Vân Vĩnh Trú đeo cặp kính gọng bạc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, trông thoáng qua rất có cảm giác cấm dục của kẻ vừa văn nhã lại vừa suy đồi.
Nhìn hắn mặc đồng phục huấn luyện viên lâu rồi, giờ hắn bỗng đổi sang phong cách khác Vệ Hoàn cảm thấy không quen cho lắm, nhịn không được liếc thêm mấy lần.
Song, gương mặt thật sự quá đỗi xinh đẹp, ngay cả một thằng đàn ông như cậu ngắm xong cũng…
Cũng cái gì mà cũng! Vệ Hoàn chột dạ chớp chớp mắt, trái tim đập kinh hoàng.
Cậu vừa mới nghĩ cái gì vậy hả.
“Sao em chẳng nói lời nào?” Vân Vĩnh Trú lại hỏi.
Đôi tay cứ thế bị đối phương siết chặt, trong lúc nhất thời không thể bịa được lý do thoái thác gì cho thích hợp.
Có lẽ là do trước kia cậu và Vân Vĩnh Trú vốn là bạn học của nhau, bây giờ bỗng dưng chuyển đổi thân phận thành huấn luyện viên, thế nhưng trong lòng cậu, hắn vẫn là đối tượng mà mình đùa giỡn năm ấy, lại dùng hình tượng như kia để xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu có cảm giác đang chơi trò chơi nhập vai.
Có điều, siết chặt quá đi mất.
“Đau…”
Nghe tiếng cậu kêu, Vân Vĩnh Trú lập tức thả lỏng tay ra, trên mặt hiện lên vẻ hối lỗi.
Vệ Hoàn rút tay mình lại, sờ lên vết thương bị quang nhận cắt qua ban nãy.
Vân Vĩnh Trú cũng nhìn thấy, biết cậu lấy máu làm dung môi liền hỏi, “Tại sao em lại làm điều này?”
Mắc gì cậu có nhiều câu hỏi vì sao quá vậy…
Hơn nữa tôi còn không thể trả lời.
Vệ Hoàn lúng túng vuốt ngón tay của mình, “Thật ra em cố ý đến thư viện để tìm tài liệu về huyết khế, ai ngờ khó tìm xỉu luôn.
Còn phải làm cu li cho người cả buổi chiều, vất vả mãi mới tìm được quyển sách này.”
Vân Vĩnh Trú lẳng lặng lắng nghe lời cậu nói, ngắm nhìn biểu cảm tinh tế và điểm vàng giữa đôi mày cậu, trông qua giống hệt như một con đom đóm nhỏ lấp lánh ánh sáng vàng đã tìm được nơi làm tổ thích hợp.
Dẫu cho hắn chẳng hề muốn lưu lại bất kỳ ấn ký nào thuộc về mình trên cơ thể của Vệ Hoàn nhưng điểm sáng nhỏ nhoi này lại vừa vặn phù hợp.
Dễ thương như cậu vậy.
“Em nghĩ là nếu đã tìm được rồi thì cứ đọc thử xem sao… Đọc một hồi em phát hiện trên đó có một vài thuật pháp.
Nhìn thấy thuật pháp mới thì muốn thử nghiệm cũng là bình thường mà nhưng ở trển toàn viết về mấy cái như chuyển dời cảm giác đồ đó nên em đâu có dám tùy tiện thử nghiệm.” Nói đến đây Vệ Hoàn đột nhiên lấy lại tự tin, “Em nghi ngờ có căn cứ rằng hồi trước thầy thử nghiệm linh tinh nên mới chuyển dời cảm giác đau của em qua đúng không?”
Chất vấn người ta xong Vệ Hoàn liền hối hận.
Sao cậu có thể nói chuyện với huấn luyện viên kiểu đó được vậy trời? Bộ chán sống rồi chắc?
Nào ngờ Vân Vĩnh Trú chỉ tựa lưng vào ghế sofa phía sau, trên mặt dường như còn mang theo ý cười, “Em nói gì cũng đúng.”
Hình như cậu ấy lại cười.
Đúng không nhỉ hay là cậu do nhìn nhầm rồi?
Tim Vệ Hoàn đập thình thịch, trong lúc nhất thời tâm trí như bị thứ gì đó làm cho trống rỗng.
