Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 38: 38: Giao Dịch Công Bằng





Những ngày sau đó Vệ Hoàn vẫn tiếp tục giữ liên lạc với A Tổ kèm theo hy vọng có thể thu hoạch được thêm nhiều tin tức về thân xác nhân loại này từ cậu ta.

Suy cho cùng thì manh mối này dường như là manh mối tương đối dễ lần mò được đường ra.
“Có điều nếu cứ tìm theo bức ảnh này thì rất khó khăn.” A Tổ không thể giải thích rõ ràng nên đành phải chạy qua phòng khác tìm Thanh Hòa.

Thanh Hòa vẫn chơi game như lần trước, chẳng buồn quay qua nhìn cậu ta, vừa giơ tay cầm chơi game vừa nói to, “Đợi tí đê, chờ tôi chơi hết ván rồi mấy cậu nói.”
Vệ Hoàn cứ thế đứng nhìn anh ta thông qua màn hình, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Rõ ràng không phải là người cậu từng gặp nhưng vì sao lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt đến vậy?
Chờ trò chơi kết thúc, Thanh Hòa quay ghế lại, ngẩng đầu đối diện với màn hình, “Muốn hỏi gì?”
A Tổ đẩy người anh ta bằng khuỷu tay, “Cậu không thể tháo cái bịt mắt của mình xuống à?”
“Hửm…” Khóe môi Thanh Hòa nhếch lên, “Còn không phải là do tôi lo sẽ dọa cậu ta sợ à?”
“Không sao đâu, A Hằng không phải người như thế.”
“Ok ok ok.” Trên màn hình, Thanh Hòa gỡ băng bịt mắt của mình xuống, cào cào đầu tóc của mình, lần đầu tiên dùng gương mặt hoàn chỉnh đối diện với màn ảnh.
Vệ Hoàn chợt sững người.
Khuôn mặt của Thanh Hòa bị bao phủ bởi yêu văn màu lam kéo dài từ phần trán bên phải đến tận mắt.
Cậu thật sự từng gặp anh ta.
Một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu, năm ấy Vệ Hoàn ôm quả bóng rổ đi ngang qua rìa kết giới Côn Luân Hư quả thật đã từng gặp thoáng qua cậu thiếu niên nhân loại bị yêu chủ đuổi ra khỏi cổng.
Trước giờ Vệ Hoàn chưa từng tin vào mấy thứ như duyên phận hay tâm linh nhưng đầu tiên là gặp được bé trai mình cứu ở hẻm núi biên cảnh, tiếp đó lại đến thiếu niên bị trục xuất khỏi biên giới mà mình đã từng gặp gỡ.

Những tình huống trùng hợp cứ liên tiếp bày ra trước mặt cậu khiến cậu không thể không tin.
Thanh Hòa trời sinh sở hữu một đôi mắt phượng hơi xếch lên, kết hợp với mảng yêu văn kia tạo ra cảm giác xinh đẹp kỳ lạ.
“Cậu nhìn đi, vậy mà dám nói cậu ta không sợ.” Thanh Hòa chỉ vào Vệ Hoàn nở nụ cười, sau đó tìm mặt nạ nửa mặt màu đen được đặt trên bàn của mình, che khuất đôi mắt bị yêu văn chiếm đoạt.

Anh ta xoay người lại, gõ mấy cái lên bàn phím máy tính, trên màn hình 3D xuất hiện tài liệu mới.
“Tôi đã dùng một vài phương pháp chẳng mấy quang minh chính đại để tiến hành việc lần theo dấu vết trên mạng.” Thanh Hòa dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh lại, “Cậu phải biết rằng chỉ cần một người thật sự tồn tại thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Tất nhiên người đứng ở phái đối lập chúng ta cũng hiểu rõ điều này cho nên bọn họ mới phải chi ra một lượng tiền và nhân công lớn để xóa bỏ dấu vết tồn tại của người này.

