Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 106: Sánh bước bên nhau




Mặt đất cuồn cuộn bốc lên hệt như tấm thảm khổng lồ, cuốn theo cả các công trình kiến trúc và nhà cao tầng, che lấp chân trời. Cùng lúc ấy, mặt đất phía tây vậy mà cũng đánh úp lại đây giống đầu bên này. Nền đất hai bên không ngừng sát lại gần nhau, màn trời ngày càng thu nhỏ, tựa như một cánh cửa sắp đóng sập lại.

“Không ổn rồi, nó đang muốn vây nhốt chúng ta vào trong! Mau bay lên!” Vệ Hoàn lập tức phản ứng lại, liều mạng bay vụt về phía trước, cố gắng trốn thoát khỏi màn đêm sắp sửa bao trùm này. Bên tai là tiếng sụp đổ ầm vang cùng với tiếng vỗ cánh của Vân Vĩnh Trú. Lối ra càng lúc càng nhỏ lại, ánh sáng mỗi lúc một yếu hơn. Vệ Hoàn dốc sức xông lên, lại bất cẩn bị chướng khí bốc lên từ lòng đất đánh trúng cánh.

Đau đớn mãnh liệt nháy mắt ập đến, một bên cánh của Vệ Hoàn bị tập kích khiến cậu bị mất thăng bằng vốn có, xoay tròn rơi xuống như lá rụng cuối thu.

Nghe thấy tiếng kêu của Vệ Hoàn sau khi bị đánh lén, Vân Vĩnh Trú dừng lại, cúi đầu nhìn xem. Phía dưới nơi này là mặt đất, bên trên cũng là mặt đất và nhà cửa lộn ngược. Vệ Hoàn phản ứng vô cùng nhanh chóng, hóa ra một thanh kiếm gió cắm vào cửa sổ của tòa nhà gần mình nhất. Thanh kiếm gió trong nháy mắt biến thành dây thừng, quấn lấy cây cột bên trong, Vệ Hoàn treo lơ lửng ngay tại đó, “Đừng quan tâm tới tôi, đi mau lên, sắp không kịp nữa rồi!”

Vân Vĩnh Trú nâng mắt nhìn cậu, tia sáng mặt trời cuối cùng chiếu rọi lên đôi mắt màu hổ phách của hắn. Cánh cửa nối thẳng lên trời rất nhanh sẽ khép lại hoàn toàn.

“Đi mau lên!”

Thấy Vân Vĩnh Trú bay về phía mình, nhìn bóng tối sâu thẳm buông xuống sau lưng hắn, Vệ Hoàn cảm thấy hắn thực sự điên rồi. Rõ ràng có cơ hội chạy đi, suýt tí nữa đã có thể chạy thoát rồi.

“Cậu quay lại làm gì hả!” Vệ Hoàn có hơi xúc động, “Tôi đã bảo là tôi không sao rồi, lát nữa kiểu gì tôi cũng nghĩ cách ra ngoài được thôi!”

Vân Vĩnh Trú bay lơ lửng trước mặt cậu, lạnh mặt để cánh tay cậu khoác lên vai mình, giọng nói bình thản như thể vốn dĩ chưa hề trải qua bất cứ nguy cơ sống còn nào, “Cậu nghĩ ra được biện pháp gì cơ, ở lại đây chỉ có một con đường chết.”

Nghe hắn nói thế Vệ Hoàn càng thêm bực mình, “Cậu đã biết nó là đường chết mà còn quay lại!? Cậu ngại mạng mình dài quá đó hả?”

“Giữ lại chút sức đi.” Vân Vĩnh Trú không nói tiếp nữa, cũng không muốn bộc lộ tâm tư của mình.

Mới vừa rồi khi Vệ Hoàn rơi xuống vì cánh bị thương, trái tim hắn như rơi theo, ngã vào vực sâu không đáy. Hắn phải mất một hồi lâu mới có thể kìm nén được bản thân không gọi tên cậu.

Như thế quá kỳ lạ, quan hệ giữa họ cũng có thân thiết gì đâu.

