Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 45: 45: Lời Hồi Âm Quá Hạn





Bảy năm rồi sao tòa Bất Ngữ vẫn chưa xây chỗ phạt mới vậy nhỉ.
Vệ Hoàn bị con thú khổng lồ trong bức bích họa ném vào nhà kho phía sau cầu thang.

Nhìn ảnh graffiti mình từng vẽ lên tường ngày xưa, lòng thầm cảm thấy cạn lời.
Lúc phạt đứng không có chuyện gì để làm, cậu đành nhớ lại biểu cảm của Yến Sơn Nguyệt ban nãy.

Trông dáng vẻ vừa rồi của cô thì chắc chắn biết rõ yêu văn này, hơn nữa hôm trận đấu mô phỏng diễn ra, lúc Yến Sơn Nguyệt bị loại thực sự xuất hiện một người có yêu văn trên tay giống hệt ấn ký trên mặt Thanh Hòa.
Yêu văn thường là ấn ký chung của cả gia tộc.

Ngoại trừ đứa con được trời chọn có yêu văn của riêng mình như Vân Vĩnh Trú thì nếu chỉ dựa vào hoa văn thôi rất khó để xác định được hung thủ thật sự.

Chẳng qua có một điều có thể khẳng định đó là chuyện này chắc chắn liên quan đến gia tộc Cửu Vĩ.
Dựa theo cách nói của Thanh Hòa thì anh ta muốn tìm ra người bán anh ta, điều đó cũng đồng nghĩa với việc yêu chủ không phải là mục tiêu cuối cùng.

Người mà anh ta thật sự muốn tìm là kẻ thao túng đoạn mắc xích đen ấy.
Vệ Hoàn có hơi khó hiểu, Thanh Hòa chỉ là một nhân loại bình thường, vì sao cứ phải bám lấy mắt xích này không buông? Trên thực tế, anh ta căn bản không có khả năng đối địch với yêu quái có cả một gia tộc chống lưng.

Việc trả thù yêu chủ năm đó gần như là chuyện bất khả thi.

Tuy nhiên, chẳng lẽ việc tìm ra được một thành viên trong chuỗi lợi ích thì có thể báo thù thay anh ta ư? Cũng đều là người làm thuê cho kẻ khác bằng giao dịch tiền tài thôi mà?
Mặc dù quan hệ giữa cậu và Thanh Hòa chẳng mấy sâu đậm nhưng Vệ Hoàn không cho rằng logic báo thù của anh ta đơn giản và lỗ mãng như vậy.

Dù sao thì anh ta cũng là kẻ thông minh, điều tra vụ này vừa không có ý nghĩa gì lại vừa tốn công.

Nếu thật sự chỉ có thế thì Thanh Hòa đâu nhất thiết phải gia nhập tổ chức Khu Tối rồi thực hiện nhiều công việc điều tra, nghiên cứu đến thế.
Vậy mà anh ta vẫn làm như vậy, còn lừa gạt bọn A Tổ, chắc chắn anh ta có mưu đồ riêng.
Hẳn là anh ta phải sở hữu nhiều chứng cứ hơn những gì cậu tưởng tượng, cũng điều tra được nhiều tin tức hơn những gì anh ta nói ra ngoài.
Vệ Hoàn thoáng suy tư, cậu càng tự hỏi thì càng có nhiều điểm nghi vấn xuất hiện.

Cậu giống như con mèo mắc kẹt giữa những sợi len, đã không tìm được manh mối thì thôi đi ngược lại còn khiến nó tự quấn lấy mình tới chết.
Chẳng biết suy nghĩ bao lâu, mãi đến khi bụng vang lên tiếng biểu tình mới kết thúc.
Đói ghê luôn á.

Nhìn lướt qua đồng hồ, thế mà còn tận một giờ nữa.
Tầm mắt lại trở về với bức tường, Vệ Hoàn nhìn từng dòng chữ mình dùng phong nhận khắc lên tường, vừa bực mình vừa buồn cười.
Sao năm đó Vân Vĩnh Trú có thể lạnh lùng vô tình dữ vậy trời, bất luận cậu có làm gì đi chăng nữa hắn cũng đều thờ ơ.

Cho dù hắn thật sự ngại việc làm trò trước mặt người khác chung với cậu thì lúc đó ở đây chỉ có hai người thôi mà, anh em đồng cảnh ngộ cũng mặc kệ nhau cho được.
Xem ra năm đó mình thật sự rất phiền phức.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Thầm đọc câu chữ trên tường, Vệ Hoàn có cảm giác như thể mình đã quay về mười năm trước.