Cậu lấy lại tinh thần, cố gắng nhớ những lời mình nói khi nãy, nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra, “Ủa em nói tới đâu rồi nhỉ…”
“Em nói em không dám tùy tiện thử.” Vân Vĩnh Trú tốt bụng nhắc nhở.
“Ờ ha, đúng gòi, quá chuẩn luôn.” Vệ Hoàn lắc lắc ngón trỏ, “Không sai, em không dám thử mấy cái thuật pháp khác tại sợ lỡ đâu dẫn tới hậu quả không thể vãn hồi nào đó thì em trở thành tội nhân thiên cổ mất thế nên em mới thử dùng thuật truyền tâm.
Em thấy cái này có vẻ khá là vô hại.
Sau đó em dựa theo những gì mà cuốn sổ kia ghi chú, rồi…”
Vân Vĩnh Trú lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn cậu chăm chú.
Ý thức được việc này, Vệ Hoàn chẳng cách nào tập trung lực chú ý được nữa, “Rồi thành thế này đây, haha.” Cậu cười gượng gạo, nhặt cuốn sổ trên mặt đất lên đưa tới trước mặt Vân Vĩnh Trú, “Không tin thì thầy nhìn đi nè, em đều làm theo lời trên này viết hết đó.”
Nhưng Vân Vĩnh Trú không vươn tay ra nhận.
“Tôi không thể chạm được.”
“Là sao ạ?” Vừa mới thắc mắc xong, Vệ Hoàn liền thấy Vân Vĩnh Trú nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài chạm vào quyển sách kia.
Cũng chẳng biết vì sao, bàn tay kia giống hệt như ảo ảnh, từ từ lướt xuyên qua trang sách dày cộm, tiếp tục tiến về phía trước, rồi lại tiến thêm chút nữa, mãi đến khi bắt được bàn tay cầm sách của Vệ Hoàn.
“Em nhìn đi.”
Đôi đồng tử màu hổ phách lấp lánh bụi sao sáng ngời, tựa như dòng sông đèn Khổng Minh chảy ngang qua trời đêm mùa hạ ngày lễ tế Sơn Hải năm ấy.
“Tôi chỉ có thể chạm vào em mà thôi.”
Lại bị bắt được rồi.
Không biết có phải bởi vì đối phương là Kim Ô hay không, Vệ Hoàn cứ có cảm giác phần da thịt bị hắn nắm lấy kia bỗng trở nên nóng rẫy, nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng truyền đến khiến cậu thấp thỏm lo âu.
Thị phạm xong, Vân Vĩnh Trú thả tay cậu ra.
Vệ Hoàn ngẩn ngơ rụt tay về, “Em biết rồi, hóa ra là thế, cao cấp ghê luôn ta ơi.
Mà khoan đã, tác giả cuốn sổ này bị gì vậy, ông ấy phải chú thích thêm mấy dòng nữa chứ, thiếu quá trời chi tiết luôn.
Ít nhất thì phải viết sẽ nhìn được gì, rồi lại có thể chạm được gì, vân vân…”
“Đúng thế.”
Trong quá khứ, Vân Vĩnh Trú vẫn luôn giữ im lặng, Vệ Hoàn đã quen tự lẩm bẩm một mình.
Bây giờ bỗng nhiên hắn bắt đầu đáp lời lại khiến Vệ Hoàn cảm thấy mất tự nhiên.
Dường như đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cậu ấy.
“Huấn luyện viên Vân, sao dạo này em không thấy thầy xuất hiện vậy?”
Thắc mắc này đã dằm trong lòng cậu lâu lắm rồi, Vệ Hoàn cảm thấy nếu mình không nhân dịp này để hỏi thì chắc chắn chẳng thể ngủ yên.
Nghe lời cậu hỏi, ánh mắt Vân Vĩnh Trú thay đổi rõ rệt.
Chút cảm xúc vui sướng khi nãy bay biến đi mất, hình như hắn không quá muốn trả lời, “Xin nghỉ, nghỉ ngơi vài hôm.”
“Thật ạ?” Vệ Hoàn dùng nụ cười để xoa dịu bầu không khí, “Ờm gì ta, lúc thầy không ở trường có nhiều chuyện xảy ra lắm luôn á, nào là kiểm tra sức khỏe, nào là phân đội, bận đến mức xoay mòng mòng luôn.