Nơi này thậm chí còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng. Thành phố Bất Tử trong truyền thuyết là hai mảnh đất bên dưới bọn họ, mặt đất xung quanh bật ngược lên rồi đóng kín lại giống như cánh hoa của một đóa hoa ăn thịt người xảo quyệt, chẳng chừa lại bất kỳ khe hở nào để chạy trốn. Dù sao cũng đã bị vây nhốt vào trong rồi, Vân Vĩnh Trú dứt khoát đỡ Vệ Hoàn đáp xuống đất luôn. Ở đây khắp nơi đều là bóng tối, nhưng xung quanh Vân Vĩnh Trú lại có rất nhiều đốm sáng nhỏ bay lơ lửng, tỏa ra vầng sáng yếu ớt tựa như đom đóm.

Tuy trong lòng Vệ Hoàn vẫn còn hơi bực bội nhưng bất kể có nói gì đi nữa thì Vân Vĩnh Trú cũng là vì cậu nên mới ở lại. Chẳng cần biết do hắn hiếm khi bộc phát lòng từ bi hay bởi phẩm hạnh của thành viên quân đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải nhưng tóm lại hiện tại hắn đã ở đây cùng cậu rồi. Cảm giác vui sướng muộn màng dâng trào trong tâm trí.

“Vậy… bây giờ phải làm sao đây?” Hai người đáp xuống đất, cánh tay Vệ Hoàn vẫn đang gác trên vai Vân Vĩnh Trú. Không biết có phải do ảnh hưởng từ tâm lý hay không mà phần cổ tay duỗi qua bên kia được hắn nắm lại hơi nóng lên. Cậu cảm thấy mất tự nhiên, huống chi dáng vẻ lúc này của cậu thật sự quá yếu đuối, thế là cậu giãy giụa muốn rút tay mình về. Nào ngờ bất cẩn ảnh hưởng đến bên cánh bị chướng khí ăn mòn, đau đến hít ngược một hơi.

Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cậu một cái, chẳng nói chẳng rằng. Hắn nhìn quanh quất, cứ có cảm giác không đúng lắm.

Thấy Vân Vĩnh Trú không để ý đến mình, Vệ Hoàn dùng dải lụa gió quấn lấy đầu cánh của mình, sau đó tự nói phần mình, “Cậu biết truyền thuyết về tòa thành Bất Tử không? Đây là một trong những nơi đáng sợ nhất Yêu Vực ngày xưa. Yêu quái ở khu vực này có dáng vẻ như con người, làn da cực kỳ đen. Bọn họ là yêu quái sống thọ nhất Yêu Vực, thậm chí không thể tùy tiện chết đi.” Vệ Hoàn vừa nói vừa liếc mắt trộm nhìn Vân Vĩnh Trú, “Tất nhiên những cái này trong sách giáo khoa có viết rồi, không cần tôi phải kể. Chẳng qua, hồi trước ông cụ sống cạnh nhà tôi từng kể một câu chuyện cũ vì sao thành phố Bất Tử lại biến thành khu vực cấm vô danh duy nhất của Yêu Vực.”

Cái tên Vân Vĩnh Trú này thoạt nhìn mặt lạnh, tim cũng lạnh nốt, nhưng thật ra rất thích hóng hớt nghe kể chuyện. Vệ Hoàn biết thế nên cố ý nhử mồi hắn, “Muốn nghe không? Cậu đoán xem nó là câu chuyện như thế nào?”

Chỉ thấy Vân Vĩnh Trú mang theo ánh huỳnh quang xung quanh mình tránh đi, lạnh lùng bỏ lại một câu,”Không muốn nghe.”

Cậu không muốn nghe mới là lạ! Vệ Hoàn thầm cà khịa trong lòng, nhưng vẫn bám dính sau lưng hắn, “Ừ thì không muốn nghe, vậy tôi muốn kể có được không? Để tôi kể ngắn gọn thôi, người dân Bất Tử sinh sống ở nơi này vì thể chất đặc biệt – khó chết mà bị kẻ thống trị Yêu Vực khi đó lựa chọn, cưỡng chế toàn bộ người dân của thành phố Bất Tử phải nhập ngũ, nghe đồn là không thèm phân biệt già trẻ luôn. Họ vốn là những dân chúng bình thường sống yên bình, ổn định trong thành phố nhỏ của mình, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị biến thành nô lệ của chiến tranh, bị ép phải chịu cảnh trọng thương, tàn tật nhưng chẳng thể chết được. Chính sách gọi nhập ngũ này kéo dài ba năm, cuối cùng trong thành phố Bất Tử dấy lên các cuộc khởi nghĩa.”

