"Ta nói rồi không nên tới phiền ta, ngươi điếc
sao?"
Bên Bách Hiên phía bắc một tiếng nam tử rống giận, đây
là tiết mục gần như sẽ diễn ra mỗi ngày, tiếng hô chưa ngừng đã nghe thấy thanh
âm ly tách vỡ vụn, sau đó là tiếng tỳ nữ Bích Ngọc co rúm lại nói xin lỗi.
"Tam Thiếu Gia, thật, thật, thật xin lỗi, nhưng
phu nhân đã dặn. . . . . ."
Nam tử nổi trận lôi đình rống to, "Ta nói không
ăn chính là không ăn, cút ra ngoài cho ta!"
"Dạ dạ, nô tỳ đi ra ngay."
Bích Ngọc bị tiếng đóng cửa sầm lại ném ra ngoài, quay
đầu lại nhìn thấy đôi phu thê trẻ tuổi, nàng nghẹn ngào mà nói: "Thỉnh an
Tứ tiểu thư, Tứ cô gia."
"Tam Thiếu Gia lại đang lên cơn?" Triển Mộ
Hồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mấy năm nay tính tình Tam ca càng ngày càng nóng
nảy dễ giận, ngay cả cha mẹ cũng không có cách nào với hắn, cả nhà vì thế rất
đau đầu.
Bích Ngọc khóc lóc rối rít nói: "Nô tỳ. . . . . .
Mang thức ăn đến cho Tam Thiếu Gia, nhưng Tam Thiếu Gia. . . . . ."
"Được rồi, ngươi đi chuẩn bị thêm một phần."
Hoàng Phủ Tuấn khoát tay một cái, muốn nàng đi xuống trước.
Triển Mộ Hồng ngước đôi mi thanh tú, thở dài một tiếng
thật to, , "Tướng công, chàng và Tam ca cũng coi như bằng hữu thân thiết,
vậy chàng hãy vào khuyên huynh một chút, lời nói của ta cùng đại ca, nhị ca
khuyên hắn ,hắn cũng không nghe lọt tai, có lẽ chàng nói sẽ hữu dụng hơn."
"Các người chính là quá thuận theo hắn, hắn mới
sẽ được voi đòi tiên." Hắn không đồng ý nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện giờ anh ấy đã
biến thành bộ dáng này, chúng ta thương tiếc huynh ấy còn không kịp, làm sao có
thể trách mắng huynh ấy được cơ chứ? Vi nương đã vì chuyện của Tam ca, không
biết chảy bao nhiêu nước mắt, cha cũng đã mới rất nhiều danh y, tốn rất nhiều
tiền của, nhưng vẫn không thể trị hết mặt cho huynh ấy, chàng nghĩ thử xem, một
Thiên Chi Kiêu Tử trong một đêm từ trên mây rơi xuống đáy cốc, cho dù ai cũng
sẽ không chịu nổi sự đả kích này ." Nói đến đây, hốc mắt nàng không khỏi
cũng ửng đỏ.
Hoàng Phủ Tuấn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, ,
trong khoảng thời gian ngắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ba mươi năm trước, Triển gia vốn chỉ là người làm ăn
bình thường, kinh doanh một tưu lâu nhỏ , cuộc sống không thể xem là giàu có,
con trai lớn Mộ Thanh cùng con trai thứ hai Mộ Lam lần lượt xuất thế, miễn
cưỡng cũng chỉ có thể khiến cả nhà đủ no, cho đến sinh hạ đứa con nhỏ nhất là
Mộ Bạch, đã mang may mắn đến cho Triển gia.
Buôn bán không chỉ có khởi sắc, hơn nữa càng làm càng
thịnh vượng, cuối cùng mở ta một tòa khách điếm cực lớn, Đắc Ý lâu cùng Tam gia
Hưng Long viên trở thành quán ăn nổi tiếng khắp thiên hạ, thậm chí ngay cả
hoàng đế ở tại trong thâm cung cung đều đã từng vi phục tới thăm, càng đừng
nói đến những khách từ phương xa mến mộ không quản ngàn dặm xa xôi tìm đến tận
cửa.
Từ nhỏ, Triển Mộ Bạch đã rất thiên phú về trù nghệ,
năm ấy mười sáu tuổi, đã mang trọng trách đầu bếp của tửu lâu lớn này, hầu hết
những người đã từng hưởng qua trù nghệ của hắn, thậm chí phong hắn một danh hào
"Thiếu niên Thần Trù", vì tham luyến món ăn đăc biệt do hắn làm ra,
cho dù là vung tiền như rác cũng sẽ không tiếc .
