Để lộ một bản thân chân thật nhất cho người khác thấy là chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng đối với Vân Vĩnh Trú mà nói, nguy hiểm có lớn đến đâu thì mãi mãi cũng không mãnh liệt bằng khát vọng có được Vệ Hoàn. Thế nên khi hắn cố gắng nói ra hết những lời vốn đã ủ kín nhiều năm, trong lòng ngoài thấy như được giải thoát còn lại chỉ là sự thấp thỏm.
Hắn không biết Vệ Hoàn sẽ nhìn nhận dáng vẻ này của mình như thế nào.
"Không biết vì sao..." Vệ Hoàn vốn yên lặng lắng nghe, bỗng lên tiếng, dường như cậu đang suy tư điều gì đó, "Tôi cảm thấy tôi phải thích cậu từ rất lâu rồi mới đúng, để đến tận bây giờ có vẻ hơi sai sai."
Đom đóm khắp trời đồng loạt tạm dừng trong tích tắc, một lát sau lại khôi phục trạng thái lững lờ trôi.
Cậu cười rộ lên, "Dù tôi không biết tất cả những gì cậu đã làm, tôi vẫn sẽ thích cậu. Không đúng, cho dù cậu không làm bất cứ điều gì vì tôi thì tôi cũng sẽ thích cậu." Cậu không ngừng sửa lại cách diễn đạt của mình, cố gắng tìm kiếm bằng chứng trong dòng ký ức và mạch suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng cậu có cảm giác tình cảm của bản thân giống như bộ tranh ghép hình vẫn chưa hoàn thiện, làm thế nào cũng không hợp lý, chỉ đành từ bỏ.
Nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ tâm tình của mình vào lần đầu tiên gặp gỡ Vân Vĩnh Trú.
Vệ Hoàn hiếm khi dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói chuyện nhưng giờ khắc này lại nghiêm túc nhìn về phía hắn, "Nhưng tôi thấy lời giải thích của cậu về đoạn xương sườn kia không đúng lắm." Cậu quay người lại, cũng kéo mặt Vân Vĩnh Trú xoay qua đây, "Cậu đoán xem, trong trận đấu tuyển sinh của mười năm trước, lần đầu tiên gặp cậu trên kỳ đài trong lòng tôi đã nghĩ gì?"
Vân Vĩnh Trú khẽ lắc đầu.
"Toi đời rồi." Vệ Hoàn nhắm mặt lại như đang nhớ lại tình cảnh ngày ấy, hoặc cũng có thể là ngại phải nhìn hắn nói, "Đối thủ đầu tiên trong cuộc đời mình cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
"Chắc chắn là do ông trời thấy tôi quá kiêu ngạo nên mới bẻ xương sườn của tôi để tạo ra cậu, để cậu hàng phục tôi."
Nói xong cậu cười rộ lên, cười híp cả mắt.
"Tôi giống như Khoa Phụ(*), còn cậu là vầng thái dương mà tôi vẫn luôn theo đuổi. Lần nào tôi cũng muốn thắng cậu, khi thua thì buồn bã nhưng thắng rồi vẫn cứ thấy thiếu cái gì đó. Loại cảm giác này kỳ lạ lắm, tôi vẫn luôn không thể hiểu được."
(*) Khoa Phụ: là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, ông luôn khao khát chiếm được mặt trời.
Vệ Hoàn thở ra một hơi dài, mở to mắt, "Hiện tại tôi đã biết được lạ ở đâu rồi." Nói đoạn, cậu tựa trán lên xương quai xanh của Vân Vĩnh Trú, giọng nói trầm hẳn đi, "Thật ra tôi không thật lòng muốn chiến thắng mặt trời."
"Tôi chỉ muốn có được nó."
Màn đêm sâu lắng, ánh trăng lẳng lặng chảy xuôi, cậu cảm giác dường như có một nụ hôn nhẹ nhàng giống như áng mây mềm đậu xuống đỉnh đầu cậu, thế là cậu nhắm mắt lại.