Vệ Hoàn kể sống động như thật khiến người nghe hứng thú. Vân Vĩnh Trú cũng bất giác nhìn về phía cậu, chỉ thấy Vệ Hoàn thở dài, lắc đầu nói, “Tiếc là người dân Bất Tử vốn đã rất hiếm, chiến tranh còn bào mòn hơn phân nửa dân cư nên cuối cùng họ đã thất bại. Kẻ thống trị sợ bọn họ sẽ vực dậy từ đống tro tàn nên đã hạ lệnh chôn vùi hoàn toàn thành phố, chôn sống hàng chục ngàn người dân Bất Tử còn sót lại ở nơi đây, sau đó chôn xương cốt của tứ đại hung thú tại bốn góc đông tây nam bắc của thành phố Bất Tử, phong ấn nơi đây. Tuy đây chỉ là lời truyền miệng nhưng có khi lại là thật đấy, chứ không thì đang yên đang lành sao một thành phố nói mất là biết mất ngay được.”

Vân Vĩnh Trú chợt nhớ ra gì đó, “Tuần trước có sinh viên làm nhiệm vụ tìm nguyên nhân xuất hiện dị động khi chủ đầu tư đào nền móng, khiến rất nhiều yêu quái nhỏ tử vong một cách bất thường.”

Vệ Hoàn cũng nhanh chóng phản ứng lại, nắm tay phải đập vào tay trái, một tiếng bốp vang lên, “Chẳng lẽ là do lúc đào đất đã phát hủy phong ấn của thành phố Bất Tử?”

Phỏng đoán này khiến bọn họ như rơi vào hầm bằng. Nếu thật sự là như vậy thì quả thật nơi đây cực kỳ nguy hiểm.

Vân Vĩnh Trú bình tĩnh nói, “Bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng ra ngoài.”

Bốn phía đều là bùn đất phủ kín không một kẽ hở, trên đỉnh đầu là vô số tòa nhà cao tầng lung lay, tràn ngập nguy cơ. Vân Vĩnh Trú xòe tay ra, một quả cầu ánh sáng chói mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, ánh sáng bay vụt về phía trước, không ngừng kéo dài ra, cuối cùng hóa thành một chùm tia sáng cứng rắn dài đến mấy mét, đâm vào vách tường đất ở nơi xa.

Song, vách tường đất này còn cứng hơn cả những gì hắn tưởng tượng, chùm tia sáng của hắn gần như không đâm vào được bao nhiêu. Vân Vĩnh Trú vận linh, lòng bàn tay đẩy mạnh về phía trước. Nào ngờ vừa dùng lực, chùm tia sáng bỗng dưng vỡ nát thành mảnh nhỏ như cột thủy tinh va mạnh vào tấm thép, đốm sáng tản ra khắp nơi.

Vệ Hoàn không khỏi hoảng hốt, chùm tia sáng của Vân Vĩnh Trú là vũ khí có sức công phá mạnh nổi tiếng, gần như không có gì có thể chặn được. Vậy mà bây giờ lại chẳng thể đâm thủng bức tường này, “Hơi sai sai rồi đấy, để tôi thử xem.” Dứt lời, cậu nâng hai tay lên, tại khoảnh khắc khi hai cánh tay dang ra, hai cột gió thô to màu lam dài bốn mét, rộng hai mét xuất hiện giữa không trung, đầu chĩa ra ngoài vô cùng sắc nhọn. Vệ Hoàn gập tay lại, cây cột gió nhanh chóng phóng ra bên ngoài, hung hăng đâm vào hai bức tường đất ở phía đông và phía tây khiến các tòa nhà trên đầu đổ sập xuống. Vân Vĩnh Trú kéo lấy cánh tay cậu tránh qua một bên, tòa nhà rơi xuống vị trí họ vừa đứng thành đống đổ nát, bụi đất mịt mù xung quanh.

Dẫu thế, Vệ Hoàn vẫn không thể phá vỡ bức tường đất kia.

