Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 19: 19: Cửu Phượng Chi Danh





Tạo phản?
Sao có chuyện đó được...
Vệ Hoàn né tránh tầm mắt của Dương Thăng, cậu cúi đầu xuống cố gắng đè nén cảm giác lạnh lẽo của mình.

Cậu không dám cũng không thể để Dương Thăng thấy được biểu cảm không thể tin nổi của mình ngay lúc này.
Cậu chính là Cửu Phượng đây này! Cửu Phượng sao có thể tạo phản được!
Lúc trước cậu nhận được chỉ thị tác chiến đi đến hẻm núi ở biên cảnh trước từ Sơn Hải.

Tại đó cậu liều chết đánh một trận với mấy vạn kẻ địch nhân loại, dâng cả tính mạng của mình cho nó, sao cậu có thể...
"Cậu muốn thấy tên của cậu ta là vì cậu ta đã từng cứu cậu à?"
Nghe câu hỏi của Dương Thăng nhưng Vệ Hoàn đã không còn sức đâu để trả lời.
"Cậu ta luôn thích cứu người lúc đang đánh trận như thể trên thế giới này chỉ có cậu ta ôm lòng khoan dung với nhân loại." Giọng điệu của Dương Thăng càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức Vệ Hoàn có cảm giác mình không hề quen người trước mặt này, "Cậu ta có thật sự tạo phản hay không tôi không có cách nào để xác định được cả, có lẽ nhân loại các cậu biết rõ hơn tôi nhiều."
"Nhưng cha tôi thì quả thật đã chết vì cậu ta."
Gì cơ?!
Vừa nãy cậu chỉ chăm chú tìm tên họ của mình chứ không chú ý đến những người khác.

Vệ Hoàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bia liệt sĩ, danh sách huấn luyện viên đã hy sinh thật sự có khắc tên cha của Dương Thăng, hai ký tự lớn được khắc rõ ràng, Dương Tranh.
"Cậu ta không có tư cách để khắc tên vào nơi này.

Cậu ta không xứng."
Chẳng chờ Vệ Hoàn kịp phản ứng, Dương Thăng đã bung đôi cánh bay đi mà không có chút lưu luyến nào.
Để lại mình cậu sững sỡ tại chỗ.
Huấn luyện viên Dương sao lại chết vì mình...
Cảnh Vân lặng lẽ đi đến cạnh cậu, "A Hằng, có lẽ ông không rõ tình huống bên này lắm.

Trong trận phản kích vào bảy năm trước, Cửu Phượng Vệ Hoàn tự ý xông vào chiến trường, giả vờ bị nhốt rồi phát tín hiệu cầu cứu.

Cha của huấn luyện viên Dương vì cứu anh ấy mà đi nhầm vào vòng vây của quân địch, hi sinh vì nhiệm vụ ở hẻm núi biên cảnh."
Tự ý xông vào chiến trường?
Rõ ràng là cậu nhận được thông báo xin cứu viện, đi đến đó với thân phận viện binh đặc thù của Sơn Hải!
Vệ Hoàn cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh của mình, siết chặt nắm tay, nghiến hàm răng sau, khó khăn nói từng câu từng chữ: "Sau đó thế nào?"
"Sau đó...!sau đó Cửu Phượng bị bắt." Cảnh Vân rút di động được Học viện phát cho, ấn xuống nút nào đấy, trước mặt hai người bỗng xuất hiện màn hình 3D, "Đây là video mà quân địch đăng công khai, là video được ghi lại sau khi anh ấy bị bắt."
Nhớ đến Vệ Hoàn từng nói Cửu Phượng là thần tượng của cậu, Cảnh Vân Cẩn thận nói, "Tui...!Thật ra tui có thể thông cảm được, anh ấy ở trong đó bị tra tấn lâu như vậy cuối cùng không chịu nổi nữa giao nộp chiến huy cũng là do không còn cách nào khác."
Cậu nhìn chằm chằm vào video giám sát kia, giờ phút này Vệ Hoàn chỉ còn cảm thấy cả người lạnh căm.

