Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 89: Nếu là em




Vừa dứt lời, Vân Vĩnh Trú vươn tay về phía Vệ Hoàn. Khung cảnh này quen thuộc cực kỳ, lúc trước cậu vì bị vu oan mà suy sụp, Vân Vĩnh Trú cũng đưa tay về phía cậu như thế này đây.

Lần ấy giữa hai người cách nhau một con dao găm.

"Vậy anh cùng em tìm ra sự thật."

Vệ Hoàn cười rộ lên, "Ừm!"

Mà lần này, đầu ngón tay hai người thân mật quấn quýt, nắm chặt nhau.

Lo rằng nếu để lộ tiếng gió, Dương Sơ sẽ chạy trốn mất nên bọn họ dùng thời gian ngắn nhất để tập hợp một tiểu đội. Dương Thăng hiểu rõ lập trường của Quân Chính phủ nên không thể tùy tiện ban hành nhiệm vụ cho sinh viên của mình mà chỉ tìm đội 7 nhỏ đã biết được thân phận của Vệ Hoàn. Mọi người tập hợp trong gara ngầm nhà anh, chờ phân chia nhiệm vụ.

"Nếu chỉ tìm nhân loại thì em với chị Sơn Nguyệt thôi đã quá đủ rồi." Dương Linh mang bao cổ tay cho bản thân, "Cần phải huy động nhân lực nhiều đến mức này luôn sao?"

Vệ Hoàn điểm danh nhân số, "Nhiêu đây thì đâu thể tính là huy động nhân lực được. Chỉ có tiểu đội 7 của chúng ta cùng với nhân viên ngoài biên chế – Thanh Hòa, anh trai em, và cả huấn luyện viên Vân nữa. Có nhiều lắm đâu."

Cục lông nhỏ từ sau gáy cậu, nhích tới nhích lui chui ra ngoài, "Chíp chíp chíp~"

"Rồi rồi rồi, còn mày nữa." Vệ Hoàn bóp nó một phát. Lần hành động này bọn họ đều không mặc đồng phục Sơn Hải, ai cũng không muốn gây rắc rối. Dương Thăng và Vân Vĩnh Trú cũng không mặc đồng phục của hai người, hiếm khi mặc thường phục ra ngoài. Một người mặc áo khoác da, người còn lại khoác áo gió màu đen, người này ngầu hơn người kia.

"Đến đông đủ rồi nhỉ, chúng ta đi thôi?" Vệ Hoàn nhìn quanh một vòng. Dương Thăng vốn đang biến ra quả cầu gió cho Cảnh Vân chơi, đột nhiên ngẩng đầu, "Từ từ, còn thiếu..."

"Tôi đến muộn, xin lỗi."

Người còn chưa thấy đâu mà Vệ Hoàn đã nghe thấy giọng nói của Tô Bất Dự. Giữa không trung xuất hiện một dòng xoáy nước, y bước ra từ đó, trên mặt là vẻ hối lỗi, "Mới vừa rồi bị gọi đi làm việc, đến muộn mất."

Vệ Hoàn nhìn về phía Dương Thăng, Dương Thăng nhún vai trả lời, "Tao cảm thấy chúng ta chắc chắn sẽ cần đến năng lực của Bất Dự."

Được quá ta, đội 7 lớn, đội 7 nhỏ hợp thể luôn nè.

Tô Bất Dự đi về phía Vệ Hoàn, nở nụ cười dịu dàng, "Là tôi bảo cậu ấy đưa tôi theo. Tôi biết ông sợ tôi bị thượng, sợ liên lụy đến tôi, nhưng tôi đã không còn là tôi của quá khứ nữa rồi."

Vệ Hoàn nhìn vảy cá lóe lên tia sáng nhạt nhòa trên khóe mắt y, chẳng thể nói thêm lời nào được nữa, đành thẳng thắn nở nụ cười, "Cảm ơn."