Bây giờ cuối cùng cũng đúng rồi.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Cậu không nhớ rõ đêm hôm ấy đã kết thúc như thế nào. Hình như cậu ngủ say trong vòng tay của Vân Vĩnh Trú, đôi cánh trắng như tuyết dệt nên một cái kén ấm áp, sau đó, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Vệ Hoàn bất ngờ phát hiện, thế mà bọn họ đã về căn biệt thự có hồ nước của Vân Vĩnh Trú rồi, tiếng chim kêu đánh thức cậu.
Nằm trên giường mơ màng thêm vài giây, Vệ Hoàn trở mình tỉnh táo lại, phát hiện Vân Vĩnh Trú không ở cạnh mình. Cậu lập tức bò dậy khỏi giường, để chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, sau đó lại đột ngột vòng ngược về, xỏ đôi dép bông vào rồi lại đi ra phòng khách.
"Đi đâu mất rồi..." Vệ Hoàn lẩm bẩm tự hỏi, chỉ ước gì mình có thể lật ngược cái nhà lên trời. Kết quả bỗng dưng nghe thấy một giọng nói, truyền đến từ trong lòng.
[Cậu dậy rồi à.]
Vệ Hoàn dừng bước chân, quay đầu lại theo bản năng. Cậu sửng sốt một giây rồi mới phản ứng lại đây là truyền tâm.
[Cậu đi rồi hả? Cậu đang ở đâu vậy?]
Tôi còn tưởng mọi chuyện đêm qua đều chỉ là giấc mơ...
[Phòng tạm giam ngầm ở Sơn Hải. Sáng nay suýt chút nữa Tạ Thiên Phạt đã trốn thoát, có điều bây giờ không sao rồi.]
[Gì cơ?]
Vệ Hoàn hoảng sợ.
[Tôi cũng phải đến, cậu chờ tôi chút nha.]
Không đợi Vân Vĩnh Trú từ chối, Vệ Hoàn đã đơn phương ngắt truyền tâm, nhanh chóng sửa soạn cho bản thân, vừa sửa soạn vừa lẩm bà lẩm bẩm, "Mình thật sự đã bị Tiểu Kim Ô mê hoặc đến độ thần trí mơ màng, biến thành một đứa cuồng yêu đương. Mình vẫn còn dự định lớn lao, còn sự nghiệp vĩ đại vẫn chưa hoàn thành. Quả là sắc đẹp khiến người lạc lối, sắc đẹp khiến người lạc lối mà..."
Phòng tạm giam ngầm là nơi trừng phạt sinh viên ở Sơn Hải ngày trước, nhưng hiệu trường đời đầu Phượng Hoàng cho rằng trừng phạt như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên đã bỏ hoang. Sau đó đội Chuẩn bị chiến đấu xuất hiện, bỗng có rất nhiều yêu quái không thể tùy tiện giao cho cảnh sát hoặc Liên bang, bọn chúng sẽ được sắp xếp tạm thời vào các phòng tạm giam, chờ lần trừng trị kế tiếp.
Thông thường sinh viên không thể đến phòng tạm giam ngầm. Tuy rằng Sơn Hải tự do nhưng nơi này rất nguy hiểm, ai cũng sợ phiền phức nên chỉ khi được huấn luyện viên cho phép mới có quyền ra vào.
Lối vào phòng tạm giam là một bức tường được chạm khắc bằng đồng, nằm ngay trên quảng trường chính giữa Học viện Gia Hủy và tòa Hành chính. Mặt trước bức tường được điêu khắc hàng chục loại yêu quái, nghe đồn là những người sáng lập Sơn Hải hồi đó, vì vậy nằm ngay trung tâm là Phượng Hoàng. Mặt sau là khẩu hiệu trường Sơn Hải— Không phá vỡ thì không xây lại được, lòng nhân từ bất khả chiến bại. Vệ Hoàn đứng trước tường kỷ niệm, thở dài một hơi.
