Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 60: Thoát khỏi số mệnh




Những lời này vừa được thốt ra khỏi miệng, bầu không khí nhanh chóng thay đổi.

"Sao cậu lại cảm thấy thế?" Bà chủ Giác lên tiếng hỏi, "Chẳng nhẽ trong mắt cậu, yêu vu đáng thương đến vậy sao?"

Vệ Hoàn cười khẽ, giải thích, "Chẳng phải bà đã kể rằng, tổ sư gia của bà vì muốn thoát khỏi cuộc đời bất tử mà tình nguyện tự sát, thậm chí lập ra quy tắc mỗi một thế hệ của phái ám vu chỉ có thể có một yêu vu à. Mới đầu tôi nghĩ có lẽ ông ấy chỉ muốn bảo vệ loại thuật pháp bí mật độc quyền này, sợ nhiều người biết sẽ bị lan truyền ra ngoài."

Cậu chắp tay sau lưng, đi bước nhỏ tại chỗ.

"Nhưng sau đó chính bà đã nói thuật chiêu hồn là loại vu thuật độc ác nhất. Sư phụ bà cứ mãi mà không chịu dạy cho bà nhưng lại dạy cho một đóa mạn châu sa hoa không nhà không cửa, thậm chí chỉ vừa mới yêu hóa. Vậy rốt cuộc là bà ấy muốn vứt bỏ bà hay là muốn giúp bà đây?"

Trương Giác siết chặt tay, chẳng nói chẳng rằng. Những chuyện này không phải bà chưa từng nghĩ tới nhưng sau ngần ấy năm từ lúc bà bị đuổi khỏi Vô Khải, bà đều không có cơ hội gặp lại sư phụ lần nào nữa, cũng chẳng cách nào biết được sự thật đằng sau.

Thế nên sự thật ra sao, bà cũng không muốn nghĩ nữa.

Bà sợ là do mình nghĩ nhiều, mà kết quả là chỉ có mỗi mình bà đơn phương tình nguyện.

"Hồi xưa, tôi cũng đi theo bà ấy khi vẫn chưa hóa thành hình người..." Bà chủ Giác giơ tay lên, một chú chim bé nhỏ xinh xắn bay ra từ trong màn đêm, "Rất nhiều năm trước, lúc tôi bay ngang qua lục địa Vô Khải, bởi vì ở đó quá nóng mà ngất đi, suýt chút nữa đã rơi vào biển lửa rồi bị thiêu sống, là bà ấy đã cứu mạng tôi, dùng yêu khí của bà giúp tôi bình phục. Mấy chuyện đó tôi đều biết rõ, vì vậy khi bà thả tôi đi thì tôi nhất quyết không chịu đi đâu hết, chỉ muốn ở bên cạnh bà."

Đương lúc nói chuyện, trước mặt Vệ Hoàn bỗng nổi lên một màn khói mờ. Sau khi khói tan đi, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng đen xuất hiện, mà đằng sau cô có một chú chim nhỏ vui vẻ bay lượn, nhảy múa. Người phụ nữ mặc đồ đen vươn tay ra, chú chim nhỏ kia liền đậu lên ngón trỏ của cô, mặc cô vuốt ve nó.

"Hình dáng con người này của tôi cũng là do bà ấy cho. Mấy yêu quái khác nếu không phải là hậu duệ của đại yêu quái có huyết thống mạnh mẽ thì rất hiếm khi sở hữu hình người xinh đẹp. Nhưng hình người của tôi là do bà ấy tự tay vẽ thành." Bà chủ Giác nói. Trong ảo cảnh, người phụ nữ áo đen ngồi trước bàn vẽ, cầm cọ vẽ phác thảo từng li từng tí dáng dấp một cô gái xinh đẹp, thanh tú.

Cô cẩn thận gỡ bức tranh xuống rồi dùng vu thuật đốt cháy bức tranh. Ngọn lửa màu lục bay lượn giữa không trung, bao bọc lấy chú chim nhỏ lanh lợi.

Sau đó, vầng hào quang bỗng tỏa sáng rực rỡ, chú chim nhỏ ấy biến thành một cô bé duyên dáng yêu kiều, thấp hơn ám vu cơ một xíu. Cô bé vẫn chưa thể nói chuyện thành thạo, chỉ biết bám theo cô mỗi phút mỗi giây, cười rộ lên như một đứa trẻ.