Có hắn trấn thủ, quán cơm mỗi ngày không một ai có thể
rảnh rỗi, lại càng không thiếu người tới cửa bái sư.
Mà chuyện xảy ra vào năm hắn mười tám tuổi, triều đình
cử hành một cuộc tranh tài, kẻ thắng sẽ đảm nhiệm chức ngự trù, Triển Mộ Bạch
đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thật tốt để thành danh này.
Chẳng qua là, vào hai ngày trước khi hắn chuẩn bị lên
đường vào kinh, lúc nửa đêm có người chạy vào phòng bếp Đắc Ý lâu phóng hỏa,
không nghĩ tới hỏa hoạn càng lúc càng không thể dập tắt được, lúc ấy Triển Mộ
Bạch còn ở lại bên trong phòng bếp chuyên chú nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chạy
trốn không kịp, bị thế lửa mãnh liệt vây hãm, đến khi hắn được mọi người cứu ra
ngoài, mặc dù may mắn không chết, nhưng bên mặt trái của hắn cũng đã bị lửa
thiêu hủy!
Vết sẹo kia phá hư dáng ngoài anh tuấn của Triển Mộ
Bạch, từ đó trở đi, hắn tựa như biến thành một người khác, không bao giờ chịu
bước ra khỏi cửa phòng một bước, chứ đừng nói đến việc xuống bếp nấu nướng.
Sau đó khi quan phủ điều tra nguyên nhân xảy ra hỏa
hoạn, đó cũng là do danh hiệu quá lẫy lừng của Triển gia, một mình nắm lấy việc
kinh doanh về thức ăn, làm cho những người đồng nghiệp khác ghen tức đỏ cả mắt,
lúc này mới cố ý phóng hỏa tiết hận, lại vì vậy phá hủy kiêu ngạo cùng lòng tự
tin của một người trẻ tuổi, khiến một thiếu niên đầy tài năng như Triển Mộ Bạch
từ đó chỉ có thể núp ở trong bóng tối len lén khóc thút thít, chỉ sợ người ta
nhìn thấy gương mặt tựa như quỷ của mình.
"Ta vào đó xem hắn một chút, nàng đến thăm nhạc
mẫu trước đi." Hoàng Phủ Tuấn nhìn thê tử mới cưới nói.
Triển Mộ Hồng chần chờ do dự, "Tướng công. . . .
. . chàng đừng dùng những lời lẽ quá nặng, tránh đả thương tự ái của Tam ca ,
ta thật sự sợ huynh ấy sẽ làm những việc ngu ngốc."
"Ta biết mà." Hắn gật đầu nói.
Đưa mắt nhìn thê tử đi ra khỏi Bách Hiên, Hoàng Phủ
Tuấn mới đẩy cửa đi vào phòng, nhìn thấy trên đất rải đầy thức ăn cùng mảnh
vụn, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Ngươi tới làm gì? !" Giọng nam nộ khí đằng đằng
chợt vang lên.
Hoàng Phủ Tuấn đối với lửa giận của hắn không thèm để
mắt đến, bước đến gần chọn một cái ghế ngồi xuống, giọng mang đầy vẻ đùa cợt
nói: "Đương nhiên là tới thăm ngươi một chút, nhìn xem ngươi trở thành
người ngang ngược thô bạo đến mức nào rồi.”
"Ngươi. . . . . . Ngươi cũng muốn đến cười nhạo
ta sao?" Vốn đưa lưng về phía hắn, thân ảnh cao to bỗng chốc xoay người,
căm tức nhìn nam tử anh tuấn là người bạn thân thiết kiêm muội phu trước mắt.
Hoàng Phủ Tuấn cong khóe miệng, "Nếu như ngươi
cảm thấy là cười nhạo, nó sẽ như thế."
Triển Mộ Bạch nắm chặt quả đấm, hận không đánh cho hắn
răng rơi đầy đất.
"Cút! Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta!"
"Ta vẫn chưa nhìn đủ, sao có thể đi được
chứ?" Hoàng Phủ Tuấn đùa cợt, nhìn chòng chọc vào bạn tốt mặt nổi đầy gân
xanh vì tức giận.
"Chiêu này của ngươi có thể dọa được người khác,
nhưng hù dọa không được ta đâu."
"Hoàng Phủ Tuấn!" Tiếng nói rin rít phát ra
từ kẽ răng.
Hoàng Phủ Tuấn cũng bị hắn chọc cho tức giận, chỉ thấy
hắn đưa tay nắm chặt lấy cổ áo của Triển Mộ Bạch.
