Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 32: 32: Nhờ Gió Hôn Người





“Hình như…” Vệ Hoàn dán mắt vào từng động tĩnh bên ngoài, “Đã đi xa hết rồi, chúng ta chờ thêm lát nữa ha.” Dứt lời, cậu dời tầm mắt từ đường phố hỗn loạn sang gương mặt đang gần trong gang tấc này.

Cũng ngay vào giây phút ấy, Vân Vĩnh Trú đảo mắt sang hướng khác, nhìn vào hẻm nhỏ sâu hun hút.
Trái tim lại bắt đầu đập từng nhịp mạnh mẽ và bất thường.
Vệ Hoàn nín thở theo bản năng, ngay cả bản thân cậu cũng không rõ vì sao lại vậy.

Cậu xấu hổ nuốt nước bọt, đôi mắt chớp chớp, trong lúc nhất thời không biết phải nhìn nơi nào mới ổn.

Chiếc mũi thẳng tắp của Vân Vĩnh Trú ở ngay trước mắt cậu, gần đến mức dường như chỉ cần bây giờ xuất hiện một cơn gió đẩy vào lưng cậu, chỉ cần có, cậu sẽ…
Sẽ cọ vào chóp mũi hắn…
Cậu thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến chữ hôn mặc cho trong đầu đã hiện lên cảnh tượng đấy rồi.

Nhưng cậu vẫn không dám nghĩ đến.
Qua hồi lâu cậu mới nhớ ra trong lúc tình thế cấp bách cậu đã nói những gì.
[Ít nhiều gì thầy cũng nên ôm lại em đi mà.]
Khi nói thì thản nhiên lắm nhưng đến hiện tại chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm lấy eo mình của Vân Vĩnh Trú như một cái bàn là, nóng đến mức đáng sợ.
Nãy giờ cậu đã làm gì vậy trời.
Chênh lệch chiều cao khiến đôi chân luôn nhón lên từ nãy đến giờ của cậu cuối cùng cũng mỏi nhừ.

Cậu vốn muốn để gót chân mình chạm đất một chút, có hơi mất tự nhiên mà hạ xuống.

Đôi môi Vân Vĩnh Trú nằm ngay trước mắt cậu, đường cong xinh đẹp hơi mím lại như thể đang tranh cao thấp với ai đó.
Vệ Hoàn nhanh chóng liếc mắt qua chỗ khác, thả tay mình xuống, lùi ra sau một bước, “Ờm thì… em cố ý chọn một gương mặt thiệt là đẹp, ít nhất lúc kề sát nhau cũng không phản cảm cho lắm, haha.”
Không cần nhìn cũng biết nụ cười hiện tại của cậu lúng túng đến mức nào, “Mặt nạ điện tử này lợi hại ghê thầy ha, siêu đỉnh luôn.

Đến cả chương trình nhận diện gương mặt của tòa nhà kia cũng có thể lừa thành công…”
Hỏng bét rồi.
“Thế nên rốt cuộc em tự ý đến chỗ kia để làm gì?”
Sắc mặt Vân Vĩnh Trú tối sầm xuống như trong dự kiến.

Hắn duỗi tay gỡ mạch flip-flop(*) trên cổ cậu ra, “Vì sao em lại bị người khác đuổi giết?”
(*)

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
2.

Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
3.

Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
4.

Nghe Tiếng Tuyết Rơi
=====================================
Tự mình lỡ miệng chẳng trách được ai, đầu óc Vệ Hoàn nhanh chóng hoạt động, “Thì… thật ra nó là một câu chuyện dài.

Trước khi em thi vào Sơn Hải em có mắc một khoản nợ siêu to siêu khổng lồ luôn á, à đúng rồi, vốn dĩ là em tính đi thăm đứa bạn đang làm việc trong tòa nhà kia thôi hà, sau đó…”
“Sau đó em gặp phải chủ nợ rồi bị ép nhảy lầu.” Vân Vĩnh Trú nghiêng đầu, dán mắt lên mặt Vệ Hoàn.
“Chuẩn luôn!” Gặp được bậc thang thì làm gì có chuyện Vệ Hoàn không bước xuống, cậu kích động vỗ tay, “Đúng vậy đó.”
Vân Vĩnh Trú gật đầu từ tốn, “Thế em nợ bao nhiêu tiền mà lại có người dùng cả tên lửa mini và súng Gatling để đòi nợ vậy?”
Vệ Hoàn suýt chút nữa tắt thở tới nơi, “Cái này…” Cậu tùy tiện vung vẩy cánh tay, “Cực kỳ cực kỳ nhiều, có tốn cả đời cũng không trả nổi, chắc vẫn còn bị đuổi bắt lâu lắm đấy.