Biết thế ban nãy không nên ngắt liên lạc qua loa như vậy.
Cậu mang cảm giác áy náy và một chút may mắn, kết nối truyền tâm thêm lần nữa. Thời gian chờ đợi ngắn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
[Thì là... tôi đến rồi, cậu ra đón tôi với.]
Đầu bên kia của Vân Vĩnh Trú truyền đến giọng nói lạnh nhạt.
[Cầu xin tôi đi.]
Xem ra thật sự ổn thỏa cả rồi, còn có thời gian bắt chẹt cậu. Có điều nguyên tắc làm người của Vệ Hoàn là co được dãn được, cầu xin một tí thì có sao đâu.
[Xin cậu, xin cậu đó, cậu lên đây một chuyến đưa tôi xuống đó đi mà.]
Nói nhiêu đây thôi hình như vẫn chưa đủ thành khẩn, Vệ Hoàn nói tiếp.
[Ngài là quý công tử đại từ đại bi số một yêu vực, là Kim Ô đại nhân xinh đẹp lương thiện, cậu là Bồ Tát sống, là thần Mặt Trời, là...]
Còn chưa nói xong, bóng dáng của Vân Vĩnh Trú đã hiện ra khỏi mặt tường, tựa như yêu quái bích họa chân chính. Hắn mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám, trạng thái yêu hóa trên người đã biến mất, trở về với mái tóc ngắn màu nâu. Vẫn còn mang bịt mắt nhưng đã biến thành màu đen. Trông như sát thủ lạnh lùng, tàn ác.
"Là cái gì?" Vân Vĩnh Trú không quên lời nói chêm chọc cười của cậu.
Vệ Hoàn không chịu nói tiếp, nhất quyết đòi hắn đưa mình vào rồi mới tiếp tục. Vân Vĩnh Trú cũng không từ chối, đưa cậu vào phòng tạm giam tối tăm, đi ngang qua bảo vệ nghiêm ngặt. Bấy giờ, Vệ Hoàn mới nói chuyện lần nữa.
"Là thiên nga nhỏ bị tôi bắt nạt."
Dứt lời, cậu nhịn cười xấu xa, hóng hớt phản ứng của Vân Vĩnh Trú. Nào ngờ Vân Vĩnh Trú lại chẳng tức giận, ngược lại còn khẽ gật đầu.
"Thù này tôi sẽ không quên."
Vệ Hoàn cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào rống, làm cậu sợ tới độ quên sạch trơn. Quay đầu nhìn lại, là một Dạ Xoa bị nhốt trong phòng thủy tinh, hai mắt đỏ ngầu.
"Con Dạ Xoa này trông quen mắt ghê ta." Vệ Hoàn lẩm bẩm.
Vân Vĩnh Trú nói, "Là do hồi đó cậu bắt về đấy."
"Thiệt hay giỡn vậy?" Vệ Hoàn không thể tin nổi, "Đậu má, chỗ này chắc chắn có không ít kẻ thù của tôi." Cậu nhìn quanh một vòng, đi theo Vân Vĩnh Trú vào thang máy. Thang máy chạy thẳng đến tầng cuối cùng, nơi đó là phòng tạm giam bị quản lý nghiêm ngặt nhất, có tầng tầng lớp lớp phong tỏa, vách tường có sức chống chịu cao đến mức đến cả loại yêu có sức lực khổng lồ như chim Trùng Minh cũng khó mà đánh vỡ được.
Cậu vừa bước ra ngoài liền bắt gặp căn phòng duy nhất phát ra ánh sáng, nhìn từ xa, bên trong lơ lửng yêu khí màu lam.
"Thế mà cậu ta lại bị nhốt ở tầng thấp nhất."