"Đáng chết! Ngươi muốn hành hạ bản thân đến mức
nào thì mới bằng lòng dừng lại? Chẳng lẽ muốn cả nhà theo ngươi cùng nhau thống
khổ mới cam tâm sao?"
Trong mắt của hắn lóe lên ngấn lệ, "Đó là bởi vì
các người không phải là ta, vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu rõ cảm nhận
của ta."
"Ngươi cũng không phải là nử nhi, quan tâm bề
ngoài như thế để làm gì chứ?" Hoàng Phủ Tuấn quát.
Triển Mộ Bạch dùng sức đẩy hắn ra, tay run rẩy lau vết
phỏng bên má trái, bi phẫn nói: "Ngươi không biết nó mang bao nhiêu tổn
thương cho ta đến mức nào đâu! Ta không có biện pháp dùng gương mặt này đối
diện với người khác. . . . . . Ta thật sự không có biện pháp, các người không
nên ép ta nữa. . . . . ."
"Mộ Bạch, ta hiểu rằng ta không có cách nào có
thể cảm nhận được cảm giác của ngươi bây giờ, nhưng, ngươi nên may mắn ông trời
đã không cướp đi hai tay, vị giác cùng với tài trí hơn người của ngươi, còn đầu
óc thông minh của ngươi nữa, chỉ cần có những thứ này, ngươi vẫn là "Thiếu
niên Thần Trù"như trước kia, có thể làm ra những món ăn mà không ai có thể
tin được.”
"Đừng nhắc lại bốn chữ "Thiếu niên Thần
Trù" này nữa, ta đã không còn nữa rồi." Triển Mộ Bạch đưa má phải đối
diện với hắn, , nước mắt ở trong hốc mắt cứ chực chờ tuôn trào
" Có ai dám ăn món ăn của một tên quái vật làm ra
chứ? Nếu bọn họ biết, không lập tức đem món ăn phun ra mới là lạ."
"Ngươi chưa thử qua sao biết chứ?" Hoàng Phủ
Tuấn không ủng hộ thấp giọng khiển trách.
Cằm Triển Mộ Bạch bạnh ra giận dữ, khàn khàn trách
mắng: "Ngươi chê ta bị cười nhạo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn ta đi tự
rước lấy nhục, con người như ngươi tự xưng là bạn tốt đó sao?”
"Đó là ngươi bị mặc cảm tự ti." Hắn hận đời
để cho người khác nhìn vừa đau lòng vừa tức tối lại cảm thấy vô lực.
Triển Mộ Bạch cũng rống đáp lại, "Cho dù như thế
thì sao nào? Ta chính là tự ti, đời này đừng mơ tưởng rằng ta sẽ cầm dao xuống
bếp nữa, tất cả không cần các người quan tâm đến ta nữa, hãy để cho ta tự sanh
tự diệt."
"Ngươi quả thực là không có thuốc nào cứu
được!" Mắt Hoàng Phủ Tuấn đỏ lên vì tức, tức giận nói: "Vậy cả đời
này của ngươi cứ trốn trong gian phòng này, cho đến khi rửa nát mới thôi."
Hoàng Phủ Tuấn giận đùng đùng bước ra cửa, phía sau
lưng liền truyền đến tiếng gầm thét, cùng tiếng đập phá.
Đi tới Ngọa Vân các phía đông, lớn nhỏ Triển gia đều
mang gương mặt buồn ủ rũ.
Nhìn thấy tướng công đi tới, Triển Mộ Hồng ân cần tiến
lên hỏi thăm: "Tướng công, Tam ca thế nào rồi?"
"Thật xin lỗi, Hồng muội, đầu của Tam ca muội quả
thực cứng rắn như đá vậy, ta dù gõ bằng cách nào cũng vô dụng, còn cùng hắn
tranh cãi ầm ĩ một trận, xem ra vẫn phải nghĩ cách khác mới được." Hắn vừa
xin lỗi vừa nói.
Thân là chủ của một gia đình, Triển Sĩ Hòe ngược lại
an ủi hắn, "Điều này cũng không thể trách con được, thường nói biết con
không ai khác ngoài cha, Tiểu Tam từ khi sinh ra cho đến nay đã là một người
may mắn, đã sống qua những ngày thành công một cách quá dễ dàng, nên đã dưỡng
tính tình nó thành kiêu ngạo tự phụ , hơn nữa mọi người nịnh nọt thổi phồng,
quả thật đã đem nó khen lên đến tận trời.
