ra khỏi Phàm Châu là vì những binh lính nhân loại bị biến dị đã biểu tình, gây ra náo động lớn. Chính phủ Tống Thành Khang sụp đổ, bản thân Tổng thống bị ám sát, Dương Sơ trốn tội chạy tới Khu Tối.

Chuyện này trùng khớp với những lời ông ta nói. Người đuổi ông ta đi có lẽ là nhân dân Phàm Châu đang kích động, phẫn nộ và Chính phủ bù nhìn sau này do Trần Chung lãnh đạo. Theo những gì ông nói, vẫn còn một nhóm người bằng lòng chi tiền giúp đỡ ông ta, mục đích là lợi dụng kỹ thuật công nghệ sinh học của ông ta để thực hiện kế hoạch yêu khôi. Cho nên quả thật có hai phe phái.

"Ai giúp bố cứu tôi?" Vệ Hoàn không muốn dùng suy đoán chủ quan của mình ảnh hưởng đến mạch tư duy độc lập của ông ta. Thế là cậu đành phải tiếp tục nhấn mạnh, lặp lại câu hỏi, "Bố à, bố nói cho tôi biết, tôi sẽ theo bố về nhà."



Dương Sơ ngẩng đầu nhìn Vệ Hoàn, nước mắt thấm ướt cổ áo trắng cũ kỹ của ông.

Tô Bất Dự cũng yên lặng nhìn Dương Sơ chằm chằm, bàn tay vẫn luôn tích trữ yêu lực.

"Bố... có người đưa bố đi gặp ông ta." Dáng vẻ nói chuyện của Dương Sơ càng ngày càng khó nhọc. Ông ta mở miệng, nhưng phần lớn thời gian đều chẳng phát ra tiếng nào, chỉ có âm thanh kỳ lạ phát ra từ cổ họng. Song, ông ta vẫn kiên trì nói tiếp, "Tiểu An, con biết không? Ông ta chưa chết, ông ta còn sống!"

Tô Bất Dự cau mày, nhìn về phía Vệ Hoàn. Vệ Hoàn bình tĩnh thừa thắng xông lên, "Ai còn sống?"

Dương Sơ hé miệng, nhưng ông ta còn chưa nói chữ nào, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ thống khổ. Ông ta nhanh chóng cúi đầu như muốn nôn, duỗi tay bịt miệng mình lại, theo bản năng cố gắng không để mình thất thố quá mức.

"Bố, ai còn sống vậy?"

Vệ Hoàn cảm giác phản ứng của ông ta càng thêm mãnh liệt, như thể sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Cậu cảm thấy có lẽ mình đã đoán được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu vẫn muốn trực tiếp nghe từ miệng Dương Sơ.

Nghe thấy giọng nói của Vệ Hoàn, Dương Sơ như lại bị thôi miên, cũng có thể nói ông ta được rót vào một nguồn sức mạnh kỳ lạ. Đôi mắt ông lóe lên tia sáng yếu ớt cuối cùng, nỗ lực mấp máy môi, "Ông ta còn sống, cựu, cựu Tổng..."

Lời còn chưa dứt, Dương Sơ bỗng nôn ra một ngụm máu lớn, máu có màu đen, nhuộm bẩn chiếc áo blouse trắng trên người ông ta. Ông nghiêng ngả loạng choạng bước về trước vài bước, rồi bất cẩn ngã nhào ra đất, hai tay vươn về phía trước như đang cầu cứu, sắc mặt đau đớn muôn phần, "Tiểu, Tiểu..."

"Quả nhiên Tống Thành Khang vẫn còn sống..." Vệ Hoàn tiến lên muốn kéo ông ta dậy nhưng lại bị Tô Bất Dự ngăn cản, "A Hoàn, đừng qua đó."

Dương Sơ quỳ rạp trên mặt đất, nôn ra rất nhiều máu đen, song ông ta vẫn cứ ngẩng mặt lên, nhìn Vệ Hoàn cười, mở miệng muốn gọi tên con mình.

Đột nhiên trước mặt Vệ Hoàn xuất hiện một màn kết giới ánh sắc vàng, bao phủ hoàn toàn phía trước cậu như một tấm ngăn. Vào khoảnh khắc nhìn thấy kết giới, Vệ Hoàn biết ngay là ai tới. Cậu vừa nghiêng mặt sang đã bắt gặp hắn mặc một thân đen tuyền, thần sắc hung ác bước vào, lạnh lùng nói, "Anh đã bảo em thiết lập kết giới phòng thủ rồi cơ mà."