"Cậu ta rất nguy hiểm." Vân Vĩnh Trú lên tiếng, "Lúc vừa giải trừ phong ấn, Cửu Vĩ đã bị đâm năm đao, bị thương rất nặng, là tôi đưa em ấy rời đi."
Trong lòng Vệ Hoàn căng thẳng, có hơi lo lắng, "Hiện tại Sơn Nguyệt không sao chứ, đang ở bệnh viện à?"
"Dù sao cũng là đại yêu quái, năng lực tự phục hồi rất mạnh."
Tạ Thiên Phạt quá nguy hiểm, cơ thể bây giờ của gã chắc chắn đã từng được huấn luyện rồi mới có thể lấy giết chóc làm bản năng hàng đầu.
"Nhưng lại có chuyện rất kỳ lạ." Khi sắp đến phòng, Vân Vĩnh Trú đặt tay lên vai Vệ Hoàn, nhẹ nhàng đẩy cậu. Vệ Hoàn trực tiếp đi xuyên qua tấm ngăn trong suốt có chứa kết giới cường đại kia, bước vào phòng.
Thật ra cho dù Vân Vĩnh Trú không nói thì khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tạm giam Vệ Hoàn cũng biết kỳ lạ ở chỗ nào. Tạ Thiên Phạt bị nhốt trong ống dẫn kim loại hình trụ nhỏ hẹp, đây là công cụ giam cầm cao cấp nhất ở Sơn Hải. Nhìn xuyên qua nửa mặt kính phía trước là có thể thấy được mặt và ngực gã, hình như gã đã rơi vào hôn mê. Hai lớp kết giới của Cửu Vĩ và Kim Ô cùng bao quanh bên ngoài ống dẫn.
Ngực gã bị găm một cây an hồn chùy, có thể tạm thời chặn vận linh, khiến gã không cách nào dùng thuật nứt hồn phân thân được. Cả căn phòng kín mít, không một khe hở, không khí bị đông đặc.
Nhưng gã không phải là người duy nhất ở trong phòng tạm giam.
Bên ngoài kết giới màu vàng, Thanh Hòa trầm mặc ngồi dưới đất.
"Cậu ta không làm hại Vưu Thanh Hòa." Vân Vĩnh Trú lại lên tiếng.
Lời này vừa dứt, bọn họ nghe thấy tiếng cười tự giễu từ Thanh Hòa. Tiếng cười này dường như phát ra từ lồng ngực yếu ớt của anh, chấn động đến mức phần đầu đang gục xuống của anh cũng chuyển động.
Vệ Hoàn bước qua, ngồi bên cạnh Thanh Hòa. Cậu không biết nói cái gì, dứt khoát không lên tiếng luôn.
Phản ứng của Thanh Hòa rất chậm chạp, qua hồi lâu mới phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người. Anh nhìn Vệ Hoàn chằm chằm trong chốc lát, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, túm lấy tay Vệ Hoàn như thể đang níu lấy một cọng rơm cứu mạng, "Bọn họ đều không chịu nghe tôi, cậu có thể nói với bọn họ được không?"
Trên mặt anh không còn chút máu, làm vết yêu văn càng thêm bắt mắt. Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà ánh sáng trong mắt anh đã vụt tắt, "Anh ấy nhớ tôi, vừa nãy anh ấy không hề muốn giết tôi. Cậu nói với họ đi mà, vẫn có thể cứu được anh ấy."
Vệ Hoàn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vân Vĩnh Trú.
Anh giống như một con rối gỗ, lời nói của Vân Vĩnh Trú cắt đứt sợi chỉ của anh, khiến anh tan vỡ.
"Phải ha..." Thanh Hòa không thể không thừa nhận, "Chảy rất nhiều máu."
Vệ Hoàn nắm ngược lại cổ tay anh, "Cậu đã ở trong này bao lâu rồi?"
