Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 85: Áo giáp tàng hình




Lúc Vệ Hoàn tìm đến Vân Vĩnh Trú, hắn đang giảng dạy tiết thực chiến cho sinh viên, nhìn qua có vẻ rất bận rộn. Thế là cậu bèn đứng bên rìa sân tập, nhảy lên vẫy vẫy tay với Vân Vĩnh Trú, trông hệt con ếch xanh. Nhưng Vân Vĩnh Trú lại giống như cố tình không nhìn thấy cậu, nghiêm túc rảo bước giữa đám sinh viên, kiểm tra động tác của mọi người.

Tuy huấn luyện viên Vân không có thời gian để trả lời nhưng đôi mắt của cả đám sinh viên đã đóng đinh trên người Vệ Hoàn rồi, nhất là các nữ sinh.

"Đó có phải là người lập khế ước với huấn luyện viên Vân không? Ở lớp hàng xóm nhở?"

"Hình như là vậy, cậu ấy tới tìm huấn luyện viên của tụi mình."

"Tui tự vả rồi. Mới đầu tui cảm thấy tên nhân loại này yếu nhớt, nhưng bây giờ tui lại thấy cậu ấy rất xứng với huấn luyện viên Vân..."

Lúc đi ngang qua bên cạnh một nữ sinh, Vân Vĩnh Trú thấy cô cứ nhìn chằm chằm Vệ Hoàn, không hề phát hiện mình đã đến gần, vậy là hắn hạ giọng lạnh lùng nói, "Thích nhìn cậu ấy như vậy à, để cậu ấy tới dạy các em nhé?"

Nữ sinh hoảng sợ, lập tức thu hồi tầm mắt.

Vân Vĩnh Trú quay đầu lại, liếc mắt nhìn Vệ Hoàn. Cậu ngồi trên bậc thang bên rìa sân tập, hai tay ôm mặt, vào khoảnh khắc hắn quay đầu lại cậu liền ngẩng đầu lên, giống như mang theo âm thanh ting báo hiệu bên người, nở một nụ cười ngọt ngào với hắn. Thấy Vân Vĩnh Trú cuối cùng cũng nhìn mình, Vệ Hoàn vội vàng khoa tay múa chân. Đầu tiên cậu chỉ chỉ vào hắn, tiếp theo chỉ chính mình, sau đó hai ngón tay đóng giả đôi chân, bước đi trên bàn tay, cuối cùng bày ra biểu cảm đáng thương cầu xin.

"Ui, đáng yêu ghê..."

"Tui muốn chụp lại rồi đăng lên diễn đàn Sơn Hải..."

Vân Vĩnh Trú quay đầu lại, lạnh lùng nhìn lướt qua mấy cô nhóc đang trưng ra nụ cười hiền từ(*) kia, "Tự luyện tập." Dứt lời, hắn tháo đai vũ khí trên người xuống, thuận tay ném xuống đất. Hắn vừa rỏa bước về phía Vệ Hoàn, vừa cắn lên đầu ngón tay của găng tay da rồi kéo găng tay ra.

(*) Từ gốc là姨母笑 – nụ cười của dì: là một từ phổ biến trên mạng xã hội TQ, nó dùng để mô tả nụ cười hiền lành, dịu dàng, đong đầy yêu thương của các cô gái khi nhìn thấy những thứ mình thích.

Nhìn hắn như thế, trái tim Vệ Hoàn đập rất nhanh.

"Sao vậy?" Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú ôn hòa hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng vẫn mang theo sự uy nghiêm của huấn luyện viên.

Vệ Hoàn đứng dậy, nhỏ giọng nói với hắn, "Tôi có việc muốn nhờ vả cậu đó, gấp lắm. Lát nữa cậu còn tiết dạy nào nữa không?"

Vân Vĩnh Trú nhìn lướt qua tháp đồng hồ ở đằng xa, "Hết rồi. Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn nhờ cậu dẫn tôi đến nơi chứa hồ sơ của quân đội Chính phủ." Vệ Hoàn sợ hắn từ chối nên nói rất nhanh, "Tôi thật sự có chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng cần làm, liên quan đến Tạ Thiên Phạt và những con yêu khôi kia."