Loại tưởng tượng này gây cho cậu ảo giác rằng dường như trong không gian nhỏ hẹp của nhà kho không chỉ có một mình cậu mà có cả Vân Vĩnh Trú kề bên.
Dẫu cho hắn chẳng nói lời nào, cũng không buồn để ý đến cậu nhưng chung quy cậu sẽ không cô đơn.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên mình gây ra cho hắn rất tồi tệ.

Giá như quan hệ giữa hai người bọn họ có thể thân thiết hơn chút nữa, không so được với Dương Thăng thì cũng có thể giống như Tô Bất Dự mà.
Nếu vậy trên mặt tường này hẳn cũng sẽ lưu lại dấu vết của ánh sáng.
Lúc cậu lấy lại tinh thần, Vệ Hoàn kinh ngạc phát hiện ra rằng mình lại bất cẩn triệu hồi ra một thanh quang nhận.

Quang nhận to cỡ bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tường y hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn, đợi chờ Vệ Hoàn sai sử mình.
Ui vãi, oán niệm của cậu đã lớn đến mức này rồi cơ á.
Vệ Hoàn thu hồi quang nhận lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếp tục suy tư.

Thế nhưng mới nhắm mắt chưa được bao lâu, cậu mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó.
Mở to mắt ra, nghiêng đầu, không phải ảo giác.

Cái người bị cậu kéo xuống nước năm đó thật sự xuất hiện rồi.
Vệ Hoàn nhìn qua với đôi mắt tròn xoe, có hơi không tin tưởng nổi.

Cậu duỗi tay giữ chặt đai lưng đồng phục huấn luyện viên của Vân Vĩnh Trú, khẽ kéo.

Vân Vĩnh Trú vốn đang chắp tay sau lưng nhìn về phía vách tường chợt quay mặt sang, nhìn cánh tay túm lấy đai lưng hắn của Vệ Hoàn.
Đậu má thật sự là cậu ấy nè!
Vệ Hoàn lập tức buông ra, bối rối giấu tay ra sau, nở nụ cười ngây ngô với Vân Vĩnh Trú.

Đây là lãnh đạo đến điều tra, giám sát cậu chịu phạt hở? Lòng cậu thầm sợ hãi, nhìn chằm chằm vào vách tường, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nào ngờ ngay sau đó, Vân Vĩnh Trú duỗi một tay đến trước mặt cậu, trên tay là túi bánh mì nhân kem, bên trên còn có một quả Chúc Dư nho nhỏ, được dán kín kẽ.
Vệ Hoàn tròn xoe mắt nhìn, đây là bánh mì mà ngày trước cậu thích ăn nhất.

Có điều hôm trở về cậu bỗng phát hiện cửa hàng bán bánh mì ở Sơn Hải hồi xưa đã đóng cửa mất rồi, chẳng thể ăn được những loại bánh mì của năm đó nữa.

Cậu đối diện với Vân Vĩnh Trú, sau đó chỉ chỉ mặt mình.
Cho em hở?
Tay Vân Vĩnh Trú nhanh chóng rút về như thể cố tình đùa giỡn cậu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất lạnh nhạt, nhìn chẳng giống đang đùa gì cả.
Vệ Hoàn vội vàng cười hì hì nhận lấy túi bánh mì.

Cậu sắp đói lả tới nơi rồi, vừa cắn một ngụm thật to, vừa vận dụng ý niệm hóa ra quang nhận, khắc những nét chữ nguệch ngoạc lên vách tường.
[Kỳ nghỉ phép kết thúc rồi ạ? Sao thầy lại…]
Câu thứ hai còn chưa kịp viết xong, Vệ Hoàn chợt nhận ra mình đang giẫm lên vết xe đổ.

Vân Vĩnh Trú sao có thể trả lời cậu được.
Nhưng quang nhận chỉ tạm dừng mất mấy giây rồi lại tiếp tục chuyển động.
[Đến gặp em.]
Vệ Hoàn thoáng chốc ngẩn ngơ, quên luôn cả việc nhai đồ ăn trong miệng, hai má phồng lên như một bé hamster, nhìn sang Vân Vĩnh Trú.

Vân Vĩnh Trú nghiêng đầu, vẫn nhìn chăm chú vào vách tường.

Phòng chứa đồ của tòa Bất Ngữ lặng yên không một tiếng động, chỉ còn dư lại âm thanh ma sát be bé giữa quang nhận và vách tường.
Cậu ấy thật sự thay đổi rồi.
Chẳng biết tại sao, lúc Vệ Hoàn nhìn tin nhắn mình đã từng để lại bỗng thấy hơi tủi thân.