Thanh Hòa chậm rãi lắc đầu, "Tôi cũng không nhớ nữa, tôi cảm giác đã lâu lắm rồi."
"Cậu không thể như vậy được, Thanh Hòa." Vệ Hoàn đang muốn khuyên anh, bỗng dưng phát hiện từ bàn tay đến cánh tay đều quấn băng gạc, có thể lờ mờ cảm nhận được mùi lửa cháy, có lẽ là bị bỏng, "Này là thế nào đây? Tay của cậu bị sao vậy?"
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, Thanh Hòa cũng không nói. Trùng hợp là Cảnh Vân tiến vào, thấy Vệ Hoàn thì thoáng giật mình, "A..." Cậu nhóc nhanh chóng sửa lời, "Đàn, đàn anh Vệ."
"Đừng gọi như thế, A Hằng là được rồi." Vệ Hoàn hỏi, "Sao nhóc lại tới đây?"
Trong tay Cảnh Vân ôm theo hộp đựng cơm, "Em vẫn luôn ở đây mà, mới nãy em đi mua cơm cho Thanh Hòa."
Vệ Hoàn nghĩ lại thì hiểu ngay, trong tình huống này, muốn ngăn Thanh Hòa làm chuyện ngu ngốc mà không đến mức gây tổn thương cho cậu thì chỉ có năng lực của Cảnh Vân là làm được. Cảnh Vân đặt hộp đựng cơm xuống trước mặt Thanh Hòa, lấy ra hết tầng này đến tầng khác, mở nắp, "Thanh Hòa, mấy món này đều rất ngon, nhân loại cũng có thể ăn. Ít nhiều gì cậu cũng ăn chút đi."
Cách nói của Cảnh Vân làm Vệ Hoàn cảm thấy không đúng lắm, "Cậu ấy vẫn luôn không ăn uống gì à?"
Cảnh Vân lo lắng gật đầu, "Cơm không ăn, nước cũng không uống." Cậu nhóc nhìn Vệ Hoàn nắm cổ tay Thanh Hòa, nói thêm, "Trước đó lúc Tạ Thiên Phạt nổi điên, Thanh Hòa nhào lên ôm lấy anh ta từ sau lưng, vô tình bị Hồ Hỏa làm bị thương."
"Cái tên Tạ Thiên Phạt kia siêu cấp đáng sợ, cứ thấy người là giết, suýt chút nữa đã bóp chết Thanh Hòa. Nhưng sau đó hình như anh ta lại thả tay ra, không ra tay với Thanh Hòa nữa. Chẳng biết có phải vì cậu ấy là nhân loại hay không." Nói đoạn, Cảnh Vân lại thấy hơi thắc mắc, "Hay là anh ta nhận ra Thanh Hòa?"
Lời này hình như đã bật trúng công tắc của Thanh Hòa, anh nôn nóng lên tiếng giải thích, "Anh ấy nhận ra tôi, anh ấy thật sự nhận ra tôi mà. Anh ấy không hề giết tôi, mấy cậu nhìn đi, chẳng phải tôi vẫn sống đây sao?"
Vệ Hoàn nhìn vết bầm tím trên cổ anh, lạnh lùng nói, "Cậu ăn uống gì đó trước đã, những chuyện còn lại chúng ta bàn bạc sau."
Thanh Hòa khàn giọng từ chối, "Tôi ăn không nổi."
"Cậu bị điên rồi hả?" Cuối cùng Vệ Hoàn cũng nổi nóng, "Vưu Thanh Hòa, cậu nhẫn nhịn sống sót nhiều năm như vậy là để chết trước cậu ta một bước ở chỗ này à? Chết trước mặt cậu ta?"
Thanh Hòa nghiến chặt răng, cơ mặt khẽ co rút.