“Kỳ lạ ghê.” Vệ Hoàn cau mày suy tư, “Chẳng lẽ có liên quan đến phong ấn kia? Để tôi thử lại…”

Không đợi cậu tiếp tục thử nghiệm, mặt đất nơi họ đang đứng bắt đầu chấn động mãnh liệt. Vệ Hoàn phản ứng cực nhanh, sải cánh bay lên trời. Vân Vĩnh Trú bay bên cạnh cậu, dưới cơn chấn động mạnh, công trình phía trên đầu bọn họ cũng bắt đầu rơi xuống. Vệ Hoàn né trái tránh phải, bay vòng vèo giữa những tòa nhà ào ạt rơi xuống. Dường như cậu đã phát hiện ra điều gì đó, hét lớn, “Vân Vĩnh Trú, cậu nhìn dưới đất đi!”

Vân Vĩnh Trú đang bay giữa không trung phát hiện mặt đất lại nứt ra lần nữa hệt như ban nãy, bên trong bốc lên chướng khí màu đen. Đám chướng khí đó có khả năng ăn mòn rất mạnh, một khi nó lấp đầy không gian, e rằng cả hắn và Vệ Hoàn đều phải mất mạng.

“Tôi sẽ dùng kết giới để chặn nó lại, cậu đừng di chuyển.” Nói đoạn, Vân Vĩnh Trú vận linh trong bóng đêm, đôi mắt chuyển sang sắc vàng trong suốt lóa mắt, yêu văn ngọn lửa trên trán trái tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ. Mặt đất dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực, trong nháy mắt, ngọn lửa lan tràn bao trùm khắp nơi, dệt thành một tầm màn kết giới lửa, không chừa một kẽ hở nào.

“Hình như có tác dụng thật nè…” Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào đám chướng khí màu đen không cách nào tiếp tục khuếch tán kia, dường như cậu thấy gì đó bên dưới kết giới lửa mãnh liệt, “Đó là gì vậy, hình như còn đang động đậy.”

Vân Vĩnh Trú quan sát cẩn thận, quả nhiên có thứ gì đó xuất hiện. Giữa ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, dường như có sinh vật màu đen nào đó bò ra ngoài từ những khe nứt to lớn trên mặt đất. Hết con này đến con khác, tốc độ càng lúc càng nhanh! Lan tràn, khuếch tán giống như một đàn sâu bọ ùn ùn kéo tới.

Hai người đồng loạt nhớ đến câu chuyện truyền miệng ban nãy.

“Chẳng lẽ…”

Xung quanh Vân Vĩnh Trú xuất hiện vô số thanh kiếm ánh sáng sắc bén, “Là người dân Bất Tử.”

Những yêu vật màu đen có hình dáng con người nhanh nhẹn hơn so với những gì họ nghĩ nhiều. Bọn chúng gần như không sợ lửa, sau khi bò ra đã lập tức đứng dậy. Bóng đen ấy lần lượt đứng dậy giữa lửa cháy hừng hực, cảnh tượng chẳng khác chi Tu La dưới địa ngục.

Toàn thân người dân Bất Tử đen nhánh như mực, đôi mắt không có con ngươi, chỉ có tròng trắng. Chiều cao của bọn họ khá thấp, thể hình không đồng đều, thậm chí còn có trẻ con chưa lớn. Quần áo trên người đều đã mục nát từ lâu, cả người dính đầy bùn đất, cơ thể loạng choạng đi về phía bọn họ, trên người tỏa ra chướng khí màu tím đen, thoạt trông vô cùng ma quái.

“May mà bọn chúng không biết bay, nếu không nhiều cỡ đó hai mình toi luôn mất.” Vệ Hoàn thở phào nhẹ nhõm, bay lên cao thêm một chút. Ai ngờ ngay khi cậu vừa dứt lời, sau lưng những người dân Bất Tử mới đứng thẳng dậy lại mọc ra một đôi cánh, không có lông vũ, chỉ có da thịt đen xì bọc lấy đôi cánh. Bọn chúng lần lượt bay lên, khung cảnh rất đồ sộ.

Cái mỏ này thật là…

Vân Vĩnh Trú lạnh nhạt bảo, “Hay là cậu đừng nói nữa thì hơn.”

“Tại tôi không biết mà.” Vệ Hoàn trông cứ như đang làm nũng với hắn, “Cậu khoan hãy nói tôi đã, đánh đi rồi nói sau.” Đôi cánh màu đen của cậu vỗ mạnh, vô số lưỡi đao gió màu lam phóng ra xung quanh. Lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua cơ thể của người dân Bất Tử nhưng tốc độ hồi phục của họ nhanh đến kinh ngạc. Vết thương do vừa bị đâm xuyên chỉ qua mấy giây ngắn ngủi đã lành lại, hệt như lúc ban đầu.

