Từ cái hôm ngồi trên cây tình nhân ngắm nhìn Sơn Hải với Vân Vĩnh Trú lần trước, Vệ Hoàn vẫn luôn tìm cơ hội đến tòa Nghiên cứu khoa học để gặp Thanh Hòa. Trên đường đi ngẩng đầu nhìn cây tình nhân một cái, bỗng cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp.
Cậu sẽ đợi đến ngày bản thân có thể tự mình bay lên và tìm được Vân Vĩnh Trú đang lẩn trốn.
Khi có tiết học, Vệ Hoàn không thể tùy tiện rời khỏi Sơn Hải, nhưng có Thanh Hòa ở đây chẳng khác nào có liên hệ trực tiếp với người ở Khu Tối. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ hỏi thăm về tổ chức Khu Tối từ Thanh Hòa. Lòng dạ Thanh Hòa thâm sâu, đôi khi sẽ kể, đôi lúc lại lừa gạt cho qua.
Song cậu biết được rằng, ngay cả chính Thanh Hòa cũng không biết rõ thân phận thật sự của người đứng đầu tổ chức Khu Tối.
"Tôi cũng từng thử điều tra rồi." Thanh Hòa nói, "Nhưng thân phận của anh ấy được giấu quá kỹ, không chỉ mỗi lần đến đều mang mặt nạ, ngay cả giọng nói cũng bị biến âm. Tuy nhiên tôi cứ luôn có cảm giác anh ấy không phải nhân loại, mà nếu không phải nhân loại thì tại sao lại chạy đến Khu Tối thành lập tổ chức như vậy chứ?"
Xét về lập trường thì quả thật có hơi kỳ lạ. Vệ Hoàn chậm rãi nói, "Nói thế thì bán yêu là có khả năng lớn nhất. Dù sao trong thân thể họ cũng mang dòng máu của nhân loại và Yêu tộc, chẳng thể hoàn toàn dung hợp vào bên nào, cũng như không tự lập môn hộ được."
"Nhưng nếu là bán yêu thì mắc gì điều tra vụ 137 hoài vậy?"
Câu hỏi này thật sự làm Vệ Hoàn bối rối, "Cậu nói cũng phải."
Rối cuộc đó là ai? Vệ Hoàn càng điều tra sâu càng cảm thấy có khả năng cái chết của mình chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong cuộc tranh giành quyền lực. Mà tổ chức Khu Tối thần bí này có khi nào cũng là trong số các thế lực của trận chiến đó không.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mùa thu sắp đến.
Mùa thu như là tín hiệu, càng đến gần, nỗi niềm đau khổ mà Vệ Hoàn đè nén trong lòng lại nhiều thêm một chút. Tâm tình của cậu không khỏi trở nên xấu đi, lời nói cũng ít hơn nhiều. Đến cả Dương Linh vốn luôn thiếu nhạy cảm cũng phát hiện có gì đó sai sai.
"Dạo gần đây nhân loại ngu ngốc ít nói ghê á." Nhân lúc Vệ Hoàn đang đi lấy đồ ăn, Dương Linh và Cảnh Vân thì thầm nói chuyện.
Cảnh Vân nhìn cậu ở đằng xa, "Hình như vậy, mấy đợt huấn luyện theo tiểu đội gần đây cậu ấy cũng không thèm kéo bím tóc của bà nữa luôn."
"Đúng đó." Dương Linh cắn đầu đũa, "Gần đây có chuyện gì xảy ra sao? Hay là đến ngày quan trọng nào đó."
Yến Sơn Nguyệt lẳng lặng ăn cơm, không lên tiếng.
Cơm nước xong xuôi, một mình Vệ Hoàn đi dạo trong trường. Vốn dĩ cậu định tìm Dương Thăng để nói chuyện, nhưng lại được cho biết rằng Dương Thăng đã đưa sinh viên ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, bây giờ vẫn chưa trở về trường, vì vậy chỉ có thể ra khỏi khu giảng dạy.
Vân Vĩnh Trú đâu rồi nhỉ? Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì ha.