Yến Sơn Nguyệt cột tóc đuôi ngựa, nghiêng mặt nhìn lướt qua Vân Vĩnh Trú đang đứng dựa vào tường. Dương Linh thấy Yến Sơn Nguyệt nhìn thì cũng tự mình quay đầu nhìn theo. Cảnh Vân vốn đang chơi với quả cầu gió, thấy Dương Linh quay đầu, thế là ngẩng đầu lên, đảo mắt qua.

"Chậc, kích thích." Thanh Hòa đứng bên cạnh Cảnh Vân lên tiếng đầu tiên. Cảnh Vân ngoảnh đầu lại nhìn anh, "Sao vậy Thanh Hòa?"

"Ông ngốc hả." Dương Linh cũng quay đầu lại, dùng đầu ngón tay chọt chọt đầu cậu, "Nhìn huấn luyện viên Vân là biết ngay ấy mà."

Cảnh Vân liếc mắt thăm dò, "Huấn luyện viên Vân làm sao cơ?"

"Ông nhìn khí chất người sống chớ lại gần này, nhìn áo gió dài màu đen này, và cả gương mặt như vợ chết... phì phì phì." Dương Linh cảm thấy không may mắn tí nào, lập tức sửa lời, "Dù sao thì ông nhìn thầy ấy như vậy có thấy sợ không."

Cảnh Vân gật đầu, sau đó yếu ớt trả lời, "Nhưng mà chẳng phải huấn luyện viên Vân vẫn luôn rất đáng sợ sao..."

Tầm mắt Yến Sơn Nguyệt rơi xuống người Vệ Hoàn và Tô Bất Dự, nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung, "Còn phải nhìn khung cảnh anh em hòa hợp bên này nữa."

Con ngươi Cảnh Vân đảo loạn, chạy tới chạy lui giữa ba người kia. Song, chẳng đợi cậu nhóc thấu tỏ nguyên nhân thì đã được Dương Thăng đứng sau lưng xoa đầu, dùng quả cầu gió dán lên mặt, "Ngây ngốc gì đó, đừng phân tâm."

Trước khi vào Khu Tối, Thanh Hòa mở bản đồ điện tử lên, toàn cảnh tầng hầm ngầm của nhà máy điện lực hiện ra trước mặt mọi người dưới dạng 3D.

"Trước kia đây là một trong năm nhà máy điện lực lớn nhất Phàm Châu. Có điều sau đó Khu Tối trở thành khu vực hỗn loạn không có Chính phủ, nhà máy này cũng bị bỏ hoang." Thanh Hòa vừa nói, vừa dùng tay nhấn vào điểm đỏ nằm ngay trung tâm. Điểm đỏ phân tách ra nhiều thông tin khác, "Tôi và Phương Trình đã tính toán được rằng tọa độ này chính là nơi có kỹ thuật chống nhiễu sóng mạnh nhất, cũng là địa điểm mục tiêu của chúng ta, nơi Dương Sơ đang trốn."

Dương Linh bóp khớp xương ngón tay mình, nặn ra một đóa Hỏa Liên mini, nổ bùm bụp, "Chúng ta trực tiếp đi tới đó luôn đi."

"Không, có một chuyện khá phiền phức là bên dưới nhà máy điện lực này..." Thanh Hòa gõ hai lần vào chấm đỏ, đốm sáng ấy lập tức kéo dài ra bốn phương tám hướng trên bản đồ 3D, tạo thành những con đường ngang dọc đan xen, "Giống như là mê cung ngầm."

Vệ Hoàn lại gần hơn chút, nhìn kỹ những tuyến đường kia, có rất nhiều con đường thông với nhau, cũng có rất nhiều đường là ngõ cụt. Chỉ đứng xem ở góc nhìn thứ ba thôi mà đã thấy nó khó nhằn rồi, nếu thật sự bị vây trong đó thì không biết phiền phức tới nhường nào nữa.