Cậu dùng ý niệm giành quyền khống chế quang nhận, nhanh chóng khắc vài chữ bên cạnh tin nhắn đến từ mười năm trước của bản thân.
[Thầy có biết cái này do ai viết không?]
Quay đầu lại nhìn Vân Vĩnh Trú, bắt gặp hàng mi khẽ cụp xuống của hắn.
Có ý gì đây?
[Thầy ghét anh ta lắm ạ?]
Viết xong mấy lời này, Vệ Hoàn lập tức cảm thấy hối hận, lại dùng quang nhận gạch bỏ câu chữ của mình.
[Em tò mò nên mới thuận miệng hỏi tí hoi à.]
Cậu chẳng rõ mình đang làm gì nữa.

Sau khi sống lại từ cõi chết và gặp lại Vân Vĩnh Trú, cậu cứ luôn bị một vài cảm xúc đột ngột xuất hiện điều khiển, làm ra mấy hành động mà đến cậu cũng không cách nào giải thích được.
Nhưng cậu rất tủi thân.
Rõ ràng đều là cậu, vậy mà thời gian trôi đi, bản thân của năm ấy giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trong tay chẳng có được thứ gì.

Vệ Hoàn chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, đôi mắt lại dán chặt vào những gì cậu từng viết khi xưa, chữ viết đã sắp bị năm tháng mài mòn mất rồi.
Biết rằng cảm xúc của mình như thế này là không đúng, thế nhưng bởi vì trên lưng cậu giờ đây phải gánh quá nhiều hiểu lầm và bôi nhọ nên mới muốn tìm đáp án từ những người từng kề cận với mình ngày xưa, muốn biết rốt cuộc trong mắt họ Cửu Phượng là người như thế nào.

Dẫu cho lập trường và động cơ rất rõ ràng, Vệ Hoàn vẫn không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân.
Kỳ lạ quá đỗi.
Ở trước mặt những người khác, cậu chưa từng cảm thấy hiểu lầm là một chuyện đáng để cảm thấy uất ức.

Cho dù người đó là Dương Thăng thì cậu cũng có thể chấp nhận nỗi căm hờn và lòng oán hận của đối phương.

Tất cả những điều đó đối với Vệ Hoàn mà nói đều nằm trong phạm vi có thể lý giải được.
Nhưng chỉ khi đứng trước mặt Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn lại cảm thấy tủi thân.
Cậu hoàn toàn biến thành một đứa trẻ chẳng màng đến đạo lý đối nhân xử thế, chẳng quan tâm nguyên nhân hậu quả ra sao, chỉ muốn hắn nhìn mình, không muốn hắn ghét mình.

Nếu có thể nhận được đáp án từ hắn thì tuyệt vời biết bao.
Khó khăn nuốt mẩu bánh mì, Vệ Hoàn bắt đầu đặt câu hỏi vì sao với bản thân.

Cậu vốn không phải kiểu người thích truy cứu đến cùng nhưng cậu không thể lý giải được cách đối xử đặc biệt của mình với Vân Vĩnh Trú.

Rõ ràng trong ký ức của cậu, quan hệ hai người ở kiếp trước cũng chẳng thân thiết là bao.
Nhìn chăm chú hồi lâu, đôi mắt chợt cay cay.
Ngay tại khoảnh khắc cậu đang loay hoay tìm kiếm nguyên nhân, hàng chữ viết cô đơn trong tầm mắt bỗng xuất hiện một thanh quang nhận nho nhỏ.
Ngay bên dưới “di ngôn” trong quá khứ của cậu.
[Năm Tinh Chẩn thứ 28, vào lúc 3 giờ chiều, 45 phút 17 giây, Vệ Hoàn, con trai độc nhất của gia tộc Cửu Phượng thuộc Bắc Cực Thiên Quỹ tử vong tại tòa Bất Ngữ, Sơn Hải.

Nguyên nhân chết: Vân Vĩnh Trú, con trai út của gia tộc Kim Ô thuộc Bồng Lai Hải không chịu nói chuyện với cậu ấy, khiến cậu ấy bị nghẹn tới chết.