À phải rồi, thầy biết hôm thi mô phỏng em chung đội với ai không? Em kể thầy nghe nhá…”
“Tôi biết.” Vân Vĩnh Trú thản nhiên tiếp lời, “Em cùng đội với Dương Linh và Cảnh Vân, đối chiến với Yến Sơn Nguyệt, Triệu Tinh Kiên và một cậu nhóc thuộc Học viện Gia Hủy.
Biểu hiện của em vô cùng xuất sắc, tôi đều xem hết rồi.”
Không chỉ xem một lần.
Rõ ràng những lời này do một huấn luyện viên nói ra là hết sức bình thường nhưng Vệ Hoàn lại cảm thấy nó rất đặc biệt còn đặc biệt ở nơi nào thì cậu chẳng hề phân biệt được.
Tâm tình vui lên một cách lạ thường, tựa như những que kẹo bông gòn không ngừng xoay tròn bên lề đường, cuối cùng được lớp kẹo bông xốp mềm bao phủ.
Dù sao thì có thể được đối thủ mà ngày xưa mình muốn đánh bại nhất công nhận luôn là một việc đáng để vui mừng.
“Vậy khi nào thầy mới quay lại dọ?” Vừa hỏi thành tiếng Vệ Hoàn đã vội hối hận.
Sao trông cậu cứ như một đứa trẻ thích bám dính lấy người lớn không ngừng không nghỉ vậy, “Ý của em là, hôm phân đội Chuẩn bị chiến đấu thầy sẽ đến chứ? Hồi trước em nghe người ta bảo rằng việc phân đội đều do huấn luyện viên thực chiến đảm nhiệm.
Ở Viêm Toại thì chắc là thầy nhỉ.”
Vân Vĩnh Trú cúi đầu nhìn bàn tay mình, trong lòng bàn tay hắn ngưng kết ra một ngọn lửa yếu ớt.
Hắn siết chặt nắm tay, ngọn lửa biến mất.
“Em muốn tôi quay về không?”
Vệ Hoàn không biết mình nên nói như nào cho phải.
Từ khi sống lại đến giờ cậu cứ cảm giác rằng có người khác sống trong cơ thể mình, lao nhao nói ra mấy lời không nên nói.
Ví như muốn gặp hắn, muốn để hắn nhìn thấy bản thân, muốn hắn trở về.
Những thứ đó nào phải mong muốn của cậu, thật sự không phải do cậu muốn.
Không phải thật ư…
Số lần nó xuất hiện quá nhiều, nhiều đến mức chính cậu cũng sinh lòng hoài nghi.
Sự im lặng kéo dài, đợi đến khi cậu phản ứng lại, Vân Vĩnh Trú đã tháo mắt kính xuống, nằm nhoài lên bàn trà pha lê ở bên không gian của mình, chẳng nói lấy câu nào.
Dường như tâm trạng của hắn không được ổn cho lắm.
Vệ Hoàn ngồi dưới đất, nhích người đi vài cen, tới gần hắn hơn một tí.
Sau đó, cậu duỗi tay vuốt ve phần tóc sau gáy hắn.
“Huấn luyện viên Vân, thầy bị ốm rồi ạ?” Ngón tay cậu khẽ khàng di chuyển giữa những lọn tóc mềm mại, “Nếu thầy bị ốm thì cứ nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa đi.
Dù sao thì Học viện của chúng ta cũng có rất nhiều huấn luyện viên mà, vắng một mình thầy hẳn cũng không sao đâu.”
Được cậu chạm vào như thế, Vân Vĩnh Trú chợt thấy an tâm vô cùng.
Người này quá đỗi đáng sợ.
Rõ ràng cái gì cũng không hiểu nhưng lại hết lần này đến lần khác mang sự dịu dàng của mình ra đặt trước mặt hắn, để cho hắn xem, để cho hắn chạm vào, làm cho hắn sinh ra ảo giác rằng đó vốn là thứ thuộc về mình.
Hệt như vũng lầy khoác lớp ngụy trang hình đám mây, lấp lóe ánh hào quang phấn hồng tươi đẹp, dụ dỗ hắn bước vào.
Nhưng đầm lầy cuối cùng vẫn là đầm lầy.
Hắn biết rõ, biết rất rõ ràng, vậy mà một lần lỡ bước, sa chân tận mấy năm ròng.
“Em nên quay về rồi.” Vân Vĩnh Trú vẫn vùi đầu xuống chứ chẳng chịu ngẩng lên, “Mặc dù thư viện không giới hạn thời gian nhưng tôi nhớ ký túc xá có gác cổng đấy.
