"Cái quỷ gì vậy ba?" Thanh Hòa nhíu mày, anh cho rằng Vệ Hoàn đang nói xằng nói xiên.
"Hổ phách mà cũng không biết." Vệ Hoàn trợn trắng mắt, "Cái thứ nhân loại vô tri."
"Ủa chứ cậu không phải là người à?"
"Cậu..." Vệ Hoàn nhất thời không nói nên lời. Cậu ngẩng đầu nhìn Cảnh Vân, "Quăng cậu ta xuống, tụi mình qua chỗ cánh cửa." Cảnh Vân ừa một tiếng nhưng không ném Thanh Hòa đi mà quay đầu nhìn Yến Sơn Nguyệt bảo, "Bạn học Yến chờ tôi xíu nha, lát nữa tôi cõng cậu qua."
"Không cần." Yến Sơn Nguyệt vừa dứt lời, dưới chân cô liền xuất hiện hai quả cầu lửa màu lam, nhấc bổng cả người cô lên, bay đến cạnh cửa.
Thanh Hòa ngước đầu, "Bé đáng yêu, cậu cứ chăm sóc hai tên nhân loại tụi tôi cho cẩn thận là được." Anh cố ý nhấn mạnh hai từ nhân loại, cà khịa Vệ Hoàn cho vui.
Nghe thấy cách xưng hô kia, Cảnh Vân đỏ mặt, ồ lên một tiếng.
Cả tiểu đội thuận lợi tập hợp ở đầu bên kia. Cái hố xương trắng trước mặt đã hoàn toàn bị đóng băng. Chất keo màu vàng nhạt trong suốt kết hợp với đống xương đan xen vào nhau tạo ra cảm giác mỹ lệ kỳ lạ.
"Cứ để yên đây thôi hả?" Dương Linh nhìn thoáng qua, "Đáng sợ ghê luôn. Ánh sáng này của cậu chắc không thể tồn tại được quá lâu nhỉ."
Cảnh Vân yếu ớt lên tiếng, "Chỉ cần chúng ta mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại ngay thì hẳn là không có chuyện gì xảy ra đâu. Chắc chắn bọn chúng không thể xông vào được."
"Lỡ như lúc về chúng ta vẫn phải đi bằng cái cửa này thì sao?" Thanh Hòa khoanh hai tay trước ngực, "Tới lúc đó lại chơi thêm trận nữa hả?"
Yến Sơn Nguyệt ngồi xổm xuống, nghiêng đầu cẩn thận quan sát đống xương trắng bên dưới. Qua một hồi lâu, cô hỏi, "Cậu cảm thấy đây là hài cốt của ai?"
Vệ Hoàn biết cô đang hỏi mình.
"Cậu còn nhớ câu chuyện mà bà chủ Giác từng kể không?" Vệ Hoàn ngước mắt lên, xòe tay mình ra. Dường như cậu có thể cảm nhận được luồng nhiệt dâng trào giữa các mạch máu trong lòng bàn tay, như thể nó đang không ngừng đốt cháy, giống hệt yêu hỏa ngàn năm không bao giờ lụi tàn trên lục địa Vô Khải. "Mỗi một bộ hài cốt ở nơi đây đều đã chết trong trận thiên tai nhiều năm trước. Nhưng nhìn là biết, bọn họ lại bị đẩy vào vực sâu trường sinh bất tử một lần nữa."
Nực cười thay, cuối cùng hài cốt của yêu quái ở Vô Khải lại bị ám vu Vô Khải biến thành đường phong tỏa cho tòa thành hoang vu này. Dẫu cho chẳng thể tái sinh được nữa cũng muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của bọn họ.
"Tên ám vu này sống kiểu gì mà y hệt phản diện, thật sự chẳng để lại xíu ấn tượng tốt nào cho tôi." Vệ Hoàn tiến lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh miệng hố xương, bàn tay cậu chạm vào viên hổ phách trong suốt, khổng lồ.
Tại khoảnh khắc sức nóng trong lòng bàn tay và dòng chảy ánh sáng kết hợp với nhau, nó tạo ra một nguồn năng lượng cực lớn.
Trong chớp mắt ấy, một ngọn lửa màu đỏ đậm bùng lên từ lòng bàn tay, rồi dần lan ra như lửa cháy ngoài đồng nội. Tất cả những bộ xương cốt bị phong ấn và đông cứng hoàn toàn bên dưới đều được ngọn lửa Kim Ô nuốt trọn.
Yên nghỉ nhé.
Nhìn thế lửa không cách nào dập tắt được, Vệ Hoàn đứng dậy, phủi phủi tay.