Đến giờ phút này thì Vệ Hoàn cũng hiểu rõ vì sao bà chủ Giác này thoạt trông có vẻ tính toán chi li, thậm chí tính tình rất kỳ cục nhưng từ sâu bên trong vẫn là một cô bé. Có lẽ là do bà đã được bảo bọc quá kỹ.

"Bà biết sư phụ bà chết thế nào không?"

Bà chủ Giác vung tay lên, ảo cảnh biến mất, "Tuổi thọ của ám vu từ trước đến giờ đều không dài, thậm chí còn ít hơn cả nhân loại, không thể so sánh với các yêu quái khác."

Quả nhiên là thế.

"Nếu tôi đoán không nhầm thì..." Vệ Hoàn nói tiếp, "Hẳn là sư phụ của bà không có lựa chọn nào khác mới trở thành ám vu. Đây cũng là lý do vì sao bà ấy không muốn nhốt bà lại nơi đó."

Bà chủ Giác trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng bật cười, "Tên nhóc nhà cậu, nói đạo lý rõ ràng ghê nhỉ. Ai không biết còn tưởng rằng cậu mới là học trò của bà ấy."

Vệ Hoàn nhún vai, "Tôi chỉ đang đọc nội tâm của bà thôi."

Mấy lời này quá mức thẳng thắn. Bà chủ Giác kiềm chế biểu cảm quá mức rõ ràng trên mặt, hỏi ngược lại, "Cậu biết câu cuối cùng mà bà nói với tôi là gì không?"

Bà hơi dừng lại rồi cầm lấy của báu mà bà vừa nhận được từ Yến Sơn Nguyệt, cẩn thận đánh giá, thưởng thức, "Bà ấy bảo, từ nhỏ mi đã có lòng tham không đáy, nào ngờ lớn rồi vẫn chẳng chút tiến bộ gì. Một đứa yêu quái như mi không có tư cách kế thừa ám vu. Từ nay về sau, mi không còn là yêu vu Vô Khải nữa." Bà gằn từng câu từng chữ, bắt chước giọng điệu dứt khoát của sư phụ.

"Ngoài kia trời đất bao la, có vô số vàng bạc châu báu đang chờ mi. Đừng về đây nữa, ta sẽ không bao giờ nhận lại mi."

Trời đất bao la.

Đừng về đây nữa.

Rõ ràng chỉ là mấy câu ngắn ngủn, nghe có vẻ rất lạnh lùng thế mà Vệ Hoàn nghe vào chỉ cảm thấy bùi ngùi. Xem ra cậu đoán không hề sai.

"Bà ấy mất khi nào vậy?"

Bà chủ Giác sụt sịt mũi, giả vờ như chẳng có việc gì xảy ra, "Khi nào à? Để tôi nhớ lại xem..."

Bà vốn dĩ muốn nói thẳng luôn nhưng rồi lại quay người đi, trước mặt bà bỗng xuất hiện một cái tủ ba tầng. Bà chủ Giác kéo mở tầng đầu tiên, lục lọi một hồi mà không thu hoạch được thứ gì cả, cứ thế bà lục tung hết mấy ngăn còn lại. Càng tìm bà càng thấy sốt ruột, còn bắt đầu bẩm bẩm trong miệng, "Nó ở đâu rồi? Đâu mất rồi ta?"

Vệ Hoàn lẳng lặng nhìn bóng dáng nôn nóng của bà. Cậu không lên tiếng, sợ mình vừa mở miệng sẽ khiến bà hoảng loạn thêm. Qua hồi lâu, chẳng biết bà chủ Giác đào đâu ra một cái hộp nhung màu đỏ, biểu cảm trên mặt bà cũng thả lỏng hơn nhiều, "Làm tôi sợ chết khiếp..."

"Đây là gì vậy?" Vệ Hoàn bước lại gần, nhìn bà chủ Giác mở hộp ra. Bên trong đặt một tấm bia mệnh linh vỡ vụn.

Mỗi yêu quái đều sở hữu một tấm bia mệnh linh riêng. Khi yêu tâm chết đi, bia mệnh linh liền vỡ nát.