“Thứ này đáng sợ quá rồi đó, căn bản không thể gây thương tích cho họ.” Thấy những người dân Bất Tử kia ngày càng nhiều thêm, dần dần tới gần bọn họ, chướng khí cũng đột ngột đánh úp lại đây, Vệ Hoàn lùi về sau, lưng tựa lưng với Vân Vĩnh Trú. Cậu nghiêng đầu nói, “Chém cánh của bọn chúng, chặt trước rồi tính tiếp nhé.” Dứt lời, lưỡi đao gió của cậu biến đổi hình dạng ngay giữa trời, hóa thành thanh đao gió khổng lồ. Dưới sự điều khiển của Vệ Hoàn, tàn nhẫn chém xuống cánh của những người dân Bất Tử kia. Mất đi đôi cánh, bọn họ lập tức rơi xuống, nhưng chưa chạm đến mặt đất, đôi cánh bị đứt gãy đã nối liền lại.

Khả năng khôi phục đáng ngạc nhiên này khiến Vệ Hoàn hiểu được cái gì gọi là bất tử bất diệt. Những người dân Bất Tử kia bay lên bao vây bọn họ, biển người đen ngòm đông nghìn nghịt, người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên lao về phía hai người họ. Một con cắn chân Vệ Hoàn, một con khác cắn vai trái cậu. Máu tươi lập tức trào ra, mấy người dân Bất Tử đó cứ cắn riết không bỏ, chướng khí sắp ăn mòn cơ thể Vệ Hoàn trên người chúng bị quang nhận của Vân Vĩnh Trú chém bay.

“Cảm ơn.” Vệ Hoàn đè lên vết thương trên bả vai, tay còn lại vận linh.

Yêu quang màu lam và vàng không ngừng nhoáng lên, chém giết đám yêu vật đó mà không ngừng nghỉ một giây nào. Song, chung quy bọn họ ít người không đánh được số đông, phạm vi an toàn lại thu hẹp thêm, phòng tuyến gần như sắp bị đột phá.

“Mở kết giới phòng thủ.”

Vệ Hoàn đột ngột nghe thấy Vân Vĩnh Trú lên tiếng, có hơi phản ứng không kịp, “Gì cơ?”

Vân Vĩnh Trú không giải thích lại mà lựa chọn tự mình làm luôn. Xung quanh Vệ Hoàn chợt xuất hiện một lớp kết giới phòng ngự màu vàng nhạt, như là một lớp nhộng tằm hơi mỏng bao bọc lấy cậu, “Ê! Vân Vĩnh Trú, cậu làm gì vậy!”

Những người dân Bất Tử ngày càng áp sát, chướng khí lan rộng. Trong nháy mắt, xung quanh Vân Vĩnh Trú bộc phát ra vô số lưỡi kiếm ánh sáng, chém những người dân Bất Tử kia thành mảnh vụn.  Nhưng chướng khí vẫn xâm nhập cơ thể hắn, thấm vào quân phục Chuẩn bị chiến đấu màu xám của hắn.

“Cậu mau thả tôi ra ngoài đi! Cậu sẽ bị ăn mòn đó!” Vệ Hoàn thử phá vỡ màn kết giới này từ bên trong. Vùng bị thương vẫn chưa cầm máu được, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phá tan. Cậu thấy sau lưng Vân Vĩnh Trú xuất hiện dân Bất Tử mới, không khỏi hét to, “Vân Vĩnh Trú! Sau lưng!”

Quang nhận nhanh hơn tất thảy, ánh sáng vàng rợp trời đánh tan đám yêu vật màu đen kia thành từng mảnh nhỏ. Dẫu bọn chúng có thể khôi phục lại nhưng muốn ghép những mảnh vỡ kia thành một cơ thể hoàn chỉnh cần tốn nhiều thời gian hơn, hai người có thể giành được thời gian tạm nghỉ.

“Cậu mau mở kết giới phòng ngự đi!”

Vân Vĩnh Trú nhìn về phía Vệ Hoàn, vung tay lên, đẩy kết giới phòng ngự màu vàng nhạt này dính vào vách tường đất bên cạnh. Hắn bay qua, cơ thể xuyên qua màn bọc màu vàng hơi mỏng kia, tiến vào bên trong kết giới. Nào ngờ ngay sau đó Vân Vĩnh Trú cau mày, cả người nhũn ra ngã nhào về phía trước.

