Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 105: Quỷ Vực Bất Tử




Say đắm, ngây ngô, lâu dài, bí ẩn.

Ký ức yêu thầm đã từng được khắc sâu trên đầu quả tim Vệ Hoàn là một phần chẳng thể nói ra trong cuộc đời thẳng thắn của cậu. Nó từng ở bên cậu đếm vô số ngôi sao mất ngủ, cũng từng dẫn dắt cậu từng bước đuổi theo mặt trời.

Rụt rè giấu nó đi, chờ một ngày có thể trồi lên khỏi mặt nước, nhưng rồi lại bị số mệnh tàn nhẫn bóp nghẹt, buộc vào tảng đá to nặng nề, lặng yên không một tiếng động chìm xuống vực sâu.

Bộ phận chẳng thể tách rời này đã hoàn toàn bị lấy ra khỏi cơ thể Vệ Hoàn, như một đoạn xương sườn bị tàn nhẫn tách ra khỏi máu thịt, lẻ loi vứt đi.

Nước mắt không nhịn được tràn ra khỏi hốc mắt. Tiếng lòng yêu thương say đắm thuở thiếu thời căng tràn trong lồng ngực, ép cậu đến mức gần như không thở nổi. Tất cả thắc mắc từ lúc sống lại đến giờ đều được giải đáp ngay tại khoảnh khắc này. Rốt cuộc cậu cũng biết rõ khoảng trống trong trái tim mình bấy lâu này là gì, rốt cuộc cũng biết được cảm giác tâm nguyện được đền bù sau khi ở bên Vân Vĩnh Trú bắt nguồn từ đâu. Đó quả thật là tâm nguyện, là tâm nguyện mà kiếp trước cậu không thể thực hiện, cũng không cách nào buông bỏ.

Không sai, quả nhiên cậu muốn có được thái dương.

Mô hình mà cậu ngưng tụ gió tạo thành trước mắt kia, dưới sự điều khiển của cậu dần dần bay lên, bay vào trong vòng tay cậu. Vệ Hoàn chẳng thể nào kiềm chế để bản thân không nghĩ tới những khả năng khác. Nếu như lúc trước cậu không chết, bình an quay về từ chiến trường thì có lẽ ngày hôm sau, không, có lẽ ngay đêm đó cậu sẽ lấy hết can đảm để tặng món quà này cho Vân Vĩnh Trú.

Có lẽ cậu cũng sẽ nhận được vòng tay của Vân Vĩnh Trú, nhận được lời tỏ tình mập mờ và non nớt từ hắn. Nhất định bọn họ sẽ cười nhạo nhau về cuộc tình thầm mến mà chẳng khác gì tranh cao thấp trong cuộc thi này, đồng thời sẽ chế giễu sự chậm chạp và trốn tránh của đối phương. Nếu thật sự có ngày ấy, chắc chắn cậu sẽ chủ động nắm tay Vân Vĩnh Trú, làm ra vẻ tùy tiện, không chút để ý nhưng bất luận vận linh thế nào cũng chẳng thể khống chế được mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, cũng sẽ không khống chế được trái tim đập điên cuồng. Có lẽ Vân Vĩnh Trú sẽ mang cậu cùng bay lên cây Tình Nhân, kể cho cậu nghe tâm sự hắn giấu kín mấy chục năm qua, kể cho cậu hay bản thân khao khát tự do đến nhường nào.

Hắn cũng sẽ hôn cậu, chắc chắn sẽ hôn cậu.

Nếu có thể như thế bọn họ đã không bỏ lỡ bảy năm.