"Cái này là của bà ấy. Tầm 5 năm trước, tôi nhận được một thùng hàng không ghi tên người gửi. Sau khi mở ra thì thấy nó."

Trương Giác sắp xếp lại những mảnh vỡ bên trong cho ngay ngắn, "Mới đầu tôi còn tưởng là đóa hoa dại kia cố tình chọc giận tôi. Có lẽ trong lòng cô ta nghĩ rằng cô nhìn đi, bây giờ tôi đã trở thành ám vu cơ rồi mà cô chẳng là cái thá gì cả. Sư phụ của cô đã qua đời, thế nên tôi chính là ám vu Vô Khải duy nhất."

Bà bắt chước biểu cảm cay nghiệt một cách hoàn hảo nhưng sau khi nói hết những lời cuối cùng, nét cười trên mặt chuyển dần từ hả dạ sang cay đắng. Bà lẩm bẩm, "Tôi vẫn luôn cảm thấy hẳn là như vậy."

"Chắc chắn là cô ta muốn chọc giận tôi, khiêu khích tôi..."

Vệ Hoàn nhìn chiếc hộp. Bia mệnh linh trong hộp đã vỡ nát hoàn toàn nhưng bên trên lại có một lớp yêu khí màu cam bảo vệ nó.

"Nếu bà thật sự cảm thấy như thế thì bà đã quăng bia mệnh linh của bà ấy đi từ lâu rồi." Vệ Hoàn trực tiếp xé rách lớp mặt nạ của bà chủ Giác từ đầu đến giờ, "Bà và cả sư phụ bà đều rất thích nói dối."

"Bà ấy bảo đã nhìn rõ bản chất của bà từ trước, bảo rằng bà có lòng tham không đáy. Nhưng nếu đó là sự thật thì sao bây giờ bà có thể trốn trong cửa hàng búp bê ở một con ngõ nhỏ như thế này được, còn không cho khách hàng để lộ tung tích của bà. Dựa vào vu thuật này của mình, bà đã có thể đến nương nhờ vào đám quý tộc có quyền có thế kia, sau đó trải qua cuộc sống của tầng lớp thượng lưu rồi." Vệ Hoàn cầm lấy chiếc hộp, "Bà cũng nói dối. Bà nói bà oán giận bà ấy nhưng lại cố ý dùng yêu khí của bản thân để bảo vệ mảnh vỡ bia mệnh linh đã không còn bất kỳ tác dụng gì nữa. Người cũng đã mất rồi, giữ lại cái này có ích chi đâu."

Bà chủ Giác bị vạch trần, không giấu được cảm xúc kích động trên mặt. Bà giật lại cái hộp trên tay cậu, "Liên quan gì đến cậu."

Vệ Hoàn cười rộ lên, "Tất nhiên là chẳng liên quan rồi. Tôi đấy à, cùng lắm chỉ là một người qua đường hóng hớt, rảnh rỗi không có việc gì làm nên lảm nhảm mấy câu. Bà coi như tôi đang nói xằng nói xiên là được."

"Thì đúng là cậu ăn nói bậy bạ còn gì, bà ấy chỉ đơn giản là muốn đuổi tôi đi thôi."

"Bà nói chí phải, bà nói gì cũng đúng hết. Dù sao thì tôi cũng chỉ suy đoán linh tinh ấy mà." Vệ Hoàn nhìn bà làm cái hộp trong tay biến mất, nói tiếp, "Này, bà biết hiện tại tôi đang đoán gì không?"

Bà chủ Giác vẫn chẳng nói lời nào như cũ.

"Tôi nghĩ có lẽ trước khi sư phụ bà đuổi bà đi đã biết bản thân chẳng sống được bao lâu."



Dứt lời, cậu thấy tay bà hơi run rẩy.

Vệ Hoàn càng cảm thấy thổn thức, e rằng bà thật sự chưa từng nghĩ đến trường hợp này.

"Bà sống bên cạnh bà ấy từ thuở còn là một chú chim bình thường đến lúc trở thành một thế hệ yêu vu. Nhiều năm qua, hai người vẫn luôn sống nương tựa vào nhau trong cái nơi gần như đã trở thành một thành phố hoang như Vô Khải. Vậy mà khi bà ấy sắp bước đến điểm cuối cùng của sinh mệnh lại đuổi bà đi. Bà chủ Giác à, bà nói cho tôi biết đây là do đâu vậy?"

