Dương Linh tức giận siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, “Tui muốn dùng Liên Hỏa trực tiếp nổ chết thứ này ngay bây giờ.”
Tuy Vệ Hoàn cũng cực kỳ tức giận, thậm chí còn muốn giết chết cái thằng cặn bã trước mặt này luôn nhưng cậu cũng hiểu rõ một điều nếu hiện tại mình động tới gã ta thì người bị liên lụy là Yến Sơn Nguyệt đã dẫn bọn họ đến đây.
“Stop stop stop, bình tĩnh lại đi đại tiểu thư của tôi ơi.
Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể ra tay với thằng cha này đâu, lỡ chả chết rồi thì cả đám không ai chạy thoát nổi mất.” Vệ Hoàn chụp lấy tay Dương Linh, “Chắc chắn sẽ có cơ hội để ra tay mà.
Dù sao thì tên này cũng sắp bị lôi tới tòa án thẩm vấn công khai rồi.
Cậu đừng quên vụ đó chớ.”
“Chứng cứ dính líu đến Yến Sơn Mạc chị đã thu thập đầy đủ hết rồi.” Yến Sơn Nguyệt lên tiếng.
“Giết anh ta thì dễ nhưng giết anh ta xong vẫn chẳng thay đổi được gì hết.
Mấy kẻ này vốn đang làm gì đều sẽ tiếp tục làm cái đó thôi.”
Quả nhiên đúng như những gì Vệ Hoàn suy đoán.
Sở dĩ Yến Sơn Nguyệt có thể mạo hiểm dẫn cậu đến đây bởi vì có một lý do rất quan trọng tồn tại đó là chính bản thân cô đã ôm lòng đấu tranh với thế lực ác độc của gia tộc mình rồi.
Đồng thời cô muốn lợi dụng cậu thay cô tìm ra nhiều manh mối hơn nữa.
Cảnh Vân thi triển pháp thuật, yêu quang màu vàng rực rỡ đột ngột tỏa sáng.
Ngỡ rằng thuật Chiêm Đồng sắp kết thúc nhưng chẳng biết tại sao hình ảnh trước mắt lại tiếp tục thay đổi, tựa như đoạn video lộn xộn không ngừng tua nhanh, chẳng cách nào khống chế nổi.
“Chờ, chờ tui tí.
Ngại quá ngại quá, tui hiếm khi dùng thuật Chiêm Đồng nên không được rành rọt cho lắm.
Mọi người chờ tui lát nha, tui lập tức…”
Bỗng dưng Vệ Hoàn nghe được gì đó thông qua góc nhìn của Yến Sơn Mạc.
“Khoan đã!”
Nghe thấy Vệ Hoàn kêu ngừng, Cảnh Vân liền ngừng lại, “Có chuyện gì hở?”
“Lùi về trước xíu đi.”
Hình ảnh ở góc nhìn dần chậm lại dưới sự điều khiển của thuật pháp.
Vị trí mà bọn họ đang đứng hiện tại dường như là một tòa cao ốc văn phòng.
Thông qua thị giác của Yến Sơn Mạc, hình như gã đang định đi vào một văn phòng nhưng khi thoáng nghe thấy tiếng động bên trong thì lại ngừng động tác đẩy cửa.
“Cả một đám rác rưởi!” Cách cả lớp cửa dày nhưng vẫn có thể nghe ra được cơn thịnh nộ của người bên trong, “Ngu xuẩn! Chúng mày bị đám nhân loại 137 kia nắm đầu đùa giỡn rồi!”
137?
Lòng Vệ Hoàn chợt thấy hoảng hốt, chỉ nghe thấy Yến Sơn Nguyệt đứng cạnh giải thích, “Đây là chú họ của tôi, Yến Bình.
Ông ta là người nhà mà cậu nhìn thấy hôm đấu mô phỏng của tôi đấy.” Sau đó Yến Sơn Nguyệt(*) bổ sung, “Tạm thời vẫn coi như là người nhà.”
(*)
Chú của Yến Sơn Nguyệt có quan hệ với viện nghiên cứu 137? Vì sao lại thế? Vệ Hoàn chẳng hiểu ra sao, dẫu gì gia tộc Cửu Vĩ cũng là đại yêu quái của Yêu Vực, đồng thời là gia tộc có hệ thống chi thứ khổng lồ và phức tạp nhất, mắc gì lại dính dáng tới tổ chức nghiên cứu trái phép của nhân loại?