"Chuyện đó có liên quan gì đến cậu không?" Vân Vĩnh Trú chỉ quan tâm việc này.

Vệ Hoàn thoáng sững sờ. Cẩn thận nghĩ lại thì hình như cũng không quá liên quan.

"Có dính dáng một xíu." Cậu bỗng dưng nhớ ra gì đó, "Phải rồi, hồ sơ mà tôi muốn tìm quá nửa là có liên quan đến bố tôi, nhưng tôi cảm thấy có chuyện đáng ngờ, muốn xem thử rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Cậu xem, thân phận của tôi hiện tại căn bản chẳng thể nào vào đó được, Dương Thăng cũng không thể vào, chỉ có cậu mới giúp tôi được thôi."

Vân Vĩnh Trú kiên nhẫn nghe cậu nói xong, "Ra là vì chỉ có thể nhờ tôi nên mới đến tìm tôi."

Vệ Hoàn cúi đầu, giơ chân đá văng hòn đá nhỏ nằm giữa hai người bọn họ, "Thật ra cũng không hẳn là thế. Quả thật chuyện này chỉ có cậu mới làm được, nhưng mà..." Cậu tiến về trước một bước, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, chỉ cần cậu cúi đầu xuống là vừa vặn vùi vào ngực Vân Vĩnh Trú. Giọng điệu của cậu ngoan ngoãn vô cùng, "Dương Thăng bảo gọi điện cho cậu mà tôi không làm thế. Tôi muốn tự mình đến tìm cậu cơ."

Vân Vĩnh Trú vờ như nghe không hiểu, chắp hai tay sau lưng, bày ra dáng vẻ của một huấn luyện viên, "Vì sao?"

Bị hắn hỏi dồn như thế khiến Vệ Hoàn chỉ muốn độn thổ cho xong, thậm chí còn hối hận mắc gì vừa nãy mình lại nhắc đến việc chủ động đến tìm hắn. Bây giờ quả thực là đang tự đẩy mình đến bên bờ vực thẳm, tiến thoái lưỡng nan. Lòng bàn tay nóng bừng, Vệ Hoàn siết tay rồi lại thả lỏng, đút vào túi giấu nó đi.

"Không vì gì cả." Cậu ngẩng đầu, rồi lại ngoảnh mặt đi, bắt gặp hai cái cây đang chạy bộ bên rìa sân tập.

Sao lại biến về nguyên hình chạy bộ thế chứ, buồn cười ghê. Vệ Hoàn cố gắng chuyển dời sự chú ý của bản thân.

Gió đầu mùa thu thổi phồng áo sơ mi đồng phục của Vệ Hoàn, mái tóc lòa xòa, tràn ngập khí chất của một học sinh.

Trầm mặc trong chốc lát, Vân Vĩnh Trú lại đặt cậu hỏi thêm lần nữa, "Vì sao lại muốn tự mình đến tìm tôi?"

Vệ Hoàn xuất thần nhìn chăm chú vào mấy cái cây ngộ nghĩnh, vô thức trả lời, "Thì muốn gặp cậu thôi."



Nói xong cậu lập tức hối hận, ngẩng đầu đối diện với Vân Vĩnh Trú một giây, sự ngạc nhiên đong đầy đáy mắt. Cậu lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tim đập như đang gõ trống. Cậu có hơi cam chịu, nói thì cũng nói rồi, hơn nữa hiện tại hai người là người yêu của nhau, sợ gì chứ, ông đây chính là Cửu Phượng, có gì đâu mà phải xấu hổ.

"Thì, đúng là muốn gặp cậu đó. Thế nào, bạn trai của tôi mà tôi không thể gặp hay sao?" Tuy giọng điệu của cậu cứng rắn hơn rất nhiều nhưng đầu vẫn cúi thấp, nhìn chằm chằm vào mũi chân sắp chạm vào nhau của bản thân và Vân Vĩnh Trú.