Dương Linh thoáng ngạc nhiên, "Đây là lần đầu tiên tui thấy cậu dùng lửa luôn á."
"Đúng đúng đúng." Cảnh Vân cũng chẳng ngờ đến, "Tui còn tưởng huấn luyện viên Vân chỉ tặng cho ông năng lực ánh sáng."
"Huyết khế không có tính lựa chọn." Yến Sơn Nguyệt nở nụ cười vi diệu, "Có thể cho thì sẽ cho hết."
Vệ Hoàn lảng tránh ý nói bóng gió của Yến Sơn Nguyệt, "Đây cũng là lần đầu tiên tui dùng lửa mà."
Thanh Hòa cười, "Ghê dữ ta, mới lần đầu đã dùng để hỏa táng, dị năng cấp bậc nhà tang lễ." Anh vừa dứt lời, Dương Linh và Cảnh Vân bắt đầu cười không dừng nổi.
Vẻ mặt Vệ Hoàn u oán, cậu nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười giả trân, "Cậu có thể nào bớt phá sân khấu của tôi được không? Ông đây còn chưa giả ngầu được ba giây nữa."
"Vào trong trước đã." Yến Sơn Nguyệt đứng dậy, tiến đến chỗ cánh cửa mà cả đám đã để ý từ nãy. Cánh cửa này rất cao, trông như thể được đẽo gọt từ một cục đá, bên trên khắc đầy ký hiệu mà bọn họ nhìn chẳng hiểu gì cả. Cảnh Vân duỗi tay muốn sờ nó, "Thứ gì đây ta?"
Vệ Hoàn với kinh nghiệm đã đặt chân đến đủ mọi nơi kỳ quái trên toàn yêu vực trong kiếp trước, vội kéo cánh tay động chạm linh tinh của Cảnh Vân lại, "Ê ê ê, khoan hẵng chạm vào nó."
Nhưng cậu vẫn chậm hơn một nhịp, đầu ngón tay Cảnh Vân cuối cùng cũng chạm phải mật chú trên cánh cửa. Một tiếng roẹt vang lên, vầng sáng mỏng manh chợt xuất hiện.
"Shh." Cảnh Vân bị đau nên rút tay về.
"Mấy thứ đồ bên ngoài không thể sờ lung tung." Vệ Hoàn tận tình khuyên bảo, "Ông mau nhớ lại mấy nhân vật trong phim kinh dị đi, đứa nào chạm linh tinh là đứa đó chết sớm."
Cảnh Vân liên tục gật đầu, sau đó cánh tay bị Dương Linh kéo qua, "Tiểu Trùng Minh à, ông đừng có xảy ra chuyện gì nha. Chứ không đến lúc về tui phải ăn nói với anh hai kiểu gì đây?"
Thanh Hòa nhíu mày, "Hễ mở miệng là lại nhắc đến anh trai cậu. Anh trai cậu với nhóc này có gian tình à?"
Vừa dứt lời, Vệ Hoàn liền giơ ngón cái với anh, "Cái mồm này của ngài chắc chắn đã được khai quang rồi."
"Khách sáo, khách sáo rồi." Thanh Hòa chắp tay đáp lễ.
"Không sao đâu, có cảm giác như bị giật điện nhẹ thôi." Cảnh Vân xoa hai đầu ngón tay, "Bây giờ không còn xíu cảm giác nào nữa."
Yến Sơn Nguyệt cảnh giác nhìn cánh cửa, "Có thể trên cửa có kết giới."
Điều kỳ lạ là, vị trí mật chú vừa bị Cảnh Vân chạm trúng kia dần bong ra khỏi cửa đá. Rõ ràng chữ viết được khắc lên nhưng giữa những khe rãnh được chạm trổ lại có vết mực chảy xuống. Chữ viết lần lượt nổi lên mặt đá, tách ra khỏi cánh cửa thành tấm phù chú hoàn chỉnh lơ lửng trước mặt bọn họ.
"Nó làm gì thế..."
Ngay khi mọi người rơi vào trạng thái cảnh giác, bày ra vẻ phòng ngự, tấm mật chú nọ lại hóa thành một làn khói mỏng manh, biến mất giữa không trung.
Bước chân lùi về sau của Vệ Hoàn chậm rãi dịch về vị trí cũ. Cậu cau mày nhìn cánh cửa vô cùng quái đản này.
"Tụi mình phải làm sao mới mở nó ra được vậy?" Dương Linh thoáng thấy bực bội, "Muốn đi vào thôi mà cũng khó khăn thế." Yến Sơn Nguyệt đặt tay lên vai em vỗ về. Tuy cô chẳng nói lời nào nhưng cơ thể lại nhích đến gần, khiến em cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.