Cậu thắc mắc không thôi, thế nên đành lên tiếng hỏi, “Chú của cậu cũng là dân buôn bán, vậy doanh nghiệp nhà ông ta với doanh nghiệp nhà cậu có liên quan gì không?”
“Chẳng có quan hệ gì hết.
Nhà chúng tôi tập trung phát triển trong nền kinh tế thực(*) ở Yêu Vực ví dụ như khai thác tài nguyên, công nghiệp nặng và nhiều ngành nghề khác nữa.
Còn Yến Bình khoác lớp vỏ ngoài kinh doanh thực phẩm nhưng toàn ngầm thực hiện giao dịch đen.
Nếu không phải nhờ mấy cái giao dịch đen kia thì ông ta chưa chắc phất lên được như giờ.”
(*)
Cảnh Vân nhớ tới những chuyện mà Yến Sơn Mạc làm với Thanh Hòa khi nãy, nhịn không được hỏi: “Sơn Nguyệt, giao dịch đen mà cậu nói là… buôn bán nô lệ loài người?”
Yến Sơn Nguyệt cười cười, “Buôn bán nô lệ loài người thì coi cái thá gì? Cậu nên biết rằng Yêu Vực ngày nay vẫn còn tồn tại một bộ phận yêu quái ăn thịt người đấy.”
Cảnh Vân sửng sốt gật đầu, “Từng nghe kể qua nhưng không rõ có phải là thật hay không.”
Yến Sơn Nguyệt đưa luôn đáp án khẳng định, “Ừ thì cả nhà chú tôi đang núp dưới cái danh công ty thực phẩm để chăn nuôi và buôn bán nhân loại.”
Chăn nuôi… từ này khiến cho Vệ Hoàn không khỏi ớn lạnh cả người.
Ở trong mắt cậu, nhân loại và yêu quái chỉ có sự khác biệt về chủng tộc mà thôi.
Mặc dù nhân loại không sở hữu năng lực đặc biệt như Yêu tộc nhưng họ cũng là quần thể có được ý chí độc lập, có sứ mệnh của riêng mình và có cả ý thức chủng tộc.
Bất luận thế nào cũng không nên bị biến thành loài sinh vật được dùng để thỏa mãn ham muốn ăn uống của kẻ khác.
“Chăn nuôi, giam giữ, buôn bán đều là giao dịch ngầm, chẳng được bao nhiêu yêu quái biết đến đâu.
Có điều nếu các cậu đến chợ đen ở Khu Tối thì sẽ rõ, cỡ một nửa người ở đó là thuộc hạ của chú tôi.”
Yến Sơn Nguyệt hơi ngừng lại, “Cơ mà mấy chuyện này đều là chuyện xưa lắc xưa lơ rồi, gần đây tôi còn điều tra được bọn họ thu thập xác chết của yêu quái trên chiến trường, đặc biệt là thi thể không có người thân tới nhận.
Nhưng tôi không rõ bọn họ sẽ đưa thi thể đến chỗ nào, tôi không tra ra được.”
“Nghe người ta đồn… là bởi vì ở Phàm Châu có một bộ phận người khá mê tín, tin rằng ăn thịt yêu quái thì có thể trở nên mạnh hơn vì vậy thị trường này mới tồn tại.
Hoặc có lẽ nó chỉ là nguyên nhân nhỏ thôi, chẳng đến mức tạo ra được chuỗi cung ứng hoàn chỉnh đến mức này.”(*)
(*)
“Em sắp nôn ra tới nơi rồi nè.” Dương Linh cảm thấy cực kỳ khó chịu, cổ họng cứ gợn lên từng đợt nước chua.
Cảnh Vân cũng sợ tới mức chẳng dám hé răng nói lấy nửa lời.
Yến Sơn Nguyệt khe khẽ thở dài, “Thế giới này còn u tối hơn cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng.
Thứ mà chúng ta được nhìn thấy cũng chỉ là cảnh tượng thái bình giả tạo.
Không chọc phá nó thì chẳng sao cả nhưng một khi đã đâm vỡ thì dòng nước đen ngòm bên trong sẽ lập tức tuôn trào, khiến cậu chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng.”
Mà tuyệt vọng nhất có lẽ là tự tay chứng tỏ rằng nguồn cơn của vũng nước bẩn này lại là gia tộc của chính mình.
Thi thể yêu quái không rõ tung tích…
Vệ Hoàn không khỏi nghĩ tới bản thân.
Câu cuối cùng của Yến Sơn Nguyệt nghe rất có lý.