Đây vốn không phải là sự thật, cậu biết rõ hơn bất kỳ ai khác.

Cậu chưa từng giao nộp chiến huy, càng không có chuyện bỏ trốn, cậu đã chiến đấu một mình đến cùng, mãi tới khi chết đi.
Cái chết của cậu trong sạch!
Nhưng người trong video kia quả thật là cậu, ít nhất là giống cậu như đúc, đến cả thương tích trên người cũng giống hệt nhau.
Cậu bị nhốt ở một nơi kỳ lạ, có thể mơ hồ thấy được lớp điện mỏng chợt lóe trong không khí, hệt như kết giới nhưng lại không phải kết giới mà giống giống như một loại từ trường nào đó có thể nhìn thấy được.
Trong video giám sát, cả người Vệ Hoàn đều phủ kín vết thương, đôi cánh tả tơi kinh khủng, máu chảy đầy đất đã khô đọng lại, đầu cậu gục xuống không nhúc nhích, y như một kẻ thất bại không đường cứu vớt.

Vốn dĩ không phải thế này...
Cảnh Vân rút điện thoại về, ngữ điệu chần chừ, "Thật ra lần trước ông nhắc đến Cửu Phượng tui đã cảm thấy lạ lắm rồi.

Tui không biết nhân loại cảm thấy anh ta thế nào nhưng ở yêu vực..."
Cậu nhóc thở dài, "Nói thật thì tụi tui cũng không rõ anh ta có thật sự tạo phản hay không nhưng anh ta thật sự đã giao nộp chiến huy, hiện tại vẫn còn đang được quân Chính phủ của nhân loại lưu trữ, hơn nữa anh ấy còn giúp quân địch dẫn dụ cha của huấn luyện viên Dương vào địa điểm có mai phục.

Nếu không phải bia mệnh linh của anh ấy đã vỡ nát thì chắc mọi người vẫn còn hoài nghi có phải anh ấy đã giả chết để theo địch rồi không."
Ồ, giả chết, theo địch.
Vậy mà lại có ngày mấy từ này được đặt cạnh Cửu Phượng.
Cậu không muốn tin bất kỳ từ nào do Cảnh Vân nói ra nhưng bởi vì người nói mấy lời này là Cảnh Vân nên cậu không thể không tin được.
"Thế à? Hóa ra là vậy." Vệ Hoàn dùng chút ý chí cuối cùng cố nặn ra một nụ cười, "Thật ra tui sùng bái anh ta là bởi vì anh ta rất mạnh mà thôi.

Không ngờ...!anh ta là loại người này."
Cậu hít sâu một hơi, cười cười sờ lên gáy mình, "Ngại quá, tui là nhân loại nên có nhiều chuyện không rõ lắm, không ngờ hóa ra mọi chuyện là thế này..."
"A Hằng..."
"Tui có hơi khó chịu, về Viêm Toại trước nha."
Sau khi tạm biệt Cảnh Vân, một mình Vệ Hoàn lững thững đi như một cái xác không hồn hồi lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt.
Kiếp trước cậu chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ chết trên chiến trường.
Lại càng không nghĩ đến rằng cậu sẽ chết theo cách bất kham như thế này.
Tin tức này như một cú đấm mạnh, hung ác đập nát sự kiêu ngạo trời sinh của Vệ Hoàn.

Lòng tự tôn của cậu, niềm vinh quang mà cậu từng có trong phút chốc đã bị xé thành mảnh vụn.
Sau khi dựa vào cây Ảnh Mộc, cậu mở video kia ra xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, xem thân thể giống như xác chết của mình bị tra tấn ra sao.

Cậu muốn tìm ra chứng cứ từ những màn ảnh này để chứng minh kẻ bị nhốt đó vốn không phải là cậu.
Nhưng bất luận cậu có xem kỹ đến mức nào thì cũng chỉ có thể liên tục xác nhận chuyện này là thật.