"Nên ở trong lòng nó, luôn cho rằng không có
chuyện gì mà nó làm không được , đến khi gặp phải bước vấp ngã nặng nề như thế
này, nó đương nhiên không thể thích ứng nổi rồi. Chúng ta cũng đã tận lực, nếu
như nó vẫn cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, ai cũng không cứu được nó.” Ông không
khỏi thở dài một hơi.
"Lão gia, chúng ta không thể bỏ mặc nó, nó, mới
hai mươi ba tuổi, vẫn còn tiền đồ sáng lạng đang chờ nó phía trước.” Mắt Triển
phu nhân đẫm lệ.
Ông cầm tay ái thê, ôn nhu trấn an bà nói: "Phu
nhân, nó là con của chúng ta, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc nó, chẳng qua là,
muốn trị khỏi tâm bệnh của nó phải tìm ra phương pháp chính xác, nếu không, cho
dù là Đại La thần tiên tới cũng uổng công thôi."
Triển phu nhân nức nở nói: "Chúng ta. . . . . .
Nhiều năm nay đã thử qua biết bao nhiêu phương pháp, còn có cách gì cần thử nữa
chứ?”
"Ai! Cũng sẽ có cách mà, phu nhân hãy yên tâm,
đừng suy nghĩ lung tung nữa." Triển Sĩ Hòe vỗ nhẹ lên bả vai ái thê, mái
tóc vốn dĩ đen mượt nay vì buồn bã mà đã hơi điểm sương. Không đành lòng khiến
ái thê thương tâm khổ sở nữa, ông chuyển sang đề tài khác.
"A Tuấn này, hoạt động cuối tháng chuẩn bị thế
nào rồi? Lần này phải làm cho thật náo nhiệt đó ."
Được lão nhân gia điểm tên mình, sắc mặt Hoàng Phủ
Tuấn nghiêm lại nói: "Cũng sắp xong cả rồi ạ, con tuyệt đối không làm cho
nhạc phụ thất vọng." Hắn mới vừa ngồi lên vị trí chưởng quỹ của Đắc Ý lâu,
đây là chuyện lớn hắn mới vừa nhận lãnh, tuyệt đối không thể xảy ra chút sơ sót
nào.
Kể từ khi một trận lửa lớn đốt rụi Đắc Ý lâu, trải qua
xây dựng lại , năm nay phải ăn mừng kỷ niệm tròn năm của Đắc Ý Lâu, thế là nhạc
phụ đã quyết định làm một hoạt động thật lớn thật náo nhiệt, không chỉ có thể
làm cho mọi người chú ý,còn có thể khiến những khách hàng trước kia quay trở
lại,cũng muốn mang thêm chút không khí vui vẻ, xua đi không khí không may của
những năm trước kia.
"Vậy thì tốt, a Tuấn, chuyện này phải nhờ đến con
rồi." Triển Sĩ Hòe nói xong, liền theo phu nhân thương tâm rơi lệ về phòng
trước.
Triển Mộ Hồng không đành lòng nhìn thấy bộ dáng mẫu
thân trong lòng nóng như lửa đốt , rồi lại khổ sở vô kế khả thi.
"Tướng công, Tam ca thật sự không có cách cứu
sao?"
"Sẽ không, ta tin tưởng Lão Thiên Gia làm như thế
tuyệt đối có đạo lí riêng của ông, tuyệt đối không để cho tài năng của Mộ Bạch
bị mai một đi, chúng ta phải có lòng tin, nhất định có người có thể cứu hắn
đấy!" Hoàng Phủ Tuấn kiên định nói.
Nàng khẽ gật đầu, tự đáy lòng hi vọng ngày đó nên đến
sớm một chút.
Trước mặt tại sao đầy ấp người?
Có phải đang có lễ lớn gì hay không?
Hay có hội chùa?
Đông Phương Nhạc Nhạc vừa liếm kẹo Mứt quả ghim thành
xâu mới vừa mua được, vừa tò mò nhón chân lên nhìn quanh, cố gắng muốn nhìn cho
rõ tình hình qua bức tường đầu người kia.
Đáng tiếc, vóc người của nàng quá mức nhỏ nhắn, nàng
nhón chân đến mức nào đi nữa cũng không thể nhìn tới, còn không ngừng bị làn
sóng người xem náo nhiệt đẩy mạnh đến phía trước, tay phải thình lình bị người
đụng vào, mỹ vị Mứt quả ghim thành xâu trên tay liền tử trận như thế.
"A! Mứt quả của ta." Nàng kêu thảm một
tiếng, cảm thấy nếu bị mất như thế thật sự quá đáng tiếc, thầm nghĩ, nếu có thể
phủi cát xương vẫn còn có thể ăn được.
Nàng mới định khom lưng nhặt lên, ngược lại thiếu chút
nữa đã bị người đạp bẹp.