"Từ từ đã, Vĩnh Trú." Vệ Hoàn vội vàng ngăn cản, "Ông ta bị khống chế!"

Quang nhận của Vân Vĩnh Trú sắp sửa đâm nát Dương Sơ, nhưng khi nghe Vệ Hoàn nói, tất cả đều dừng lại sát bên Dương Sơ. Ánh sáng mãnh liệt chói đến mức Dương Sơ chẳng thể mở mắt, đau đớn quỳ rạp trên đất, không ngừng run rẩy.

Thanh Hòa chạy vào theo. Anh đã nghe hết những lời Vệ Hoàn vừa nói thông qua thiết bị truyền tin, "Tống Thành Khang còn sống. Là ông ta đúng không, là ông ta thực hiện kế hoạch yêu khôi!"

Bỗng dưng, cơ thể Dương Sơ co giật mấy đợt. Hình như dưới người ông ta xuất hiện thứ gì đó đẩy ông ta lên, đỡ lấy nửa người trên của ông, mãi đến khi Vệ Hoàn thấy chiếc áo blouse trắng của ông ta bị xé toạc, cơ thể xuất hiện lỗ rỗng máu thịt to lớn và cả những xúc tua dài màu đen mọc ra từ đó. Mấy cái xúc tua kia lập tức vọt về phía Vân Vĩnh Trú, có điều chưa kịp đến trước mặt hắn đã bị quang nhận chém rơi đầy đất. Nhưng chỉ mấy giây sau, càng có nhiều xúc tua vọt ra, tốc độ cũng nhanh hơn.

"Ông ta cũng biến thành yêu khôi?" Thanh Hòa nhìn tình cảnh trước mắt với vẻ khó thể tin nổi, "Chuyện gì xảy ra thế này..."

Tô Bất Dự nhìn sang Vệ Hoàn, "Ông biết trước rồi nhỉ."

Vệ Hoàn gật đầu, "Lúc mới tiến vào tôi đã cảm thấy mùi hương trên người ông ta có gì đó không đúng lắm. Trên người yêu khôi đều không có mùi nhân loại, mà có yêu khí rất nồng, còn có một xíu mùi thi thể thối rữa nữa." Cậu nhìn xuống đất, "Chất lỏng có mùi gay mũi này chắc là do ông ta đặc chế để che lấp cái mùi kia."

"Ông ta đang đợi con mình, muốn gặp mặt con lần cuối một cách tử tế."

Xúc tua không ngừng vươn dài ra ngoài, tốc độ rất nhanh. Vân Vĩnh Trú không hề có ý muốn chém giết, chỉ không ngừng chém rớt xúc tua. Vệ Hoàn chẳng màng sự ngăn cản của Tô Bất Dự, bước ra khỏi kết giới. Cậu lại sải rộng đôi cánh, bay lên phía trên Dương Sơ.

Dường như Dương Sơ có thể cảm nhận được Vệ Hoàn. Đầu ông ta chuyển động cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã bị dây thừng ánh sáng của Vân Vĩnh Trú trói lại. Lần này có vẻ đã chọc ông ta nổi giận, tiếng gầm phát ra từ lồng ngực trống rỗng, "Tiểu An của bố..."

Dây thừng ánh sáng trói chặt hết vòng này đến vòng khác, Vân Vĩnh Trú lạnh lùng ác liệt nói, "Của ông?"

Yêu tâm, yêu tâm nằm ở đâu?

Vệ Hoàn cố gắng bình tĩnh lại. Hình như yêu tâm của Dương Sơ khó tìm một cách lạ thường, làm thế nào cậu cũng không thể nhìn thấy được. Tô Bất Dự là bán yêu, năng lực cảm ứng yêu tâm không bằng cậu.

Cậu nhắm mắt lại, âm thanh chiến đấu kịch liệt ồn ào truyền vào tai, cậu mơ hồ cảm ứng được một chút yêu khí vẩn đục thoáng qua.


Hai cánh khẽ vỗ, Vệ Hoàn bay theo hướng có yêu khí, mở mắt ra. Một thanh quang nhận phóng ra khỏi tay cậu, cắt rách vải áo trên vai trái Dương Sơ. Quả nhiên trên phần da trần trụi kia xuất hiện dấu vết tim đập.