"Ngoan quá." Vân Vĩnh Trú xoa đầu cậu.

Sân tập sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nữ sinh thấp giọng hét lên, rồi lại nhanh chóng kiềm chế.

Vệ Hoàn vẫn không ngẩng đầu, song vành tai và cổ đều đỏ bừng, cả người giống hệt một gốc cây hoa bị nắng thiêu đốt đến nỗi không ngóc dậy nổi, nụ hoa nặng trĩu rũ xuống.

"Vậy cậu có giúp tôi không?" Cậu nói xong còn cố tình đá nhẹ vào mũi chân Vân Vĩnh Trú.

Vân Vĩnh Trú vươn tay, mục tiêu tấn công chuyển từ đầu của cậu sang chiếc cằm bị giấu đi vì cậu cúi đầu. Ngón tay thon dài nắm lấy nơi đó, ngón trỏ và ngón cái bóp chặt gương mặt cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái.

"Đừng bảo cậu lại bắt tôi cầu xin cậu đấy nhé." Vệ Hoàn nói với giọng nghèn nghẹn.

"Rất thông minh, còn biết giành trả lời." Trong giọng nói của Vân Vĩnh Trú mang theo ý cười trêu chọc.

"Xin cậu, xin cậu đó Kim Ô đại nhân. Cậu là chuyển kiếp của Bồ Tát, cậu là thần tiên mà Nữ Oa nương nương tỉ mỉ nặn thành, cậu là đại yêu quái lợi hại nhất, đẹp trai nhất, giỏi giang nhất toàn yêu vực, cậu..."

"Tôi không là gì cả." Vân Vĩnh Trú nắm lấy tay cậu, kéo cái người đang lải nhải vào lòng mình, tặng cho cậu một cái ôm ngắn ngủi mà thẳng thắn dưới ánh mặt trời rực rỡ thiêu đốt. Tâm trí Vệ Hoàn nhất thời trống rỗng, giống như có một ngôi sao băng liều lĩnh đâm vào ngực cậu. Trong tích tắc va chạm ấy, thanh âm bên ngoài dường như đều bị chặn lại, chỉ có thể nghe thấy được tín hiệu của mỗi mình hắn.

"Tôi chỉ là bạn trai cậu thôi."

Cái ôm nửa ép buộc này kéo dài không quá mười giây, vậy mà hắn lại nhân cơ hội này cúi đầu, đặt xuống đỉnh đầu Vệ Hoàn một nụ hôn gần như không thể bị người khác phát hiện, "Tự cậu nói đó."

"Còn quá trời người kìa!" Vệ Hoàn nhỏ giọng phàn nàn, đôi mắt lo lắng ngó ra sau lưng.

Vân Vĩnh Trú lùi về sau nửa bước, trước mặt xuất hiện một sợi dây ánh sáng, quấn lấy cổ tay Vệ Hoàn, kéo cậu lảo đảo đi sang một hướng khác, "Ê nè..."

"Qua băng ghế bên kia ngồi chờ tôi, còn mười lăm phút nữa là tan học rồi."

Vệ Hoàn bèn ngoan ngoãn thật thà ngồi xuống chiếc ghế dài bên dưới gốc cây chờ đợi, chờ đến độ cậu không có chuyện gì để làm, chỉ có thể tự tìm thú vui cho mình. Sau tiết học, lúc Vân Vĩnh Trú dặn dò xong xuôi bước đến, hắn phát hiện Vệ Hoàn quay ngược cả người, nằm nhoài lên lưng ghế nhìn cái gì đó, còn vỗ tay y như một đứa ngốc.

"Nào, chúng ta làm lại lần nữa."

Vân Vĩnh Trú im hơi lặng tiếng đi tới gần, đứng sau lưng cậu nhìn theo tầm mắt cậu. Hắn thấy được trên mặt đó có một đàn vịt con vàng óng đang lắc mông nhảy múa, đều là do Vệ Hoàn dùng ánh sáng biến ra.