Không rõ bắt đầu từ năm bao nhiêu tuổi, Vệ Hoàn tuyên bố muốn sống một đời thanh nhàn, viên mãn. Song vận mệnh quá đỗi vô tình, ngay khi cậu dùng cách thức có vẻ thỏa đáng nhất từng chút chấp nhận mọi thứ mình đã mất, nó lại đánh vỡ điểm yếu cuối cùng của cậu. Vào giây phút trước khi chết, cậu có thể buông bỏ nỗi đau về cái chết của bố mẹ, cũng có thể buông bỏ khát khao sống sót, nhưng cậu không thể buông bỏ mối tình thầm mến không bệnh mà chết của bản thân. Đó là chấp niệm khó lòng buông bỏ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu. Đáng lẽ cậu nên tỏ tình sớm hơn, dẫu cho thất bại một lần, bị hắn đóng cửa từ chối cũng tốt đẹp hơn cứ chết như thế nhiều.

Chấp niệm này cuối cùng trở thành sự tiếc nuối, vật quý giá nhất trong cậu, bị bắt phải hiến tế, rời khỏi sinh mệnh của cậu.

Giọt nước mắt trong suốt nhỏ lên phong ấn phủ trên mô hình, bị yêu quang màu lam ngăn cản, tản ra thành bọt nước vụn vỡ, tựa như quả cầu pha lê vỡ tan dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ra tia sáng rực rỡ sắc màu.

Đương lúc Vệ Hoàn tập trung tinh thần nhìn kỹ tác phẩm vụng về kia, cậu bỗng dưng phát hiện bên trong vẫn còn một kết giới khác nằm bên cửa sổ tầng hai gần với hồ nước, càng mạnh càng khó phá giải hơn. Là vì trong căn phòng này còn giấu thứ gì đó ư?

Vào nháy mắt khi cậu duỗi ngón tay ra, thử mở ô cửa sổ nho nhỏ kia, một vầng sáng màu lam bùng lên trên đầu ngón tay cậu. Những ký ức và tình cảm sâu sắc, mãnh liệt hơn tràn vào trong cơ thể cậu. Tại giây phút ấy, mọi thứ trước mắt cậu đều biến mất, hóa thành hư vô.

(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)

Lúc ý thức rơi xuống, Vệ Hoàn nhìn thấy bản thân trong quá khứ, thấy được những khung từng xảy ra trước kia.

Cậu bay lượn giữa không trung, đôi cánh màu đen vô cùng linh hoạt, trước mặt bọn họ là một người khổng lồ với ba con mắt màu đỏ cao chừng mười lăm mét, mỗi bước đi giẫm nát một tòa nhà. Ngay tại lúc ấy, ba thanh kiếm ánh sáng sắc nhọn bay vụt về phía ba con mắt của người khổng lồ kia. Trong tiếng gào rống vang vọng tận cuối chân trời của nó, thanh quang nhận mang theo máu đâm xuyên qua đầu bỗng chốc biến đổi dưới vầng sáng vàng, hóa thành rất nhiều sợi dây thừng hẹp dài, vòng từ sau ra trước trói chặt hai tay hai chân của gã khổng lồ này. Gã khổng lồ phẫn nộ há cái mồm rộng như vực sâu phun ra một luồng lửa, nhưng ngay kế đó, bốn phía quanh đầu nó xuất hiện bức tường nước nửa trong suốt, ngọn lửa không cách nào đâm xuyên qua tường nước được.

"Dương Thăng!"



Vệ Hoàn dang đôi cánh đen bay vòng ra sau lưng gã khổng lồ, Dương Thăng ăn ý đuổi theo, trong lòng bàn tay ngưng tụ một cơn lốc, sức gió càng lúc càng mạnh thêm. Vệ Hoàn nhận gió lốc màu tím từ tay Dương Thăng, trong thời gian ngắn, cơn gió dưới ảnh hưởng từ yêu lực của cậu đã hóa thành một thanh đao khổng lồ dài mười mét. Cậu giữ chặt chuôi đao, bay vụt xuống dưới, nhắm vào đôi chân đã bị Vân Vĩnh Trú trói chặt.

"Tao cho mày giẫm tiếp này." Hai tay Vệ Hoàn nắm chặt chuôi đao khổng lồ, dốc sức vung về phía mục tiêu. Cũng tại khoảnh khắc đó, cậu hét lên với Tô Bất Dự, "Bất Dự! Dùng giao châu hút nó đi!"