Lúc trước bọn họ chuốc thuốc độc cho em là để đòi nợ đó, chất độc kia mạnh dữ lắm…”
Lời nói dối còn chưa bịa xong Vân Vĩnh Trú đã quay người bỏ đi.
“Ấy! Thầy chưa mặc áo mà…” Vệ Hoàn ở phía sau lưng hắn nhỏ giọng nhắc nhở.

“Rơi trên đất rồi, không mặc.”
Tính tình của cậu chủ này… thật là!
“Vậy thầy cũng không thể để thân trên thiếu vải vậy chứ huấn luyện viên Vân.” Vệ Hoàn chạy theo hắn thì thấy Vân Vĩnh Trú ghé vào một cửa hàng nhỏ ven đường, cậu cũng bước theo.

Đây là cửa hàng bán quần áo, đáng tiếc vừa nhìn đã biết buôn bán ế ẩm, đến nửa bóng khách cũng không có.

Sau khi Vân Vĩnh Trú nhìn xung quanh thì hắn liền cầm lấy một cái áo phông màu xanh biển đậm rồi lại chọn thêm chiếc áo hoodie dài tay màu đỏ sẫm.
Không mang tiền mà dám mua sắm vui vẻ vậy luôn hả? Bây giờ Vệ Hoàn chỉ sợ bỗng từ đâu nhảy ra một ông chủ, duỗi tay đòi tiền bọn họ thôi.
Vân Vĩnh Trú mặc chiếc áo màu xanh ngắn tay kia lên rồi trở tay ném cái áo hoodie đỏ lên trán Vệ Hoàn.
“Thầy có tiền trả à?” Vệ Hoàn kéo áo từ trên đầu xuống, “Chắc không phải là thầy định chôm luôn áo của người ta đấy chứ? Thầy là con trai của Thủ tướng Chính phủ Liên Bang…”
Lời còn chưa nói dứt, Vân Vĩnh Trú đã gỡ một thanh đao nhỏ nạm đầy đá quý từ đai vũ khí trên quần đồng phục huấn luyện viên của mình xuống, đặt lên mặt bàn.
“Yêu Vực.” Vệ Hoàn bày vẻ cạn lời, “Thầy thật không hổ là con trai của Thủ tướng.

Tụi mình gỡ một viên đá quý thôi không được à? Hai cái áo này xứng với mức giá đó hả huấn luyện viên Vân?”
Vân Vĩnh Trú cau mày, “Tôi vẫn còn.”
Tôi biết ngài có nhiều tiền rồi! Vệ Hoàn hít sâu một hơi, “Thôi được rồi.” Cậu quay lưng lại, cởi áo sơ mi của mình ra rồi mặc áo hoodie màu đỏ sậm mà Vân Vĩnh Trú đưa mặc dù cậu không thích màu này cho lắm.
Thấy Vệ Hoàn cởi áo ra, Vân Vĩnh Trú lúc đầu còn cố ý chuyển tầm mắt sang chỗ khác nhưng hắn bỗng dưng phát hiện ra thứ gì đó được phản chiếu trong gương nên quay đầu lại.
Vệ Hoàn vẫn còn đang loay hoay với áo hoodie, thắt lưng cậu nhỏ gầy nhưng rắn chắc.

Phía trên lưng quần có thể thấy được hai hõm eo vô cùng rõ ràng, phần cơ bắp xung quanh bị kéo căng vì hoạt động của cánh tay mà nằm chính giữa hai hõm eo lại chính là đồ đằng thái dương vàng óng.
Giống hệt đồ đằng trên ngực hắn.
Hóa ra yêu văn được ghi dấu tại đây.
Vân Vĩnh Trú chưa từng lập khế ước với bất kỳ ai hay bất kỳ yêu quái nào nên hắn chẳng có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này.