"Chắc chắn không thể cứng rắn mở cửa ra được." Thanh Hòa nói, "Không phải mấy cậu bảo đây là địa bàn của yêu vu à? Có lẽ phải sử dụng vu thuật gì đó."
Vệ Hoàn cũng cảm thấy khó hiểu, tuy nhiên cậu không dám tùy tiện chạm vào cánh cửa này được, để phòng ngừa sau đó gây ra chuyện lớn hơn. Cậu bước lại gần thì phát hiện trên cửa có một lỗ tròn nhỏ, bởi vì nó hòa lẫn vào trong hoa văn mật chú được khắc bên trên nên rất khó phát hiện.
"Ê, nhân loại ngu ngốc, cậu ghé sát mặt lại chi vậy?"
"Tui muốn coi thử... Úi úi, ê..."
Vừa dứt lời, Vệ Hoàn liền nhận thấy có một nguồn sức mạnh rất mạnh mẽ quấn lấy bản thân. Cậu cúi đầu xuống nhìn, thế mà lại có vô số dây leo mọc ra từ cánh cửa, trói chặt lấy cơ thể cậu, ép buộc cậu dán dính lên cánh cửa đá lạnh như băng.
Đôi mắt của cậu vừa vặn đối diện với mắt mèo trên cánh cửa. Ban đầu bên trong tối tăm mù mịt, trong nháy mắt nó lại lóe lên tia sáng màu đỏ tươi khiến cậu cảm thấy choáng váng kinh khủng.
"A Hằng!"
"Ông đợi chút nha, tụi tui lập tức kéo ông xuống!"
Mấy người còn lại vội vàng chặt đứt dây leo giúp cậu, nhưng ai ngờ trong quá trình chặt dây đó, mấy cái dây leo quái lạ này lại tự động nới lỏng, thả Vệ Hoàn xuống đất. Cơ thể cậu cũng không xuất hiện bất kỳ vết thương nào.
Lúc bấy giờ, một giọng nói xa xôi kỳ ảo truyền đến từ bên trong cánh cửa, nghe qua giống hệt giọng thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.
"Lâu rồi không gặp."
Cảnh cửa đá bỗng dưng tách ra hai bên, tạo ra thanh âm ma sát cực kỳ lớn. Đương khi cả đám vẫn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì giọng nói lững lờ trong không khí kia lại xuất hiện thêm lần nữa.
"Ngài lại đến nữa à?"
Vụ này là sao vậy? Ai lại đến nữa?
Bốn người khác nhao nhao nhìn về phía Vệ Hoàn. Vệ Hoàn vô thức giơ tay mình lên, "Tôi thề tôi thật sự chưa từng tới đây."
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Khung cảnh bên trong cửa đá cuối cùng cũng xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt bọn họ, khác nhau một trời một vực với tưởng tượng của họ về vu thuật bí ẩn, quái đản và kỳ lạ. Trước mặt họ giờ đây là một cầu thang sâu không thấy đáy, kéo dài mãi xuống bên dưới như thể nó có hơn một nghìn tầng lầu vậy.
Ở đây hoàn toàn không có bất kỳ cảnh tượng vu thuật tà ác nào mà là khung cảnh của một thành phố ngầm hiện đại tươi đẹp và sạch sẽ. Những tòa nhà chọc trời nằm san sát nhau, được ngăn cách bởi các tuyến đường giao thoa, các cơ sở hạ tầng công cộng cần thiết đều có đủ. Tuy chẳng thể nào so sánh với Côn Luân Hư được nhưng cũng không hề thua kém những thành phố lớn ở Yêu Vực.
Chỉ có một điểm khác biệt đó là nơi đây không có bất kỳ sinh vật sống nào.
"Cậu triệu hồi ánh sáng à?" Bỗng dưng Yến Sơn Nguyệt lên tiếng.
"Không có." Vệ Hoàn sờ lên chiếc vòng ở cổ tay mình.
Thanh Hòa cũng nhanh chóng phản ứng lại, "Vậy vì sao bên dưới lại sáng như thế? Rõ ràng chỗ này không có mặt trời."
Phải ha. Vệ Hoàn ngẩng đầu, bên trên bị một bức tường dày phong tỏa kín mít, ánh sáng từ đâu ra?
Cửa đá sau lưng chậm rãi đóng lại như cũ, giọng nói xa xăm kỳ ảo kia cũng không còn xuất hiện nữa, và họ cũng chẳng nhìn thấy bất kỳ ai.
"Chúng ta đi xuống trước đã." Vệ Hoàn đi ở phía trước. Dương Linh lười phải đi cầu thang, em dứt khoát sải cánh lao thẳng xuống, tiến vào thành phố ngầm này đầu tiên. Em dạo quanh một vòng rồi nhịn không được phát ra tiếng cảm thán rất đỗi ngạc nhiên, "Hóa ra thành phố ngầm là như thế này."