Di nguyện: Phạt Vân Vĩnh Trú sống cô độc hết quãng đời còn lại, không ai nói chuyện với hắn, dùng vật quý giá nhất của hắn làm cống phẩm tế bái Tiểu Cửu Phượng, mỗi ngày đều sống trong sự áy náy.]
Quang nhận chậm rãi chuyển động, như thể đang do dự điều gì đó.
Cuối cùng Vệ Hoàn nhìn hắn khắc từng nét bút, gộp lại thành dòng chữ.
[Tôi rất áy náy.]
Nhìn mấy chữ này, hô hấp của Vệ Hoàn rối loạn trong thoáng chốc.
Cậu cố gắng giấu đi vẻ mặt sửng sốt của bản thân, lông mi không nhịn được run rẩy, cũng chẳng biết vì sao nước mắt cứ muốn trào ra ngoài.

Cậu nhanh chóng chớp mắt mấy cái, nhét nốt mẩu bánh mì còn lại vào trong miệng, muốn dùng động tác ăn uống để che giấu dòng cảm xúc cuồn cuộn.
Quả thật cậu vẫn luôn mong mỏi nhận được câu trả lời từ Vân Vĩnh Trú nhưng cậu chưa từng nghĩ tới nó sẽ là một câu trả lời như vậy.
Hóa ra Vân Vĩnh Trú cảm thấy có lỗi với Vệ Hoàn của năm ấy.
Tại sao thế? Cậu không hiểu nổi.
Mãi đến khi Vệ Hoàn cảm thấy bản thân đã giấu đủ kín rồi cậu mới nhớ ra mình có thể sử dụng thuật truyền tâm.

Cậu thầm đọc mật chú ba lần trong lòng.

Đọc ba lần xong, cậu thử gọi tên của hắn.
Sau đó, cậu nhận được lời hồi đáp dù chỉ có một tiếng “Ừm.”
Vệ Hoàn giả vờ hỏi với giọng điệu thoải mái như thể chẳng hề liên quan gì đến mình vậy.
[Người kia là ai thế ạ? Sao thầy lại cảm thấy áy náy?]
Dứt lời, cậu còn cố tình nhìn thẳng vào Vân Vĩnh Trú, trên mặt thấp thoáng ý cười.

Vân Vĩnh Trú cũng nhìn về phía cậu.
Bỗng dưng, một mảnh lụa ánh sáng mềm mại, mỏng như cánh ve đáp xuống giữa nhà kho tối tăm.

Nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Vệ Hoàn, dịu dàng lau đi vết kem bơ thay cậu.
Vệ Hoàn giơ mu bàn tay lên lau lại lần nữa theo bản năng.
Dải lụa ánh sáng biến mất.

Cậu nghe được câu trả lời.
[Tôi nợ cậu ấy một lời hứa.]
Lời hứa?
Cậu mơ hồ nhớ ra chút gì đấy nhưng nó chỉ chợt lóe lên mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục hỏi thì hình như không được lễ phép cho lắm.

Có lẽ cố suy nghĩ thêm tí nữa cũng sẽ nhớ ra, dù sao thì cậu cũng chẳng phải kẻ hay quên.

Có điều hình như sau khi sống lại bản thân đã quên mất rất nhiều việc và dường như cậu đã không còn là bản thân hoàn chỉnh nữa rồi.
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Vệ Hoàn không nhịn được, thật thà thầm hỏi hắn.
[Hôm qua em có lập khế ước ngược chiều.

Có lẽ đối với thầy em chẳng giúp được việc gì nhưng em không muốn làm một con ký sinh trùng.

Mỗi khi thầy gặp nguy hiểm em hy vọng em có thể xuất hiện kịp thời.

Nếu đã không thể giải trừ thì ít nhất phải công bằng.]
Nói đoạn cậu lại bổ sung thêm, [Tuy rằng em cũng chẳng biết nó có thành công hay không nữa.]
Đương lúc cậu cứ mãi cúi đầu huyên thuyên, khóe môi Vân Vĩnh Trú khẽ cong lên.

Hắn cố đè ép nét cười, khôi phục biểu cảm như tòa núi băng.

Hắn duỗi bàn tay trái của mình qua rồi xòe tay.
Ở chính giữa có một điểm màu đen.
Vệ Hoàn ngại phải trực tiếp động tay chụp lấy nên đành ghé sát lại nhìn hồi lâu.

Cậu thầm nghĩ trong lòng, may quá may quá, cậu còn tưởng sẽ lưu lại dấu vết gì đó màu lam chứ.
Ngước đầu lên, cậu sờ lên giữa đôi mày của mình.
[Giống cái trên trán em đúng không? Như thế này là thành công rồi nhỉ?]
[Không ngờ nhân loại mà cũng có thể lập khế ước ngược chiều.