“Cậu vẫn ổn chứ?!” Vệ Hoàn vội vàng duỗi tay đón lấy hắn, một cái ôm ngoài dự đoán cứ thế rơi xuống. Ngày thường lúc cãi nhau ầm ĩ nhiều nhất cũng chỉ kéo cánh tay, tay chạm tay một chút thôi, còn kề sát thân mật khăng khít như thế này đối với cậu có hơi lạ lẫm. Vết thương trên vai cậu vẫn chưa lành lại hẳn, vừa bị Vân Vĩnh Trú đụng trúng lại bắt đầu nhói đau. Vệ Hoàn nghiến răng nhịn xuống, tim thắt lại.

Nhiệt độ cơ thể của Vân Vĩnh Trú vốn cao hơn so với những yêu quái khác, mỗi lần làm nhiệm vụ vào mùa đông, Vệ Hoàn đều thích dựa sát bên hắn, rất ấm. Hiện tại thân thể hắn dán lên ngực cậu, cằm tựa vào hõm vai, gần gũi đến độ khiến cả người Vệ Hoàn nóng bừng.

“Vân Vĩnh Trú, cậu…” Vệ Hoàn dè dặt nâng cánh tay của mình lên, còn chưa kịp ôm lại hắn đã thấy chướng khí màu tím đen phía sau Vân Vĩnh Trú, “Lưng của cậu!”

Vân Vĩnh Trú khó nhọc ngẩng đầu, tay nắm lấy cánh tay Vệ Hoàn. Hắn cau mày lắc đầu, gian nan bước đến bên vách tường ngồi xuống.

“Cậu đừng cử động, tôi có đem thuốc theo, để tôi bôi thuốc cho cậu.” Vệ Hoàn nửa quỳ trước mặt hắn, muốn giúp hẳn cởi cúc áo đồng phục. Nhìn dòng máu sẫm màu chảy ra từ khóe môi Vân Vĩnh Trú, chẳng rõ tại sao tay cậu lại run rẩy. Cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm chiếc cúc trên cổ áo của Vân Vĩnh Trú, “Có đau không…”

Cậu đang hỏi cái gì vậy chứ. Độc tính của chướng khí rất mạnh, vừa nãy cánh của cậu chỉ bị ăn mòn một góc thôi đã đau thấu tim rồi, huống chi Vân Vĩnh Trú hiện tại bị ăn mòn nguyên cả lưng.

Phải đau đến nhường nào.

Càng nghĩ tay cậu càng run rẩy một cách mất kiểm soát. Vất vả mãi mới cởi được cúc áo đầu tiên, Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên nắm lấy tay cậu làm Vệ Hoàn sợ tới mức trực tiếp ngẩng đầu nhìn hắn. Rõ ràng bình thường là nhóc ngang ngược không sợ trời cũng chẳng sợ đất của Phù Dao, bây giờ lại giống thỏ con bị dọa sợ.

“Đừng chạm vào tôi.” Vân Vĩnh Trú nỗ lực che giấu cơn đau của mình, “Chỉ bị thương ngoài da thôi, nó sẽ tự lành lại.” Nói đoạn, hắn thả tay Vệ Hoàn ra, cánh tay buông thõng. Trong lòng Vệ Hoàn biết rõ đây không phải là vết thương trí mạng nhưng cậu không nỡ nhìn Vân Vĩnh Trú chịu đau. Cậu quay mặt đi, nắm lấy cổ tay vừa bị Vân Vĩnh Trú siết chặt đến đỏ lên của bản thân, “Để tôi thử xem có thể liên lạc với nhà trường được không. Cái đám này khó xử lý quá, phải tìm lực lượng chiến đấu đến cứu đôi mình thôi.”

Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, hắn mơ hồ cảm nhận được họ sẽ không thể tìm viện binh. Trực giác này mãnh liệt lạ thường nhưng hắn không muốn đả kích niềm tin của Vệ Hoàn nên không nói gì cả. Quả nhiên, Vệ Hoàn thử đủ mọi cách đều không thể liên lạc với bên ngoài. Nơi đây cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, thuật truyền tín hiệu cũng chẳng thể sử dụng.