Nếu y theo những gì mà cô bảo thì việc công ty khai thác chuỗi cung ứng vận chuyển thi thể yêu quái hoàn chỉnh tuyệt đối không có khả năng chỉ vì thỏa mãn dục vọng tìm kiếm của lạ của một bộ phận nhân loại mê tín được.
Chuyện này càng giống như lớp vỏ bọc cho sự thật đằng sau hơn.
Thuật Chiêm Đồng vẫn chưa kết thúc, một nữ thư ký ăn mặc tinh tế xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, sau lưng cô đuôi hồ ly nhẹ nhàng phe phẩy.
Cô cúi đầu, kính cẩn lễ phép chào hỏi Yến Sơn Mạc, “Chào cậu chủ ạ.”
Vệ Hoàn nghe thấy Yến Sơn Mạc trả lời, “Ba tôi làm sao vậy, mới sáng sớm tinh mơ đã nóng nảy thế.”
“Hình như là nguồn cung bị lộ nên người của bên chính phái đang điều tra.”
Yến Sơn Mạc hừ một tiếng, “Tôi đây có hơi thắc mắc, vì thứ gì mà ông ấy cứ nhất quyết phải hợp tác với lũ nhân loại thấp kém tự dát lên người mình cái danh nghiên cứu viên kia vậy.
Tôi thấy chúng đó đều là kẻ lừa đảo.”
137!
Bóng đèn ý tưởng trong đầu Vệ Hoàn chợt sáng lên.
Chẳng nhẽ nguyên liệu mà bọn chúng vận chuyển ra ngoài là để cung cấp cho viện nghiên cứu 137? Vệ Hoàn nhớ tới bản báo cáo thí nghiệm “Yêu Khôi” mà A Tổ tìm được khi trước.
Trong đó có nhắc đến việc dung hợp nhân loại và yêu quái, tạo ra vũ khí hình người kiểu mới.
Nếu chuyện này là sự thật thì logic đã được xâu chuỗi thành công rồi.
Từ lúc bắt đầu cậu đã luôn nghi ngờ, loại thí nghiệm vi phạm chủ nghĩa nhân đạo, đồng thời thách thức điểm giới hạn của Yêu Tộc này làm sao có thể ngầm tiến hành nghiên cứu một cách bình yên vô sự như thế được? Hóa ra kẻ chống lưng cho bọn họ không chỉ có phái phản kháng của Phàm Châu mà có cả quý tộc Yêu Vực nữa.
Các hoạt động ngầm của tập đoàn tài phiệt này được thực hiện hoàn hảo đến mức Vệ Hoàn chẳng thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu giao dịch đen đang diễn ra.
Vừa rồi Yến Sơn Nguyệt có nói nếu không nhờ mấy vụ giao dịch kia thì có lẽ Yến Bình chẳng thể lên hương nổi.
Lúc đầu Vệ Hoàn chưa hiểu lắm, rõ ràng công văn của Yêu Vực hiện tại vẫn còn cấm nuôi nhốt nhân loại, cho dù thật sự tồn tại thị trường kiểu này thì với quy mô của giao dịch ngầm chắc chắn không thể giúp ông ta phất lên sau một đêm được.
Nhưng nếu là “Kế hoạch Yêu Khôi” thì lại khác.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Sau khi thuật Chiêm Đồng kết thúc, Yến Sơn Mạc ngất lịm đi, chẳng còn sót lại chút ý thức nào.
Dương Linh cố dằn ý muốn giết chết gã xuống, cởi bỏ dây thừng.
Để ngừa bất trắc, Vệ Hoàn hỏi Cảnh Vân, “Sau khi tỉnh dậy gã ta có nhớ rõ đoạn ký ức này không? Nếu vẫn nhớ thì chúng ta nên nghĩ biện pháp khác.” Song Cảnh Vân cũng không chắc cho lắm, “Tui chỉ mới dùng thuật Chiêm Đồng có hai lần thôi nên tui cũng không rõ lắm ý.
Mẹ tui bảo rằng sẽ mất đi ký ức trong quãng thời gian này, nhưng trước đó thì có khi…”
“Không cần phải bận tâm.” Yến Sơn Nguyệt rút hai bình chứa chất lỏng màu vàng ra khỏi túi, ném một lọ vào tay Vệ Hoàn, “Tôi chuẩn bị trước rồi.”
Vệ Hoàn mở nắp chai, hương rượu nồng nàn bỗng phả lên mặt, “Đây là rượu của nhân loại.”