Em chỉ còn 15 phút để trở về thôi.”
Vệ Hoàn ngơ ngác rụt tay lại.
“Việc này thì thầy không cần phải bận tâm đâu.
Ký túc xá sinh viên có giờ giới nghiêm thì em sẽ đi…”
“Đi đâu?” Vân Vĩnh Trú đột ngột ngẩng đầu, vẻ khó chịu trên mặt quá mức rõ ràng, “Đến Thượng Thiện?”
“Thượng Thiện thì liên quan gì?” Vệ Hoàn chẳng hiểu ra sao, “Ý em là em sẽ ngủ trên sofa ở thư viện, với cả trong trường có quá trời khu nghỉ ngơi luôn mà, có gì để sợ chớ.”
Dù sao hồi trước cũng đâu phải chưa từng qua đêm bên ngoài.
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng.
Hắn cảm thấy mỗi lần mình ở bên cạnh Vệ Hoàn thì lại đột ngột biến thành tên nhóc cứng đầu mới mười mấy, hai mươi tuổi cái gì cũng không biết của năm ấy, chẳng cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân.
Vệ Hoàn cũng thấy khó hiểu, vì sao Vân Vĩnh Trú không muốn để cậu đến Thượng Thiện? Chẳng lẽ có liên quan đến Tô Bất Dự?
Hai người bọn họ thật sự có thù oán với nhau à? Vệ Hoàn cẩn thận nhớ lại, hình như mỗi lần hai người kia ở cạnh nhau thì đều không nói với nhau được câu nào, dáng vẻ cực kỳ căng thẳng.
Nhẽ nào…
Cậu nghĩ đến một trường hợp rất đáng sợ.
Chắc không phải Vân Vĩnh Trú thích Tô Bất Dự đấy chứ.
“Em đang nghĩ gì đấy, tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi kìa.”
Nghe thấy giọng nói của Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn hoảng sợ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Hở? Không có, không có gì.
Em không có nghĩ gì hết.”
Không không không, chắc không phải vậy đâu.
Nhìn kiểu gì cũng thấy hai người chẳng hợp tí nào.
Tuy rằng năm ấy cp của hai người bọn họ cũng rất nổi tiếng ở Sơn Hải, cái gì mà tổ hợp tương ái tương sát, như nước với lửa,…
Vân Vĩnh Trú cúi đầu, thoáng xem giờ, “Em không thể về được nữa rồi.”
Vệ Hoàn cũng nhìn qua, “Đúng nhỉ.”
“Đến ký túc xá của tôi nghỉ ngơi đi.”
“Hở?” Vệ Hoàn hơi khó xử, “Em… em không vào trỏng được mà.”
“Có thể.” Vân Vĩnh Trú giải quyết xong mọi việc, “Tôi vừa dặn dò rồi, em cứ trực tiếp đến đó là được.”
Hắn đã nói thế thì Vệ Hoàn không còn đường nào để từ chối.
Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên ngủ ở ký túc xá của hắn, chẳng có gì để ngại ngùng cả.
Cậu dạ một tiếng, “Vậy em ở đây đọc sách thêm lúc nữa.” Nói đoạn cậu lại do dự hỏi, “Ờ gì ta, thầy có biết làm sao để tắt truyền tâm không ạ? Trên này không có ghi.”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi kết nối được.” Vân Vĩnh Trú đeo kính mắt lên, khẽ híp mắt, dường như đang tự hỏi, “Nếu em biết cách kết nối nó thì trên mặt lý thuyết em cũng phải biết cách ngắt nó chứ.”
Vệ Hoàn nghẹn lời.
Sao cứ có cảm giác Vân Vĩnh Trú lắm lời hơn hồi trước ý nhỉ.
Nhắc đến việc vì sao có thể kết nối được, cậu bỗng cảm thấy chột dạ.
Đành phải vừa giả bộ lật sách vừa thầm đọc trong lòng— Tôi không muốn gặp cậu, tôi không muốn gặp cậu nữa.
Tôi thật sự không muốn gặp cậu mà.
Ngẩng đầu lên, Vân Vĩnh Trú vẫn ngồi ngay ấy.
Không có tác dụng rồi.
Đồ lừa đảo.
Vân Vĩnh Trú dùng tay chống cằm, nhìn thẳng vào cậu, “Ngắt không được?”