"Được!" Bất Dự phối hợp ăn ý, gần như mở giao châu ra cùng lúc đó. Không đợi cái chân đứt lìa này rơi xuống dưới tạo thành thương tổn lớn hơn cho thành phố và dân chúng thì nó đã bị hút vào trong giao châu.

Vân Vĩnh Trú đang bay lơ lửng phía trước gã khổng lồ, giơ hai tay điều khiển dây thừng ánh sáng. Dây ánh sáng tỏa ra vầng sáng vàng giữ chặt gã khổng lồ mất thăng bằng vì đứt chân trái, không để hắn ngã xuống. Mặc dù đã thành công giữ thăng bằng, nhưng hắn vẫn cau mày, giọng nói lạnh lùng, "Cậu không thể chém cánh tay trước à?"

Vệ Hoàn đang nhấc đao giơ lên đỉnh đầu, ngẩng đầu cười rộ lên, "Xin lỗi, xin lỗi. Mới nãy hấp tấp quá nên quên bén vụ này mất." Dứt lời, cậu bay lên cao, thanh đao trong tay không hề ngừng nghỉ, hai tay chuyển động, yêu quang màu lam bay đầy trời vẽ ra cực quang đan xen vào nhau. Cậu nhanh nhẹn, dứt khoát chặt đầu và hai tay của gã khổng lồ. Dương Thăng dùng gió lốc cuốn những bộ phận cơ thể kia lên cao, đưa đến trước giao châu của Tô Bất Dự. Cuối cùng gã khổng lồ tàn phá bừa bãi mấy ngày qua đã bị bốn người bọn họ hợp tác diệt trừ.

"Mệt chết mất." Vệ Hoàn siết chặt nắm tay, chuôi phong đao khổng lồ trong nháy mắt hóa thành làn sương khói màu tím, tan biến sau lưng cậu. Cậu chuyển động cánh tay, xoay vòng vài lượt, phàn nàn bảo, "Cái thứ này bảo mạnh thì không mạnh mấy nhưng đánh đấm với nó tốn sức quá chừng."

Dương Thăng gật đầu đồng tình, "Nó bự quá đáng, cứ một bước là giẫm nát một tòa nhà, công việc trùng tu sau khi kết thúc tai nạn không phải là chuyện đùa đâu."

"May mà sơ tán sớm, nếu không tội nghiệp những người dân đó lắm." Tô Bất Dự nhìn khung cảnh tan hoang của thành phố với vẻ mặt không đành lòng.

Vân Vĩnh Trú thu dây thừng ánh sáng về, chẳng nói lời nào mà chỉ vung tay lên, trước mặt lập tức xuất hiện vòng kết giới màu đỏ lửa. Bảy ra dáng vẻ lạnh lùng chiến xong là đi.

"Nè nè nè." Vệ Hoàn lanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay hắn, bay đến trước mặt hắn giống như tinh linh nhỏ, "Cậu định đi liền bây giờ luôn hả. Đây là lần đầu tiên chúng ta mặc bộ đồng phục này để thi hành nhiệm vụ đó, không ở lại ăn mừng được sao?"

Vân Vĩnh Trú cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay đang được cậu túm chặt của mình, chẳng nói chẳng rằng. Vệ Hoàn nhìn thấy động tác nhỏ này thì thả tay mình ra, cợt nhả nói tiếp, "Chúng ta vất vả mãi mới trở thành thành viên chính thức của Quân đội Chuẩn bị chiến đấu, đừng để hôm nay trôi qua một cách vô nghĩa mà. Tiểu Kim Ô, cậu đi ăn với uống cùng bọn tôi một ly có được không, coi như là tự khao bản thân vì đã hoàn thành nhiệm vụ, nhé?"

Một tiếng nhé này của cậu cực kỳ giống cún con đang làm nũng. Vân Vĩnh Trú ngoảnh mặt qua một bên, gật đầu một cái xem như đồng ý. Nhận được cái gật đầu của hắn, Vệ Hoàn hưng phấn nhảy lên thật cao," Xuất phát!"