Vệ Hoàn hiểu rõ việc cấp bách hiện tại của mình căn bản không phải là vấn đề tình cảm nhưng cậu lại chẳng thể khống chế được tâm trí của bản thân. Cậu cứ luôn không ngừng nhớ đến hắn, muốn gặp hắn, muốn trò chuyện cùng hắn.
Có điều hình như gần đây hắn cũng rất bận rộn, đã mấy ngày không được gặp hắn rồi.
Vệ Hoàn thở dài, ngồi xuống băng ghế trước khu giảng dạy. Cơn gió mùa thu se lạnh thoảng qua người, cậu nhắm mắt lại, dùng năng lực cảm ứng của huyết khế để tìm tung tích của Vân Vĩnh Trú. Trước mắt dần phục dựng một nơi, căn phòng kia trông rất quen mắt...
Là dinh Thủ tướng Liên Bang Yêu Vực.
Cậu ấy lại về nhà ư? Hay là lại bị Vân Đình nhốt.
Vệ Hoàn sốt ruột muốn kết nối truyền tâm, nhưng khi vừa định đọc thầm mật lệnh, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Ngồi ở đây ngủ gật đó hả?"
Cậu ngạc nhiên mở mắt, liền thấy gương mặt tươi cười của Tô Bất Dự. Y vẫn luôn dịu dàng như ngày nào, chỉ vào tòa Hành Chính, "Lúc thầy ở trên lầu thì thấy em đi về bên này, còn tưởng rằng em có chuyện gì chứ, hóa ra chỉ ngồi ở đây."
Sợ y nhìn ra sơ hở nào đó, Vệ Hoàn vờ ra vẻ vui cười như ngày thường, "Em thì có khi nào có chuyện nghiêm túc đâu, em toàn rảnh rỗi quá thì đi loanh quanh thôi. Hôm nay thầy Tô không bận ạ?"
"Ừm." Tô Bất Dự gật đầu, "Mấy tiết dạy hôm nay đã hoàn thành rồi. Em thì sao, gần đây thế nào?"
Y bỗng dưng hỏi như vậy làm trong lòng Vệ Hoàn dù ít dù nhiều gì cũng thấy ngoài ý muốn, nhưng cậu vẫn mạnh miệng, "Vẫn ổn ạ, ăn ngon, ngủ ngon."
Gió thổi qua, mang theo mùi hương trong trẻo đặc trưng của thực vật thủy sinh. Vệ Hoàn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cậu không nói ra được là kỳ lạ chỗ nào.
Hình như mùi hương này còn nhiều thêm chút gì đó.
"Vậy là tốt rồi. Thầy còn lo..." Nói đến một nửa, Tô Bất Dự bỗng nhiên chuyển lời, "Có điều gần đây thầy có hơi buồn."
Vệ Hoàn khó hiểu, "Sao thầy lại buồn? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Tô Bất Dự duỗi tay nắm lấy giao châu trước ngực mình, "Trước kia thầy chưa từng được cảm nhận sự ấm áp của gia đình, mãi đến khi thầy gặp được một người. Cậu ấy bao dung thầy vô điều kiện, bố mẹ cậu ấy cũng thế, quan tâm thầy y hệt bố mẹ ruột vậy."
Vệ Hoàn không ngờ được y sẽ nói những chuyện này, mỗi câu gần như đều chuẩn xác, không chút sai lầm mà chọc trúng nỗi đau gần đây của cậu.
"Mỗi lần thầy đến nhà cậu ấy, dì sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon cho thầy. Họ sẽ tổ chức sinh nhật, chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho thầy." Giọng nói của Tô Bất Dự tràn ngập cảm giác hoài niệm, "Thế nhưng họ đã không còn nữa rồi. Có đôi khi thầy nghĩ về chuyện này vẫn sẽ cảm thấy khó lòng tưởng tượng được, giống như đang mơ thấy ác mộng, đó không phải là sự thật, là do thầy không tỉnh dậy."
Lồng ngực Vệ Hoàn cứng đờ, ngón tay siết chặt cạnh băng ghế, cố gắng điều chỉnh nhịp hô hấp của mình.
"Ngày mai là ngày giỗ của họ."