Yến Sơn Nguyệt liếc cậu đầy hoài nghi.
Vệ Hoàn chợt ý thức được rằng cách dùng từ của mình hơi sai sai.
Hiện tại cậu vốn là nhân loại cơ mà, việc gì phải nhấn mạnh “rượu của nhân loại” nhưng giờ mới nhớ ra thì cũng đã chậm rồi.
Chị gái ngầu lòi này thông minh dữ vậy, Vệ Hoàn hốt hoảng trong lòng.
“Sau khi uống rượu của nhân loại sẽ gây ra tác dụng vô cùng lớn, có thể là hôn mê trong thời gian dài, chẳng nhớ rõ được chuyện đã xảy ra trong vài ngày gần đây hệt như một kẻ thiểu năng.”
Yến Sơn Nguyệt cắn mở nắp bình rượu, dẫm một chân lên sofa, mạnh tay nắm giữ cằm Yến Sơn Mạc, cưỡng ép gã há mồm ra rồi dốc ngược bình rượu, đổ vào cả bình hoàn chỉnh.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Dương Linh đưa khăn giấy cho cô.
Yến Sơn Nguyệt nhận khăn giấy, tỉ mẩn lau tay mình, “Chắc là đủ rồi đấy.
Đây là loại rượu mạnh nhất mà tôi có thể mua được.”
“Hai cậu nhìn như cặp đôi sát thủ xinh đẹp biến thái chị giết người, em đốt lửa vậy á.”
Dương Linh vung tay lên, Vệ Hoàn ngay lập tức hoảng sợ, “Thật ra trọng điểm trong câu nói của tui là xinh đẹp, xinh đẹp đó.”
Thấy Dương Linh từ bỏ việc tấn công, Vệ Hoàn cười ngờ nghệch mấy tiếng.
Chợt nhớ tới bình rượu đang cầm trong tay, cậu tò mò hỏi Yến Sơn Nguyệt, “Cậu đến Khu Tối thường xuyên lắm à?”
“Thỉnh thoảng.” Yến Sơn Nguyệt đảo mắt nhìn quanh, “Chẳng lẽ ở đây còn có người chưa từng tới đó?”
Dương Linh giơ tay lên rồi nhìn sang ba người còn lại chẳng có động tác nào.
Em tức muốn hộc máu chỉ Cảnh Vân, “Ông! Sao con chim yếu ớt bé nhỏ nhà ông cũng đi tới đó rồi vậy hả!”
Cảnh Vân nhỏ giọng phản bác, “Tui đâu có yếu đâu, tui có thể nhấc bổng một trăm người lận…”
“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Vệ Hoàn chen ngang, vỗ về Dương Linh, “Đợi đến khi đội Chuẩn bị chiến đấu bắt đầu nhận nhiệm vụ thì cậu có cơ hội đi đến đó thôi.” Dứt lời, cậu nhìn bình rượu trong tay mình, nghĩ tới việc khác.
“Sơn Nguyệt, có thể cho tôi bình rượu này không? Lâu rồi không được uống, tôi hơi thèm.”
Yến Sơn Nguyệt đánh giá cậu một lượt, cuối cùng gật đầu.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Trên đường quay về, Vệ Hoàn hỏi thăm Yến Sơn Nguyệt tin tức của người đàn ông què chân kia.
Yến Sơn Nguyệt chỉ biết tất cả mọi người đều gọi gã ta là Lão Hắc, còn tên thật thì chẳng ai hay.
Với lại vật đổi sao dời, gã ta đã không còn là kẻ buôn người phải cúi người chịu cảnh vênh mặt hất hàm sai khiến của vị thiếu gia kia như ngày trước nữa.
Giờ đây gã đã được thăng lên làm thân tín của Yến Bình rồi.
Nhìn thoáng qua cũng có thể biết gã chẳng phải người tầm thường.
Và người mà Thanh Hòa muốn tìm là Lão Hắc chứ không phải Yến Sơn Mạc.
Vệ Hoàn đoán rằng vụ này liên quan đến việc Thanh Hòa bị bán.
Nếu hiện tại cung cấp mấy tin tức này cho Thanh Hòa thì có hơi vô dụng.
Giờ đây Lão Hắc đang định cư ở Yêu Vực, cho dù Thanh Hòa muốn làm chuyện gì đi chăng nữa thì cũng chẳng cách nào vào được.