Moi ra sẽ chết ngay tắp lự.

"Bất Dự! Đóng băng vai trái của ông ta!"

Nghe thấy giọng nói của Vệ Hoàn, Tô Bất Dự lập tức ra tay. Một dòng nước lạnh buốt mạnh mẽ tuôn trào từ lòng bàn tay y, toàn bộ vai của Dương Sơ đã bị đóng băng. Bởi vì trọng lực, Dương Sơ lệch người ngã xuống đất, những chiếc xúc tua kia cũng đột ngột trở nên yếu ớt.

Các tiểu đội còn lại đều đi đến đây dưới sự chỉ huy của Thanh Hòa. Mọi người thoáng giật mình khi thấy cảnh tượng nọ.

Giọng nói của Dương Sơ vẫn khàn đặc nhưng ít ra có thể nói chuyện được. Vệ Hoàn từ không trung đáp xuống, bước lại gần. Vân Vĩnh Trú không ngăn cậu lại mà chỉ yên lặng nhìn.

"Tiểu, Tiểu An..." Dương Sơ vươn tay, ngón tay run rẩy. Đôi mắt lấy lại được chút tỉnh táo lưu luyến nhìn mặt Vệ Hoàn, "Bố, bố không nên làm những chuyện này... Bố sắp không qua khỏi, sắp chết rồi nhưng bố muốn nhìn thấy con quay về... Bố chỉ có thể... chỉ có thể..."



Hóa ra là thế.

Vệ Hoàn cúi đầu nhìn ông ta. Mọi thứ mà kẻ đã từng hại chết vô số sinh mạng vô tội này làm đều bắt nguồn từ chấp niệm trong nội tâm của bản thân. Chấp niệm này đã khiến ông ta chẳng thể phân rõ trắng đen, biến ông ta thành quỷ dữ, ngay cả muốn chết cũng không dám chết. Ông ta tình nguyện dùng phương pháp dơ bẩn, biến con người thành kẻ người không ra người, yêu không ra yêu lên người mình cũng chỉ để tồn tại thêm một thời gian nữa.

Để ông ta chờ được con trai mình.

Cho dù là đồ giả, ông cũng xem thành thật.

Nhờ vào chấp niệm và nguyện vọng ấy, ông mới có thể vượt qua mọi thứ, duy trì chút bình tĩnh và tỉnh táo cuối cùng.

Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào đôi tay dơ bẩn kia. Ông ta từng dịu dàng ôm lấy con mình, cũng từng tàn nhẫn dùng thi thể bố mẹ cậu để làm thí nghiệm. Cậu bình tĩnh lên tiếng, "Nói cho tôi biết làm sao để khôi phục tâm trí cho yêu khôi?"

Hình như mấy câu hỏi này nói ra có hơi thừa thãi. Nếu ông ta thật sự có biện pháp thì cũng chẳng đến mức chịu nỗi thống khổ bị phân liệt đến nhường ấy.

Dương Sơ giống như không nghe thấy lời cậu nói, chỉ lo nói phần mình, "Lúc trước bố đã đồng ý với con, chờ con lớn... lớn lên, bố sẽ không ép con uống thuốc mỗi ngày, cũng không cấm con đi chơi chung với mấy đứa bé khác... Chỉ cần con bình an lớn lên, cái gì bố cũng có thể cho con."

Hắn gần như đã tiêu hết sức lực cuối cùng để nói ra những lời đó, bàn tay vươn ra cũng chẳng hề rụt lại.

"Rốt cuộc mục đích của kế hoạch yêu khôi là gì, ông nói đi." Giọng nói của Vệ Hoàn thoáng chút run rẩy, "Yêu tâm của bố mẹ tôi bị các ông moi ra, hài cốt của họ ở đâu rồi? Ông mau nói cho tôi!"

Dương Sơ thật sự không nghe thấy gì, nhưng ông ta thấy được vành mắt đỏ ửng của Vệ Hoàn.

"Đừng khóc... đừng khóc..."

"Tiểu An hết ốm rồi, chúng ta không ở lại bệnh viện nữa..."

Ông ta từ từ nhắm mắt lại, "Chúng ta về... về..."

Thanh kiếm ánh sáng bỗng nhiên đâm vào cơ thể ông ta, chém đứt bên vai và cánh tay bị đóng băng của ông, sau đó bị Vệ Hoàn hất văng ra đất. Một tiếng ầm vang lên, Vệ Hoàn xoay người, cuối cùng cũng không còn nghe thấy giọng Dương Sơ nữa.