Chẳng nhẽ bọn họ chỉ có thể ở đây chờ chết thôi sao?

Vệ Hoàn lấy một lọ thuốc giảm đau ra cho Vân Vĩnh Trú uống, còn bản thân ngồi đối diện hắn, vận linh điều động năng lực gió. Ngọn gió màu lam xuyên qua bộ đồng phục, chạm vào cơ thể Vân Vĩnh Trú, dịu dàng trải rộng, cố gắng hết sức xua tan chướng khí.

“Cậu yên tâm, kiểu gì tụi mình cũng ra ngoài được.” Giọng nói của Vệ Hoàn tươi sáng, chẳng hợp với thành phố Bất Tử âm y khép kín này chút nào, “Vừa rồi cậu lợi hại thật đó, đám dân Bất Tử kia bị cậu gọt thành ra thế này luôn, đến hiện tại vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn. Thật không hổ là hạng một của Sơn Hải.”

Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào, nhìn chằm chằm vào những con quái vật với mảnh vụn cơ thể vặn vẹo như sóng nhiễu, dần dính lại với nhau bên ngoài kết giới.

“Cùng lắm thì bây giờ chúng ta cứ đợi trong kết giới này đã, nói không chừng bên đám Dương Thăng đã về trường rồi, lúc này đang đưa quân Chuẩn bị chiến đấu khác tới cứu đôi ta đấy.” Vệ Hoàn cười rộ lên, răng nanh nhỏ lộ ra bên khóe môi. Yêu ngân trên mặt cậu dần tan đi, chỉ còn lại ba đường vết tích màu lam nhạt nhòa nhưng đôi mắt vẫn là màu lam trong suốt tựa như bầu trời xanh mà giờ phút này bọn họ không thể nhìn ngắm.

Vân Vĩnh Trú biết bọn họ không thể thoát ra được, Vệ Hoàn càng nói thế hắn càng có thể tính ra ngày chết của bọn họ rõ ràng hơn. Hiển nhiên những người dân Bất Tử vừa rồi chỉ là một phần thôi, nếu toàn bộ đều xuất hiện thì việc bọn họ bị chướng khí ăn mòn hoặc bị đám yêu vật này cắn nuốt không còn sót lại gì là chuyện sớm hay muộn. Bất kể bọn họ có bản lĩnh phi thường cỡ nào thì khi đứng trước sự bất tử bất diệt và lòng oán hận kéo dài trăm năm cùng lắm cũng chỉ là chút tài mọn.

“Nơi này lạnh quá.” Vết thương trên lưng Vệ Hoàn lại đau nhói, mùi máu tươi tràn ngập trong kết giới. Cậu nhích lại gần Vân Vĩnh Trú, “Tôi ngồi gần cậu xíu nha, tại người cậu ấm.”

Hiếm khi Vân Vĩnh Trú không tránh né cậu, trong đầu Vệ Hoàn bất chợt nảy ra ý xấu. Bị thương, bị nhốt lại thế này cũng khá tốt, ít nhất Vân Vĩnh Trú sẽ không dứt khoát từ chối cậu như trước. Cả hai người bọn họ đều không thể trốn thoát, chỉ có thể bị nhốt trong màn kết giới nho nhỏ này.

Chỉ có hai người họ.

Dẫu cho bình thường cậu gần như là người phóng khoáng nhất trong tất cả mọi người, như thể trên thế giới này không gì có thể cản được cậu. Nhưng khi đến bước đường này, Vệ Hoàn lại nghĩ dù sao cả nhà cậu cũng đã qua đời hết rồi, chỉ còn lại mỗi mình cậu. Nếu không phải vì phải làm rạng danh gia tộc Cửu Phượng thì có lẽ cậu đã sớm rời khỏi sự giết chóc này rồi. Nếu, chỉ là nếu. Nếu cậu thật sự bỏ mạng tại đây cùng với Vân Vĩnh Trú thì dường như cũng có thể xem là sự viên mãn hiếm có trong cuộc đời cậu.

Cậu không khỏi nhìn sang Vân Vĩnh Trú.