"Nơi này là khu phòng ngự ngầm được thiết kế dễ vào khó ra, dễ thủ khó công. Tôi đã kiểm tra qua." Thanh Hòa dùng ngón tay phóng to ba khu vực trong đó, đánh dấu bằng màu xanh lục, "Đây là ba lối thoát mà mục tiêu cần phải chạy qua khi trốn thoát dọc theo đường đi, điểm A, điểm B, điểm C."

Ba lối thoát phân bố theo hình tam giác cân. Vệ Hoàn nhìn bản đồ, lên tiếng, "Chúng ta chia nhau hành động, một đội tấn công, những người còn lại canh gác nghiêm ngặt những lối thoát hiểm có thể chạy trốn này, phòng ngừa Dương Sơ trốn thoát. Chúng ta có tổng cộng tám người, vừa vặn chia mỗi đội hai người." Lúc này Vệ Hoàn cực kỳ nhớ nhung bản thể của mình, có thuật nứt hồn, không cần bọn họ, mỗi mình cậu là đủ rồi.

"Chia như thế nào?" Yến Sơn Nguyệt hỏi.

Dương Thăng liếc mắt ra hiệu với Vệ Hoàn, "Mày am hiểu mấy chuyện này, mày chia đi."



Vệ Hoàn hơi nhức đầu, "Dựa theo khả năng chiến đấu và thuộc tính..."

Tuy miệng nói như thế, theo lý cũng phải như vậy nhưng cậu muốn đi cùng Vân Vĩnh Trú.

Song, Vệ Hoàn cũng hiểu rất rõ rằng thuộc tính của hai người họ hoàn toàn tương đồng, năng lực chiến đấu cũng xếp hàng đầu thê đội(*), nếu phân chia như thế sẽ không công bằng, còn có thể xảy ra chuyện. Vân Vĩnh Trú có năng lực chiến đấu mạnh nhất nơi đây, hẳn phải phân cho Thanh Hòa – một nhân loại không có bất kỳ dị năng nào.

(*) Thê đội: bộ phận của đội hình chiến đấu, được bố trí thành nhiều tuyến trước sau theo hình bậc thang.

"Dương Thăng với Tiểu Linh, Sơn Nguyệt và Cảnh Vân, đều là thuộc tính phong kết hợp với thuộc tính hỏa, khả năng chiến đấu cân bằng." nói đoạn, Vệ Hoàn quay người, "Tôi và Bất Dự." Cậu nhanh chóng nói ra quyết định này, sau đó nhìn về phía Kim Ô đang đứng một bên.

"Vĩnh Trú."

Vân Vĩnh Trú không ngạc nhiên với quyết định của cậu nhưng hắn lại thấy ngoài ý muốn khi Vệ Hoàn lần đầu tiên gọi mình như vậy trước mặt mọi người, thậm chí trong mắt hắn còn hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Quả chanh tinh nhỏ bé yếu ớt này đành làm phiền anh rồi." Vệ Hoàn cười, vỗ một phát sau vai Thanh Hòa, vỗ đến độ anh suýt chút nữa ho khan.

"Khụ khụ, tôi đã làm gì sai..." Cảm giác bản thân lọt vào bãi chiến trường, Thanh Hòa ôm ngực, một tay khác phóng to bản đồ chi tiết của điểm mục tiêu, "Tổng cộng chỉ có bốn giao điểm nối tầng ngầm và mặt đất, nhưng những cầu thang trước đó hiện tại đã nổ tung nên toàn bộ đều bị phong tỏa, chỉ còn một lối vào chính duy nhất là thang máy trung tâm, có thể đi thẳng đến nơi ẩn náu của Dương Sơ. Nhưng mà thang máy này cũng bị hỏng từ lâu rồi, đội tấn công bất ngờ có thể nghĩ cách xuống theo đường thang máy, nó là nhanh nhất."

Dương Thăng gật đầu, "Nếu muốn tấn công bất ngờ, khả năng chiến đấu phải đủ mạnh."