"Mày, dịch qua một xíu, có biết đi theo hàng không hả?" Ngón tay Vệ Hoàn khẽ ngoắc, con nằm ngoài cùng bên trái liền dịch qua một tí.

Cậu ấy vẫn giống như xưa, chẳng thay đổi chút nào cả. Vân Vĩnh Trú thầm nói.

Trước đây, lúc Vệ Hoàn vẫn còn thuật nứt hồn phân thân, có đôi khi thấy buồn chán, cậu sẽ biến ra vài bản thân, tập hợp lại thành đoàn tấu nói vô cùng sôi nổi.

Ồn ào cực kỳ. Nhớ tới đó, Vân Vĩnh Trú bỗng cảm thấy buồn cười. Hắn vươn tay ra, lặng lẽ ngoắc nhẹ sau lưng Vệ Hoàn. Chú vịt con kia lại không chịu nghe lời, lon ton chạy về hướng khác với ngón tay của Vệ Hoàn.

"Ơ hay sao mày còn tự mình..." Vệ Hoàn vừa dứt lời, tóc đã được ai đó xoa nhẹ. Cậu sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Vĩnh Trú đứng đằng sau.


"Đi thôi."

"Ò... chờ tôi với."

Vệ Hoàn rảo bước thật nhanh, sờ lên đầu mình.

Ở bên Vân Vĩnh Trú càng lâu cậu càng cảm thấy bản thân giống một đứa trẻ. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút không phục nhưng không thể không thừa nhận vui vẻ chiếm phần hơn.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Hồ sơ của quân đội Chính phủ không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện tiến vào. Dương Thăng biết mình không vào được nên cũng không kiên quyết chen vào làm gì, tự mình bỏ công bỏ sức để tìm cậu trai mắt lục kia. Vân Vĩnh Trú biết Vệ Hoàn muốn đi nên cũng không thèm bàn bạc gì đã trực tiếp dẫn cậu đi luôn.



"Lát nữa tôi vào đó bằng cách nào?" Đi từ Sơn Hải đến Côn Luân Hư, Vệ Hoàn bắt đầu sầu não, "Dương Thăng còn chẳng thể vào được chứ nói gì đến sinh viên như tôi đây."

"Đi thẳng vào thôi."

Vệ Hoàn bật cười, "Ngài là cậu ấm thì nó khác, chứ tôi không dám đâu."

Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng duỗi tay ra. Trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc hộp kim loại hình vuông, bốn góc hộp được khắc huy hiệu của bốn học viện trong Sơn Hải, cực kỳ tinh xảo.

Nhưng vừa nhìn thấy cái này, Vệ Hoàn lại bắt đầu thở dài, "Hộp Tiêu Dao của tôi chẳng biết ở phương trời nào rồi."

Hộp Tiêu Dao là vật phẩm không gian cao cấp có thể mang theo bên người, ngoại trừ chủ nhân, không ai có thể mở ra được. Trong số các phần thưởng của trận thi đấu hữu nghị Sơn Hải năm đó, chỉ có hộp Tiêu Dao này là ít nhất, tổng cộng chỉ có hai cái. Sinh viên cả bốn Học viện tranh nhau đến vỡ đầu, cuối cùng vẫn bị Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú mỗi người lấy mất một hộp.

"Của cậu chắc vẫn còn đó thôi, người khác có lấy cũng vô dụng." Nói đoạn, chiếc hộp trong lòng bàn tay hắn mở ra, bên trong xuất hiện một chiếc lọ nhỏ trông như ống nghiệm, chứa bột phần màu trắng.

"Đây là bột phấn từ vảy của Tiềm Linh Thú." Vân Vĩnh Trú mở lọ nhỏ, đổ bột phấn ra lòng bàn tay, "Lúc làm nhiệm vụ thì lấy được nó."

Vệ Hoàn cảm thấy kinh ngạc, "Sao cái gì cậu cũng có hết vậy? Tiềm Linh Thú không dễ tìm chút nào, trước giờ tôi chưa đụng trúng lần nào hết." Cậu vừa dứt lời, Vân Vĩnh Trú liền rắc bột phấn trong tay lên người Vệ Hoàn.