Có điều…”
Chẳng đợi Thanh Hòa nói tiếp, Vệ Hoàn đã trả lời giúp anh ta, “Lúc xóa bỏ cũng sẽ để lại dấu vết.”
Nghe cậu nói như vậy, trong mắt Thanh Hòa hiện lên vẻ khen ngợi, “Nói không sai, xem ra cậu cũng không ngốc lắm.” Nói đoạn anh ta lại vòng về với đề tài cũ, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại nếu thí nghiệm nhân bản là do người của 137 làm thì không cần phải bàn cũng biết chắc chắn công việc thuộc giai đoạn đầu cũng là do bọn họ xử lý.

Tôi căn cứ vào tính toán thời gian để thu hẹp phạm vi, sau đó tiến hành lần theo dấu vết và loại trừ hành vi xóa bỏ dữ liệu của bọn họ.”
Vệ Hoàn lập tức tiếp lời, “Vậy là cậu tìm được rồi?”
“Tất nhiên vẫn chưa được.” Thanh Hòa cười rộ lên, “Nếu có thể dễ dàng như thế thì tôi đã mở viện nghiên cứu luôn rồi.


Chẳng qua vẫn có thu hoạch.”
Anh ta vừa thao tác vừa giải thích, “Hầu hết các chương trình truy tìm dấu vết của tôi đều đã tìm được đường xử lý dữ liệu, chỉ còn dư lại mấy cái bị đứt đoạn.”
Trong màn hình xuất hiện biểu đồ dạng lưới không ngừng phóng to dưới sự điều khiển của anh ta.

Trên đó đánh dấu thông tin của các cứ điểm và đơn vị của viện nghiên cứu, đa phần chúng đều là điểm sáng màu lục, chỉ có một số ít là điểm đỏ.
“Trong đó có 3 cái đều là cơ sở nghiên cứu về yêu khôi.

Thật ra cũng có thể lý giải được, loại nghiên cứu cực đoan cỡ này nhất định phải thường xuyên xoá sạch vết tích thậm chí còn phải mã hoá chúng, chẳng qua có 1 cái…”
Một điểm đỏ trên màn hình được phóng lớn lên.
“Tôi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào về cứ điểm này.

Tôi đã thử tất cả các phương pháp giải mã nhưng cái khu này như được khoác một tấm áo choàng tàng hình, không đường phá vỡ, cũng không thuộc về đơn vị nào dưới trướng 137 cả.”
Thế này khác gì với manh mối bị đứt đoạn?
Vệ Hoàn nhíu mày, “Ý của cậu là nghiên cứu viên hoặc bộ phận đảm nhiệm việc xóa bỏ thông tin về nhân loại này đang ở trong cứ điểm kia?”
Thanh Hòa nhún vai, “Chỉ là suy đoán mà thôi, lỡ đoán sai cũng đừng trách tôi.” Anh ta duỗi thẳng đôi chân dài, không ngừng xoay ghế dựa, “Tuy rằng thoạt nhìn như bị đứt đoạn tại đây, nhưng mà nói thật nhé, người sở hữu kỹ thuật mã hóa đỉnh cấp như thế này có tìm khắp Phàm Châu cũng chẳng được mấy người.

Nếu tìm theo phương hướng này chắc cũng không quá khó khăn.

Có điều chỉ dựa vào việc truy tìm dấu vết để lại trên internet thôi thì sẽ luôn gặp phải điểm dừng(*).”
(*)
Điểm dừng.
Thanh Hòa nhún vai, giả vờ bày ra biểu cảm xin lỗi, “Cho nên tôi chỉ làm được đến thế này thôi, những việc sau đó mấy người tự mình lo liệu đi.”
A Tổ nhìn sang Vệ Hoàn với vẻ tạ lỗi, còn Vệ Hoàn chỉ nở nụ cười, “Không sao hết.”
Cậu có thể hiểu được.