Thấy Vân Vĩnh Trú nâng mắt lên, Vệ Hoàn lập tức giành trước, "Để em, em với Bất Dự đi. Thanh Hòa không thích hợp tấn công bất ngờ, cậu ấy cần phải theo dõi vị trí toàn cục."

Vân Vĩnh Trú không nói lời nào, hắn đã không còn nhớ rõ tình huống thế này đã diễn ra bao nhiêu lần. Vệ Hoàn mở miệng ngậm miệng là tiếc mạng nhưng mỗi lần đến cuối cùng, cậu đều có thể tự tìm ra một đống lý do cho bản thân để xung phong lên trước.

Lúc nói thì nhát hơn bất cứ ai, vậy mà lại liều mạng hơn ai hết.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Phân chia chung chung công việc và xác nhận vị trí xong, mọi người đi đến địa điểm chỉ định. Vốn dĩ nhà máy điện lực Khu Tối đã tiến gần đến trạng thái không người rồi, bây giờ còn là đêm khuya, nhà máy to như thế nhưng chẳng có lấy một bóng người.

Vệ Hoàn và Tô Bất Dự đứng bên ngoài thang máy đã bị vứt bỏ. Bàn tay để thõng bên người hơi lật, trước mắt xuất hiện một đốm sáng óng ánh.

Đốm sáng dán lên cửa sắt của thang máy, khi tia lửa bắn ra, một hình chữ nhật cực lớn bị cắt khỏi cửa sắt. Vào nháy mắt tấm sắt hình chữ nhật ngã xuống, nó bị dây thừng ánh sáng trói chặt, lơ lửng trên đường di chuyển của thang máy trong chốc lát rồi được Vệ Hoàn kéo lên, đặt xuống đất.

"Đã mở cửa thang máy, mọi người đến nơi chưa?" Vệ Hoàn nói vào máy truyền tin của bộ xương ngoài.

Mấy tổ khác vẫn đang xác nhận hiện trường. Nơi này che chắn điện từ khá nghiêm trọng, cho dù máy truyền tin của bọn họ là kỹ thuật tối tân nhưng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, âm thanh truyền tới mang theo tiếng dòng điện.

Trong quá trình chờ đợi, Tô Bất Dự chủ động lên tiếng, "Gần đây cơ thể ông hồi phục khá ổn rồi nhỉ."

"Khỏe lắm rồi~" Vệ Hoàn vỗ ngực mình, "À phải rồi, tôi nghe Dương Thăng bảo sau khi tôi chết mấy món di vật sau đều được ông giữ. Hôm nào ông rảnh thì đưa lại cho tôi nhá, có phải hộp Tiêu Dao cũng trong trỏng luôn không?"

Tô Bất Dự gật đầu, "Tôi vẫn luôn giữ kỹ."

"Vậy là tốt rồi, để chỗ ông tôi yên tâm hẳn." Tại cái nơi duỗi tay không thấy năm ngón này, Vệ Hoàn xòe tay mình ra, ngón trỏ bốc lên một đốm sáng, ngón út cũng bắn ra một đốm khác, như thể dùng đầu ngón tay mình đốt dây pháo hoa vậy.

"Thế à..."

Từ lần trước thẳng thắn với nhau ở phòng bệnh xong, trong lòng Vệ Hoàn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu biết bản thân muốn cái gì, cũng biết bản thân nên phấn đấu vì điều gì.

Đối với cậu mà nói, bất kể Tô Bất Dự thay đổi ra sao, y vẫn là đứa em trai mà cậu từng hứa sẽ luôn bảo vệ.

"Đúng rồi." Vệ Hoàn ngẩng đầu, "Chiếc linh vũ Cửu Phượng hồi trước tôi tặng ông còn đó không?"

Tô Bất Dự sửng sốt một giây, sau đó đáp, "Còn, chẳng qua có một khoảng thời gian sau khi ông ra đi, tôi không dám nhìn những món đồ ông để lại cho tôi. Nên là..."