Cuối cùng Tô Bất Dự cũng nói ra nỗi lòng ứ đọng bao ngày qua của mình ra ngoài.
Y nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Hoàn, "Thầy không muốn đến cúng viếng họ một mình. Em có thời gian đi với thầy không?"
Trong lúc nhất thời, Vệ Hoàn như thể đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, sững sờ tại chỗ. Cậu chưa từng nghĩ tới Tô Bất Dự sẽ đề nghị thẳng thắn như vậy.
Có phải Bất Dự đã biết gì không, cậu hoài nghi.
Hay là mình nói cho cậu ấy biết nhỉ, có nên nói cho cậu ấy không?
"Sao em không nói gì thế?" Khóe môi Tô Bất Dự cong lên, để lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, "Thầy không biết nên tìm ai đi cùng nữa. Thầy cũng hiểu được mấy chuyện như này người bình thường đều không muốn đi." Nói đoạn, y nở nụ cười, "Không sao đâu, nếu em không muốn thì một mình thầy đi cũng được."
Vệ Hoàn lắc đầu, nhíu mày, "Sao lại thế được, tất nhiên là em muốn... Có điều nếu là cúng tế thì một nhân loại như em chắc không vào kết giới được."
Dường như Tô Bất Dự đã đoán được từ trước rồi, biểu cảm trên mặt y dịu dàng, "Không sao cả, thầy cũng không vào được. Chúng ta chỉ đứng bên ngoài nhìn họ thôi cũng tốt rồi."
Cho dù cậu ấy chưa thật sự chắc chắn thì có lẽ cũng đã nghi ngờ thân phận của mình rồi. Vệ Hoàn biết không thể gạt Tô Bất Dự nổi, dù sao cũng đã quen biết nhau từ thời cấp ba, y giống như em ruột của cậu vậy, sao có thể không nhìn ra chút sơ hở nào.
Mấy ngày qua cậu vẫn luôn chìm đắm trong dòng cảm xúc của bản thân, Tô Bất Dự lại đưa ra lời mời vào lúc này, chẳng khác gì đưa cho cậu một cọng rơm, kéo cậu ra khỏi vũng bùn. Nói cho cậu biết không chỉ có mỗi cậu đau khổ. Cậu không bao giờ là một cá thể cô độc.
Bí mật về thân phận trở thành mật ngữ trong lòng thầm hiểu mà không nói ra. Trước khi ngủ, Vệ Hoàn nghĩ có lẽ ngày mai là thời cơ tốt để thẳng thắn.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Sáng sớm hôm sau, Vệ Hoàn thử dùng truyền tâm để liên lạc với Vân Vĩnh Trú nhưng thất bại. Cậu lại thử soạn tin nhắn gửi cho hắn.
[Huấn luyện viên Vân, thầy đang bận ạ? Hôm nay em muốn đến Côn Luân Hư với người khác. Nghe đồn có một cửa hàng bánh ngọt mới mở, em mua một cái mang về cho thầy nha?]
Cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Vệ Hoàn xóa bỏ từng từ, soạn tin thêm lần nữa. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định...
[Huấn luyện viên Vân, hôm nay em muốn ra ngoài trường, đến Côn Luân Hư một chuyến.]
Nhấn gửi.
Có cảm giác như đang báo cáo nhiệm vụ vậy. Vệ Hoàn thở dài, đẩy cửa phòng ký túc xá.
Chẳng rõ tại sao trong lòng cậu cứ thấy hơi bất an. Cậu cũng không rõ liệu mình có nên quy kết nỗi bất an vào sự tương liên của huyết khế hay không.
Tô Bất Dự đã đứng dưới tòa ký túc xá của sinh viên Viêm Toại từ rất lâu rồi. Cuối tuần y mặc quần áo thường ngày, mấy cô bé đi ngang qua đều nhìn ngó mấy lượt.
"Chào buổi sáng." Thấy Vệ Hoàn đi ra, Tô Bất Dự cười với cậu, đưa bữa sáng trong tay cho cậu, "Ăn chút đi."