Chi bằng cứ tiếp tục tra xét sâu thêm tí nữa, điều tra rõ ràng rồi hẵng báo lại cho anh ta, xem như là làm việc tốt thì làm cho đến cùng.
Lúc về đến nơi đã là 4 giờ sáng.
Vệ Hoàn nhớ đến giờ giới nghiêm, “Lát nữa mọi người định đi đâu vậy? Ký túc xá chắc không vào được nữa đâu.”
Yến Sơn Nguyệt bình thản nói, “Tôi có căn hộ ở gần đây.”
Không hổ là thiên kim tiểu thư.
Vệ Hoàn chắp tay: “Quấy rầy rồi.”
Dương Linh ôm lấy cánh tay Yến Sơn Nguyệt, “Em ở chung với chị Sơn Nguyệt nha~”
Vệ Hoàn bắt chước ngữ điệu của em, dặt dẹo kinh người, “Người ta cũng muốn ở chung với chị Sơn Nguyệt!”
Dương Linh bẻ khớp tay, “Có phải cậu thấy tiếc vì hôm nay Liên Hỏa của tui chưa có dịp phát nổ đúng không?”
“Làm phiền, làm phiền rồi.
Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, gia đình đoàn viên.” Vệ Hoàn thành kính nhìn Yến Sơn Nguyệt và Dương Linh đi xa, thở phào nhẹ nhão.
Cậu ôm lấy bả vai Cảnh Vân nói, “Người anh em, hôm nay cưng đi thuê phòng với anh đây nhá!”
Nào ngờ Cảnh Vân lại nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, “Ờm sao ta… A Hằng à…”
“Xong xuôi hết mọi việc rồi hả?” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hai người.
Con mẹ nó đây không phải là Dương Thăng à?? Xoay người nhìn lại, thấy được một người mặc đồng phục huấn luyện viên màu đen thật nè trời.
Hai mắt Vệ Hoàn tối sầm như thể vừa xảy ra va chạm giữa đường cái vào rạng sáng.
Vì sao trên thế giới này chỉ có mỗi cậu là chó độc thân?
“Ủa alo, ngài đây là cố ý đến đón cậu ấy đó hả huấn luyện viên Dương.” Vệ Hoàn nghiến răng nghiến lợi thốt ra bốn chữ cuối.
Sau đó vòng tay ra sau đẩy Cảnh Vân bay thẳng đến trước mặt Dương Thăng.
Cảnh Vân đứng không vững, cứ thế trực tiếp vòng tay ôm eo Dương Thăng.
Cậu bé sửng sốt hồi lâu rồi nhanh chóng buông tay, ấp a ấp úng như chú hamster nhỏ.
“Cũng không đúng lắm.
Chỉ là vừa vặn tôi có ca trực ở gần đây, dạo này không mấy yên bình.
Nghe Cảnh Vân bảo bị cậu mang ra ngoài, giờ không chốn nương thân nên tôi tới đây đón em ấy.” Dương Thăng cười cực kỳ lưu manh, “Bạn học nhỏ à, tôi thấy cậu lẻ loi một mình không nơi nương tựa cũng đáng thương phết.
Thế cậu đây có muốn đến ký túc xá của tôi ở tạm bợ một đêm không?”
Vệ Hoàn trừng mắt, “Tất nhiên.”
“Chuyện này sao có thể gọi là tạm bợ được chứ! Thầy đang cứu người thoát cảnh nước sôi lửa bỏng cơ mà, em có tài đức gì mới có thể nhận được sự quan tâm chăm sóc của huấn luyện viên Dương.
Cảm ơn huấn luyện viên Dương nhá, huấn luyện viên Dương là ân nhân cứu mạng đời em.
Đại ân đại đức này tiểu nhân…”
“Mày câm miệng đê.” Dương Thăng mở kết giới dịch chuyển, lỗ tai bị Vệ Hoàn láo nháo đến phát đau.
Anh bỗng nhớ đến khi mình được người khác hỏi về hình mẫu lý tưởng là gì, lúc ấy anh chỉ trả lời vẻn vẹn một cậu.
[Ít nói.]
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Bám theo Dương Thăng tới ký túc xá huấn luyện viên của Sơn Hải, Vệ Hoàn mới phát hiện rằng hóa ra anh ở rất gần Vân Vĩnh Trú, chỉ hơn kém nhau một tầng.
Cậu đột ngột nhớ đến lần đầu tiên mình dùng thuật truyền tâm, Vân Vĩnh Trú có bảo mình đến ký túc xá của hắn nhưng cuối cùng cậu lại bất cẩn ngủ quên ở thư viện.