Không thể. Suy nghĩ này nhanh chóng bị cậu gạt bỏ. Quả thật cậu chỉ có hai bàn tay trắng, không cha không mẹ, không còn bất cứ thứ gì nhưng Vân Vĩnh Trú không giống vậy. Hắn là Kim Ô cánh trắng duy nhất ở Yêu Vực, là niềm quang vinh của gia tộc Kim Ô, tương lai của hắn xán lạn huy hoàng, không thể chết cùng cậu tại nơi chẳng ai biết đến như thế này được.

Cậu nén lòng sầu muộn lại, cười rộ lên, “Bây giờ không còn quá đau nữa đúng không, chúng ta chắc chắn sẽ ra ngoài được thôi. Lát nữa hai mình đặt ra kế hoạch, phân công hợp tác nhé. Chúng ta là lực lượng chiến đấu chủ chốt lợi hại nhất trong toàn quân Chuẩn bị chiến đấu mà.”

Nào ngờ Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên cười khổ một tiếng, giọng nói lạnh lùng, “Rốt cuộc cậu đào đâu ra sự tự tin này vậy?”

Vệ Hoàn thoáng sững sờ, trái tim như bị cái gì đó mạnh mẽ đụng trúng, đau âm ỉ.

Cậu không tiếp tục nói thêm gì nữa, nơi này thật sự rất lạnh, cánh tay buốt giá. Vệ Hoàn đè lên miệng vết thương của mình, nhích người lại gần Vân Vĩnh Trú hơn nữa, nhẹ giọng nói nhưng lời nói thì hoàn toàn khác với lúc trước, “Tiểu Kim Ô, biến ánh sáng ra cho tôi ngắm đi.”

Trên mặt Vân Vĩnh Trú lộ ra vẻ khó hiểu, chẳng thể nào hiểu nổi lời thỉnh cầu này.

Không nhận được hồi đáp, Vệ Hoàn tiếp tục đòi hỏi, đòi hỏi mà trông chẳng khác gì làm nũng, giọng điệu mềm mại. Tuy Vân Vĩnh Trú chẳng rõ tại sao, cũng không đoán được trái tim của Vệ Hoàn nhưng chung quy hắn vẫn không nỡ, thậm chí còn hối hận vì vừa rồi mình đã thô lỗ ngắt lời. Hắn cụp mắt, xòe lòng bàn tay dính đầy máu và đất cát ra, bên trên ngưng tụ một đốm sáng yếu ớt trong thế giới nhỏ bé được dệt nên bởi lớp kết giới màu vàng gần như trong suốt.

Trông cậu như thể tâm nguyện đã thành hiện thực. Cậu dựa đầu vào vách tường, cười vô cùng vui vẻ.

“Vân Vĩnh Trú, tôi thích ánh sáng của cậu.”

Câu nói bất thình lình ấy đâm thủng trái tim tối tăm và vắng lặng của Vân Vĩnh Trú, ánh sáng ùa vào, mang theo ngọn gió ấm áp.

“Tuy rằng nơi này vô cùng tối tăm nhưng tôi có mặt trời của riêng mình.” Cậu duỗi ngón tay ra, chạm vào đốm sáng nho nhỏ kia, “Chỉ cần có ánh sáng tồn tại, tôi cảm thấy mọi thứ đều sẽ tốt hơn.” Đôi mắt màu lam trầm tĩnh trong veo nhìn Vân Vĩnh Trú, cậu nở nụ cười kiên định, “Thế nên tôi không hề sợ.”

Vân Vĩnh Trú không biết nên nói điều gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Hoàn, nhìn nụ cười mơ hồ trong màn đêm của cậu.

Một kẻ vẫn luôn ích kỷ và bi quan như hắn, lần đầu tiên cảm nhận được hy vọng sống sót trong cuộc đời.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức mặc bộ đồng phục này làm nhiệm vụ.” Vệ Hoàn cười, dang cánh tay mình ra. Khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vân Vĩnh Trú, cậu phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.

Tại khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, một chùm pháo hoa lụp bụp nở rộ trong lòng cậu.

“Cậu nhìn tôi chi vậy…” Vệ Hoàn chột dạ chớp mắt.

Vân Vĩnh Trú dựa vào vách tường, khẽ nói, “Không có gì, chỉ đang nhớ lại câu mà cậu nói vào hôm phát đồng phục thôi.”

Vệ Hoàn khó hiểu, “Nói gì cơ…”

Bỗng dưng trong đầu hiện lên hình ảnh ngày ấy.

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.(*)

(*)