Trâu bò quá trời luôn.]
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cậu.

Sau khi biết được việc lập khế ước hai chiều đã thành công, Vệ Hoàn bỗng vui vẻ một cách diệu kỳ.
Chẳng qua cậu thật sự phải giấu kín chuyện này mãi ư?
Trong mắt Vệ Hoàn, quan hệ của cậu và Vân Vĩnh Trú quá đỗi vi diệu, chẳng thể tìm được từ nào định nghĩa cho chính xác.

Chính điều này khiến cậu do dự.
Lại nghe thấy thanh âm quang nhận khắc lên vách tường, Vệ Hoàn lấy lại tinh thần, nhìn Vân Vĩnh Trú tập trung hết sức viết chữ lên bức tường kia.

Nét chữ rất giống với con người hắn, trong sạch, cương nghị và dứt khoát.
[Hình như đã hết giờ phạt đứng rồi.]
Vệ Hoàn không khỏi cười rộ lên, dùng truyền tâm nói chuyện với hắn.
[Rõ ràng có thể dùng thuật truyền tâm mà, mắc gì thầy lại phí sức khắc chữ vậy chứ.

Thầy hổng thấy mệt hở?]
Nào ngờ Vân Vĩnh Trú vẫn tiếp tục trả lời bằng cách kia, giọng điệu có chút bướng bỉnh.
[Tôi muốn khắc.]
Quái vật khổng lồ trong bức bích họa lại xuất hiện, một con bên trái một con bên phải chắn ngang cửa kho lưu trữ bé nhỏ, trông y chang hai vị môn thần hung ác.

Vệ Hoàn chắp hai tay vào nhau, liên tục thi lễ.
Em đây tự mình đi ra được, không cần hai ông anh đại giá đâu.
Sau đó duỗi thẳng người, chuẩn bị rời đi còn Vân Vĩnh Trú thì đi ngay phía trước cậu.

Vào khoảnh khắc trước khi rời khỏi phòng nhỏ này, cậu khẽ ngoảnh đầu nhìn thoáng qua.
Ánh tà dương từ đỉnh nhà xuyên qua ô cửa sổ nhỏ đến mức gần như không đáng kể, đổ xuống bức tường kia, chiếu sáng chữ viết của mình mười năm trước, cũng soi rọi câu trả lời của Vân Vĩnh Trú ngày hôm nay.
Bỗng dưng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Như thể nhận được một phong thư vô hiệu đã quá hạn.

Tuy rằng rất nhiều năm trôi qua rồi nhưng niềm vui sướng và nỗi lòng thỏa mãn trong nháy mắt mở ra ấy dường như sẽ không bao giờ biến mất.
Có lẽ cũng chẳng phải do khoảnh khắc mở thư ra.
Mà là bởi vì tên của người gửi, cuối cùng cũng đã đến với hòm thư nho nhỏ đó rồi.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Lúc ra ngoài bất ngờ nhìn thấy Dương Linh và Cảnh Vân.

Hai nhóc con này ngồi trên băng ghế được đặt trước tòa Bất Ngữ, mái tóc của Dương Linh xõa tung, tự mình dùng dây chun cột bím bên trái, còn phần tóc bên phải được Cảnh Vân giữ hộ trong lo sợ.
Vệ Hoàn cảm thấy thú vị, nhảy khỏi tòa Bất Ngữ biết di động, chạy bước nhỏ đến bên cạnh hai nhóc cưng kia, tiện tay giật bím tóc mà Dương Linh vừa thắt xong.
“Cậu!” Dương Linh tức không chịu nổi, ném một đóa Hỏa Liên qua.

Vệ Hoàn nhanh nhẹn cúi người, Hỏa Liên bay thẳng đến trước mặt Vân Vĩnh Trú đi phía sau.

Vệ Hoàn bị dọa cho hết hồn nhưng Hỏa Liên chẳng hề phát nổ mà trái lại bị dập tắt.
“Huấn luyện viên Vân!” Cảnh Vân lúc nhìn thấy Vân Vĩnh Trú liền đứng phắt dậy y hệt một chú thỏ nhỏ hoảng sợ, đến cả phần tóc được giữ chặt ban nãy cũng thả ra.