"Cảm ơn thầy." Vệ Hoàn không có hứng ăn uống cho lắm nhưng vẫn ăn một ít. Tô Bất Dự mở kết giới dịch chuyển. Vệ Hoàn thầm nghĩ, quả nhiên chỉ có Vân Vĩnh Trú là kỳ lạ thôi, chỉ có hắn không thích dùng thuật mở kết giới dịch chuyển, thích giống như hai nhân loại, cùng đi với cậu tới bất cứ nơi đâu.
Lúc hoàn hồn lại, bọn họ đã đến Bắc Cực Thiên Quỹ ở Côn Luân Hư. Vệ Hoàn bất giác siết chặt nắm tay, nơi đây vốn là nhà của cậu, nhưng hiện tại cậu phải dựa vào người khác mới có thể tiến vào kết giới.
Xưa kia, Bắc Cực Thiên Quỹ là khu vực sầm uất nhất Côn Luân Hư, cũng từng là một trong những căn cứ huấn luyện quân sự cực kỳ quan trọng của Côn Luân Hư, mà nguyên nhân lớn nhất là do tộc Cửu Phượng. Cùng với sự suy tàn của Cửu Phượng, Bắc Cực Thiên Quỹ dần biến mất khỏi thành phố trên không này. Nhiều năm sau, khi Vệ Hoàn lần nữa trở về quê cũ, tâm trạng đã không còn như trước.
Cậu hiểu rất rõ rằng bản thân không còn là con cưng của trời nữa rồi.
"Thầy Tô." Hai người đi về trước, Vệ Hoàn bỗng dưng lên tiếng, "Vì sao thầy không tìm huấn luyện viên Dương?" Vừa hỏi xong, cậu thấy hơi hối hận, hồi trước Dương Thăng vẫn chưa làm hòa với cậu, chắc chắn không muốn đến gặp bố mẹ cậu.
Trên đường phố, một đứa trẻ chạy ngược chiều với họ, Tô Bất Dự nhường đường, "Mấy ngày nay Dương Thăng phải chấp hành nhiệm vụ, vẫn chưa trở về, cậu ấy còn gọi cho thầy nhờ thầy lạy hộ mình. Thật ra bao năm qua vì một vài hiểu lầm, Dương Thăng hiếm khi đến cúng bái chú dì với thầy nhưng thầy biết cậu ấy sẽ lén tới đây. Chuyện của tộc Cửu Phượng..."
Tô Bất Dự dừng lại một chút, "Thầy đoán em ít nhiều gì cũng biết. Đôi khi có mấy người vô cớ gây sự, dán mấy thứ không tốt lắm trước cửa nhà cũ của Cửu Phượng, đều do Dương Thăng dọn sạch."
Vệ Hoàn không thể diễn tả rõ cảm giác trong lòng mình, buồn vui xen lẫn.
Nhớ tới ngữ điệu khi Tô Bất Dự nhắc đến chấp hành nhiệm vụ ban nãy, cậu lại nhịn không được đặt câu hỏi, "Thầy Tô, hồi trước thầy và huấn luyện viên Dương đều thuộc tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu, vì sao cuối cùng thầy không làm huấn luyện viên nữa mà lại chọn làm giảng viên bình thường vậy ạ?"
Tô Bất Dự cười cười, "Tuy rằng trước kia thầy ở đội Chuẩn bị chiến đấu nhưng khi ấy thầy không phải là lực lượng chiến đấu chính, mà đa phần đều là thu dọn tàn cuộc giúp mọi người. Bất luận là kỹ năng cận chiến, sức chiến đấu hay chiến lược công thủ, thầy đều dở tệ. Vẫn không nên làm hại con cháu người ta thì hơn."
Vệ Hoàn mơ hồ cảm thấy những lời này của y như đang xoa dịu.
"Thế ạ? Nhưng mà em thấy thầy Tô chắc phải lợi hại lắm." Vệ Hoàn cười nói, "Lần trước ở tòa Vân Sinh Kết Hải không được ngắm đuôi cá của thầy Tô, em vẫn còn thấy tiếc đây." Cậu nhìn về phía Tô Bất Dự, "Nghe đồn đuôi của giao nhân vô cùng xinh đẹp. Thầy Tô, lần sau có thể cho em xem không?"