Có lẽ là do thuật Chiêm Đồng và Tá Đồng ngốn quá nhiều năng lượng thế nên Cảnh Vân rất nhanh chìm vào giấc ngủ mà Vệ Hoàn thì chẳng ngủ được.
Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Dương Thăng đang an tọa trên sofa.
Anh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau.
“Hôm nay tụi mày điều tra được gì rồi?” Dương Thăng lười phải che giấu, gác hai chân lên bàn trà, lưng tựa vào ghế sofa.
Phong cách mỗi lần nói chuyện của hai người bọn họ đều là kiểu này, lời mở đầu trực tiếp đến độ người khác nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Vệ Hoàn ngồi xuống bên cạnh anh, kể sơ lược qua một lần về chuyện của Thanh Hòa, bao gồm cả mấy đoạn ký ức ngắn ngủi lấy được từ Yến Sơn Mạc tối nay.
“Mày cảm thấy có phải Yến Bình của gia tộc Cửu Vĩ đang lén lút cấu kết với phái phản kháng của nhân loại không? Hạng mục lớn nhất của viện nghiên cứu 137 hiện giờ là nghiên cứu phát minh ra được “Yêu Khôi”.
Hạng mục này cần có thân thể của Yêu tộc để làm nghiên cứu mà Yến Bình thì lại đầu tư mua bán thi thể Yêu tộc.
Việc này chắc chắn không thể nào chỉ là trùng hợp được.”
Dương Thăng thoáng tự suy ngẫm, “Tao nhớ tao từng kể về tên nhóc mắt xanh lá ở Khu Tối kia rồi nhỉ.
Có một đoạn thời gian tao với thằng nhóc đó hay đụng mặt nhau.”
“Ừ chuẩn rồi đấy.”
“Gần đây tao lại chạm mặt với cậu ta.
Mày biết tao nhìn thấy gì không??”
Vệ Hoàn nhướng mày, “Cậu ta đang khỏa thân à?”
Dương Thăng cầm gối đập qua, “Cút, cái thằng gay chết tiệt nhà mày.”
Vệ Hoàn cười không ngừng nổi, “Không phải, tao là trai thẳng chết tiệt.”
Dương Thăng trợn trắng mắt, sau đó mới quay lại chuyện chính, “Lúc tao nhìn thấy cậu ta thì cậu ta đang giết chết một con yêu quái nhỏ.
Cũng ngay khi ấy, tao cảm nhận được dòng linh khí thanh tẩy vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng trước giờ tao chưa từng cảm nhận được thứ kia trên người cậu ta nên tao bèn bám theo thử xem sao.
Kế đó tao bắt gặp được dấu vết sau khi thanh tẩy lưu lại trên mí mắt cậu ta, nhìn giống như hoa văn của phù chú bị bàn là ủi qua vậy.”
Vệ Hoàn ngồi thẳng dậy, thanh tẩy chẳng phải chuyện mà người bình thường có thể thực hiện, “Ý của mày là thật sự có trừ yêu sư!?” Nhưng rất nhanh cậu đã bắt được manh mối thứ hai từ tin tức mà Dương Thăng cung cấp.
Không đúng, không đúng.
Nhân loại thì sao có thể bị thanh tẩy được.
“Cậu ta không phải là nhân loại đơn thuần…” Vệ Hoàn lẩm bẩm trong miệng, “Đôi mắt… tại sao lại là đôi mắt?”
Đôi mắt của cậu ta là màu xanh lá, nhẽ nào…
“Cậu ta là yêu khôi?”
Đôi mắt màu xanh lá mà cậu ta sở hữu căn bản chẳng phải đôi mắt nhân loại.
Dương Thăng ôm gối, “Không biết nữa, tao chỉ đoán vậy thôi.
Chứ không mắc gì cậu ta phải thanh tẩy.
Khoảng 50% là do bị yêu khí ăn mòn nên mới phải giúp cậu ta thanh lọc.”
Cậu khẽ nhíu mày, “Vừa khéo mày nhắc đến làm tao nhận ra một chuyện.
Mày có thấy trùng hợp không, thoạt nhìn mấy người này chẳng có tí liên quan nào với nhau nhưng chỉ cần cố gắng đào sâu từng li từng tí thì…”
“Bỗng dưng đều dính dáng đến cùng một sự kiện.”