Những người khác cũng lần lượt kéo đến. Vệ Hoàn cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù nơi này trông có vẻ hoàn thiện nhưng có lẽ do không có bất kỳ yêu quái nào, thậm chí đến tiểu tinh quái cũng không có nên cả thành phố rất lạnh lẽo và hoang vu.
"Bảo sao bà chủ Giác nói chỗ này là thành phố hoang..." Cảnh Vân ôm lấy cánh tay mình, "Thật sự không có cái gì hết."
"Nè." Thanh Hòa dùng khuỷu tay chọt Vệ Hoàn. Vệ Hoàn quay đầu lại, thấy anh duỗi ngón trỏ chỉ lên trời, "Cậu nhìn kìa."
Vệ Hoàn ngẩng đầu rồi chợt ngẩn người.
"Đây là..."
Trên đầu bọn họ, trên cả những tòa cao ốc san sát nhau là một khoảng trời trong xanh bát ngát.
Sao lại thế được?
Mọi người cùng ngẩng đầu, bầu trời quang đãng trong xanh này hình như chân thật quá mức, có cả những đám mây đang trôi nổi theo làn gió.
Cảnh Vân nhíu mày ngờ vực, "Kỳ cục ghê, rõ ràng hồi nãy đâu phải như thế..."
"Đúng vậy..." Dương Linh nghiêng đầu, "Chẳng nhẽ đây cũng là vu thuật?"
Cả đám tiến về phía trước. Cơ sở thiết bị nơi đây rất đầy đủ, nhìn không giống hàng giả tí nào. Sạp hàng bán yêu quả, nhà hàng lơ lửng giữa không trung, khách sạn xa hoa, cầu vượt và đường sắt trên cao, tất cả những gì Yêu Đô có, nơi này cũng chẳng thiếu thứ gì.
Rõ ràng đang đứng giữa thành phố ngầm lớn vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp nhưng Vệ Hoàn chỉ cảm thấy không thoải mái.
Bỗng đâu, bên tai cậu vang lên tiếng cười khẽ của một thiếu nữ.
Vệ Hoàn đột ngột xoay đầu nhưng chẳng thấy gì cả.
"Mấy cậu có nghe thấy gì không?"
Dường như giọng nói bây giờ khác với ban nãy, những người còn lại đều chẳng nghe thấy gì. Thanh Hòa hỏi, "Tiếng gì cơ?"
Vệ Hoàn không trả lời, chỉ lắc đầu. Vậy mà chưa kịp bước được hai bước, cậu lại nghe thấy tiếng cười của một cô gái thêm lần nữa, hình như nó được truyền đến từ một nơi rất xa.
"Nghe thấy rồi." Thanh Hòa đứng bên cạnh lên tiếng.
Dương Linh cũng gật đầu, "Tôi cũng nghe thấy."
Quả nhiên không phải là ảo giác.
Khung cảnh xung quanh chuyển từ ban ngày sang đêm tối trong tích tắc. Mặt trăng cô độc làm tu hú chiếm tổ, ép ngày nắng vẫn tồn tại trên bầu trời trước đó đi mất, để ánh trăng lạnh lùng phủ xuống khắp nơi, bọc lên lớp ánh sáng lạnh lẽo cho thành phố vốn đã thấm đẫm sự băng giá. Con đường mà bọn họ đang đứng mất đi chút sức sống cuối cùng mà ánh mặt trời mang lại, trở nên yên tĩnh và hiu quạnh hơn.
Thế rồi một trận gió nổi lên, bóng cây trên mặt đất khẽ lay động.
Tóc mái của Vệ Hoàn bị thổi phập phồng. Cậu giơ tay phải chắn trước người, chiếc vòng trên cổ tay trong thoáng chốc hóa thành một thanh trường đao, được cậu cầm chặt.
"Cẩn thận một chút, ngọn gió này có vấn đề."
Cậu vừa nói xong, giọng nói của cô gái nọ lại quẩn quanh trên trời, "Có vấn đề gì đâu?" Giọng điệu của cô mềm mại và hư ảo, "Không đẹp à?"
Thanh âm còn chưa biến mất mà cánh hoa màu đỏ hẹp dài đã bay đến theo làn gió, mưa hoa phủ khắp trời. Thế nhưng màu hoa này quá đỏ, đỏ đến mức giống hệt máu.
Vệ Hoàn lên tiếng, "Cô là ám vu cơ?"
Vừa dứt lời, những cánh hoa đó chợt đứng khựng lại giữa không trung.