Đôi mắt màu xanh xám của Tô Bất Dự khẽ đảo, tựa như mặt hồ gợn sóng.
"Được. Lần sau chắc chắn sẽ cho."
Mộ tổ Cửu Phượng là do tổ tiên trước đó để lại. Để đảm bảo sự yên bình, họ đã chọn một hẻm núi cực kỳ hẻo lánh ở yêu vực, giấu vào trong thác nước. Tuy nhiên, do quá trình đô thị hóa không ngừng ở yêu vực, khu mộ cổ này đã được con cháu Cửu Phượng dùng kết giới cách ly, mà cửa kết giới duy nhất nằm ở nhà cũ của Cửu Phượng tại Bắc Cực Thiên Quỹ.
Sau khi tộc Cửu Phượng bị tiêu diệt hoàn toàn, kết giới xung quanh nhà cũ Cửu Phượng cũng bị phong tỏa triệt để, bất kể là Vệ Hoàn hiện tại hay Tô Bất Dự đều không có cách nào vào trong, chứ đừng nói gì đến việc vào mộ cổ. Bọn họ chỉ có thể đừng bên ngoài kết giới màu làm, nhìn vào trong từ xa. Căn nhà xinh đẹp như một vườn hoa nhỏ mà Vệ Hoàn chỉ mới được quay về một lần thông qua giấc mơ trong yểm cảnh kia.
Tô Bất Dự đặt bó hoa cát tường màu trắng xuống trước lối vào kết giới, cúi người thật sâu.
Bên ngoài lối vào kết giới rất sạch sẽ, như là đã được ai đó quét dọn qua. Chẳng rõ tại sao mà dường như Vệ Hoàn lại cảm nhận được một luồng yêu khí quen thuộc. Cậu thử tiến gần một bước, rồi lùi về sau nửa bước.
Quả thật có gì đó không đúng. Cậu ngẩng đầu nhìn lên cao, áng mây màu trắng thong thả trôi lại gần, lúc trôi đến đỉnh đầu cậu, bỗng dưng bị biến dạng một xíu, rất khó phát hiện nhưng lại bị Vệ Hoàn chú ý đến.
Ở đây có một lớp kết giới trong suốt, hơn nữa còn biết chọn lọc, chỉ có một số yêu quái nhất định mới có thể tới gần.
Trước đó Vệ Hoàn từng nghe Yến Sơn Nguyệt kể qua, bởi vì cậu "tạo phản" nên có rất nhiều kẻ trút hết thù hận lên tộc Cửu Phượng, đặc biệt là người nhà của các binh lính tham dự vào trận chiến đột kích vào bảy năm trước. Nếu không phải vì linh lực của kết giới Cửu Phượng quá mạnh mẽ, căn nhà này chắc không thể nào còn nguyên nổi.
Song, bây giờ nơi này trông có vẻ rất bình yên, khác biệt với những gì Cửu Vĩ nói.
Chẳng nhẽ là nhờ kết giới trong suốt này?
Vệ Hoàn vươn tay, cảm nhận linh lực quanh quẩn bên người. Thước đo thời gian bị chậm lại, những linh lực trong suốt này bắt đầu biến thành dấu vết truy nguyên được. Vệ Hoàn có thể cảm nhận phương hướng lưu động của nó, linh lực này né tránh Tô Bất Dự, nhưng lại hội tụ bên cạnh Vệ Hoàn, xuyên qua thân thể cậu rồi lại chảy ngược về kết giới.
Nó có cùng nguồn gốc với yêu lực trên người cậu.
Là linh lực Kim Ô.
Vệ Hoàn nghi ngờ khó hiểu, cậu không rõ nguyên do? Vì sao Vân Vĩnh Trú phải bảo vệ kết giới Cửu Phượng? Tất cả suy nghĩ quấn bện vào nhau, khiến cậu trong lúc nhất thời không thể tìm ra manh mối.
Theo như lời ám vu cơ Sa Hoa, Vân Vĩnh Trú từng đến Vô Khải, chẳng lẽ hắn chính là người đã chiêu hồn cho cậu? Nhưng Bất Dự cũng tới, nếu là giữa hai người họ, tâm trí Vệ Hoàn có khuynh hướng nghiêng về Tô Bất Dự hơn.