Thậm chí hắn còn không thể nào hiểu nổi niềm vui sướng khi nuôi nhốt người khác của mấy tên yêu quái kia đến từ đâu.

Nếu không phải do bất đắc dĩ, không còn biện pháp nào khác để cứu cậu, hắn cũng chẳng muốn làm thế.
Song, vào giờ phút này, khi nhìn thấy trên người Vệ Hoàn lưu giữ yêu văn vốn chỉ thuộc về mình thì cảm xúc chợt trở nên phức tạp, giống như đóng dấu người ấy thành của riêng mình vậy.

Bất luận có thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể xóa bỏ vết đồ đằng này.

Nhưng mặt khác, Vân Vĩnh Trú lại cảm thấy khó xử.
Hắn hi vọng Vệ Hoàn mãi mãi không thuộc về quyền sở hữu của bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân hắn.
“Huấn luyện viên Vân?” Vệ Hoàn thay đồ xong xuôi thì thấy hắn đang ngây người, “Thầy đang nghĩ gì thế?”
Vân Vĩnh Trú lấy lại tinh thần, lắc đầu chẳng nói lời nào.
“Xấu lắm nhỉ.” Vệ Hoàn bước đến trước gương, ngó trái ngó phải rồi bắt bẻ, “Thôi kệ, nhìn cũng tạm được.

Chúng ta đi thôi, bảo sao cái cửa hàng này lại ế ẩm đến nhường này, chẳng có lấy một người nào, xây nhà ma có khi lại ổn hơn đấy.”
Hệt như chú chim nhỏ kêu ríu rít.

Vệ Hoàn cứ thế rời khỏi cửa hàng, Vân Vĩnh Trú đi sau cậu, cách nhau một khoảng nhỏ, dường như hắn đã quen như vậy rồi.
Nhưng Vệ Hoàn thì quen không nổi.

Cậu thoáng dừng bước chân chờ Vân Vĩnh Trú đi đến cạnh mình rồi mới tiếp tục tiến về phía trước, “Giờ thầy đỡ hơn chút nào chưa, có thể vận linh không ạ?”
Đã sớm khỏe lại rồi.
Vân Vĩnh Trú vẫn cứ im lặng như thường lệ, việc này thì Vệ Hoàn cực kỳ quen thuộc luôn thế nên cậu tự nói tiếp, “Thật ra vào ban ngày Khu Tối nhìn qua cũng không hỗn loạn cho lắm.”
Cậu vừa mới nói xong thì một tên côn đồ bị đám xã hội đen đuổi bắt nhảy xuống khỏi nóc nhà, rơi cái rầm xuống gian hàng bán trái cây nhân tạo.
Tầm mắt hai người rời khỏi quả táo nhân tạo đang lăn lóc trên mặt đất rồi chuyển sang nhìn vào nhau.

Vệ Hoàn không nhịn được nở nụ cười, nhún vai, “Thôi được rồi, vẫn hơi loạn.”
Làn da của Vân Vĩnh Trú rất trắng, mặc áo màu xanh biển như này càng khiến nó nổi bật hơn, lúc đứng dưới ánh mặt trời trông như đang phát sáng vậy.

Vệ Hoàn ngắm thêm mấy lần rồi chợt nhớ đến kiếp trước cậu từng tưởng tượng đến cảnh nếu Vân Vĩnh Trú mặc đồng phục Phù Dao sẽ ra sao.
Chắc chắn đẹp hơn lúc mặc đồng phục Viêm Toại.

Dù sao thì hắn cũng sở hữu gương mặt lạnh lùng, lại hợp quá trời.
“Cậu nói xem hai chúng ta hiện tại nhìn có giống đang đổi sang mặc…”
Đệt mợ.
Lời vừa tuôn khỏi miệng thì Vệ Hoàn đã muốn tự tát mình một cái.