Đây không phải là một công việc dễ dàng, bây giờ rút tay vừa an toàn lại vừa đỡ tốn công.
Ở rất nhiều thời điểm, công nghệ là một pháp bảo thông dụng, nhưng cũng chỉ là “rất nhiều” thời điểm.
Đây cũng là lý do vì sao sinh viên Sơn Hải được huấn luyện để ứng phó với mọi loại tình huống chứ không phải chỉ biết dùng vũ lực mạnh mẽ để liều mạng.

Khi tất cả các con đường đều dẫn đến ngõ cụt, họ cần phải tự mình tìm kiếm thông tin chính xác mà họ cần thay vì dựa dẫm vào khoa học kỹ thuật xuất hiện ở khắp nơi như hiện nay.
Bởi vì lòng người mãi mãi là hệ thống có lực phòng ngự yếu ớt nhất.
Vệ Hoàn đột ngột nở nụ cười, cậu nhớ tới quãng thời gian đi học khi trước, giảng viên dạy môn Tình báo học đã từng dùng một cách diễn đạt khá miễn cưỡng.
“Em có biết không một hacker ưu tú không bao giờ chỉ nấp sau màn hình mà cần phải trở thành một gián điệp giỏi giang.”
Mỗi khi gặp được điểm dừng thì đó cũng là lúc cậu ta phải rời khỏi màn hình và vận dụng các kỹ năng để đùa giỡn lòng người.
Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ Hoàn ở bên kia màn hình rồi lại quay đầu đi, gõ bàn phím một cách thờ ơ như thể anh ta chẳng buồn để ý tới Vệ Hoàn.
A Tổ có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí cực kỳ lúng túng kia.


Ngay khi cậu ta còn đang phân vân phải hòa giải ra làm sao thì trên màn hình đột ngột hiện lên cuộc gọi mới.

Mặt cậu ta bây giờ như nhặt được của báu, “Xin lỗi A Hằng nha! Tôi có cuộc gọi mới.”
Vệ Hoàn cười cười, biểu cảm hiền hòa, “Không sao đâu, lần sau lại nói tiếp.”
Vệ Hoàn nhìn A Tổ mang theo màn hình 3D rời khỏi căn phòng, sau đó màn hình lập tức tắt ngúm mà nụ cười trên mặt cậu vẫn không hề tắt đi.

Cậu nhàm chán thầm đếm trong lòng.
Ba…
Hai…
Một.
Màn hình bỗng được kết nối, giống như những gì cậu dự đoán, người xuất hiện trước mặt cậu lúc này là Thanh Hòa.

Anh ta thay đổi vẻ mặt thân thiện dùng để ứng phó khi nãy, xé xuống tất cả các lớp mặt nạ.
“Đừng nói nhảm nữa.

Cuộc gọi của AI không thể giữ chân cậu ta được lâu đâu.”
Vệ Hoàn cười chế nhạo, “Hổng ấy cậu đổi thành giọng nữ tổng hợp nghe chắc ok hơn đó.”
Thanh Hòa nhìn chòng chọc vào Vệ Hoàn như thể bắt gặp được một món đồ thú vị khiến mình hưng phấn, ngay cả thân thể cũng nhào về trước, “Không đúng, cậu dựa vào đâu mà cảm thấy tôi chắc chắn sẽ giúp cậu.”
“Tôi nào có cảm thấy vậy đâu.” Vệ Hoàn cười rộ lên, trên mặt là vẻ tự tin mà đa phần nhân loại sống trong cái thời đại u ám này đã đánh rơi, “Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn cậu muốn hợp tác với tôi.”
Thanh Hòa nhìn cậu chăm chú, ý cười trên mặt dần biến mất, trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi có thể tham gia vào đó nhưng cậu phải đáp ứng một yêu cầu của tôi.”
Cho dù Vệ Hoàn vẫn chưa nghe xong những lời kế tiếp cũng đã nhanh chóng đoán được điều kiện của anh ta là gì.
Cậu chỉ là một nhân loại không có tổ chức, không có lai lịch gì nhưng lại sở hữu điểm khác biệt độc nhất.
Hiện tại cậu đang ở Sơn Hải, cậu có thể ra vào Yêu Vực.
“Cậu cần tôi giúp cậu tìm được người trung gian đã bán cậu cho yêu chủ lúc trước.” Trước khi Thanh Hòa kịp biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, Vệ Hoàn đã giải thích, “Tôi cũng điều tra cậu rồi thế nên cậu không cần phải phí thời gian để giải thích cặn kẽ nữa.