"Vậy là xong rồi hở?" Vệ Hoàn cúi đầu nhìn thử, hình như biến mất thật. Cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, "À phải rồi, mùi nhân loại của tôi thì phải làm sao đấy. Trong đó là đều là quân Chính phủ, chắc sẽ bị phát hiện mất."

"Tôi biết." Ngón tay Vân Vĩnh Trú vận linh, một luồng ánh sáng màu vàng rót vào mi tâm Vệ Hoàn. Yêu khí trong cơ thể sôi trào, một lát sau, nguồn sức mạnh này là biến mất, không thấy đâu nữa.

Song, mùi hương nhân loại trên người cậu thật sự bị ẩn đi.

"Hai cái này đều là tạm thời, chúng ta cần phải đánh nhanh thắng nhanh."

Vệ Hoàn gật đầu, rời khỏi ngõ nhỏ không một bóng người, dừng chân trước tủ bày hàng bằng kính. Tủ kính bày hàng phản chiếu yêu quái tới lui trên đường và dòng xe cộ qua lại như nước, nhưng không hề có bóng dáng của Vệ Hoàn.

Một con bạch tuộc tinh với bảy tám xúc tu mọc ra từ lưng nghênh ngang đi ngang qua Vệ Hoàn, một chiếc xúc tu đập vào vai Vệ Hoàn, làm cậu phải xoa bóp bả vai. Nhưng con bạch tuộc tinh kia lại cảm thấy rất kỳ lạ, nó xoay người nhìn xung quanh trống không, xúc tu cẩn thận duỗi ra ngoài thăm dò.

Vệ Hoàn khéo léo né tránh xúc tu của nó, lướt đến sau lưng Vân Vĩnh Trú, nhỏ giọng bảo, "Nó thật sự không nhìn thấy được..."

"Suỵt." Vân Vĩnh Trú thấp giọng ngăn cậu lại, chờ bạch tuộc tinh đi rồi hắn mới nói tiếp, "Cậu chỉ biến mất khỏi thị giác thôi nhưng vẫn còn tồn tại, có thể sờ được, nghe được."

"Đã rõ." Vệ Hoàn nhỏ giọng nói, cậu nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, "Vậy sao cậu lại nhìn thấy tôi thế?"

Vân Vĩnh Trú duỗi ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào hai mắt mình.

"Ờ ha, Hi Hòa chi đồng, thế chẳng phải tôi cũng có thể nhìn thấy à?" Vệ Hoàn che mắt trái của mình lại, rồi duỗi cánh tay ra nhìn thử.

Vân Vĩnh Trú gật đầu, "Vận sức mạnh Kim Ô là có thể dùng Hi Hòa."

Vệ Hoàn tự nhiên thấy vui vẻ. Đường phố Côn Luân Hư rộn ràng nhộn nhịp, náo nhiệt lạ thường. Mỗi lần cậu dùng hình dáng nhân loại đi dạo ở đây, mấy yêu quái xung quanh đều sẽ nhìn cậu, xem cậu như kẻ lạc loài. Dẫu cho trước giờ Vệ Hoàn không thèm bận tâm nhưng cậu cũng chẳng cách nào thay đổi được sự không tương thích này.

Song, vào giây phút này, giữa thành phố ồn ào, tấp nập người đến kẻ đi lướt qua nhau, chỉ có Vân Vĩnh Trú có thể nhìn thấy cậu.

Không còn ai khác nữa.

Vệ Hoàn cúi đầu điều chỉnh bước chân của bản thân cho đồng bộ với nhịp chân của hắn.

Trái, phải, trái.

Cậu vươn tay, khẽ khàng nắm lấy đầu ngón tay Vân Vĩnh Trú.

Vân Vĩnh Trú quay đầu, thoáng chút ngạc nhiên.

"Suỵt." Vệ Hoàn cười gian xảo, "Nắm xíu thôi."