Vệ Hoàn dạ một tiếng, “Huấn luyện viên Vân, nếu thầy không chê em phiền thì cứ tạm thời tiếp tục thế này được không ạ? Trong lúc nhất thời em cũng không tìm được cách tắt nó đi.
Em xin cam đoan lần sau sẽ không tùy tiện mở cái này ra nữa.”
“Không sao đâu.”
Vệ Hoàn dời tầm mắt về lại cuốn sổ, hình như cậu có rất ít cơ hội yên lặng ở riêng với Vân Vĩnh Trú.
Thời kỳ bọn họ vẫn còn là sinh viên, ngoại trừ lúc lên lớp và làm nhiệm vụ ra thì thường ngày căn bản chẳng gặp được nhau.
Mỗi khi chạm mặt Vân Vĩnh Trú thì hắn đều chỉ cô đơn một mình.
Một mình lặng lẽ bước đi, ăn cơm rồi quay về ký túc xá.
Lúc ấy cậu rất tò mò Vân Vĩnh Trú không cảm thấy cô đơn ư?
Ngay khi cậu cúi đầu đọc sách, Vân Vĩnh Trú cũng lẳng lặng ngắm nhìn cậu.
Khoảng thời gian này đối với hắn mà nói thì quá quý giá.
Cho dù mình bị căn phòng này giam cầm nhưng chỉ cần có thể nhìn cậu tự do tự tại làm những gì cậu thích, Vân Vĩnh Trú đã hạnh phúc lắm rồi.
Hắn chẳng cách nào nhớ nổi mình bắt đầu nảy sinh những cảm xúc khác thường với cậu từ khi nào.
Nhưng hắn biết rõ một điều rằng, từ trước tới giờ bản thân hắn vẫn luôn ngưỡng mộ Vệ Hoàn.
Hắn yêu khí phách thiếu niên của cậu, yêu ánh hào quang rực rỡ tỏa ra trên cơ thể ấy, yêu nét ngang tàng ngạo nghễ chẳng hề lung lay.
Và yêu cả sự tự do không thuộc về ai nữa.
Vệ Hoàn cúi đầu, tầm mắt lơ đãng lướt giữa những trang sách.
Giải thích về huyết khế chẳng còn dư lại bao nhiêu, phía sau chỉ còn một mục— Năng lực cảm ứng.
[Khi hai bên của huyết khế có liên kết với nhau, vào thời khắc nguy cấp họ có thể cảm ứng được bên còn lại đang gặp nguy hiểm.]
Vậy nên đây là lý do tại sao Vân Vĩnh Trú luôn có thể đến cứu cậu đầu tiên ư?
Trước đây không phải cậu chưa từng hỏi Vân Vĩnh Trú, hỏi hắn có phải cậu cũng có thể cảm ứng được hắn hay không nhưng đáp án cậu nhận được lúc đó là phủ định.
Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của mình.
Dẫu sao thì huyết khế cũng chẳng thể giải trừ, so với việc để một bên đơn phương tương thông, chi bằng cậu cũng lập khế ước một lần.
Như thế cậu có thể nhét chìa khóa của bản thân vào tay hắn rồi.
Đôi mắt dán chặt lên trang sách, phía trên viết rằng [Khi lập huyết khế cần đọc thầm tâm quyết, dùng máu tươi vẽ gia văn lên cơ thể đối tượng lập khế ước.]
Gia văn…
Nhưng nếu thật sự vẽ gia văn liệu hắn có nhận ra thân phận của mình hay không? Yêu văn của cậu cũng sẽ ghi dấu lên người Vân Vĩnh Trú à? Không đúng, không đúng, bây giờ đến thân thể cậu còn không có yêu văn thì làm sao có thể xuất hiện trên người Vân Vĩnh Trú được.
Thầm xoắn xuýt hồi lâu, Vệ Hoàn nói, “Huấn luyện viên Vân ơi, thầy có thể duỗi tay qua đây không ạ?”
Nào ngờ Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào đã vươn tay về phía cậu, lòng bàn tay hướng lên trên.
“Còn nữa, thầy có thể nhắm mắt lại không? Chỉ một lát thôi, em bảo đảm đó.”
Vân Vĩnh Trú khẽ nhíu mày.
“Thầy yên tâm nào, em sẽ không làm chuyện xấu đâu.