Người thông minh thì bàn về chuyện của người thông minh, cứ nói thẳng ra đi.”
Thanh Hòa tháo mặt nạ trên mặt mình xuống, nhướng mày, “Hay lắm, tôi thích người thẳng thắn.”
“Cậu giúp tôi báo thù, tôi tìm lại thân phận cho cậu.” Thanh Hòa cười nói, “Công bằng chứ?”
Khóe môi Vệ Hoàn cong lên, “Rất công bằng.”
Thật ra Vệ Hoàn cũng không hoàn toàn chắc chắn “mục tiêu báo thù” của Thanh Hoàn đang ở Yêu Vực mà cậu chỉ thử nói theo lời của anh ta mà thôi nhưng nào ngờ thật sự thử đúng hướng.

Xem ra không phải Thanh Hòa chưa từng điều tra, nếu đã xác định mục tiêu ở Yêu Vực thì độ khó cũng giảm đi không ít.
Manh mối lớn nhất trước mắt là yêu văn trên mặt Thanh Hòa.


Yêu quái ở Sơn Hải cực kỳ nhiều, nếu cứ tìm theo tuần tự thì chẳng khác chi mò kim đáy bể.

Phải chi diễn ra vào ba cái sự kiện lớn thì tốt biết bao.
Tốt nhất là lớn đến độ giúp cậu có thể nhìn thấy đủ chủng yêu trong cùng một lúc.
“Ê, tao nghe đồn trận chiến mô phỏng dành cho tân sinh hôm nay sắp bắt đầu rồi á.”
“Thật đấy à? Úi hóng vãi, méo cần phải đi học ~”
Phải ha.
Nghe lỏm cuộc trò chuyện của bạn học đi ngang qua, lòng Vệ Hoàn thầm vui vẻ.

Hôm trước còn đang lo nghĩ chẳng biết đến bao giờ mới có thể lấy được quyền hạn đi lên tầng cao nhất ở thư viện Sơn Hải mà không ngờ trận chiến mô phỏng lại tới nhanh đến thế.
Quả là đi mòn gót giày tìm không thấy, đến lúc đạt được chẳng tốn công.
Có điều ngẫm lại thì Vệ Hoàn không khỏi hơi lo lắng.
Hiện tại cậu chỉ là một tên nhân loại, có khả năng cao sẽ bị gạt ra khỏi đội Chuẩn bị chiến đấu.

Dù sao thì lập trường của cậu không thích hợp cho lắm, chiến lực thì gần như có thể bỏ qua.
“Mấy cô mấy cậu mau nâng cao tinh thần lại cho tôi, dỏng cái tai lên nghe cho kĩ lời tôi nói!” Tới giờ học, thầy chủ nhiệm lớp Hình Diễm lần lượt phân phát sổ tay hướng dẫn về trận chiến mô phỏng.

Mái tóc bốc cháy còn dữ dội hơn thường ngày, ông cất cao giọng nói.
Ông càng phấn khích, Vệ Hoàn càng không thể kìm nén được sự ủ rũ.
“Trận chiến mô phỏng lần này ảnh hưởng trực tiếp đến việc phân đội chuẩn bị chiến đấu của các em về sau.

Những huấn luyện viên có thâm niên của các học viện đều đến quan sát trận chiến, người của tổ nghiên cứu khoa học cũng sẽ tiến hành quan sát và phân tích dữ liệu trạng thái tinh thần và thân thể của các em.