Đây là sự thật không hề tồn tại trong ký ức của cậu nhưng quả thật đã bị ghi lại.
Video kia rất ngắn, cao lắm được một phút nhưng đối với Vệ Hoàn mà nói nó dài vô cùng, dài đến nỗi mỗi một giây trôi qua đều là một lần cậu chịu cực hình xát muối vào tim.
Nực cười biết bao.

Trong bảy năm biến mất này, cậu vẫn luôn cho rằng mình ly thế với phong thái kiêu ngạo của bậc anh hùng.

Cho dù có chết cũng là chết trong vinh quang.
Đến tận bây giờ cậu mới biết được mọi thứ đều chỉ là một hồi âm mưu.

Cậu buộc phải khoác lên mình tấm vải liệm dơ bẩn nhất, giả dối nhất, bị miệng lưỡi của ngàn vạn người giày xéo.

Tất cả những cống hiến và công sức của gia tộc Cửu Phượng trong quá khứ đều bị xóa bỏ vì cái chết của chính mình.
Người để ý đến danh dự của tộc Cửu Phượng nhất là cậu.
Mà kẻ ném danh dự của tộc Cửu Phượng xuống vũng bùn mặc người giẫm đạp cũng là cậu.
Không biết bao nhiêu ngày trôi qua trong mơ màng, Vệ Hoàn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau lời bịa đặt phản bội thì vào một buổi sáng sớm nào đó cậu bỗng phát hiện đầu ngón tay mình bắt đầu lờ mờ chuyển sang màu xanh lá, mỗi lần di chuyển đều khiến lục phủ ngũ tạng khẽ quặn đau.


Nhẩm lại ngày tháng, hình như cách lần chết thứ hai không còn bao xa.
Hóa ra mục đích ông trời cho cậu sống lại là để cậu tự mình nếm trải cảm giác bị vu oan à?
Mấy ngày nay Vệ Hoàn không hề đi tìm Yến Sơn Nguyệt nữa.

Kể từ khi cậu biết được bảy năm qua mình vẫn luôn đeo trên lưng cái danh phản đồ thì cậu đã từ bỏ hy vọng được ở lại thế giới này.

Việc có thể sống tiếp hay không dường như đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong tiết thực chiến, phó huấn luyện viên ra lệnh cho mọi người tự do ghép đội tiến hành huấn luyện.

Dương Linh vốn muốn đi thẳng qua chỗ Yến Sơn Nguyệt nhưng vừa chạy được một nửa thì dừng lại nhìn Vệ Hoàn đang trầm mặc, đứng cách mấy mét gọi cậu, "Nhân loại ngu ngốc! Cậu mau tìm bạn ghép nhóm đi!"
Vệ Hoàn không nói lời nào, đôi mắt vẫn trống rỗng như cũ.
Dương Linh cắn môi, cái tên hay lảm nhảm này đã lâu rồi không thèm làm phiền em giống lúc trước nữa.

Chẳng biết vì sao thỉnh thoảng cậu lại nhìn mặt em rồi ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ.

Dương Linh vốn muốn tìm cơ hội để hỏi nhưng lại không hạ mặt mũi được nên đành nhịn xuống.
"Không để ý tới tui thì thôi, lát nữa cậu đừng hòng tìm tui ghép nhóm đánh nhau, nếu không tui đánh nát đầu cậu." Dương Linh nắm chặt tay, chạy đến bên Yến Sơn Nguyệt.
Vệ Hoàn vẫn tiếp tục không nói gì.

Người xung quanh dần dần lập thành đội hai người, chỉ còn dư lại cậu đứng cúi đầu dưới ánh nắng chói chang.
"Ê, sao mày không ghép đội với tên nhân loại kia.

Không phải bọn mày ngồi bàn trước bàn sau của nhau à?"
"Tao không thèm.

Lỡ lát nữa chiến đấu nó kéo chân sau của tao thì sao."
"Thế mới nói thằng con ghẻ này tới lớp chúng ta làm gì.

Phiền vãi ra."
Cậu đã sớm chết lặng rồi.