Dương Linh tức đến mức không nói nổi thành lời, chỉ đành tự tết tóc mình lại lần nữa.
Vệ Hoàn đứng đã lâu vội chen lên ngồi trên băng ghế, duỗi thẳng đôi chân dài của mình, “Mấy cậu đang đợi tui hả? Không hổ là bạn thân tui mà.” Cậu giơ tay lên định khoác vai Dương Linh, nào ngờ công chúa nhỏ cáu kỉnh lập tức đứng dậy, “Ai là bạn của cậu hả…”
Vệ Hoàn nói nốt nửa câu sau hộ em, “Bớt tự dát vàng lên mặt mình đê ~” Cậu ngả người ra sau, “Cậu không thể đổi câu nào mới mẻ hơn tí à.”
Cảnh Vân nhìn Vân Vĩnh Trú với vẻ mặt sùng bái.

Cậu nhóc nghĩ hoài cũng không nghĩ ra làm sao Vân Vĩnh Trú có thể dập tắt Liên Hỏa của Dương Linh được.

Mà Dương Linh thì đang kéo Vệ Hoàn dậy, “Đi mau lên, chị Yến Sơn Nguyệt đã đặt chỗ ăn rồi.”
“Wow, thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt có khác.

Cậu ấy cảm thấy lúc ở trong lớp hại tui bị phạt nên giờ bù đắp cho tui đó hả? Vậy tui ăn sập nhà boss luôn nhá.” Vệ Hoàn đứng dậy, thoáng thấy Vân Vĩnh Trú xoay người định rời đi thì nhanh chóng túm lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, “Huấn luyện viên hổng được chuồn mất đâu ~ huấn luyện viên đi ăn chung với em đi!”
Dương Linh nhìn cậu đầy ghét bỏ, “Chị Sơn Nguyệt không biết huấn luyện viên cũng muốn đi.”
“Thì có sao đâu.” Vệ Hoàn nói mà không biết xấu hổ, “Huấn luyện viên có thể ăn phần của tui, tui ăn của cậu.

Loại chim nhỏ như cậu ăn chi nhiều lãng phí lương thực.”
“Tôi có việc bận rồi.” Vân Vĩnh Trú bỗng dưng nói chuyện, “Mấy đứa đi đi.”
Dương Linh lập tức tóm được dịp bắt bớ, “Cậu nhìn đi, huấn luyện viên căn bản chẳng thèm ăn cơm với cậu!”
Nhìn Vân Vĩnh Trú rời đi, Vệ Hoàn trợn trắng mắt với Dương Linh, “Sao thầy ấy có thể không muốn ăn cơm với tôi được, chẳng qua thầy ấy không muốn ăn cơm chung với đám tiểu bối vô tri mấy cậu thôi.”
“Nhưng A Hằng à, hổng phải tụi mình cùng thế hệ hả?” Cảnh Vân chớp chớp mắt đầy vô tội.
“Tui chỉ có cái mặt trông khá trẻ…” Vệ Hoàn giương cằm, “Chứ mấy cậu phải gọi tui là anh trai đấy.”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Cả đám nói chuyện rôm rả đi đến chỗ Yến Sơn Nguyệt đã đặt trước, sau đó tiếp tục ồn ào nhốn nháo đến khi cơm nước xong xuôi.

Lúc chia tay, Yến Sơn Nguyệt tiễn Dương Linh và Cảnh Vân về trước.

Đợi đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ thì Yến Sơn Nguyệt mới vẽ ra vòng tròn ảo cảnh, đi thẳng vào chủ đề chính, “Bức ảnh trên điện thoại của cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Vệ Hoàn giải thích sơ qua về nguồn gốc của nó nhưng đoạn giữa bị lược bớt rất nhiều chi tiết liên quan đến thân phận của bản thân và viện nghiên cứu, mà thông qua miệng cậu Thanh Hòa cũng biến thành một người bạn vô cùng bình thường.
“Tôi nhìn bộ dạng của cậu là biết ngay chắc chắn cậu nhận biết được yêu văn này! Chị đại à, cậu nói cho tôi đi, bạn tôi thật sự rất muốn biết luôn á.”
Biểu cảm trên mặt Yến Sơn Nguyệt có hơi do dự, “Sao tôi biết được mục đích của bạn cậu là gì?”
Lúc này Vệ Hoàn trở nên nghiêm túc, “Cậu ấy chỉ là nhân loại mà thôi, chuyện có thể làm được chắc chắn có hạn.

Tôi cảm thấy nếu cậu đã bằng lòng hẹn tôi ra nói về vấn đề này thì tất nhiên là nó vẫn có đường để thương lượng.

Chúng ta trực tiếp đi vào vấn đề đi, đừng giấu giếm nữa.”

Yến Sơn Nguyệt cẩn thận đánh giá Vệ Hoàn.