Sau đó tổng hợp tất cả các khía cạnh rồi phân chia đội chuẩn bị chiến đấu cho từng người.”
Hình Diễm đặt công văn trong tay xuống bàn, “Đừng đợi đến lúc phân đội xong xuôi hết rồi nguyên đám mới chạy tới tìm tôi bảo thầy ơi em muốn đổi đội nhá.

Nghĩ thôi cũng đừng hòng nghĩ, phải tự thân thể hiện cho tốt vào.

Đứa nào khiến tôi mất mặt thì gánh không nổi hậu quả đâu.”
Chó ngốc Triệu Tinh Kiên cười thành tiếng, nói với giọng điệu quái gở, “Đứa nào có khả năng gây mất mặt nhất nhỉ ~”
Vệ Hoàn lập tức giơ tay, “Trả lời, Triệu Tinh Kiên.”
Mọi người cười nghiêng cười ngả.
“Mày!” Triệu Tinh Kiên tức giận xoay người lại, định bụng phóng lửa đốt người.

Nào ngờ ngọn lửa vừa bay đến giữa trời thì Yến Sơn Nguyệt vung tay lên, Hồ Hỏa màu lam khống chế ngọn lửa của Thiên Khuyển giữa không trung.
“Cửu Vĩ mày được lắm!” Triệu Tinh Kiên tức giận đến nỗi muốn đứng phắc dậy nhưng bị Hình Diễm ép phải ngồi thẳng lại, “Giữ lại tinh lực của các em, để dành nó để mang lên sàn đấu đi.” Nói đoạn, ông đi đến bên cạnh Vệ Hoàn, chống tay lên bàn cậu, ra lệnh với cả đám sinh viên, “Bây giờ, lập tức xuống lầu tập hợp cho tôi, chuẩn bị đến tòa Chiết Quăng(*) tham gia buổi kiểm tra sức khỏe.”
(*)
Dương Linh lẩm bẩm theo, “Tòa Chiết Quăng…”
“Cmn… lại phải đến tòa cụt tay.” Vệ Hoàn đang nhỏ giọng rầm rì thì bị Dương Linh hung dữ trừng mắt lườm một cái, “Cậu bảo ai cụt tay đấy hả?”
Vệ Hoàn nở nụ cười tràn ngập ham muốn sống sót, “Tui, là tui.”
Chờ mọi người lần lượt rời khỏi phòng học, Hình Diễm mới gõ mấy phát lên bàn Vệ Hoàn, “Em theo tôi qua đây.”
Toi rồi.


Chắc chắn là không cho phép mình tham gia.
Vệ Hoàn không ngừng tự thuyết phục mình trong lòng.
Đừng thất vọng, không cần thất vọng đâu.

Làm khán giả đứng trên khán đài dễ dàng tìm kiếm yêu văn của Thanh Hòa hơn.
Bỗng dưng cậu nhớ đến Vân Vĩnh Trú mà chẳng rõ rốt cuộc vì sao lại như vậy.
Vụ huyết khế… nếu thật sự không được nữa thì đành bỏ nó qua một bên thôi, chứ tạm thời vẫn chưa thể lấy được quyền hạn ở thư viện.
Hình Diễm đi thẳng đến ngã rẽ ở hành lang rồi đột ngột dừng lại.

Vệ Hoàn còn đang chìm trong nỗi lòng trăm mối ngổn ngang không kịp dừng bước chân nên đâm thẳng vào lưng thầy chủ nhiệm.
“Tôi không nói quanh nói co với em nữa, ban đầu Học viện không cho phép em tham gia thi đấu.”
Như trong dự liệu, Vệ Hoàn gật đầu nhưng rồi lại nghe được hai chữ ban đầu, cậu đột ngột ngẩng đầu lên, “Ban đầu??”
Hình Diễm đập đơn xin phép đang cầm trên tay vào ngực Vệ Hoàn, “Tôi làm đơn xin Học viện giúp em.”
Cậu nhận lấy tờ đơn rồi cúi đầu nhìn xuống, quả thật là đơn xin do Hình Diễm soạn thảo.