May mắn, có người tức thời chìa tay giúp đỡ, lôi nàng
ra từ trong đám người.
"Tiểu nha đầu, cháu không phải muốn chết
chứ?" Nam tử trung niên này chính là Triển Sĩ Hòe từ Triển Viên đi bộ sang
đây xem hoạt động đó, vừa đúng lúc cứu nàng một mạng.
"Hô nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Thật sự cám
ơn ông, lão bá." Đông Phương Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực ʘʘ, thật sự hù dọa ra mồ
hôi lạnh toàn thân."Xin hỏi lão bá, ông có biết bọn họ đang làm cái gì hay
không ?"
Triển Sĩ Hòe dùng cằm hướng về trước cửa Đắc Ý lâu,
"Cháu xem trên mảnh vải kia viết những gì?"
"Đại, Vị, Vương." Nàng liếc mảnh vải trắng
được treo lên bằng gậy trúc thật may là ba chữ đầu nàng còn nhận ra được.
“Xin hỏi lão bá, cái gì gọi là Đại Vị Vương ạ?"
"Đại Vị Vương chính là cuộc thi Đắc Ý lâu năm
nay, người ăn được nhiều nhất, nhanh nhất, ai có thể trước tiên đem thùng cơm
trắng ăn sạch, người đó chính là Đại Vị Vương, còn có thể lấy được phần thưởng
lớn nhất! Mà những người này đều đến đây để ghi danh.”
Ông giải thích cho nàng nghe.
Trên mặt Đông Phương Nhạc Nhạc nở ra nụ cười ngây thơ,
"Có thật không? Lão bá, có phải ai cũng có thể tham gia hay không?"
"Dĩ nhiên." Ông không tự chủ được cũng lây
sự vui vẻ của nàng.
Nàng cười híp đôi mắt to đen nhánh, "Vậy cháu
cũng có thể đi báo danh." Có ăn lại có thưởng , trên đời này lại có chuyện
tốt đến như thế, nàng cũng không thể bỏ qua.
"Cháu à?" Triển Sĩ Hòe dùng một loại ánh mắt
rất hoài nghi liếc nhìn nàng.
Không phải ông xem thường nàng, chẳng qua là nàng bất
quá chỉ là tiểu cô nương 15, 16 tuổi, làm sao có thể ăn nhiều như thế, sao có
thể so sánh với những nam tử thân to, mạnh mẽ kia?
"Đúng đó! Chính là cháu!" Đông Phương Nhạc
Nhạc tràn đầy tự tin, nếu thi ăn, nàng tuyệt đối sẽ không ăn thua người khác.
Triển Sĩ Hòe thấy buồn cười, "Tiểu nha đầu, ta
thấy hay là thôi đi!"
"Lão bá, ông mau nói cho cháu biết người thắng sẽ
được phần thưởng gì ạ?" Nàng làm nũng hỏi.
"Có thể ăn miễn phí một tháng ở Đắc Ý lâu."
Ông nói.
Đôi mắt Đông Phương Nhạc Nhạc trong nháy mắt trợn
trừng vừa sáng lại vừa tròn, "Bọn họ làm món ăn ăn ngon không ?"
"Đó là đương nhiên rồi, đầu bếp chánh của bọn họ
ngay cả ngự trù trong hoàng cung cũng kém xa đó, cháu nói xem ăn có ngon hay
không?"
Triển Sĩ Hòe cũng không phải người ngông cuồng tự đại,
mà là bảo đảm có chất lượng.
"Thật là giỏi nha! Lần này cháu nhất định phải đi
ghi danh mới được." Nàng lớn tiếng hoan hô, thấy nước miếng đều muốn chảy
ra."Lão bá, thật xin lỗi, cháu không cùng ông tán gẫu nữa, cháu muốn đi
ghi danh ngay lập tức."
Đợi đến khi nàng lấy được danh hiệu vô địch, sau khi
trở về, có thể khoe khoang với Uy Uy rồi, chứng minh thích ăn cũng là có chỗ
tốt.
Triển Sĩ Hòe ngẩn ra, "Tiểu nha đầu"
Chỉ thấy Đông Phương Nhạc Nhạc liều mạng chui đầu vào
trong đám người, chính là muốn chen đến phía trước nhất, chỉ cần có liên quan
đến ăn, cực khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa cũng đáng.
"Nhường đường đi, thật xin lỗi, nhường đường một
chút." Đáng tiếc thân thể nàng nhỏ bé, sức lực nhẹ, làm sao cũng không thể
đẩy sóng người phía trước,ngã quỳ trên đất, nhưng cũng cố gắng bò lên phí
trước.