Cúng bái xong, Tô Bất Dự đứng dậy, vịn vào tay Vệ Hoàn.
Vệ Hoàn đột nhiên lên tiếng, "Thầy Tô, trên người thầy có mùi hoa."
Tô Bất Dự ngẩn người, "Vậy à?" Y cúi đầu, dang rộng cánh tay, cười nói, "Có lẽ là hương hoa cát tường, quả thật rất thơm."
"Không phải."
Từ hôm qua Vệ Hoàn đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng rồi. Lúc trước cậu không cảm nhận được là vì cậu chưa từng đến Vô Khải, nhưng bây giờ cậu đã đến.
Là hương hoa bỉ ngạn.
Đúng lúc này, chẳng biết âm thanh sụp đổ và tiếng nổ rền vang bộc phát từ nơi nào, cuộc đối thoại giữa hai người bị cắt ngang. Tô Bất Dự ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tìm được nơi phát ra tiếng nổ, "Là từ bên trong kết giới Cửu Phượng?"
"Sao có thể..." Con ngươi của Vệ Hoàn giãn ra.
Chiếc nhẫn trên ngón giữa của cậu vang lên, phát ra đèn đỏ cảnh báo cấp một. Vệ Hoàn nhận máy, đồng thời đổi sang đồng phục chiến đấu. Đầu bên kia máy liên lạc là Dương Thăng, "Sao vậy?"
"Vệ Hoàn, có chuyện xảy ra rồi." Giọng nói của Dương Thăng nghe qua cực kỳ nôn nóng, "Hình như có người xông vào nhà mày."
Vệ Hoàn giật mình, "Sao có thể? Làm gì có ai vào được!"
"Đúng thế, tao cũng không biết nữa." Dương Thăng giải thích, "Tao ở bên này vẫn luôn giám sát, thật sự có người vào trong, hơn nữa không chỉ một người. Tao nghi ngờ mục tiêu của bọn chúng là mộ tổ của Cửu Phượng. Hơn nữa mấy thứ đó chắc chắn không phải là yêu quái hoặc người bình thường."
Trong lòng Vệ Hoàn đã có đáp án, "Yêu khôi, là con yêu khôi lần trước."
Gã có yêu lực của Cửu Phương, cho nên có thể dễ dàng tiến vào bên trong kết giới Cửu Phượng.
"Khả năng lớn là thế thật. Tao đã thông báo cho các thành viên khác của tiểu đội 7 tụi mày đến hỗ trợ rồi, bọn nhỏ đang trên đường đến. Giờ mày ở đâu?"
"Tao đang ở ngay đó đây, bên trong vừa xảy ra trận nổ lớn." Vệ Hoàn vừa nói, vừa lấy bộ xương ngoài mà Phương Trình vừa đưa cho cậu mấy ngày trước nhưng chưa kịp thí nghiệm ra khỏi túi, nhấn nút mở, nhanh chóng đeo lên.
Tô Bất Dự kéo lấy cánh tay cậu, "Em định làm gì?"
Dương Thăng ở đầu bên kia bảo sẽ lập tức chạy qua, bảo cậu đứng tại chỗ chờ. Vệ Hoàn tắt liên lạc, ánh mắt lạnh lùng, "Em muốn vào đó."
"Em vào không được. Em chờ đó đã, để thầy liên lạc với đội Chuẩn bị chiến đấu canh gác bên này." Tô Bất Dự còn chưa kịp hành động đã nghe thấy Vệ Hoàn lạnh lùng nói, "Thầy Tô, thầy đứng sau em đi."
Tô Bất Dự ngẩng đầu lên mới phát hiện ra sau lưng Vệ Hoàn đã xuất hiện hàng trăm thanh đao ánh sáng chực chờ hành động. Mũi đao sắc bén nhắm thẳng vào lối vào của kết giới màu lam.
Dáng vẻ này của cậu quả thật chính là một Vân Vĩnh Trú thứ hai.