Vị trí của thị trấn nhỏ này rất hẻo lánh, diện tích cũng không lớn. Trước giờ Vệ Hoàn chưa tới đây lần nào, tới rồi mới biết nơi này còn quạnh quẽ hơn những gì họ tưởng tượng rất nhiều. Chẳng rõ có phải là do ảnh hưởng từ sự tàn phá bừa bãi của yêu quái khổng lồ hay không mà trên đường gần như không có động vật sống đi lại. Một con khuyển yêu bất thình lình chạy vụt ra cũng nhanh chóng trốn vào trong hẻm nhỏ.

"Nơi này trông có vẻ tiêu điều quá nhỉ." Tô Bất Dự nhìn quanh quẩn, "Không biết có quán rượu nhỏ nào mở cửa không."

Dương Thăng ngậm một cọng yêu thảo trong miệng, xung quanh được bao bọc bởi gió sương màu tím, "Không có thì về rồi đi uống sau."


"Cứ tìm thử trước đã. Lúc này về lỡ đụng trúng đội khác thì chắc chắn sẽ bị lôi về Sơn Hải chung để phục lệnh. Bây giờ trời cao hoàng đế xa, xung quanh không có những đội khác, rất thích hợp để buông thả một phát." Vệ Hoàn vừa nói vừa cười, bên khóe môi là răng nanh vẫn còn chưa rút đi do lần yêu hóa ban nãy, trên mặt cũng còn yêu ngân màu lam, "Hơn nữa, mỗi một khu vực đều có phong tục địa phương riêng, thức ăn, chỗ chơi cũng khác biệt. Mắc gì không nhân dịp này trải nghiệm luôn chứ."

Vân Vĩnh Trú bất ngờ cà khịa một câu, "Nói không lại cậu." Nghe thấy hắn lên tiếng, Vệ Hoàn giật mình, cười càng thêm đắc ý, "Tất nhiên rồi~ Tôi là hoàng tử bé diễn tấu nói số một Sơn Hải mà. Gương mặt đẹp trai, thanh tú cùng khả năng ăn nói toàn lời hay ý đẹp chính là nền tảng của cuộc đời tôi đó."

Dương Thăng dùng quả cầu gió lấp kín miệng cậu, "Đúng là cái đồ cho được chút màu thì mở luôn phường nhuộm, mau câm mồm đi Vệ Tiểu Cửu."

"Ưm! Ưm ứm!"



To Bất Dự nhịn cười, "Chừng nào tìm được chỗ ăn rồi thì hãy tháo ra."

Nói đoạn, Dương Thăng thấy phía trước hình như có một chiếc xe nhỏ bán bỏng ngô, "Tao có hơi đói thật." Nhưng khi anh cúi đầu thì không tìm thấy ví tiền đâu cả, "Thôi toang, tao quên mang ví tiền rồi."

Tô Bất Dự rút ví tiền của mình ra, "Tôi có này, tôi đi mua chung với ông."

Ngay khi hai người họ đi về phía xe bán đồ ăn cách đó hơn mười mét, Vân Vĩnh Trú ngừng bước chân, mày cau lại. Hắn vô cớ cảm ứng được một luồng sát khí mãnh liệt, tìm không thấy nơi bắt nguồn, ùn ùn kéo đến giống như mây đen giăng kín thành phố. Vệ Hoàn cũng phản ứng lại ngay lập tức, giơ tay hóa quả cầu gió trên miệng thành một dải lụa rơi xuống dưới. Cậu bước đến bên cạnh Vân Vĩnh Trú, "Đó là thứ gì vậy?"