Dẫu cho từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy tên nhân loại này không đơn giản rồi nhưng càng tiếp xúc càng phát hiện cậu còn đặc biệt hơn cả tưởng tượng.

Trước giờ không phải cô chưa từng gặp qua người thông minh, mấy người thông minh tuyệt đỉnh đều thích giấu dốt nên cũng chẳng có gì lạ cả.
Nhưng cậu thì lại khác, cậu thông minh hơn rất nhiều.

Lúc cần giấu dốt thì giấu kín đến mức không một kẽ hở nhưng khi cần để lộ ra thì lại cực kỳ thoải mái và phóng khoáng.

Rõ ràng nếu xét trên phương diện chủng tộc, cậu là “kẻ yếu” duy nhất ở Sơn Hải.

Bình thường bảo lùi thì sẽ lùi lại ngay nhưng chơi chung lâu rồi mới phát hiện ra từ trong xương cốt của cậu phát ra khí thế kiêu ngạo chẳng thể mài mòn.
“Lời cần nói cậu đều nói cả rồi.” Yến Sơn Nguyệt cũng lười đánh Thái Cực, “Thứ trên mặt bạn cậu là gia văn của dòng bên gia tộc Cửu Vĩ, gia văn cả nhà chú họ của tôi chính là họa tiết đó.”
Vệ Hoàn thầm nghĩ thế nên người lần trước đến xem kỳ thi mô phỏng là chú họ của cô?
Mắc gì cha ruột không đến mà để chú họ đi vậy trời.
“Vậy nên…” Yến Sơn Nguyệt nhìn về phía Vệ Hoàn, “Bạn cậu từng bị gia tộc Cửu Vĩ nuôi nhốt à?”
Không đợi Vệ Hoàn nghĩ xem phải nói như nào cho đúng, Yến Sơn Nguyệt đã cười rộ lên, “Cũng đúng nhỉ, Cửu Vĩ có được mấy người chưa từng nuôi nhốt nhân loại đâu.”
Trên người cô luôn tỏa ra khí chất cao quý và lạnh nhạt khiến người khác khó lòng tiếp cận, điểm này quả thật rất giống Vân Vĩnh Trú.

Nhưng Vệ Hoàn hiểu rõ rằng bản chất của cô dịu dàng hơn so với những gì cô biểu hiện ra bên ngoài nhiều.
“Thật ra nếu tính lại thì cái năm mà cậu ấy bị nuôi nhốt chắc là cậu vẫn còn bé tí đấy.

Tôi không biết cậu có ký ức gì về đoạn thời gian đó hay không.” Vệ Hoàn thầm tính toán trong lòng, “Hình như là khoảng 12-13 năm trước, khi ấy cậu ta vẫn còn rất nhỏ.

Cậu có nhớ một bé trai có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, sau khi bị nuôi nhốt thì xuất hiện ấn ký của yêu văn trên mặt, bị yêu chủ tra tấn đã đời rồi đuổi ra khỏi cửa.”
Yến Sơn Nguyệt phóng tầm mắt ra xa, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì chắc hẳn đó là anh họ Yến Sơn Mạc của tôi.

Anh ta là con trai cả của chú họ.

Tuy rằng tôi chưa từng tận mắt thấy anh ta đuổi người nhưng sau khi trưởng thành cũng từng nghe qua một ít lời đồn đại.” Cô thoáng ngừng lại rồi nói tiếp, “Hơn nữa anh ta rất thích mấy bé trai xinh xắn.

Vốn dĩ chuyện này đã bị luật pháp cấm cản nhưng anh ta vẫn lén nuôi nhốt một đám.

Thế rồi…”
“Rồi gì nữa?”
Khóe môi Yến Sơn Nguyệt cong lên, “Thế rồi thiếu tướng của gia tộc Cửu Phượng lại lần nữa đề xuất hiệp ước này với Chính phủ Liên Bang, những nhân loại bị anh ta nuôi nhốt mới được cứu giúp, trở về Phàm Châu.

Lòng anh ta oán hận không thôi, vì vậy khi tộc Cửu Phượng…”
Cô bỗng dừng lại mấy giây rồi mới tiếp tục nói, “Anh ta hả hê khi thấy người gặp họa trong một thời gian dài.

Chẳng qua báo ứng đến nhanh, bây giờ cái tên ăn chơi kia đang trốn chui trốn nhủi do buôn lậu vũ khí, sắp bị tòa án triệu tập rồi đấy.”
Nghe thấy Yến Sơn Nguyệt nhắc đến Cửu Phượng, nhắc đến cha mình, trái tim Vệ Hoàn như thể bị người khác bóp nghẹt.