Sao cậu có thể nói thẳng chuyện đang nghĩ trong đầu ra được vậy?
Mặc đồng phục của đối phương không, điên rồi hả trời.
Quả nhiên Vân Vĩnh Trú phát hiện ra sự bất thường của cậu, “Giống gì cơ?”
Giống cái gì?
Giống…
Vệ Hoàn, mày có thể.

Không phải mày là tiểu thiên tài cái quần què gì cũng chém được à?
Cậu điên cuồng tự cổ vũ mình trong lòng nhưng cuối cùng chỉ nghĩ ra một phương án vô cùng ngốc nghếch, “Giống… nhân loại.”
Vốn nghĩ rằng sẽ bị hắn vạch trần chẳng chút thương tình nào nhưng Vân Vĩnh Trú lại chỉ chuyển tầm mắt từ người cậu sang con đường trước mặt, thản nhiên nói, “Thế à.”
Khiến cậu sợ đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy đó nhưng thầy là người đẹp nhất trong tất cả nhân loại, không không không, người đẹp nhất cũng chẳng đẹp bằng thầy.” Vệ Hoàn nhanh chóng cứu vãn tình thế rồi bỗng nhiên cậu ngửi được một mùi thơm, sau đó cậu lập tức mượn nó để đổi đề tài, “Mùi gì vậy ta, thơm quá đi à.”
Nói đoạn cậu ôm lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, “Đi xem thử thôi.”
Vân Vĩnh Trú hơi sững sờ, bất giác mím chặt môi.
Đây có lẽ là lý do vì sao hắn không muốn sử dụng thuật mở kết giới dịch chuyển.
Trong thành phố đổ nát không khác gì khu phế tích này, bọn họ cùng nhau đi dạo trên phố như hai tên nhân loại bình thường, nghe cậu nói lời ba hoa rồi làm mấy động tác chọc cười.

Rõ ràng đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Rõ ràng vốn phải chật vật chạy trốn.
Vệ Hoàn bỗng dưng quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn.
“Tìm được rồi.”
Tôi cũng tìm thấy rồi mặc dù mất tận bảy năm ròng.
Lần theo mùi hương không mấy rõ ràng, Vệ Hoàn kéo hắn đi vòng quanh mấy con phố, bước đến một ngã rẽ, nơi có một tòa nhà hai tầng đổ nát.

Phía trong nó là một cái sân nhỏ có treo tấm bảng gỗ gãy mất một nửa và thiếu đinh ghim ở một bên, trên bảng viết mấy chữ thật lớn— Quán rượu Không Đồng.
“Hm…” Vệ Hoàn ngẩng đầu trầm tư, chỉ vào bảng hiệu lung lay kia rồi nói với Vân Vĩnh Trú, “Thầy đoán xem có khi nào chủ quán rượu này kỳ thị đồng tính không(*)?”
(*)
Vân Vĩnh Trú nhăn mày, Vệ Hoàn nhanh chóng nói tiếp, “Mà kệ ông ta chứ, có kỳ thị đồng tính hay không thì cũng liên quan gì tới chúng ta đâu.” Quê quán của anh đây ngày xưa gọi là Bắc Cực Thiên Quỹ mà anh đây cũng có come out(*) mỗi ngày đâu.
(*)
Mày Vân Vĩnh Trú càng cau chặt hơn.
Trong sân đặt mấy cái bàn và một ít ghế nhựa, thoạt nhìn tất cả đều được làm từ vật liệu bảo vệ môi trường kém chất lượng.

Bên trong cũng chẳng có vị khách nào, cực kỳ vắng vẻ.

Lại đi sâu thêm tí nữa thì bắt gặp được gian phòng bị che kín bởi tấm rèm, mùi hương tỏa ra từ bên đó.

Vệ Hoàn bước tới, “Có ai không?”
Cậu ngoảnh đầu lại nhìn Vân Vĩnh Trú, ý muốn bảo hắn ngồi xuống.
Vân Vĩnh Trú cúi đầu nhìn thoáng qua ghế tựa cũ kỹ rồi dịch từng bước ra ngoài ngay trước mặt Vệ Hoàn.
Rõ ràng là không hề muốn ngồi.
Không hổ là cậu ấm, từ xưa đến giờ chẳng thay đổi chút nào.
Vệ Hoàn vừa xoay đầu lại thì thấy có người vén rèm bước ra.