Yên tâm, yên tâm đi mà.” Vệ Hoàn nắm lấy tay hắn, ít nhiều gì vẫn sợ hắn nhìn thấy.
Băn khoăn trong chốc lát, mông xoay nửa vòng trên mặt đất rồi lại nhích lại gần thêm tí nữa, quay lưng với Vân Vĩnh Trú, túm chặt tay hắn, ‘Ai nhìn lén người đó là chó.”
Thấy cậu như vậy, khóe môi Vân Vĩnh Trú cong lên, nở nụ cười sau lưng cậu.
Tấm lưng cậu cách mình gần đến thế, chỉ cần gần thêm chút nữa thôi là có thể ôm lấy cậu từ đằng sau rồi.
Đôi mắt Vệ Hoàn nhìn chăm chú vào cuốn sổ tay được đặt trên đùi.
Quang nhận dưới sự điều khiển của cậu lén lút dừng trên đầu ngón tay cậu, cắt ngang một đường.
Đau chết đi được, hôm nay lấy máu hoài à.
Cậu vừa nhanh chóng vẽ Cửu Chuyển Phong Văn tổ truyền của nhà mình lên lòng bàn tay Vân Vĩnh Trú, vừa sợ hắn nhận ra bản thân mặc dù Vệ Hoàn chưa bao giờ nghĩ rằng Vân Vĩnh Trú có thể nhớ rõ hình dáng yêu văn của cậu.
Cậu bắt đầu đọc thầm tâm quyết.
Nhất định phải thành công nha.
Một thoáng trôi qua, căn phòng thủy tinh trên tầng cao chất tỏa ra luồng ánh sáng mãnh liệt, cậu cảm thấy cơ thể mình bị một đợt yêu lực khổng lồ mạnh mẽ tác động.
Còn chưa kịp suy nghĩ, ý thức đã bị đánh tan.
Thân thể Vệ Hoàn mềm nhũn, ngã người ra sau, cứ thế rơi vào vòng tay Vân Vĩnh Trú.
Rõ ràng đã từng có kinh nghiệm một lần rồi nhưng vẫn vì cái gọi là công bằng mà làm như thế.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Hắn nhớ tới rất lâu trước đây, sau khi bọn họ hợp tác với một tiểu đội khác hoàn thành nhiệm vụ, mười mấy người tụ tập cùng nhau ăn uống.
Vệ Hoàn, người có tính cách cởi mở luôn là tâm điểm giữa đám đông, tất cả mọi người đều lấy cậu ra làm trò đùa thế nhưng cậu chưa từng tức giận lấy một lần.
Mọi người ai cũng uống lên ít rượu, bắt đầu tám nhảm chẳng chút kiêng dè.
Có mấy bạn học có quan hệ khá tốt với Vệ Hoàn hỏi cậu có thích người nào chưa.
Vệ Hoàn thẳng thắn phủ nhận nhưng không ai tin.
“Lớn đến từng này rồi sao có thể chưa từng thích cô gái nào được chứ? Con gái xinh đẹp ở Sơn Hải nhiều như mây, nào là Giả Hủy rồi lại Thượng Thiện, người sau còn đẹp hơn người trước!”
Trong đám người chỉ có mỗi hắn là im lặng nhất nhưng im lặng cũng không ngăn được sự quan tâm.
“Chẳng lẽ Vệ Cửu thích con trai! Hahahahaha!”
Hắn nhớ rõ lúc ấy Vệ Hoàn tóm lấy thứ gì đó trên bàn rồi đập người kia, vừa đập vừa cười, “Con mẹ nó mày mới thích đàn ông ý.
Nhà tao đơn truyền chín đời rồi, giờ vẫn đang chờ tao sinh con nối dõi đó!”
“Nhà mày không phải cư ngụ ở Bắc Cực Thiên Quỹ à? Nói không chừng là gay kín(*) thật haha haha.”
(*)
Dương Thăng vốn đang nhai đồ ăn cũng chen vào bổ đao, “Vệ Hoàn là cái thằng cuồng sắc đẹp, chỉ cần đẹp là nó chịu hết đấy.”
“Cút đê.” Vệ Hoàn dồn sức đẩy anh.
Cậu uống rượu quá nhanh nên có hơi choáng váng, lúc nói chuyện cũng không mấy rành mạch, “Đẹp là một chuyện nhưng tao thật sự không thích đàn ông.