"Chỗ này yên ắng quá." Giọng điệu của cô bỗng thoáng chút tủi hờn, "Mọi người tới đây chắc là có thể khiến nó ồn ào hơn tí. Tuy rằng tôi chẳng thể nhìn thấy nhưng tôi có thể..." Cô hơi ngập ngừng.
Những cánh hoa yên lặng kia tự nhiên thay hình đổi dạng, biến thành cắt giấy màu đỏ tươi.
"Nghe được tiếng kêu la thảm thiết."
Cắt giấy màu đỏ trước mắt dần thành hình thù hoàn chỉnh, Thanh Hòa hoảng hốt, "Đây là hình dáng con người?"
Vệ Hoàn bực bội cau mày, mới nghỉ được bao lâu đâu mà lại tới nữa, "Cẩn thận chút, là vu thuật."
Yến Sơn Nguyệt muốn nắm quyền làm chủ, vì vậy cô cố gắng hết sức dùng Hồ Hỏa khống chế toàn bộ cắt giấy đỏ xung quanh mình. Có điều hình như động tác này đã chọc giận ám vu cơ.
"Vội vã đến vậy à."
Đột nhiên, sau lưng Yến Sơn Nguyệt xuất hiện số cắt giấy nhiều gấp trăm lần đợt vừa rồi. Màu đỏ dày đặc, phủ kín đất trời bay ào đến. Chúng xoắn vào nhau tạo thành cơn lốc, không ngừng xoay tròn đâm vào người Yến Sơn Nguyệt. Cô nghiêng trái né phải, liên tục né tránh. Dương Linh sốt ruột muốn bảo vệ chị, em ném cả tá Liên Hỏa qua, cố gắng thổi bay dòng nước đỏ.
Nhưng chúng nó lại cực kỳ linh hoạt, trước khi đụng trúng Liên Hỏa có sức công phá của Dương Linh thì chúng tách ra khỏi nhau. Mãi đến khi vụ nổ kết thúc, cái đám vừa tách nhau vài giây ấy lại hợp thành một, chạy đến đánh úp. Yến Sơn Nguyệt ngửa người ra sau, nhìn đám cắt giấy bay ngang qua rồi vòng ngược lại giữa trời đêm.
Tầm mắt Vệ Hoàn nhìn chăm chú vào đám cắt giấy màu đỏ nọ. Nhìn chúng tách ra khỏi dòng nước đỏ hoàn chỉnh, rồi dần dần bao phủ toàn bộ bầu trời đêm.
Người cắt giấy tí hon đồng thanh phát ra tiếng kêu non nớt.
"Chào mừng đến với Vô Khải."
Ngay sau đó, những cắt giấy này giống như bị mất khống chế, đồng loạt rơi rụng xuống dưới. Vừa chạm vào mặt đất, chúng bắt đầu lúc nhúc đứng dậy, phồng lên, uốn cong, vặn vẹo, cuối cùng lại biến hóa thành hình người. Uổng công mấy con yêu vật đó mọc ra khuôn mặt, thế mà trên mặt chẳng hề có ngũ quan, cả người nhuộm một màu đỏ máu, thân hình vừa gầy vừa dài, bò đầy đất.
Cảnh Vân cảm thấy khiếp sợ, "Bọn chúng, bọn chúng biến thành người rồi?"
Lòng bàn tay Dương Linh nổi lên ngọn lửa lách tách, em đứng bên cạnh Yến Sơn Nguyệt, "Đây là yêu quái nhỉ."
Thanh Hòa lên đạn cho súng, "Còn có yêu quái như này á?"
"Ai thèm quan tâm nó là người hay yêu quái, nhìn thấy gớm thế thì cứ đấm chết là xong." Thị giác của tên cuồng sắc đẹp như Vệ Hoàn bị tác động cực mạnh sau khi nhìn thấy tình huống trên. Cậu khẽ lắc cổ, hai cánh tay dang ra hai bên, một đôi trường đao ánh sắc vàng xuất hiện cùng lúc trong tay cậu.
Thanh Hòa không cảm xúc ca ngợi, "Wow, lần này cậu nhìn y chang chồng cậu luôn đó."
Vệ Hoàn: "..."
Yêu vật màu đỏ trước mặt vọt về phía bọn họ với tốc độ nhanh hơn những gì Vệ Hoàn tưởng tượng rất nhiều. Chỉ cần xác nhận được mục tiêu tấn công, bọn chúng sẽ nhanh chóng bò tới gần.