Gã mặc một bộ đồ màu đen, chiều cao và tuổi tác nom có vẻ tương đương với cậu.

Tóc gã đen tuyền dài đến cổ, một nửa sau đầu được búi lên cao.

Đối phương vắt chiếc khăn trắng lên vai, nâng mắt nhìn về phía Vệ Hoàn.
Đôi mắt hắn là màu xanh lá đậm, Vệ Hoàn có hơi ngạc nhiên nhưng trên người gã lại chẳng có chút yêu khí nào, là một nhân loại hàng thật giá thật.
Hơn nữa… Không biết tại sao Vệ Hoàn cứ có cảm giác mình đã từng gặp gã ở đâu đó rồi.

Có điều cậu cũng nhanh chóng tìm được lý do cho bản thân, mỗi lần cậu thấy người đẹp thì đều có cảm giác đã từng gặp người ta ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Vĩnh Trú bởi vì độ xinh đẹp của hắn vượt qua cả trí tưởng tượng.
Vẻ mặt của anh trai đồ đen lạnh lùng chẳng kém Vân Vĩnh Trú xíu nào, hoàn toàn không phải dáng vẻ đón tiếp khách hàng, “Hai người đến đây để ăn cơm hay là đến để uống rượu?”
“Uống rượu!” / “Ăn cơm.”
Hai người trả lời cùng lúc.


Vệ Hoàn ngại ngùng cười cười, “Anh đừng nghe thầy ấy nói, tôi muốn uống rượu.”
Anh trai áo đen làm lơ Vệ Hoàn, nhìn chăm chú vào Vân Vĩnh Trú đứng cách đó không xa.
“Hay là thế này đi.” Vệ Hoàn đi đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú, lấy giấy tái chế được đặt trên bàn để lau mặt bàn và ghế tựa rồi cưỡng ép đẩy Vân Vĩnh Trú ngồi xuống.

Sau đó cậu ngẩng đầu cười với anh chàng kia, “Chúng tôi vừa ăn cơm vừa uống rượu luôn.

Quán này của anh có món nào ngon không?”
“Chỉ có mì, mì nước.” Anh trai áo đen khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu đều đều chẳng chút lên xuống, “Cũng chỉ có một loại rượu.

Nói trước cho anh biết là nó không phải được sản xuất từ chất hữu cơ đâu mà là rượu giả được chế biến từ chất tổng hợp.”
“Ờm…”
Đường bóng của người anh em này đánh thẳng(*) tới mức cậu cũng không biết phải đáp lời thế nào cho phải.
(*)
Vệ Hoàn cười bảo, “Không sao hết, anh cứ mang lên đi.

Tôi ngửi thấy mùi thơm nên mới đến đây mà.”
Đến lúc này anh trai áo đen mới miễn cưỡng đồng ý, quay về phòng bếp phía sau tấm rèm.
Vân Vĩnh Trú kéo cánh tay Vệ Hoàn định rời đi nhưng bị Vệ Hoàn túm ngược lại, “Thầy ngồi yên đó cho em.” Vừa dứt lời cậu bỗng ý thức được mình không thể nói chuyện với huấn luyện viên đương nhiệm bằng cái giọng điệu đó được, vậy nên cậu dịu giọng xuống.

Cậu nắm lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, “Chỉ lần này thôi, em thề luôn đó.

Hôm nay là ngày nghỉ mà.”
“Em không thể uống rượu.” Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Vệ Hoàn sửng sốt, “Hở? Sao vậy thầy?”
Nào ngờ Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào, biểu cảm trở nên vi diệu.

Vệ Hoàn thầm nghĩ lúc cậu còn là yêu quái không cho phép cậu uống rượu đã đành sao giờ biến thành con người rồi mà hắn vẫn cấm cản vậy?
“Em nghe rằng yêu quái không thể uống rượu của nhân loại.” Vệ Hoàn cầm lấy cái ly được đặt úp ở trên bàn, dùng nước sôi tráng qua một lượt, sau đó rót nước vào ly rồi đặt xuống trước mặt Vân Vĩnh Trú, “Nên là huấn luyện viên không uống được nhưng mà em thì có thể nha.