Vệ Hoàn cười khe khẽ, "Tôi cũng đoán vậy." Cậu ngẩng đầu, nhướng mày, "Đợi tôi quay về thân phận Cửu Phượng, rửa sạch oan khuất, khiến đám người kia bị vả mặt xong thì ông có thể tiếp tục mang linh vũ của tôi theo bên người được rồi." Dứt lời, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cả đời tôi cũng chỉ có mỗi chiếc linh vũ đó thôi."

Tô Bất Dự gật đầu, lại trầm ngâm giây lát.

"A Hoàn, thật ra ông không cần mạo hiểm, tự mình đến tìm Dương Sơ." Dường như y đã do dự rất lâu, cuối cùng quyết định nói ra, "Những chuyện này không phải chỉ có một hai người thao túng. Cho dù ông tìm được Dương Sơ thì sao ông có thể chắc chắn rằng ông ta nhất định sẽ nói thật? Huống hồ khả năng cao là đến cả bản thân Dương Sơ cũng chỉ là một quân cờ mà thôi."

Một đốm sáng trên ngón tay Vệ Hoàn vụt tắt, tầm nhìn trước mặt tối đi mấy phần.

"Tôi thật sự không muốn nhìn ông liều mạng. Tôi ước gì sau khi ông quay về, mỗi ngày ông đều trải qua một cuộc sống bình thường, tầm thường nhất. Tôi..." Tô Bất Dự hơi nhăn mày, "Tôi không có cách nào chấp nhận được lịch sử tái diễn."

Đốm sáng trên đầu ngón tay Vệ Hoàn lại sáng lên.



"Bất Dự, hồi xưa tôi từng kể cho ông nghe rằng sau khi lớn lên tôi không muốn tòng quân, không muốn đánh giặc. Tôi chỉ muốn ở bên người tôi thích, chúng tôi sẽ có một căn nhà, tốt nhất là căn có phong cảnh hồ nước. Sau đó tôi sẽ nhậm chức huấn luyện viên dạy học ở Sơn Hải, chúng tôi cứ thế cùng nhau trải qua những ngày tháng nhàn nhã. Yêu quái sống rất lâu, bọn tôi có thể đổi nơi ở, có thể du lịch khắp nơi, tìm một nơi không ai quen biết chúng tôi. Tóm lại có thể sống bao lâu, tôi sẽ sống bấy lâu."

Nói đoạn, Vệ Hoàn nhìn về phía Tô Bất Dự, "Nhưng sau khi chết một lần, tôi phát hiện ra cùng lắm tôi cũng chỉ là một quân cờ có thể bị đập nát bất cứ lúc nào. Ông bảo Dương Sơ là cờ, thật ra chúng ta cũng vậy. Vậy nên lúc này đây, tôi không muốn trốn nữa."

"Dẫu chỉ là một quân cờ, tôi cũng muốn làm quân cờ có thể tự do quyết định nước tiếp theo phải đi thế nào."

Tô Bất Dự rơi vào trầm mặc.

Hình như y vĩnh viễn không thể nào thuyết phục được Vệ Hoàn, chỉ có thể nhìn cậu từng bước lún sâu vào hiểm cảnh.

"Bên chỗ chúng tôi đã ổn định rồi." Giọng nói của Thanh Hòa truyền đến từ máy liên lạc.

Vệ Hoàn thấp giọng đáp lại một câu, đi xuống từ lối vào thang máy cùng Tô Bất Dự. Hai chân Tô Bất Dự đứng trên mây, còn cậu dùng quang tác để trượt xuống dưới, đều không đứng trên mặt đất.

Trước mặt bọn họ là tường kín vây bốn phía, thoạt nhìn không giống như là có lối ra. Bàn tay Tô Bất Dự chạm vào mặt tường, một màn nước mỏng trào ra từ lòng bàn tay y, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi đã bao trùm bốn bức tường.