Một con yêu vật đưa tay ra, vồ lấy Vệ Hoàn. Vệ Hoàn nghiêng người qua một bên, tránh được đòn tấn công. Sau đó cậu thấy cái tay màu đỏ kia không còn là tay nữa, đầu ngón tay nó bắt đầu biến dị, tách rời ra. Từ trong bàn tay mọc ra rất nhiều móc câu cực kỳ sắc bén, tựa như đóa bỉ ngạn đang nở rộ.
Vệ Hoàn vung kiếm chém bay cái "tay" ghê tởm nọ.
"Dương Linh mau bay lên! Tấn công từ bên ngoài!" Cổ tay cậu chuyển động liên hồi, ánh đao rạch ngang đêm dài và lớp màu đỏ tươi, "Sơn Nguyệt! Gộp hết mấy thứ tởm lợm này lại với nhau, để Dương Linh cho nổ cả lượt!"
"Đã rõ."
Yêu nhân màu đỏ bị Hồ Hỏa màu lam bao vây. Bọn chúng cố gắng giãy giụa nhưng vẫn bị sức mạnh của Yến Sơn Nguyệt ép phải tụ tập một chỗ. Một đóa Liên Hỏa khổng lồ của Tất Phương giáng từ trên trời xuống, ầm ầm nổ tung, khiến những con yêu vật nọ bị nổ thành mảnh nhỏ lẫn lộn, cuối cùng nhỏ xuống mặt đất, trở thành một loại chất lỏng dính nhớp.
Đao của Vệ Hoàn chém xuống cực nhanh, chất lỏng màu đỏ chảy xuôi theo lưỡi đao, dính lên hổ khẩu của cậu, làm cậu không khỏi nhíu mày.
"Cái mùi này..."
Yến Sơn Nguyệt khống chế được yêu vật chuẩn bị đánh lén Vệ Hoàn. Cô vung tay lên, ném nó về phía chân trời, "Mùi thực vật."
Đúng thế.
Đám yêu vật càng ngày càng dày đặc giống như thây ma được nhập cảnh, vọt về phía bọn họ. Con nào con nấy đều có hình thù kỳ quái nhưng trên mặt tuyệt nhiên không hề có ngũ quan, chém giết không ngừng.
Trường đao trên hai tay Vệ Hoàn không dám ngừng lại dẫu chỉ là một giây. Ánh sáng Kim Ô ngập tràn, bao phủ lấy cậu, tựa như trăng rằm rơi xuống hang máu.
Trên trời lại có rất nhiều cắt giấy màu đỏ bay đến, chỉ cần chúng chạm chân xuống đất thì sẽ hóa thành yêu vật màu đỏ hoàn chỉnh. Hết con này đến con khác nối đuôi nhau đứng dậy khỏi mặt đất. Trơ mắt nhìn đối thủ ngày một nhiều hơn, Vệ Hoàn nghiến răng.
Nếu là ngày trước.
Nếu cậu vẫn còn thuật nứt hồn phân thân được thừa kế từ mẹ.
Bỗng dưng, trái tim cậu đập nhanh thêm mấy nhịp. Vệ Hoàn không nhịn được cúi đầu, đôi mắt bất giác trợn tròn.
Hình như cơ thể muốn nứt ra...
Chia thành hai nửa.
Đến cả Thanh Hòa cũng phát hiện ra Vệ Hoàn có gì đó không đúng. Ngón tay đang giữ chặt cò súng thoáng ngừng lại, "Này, sao cơ thể của cậu lại... Do tôi bị hoa mắt à?" Anh quay đầu lại, bắt gặp Yến Sơn Nguyệt cũng đang nhìn qua, "Hồ ly! Cậu xem, có phải người cậu ta..."
"Có ảo ảnh." Yến Sơn Nguyệt dùng ngón tay vẽ ra một trận pháp, tạo ra lớp kết giới phòng ngự màu lam chắn trước mặt Vệ Hoàn.
Nhìn mọi người đều chú tâm tham gia vào trận chiến, cảm giác áy náy trong lòng Cảnh Vân càng thêm mãnh liệt. Cậu bé biết bản thân không phải chủ lực chiến đấu nhưng cậu vẫn có một trái tim luôn vì mọi người.
Cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh, đường phố, cửa hàng, tòa nhà, cây cối,...
Cây?
Cảnh Vân hơi sững người.
Ảo ảnh phân tách và cảm giác kỳ lạ không kéo dài quá lâu, nhịp điệu bất thường của trái tim cũng chỉ lướt qua trong giây lát. Vệ Hoàn lắc đầu, trong tay lại xuất hiện trường đao, "Tôi không sao hết, hồi nãy có hơi choáng chút thôi."
Kết giới phòng ngự của Yến Sơn Nguyệt cũng chẳng thể chịu đựng quá lâu. Bán cầu màu xanh băng tuyết dần vỡ vụn ngay khi Vệ Hoàn tỉnh táo lại.