Thầy cứ yên tâm đi, loại rượu tổng hợp này lúc uống vào không say nổi đâu.”
Vân Vĩnh Trú không buồn ngẩng đầu nhìn cậu mà chỉ nhìn chăm chú vào ly nước kia, trên mặt nước phản chiếu ảnh ngược của bầu trời Khu Tối.
“Lúc ở ngoài trường không gọi tôi là huấn luyện viên cũng được.”
Vệ Hoàn còn tưởng mình bị đổ nước vào tai, cậu chỉ thiếu điều hỏi thẳng rằng “Thầy có thể nói lại lần nữa không?”.

Rốt cuộc trong bảy năm vừa rồi Vân Vĩnh Trú đã trải qua những gì vậy, sao có thể trở nên thân thiện dễ gần đến mức này? Tiểu Kim Ô bị chọc ghẹo ba câu thì phóng quang nhận vèo vèo của ngày xưa đâu rồi?
“Vậy thì…” Vệ Hoàn chống hai khuỷu tay xuống, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của chính mình, “Em có thể gọi thầy là gì đây?”
Rõ ràng cậu đang dùng giọng điệu dò hỏi nhưng Vân Vĩnh Trú nghe kiểu gì cũng cảm thấy không khác chi dáng vẻ đùa giỡn với mình ngày trước.

Hắn cũng chẳng ngước đầu lên, giọng nói buồn bực, “Tùy em.”
Tôi có thể gọi là Tiểu Kim Ô không?
Mơ đi.
“Để em nghĩ thêm đã…” Vệ Hoàn đang định suy xét thử thì anh trai áo đen đã bưng hai tô mì đến.

Gọi là mì nước thì đúng thật sự là mì nước luôn, ngoại trừ nước lèo và mì thì không còn gì khác cả, đến cả một cọng hành lá xắt nhỏ cũng không có.
Vệ Hoàn bóc đũa giúp hắn sau đó khuấy mì một hồi để tránh cho nó bị vón cục, rồi mới đẩy qua bên Vân Vĩnh Trú.

Nhưng vừa đẩy xong cậu chợt sững sờ trong vài giây.
Vân Vĩnh Trú nhìn về phía cậu, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Vệ Hoàn lấy lại tinh thần, rút một đôi đũa khác cho mình, “Cứ có cảm giác hơi quen quen.”
Chẳng biết vì sao mỗi lần ở bên Vân Vĩnh Trú thì lại có vài khoảnh khắc giống hệt xuất hiện, cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng không có chút giấu vết nào trong ký ức để tìm kiếm.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, như thể mơ một giấc mơ thật dài nhưng đến khi tỉnh dậy lại chẳng thể nhớ nổi nội dung trong giấc mơ.

Cho dù có cố gắng nhớ lại thì cuối cùng vẫn trắng tay.
Có cảm giác chán nản thất vọng.
Vân Vĩnh Trú cũng trở nên trầm lặng.

Hắn cúi đầu lặng lẽ ăn mì, thật ra hắn không thích đồ ăn của nhân loại chút nào.

Loại thức ăn tổng hợp rẻ tiền này là dạng mô phỏng thấp kém theo thức ăn của nhân loại trong quá khứ, đa số đều chỉ là hình thức để con người trong thời loạn lạc có nơi tưởng niệm.
Nhưng Vệ Hoàn lại rất thích, việc này hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Từ xưa khi còn ở Sơn Hải đã như vậy rồi, Vệ Hoàn cứ thích tranh thủ khoảng thời gian trống giữa các nhiệm vụ để đến Khu Tối.

Nơi đây không hề cấm kỵ điều gì, cho dù đa phần cư dân đều là nhân loại nhưng yêu quái chạy tới đây cũng không ít.
Tuy nhiên đối với Đại học Sơn Hải, Khu Tối là khu vực cấm.

Bởi vì trước đó đã từng có tiền lệ sinh viên Sơn Hải gây thương tổn cho con người ở Khu Tối nên nhà trường ban hành lệnh cấm sinh viên Sơn Hải tiến vào khi không có sự cho phép.