Vừa dứt lời, dưới chân bọn họ xảy ra chấn động, trên mặt đất xuất hiện đường rạn vô cùng lớn, không ngừng lan rộng về một đầu khác. Trong nháy mắt, vết rạn nứt ra làm đôi giống như tia chớp. Tô Bất Dự và Dương Thăng đứng ở đằng xa cũng cảm nhận được sự bất thường, chạy về phía hai người. Vào lúc họ sắp lướt qua phần đất bị nứt, hội họp với hai người thì từ cái hố đen hun hút ấy bốc lên chướng khí màu đen.

Luồng chướng khí vụt tới nhanh chóng, mãnh liệt đến đáng sợ, gần như ăn mòn non nửa cánh chim của Dương Thăng trong tích tắc.

Thấy Dương Thăng bị chướng khí tấn công, Vệ Hoàn hoảng hốt, "Dương Thăng! Mày không sao đấy chứ!"

Chướng khí màu đen giống như tấm màn chắn dâng lên cao, nhìn không thấy điểm cuối, chia tách bốn người bọn họ. Vệ Hoàn không thể nhìn thấy Dương Thăng và Tô Bất Dự, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hai người.

"Tao vẫn ổn." Trong giọng nói của Dương Thăng mang theo sự đau đớn khó nhịn rất đỗi rõ ràng, "Dùng kết giới dịch chuyển trở về nhanh lên! Chúng ta..."

Câu nói tiếp theo chẳng thể nghe rõ được nữa, toàn bộ bị che lấp dưới âm thanh trời long đất lở. Phần đất bị nứt lại xảy ra cơn chấn động mạnh, Vệ Hoàn vốn còn đang gọi tên Dương Thăng lập tức được Vân Vĩnh Trú túm lấy cánh tay, kéo bay lên trời. Cùng lúc đó, phần đất đá chỗ khe nứt kia bỗng cuộn lên lao về phía bọn họ, không khác gì một tấm thảm khổng lồ. Tất cả các công trình kiến trúc, đường xá và cả chướng khí màu đen đều bị cuốn lên, đuổi theo sau lưng hai người họ, tốc độ nhanh đến lạ thường.

"Có chuyện gì vậy? Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn bình thường." Vệ Hoàn nói.

Vân Vĩnh Trú bình tĩnh hơn cả tưởng tượng, "Từ ban nãy đã thấy sai sai rồi, nơi này hoang vu quá độ." Vệ Hoàn cố gắng bay cao hết mức có thể. Khi tầm nhìn thoáng đãng hơn cậu mới phát hiện chướng khí này không chỉ bốc lên từ dưới lòng đất mà ngay cả thị trấn nhỏ bên cạnh cũng tràn ngập chướng khí màu đen, thậm chí còn dày đặc hơn cả dưới lòng đất.

"Không đúng, xung quanh đây có thành phố nào vậy?" Vệ Hoàn lẩm bẩm lầm bầm nhấn vào nhẫn sinh viên, mở bản đồ Yêu Vực ra. Thế rồi cậu lại bất ngờ phát hiện ra một khu vực không lớn lắm phía tây thị trấn này, nơi đó hoàn toàn tối đen, không có bất kỳ một dấu hiệu sự sống nào.

Vân Vĩnh Trú kích hoạt Hi Hòa chi đồng, phán đoán nơi bắt nguồn của chướng khí, "Đều bắt nguồn từ phía tây, bên dưới lòng đất."

"Chính là nơi này." Vệ Hoàn phóng to vùng đất màu đen có hình tam giác, nhưng trên bản đồ không có tên thành trấn cụ thể cho khu vực này, mà chỉ đánh số – 13. Cậu cố gắng tìm kiếm, cuối cùng tìm được một thông tin.

"Thành phố Bất Tử?" Cậu nhìn sang Vân Vĩnh Trú, giọng điệu đong đầy vẻ không chắc chắn. Ngay cả Vân Vĩnh Trú vốn luôn điềm tĩnh, cũng xuất hiện vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt.

Mặt đất quay cuồng không ngừng ép bọn họ lùi về phía tây, gần như phủ kín cả bầu trời.

"Thành phố Bất Tử... chẳng phải đã bị chôn vùi từ lâu rồi sao?"