Thật vất vả cuối cùng cũng thuận lợi xuyên qua chướng
ngại nặng nề, chen tới bức tường người phía trước. Không nghĩ tới ở nơi đây,
tình hình chiến đấu càng kịch liệt hơn, nàng bị chen lấn suýt nữa ngã bốn chân
chổng lên trời, chật vật bắt được những người khác mới đứng vững được đôi chân.
"Ai nha! Đừng đẩy ta."
Ngồi phía sau bàn chịu trách nhiệm ghi danh lão quản
sự Lưu Tam là người từ Triển Viên tạm thời được điều tới giúp một tay, bởi vì
thật sự quá nhiều người xếp hàng, vượt qua số lượng tính toán ban đầu của bọn
họ, hại ông viết đến mỏi cả tay, , trước mắt còn có một hàng dài đặc, mắt ông
đều hoa cả rồi, chỉ đành phải nếm hớp trà, sẽ tiếp tục.
"Vị kế tiếp."
Đối phương báo ra tên họ, ông chấp bút viết xuống.
Đông Phương Nhạc Nhạc mặc dù cảm thấy rất ngượng
ngùng, nhưng nàng thật không muốn bỏ qua lần tranh tài này, liền len lén chen
ngang, âm thầm cầu nguyện không có ai phát hiện.
Đội ngũ lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi đi tới, cuối cùng
cũng sắp đến phiên nàng.
Lưu Tam đem tên mới vừa viết xuống xong, lật sang
trang mới
“Được rồi, vị kế tiếp."
Nàng vẻ mặt tươi cười mà nói: "Cháu tên là Đông
Phương Nhạc Nhạc, năm nay 16 tuổi."
"Hửm?" Lưu Tam nghe thấy âm thanh mềm mại
trẻ con vang lên, , còn tưởng rằng nghe lầm, ông hồ nghi ngẩng đầu lên, liếc
thấy đứng trước mặt ông là một tiểu cô nương dáng dấp trắng nuột béo tròn, đôi
mắt già nua trợn to.
"Tiểu nha đầu, cháu có biết cuộc so tài này là gì
hay không?"
Đông Phương Nhạc Nhạc trợn tròng mắt tinh khiết trẻ
con nói: "Dĩ nhiên biết rồi."
"Xem dáng của cháu có thể ăn được bao nhiêu chứ,
ta thấy cháu nên về nhà đi!”
Lời nói của Lưu Tam làm cho mọi người bật cười ha hả,
nhiều người đều dùng một loại ánh mắt buồn cười thú vị nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời buồn bã,
"Không phải là ai cũng có thể tham gia sao?"
Lưu Tam vân vê hàm râu trắng cười cười, "Lời nói
là nói như thế, không sai, nhưng cháu hãy nhìn những người đến tham gia kìa,
một tiểu nha đầu như cháu sao có thể sánh bằng người ta ."
"Ai nói? Cháu nhất định sẽ thắng , " Đông
Phương Nhạc Nhạc nổi giận đến phình hai gò má, lúc này giống như cá nóc, nàng
cảm thấy tất cả mọi người đều xem thường nàng rồi, hừ! Nàng nhất định phải cho
mọi người nhìn thấy sự lợi hại của nàng một chút
"Lão gia gia, ông cho cháu tham gia có được
không? Làm ơn đi mà!"
"Chuyện này . . . . ." Trong lúc Lưu Tam
đang lâm vào tình thế khó xử hết sức, khóe mắt của ông liếc thấy Triển Sĩ Hòe
đang đứng cách đó không xa, thấy ông ấy gật đầu, ông mới hớn hở nói: "Được
rồi! Phá lệ cho cháu tham gia đó.”
Đông Phương Nhạc Nhạc nhào qua, hạ một nụ hôn lên mặt
của ông, "Thật cảm tạ lão gia gia."
"Ha ha, " Lưu Tam mừng rỡ cười đến nhăn cả
nét mặt già nua.
Đợi tất cả người dự thi cũng ghi danh xong, hiện tại
chỉ chờ đến buổi chiều để đấu trận chính thức.
Giờ Mùi vừa đến, tất cả người dự thi, ai cũng đều có
vị trí và cương vị riêng, trước mặt mỗi người tất cả đều bày một thùng cơm tẻ
nóng hổi, người người đề xoa xoa tay nóng vội, chuẩn bị đại triển thân thủ.