Từ lúc sống lại đến giờ, mỗi ngày xung quanh Vệ Hoàn đều tràn ngập mấy lời nhận định như thế.

Cùng là sinh viên thi đậu vào Sơn Hải nhờ thực lực của chính bản thân mình nhưng cậu vẫn luôn là kẻ bị xem thường chỉ bởi vì thân phận loài người.

Con người cũng được mà yêu quái cũng thế, dường như cậu có làm gì cũng vô cùng thất bại.
Bỗng nhiên Vệ Hoàn cảm nhận được một luồng yêu khí quen thuộc.

Cậu ngẩng đầu lên theo bản năng.

Vân Vĩnh Trú xuất hiện trước mặt cậu, thu lại đôi cánh trắng chói mắt của hắn, bước từng bước đến gần cậu.

Hình ảnh này thoạt nhìn có hơi không chân thật.

Vệ Hoàn khẽ híp mắt, xác nhận rằng quả thật hắn đang đi đến.
Phó huấn luyện viên thấy Vân Vĩnh Trú tới rồi thì lập tức thổi còi, "Tất cả sinh viên của lớp 1 – Chuẩn bị chiến đấu, tập hợp!"
Mọi người nhanh chóng tập hợp lại, xếp thành hình phương trận nhỏ.

Vệ Hoàn đứng ở hàng cuối cùng, cách một loạt sinh viên đứng hàng trước nhìn Vân Vĩnh Trú từ xa.
Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như xưa, Vệ Hoàn nhìn thấy mà đáy lòng càng thêm đau khổ.

Chẳng biết vì sao Vệ Hoàn đột nhiên rất muốn biết người này nghĩ gì về cậu.
Trái tim chợt quặn đau mà không chút dấu hiệu báo trước, độc tố cứ luôn tùy tiện thừa cơ gây chuyện.
Ừ nhỉ, sao cậu lại quên mất rằng kiếp trước Vân Vĩnh Trú vô cùng ghét cậu.

Có lẽ vào lúc biết tin cậu tạo phản người này hẳn sẽ cảm thấy rất hợp lý và rồi có muốn ghét thêm thì cũng chẳng thể làm được nữa.
"Cậu."
Một quả cầu lửa bay xuyên qua khe hở, men theo tầm mắt của Vân Vĩnh Trú bay đến trước mặt Vệ Hoàn.
"Bước ra khỏi hàng."
Sinh viên đứng hàng trước né ra nhường đường cho cậu, mấy người đứng phía sau thì nhỏ giọng thảo luận, "Huấn luyện viên Vân định chỉnh đốn tên sinh viên nhân loại này nhở?"
"Ai biết được, dù sao tôi cũng không ưa cậu ta lâu rồi."
Hơi thở của Vệ Hoàn bị nghẹn trong lồng ngực, cậu lẳng lặng bước ra khỏi hàng.
Vân Vĩnh Trú ném cho cậu một thanh dao găm cận chiến, "Cầm, đứng qua phía đối diện đi."
Vệ Hoàn có hơi không kịp phản ứng, mờ mịt cầm lấy dao găm rồi nhìn về phía Vân Vĩnh Trú.

Hắn muốn chiến đấu mô phỏng với cậu để làm mẫu cho những người khác đấy à?
Chẳng đợi cậu hiểu rõ, thân hình của Vân Vĩnh Trú đã lao tới nhanh như tia chớp, bàn tay đang nắm lấy dao găm bị bẻ gập lại, cơn đau khiến cậu buông lỏng tay theo bản năng khiến dao găm rơi xuống.

Năng lực cảm ứng trời sinh khi đối mặt nguy hiểm làm Vệ Hoàn nhanh chóng phản ứng lại, vào thời khắc quan trọng tay trái chộp được thanh dao găm, chuẩn bị đâm vào cánh tay Vân Vĩnh Trú nhưng bị hắn tránh thoát.
"Năng lực của cậu chỉ có thế thôi à?" Đôi đồng tử nhạt màu lạnh lùng kia nhìn thẳng vào Vệ Hoàn, giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh.
Ánh mắt hoài nghi này như một lưỡi đao sắc bén hung ác đâm vào ngực Vệ Hoàn.