Vệ Hoàn nhìn đôi mắt cụp xuống của bà chủ Giác, nhìn một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt bà.

Mỗi người đều sở hữu một số mệnh riêng.

Cậu không tin vào số mệnh nên cậu lựa chọn phản kháng.

Song cũng có người từ đầu đã chấp nhận vận mệnh của mình rồi. Bà không đấu tranh, gánh chịu nhân quả nhưng lại gửi gắm hy vọng trốn thoát vận mệnh duy nhất cho một người khác.

Ngay cả tin tức mình qua đời cũng phải tính toán thời gian kỹ càng, sợ người kia biết được quá sớm mà lúc ấy vẫn chưa buông bỏ được.

Vẫn chưa buông bỏ thì sẽ quay về.

Nhìn gương mặt buồn bã u sầu của bà chủ Giác, Vệ Hoàn hờ hững bảo, "Trong lòng bà đã có đáp án rồi."

Dứt lời, cậu bắt chước dáng vẻ đập clapper board mà vỗ tay một cái bốp, "Cut! Vở kịch ngắn do nhân loại nhỏ yếu tưởng tượng ra đã hạ màn. Tôi đây không làm phiền đại mỹ nữ nữa."

Cậu bắt đầu đổi chủ đề để điều hòa bầu không khí, tìm bậc thang cho nhau, "Bà nhớ rõ lời hứa hẹn với tôi đó nha. Nếu tôi mang được vật chứa yêu hồn bị phong ấn kia đến thì bà nhất định phải giải trừ phong ấn hộ tôi đấy."

Nhắn nhủ xong, Vệ Hoàn xoay người đi đầy phóng khoáng. Khi cậu vừa định mở kết giới dịch chuyển thì bị bà chủ Giác gọi lại, "Từ từ đã."

Vụ gì nữa vậy?

Vệ Hoàn quay đầu lại nhìn bà, thấy sắc mặt bà chủ Giác lúc này rất bình tĩnh. Bà chậm rãi nói: "Cậu chính là người được chiêu hồn về."

"Bà đang nói cái gì vậy trời?" Vệ Hoàn vờ như hoảng sợ lắm, "Bà bảo tôi được chiêu hồn á? Chẳng phải vừa rồi Cửu Vĩ hỏi về việc gọi yêu hồn về sao? Tôi chỉ là con người mà thôi, nếu có được chiêu hồn thì cũng phải là vong hồn của nhân loại mới đúng."

Bà đoán được Vệ Hoàn sẽ cãi bướng, vì thế bà im lặng xòe tay phải ra, trong tay bà xuất hiện một cái gương. Là cái gương mà bà biến ra lúc đầu, "Đây là Hóa Chân Kính, phản chiếu lại hình ảnh chân thực. Nếu chiếu vào yêu quái thì sẽ xuất hiện nguyên hình, chiếu vào nhân loại sẽ xuất hiện kiếp trước. Tôi vừa mới soi cậu thử." Nói đoạn, bà cầm cái gương để đối diện Vệ Hoàn.

"Cậu nhìn đi, bên trong chẳng có gì cả."

Rõ ràng mặt gương nhắm thẳng vào cậu nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương lại là khung cảnh tối tăm.

"Cậu không phải nhân loại." Tấm gương trong tay bà chủ Giác biến mất. "Tuy rằng Yến Sơn Nguyệt đã động tay ngăn cản nhưng tôi vẫn thấy được. Ban đầu tôi cũng thấy thắc mắc, cậu rõ ràng có cơ thể nhân loại nhưng vì sao lại không có kiếp trước."

Đã bị bà vạch trần đến mức này rồi, Vệ Hoàn cũng lười phải phản bác, "Đúng thế, tôi quả thật không phải nhân loại."

Bà chủ Giác đăm chiêu gật đầu. Thoáng thấy Vệ Hoàn định tiếp tục nói, bà lại vươn ra bàn tay Nhĩ Khang lần nữa, "Ê ê ê, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."

Vị nữ yêu này kỳ quặc dữ vậy trời? Vệ Hoàn hạn hán lời.