Ờm thì tao không hề bài xích nha, tao ủng hộ tất cả mọi người theo đuổi tình yêu!” Cậu lập tức nâng ly của mình lên, uống cạn cả ly rượu.
Uống xong cậu lại bắt đầu cười ngây ngô, “Nhưng tao vẫn là bé con mà, mẹ tao không cho tao yêu sớm~”
Vân Vĩnh Trú yên lặng nhìn cậu, lắc lắc ly rượu của bản thân.
Vì sao cứ phải là cậu ấy?
Vì cớ gì lại là mình.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Lúc này đây, khi nhìn thấy Vệ Hoàn ngất lịm đi trong lòng mình, tâm tình Vân Vĩnh Trú trở nên phức tạp.
Hắn biết chính mình ích kỷ, vốn đã đoán được cậu muốn lập huyết khế cũng có thể ngăn cản kịp thời.
Vậy mà vào giây phút Vệ Hoàn nắm lấy tay hắn, hắn chẳng thể tự hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa.
Hắn trở nên ấu trĩ, rối loạn bởi lẽ người này là người mà mình đã thầm thương trộm nhớ rất nhiều năm rồi.
Chỉ cần thu hoạch được chút hồi đáp từ trên người cậu thôi, hắn cũng có thể vui vẻ đến mức tư duy cũng trở nên chậm chạp.
Dẫu cho hắn biết rằng Vệ Hoàn vẫn luôn tốt bụng như vậy.
Cậu có đối xử tốt với mình cũng chẳng phải bởi vì mình đặc biệt.
Hắn vươn tay ôm lấy Vệ Hoàn từ đằng sau, mặc dù bị ngăn cách bởi hai chiều không gian chẳng biết xa nhau bao nhiêu nhưng xúc cảm khi chạm vào từng tấc da thịt đều là chân thật.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp thấm qua làn da và cả phần gáy mềm mại của cậu.
Thoáng thấy vết máu trong lòng bàn tay từ từ biến mất, cuối cùng hóa thành một điểm sáng màu lam nho nhỏ, mặt mày Vân Vĩnh Trú trở nên dịu dàng tựa như ngọn gió ấm về đêm.
“Bé ngốc.”
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Vệ Hoàn bị Dương Linh đánh thức.
Cậu có cảm giác dường như mình đã mơ một giấc mơ rất dài nhưng nội dung trong mơ đã vội tan biến khi cậu mở mắt.
Cậu chỉ nhớ rõ trong giấc chiêm bao mình đã làm tổ trong vòng tay ai đó.
Ngoài kia cơn gió không ngừng rít gào còn cậu lại được bao bọc cẩn thận, như thể quấn mình trong một lớp kén ấm áp.
“Nhân loại ngu ngốc, nhanh lên coi.
Buồn ngủ thì về ký túc xá mà ngủ!”
Vệ Hoàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Sao cậu lại ở đây…”
“Có người bảo tui tới gọi cậu về.
Đứng dậy mau.” Dương Linh nhìn quyển sách Vệ Hoàn ôm vào lòng, em cầm lên định mở ra xem, “Đây là gì dọ? Ủa sao mở không được?”
“Không có gì, chỉ là một cuốn sổ ghi chép mà thôi.” Vệ Hoàn dụi mắt, bò lên thang, đặt cuốn sách về vị trí cũ.
Truyền tâm kết thúc rồi ư?
Cậu giẫm lên bậc thang, nhỏ giọng gọi tên Vân Vĩnh Trú nhưng không nhận lại được lời hồi đáp nào.
“Cậu lẩm bẩm lầm bầm cái gì đấy!” Dương Linh rút một túi giấy kraft ra khỏi ba lô, nhét vào trong tay Vệ Hoàn.
Vẫn còn nóng hôi hổi.
“Cái gì vậy?”
“Đồ cậu ăn mà không chết.”
Cô nhóc này quả là không biết cách nói chuyện, chẳng qua vẫn rất ân cần.
Vệ Hoàn vừa đi vừa lôi một cái bánh sừng bò ra nhét vào miệng, mơ hồ hỏi, “Sao cậu vào được thế?”
“Đánh tiếng trước rồi.”
Chậc, em gái của công nhân viên chức quả nhiên khác biệt hẳn.