Sự căm phẫn, mất mát và cả nỗi lòng oán hận tích tụ bao ngày qua bỗng chốc tuôn trào vào giây phút này đây, phủ kín thân xác nhân loại gầy yếu.
Vệ Hoàn siết chặt con dao găm trong tay, ánh mắt sắc bén, "Tôi không phải là người mà thầy có thể tùy tiện xem thường."
"Chứng minh cho tôi thấy đi."
Tầm mắt của tất cả sinh viên đều tập trung lên hai người đang đứng trên sân thao luyện.

Ở trong mắt bọn họ, tên nhân loại vốn luôn sắm vai kẻ yếu lại phải cầm con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh băng, dốc hết toàn lực đối kháng với đứa con của trời trong truyền thuyết thì khác gì đang làm một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Như bắt được một tia hy vọng sống từ trong vũng lầy, Vệ Hoàn dùng hết khả năng của mình, liều chết đánh một trận với kẻ thù năm xưa, tung hết mọi chiêu thức mà không có chút cố kỵ nào.
Dáng vẻ thế này dường như đã dọa sợ toàn bộ sinh viên yêu quái đang quan sát trận đấu ở bên dưới.

Đối với bọn họ mà nói, cho dù Vệ Hoàn đã vào được Sơn Hải thì vẫn là nhân loại, một sinh vật hạ đẳng mặc người xâu xé như cũ.
"Trời má, tốc độ của cậu ta nhanh thế..."
Nhịp điệu trận đánh của hai người càng ngày càng dồn dập.

Vệ Hoàn công kích chỗ hiểm trên người Vân Vĩnh Trú mà chẳng chút kiêng dè nào, mỗi một quyền đều hung ác đấm tới, không thèm để bụng xem đối phương có nhận ra nét tương đồng trong chiêu thức của cậu với người đã chết kia không, càng không để ý hắn có chĩa mũi nhọn vào sinh vật hạ đẳng này hay không, cậu chỉ muốn phát tiết.
Cậu có thể cảm nhận được nắm tay của Vân Vĩnh Trú sượt qua xương gò má mình.

Sau khi giơ tay chặn lại đòn tấn công, thứ ở lại với cậu là cơn đau âm ỉ kéo dài.


Cái cảm giác đau đớn thấm thía đầy chân thật này khiến cậu cảm thấy thỏa mãn, nó giúp cậu biết rằng mình thật sự là một sinh vật sống.

Né tránh trận công kích rồi lách sang bên vòng ra phía sau Vân Vĩnh Trú, định dùng dao găm đâm vào một bên cổ hắn.
Vào khoảnh khắc Vân Vĩnh Trú quay đầu lại để lộ ra hoa văn ngọn lửa trên thái dương và cả đôi mắt như hai viên hổ phách của hắn, tay Vệ Hoàn đột ngột run rẩy, trái tim bỗng trở nên đau đớn mà chẳng có lấy một tín hiệu báo trước.

Nhưng nó chỉ xảy ra trong mấy giây thôi và cậu quy hết cho độc câu vẫn phát tán sau khi mình vận động mạnh.
Dao găm lập tức rơi xuống, Vệ Hoàn nhanh nhẹn dùng tay trái tiếp lấy nó, lui về sau mấy bước, không nói lời nào.
Cậu đang đợi sự chế nhạo của Vân Vĩnh Trú, một sự chế nhạo thầm lặng, như khi trước vậy.
Nhưng thứ cậu chờ được là tiếng bấm dừng đồng hồ đếm giây.
"3 phút 42 giây." Vân Vĩnh Trú ngẩng gương mặt lạnh lùng, thờ ơ của mình lên, đôi mắt màu hổ phách quét ngang qua mặt của những sinh viên khác, "Ai có thể đấu được với tôi trong thời gian dài hơn thì bước ra khỏi hàng."
Mấy người kia quay mặt nhìn nhau, không ai bước ra.
"Nếu không có ai." Hắn ném đồng hồ trong tay mình vào ngực phó huấn luyện viên, "Thì ngậm miệng vào rồi huấn luyện đi."
"Bớt tự đánh giá cao chính mình." Giọng điệu của Vân Vĩnh Trú lạnh nhạt, đồng phục huấn luyện viên màu đen càng tôn lên khí lạnh trên người hắn.