"Thói đời ngày nay, biết càng nhiều chết càng nhanh. Mấy cái tin tức không cần phải trả giá đắt để trao đổi là nguy hiểm nhất." Bà chủ Giác vung tay áo, thoải mái nói, "Được rồi, cậu có thể rời đi."

"Nói bà ngốc nhưng có đôi khi bà rất thông minh." Vệ Hoàn không khỏi cười thành tiếng, xoay người rời khỏi ảo cảnh, quay về cửa hàng búp bê tối tăm.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Vệ Hoàn xoa cánh tay nổi da gà, nhanh chóng chạy khỏi cửa hàng búp bê. Cậu thầm nghĩ qua lâu vậy, chắc ba người kia đã đi về mất rồi.

Nào ngờ, vừa đẩy mở cửa tiệm, cậu đã thấy ba thành viên còn lại của tiểu đội 7 ngồi song song trên bậc thang trước cửa hàng. Trong tay Cảnh Vân cầm một đống xiên que, bản thân thì không ăn mà cứ liên tục đưa hết xiên này đến xiên khác cho Dương Linh. Dương Linh ăn đến là ngon lành, trong tay cầm rất nhiều cái que không. Yến Sơn Nguyệt ngồi ngoài rìa, cầm một ly nước trong tay, lẳng lặng uống.

Đám tiểu yêu đi ngang qua đều nhao nhao liếc mắt ngắm bọn họ. Dẫu sao ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này mà có thể gặp được sinh viên Sơn Hải đã chẳng phải chuyện dễ dàng gì rồi, huống hồ đại yêu quái hiếm có như Cửu Vĩ, Tất Phương và Trùng Minh lại càng khó gặp. Nhìn thêm mấy lần nữa cũng tốt.

"Ấy chà, tui cảm động quá đi mất." Vệ Hoàn bước ra từ sau lưng họ rồi ngồi xổm xuống, "Cho tui hai xiên đê." Cậu rút hai xiên đồ nướng từ tay Cảnh Vân, vừa ăn vừa nói, "Tôi đây còn tưởng sếp đi về trước luôn rồi chứ. Cậu cũng không vào trỏng cứu tôi, bộ không sợ bà Trương kia xách tôi đi bán hở."

Chẳng đợi Cửu Vĩ lên tiếng, Dương Linh lập tức chấm dứt câu chuyện, "Cậu có miếng giá trị nào đâu."

"Ơ hay cái cô nhóc này, nói chuyện kiểu gì vậy!"

Cảnh Vân chộp lấy cái xiên trong tay Vệ Hoàn, "Cẩn thận cẩn thận, coi đâm trúng á." Nhưng sức lực của cậu nhóc thật sự quá mạnh, vừa dùng sức rút cái xiên về thì kéo cả người Vệ Hoàn chạy theo luôn, "Ê ê ê, đậu má!" Cơ thể cậu chắn ngang đầu Dương Linh làm Dương Linh suýt chút nữa đã cho Liên Hỏa phát nổ. Tình hình hỗn loạn vô cùng.

Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh ngậm ống hút, uống hết một hơi nước cuối cùng. Cái ly rỗng bị Hồ Hỏa điều khiển, rời khỏi tay cô, chậm rãi trôi đến thùng rác nằm cách đó không xa. Dường như cô chẳng ở cùng một thế giới với ba người còn lại. Cuối cùng cô đứng dậy, vẽ vòng kết giới, đưa bản thân và ba bạn nhỏ đang vật lộn với nhau cùng quay về Sơn Hải.

Cảnh Vân và Dương Linh đứng bất động giữa kết giới của Viêm Toại và Phù Dao, nhanh chóng gặm hết xiên nướng. Yến Sơn Nguyệt lên tiếng dặn dò rồi bước vào kết giới Viêm Toại trước. Tất nhiên Vệ Hoàn biết hành động này của cô là có ý gì, thế nên cậu cũng bám theo Yến Sơn Nguyệt vào trong.

Quả nhiên, Yến Sơn Nguyệt đứng ngay bên trong kết giới chờ cậu, "Chừng nào cậu định đến Vô Khải?"

Vệ Hoàn chắp tay sau lưng, đá mấy hòn đá lấy lửa trên đất, "Sao cậu biết là tôi muốn đi mà không phải người bạn muốn tìm hiểu về thuật chiêu hồn kia của tôi đi?"