Thậm chí khi Khu Tối xuất hiện các cuộc bạo loạn của yêu quái liền cử sinh viên Sơn Hải đến làm nhiệm vụ, ví dụ như Vệ Hoàn và Vân Vĩnh Trú.
Anh trai áo đen mang một cái chai thủy tinh khá cao tới, bên trong chứa chất lỏng trong suốt không màu.

Nút chai vừa được nhấc lên, hương rượu bên trong nhanh chóng tỏa ra.

Vẻ mặt Vệ Hoàn trở nên hưng phấn, “Đúng là nó rồi, tôi thích uống loại rượu này lắm.”
Ký ức được giấu kín trong lòng Vân Vĩnh Trú bỗng trào dâng.
Có lẽ người trước mặt chẳng còn nhớ gì về nó nữa, toàn bộ thời không này chỉ riêng mình hắn ôm trọn hồi ức ấy.
Năm đó hắn thật sự bị phạt chung cùng Vệ Hoàn quá nhiều lần mà lần nào cũng là chịu tội liên đới.

Vân Vĩnh Trú không muốn bị liên lụy nữa nên mới lật tung Khu Tối lên để tìm, cuối cùng tìm thấy cậu trong một hộp đêm ngầm vô cùng phồn hoa.

Cậu bị một tên bán yêu tóc lam đè lên tường, suýt chút nữa thôi đã môi chạm môi luôn rồi.
Bấy giờ hắn cũng chẳng rõ tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng kia máu nóng lại bốc thẳng lên đầu, cũng có thể chỉ là do cảm thấy quá phóng đãng.

Nói tóm lại hắn cứ thế chẳng thèm chờ ai giải thích đã túm chặt lấy cánh tay Vệ Hoàn rồi kéo cậu đi lên phía trên.
Yêu quái không thể uống rượu của nhân loại vì nó gây ra rất nhiều tác dụng phụ, thậm chí sẽ bị mất hết lý trí trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng Vệ Hoàn đã uống không ít, giờ đến cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Sau khi nhìn rõ ràng người đến là ai thì cười ngây ngô, gọi tên hắn.
“Lén xông vào khu vực cấm, cậu muốn khiến tôi bị phạt cùng với cậu đấy à?”
Phía trên hộp đêm yên tĩnh hơn hẳn, đèn đường cái sáng cái không, trên đường không một bóng người chỉ dư lại vầng trăng cô độc.
Vân Vĩnh Trú dang rộng đôi cánh, hắn biết với bộ dạng này của cậu mà về Sơn Hải cũng phải chịu phạt nên đành dẫn cậu lên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng để cơn gió lạnh thổi cho cậu tỉnh.
Nhưng Vệ Hoàn hình như phát điên rồi, cứ cười khúc khích không ngừng.

Lúc bay thì điên cuồng lắc lư, đến khi đáp xuống sân thượng thì quỳ rạp trên mặt đất, có kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.
“Tôi… tôi vẫn muốn uống…” Cậu bò dậy, ngơ ngác nhìn những ánh đèn nê ông lấp lánh bên ngoài tòa nhà cao tầng bằng đôi mắt được bao phủ bởi lớp sương mù mênh mông, “Đây là đâu dạ… Sao ở đây hổng có sao? Ủaaaa?”
Vân Vĩnh Trú chỉ hận mình không sở hữu năng lực hệ thủy, chứ nhìn cậu của bây giờ thì cho dù có bị tạt một chậu nước lạnh chắc cũng không tỉnh táo nổi.
“Chỗ này đẹp ghê ta… ngôi sao lấp lánh sắc màu, cậu nhìn xem… bên kia kìa… Tôi đi, đi hái cho cậu…” Chỉ trong vài giây xuất thần ngắn ngủi của Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn đã chạy đến bên mép sân thượng, nửa thân người như muốn nhào ra bên ngoài, “Vân Vĩnh Trú… chỗ này đẹp quá à…”
“Cậu điên thật rồi hả.” Tim Vân Vĩnh Trú đập lỡ một nhịp, lao tới muốn đỡ lấy cậu.