Một tiếng rắc vang lên. Dẫu rằng đây là một âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.
Nhưng đối với những con yêu vật kia mà nói thì nó là tín hiệu con mồi được lấy ra khỏi lồng hấp.
Rõ ràng chúng chẳng có mắt cũng không có tai thế mà chúng vẫn có thể dựa vào bản năng vọt tới bên cạnh Vệ Hoàn, từng tầng từng lớp bao vây cậu. Những tiếng rít gào vang vọng phát ra từ những cơ thể vặn vẹo, ghê tởm này, chúng cuồng loạn vươn bộ móng vuốt sắc nhọn nhằm vào cậu.
"A Hằng! Tránh ra—"
Nghe thấy tiếng hét của Cảnh Vân đột ngột vang lên từ sau lưng, Vệ Hoàn vốn đang bị bao vây không đường trốn thoát, nhanh chóng dùng ý niệm để thao túng thanh kiếm ánh sáng hai bên tay thay đổi hình dạng thành sợi dây thừng có móc câu ở đầu. Tầm mắt cậu nhắm vào lan can ở tầng hai của một cửa hàng nằm cách đó không xa. Sau đó, cậu vung tay lên, dây thừng ánh sáng bay vụt qua, móc chặt vào nó. Vệ Hoàn nhảy phốc lên, giữ chặt dây thừng rồi bay ra khỏi vòng vây của đám yêu vật.
Vệ Hoàn treo lơ lửng trên không trung, quay đầu lại nhìn, không khỏi giật mình. Cảnh Vân vậy mà lại nhổ thẳng một cây cổ thụ bự ơi là bự ở ven đường lên. Sau đó ôm theo cây vọt vào giữa biển đỏ, giữ chặt gốc cây quay tròn ba vòng. Tất cả những con yêu vật màu đỏ tươi vướng víu nọ đều bị chuyển động điên cuồng của thân cây đập trúng, không còn bất kỳ đường nào để đánh trả.
"Đậu má..." Vệ Hoàn đang treo người giữa trời, vô thức nuốt nước bọt, "Chẳng phải thằng nhóc Dương Thăng kia bảo mình thích kiểu điềm đạm nho nhã à? Ông đây vẫn điềm đạm nho nhã hơn nhiều nhá."
Thanh Hòa ngu người đứng khựng một bên nhìn, "Máy xay thịt hình người. Trâu bò, quá trâu bò."
Tất cả yêu vật chạy lại gần đều bị Cảnh Vân hạ gục, biến về hình dạng cắt giấy.
"Kết thúc rồi?" Dương Linh đứng trên cột điện ngó xuống.
"Chắc thế." Vệ Hoàn nhìn em, "Cậu đừng đứng trên cột điện được không? Nhìn giống y hệt trộm trộm chim luôn á?"
Mặc dù vừa mới tốn rất nhiều sức lực xong nhưng thoạt trông Cảnh Vân như chưa hề làm chuyện gì cả. Thậm chí nhóc ta còn chẳng dặn dò tiếng nào đã trực tiếp ném thân cây đang ôm trong tay xuống đất. Một tiếng rầm cực lớn vang lên, mặt đất rung chuyển.
Vệ Hoàn vừa mới trượt dọc theo dây thừng ánh sáng xuống dưới, đã bị sự rung chuyển kia làm ngã lăn quay ra đất. Xấu hổ quá chứng. Cậu lồm cồm bò dậy, phủi mông rồi dặn dò Cảnh Vân như bà mẹ già, "Cầm nhẹ thả khẽ, cầm nhẹ thả khẽ thôi. Ông không sợ rơi trúng chân à?"
"Xin lỗi xin lỗi." Cảnh Vân theo bản năng muốn nhấc cái thân cây kia lên thì bị Vệ Hoàn mới đứng dậy dở chừng gọi ngược lại, "Đừng động vào nữa, tui mới đứng vững rồi."
Yến Sơn Nguyệt nhìn mặt đất hỗn loạn, "Phải làm gì với đám cắt giấy này đây."
Thanh Hòa tiếp lời, "Đội trưởng đội hỏa táng của nhà tang lễ, bây giờ là lúc cậu phơi bày kỹ thuật chân chính!"
Vệ Hoàn lười phản ứng anh. Chẳng rõ dây thừng đã chuyển hóa thành đao ánh sáng lúc nào, cậu gác thanh đao lên vai, "Mặc kệ nó. Chúng ta không đến đây để đánh nhau, lãng phí sức lực lắm, tìm ám vu cơ trước đã."