Yến Sơn Nguyệt cũng không trả lời luôn mà đợi một hồi. Cô biết Vệ Hoàn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Có thể là do những lời thăm dò của mình hồi trước, cũng có thể là cô đã lòi đuôi ở chỗ của bà chủ Giác. Thế cũng tốt, cô cũng lười tiếp tục đánh đố nhau.

Cô bước lại gần cậu, hạ giọng nói với Vệ Hoàn, "Cậu có còn nhớ yêu cầu đầu tiên mà cậu nợ tôi không?"

Vệ Hoàn lập tức hiểu rõ cô muốn nói gì. Cậu không khỏi bật cười, "Quả không hổ là hồ ly."

Tất nhiên Yến Sơn Nguyệt không phủ nhận mà nói thẳng ra, "Từ đầu tôi đã cảm thấy cậu không phải nhân loại rồi, chỉ là tôi không có chứng cứ để chứng minh suy đoán của bản thân. Vì vậy, yêu cầu đầu tiên của tôi là nói cho tôi biết thân phận thật sự của cậu. Nếu quan hệ giữa chúng ta đã là đồng đội giúp đỡ lẫn nhau thì việc thẳng thắng, rõ ràng hẳn là nguyên tắc cơ bản."

Vệ Hoàn nhún vai, "Cậu đã đoán được rồi mà vẫn muốn phí phạm một điều kiện cho vấn đề này hửm?"

Ánh mắt Yến Sơn Nguyệt bướng bỉnh, "Xác minh sự thật chưa bao giờ là lãng phí."

Câu này vừa được nói ra, Vệ Hoàn liền càng thêm kính phục cô gái nhỏ hơn cậu cả một thế hệ đang đứng trước mặt này.



"Thôi được rồi, anh nói cho em biết." Vệ Hoàn nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly của cô, "Em đoán không sai, anh thật sự sống lại rồi."

Mặc dù đáp án này đã quẩn quanh trong lòng cô rất lâu rồi nhưng vào khoảnh khắc nó được xác nhận, Yến Sơn Nguyệt vẫn cảm thấy chấn động không thôi.

Nhân loại duy nhất ở Sơn Hải đang đứng trước mặt cô đây vậy mà thật sự là Cửu Phượng – đứa con cưng của trời, xuất thân từ danh gia vọng tộc của quá khứ. Dẫu cho cô rất thông minh, quan sát được đủ loại manh mối từ từng đường đi nước bước của nhân loại này, đồng thời thông qua việc thăm dò Vân Vĩnh Trú mà biết được nhiều hơn nữa. Tổng hợp lại tất manh mối, cô đưa ra suy đoán về một đáp án mà bản thân cho rằng hợp lý nhất.

Nhưng đáp án này lại quá đỗi hoang đường.

Một đại yêu quái phản bội yêu vực, bị làm nhục đến chết, vào bảy năm sau lại đạp mở cổng chính Sơn Hải dưới thân phận nhân loại.

Thấy cô chẳng nói chẳng rằng, Vệ Hoàn đoán có lẽ cô vẫn chưa thể tin tưởng được. Dù sao một đứa mồm mép láu lỉnh như cậu đây có khi thấy người ta cho mình bậc thang thì tiện chân bước xuống luôn. ngôn tình tổng tài

Thế rồi cậu thấy Yến Sơn Nguyệt chợt nhoẻn miệng cười với mình, là nụ cười xinh xắn như một bé con, hiếm khi gặp được.

"Anh còn nhớ không, hồi còn bé em đã từng gặp anh rồi."

Vệ Hoàn hoàn toàn chẳng có xíu ấn tượng nào với những gì mà cô nói cả. Thấy nét hoang mang trên mặt Vệ Hoàn, Yến Sơn Nguyệt cũng đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, ngón trỏ của cô khẽ ngoắc. Động tác này khiến Vệ Hoàn nhớ tới lần đầu tiên cậu tìm Yến Sơn Nguyệt xin quả Phản Hồn, cô cũng làm y hệt, tạo ra một ảo cảnh vây nhốt bản thân và Vệ Hoàn vào trong.