Nhưng giây tiếp theo Vệ Hoàn đã giang rộng đôi tay, gieo người rơi xuống từ tòa nhà cao hơn 100 mét.
“Vệ Hoàn!”
Tận mắt nhìn thấy người kia ngã xuống, trái tim hắn dường như ngừng đập mất mấy giây, hô hấp cũng nghẹn lại, đồng tử giãn rộng, chẳng thể nào tin nổi.
“Đùa kiểu gì vậy chứ.” Vân Vĩnh Trú đứng bên mép sân thượng, cố gắng nhìn xuống dưới, cố gắng gọi tên cậu.
“Vệ…”
Nhưng hắn không thể nói hết lời.
“Tìm được rồi… ngôi sao…”
Chàng thiếu niên vừa điên cuồng lại vừa tự do kia dang rộng đôi cánh màu đen của mình bay lên cao, lơ lửng trước mặt hắn.

Cậu vẫn nở nụ cười như trước để lộ ra chiếc răng nanh nhòn nhọn, yêu văn màu lam trên xương quai xanh và hai má mơ hồ sáng lên.
Giờ có nói lời trách móc cũng đã muộn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi là toàn quân bị diệt sạch.
Bởi vì nụ hôn này vụt đến khi cậu đang lơ lửng giữa tầng không, không có ôm cũng không có bất kỳ một lời báo trước nào cả mà cứ đột ngột áp sát vào hắn rồi để đôi môi ướt át, lành lạnh kia dán lên, trên mặt mang theo nụ cười.
Toàn thân Vân Vĩnh Trú như bị điện giật, hắn dồn sức đẩy Vệ Hoàn ra, “Cậu có bị khùng không!”
Vệ Hoàn bị hắn đẩy ra xa đến mức phải dùng cánh xoay tròn giữa bầu trời.

Nhưng cậu càng thêm điên rồ, bay thẳng đến đẩy Vân Vĩnh Trú ngã ra sân thượng, đè hắn xuống đất mà hôn.

Rõ ràng quyền chủ động nằm trên tay cậu thế mà cậu lại siết lấy lớp áo đồng phục của Vân Vĩnh Trú rồi cầu xin thứ gì đấy giống như một đứa trẻ.
Nụ hôn ướt át hòa lẫn với vầng trăng nhuốm men say và ánh đèn nê ông cuồng loạn khiến cho ý thức của cậu bị khuấy đảo thành một mớ bòng bong, chẳng thể nghĩ được gì, cũng chẳng thể làm gì cả.
Gió trên sân thượng quá lớn, lớn đến mức điên cuồng rít gào ở bên tai như thể đang ra lệnh ép buộc bọn họ dừng lại hành vi cấm kỵ đã sớm vượt quá khuôn phép.

Thậm chí Vân Vĩnh Trú còn có thể nghe thấy được tiếng răng môi của bọn họ ngây ngô chạm vào nhau thế nhưng Vệ Hoàn không hề ngừng lại mà chỉ biết mù quáng đòi hỏi.

Đầu lưỡi của cậu ngọt ngào và ẩm ướt, trong nháy mắt nó tiến vào liền hút mất linh hồn của Vân Vĩnh Trú chỉ chừa lại thể xác con rối biết rằng mình phải tránh đi nhưng lại không cách nào tránh thoát nổi.
Trên người hắn tỏa ra hơi nóng âm ẩm, tự bao phủ trọn vẹn thân thể mình.

Hết thảy đều trở nên mơ hồ bao gồm cả đôi mắt ngây thơ hơi hé mở của cậu.

Chúng như thể đã được đảo qua một lớp mật ong, sáng lấp lánh rồi lại đặc quánh khó có thể phân biệt được.
“Lúc nãy… người kia… muốn làm vậy với tôi đó…”
Giọng nói của cậu đứt quãng, nghe không ra ý chính là gì hoặc có lẽ là do Vân Vĩnh Trú không rảnh quan tâm xem trọng điểm của nó.

Vầng trăng đơn côi có thể nghe thấy hết thảy nhịp đập của trái tim, cũng tận mắt chứng kiến nụ hôn bị Vệ Hoàn cướp đi.
Nụ hôn bị Vân Vĩnh Trú trộm được.
“Lẽ nào cậu không muốn sao?”.