Điều khiến cậu bất ngờ nhất là chữ ký phía dưới lại thuộc về hiệu trưởng Bạch.
“Mới đầu Học viện không chấp nhận, họ cho rằng em không phù hợp với yêu cầu để được tuyển chọn vào đội Chuẩn bị chiến đấu nên không cần thiết phải tham gia vào kỳ thi mô phỏng, trái lại còn sẽ kéo thấp sức lực chiến đấu của đồng đội, ảnh hưởng đến biểu hiện của người khác.”
Hình Diễm khoanh hai tay trước ngực, “Tuy nhiên thằng nhóc nhà em cũng may mắn phết, Dương Linh với Yến Sơn Nguyệt làm nhiệm vụ thực tế cùng em đợt trước đều cố ý đến tìm tôi, hy vọng tôi có thể cho em tham gia.

Về phần tôi thì tôi cũng không mong trong lớp có bất kỳ sinh viên nào phải để lại tiếc nuối.”
“Chẳng qua cho dù thế thì các lãnh đạo Học viện vẫn không đồng ý.” Ông nhướng mày, “Tôi chỉ đành vượt cấp đi tìm hiệu trưởng thôi.

May mắn thay hiệu trường nhà chúng ta là một lãnh đạo thấu tình đạt lý.”
Ông có thể nhìn ra được giờ phút này Vệ Hoàn ngạc nhiên đến mức nào, vì thế ông vỗ lên bả vai cậu, “Ông ấy còn nhờ tôi chuyển lời cho em rằng cố lên nhé!”
Rõ ràng chỉ là một tờ đơn xin phép mỏng manh nhưng khi cầm trên tay, Vệ Hoàn lại cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.

Cậu luôn có thói quen dùng những trò đùa để che giấu hết thảy cảm xúc nhưng trong lúc nhất thời lại chẳng biết phải nói gì hay phải dùng biểu cảm như thế nào để đối mặt với nó, chỉ đành siết chặt tờ giấy, “Cảm ơn thầy.”
Hình Diễm đập mạnh lên cánh tay cậu, “Nếu em dám tuột xích giữa đường thì sau khi kết thúc thi đấu em nên tự giác lăn về lớp dọn đồ rồi phắng khỏi lớp 1 Chuẩn bị chiến đấu đi, không có gì để thương lượng nữa!”
Vệ Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Linh trốn sau tán lá cây phe phẩy cánh tay ở đằng xa.

Vào khoảnh khắc chạm mắt với Vệ Hoàn, em sợ tới mức rơi thẳng xuống dưới, vừa vặn được Yến Sơn Nguyệt đứng dưới tàng cây đón lấy.

Qua một hồi hoảng loạn, mặt người nằm trong lồng ngực chợt đỏ lên.
Trái tim như được thứ gì đó lấp đầy, căng tràn như một quả khinh khí cầu lung lay chực chờ bay lên tầng không.
Vệ Hoàn quay đầu sang nhìn Hình Diễm, nụ cười tràn ngập khí phách thiếu niên nở rộ trên mặt.
“Bảo đảm sẽ không khiến thầy mất mặt!”
꧁༺༒༻꧂
(*)Tác giả có lời muốn nói: Chú thích:
Chiết Quăng: có xuất xứ từ 《 Khổng Tùng Tử • Gia Ngôn 》: “Phu tam chiết quăng vì lương y.” (Tạm dịch: Bị gãy tay ba lần ắt sẽ thành thầy thuốc giỏi.) Sau này nghĩa của nó được mở rộng ra để chỉ lương y.
Chú thích thêm của editor: Câu trên là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa đen của nó là người ta sẽ biết cách tự chữa trị cho cánh tay khi đã bị gãy quá nhiều lần.

Nó được dùng để ẩn dụ cho việc có nhiều kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó và có khả năng đạt được những thành tựu xuất sắc..