Khung cảnh xung quanh đã không còn là Viêm Toại nữa mà chuyển đến một nơi đông người hỗn loạn, dường như người dân ở nơi đây đều đang chạy trốn về cùng một hướng. Cuối chân trời bị ánh lửa chiếu sáng rực rỡ, Vệ Hoàn nhìn quanh quẩn về hướng ngược với dòng người thì bắt gặp được một bóng dáng rất đỗi quen thuộc giữa không trung.

"Đó là..."

"Là anh." Giọng điệu của Yến Sơn Nguyệt nghe qua chẳng có cảm xúc gì.

Quả thật là cậu.

Vệ Hoàn ngây ngẩn cả người. Cậu nhìn bản thân của ngày xưa đáp xuống đất từ trời cao rồi thu hồi đôi cánh đen tuyền. Cậu mặc bộ đồng phục chiến đấu của Học viện Phù Dao, trong tay ôm một bé gái xinh xắn. Trên đầu của bé con ấy vẫn đang chảy máu, thế là Vệ Hoàn duỗi tay, hóa cơn gió thành dải lụa quấn lấy vết thương của bé, "Cái này có thể băng bó tạm trong chốc lát. Ba mẹ em ở đâu? Anh đưa em đi tìm họ nhé."

Cô bé chỉ biết ngơ ngác lắc đầu mà chẳng nói lời nào, xem là là một bé con có tính cách ít nói, sợ người lạ.

Nhìn hình ảnh trước mắt, ký ức của Vệ Hoàn bắt đầu được đánh thức, "Đây là... nhiệm vụ thứ hai của anh sau khi gia nhập tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu số 7, vụ đánh bom một tòa nhà ở khu Thanh Khâu?"

Yến Sơn Nguyệt "dạ" một tiếng. Cư dân đang chạy trốn đi xuyên qua cơ thể Vệ Hoàn, khóc la thảm thiết. Cửu Phượng cứ thế dắt tay cô bé nhỏ nhắn nọ đứng giữa đám đông, tìm người thân của bé khắp nơi.

Bàn tay cô bé lạnh cóng, hẳn là do bé quá sợ hãi, Vệ Hoàn liền bế bé lên, nhỏ giọng dỗ dành, trò chuyện với bé, "Em bao nhiêu tuổi rồi? Chắc đã học cấp một rồi nhỉ." Cô bé vẫn im lặng như cũ, cúi thấp đầu không trả lời. Tuy nhiên Vệ Hoàn cũng chẳng bận tâm cho lắm, vỗ về lưng em, "Không sao hết, lát nữa ba mẹ sẽ đến đón em thôi. Anh trai ở đây với em nhé."

"Anh là ai?" Cô bé không nhịn được mở miệng hỏi.

"Anh hả?" Vệ Hoàn cười rộ lên, để lộ ra đôi răng nanh nhỏ đáng yêu, "Anh là Cửu Phượng." Cậu đong đưa cô bé đang yên vị trên cánh tay mình, "Còn em?"

Nhoáng lên một cái, chiếc đuôi của cô bé bất ngờ thò ra ngoài. Vệ Hoàn làm như thể tóm được nhược điểm của bé, "Ỏ, anh biết rồi nha, em là bé hồ ly~"

Bé con mím môi, túm lấy huân chương trên vai Vệ Hoàn, "Sao anh lại ở đây dợ?"

Vệ Hoàn cười xán lạn, dõng dạc trả lời, "Bởi vì anh là anh hùng."

Nghe câu trả lời này, bé ngây thơ chớp mắt, "Anh hùng là gì ạ?"

"Ừm..." Vệ Hoàn cẩn thận tự hỏi, "Bất cứ lúc nào cũng đều dũng cảm phản kháng, không sợ hãi, không lùi bước. Đó chính là anh hùng." Nhìn bé con cái hiểu cái không mà gật đầu, Vệ Hoàn cười, "Em có sợ không?"

Bé lắc đầu.

Vệ Hoàn rút ra một bên tay, nhéo chóp mũi bé, "Vậy thì em là anh hùng bé con."

"Em cũng có thể làm anh hùng hở?" Cô bé nhìn vào đôi mắt Vệ Hoàn. So với dáng vẻ chẳng sợ gì khi nãy, giọng điệu giờ đây thoáng chút sợ sệt.