"Tôi biết cậu khó chịu." Vệ Hoàn thở dài, "Nhưng cậu nghĩ kỹ đi, bây giờ cậu ta chắc chắn đang bị người khác lợi dụng. Cậu ta không còn lý trí, không thể tự tìm đường sống, nếu mấy người kia lại tiếp tục tẩy não cậu ta thì có khả năng cậu ta sẽ giết nhiều người hơn nữa. Cậu muốn cứu cậu ta, thì nên ra tay với những kẻ lợi dụng cậu ấy. Điều tra rõ ràng rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, cậu ta có còn khả năng khôi phục ký ức và trí não hay không. Chuyện này cậu ta không thể tự mình làm được."
Cậu nắm lấy tay Thanh Hòa.
"Chỉ có cậu mới có thể cứu cậu ta."
Sàn nhà vang lên tiếng lạch cạch, Thanh Hòa cúi đầu, bỗng nhiên rơi nước mắt. Câu cuối cùng mà Vệ Hoàn nói như là lệnh đặc xá, khiến anh không thể không lùi khỏi bờ vực sụp đổ, không thể không tỉnh táo trở lại. Anh bưng hộp cơm lên, cầm đũa bằng bàn tay bị thương, nhét từng miếng vào miệng. Mu bàn tay qua loa lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều thêm, bên thái dương nổi lên gân xanh.
Trong lòng Vệ Hoàn hiểu rõ, Thanh Hòa sở hữu vẻ bề ngoài nhìn qua vừa kiêu ngạo, lại vừa yếu ớt bẩm sinh, nhưng trong xương cốt lại có sự kiên cường không thể đánh vỡ.
Anh không cần được an ủi, chỉ cần bạn giơ cây đuốc duy nhất giữa bóng tối kia lên, nói với anh rằng vẫn còn chưa đến, vẫn phải đi tiếp là đủ.
Mà cây đuốc ấy chính là Tạ Thiên Phạt.
Anh có phải bò cũng sẽ bò đến bên cạnh gã.
Thanh Hòa cố gắng nuốt thức ăn, khóc lóc một hồi lại đột ngột cười lên.
"Cậu nói xem sao tôi lại khổ đến vậy chứ. Tồn tại thế này đã chẳng dễ dàng gì, mà bảo tôi chết, tôi lại không dám." Giọng nói của anh khàn đặc, nhưng vẫn dùng ngữ điệu đùa giỡn để nói, "Tôi đáng thương quá đi mất." Nói đoạn, anh không cười nổi nữa.
"Ngay cả bản thân tôi cũng tự thương hại chính mình."
Vệ Hoàn nhìn anh như thể đang nhìn thấy bản thân lúc vừa trở về, chẳng còn sót lại gì, cũng không thể chấp nhận tội được danh phản bội. Lúc ấy cậu cũng không còn chút hy vọng nào nhưng ít nhất ngày đó vẫn còn Vân Vĩnh Trú kéo lấy cậu, giúp cậu bước ra.
"Thanh Hòa không đáng thương, không đáng thương." Cảnh Vân vuốt cánh tay Thanh Hòa, "Cậu đừng vội quá, mấy người bọn tôi đều sẽ giúp cậu. Cậu nhìn nè, tuy rằng bây giờ anh ấy đã thành ra thế kia nhưng ít nhất anh ấy vẫn ở đây. Lúc trước chẳng phải cậu còn tưởng anh ấy đã chết sao?" Khi Cảnh Vân nói quá nhiều, lại bắt đầu vô thức nói lắp, "Không, không phải, tôi không muốn nguyền rủa anh ấy. Tôi chỉ cảm thấy thật ra hiện tại cũng khá tốt, ơ không đúng, không tốt, nhưng mà..."
Vệ Hoàn nhìn thôi cũng thấy tốn sức, "Ý của nhóc con này là bây giờ không phải tình huống xấu nhất."
Cảnh Vân nhìn cậu như là nhìn thấy vị cứu tinh, ra sức gật đầu mấy lần.