Vệ Hoàn chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Hacker Thanh Hòa của tổ chức Khu Tối, trừ yêu sư mắt lục bí ẩn, giao dịch chui của nhà Cửu Vĩ, thí nghiệm trên cơ thể người, kế hoạch Yêu Khôi của viện nghiên cứu 137 và cả cái chết của bản thân cậu.
Những sự kiện ấy tựa như mảnh vỡ bé nhỏ được khâu vá lại dưới bàn tay của định mệnh khiến cậu càng thêm tò mò với sự thật đằng sau.
“Mày nói xem nếu anh giai mắt lục kia thật sự là yêu khôi vậy thì đôi mắt của cậu ta vốn thuộc về yêu quái nào?” Vệ Hoàn chẳng chút khách khí hốt đại một bịch đồ ăn vặt trên bàn trà.
Vậy mà vừa khui ra đã bị Dương Thăng cướp lại, “Dù sao cũng không phải đôi mắt lam của mày.”
Những lời này dường như chọc trúng vết thương của Vệ Hoàn.
Dẫu rằng trước giờ cậu vẫn luôn giả vờ mình rất vui vẻ thế nhưng chẳng cách nào giấu kín được nỗi sợ hãi sâu tận trong tim.
Giọng nói của Vệ Hoàn nhỏ dần.
“Dương Thăng, có khi nào thi thể của tao cũng…”
“Không có chuyện đó đâu.” Dương Thăng lập tức phủ định, “Nhiều năm vậy rồi nếu thật sự bị vận chuyển đến Khu Tối như mấy yêu quái khác thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Vệ Hoàn lắc đầu, thở dài, “Chỉ là một khối thi thể mà thôi, khác gì đá chìm đáy biển đâu chứ.
Mày chỉ có một thân một mình một đôi mắt, làm sao có thể quan sát hết thảy mọi lúc mọi nơi được.”
“Cũng chẳng phải chỉ có mỗi tao.” Dương Thăng buột miệng để lộ.
“Còn ai nữa?” Vệ Hoàn nhìn anh.
Dương Thăng đột ngột im bặt.
Mấy phút trôi qua, anh bực bội cào tóc mình, “Tao không thèm tán dóc với mày nữa, tao muốn đi ngủ.
Tự mày suy tư đi.”
“Hứ, thứ kỳ cục.” Vệ Hoàn nằm sải lai ra sofa, thoáng thấy Dương Thăng dừng bước chân, hơi xoay người lại.
Hình như anh muốn nói điều gì đó.
“Sao đấy? Không nỡ bỏ tao à?”
Biểu cảm trên mặt Dương Thăng vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm nghị theo, “Mày điều tra nhiều thứ như vậy rồi thế sao không điều tra thử nguyên nhân yêu hồn của mày có thể trở về?”
Anh hơi ngập ngừng.
Trước khi cửa phòng hoàn toàn khép lại, anh nói tiếp, “Mày nên tìm kiếm đáp án của nó đi.”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Phòng khách chỉ còn dư lại một mình Vệ Hoàn.
Cậu nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng.
Yêu quái đã chết thì không thể quay về được nữa, đây là chuyện mà cậu vốn luôn biết từ thuở ấu thơ.
Nó dường như đã trở thành định luật bất biến nhưng cậu lại phá vỡ định luật này, sống lại trong thân xác kẻ khác.
Rốt cuộc là ai đã thao túng sự sống chết của mình?
Đống manh mối phức tạp và rối như tơ vò ấy làm cậu chẳng muốn suy luận tiếp nữa nên đành cố gắng nhớ đến những chuyện khác để dời lực chú ý của bản thân.
Cái thằng Dương Thăng này cũng thật là, có Cảnh Vân bèn quên mất anh em, bảo vào là vào ngay tắp lự, cậu còn tưởng anh sẽ trò chuyện với cậu thêm tí nữa cơ.
Vệ Hoàn ngáp dài, rúc mình trên sofa, ngắm bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Ánh sao thưa thớt, trời đêm sâu thẳm, khắp chốn lặng yên.
Suy nghĩ cứ thế trôi xa tựa như những áng mây mờ trải rộng bốn phía, chỉ cần tìm được một khe hở, thần kinh tìm đường thư giãn lập tức bay đến tận chân trời.
Giá như có nhiều sao hơn thì hay biết bao.
Ngủ không được, muốn ngắm sao.
Thanh âm cửa mở cắt ngang suy nghĩ xa xôi.