Tất cả mọi người đều trầm mặc. Tô Bất Dự mở giao châu ra, hút cánh tay bị đóng băng của ông ta vào trong, phòng ngừa ông ta hại người lần nữa.

Dương Linh cẩn thận nhích đến trước mặt Vệ Hoàn, "Anh Hoàn Hoàn..."

Vệ Hoàn lau mặt, "Không sao đâu." Cậu còn lạc quan quay đầu nói với Thanh Hòa, "Ông ta có thể khắc chế sự tẩy não của yêu khôi chứng tỏ không phải hoàn toàn không có khả năng. Tạ Thiên Phạt không hề ra tay với cậu, vẫn cứu được đó."

"Ít nhất chúng ta biết được Tống Thành Khang còn sống..."

Đột nhiên đất rung núi chuyển, đầu cậu đau nhức dữ dội, bên tai nghe thấy âm thanh ù ù vang dội, "Bị sao thế này..." Vốn tưởng rằng chỉ có mỗi cậu bị thế, nào ngờ lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Dương Linh. Cậu quay đầu lại, phát hiện hình như mọi người đều giống nhau.

Chỉ có Thanh Hòa ngạc nhiên nhìn bọn họ, "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"

Vệ Hoàn có cảm giác yêu lực trong máu mình như bị bong ra từng chút, đau đớn vô cùng, nhưng cậu xem như vẫn còn tỉnh táo. Một bàn tay nắm lấy cánh tay cậu, hơi nghiêng đầu, là Vân Vĩnh Trú đang cau mày, "Ra ngoài thôi, rời khỏi nơi này."

Dương Thăng cũng nghiến răng nói, đồng thời cố gắng mở kết giới dịch chuyển, "Yêu lực của tôi dao động bất thường, từ trường chỗ này không hợp lý lắm..."

Vệ Hoàn nhìn về phía Tô Bất Dự. Trong lúc hỗn loạn, cậu cảm giác yêu khí của Bất Dự rất phức tạp, song giây tiếp theo cậu đã bị Vân Vĩnh Trú kéo vào vòng kết giới. Tiếp đó, cậu rời khỏi mê cung ngầm, về đến mặt đất.

Mọi người lần lượt ra khỏi lòng đất, tình hình được cải thiện đôi chút. Chỉ có Thanh Hòa vẫn bình thường, chứng tỏ từ trường này không gây ảnh hưởng đến nhân loại.

Yến Sơn Nguyệt lên tiếng, "Lúc nãy em đã thấy không đúng rồi. Em vừa nghe Dương Sơ nói cựu Tổng thống còn sống qua máy liên lạc thì ông ta lập tức yêu hóa. Thời gian trùng hợp quá mức, như thể bị người khác thao túng vậy."

Vệ Hoàn ngộ ra.

Đây là một cái bẫy. Bọn chúng lợi dụng lòng khao khát được gặp con của Dương Sơ, lợi dụng cả nhu cầu cấp bách phải tìm được Dương Sơ của họ, là để tập hợp cả bọn lại, chờ đến giờ phút này.

Mặt đất nhanh chóng sụp xuống. Ngay khi mọi thứ gần như bị nuốt chửng, bên trong đống đổ nát xuất hiện vô số yêu quang đủ màu sắc, đâm xuyên qua bùn đất bụi bặm, chiếu sáng cả khoảng chân trời.

Tiếng động phá đất chui lên liên tục vang lên, hết con này đến con khác. Khu phế tích khổng lồ này đã trở thành một cái lò ấp trứng đáng sợ, một chiếc khay nuôi cấy kinh dị. Những sinh vật kỳ dị cứ lần lượt bò trườn, chui ra khỏi đó, mà những con bay vụt ra ngoài còn chiếm phần nhiều hơn. Yêu quang mang theo bọn chúng rời khỏi nơi kia, bay tràn ra từng ngóc ngách của bầu trời.

Cả đám trơ mắt nhìn mấy thứ nọ chạy đi, số lượng khổng lồ, tốc độ nhanh nhạy. Dương Linh thử vận linh, để rồi phát hiện căn bản chẳng thể thay đổi được gì.

Tất cả chúng đều là yêu khôi, lượng yêu khôi nhiều vô kể.