"Cậu nói thử coi, nhiều năm như vậy rồi có chuyện gì mà cậu chưa trải qua đâu. Bây giờ cậu ta trở về rồi thì trái lại cậu gánh vác không nổi." Vệ Hoàn bóp vai anh, "Mấy chuyện lớn như này chúng ta cùng nhau gánh."
Thanh Hòa ngước mắt nhìn về phía Vệ Hoàn, hốc mắt đỏ ửng, "Cậu không hận anh ấy à?"
Vệ Hoàn cụp mắt, "Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu ta, cậu cũng ở đó mà. Chắc chắn cậu cũng thấy rõ, nói không hận là nói dối." Dứt lời, cậu cười lắc đầu, "Nhưng sau khi cơn kích động trôi qua, tôi biết tôi nên hận ai." Cậu nhướng mày, "Vũ khí không có đúng hay sai, sai chính là những kẻ chế tạo và sử dụng cậu ta." Cậu biết Thanh Hòa đang lo lắng điều gì. Cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc che giấu, thẳng thắn nhìn về phía anh.
"Tôi cũng chờ cậu ta khỏe lại đó, tôi không muốn để yêu tâm của mình chết thêm lần nữa."
Hai tay cậu vỗ lên mặt Thanh Hòa, "Hai đứa mình đều là bé đáng thương đến từ tận cùng thế giới, được gặp nhau, lại còn từng quen biết. Đây là duyên phận kiểu cao nguyên Thanh Tạng(*) gì vậy chứ."
(*) Cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng (hay còn gọi tắt là cao nguyên Thanh Tạng): là một vùng đất rộng lớn và cao nhất thế giới, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc, cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ. Nó chiếm một khu vực với bề rộng và dài vào khoảng 1.000 và 2.500 cây số. Được mệnh danh là "mái nhà của thế giới", với diện tích khoảng 2,5 triệu km².
Ở đây, Vệ Hoàn ví mình như cao nguyên Thanh Tạng, còn Thanh Hòa là tỉnh Thanh Hải và khu tự trị Tây Tạng nằm trong cao nguyên. Những gì mà Thanh Hòa đang gặp phải là những gì mà Vệ Hoàn đã từng trải qua trước đó. Hoàn cảnh hai bên giống hệt nhau, chẳng qua Vệ Hoàn lớn tuổi hơn nên cậu biết nhiều chuyện hơn, cũng hiểu rõ mọi chuyện sớm hơn Thanh Hòa, vì vậy mà có thể phân tách rõ ràng ai mới là kẻ thù của mình, đồng thời có thể thông cảm cho Thanh Hòa. Tui không chắc có phải ý tác giả là như thế này không nhưng mà theo tui hiểu là vậy.
Cảnh Vân ở bên cạnh nhỏ giọng chen vào, "Uầy, đến lúc nào mình mới có thể ăn nói giỏi như vậy chứ..."
"Trong mơ." Nụ cười trên mặt Vệ Hoàn nhạt đi, trở nên nghiêm túc hơn.
"Thanh Hòa, tôi sẽ không nói mấy lời rỗng tuếch, vô nghĩa như kiểu cậu nên sống vì bản thân gì gì đó đâu. Dùng cách này để khuyên nhủ cậu thì thực chất chỉ là đang khoe mẽ cái vẻ hiểu rõ nghĩa lớn của chính mình thôi. Tôi biết cậu muốn sống vì điều gì, cậu cũng biết mà, phải không?"
Thanh Hòa khó khăn gật nhẹ đầu.
"Vậy thì đi thôi, liều mạng để đưa cậu ta về."
Thanh Hòa nhìn cậu như thể đang nhìn vào gương. Ở đó anh có thể thấy được một bản thân đang mê mang, vùng vẫy không lối thoát, đồng thời cũng thấy được chính mình trong tương lai sẽ thuận lợi hơn.
"Cậu ấy sẽ quay về thôi, cậu tin tôi nhé."