Mà Vệ Hoàn cũng chẳng chịu nghĩ xem vì sao Dương Linh biết mình ở đây, một bên gặm bánh mì, một bên rời khỏi thư viện trở về Viêm Toại chung với em.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)
Từ sau trận chiến mô phỏng, thái độ của bạn học cùng lớp đối với Vệ Hoàn hoàn toàn không giống ngày trước.
Ban đầu chẳng được mấy người thật sự coi cậu là một thành viên của lớp nhưng đến hiện tại mọi người không thể không thừa nhận bạn học này ngoại trừ chủng tộc thì không khác mình bao nhiêu, thậm chí còn tài giỏi hơn rất nhiều.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là ở tòa Bất Ngữ, tất cả sinh viên đồng loạt thu dọn đồ đạc để di chuyển qua đó.
Tiết học này gọi là tiết thiền định, được dùng để cho sinh viên có thời gian tiến hành thiền định và suy ngẫm lại những gì đã qua.
Miễn bàn đến việc suy ngẫm, giờ chỉ cần yên tĩnh là tâm trí Vệ Hoàn lại nhớ thương những gì đã xảy ra vào đêm qua.
Cậu muốn biết liệu khế ước mình lập với Vân Vĩnh Trú có thành công hay không.
Nếu có thì hẳn phải xuất hiện phản ứng gì đó mới đúng chứ? Trong lúc xuất thần cậu vô ý chạm vào chiếc nhẫn trên ngón giữa, màn hình 3D lập tức hiện lên trước mặt cậu, là bộ sưu tập ảnh trong máy.
Giảng viên không có ở đây, Vệ Hoàn định bụng lén lút tắt đi rồi coi như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng ta vừa nâng lên đã bị Dương Linh ngồi bên cạnh tóm lấy, che chiếc nhẫn trên ngón giữa của cậu lại.
Đôi mắt hạnh mở to, biểu cảm [Tui bắt được cậu rồi nhá] cực kỳ khoa trương.
Vệ Hoàn lo sợ giảng viên quay lại, lập tức bĩu môi ra vẻ oan ức, còn một tay khác thì khép lại, không ngừng van xin.
Dương Linh chẳng buồn để ý.
Duỗi tay còn lại viết lên vở, [Cậu dùng điện thoại trong giờ học, tui phải mách giảng viên.]
Đậu mà, mắc cái gì xung quanh cậu có quá trời shota với loli sở hữu sức lực kỳ lạ vậy? Vệ Hoàn có cố rút thế nào cũng rút không ra nên đành cười cầu hòa, dùng khẩu ngữ nói với Dương Linh, [Xin cô đó cô cả à, con chỉ bất cẩn thôi mà.]
Dương Linh giương cao cằm, nếu em là bé hồ ly chắc bây giờ đuôi đã vểnh lên tận trời luôn rồi.
Vệ Hoàn chỉ mới nghĩ tới thôi, ai mà ngờ thật sự ngay lúc này vừa vặn xuất hiện một hồ ly cơ chứ.
Cậu cứ thế trơ mắt nhìn tay trái của mình bị Hồ Hỏa màu lam khống chế, kéo đến trước mục ảnh trên màn hình, quẹt một cái.
Vệ Hoàn trưng ra biểu cảm cậu đùa đấy à rồi quay ra nhìn Yến Sơn Nguyệt đang đứng sau lưng mình.
Ủa alo, hai bây đang chơi trò vợ chồng đánh đôi à?
Nào ngờ tầm mắt của Yến Sơn Nguyệt chỉ dán chặt vào album của Vệ Hoàn.
Lúc dừng ở tấm ảnh nào đó, đôi mày cô khẽ nhíu lại.
Vệ Hoàn quay đầu nhìn, là ảnh chụp màn hình từ lần gọi video trước đó với Thanh Hòa, bên trên có yêu văn được lưu lại sau khi anh ta bị nuôi nhốt.
Quả nhiên!
“Cậu biết yêu văn này đúng không?!”
Dương Linh hoảng hồn, nhanh chóng bịt kín miệng Vệ Hoàn.
Tiếc thay, đã chậm mất rồi.
Lúc Vệ Hoàn bị quái vật khổng lồ trong bức bích họa xách đi còn bất chấp tất cả hét lên, “Chị đại Sơn Nguyệt ới nhớ chờ tui trở lại đó! Tui có chuyện muốn hỏi cậu! Cứu bé cái đê! Lần này thật sự cần cứu bé á!”.