"Có một khe hở ở cửa bên này." Tô Bất Dự chỉ vào bức tường sau lưng Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn ừ một tiếng, lập tức quay người. Đương lúc nghĩ cách phá vỡ, cậu bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc. Khác với tiếng ồn ào và không rõ ràng do máy liên lạc truyền đến, giọng nói này rất đỗi rõ ràng, chạy thẳng vào đáy lòng cậu một cách chính xác.

[Vệ Hoàn, vận linh lực Kim Ô.]

Tuy rằng cậu không biết mục đích của Vân Vĩnh Trú nhưng Vệ Hoàn vẫn cứ làm theo. Nốt vàng trên mi tâm cậu tỏa ra ánh sáng, một lát sau, mắt phải cậu chuyển sang sắc vàng, chỉ là cậu không nhìn thấy, bèn hỏi.

[Rồi nè, sau đó thì sao?]

Giọng nói của Vân Vĩnh Trú truyền đến.

[Không có sau đó, anh chỉ dùng Hi Hòa để xem những gì em thấy hiện tại thôi. Một khi xuất hiện nguy hiểm, anh có thể nhận ra trước tiên.]

Tình cảnh này khiến cậu có cảm giác sóng vai cùng chiến đấu dù hắn không ở bên cạnh. Kỳ diệu ghê.

Giọng nói của anh ấy vang trong tim mình, đôi mắt anh ấy thấy được những gì mình có thể thấy.

Ngay khi Vệ Hoàn đang ngơ ngác, Tô Bất Dự đã mở được cơ quan đặc biệt của cánh cửa kia, ánh sáng tràn vào.

"Chúng ta đi thôi."

"Ồ, được." Vệ Hoàn theo sau Tô Bất Dự. Tâm trí cậu nhớ đến những lời Vân Vĩnh Trú nói ban nãy, thế là cậu dùng truyền tâm hỏi.

[Anh như này chẳng phải là đang giám sát em sao? Không giống Cảnh Vân, cái này của anh là phát sóng trực tiếp luôn đó.]

Những lời này của Vệ Hoàn hoàn toàn chỉ là nói giỡn. Đôi mắt quý giá lợi hại như vậy cứ thế cho cậu, làm mỗi lần Vệ Hoàn nhớ tới đều thấy đau lòng.

Ai ngờ Vân Vĩnh Trú lại thản nhiên nói.

[Đúng vậy, người duy nhất anh có thể giám sát trên thế giới này chỉ có em.]

[Thế nên em phải ngoan ngoãn một chút nhé.]

Nữa rồi đó, lại xem cậu như trẻ con.

Tai Vệ Hoàn ửng hồng. Cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, vì vậy trong lòng hỏi ra một câu hỏi gần như đã giẫm lên ranh giới nguy hiểm.

[Vân Vĩnh Trú, nếu như bởi vì em kiên trì tìm ra chân tướng mà em muốn, để rồi giẫm lên vết xe đổ thêm lần nữa thì anh sẽ thế nào?]

Hẳn là hắn sẽ không cách nào chấp nhận nổi nhỉ.

Quả nhiên bên kia im lặng hồi lâu, lâu đến độ Vệ Hoàn cứ ngỡ thuật truyền tâm đã bị cắt đứt, hắn mới lên tiếng.

[Em muốn làm gì thì cứ làm đi.]

Đáp án này khiến hơi thở của Vệ Hoàn như ngừng lại.

[Anh không ngại giẫm lên vết xe đổ, anh còn một con mắt nữa cơ mà. Hoặc cứ cho là không còn Hi Hoà Chi Đồng nữa thì anh vẫn còn đôi cánh trắng Kim Ô, vẫn còn sức mạnh ánh sáng, còn rất nhiều thứ để anh mang đi hiến tế.]

[Cho dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh vẫn sẽ đưa em trở về.]