"Tất nhiên là có thể rồi!" Vệ Hoàn cũng chẳng buồn nghĩ ngợi đã đưa ra đáp án khẳng định luôn.

"Nhưng mà ba em bảo rằng con gái không thể..."

Bé còn chưa nói hết lời, một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện trước mặt bọn họ. Hình như cô bé cảm nhận được gì đó nên lập tức quay đầu. Sau khi nhìn thấy người đi đến thì nhỏ giọng gọi "bố".

Vệ Hoàn thấy vậy liền vội vã thả cô bé xuống, "Chú là phụ huynh của bé hả? Tốt quá rồi, con chú không sao hết, chẳng qua trên đầu bị xây xát nhẹ, chú mau đưa con bé về để băng bó đi ạ."

Nào ngờ đối phương chẳng thèm nói lấy một câu cảm ơn, trực tiếp kéo tay cô bé lên, bắt đầu trách móc, "Ai bảo con không lên xe của tài xế sau khi tan học vậy? Bố đã nhắc bao nhiêu lần rồi, một đứa con gái như con bình thường nếu không cần phải ra ngoài thì đừng có ra. Sao con lại ham chơi như thế hả?"

Cô bé chẳng nói lời nào, chỉ biết im lặng cúi đầu. Ông ta túm lấy cô bé, xoay người định rời đi luôn, nhưng giọng nói tức giận văng vẳng, vẫn có thể nghe rõ ràng, "Con gái thì phải tuân theo quy củ của con gái! Đừng tưởng..."

Chẳng đợi ông ta nổi giận xong, bàn tay đang kéo cô bé đã bị thứ gì đó quấn chặt. Ông ta nhíu mày nhìn xuống, thế mà lại là một sợi dây thừng tỏa ra ánh sáng xanh. Men theo dây thừng nhìn ngược lại, đầu bên kia bị một tên nhóc mặc đồng phục Phù Dao màu xanh đen nắm giữ. Cậu nở nụ cười cực kỳ lưu manh, thay đổi hoàn toàn so với dáng vẻ khiêm nhường, lễ phép ban nãy, chẳng buồn che giấu cảm xúc kiêu ngạo trên mặt mình.

"Chú à, tôi liều mạng cứu con gái chú không phải để chú mắng con bé đâu."

Bố của cô bé giận tím người, "Tôi dạy dỗ con gái tôi thì liên quan gì đến thằng oắt con nhà cậu!" Dứt lời, một quả Hồ Hỏa màu xanh bay vụt về phía Vệ Hoàn. Vệ Hoàn giơ tay lên, tấm khiên gió chặn đứng Hồ Hỏa bên ngoài.

"Đúng là không liên quan." Giọng điệu Vệ Hoàn lạnh nhạt mà ánh mắt lại sắc bén vô cùng, "Nhưng mà tôi cứ ngứa mắt với cái cách dạy dỗ của chú đấy."

Cô bé ngơ ngác nhìn Cửu Phượng đối đầu với bố mình, trong mắt phản chiếu tòa cao ốc chìm trong biển lửa ở đằng sau.

"Gì mà con gái thì phải tuân thủ quy củ của con gái chứ, xàm xí!

Vệ Hoàn ngoáy lỗ lai, "Tôi còn tưởng tai mình bị gì nên mới nghe nhầm luôn ấy. Đã là thời nào rồi mà còn vạch ra giới hạn cho con trai với con gái. Chú là dân cổ lỗ sỉ từ thời nào xuyên tới đây thế?"

Vốn dĩ Vệ Hoàn còn định đấu võ mồm tiếp nhưng thiết bị liên lạc bỗng vang lên, bên tai truyền đến giọng nói của đồng đội. Vệ Hoàn hạ giọng hồi âm, "Số 9 đã nhận được, sẽ qua đó ngay lập tức."

Bị dồn đến đường cùng, cậu đành sải dài đôi cánh bay lên trời. Song, cậu không trực tiếp rời đi mà lơ lửng tại chỗ, nở nụ cười kêu to, thanh âm tràn đầy cảm giác trong trẻo của thời niên thiếu.

"Bé hồ ly à, trên thế giới này không có chuyện gì mà con gái không thể làm được."

"Em cũng có thể trở thành anh hùng."