Vệ Hoàn lấy lại tinh thần, cậu bỗng phát hiện mình vô thức triệu hồi vô vàn đốm sáng, trôi nổi quanh quẩn bên ghế sofa tựa như mảnh vỡ của các vì sao.
Cậu thu hồi tất cả điểm sáng xung quanh rồi mới quay đầu nhìn lại.
Dương Thằng thò đầu ra ngoài, trên mặt treo lên biểu cảm cạn lời.
“Mở cửa, có người tìm mày đấy.”
Vệ Hoàn chả hiểu kiểu gì, “Ai cơ?”
Cạch một tiếng, cửa chính cạnh huyền quan được mở ra từ xa, Dương Thăng trở tay đóng sầm cửa phòng ngủ, “Nói với cậu ta tao muốn ngủ đừng có gửi tin nhắn cho tao nữa.
Con mẹ nó đều tại tao nhiều chuyện…”
Cái vẹo gì vậy trời.
Vệ Hoàn ngồi dậy, dép lê chỉ còn dư lại một chiếc mà chiếc khác tìm kiểu gì cũng chẳng thấy đâu.
Cậu đành nhảy lò cò đến huyền quan, mở cửa ra.
Bên ngoài đến con ma cùng không có.
Màn đêm sâu thăm thẳm, hành lang chẳng sáng đèn chỉ có bóng tối dài dằng dặc.
“Dương Thăng, mẹ nó mày chơi tao à…”
Lời vừa dứt, một đốm sáng nhỏ bay đến từ trong màn đêm vô tận, chậm rãi xuất hiện trước mặt Vệ Hoàn.
Tiếp đó, hết đốm sáng này đến đốm sáng khác tựa những mảnh vàng vụn vỡ thong thả trôi lại gần.
Vệ Hoàn vươn tay, nhẹ nhàng đón lấy ánh sáng.
Vào khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến nó, càng thêm nhiều đốm sao xuất hiện giữa đêm đen, chậm rãi hội tụ rồi nối liền, tạo thành một con đường lấp lánh, thoạt trông như đang chỉ đường dẫn lối, kéo dài vô tận.
Cậu lướt dọc theo dòng ánh sáng lững lờ tiến về phía trước, bước chân nhẹ nhàng và chậm chạp.
Những ngôi sao chiếu sáng dọc đường cứ lần lượt vụt tắt rồi lại nối tiếp nhau mọc lên.
Lớp bụi sao ấy như được trời cao phái xuống, đẹp đến nao lòng khiến cậu chẳng cách nào khống chế được tiếng lòng cũng chẳng cách nào nói ra lời từ chối.
Bất giác đi tới trước một cánh cửa.
Cửa mở ra, Vệ Hoàn bước vào, một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt cậu.
Cậu thấy Vân Vĩnh Trú nằm nhoài trên ghế sofa.
Tư thế của hắn không khác cậu lúc vùi mình trên ghế sofa của Dương Thăng là mấy.
Trong thoáng chốc, vô số đốm sáng đua nhau thắp sáng căn phòng, lơ lửng giữa khoảng không gian phủ lớp màn đen đặc, tựa dải bụi sao lấp đầy buổi khuya dịu dàng.
Vô vàn đốm sáng đậu trên trần nhà, cứ chợt tắt rồi lại lóe lên, tỏa ra lớp màn ánh sáng sống động.
Cậu lấy lại tinh thần, gõ cửa mấy phát, “Huấn luyện viên Vân ơi, thầy tìm em có chuyện chi ạ?”
Ánh sáng lung linh soi rọi nửa bên mặt hắn, lớp bụi vàng vẽ nên đường viền xinh đẹp vô ngần.
So với đường chân trời xa xôi khó lòng với tới, căn phòng ẩn giấu ngàn ánh bụi trần này càng giống với giấc mộng hão huyền.
Dường như trong giây phút nào đó, Vệ Hoàn đã ngỡ rằng mình vẫn đang đứng giữa vườn hoa Xin đừng quên tôi của ngày xưa ấy.
Mà chàng thiếu niên từng bảo rằng mình muốn ngắm đom đóm năm nào cũng khẽ cất lời.
“Tôi bị mất ngủ nên bỗng muốn ngắm sao.”
Vốn tưởng rằng hắn vẫn giữ tính lạnh lùng và bướng bỉnh của ngày đó nhưng hắn lại quay đầu nhìn sang, đôi mắt chứa đầy ánh sao lạc lối lẳng lặng nhìn Vệ Hoàn.
“Tôi đoán em cũng vậy.”.