Tâm tình Tô Bất Dự phức tạp, nhưng y vẫn muốn ngăn cản Vệ Hoàn, "Em đừng hành động thiếu suy nghĩ! Chẳng lẽ em không biết linh lực từ kết giới Cửu Phượng mạnh mẽ đến mức nào ư? Bây giờ em tùy tiện tấn công nó thì nó sẽ quật ngược lại người em."
Nhưng hiện tại Vệ Hoàn không thể nghe lọt câu nào cả.
Thanh đao ánh sáng sau lưng cậu như mũi tên rời dây cung, đâm thằng vào cửa kết giới.
"Ông điên rồi hả! Bây giờ ông chỉ là một nhân loại thôi!"
Cả người Vệ Hoàn đau đớn khôn cùng. Cậu ôm ngực, quay đầu cười với Tô Bất Dự, "Quả nhiên ông nhận ra tôi."
Dứt lời, cậu nâng hai tay, toàn thân bốc lên ngọn lửa Kim Ô. Ngọn lửa che trời rợp đất, cháy men theo thanh đao ánh sáng, vọt về phía cánh cổng kết giới giống như một cơn lốc.
"Vệ Hoàn!" Tô Bất Dự hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang, cố gắng ngăn cản cậu. Nhưng vào giây tiếp theo, xung quanh Tô Bất Dự bỗng xuất hiện bốn vách tường màu vàng kim, giống như kết giới, lại càng giống tấm khiên.
"Bất Dự." Cơn đau khiến thái dương cậu lấm tấm mồ hôi, "Ông không thể cản tôi được."
Tô Bất Dự vận linh dâng nước, nhưng không cách nào phá vỡ bức tường chắn ánh sáng mà Vệ Hoàn tạo ra cho y. Vệ Hoàn biết rất rõ, nếu chỉ dựa vào vòng tay và sức mạnh Kim Ô mà huyết khế để lại trong cơ thể cậu thì chắc chắn không đủ để phá vỡ kết giới Cửu Phượng.
Cậu giơ tay ra, chạm vào lớp kết giới trong suốt mà trừ cậu ra, không còn ai nhìn thấy được. Máu trong thân thể bắt đầu sôi trào, sức mạnh Kim Ô cuồn cuộn bên trong. Trong thoáng chốc, kết giới vốn trong suốt bỗng chuyển sang sắc vàng, sau đó hóa thành dòng chảy ánh sáng vàng kim. Vệ Hoàn nhắm mắt lại, máu nóng giúp cậu cảm nhận hết thảy linh lực Kim Ô.
Đột nhiên, dòng chảy ánh sáng sắc vàng như đã tìm được lối ra, lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên, mạnh mẽ rót vào lòng bàn tay Vệ Hoàn.
Ngay sau đó, cánh tay Vệ Hoàn hạ xuống, trong tay xuất hiện một thanh trường đao màu vàng kim khổng lồ.
"Đừng mà!" Tô Bất Dự vận linh, tự dưng trước mặt Vệ Hoàn xuất hiện dòng nước lũ, muốn cản đường cậu, "Không được, nếu bổ một đao này xuống là ông bay nửa cái mạng mất!"
Dòng nước quấn quanh cơ thể cậu, khiến cậu bước đi khó khăn, nhưng Vệ Hoàn vẫn cứ cố chấp mà tiến về phía trước. Bộ xương ngoài có gắn hệ thống trí tuệ nhân tạo phân tích tình huống trước mắt, song Vệ Hoàn không nghe lọt được dẫu chỉ một chữ. Cậu giơ tay mình lên thật cao, thanh trường đao khổng lồ kia xoay một vòng trong lòng bàn tay cậu, rồi bị tay cậu nắm chặt lấy.
"Nơi đây là nhà của Cửu Phượng." Trong mắt Vệ Hoàn tỏa ra vầng sáng vàng kim, "Tôi là Cửu Phượng mà không vào được sao."
"Thật nực cười!"
Cậu bổ một đao xuống cổng vào kết giới màu lam, vầng sáng yêu lực màu vàng và màu lam va chạm vào nhau, tạo ra sóng xung kích cực lớn, đẩy lùi cả dòng nước và Vệ Hoàn ra sau. Vệ Hoàn nửa quỳ bên trong dòng nước, dòng máu đỏ tươi chảy tràn bên khóe môi.