Đường cong cơ bắp nổi lên dưới lớp đồng phục này, khuôn mặt này, thân hình này và cả giọng điệu của hắn nữa, không có cái nào là không tràn ngập sự mạnh mẽ và lạnh lùng hà khắc, "Luôn tồn tại người nào đó có thể giết chết các em trước khi vận linh."
Hắn vừa dứt câu, toàn sân thao luyện đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Phó huấn luyện viên bắt đầu đưa các sinh viên đi huấn luyện chiến đấu.

Vân Vĩnh Trú xoay người lại, nhìn về phía Vệ Hoàn vẫn không nói lời nào từ nãy đến giờ.

Cuối cùng hắn vươn tay ra, ngón tay của hắn thon dài hữu lực, trên hổ khẩu có thể thấy nhiều vết thương cả mới lẫn cũ chồng chéo lên nhau.
Động tác này khiến cho Vệ Hoàn khẽ giật mình.

Sau đó cậu mới nhớ ra mình vẫn đang cầm dao găm của Vân Vĩnh Trú vì thế cậu xoay cổ tay, thanh dao găm lấp lánh ánh sáng lạnh quay nửa vòng trên tay cậu rồi đổi hướng.

Vệ Hoàn giữ lấy mũi dao, duỗi thẳng tay phải đưa chuôi đao qua.
Hai người, một con dao găm và một cái bắt tay vừa thân mật lại vừa xa lạ sau bảy năm.
"Lơ đãng trước mặt đối thủ tương đương với việc mất mạng." Vân Vĩnh Trú giương mắt nhìn cậu, ánh mắt còn sắc bén hơn cả đao kiếm, "Trừ khi em muốn giao tính mạng của mình cho tôi."
Vệ Hoàn mím môi, buông lỏng tay mình ra để mặc hắn rút dao găm về treo lại bên hông, lạnh lùng xoay người đi sang chỗ khác.
Không cam tâm.
Sau nhiều ngày trôi qua với tâm trạng sa sút, cảm xúc lại lần nữa dao động với biên độ lớn chỉ vì Vân Vĩnh Trú.
Vệ Hoàn không nhịn được cười khổ.

Cảm giác không cam lòng này quá đỗi quen thuộc.

Bất kể là Vệ Hoàn với khí phách hăng hái của kiếp trước hay là kẻ cực kỳ xui xẻo hiện tại thì mỗi khi gặp được Vân Vĩnh Trú, cảm giác không cam tâm lại ngập tràn.

Cậu không muốn bị hắn xem thường, càng không muốn chết đi một cách không rõ ràng như thế.
[Chứng minh cho tôi thấy đi.]
Trong đầu phát lại giọng nói của Vân Vĩnh Trú.
Đúng thế, cậu khao khát chứng minh bản thân mình trước hắn.

Cho dù hiện tại cậu không còn thể xác của Cửu Phượng, cũng không còn yêu lực Cửu Phượng nữa nhưng cậu vẫn muốn khẳng định mọi thứ mà mình có cho kẻ địch giả tưởng hoàn mỹ vốn đã xa cách nhiều năm này.
Cậu đã phải đeo trên lưng tội ác và nỗi ô nhục không thuộc về cậu chết đi một lần rồi, tuyệt đối không thể có lần tiếp theo.
Bàn tay rũ bên người không nhịn được siết chặt, đôi mắt Vệ Hoàn nhìn thẳng vào bóng dáng màu đen kia.
Nhất định phải sống sót.
Vì danh dự của chính mình..