Mọi người tập trung lại với nhau rồi cùng đi về trước, bỏ lại đám cắt giấy đỏ tươi nằm đầy trên đất. Gió đêm hiu quanh thổi qua, khiến sống lưng người ta ớn lạnh.
Yến Sơn Nguyệt đi tuốt đằng trước, hỏi Dương Linh có bị thương hay không. Thanh Hòa vừa đi vừa cúi đầu kiểm tra số đạn còn dư của mình. Tâm tình Vệ Hoàn khá tốt, ngâm nga khúc nhạc ngắn.
Hát được nửa chừng, bỗng dưng cậu dừng lại.
"Sao vậy?" Dương Linh cố tình cà khịa cậu, "Cuối cùng cũng nhận ra mình hát lạc nhịp rồi?"
Vệ Hoàn đang vác thanh kiếm thoáng dừng bước chân, cau mày.
"Phiền muốn chết."
Đương khi mọi người vẫn còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Vệ Hoàn đã quay người lại. Những cắt giấy màu đỏ ban nãy, giờ phút này đã ngưng tụ thành một đóa hoa khổng lồ khép kín. Dây leo dùng tốc độ sét đánh vọt đến trước mắt Vệ Hoàn tựa như một con rắn, luồng gió do nó tạo ra thổi bay tóc mái cậu.
Vệ Hoàn vẫn bất động.
"Cẩn thận—"
Mũi nhọn giống như con rắn nọ đâm thẳng vào điểm sáng vàng trên mi tâm cậu.
Một tiếng ầm vang lên, giữa mày Vệ Hoàn bộc phát luồng yêu khí Kim Ô mạnh mẽ, tạo ra một làn sóng năng lượng đáng sợ. Những người khác còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì ngọn lửa màu đỏ thẫm đã nuốt chửng dây hoa, biến nó thành một đường lửa rực cháy.
Ngọn lửa và sức nóng bóp méo không khí xung quanh.
"Lửa mạnh ghê." Ngay cả Dương Linh vốn thuộc Viêm Toại cũng nhịn không được phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Ngọn lửa kia cứ cắn nuốt cả một đường như thế, mãi đến khi bao trùm toàn bộ đóa hoa khổng lồ, khép kín nọ.
"Là lỗi của tôi." Giọng nói kỳ ảo kia lại xuất hiện lần nữa, hình như trong đó còn thoáng qua sự ngờ vực, "Yêu khí của cậu..."
Bên dưới ngọn lửa hừng hực, cánh hoa màu đỏ tươi lần lượt nở rộ, hết cánh này đến cánh khác.
Thế rồi dường như cô ta đã tự suy nghĩ cẩn thận, "Tôi biết rồi, hóa ra là cậu đến."
Cuối cùng Vệ Hoàn cũng thấy rõ, giữa nhụy hoa có một cô gái mặc một bộ trang phục màu đỏ, trang sức trên người được làm bằng xương trắng. Mạng che màu đỏ sẫm trùm kín đầu cô, che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ để hở ra đôi mắt. Tuy rằng trông rất đẹp nhưng nó trắng dã, không có đồng tử.
"Không phải cậu muốn tìm tôi à? Đến đây."
Cô dùng đôi mắt vô hồn nhìn bọn họ. Cảm giác được không có ai đến gần, thế là cô vươn một bàn tay ra, chẳng rõ ngón tay đang vẽ gì giữa không trung.
"Cảnh Vân, trên người ông!" Dương Linh đứng phía sau, phát hiện tấm phù chú đã hóa thành sương khói lúc đầu bỗng dưng lại hiện lên trên lưng Cảnh Vân.
Yến Sơn Nguyệt cau mày, "Không ổn, tấm phù chú kia núp trên người cậu ấy."
Dưới sự điều khiến của cô gái áo đỏ, tấm phù chú chia ra làm năm phần giữa tầng không, "Mọi người mệt rồi phải không. Nghỉ ngơi chút đi."
Phù chú rơi xuống, đâm vào ngực mọi người.
Giọng nói của cô rất đỗi dịu dàng, tựa như đến từ hư vô, "Mơ một giấc nhé?"
"Con mẹ nó, ai cần ngủ mơ!" Vào khoảnh khắc Vệ Hoàn ngước mắt lên, vô số kiếm ánh sáng bén nhọn vọt về phía cô gái áo đỏ.
"Tuy rằng tôi nhận nhầm người..." Khóe môi cô gái áo đỏ khẽ cong, kiếm ánh sáng bay xuyên qua người cô, trông chẳng khác gì dao găm đâm xuống ảnh ngược dưới hồ, gây ra gợn nước rồi khôi phục như cũ. Mọi thứ đều là ảo ảnh.
"Nhưng cậu thật sự rất giống anh ta."