"Đang phân tích thiệt hại từ trận chiến: Tỷ lệ tổn thương tổng quát lên đến 34%, cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Hãy dừng cuộc tấn công và điều trị kịp thời."
"Ồn muốn chết." Vệ Hoàn ngẩng đầu nhìn vết rạn nứt trên cổng kết giới, loạng choạng đứng dậy. Lưỡi đao sắc vàng khổng lồ bị kéo lê trong dòng nước, phát ra âm thanh ma sát bén nhọn. Cậu hít sâu một hơi, bước từng bước về phía cổng kết giới của tộc Cửu Phượng.
Tô Bất Dự biến ra vô số nhũ băng, muốn đâm xuyên tấm khiên ánh sáng màu vàng vây xung quanh này. Nhũ băng gây ra một đường nứt vỡ.
Nhất định phải thành công.
Vệ Hoàn giơ cao hai tay, lại tàn nhẫn bổ xuống một đao, chẻ đôi luôn cả dòng nước lũ quấn quanh mình. Sức mạnh ánh sáng hùng mạnh va chạm với yêu lực màu lam của Cửu Phượng, bùng nổ thêm lần nữa. Lần này, lực đánh trả càng thêm đáng sợ, trực tiếp hất văng cơ thể Vệ Hoàn.
"A Hoàn!"
Vào giây phút cuối cùng, Tô Bất Dự vươn tay, dòng nước ấm trào dâng khỏi lòng bàn tay y, bay về phía Vệ Hoàn.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Cơn đau dữ dội khiến ý thức Vệ Hoàn mơ hồ, vốn tưởng rằng sẽ rơi mạnh xuống mặt đất rồi lại bắn ngược lên, nhưng lại có một đôi tay vòng lấy eo cậu, siết chặt lấy cậu. Cậu ngẩng đầu lên, trong tầm mắt bị máu đỏ làm cho mơ hồ là đôi cánh trắng như tuyết của Vân Vĩnh Trú.
"Cậu..."
"Đừng nói gì cả."
Gương mặt Vân Vĩnh Trú biến đổi, cả người hiện ra khuynh hướng yêu hóa, yêu văn ngọn lửa trên trán lan tràn đến mắt phải, Hi Hòa chi đồng ánh sắc vàng kim tựa như vầng thái dương.
Trong tích tắc, mái tóc của hắn chuyển từ sắc nâu sang màu bạch kim thuần chất, dài đến thắt lưng. Trạng thái yêu hóa hoàn toàn như thế này dù là ở kiếp trước Vệ Hoàn cũng chỉ mới thấy được một lần.
Hắn bay giữa trời, đối diện với kết giới hình bán cầu màu lam khổng lồ, vươn tay trái ra. Vệ Hoàn cảm nhận được sức mạnh mà hắn khởi động thông qua cánh tay đang ôm lấy mình của hắn, nóng rực, bỏng rát, tựa như ánh mặt trời không bao giờ tắt. Vô số chùm ánh sáng từ trên trời giáng xuống, chằng chịt, dày đặc, dệt thành một tấm lướt màu vàng kim hình bán cầu ngay giữa không trung, bao vây toàn bộ kết giới Cửu Phượng bên trong.
"Không được, Vân Vĩnh Trú." Vệ Hoàn bỗng thấy thất thố, "Cậu không thể làm vậy được, cậu sẽ bị phản phệ! Tôi không vào! Tôi không vào nữa..."
"Không." Mặt mày Vân Vĩnh Trú chẳng chút cảm xúc, ngay khi cánh tay hạ xuống, tất cả các chùm tia sáng tàn nhẫn đâm vào kết giới. Ánh sáng mãnh liệt đến mức khiến cậu gần như bị mù, trước mắt chỉ còn lại một khoảng trống hư vô. Giữa khoảng hư vô ấy, cậu nghe thấy giọng nói của Vân Vĩnh Trú.
"Tôi nói rồi, tôi muốn đưa cậu trở về."