Cậu yên lặng lắng nghe chứ chẳng hề tiếp lời.
Tầm mắt Yến Sơn Nguyệt rơi xuống người Vệ Hoàn, “Nhưng mà thật ra cậu khá kỳ lạ.”
“Hửm?” Cả người Vệ Hoàn đổ mồ hôi lạnh, “Có gì kỳ quái…”
“12-13 năm trước, câu được bao nhiêu tuổi?” Yến Sơn Nguyệt vừa đặt câu hỏi, đầu óc Vệ Hoàn đã vẫn hành cực nhanh, lập tức đáp, “Tôi không lớn nhưng bạn tôi kể nghe mà.

Tôi chỉ đảm nhiệm vai trò của ống truyền lời thôi.”
Yến Sơn Nguyệt gật đầu từ tốn, tiếp tục nói, “Còn cậu thì sao, không phải cậu cũng bị yêu quái nuôi nhốt à?” Nói đoạn cô cười rộ lên, rõ ràng dáng mắt lộ vẻ khí khái anh hùng nhưng hai nốt ruồi son nằm bên khóe mắt trong lại khiến cô trông vô cùng quyến rũ, “Không đúng lắm, nhìn hai người các cậu chẳng giống nuôi nhốt tí nào, bảo là kết hôn với nhau tôi cũng tin nữa.”
Mấy lời này khiến Vệ Hoàn ho sặc sụa, “Ủa alo… Sao giờ đến cậu cũng… khụ khụ khụ khụ…”
“Cậu chột dạ kìa.” Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh nhìn cậu.
“Tôi không có.” Vệ Hoàn vỗ vỗ ngực mình, “Tôi đang hỏi thăm tin tức từ cậu cơ mà, mắc gì lại chĩa ngược lên đầu tôi rồi.”
“Tôi biết cậu muốn nhờ tôi giúp gì.” Yến Sơn Nguyệt nhìn chăm chú vào Hồ Hỏa bay vòng quanh ngón tay cô, “Cậu đã bảo bạn cậu bị tống cổ đi thì nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu cũng chỉ có một việc đó là trả thù rửa hận.”
Vệ Hoàn cảm thấy bớt việc hơn hẳn.

Lúc nói chuyện với Yến Sơn Nguyệt căn bản chẳng cần phải nói dông nói dài thì cô cũng có thể đoán được chính xác, “Ngài bảo trả thù thì nể mặt tôi quá, tôi làm gì có năng lực kia chứ.

Thật ra là cậu ấy nghĩ rằng hiện giờ tôi đang ở Yêu Vực nên mới nhờ tôi điều tra thử năm đó là ai đã bán cậu ấy cho anh họ cậu.

Chứ mấy chuyện khác tôi không nhúng tay đâu, tôi cũng không có gan báo thù thay cậy ấy.”
“Tôi có thể giúp cậu.” Mái tóc đen dài của Yến Sơn Nguyệt khẽ lay động theo làn gió đêm, ánh mắt cô vẫn luôn dừng trên người Vệ Hoàn như thể muốn nhìn thấu cậu, “Nhưng cậu phải đáp ứng với tôi một điều kiện.

Miễn là cậu đồng ý thì từ nay về sau chuyện gì Yến Sơn Nguyệt tôi đây sẽ giúp cậu.”
Vệ Hoàn vỗ ngực, “Được, tôi đồng ý! Chỉ cần cậu giúp tôi điều tra vụ này rõ ràng thì chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cậu.”
Yến Sơn Nguyệt khẽ nhướng mày, “Chốt kèo.”
Sảng khoái vậy luôn hả? Vệ Hoàn bỗng dưng phản ứng lại, “Ủa mà cậu vẫn chưa nói tôi phải làm gì cho cậu đâu?”
“Sau khi hoàn thành mọi chuyện tôi sẽ nói.”
꧁༺༒༻꧂
(*)Tác giả có lời muốn nói: Vì không cho Vệ Hoàn phát hiện sau khi lập khế ước xong, bàn tay mình xuất hiện điểm nhỏ màu xanh lam, Vân Vĩnh Trú đã tô đen điểm đó.
May mà Vệ Hoàn không lau thử chứ không câu chuyện đã rẽ sang hướng khác rồi.
(*)Lời của editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt như cafe phin nha.

Cũng mong mọi người đều có thể làm được những gì mình muốn và kiếm được người yêu thương mình như cách thầy Vân yêu Hoàn Hoàn vậy..