Trên mặt Đông Phương Nhạc Nhạc vẫn tràn đầy nụ cười tự
tin, mặc dù đối thủ của nàng đều là những người cao to lực lưỡng, so lại, nàng
giống như một người tí hon, xâm nhập vào thế giới người khổng lồ vậy, nhưng
nàng không hề sợ chút nào, bình sinh nàng không có chí lớn, chỉ thích ăn, nàng tin
tưởng loại như thế này tuyệt đối không làm khó được nàng.
Lúc này, Hoàng Phủ Tuấn từ trong tiệm đi ra, quét hiện
trường một lần, trừ 50 người dự thi bên ngoài, hai bên có một đám đông quần
chúng vây xem náo nhiệt, đem trọn con phố chen lấn đến nước chảy cũng không
lọt.
Hắn giơ hai tay lên ý bảo mọi người im lặng, hắng
giọng nói: "Các vị hương thân, hôm nay Đắc Ý lâu chúng tôi cử hành cuộc
tranh tài 'Đại Vị Vương', chính là hi vọng có thể kéo gần khoảng cách lẫn nhau,
bổn điếm đối với tất cả khách hàng đều luôn luôn đối xử như nhau, không có phân
chia giai cấp! Hoan nghênh đại giá quang lâm."
Lời nói của Hoàng Phủ Tuấn dẫn tới rất nhiều sự hưởng
ứng vang dôi,và nhiều tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Giờ Mùi đã đến, cuộc tranh tài sắp sửa bắt đầu,
phàm là người đầu tiên có thể đem cơm trắng ăn sạch, người đó chính là Đại Vị
Vương, có thể đến Đắc Ý lâu hưởng thụ thức ăn ngon miễn phí một tháng ."
Tiếng vỗ tay vẫn vang không dứt, người dự thi phía
dưới càng thêm lộ ra vẻ mặt không kịp chờ đợi.
Hoàng Phủ Tuấn nhận lấy đồng la, cầm lấy cái mõ gõ một
cái, "Tranh tài bắt đầu."
Những người dự thi lập tức hành động, từng người đều
gắng sức đem cơm nhét vào miệng mình,
"Cố gắng lên. Cố gắng lên! !"
Những người chung quanh không ngừng cổ vũ cho những
người dự thi của mình, không khí vui vẻ so với năm rồi còn náo nhiệt hơn rất
nhiều.
Đông Phương Nhạc Nhạc không nhìn bộ dáng những người
khác lang thôn hổ yết, duy trì bước đi ổn định, từng muỗng từng muỗng ăn vào,
mặc dù khuôn mặt nhỏ cũng dính đầy hạt cơm, tâm tình cũng rất khoái trá, không
giống những người khác ăn đến co rút mặt mày, thống khổ, lại không thể không
cứng rắn nhét vào trong cổ họng.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã có
người hét to chịu không nổi bỏ qua, còn có người vì ăn no căng, cúi người xuống
ói lên ói xuống.
Chỉ mới một khắc đồng hồ, chỉ còn lại hơn hai mươi
người còn ở lại hiện trường cuộc so tài, Đông Phương Nhạc Nhạc cũng là một
người trong đó.
Biểu hiện bình thản của nàng thật sự ngoài dự liệu của
mọi người, tất cả người ở tại chỗ đều quay sang động viên cho nàng.
"Tiểu cô nương, cố gắng lên, "
"Tiểu cô nương, thật sự giỏi lắm!"
Đông Phương Nhạc Nhạc cũng không bởi vì tiếng reo hò
của mọi người mà gia tăng tốc độ, nàng vẫn giữ vững tốc độ nhất định, mà từng
đối thủ bên cạnh nàng lần lượt ngã xuống, những nam nhân ‘cao to lực lương’
kia, lại có thể kém hơn so với một tiểu cô nương, cảm thấy không còn mặt mũi,
mặt đầy xấu hổ thối lui ra ngoài.
"Thật là tiểu cô nương lợi hại!"
"Đúng a! ! Các ngươi nhìn kia! Thùng cơm trắng
kia sắp bị ăn cạn sạch."
"Oa, quả là tài năng không phân biệt dáng vóc
nhỉ, không nhìn ra nha."
Từng tiếng thán phục vang lên ở bên tai Đông Phương
Nhạc Nhạc.
Nàng nghe mặt mày hớn hở, ăn càng thêm hăng say. Nghĩ
đến Uy Uy luôn mắng nàng trừ ăn ra, cái gì cũng không biết, nhưng những người
này lại luôn miệng nói bội phục mình, thật hy vọng Uy Uy cũng ở nơi đây, như
vậy sau này Uy Uy cũng sẽ không mắng nàng là heo nữa.
Cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng nhất, chỉ còn
dư lại năm vị người dự thi đang nhất quyết thắng bại, có vài người định trực
tiếp sử dụng tay xới cơm, liều sống chết nhét, nhét, nhét, cho đến mức hai má
cũng phồng đến sắp rách ra phá rồi, tốc độ ngược lại chậm lại; Nhìn thấy Đông
Phương Nhạc Nhạc không chỉ có tốc độ nhanh, vẫn ăn được rất tao nhã.
"Còn chút nữa thôi, cố gắng lên!"
"Cố gắng lên!"
Cảm xúc của mọi người càng ngày càng kích động, tất cả
tiêu điểm đều tập trung ở trên người Đông Phương Nhạc Nhạc, thấy nàng múc muỗng
cơm trắng cuối cùng cho vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, ngẩng cao đầu,
thoáng chốc tiếng hoan hô vang rung trời, người bị thua đã mệt lả ngã ngồi trên
mặt đất.
"Ta thắng, ta thắng!" Đông Phương Nhạc Nhạc
cao giọng hô to.
Đảm nhiệm trọng tài, Hoàng Phủ Tuấn không khỏi nhìn
đến mắt choáng váng, kinh ngạc thật lâu mới phục hồi tinh thần lại."Khụ
khụ! Nói vậy mọi người cũng tận mắt thấy rồi, Đại Vị Vương năm nay của chúng
ta chính là vị tiểu cô nương này."
Đông Phương Nhạc Nhạc hướng mọi người cười ngây ngô,
thoáng thẹn thùng .
"Cuộc tranh tài năm nay đến đây là kết thúc, cám
ơn mọi người đã đến tham dự." Hoàng Phủ Tuấn nhìn về phía Đông Phương Nhạc
Nhạc chắp tay thi lễ.
“Cô là Đông Phương cô nương phải không? Xin mời theo
tôi vào bổn điếm để lãnh thưởng.”
Nàng sôi nổi theo hắn đi vào Đắc Ý lâu, vừa thấy Triển
Sĩ Hòe cũng ở tại chỗ, cười hì hì nói: "Lão bá, cháu đến nhận phần thưởng
của Đại Vị Vương ạ! Cháu không lừa ông chứ!”
Triển Sĩ Hòe cười cười ha hả nói: "Đúng vậy! ,
không nghĩ tới cô bé như cháu lại tham ăn như thế."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại cháu vẫn có thể
ăn thêm nhiều thứ nữa.” Đông Phương Nhạc Nhạc thật cao hứng mình cũng có thể
khoe khoang bản lãnh.
Mới vừa chính mắt nhìn thấy tình huống cuộc so tài,
Lưu Tam không khỏi chắc lưỡi hít hà nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng,
"Cháu gái này ăn mạnh như thế, khó trách thân thể cháu lại tròn trịa thế!
À, Ta không có ác ý! Cháu đừng trách ta nhé.”
Nàng một chút cũng không cảm thấy tự ti, thì ngược lại
trấn an ông ta."Không sao, lão gia gia, cháu trời sanh chính là mập mạp
mà."
"Điều này cũng không có gì lạ, cô nương gia dáng
dấp trắng trẻo mập mạp mới có thể đáng yêu, vừa nhìn đã biết rất có quý tướng
rồi.” Triển Sĩ Hòe không biết vì sao, nhưng ông cảm thấy rất có thiện cảm với
nàng.
Đông Phương Nhạc Nhạc được khen không dứt, mặt đỏ hồng
nói: "Cám ơn lão bá. Đúng rồi, lão bá, sao ông lại ở chỗ này?"
"Bởi vì ta là người ban thưởng." Ông cười
nói.
Hoàng Phủ Tuấn đem cờ thưởng giao cho nhạc phụ đại
nhân, "Ông ấy là ông chủ lớn nhất ở Đắc Ý Lâu này,đương nhiên là phải do
ông ấy ban thưởng cho cô nương rồi."
"A thì ra lão bá là ông chủ của chỗ này à!"
Nàng bừng tỉnh hiểu ra.
"Ta họ Triển, cháu có thể gọi ta là Triển bá
bá." Triển Sĩ Hòe đem cờ thưởng giao vào trên tay nàng,
"Cờ thưởng này tương đương với “Kim bài miễn phí”
chỉ cần có nó, cháu có thể ở Đắc Ý lâu hưởng thụ bữa tiệc lớn miễn phí một
tháng , bất kể là tôm hùm hay vây cá, nửa xu cũng không tốn."
Nàng vô cùng cao hứng nhận lấy, "Cám ơn lão
bá."
Ánh mắt Triển Sĩ Hòe lướt qua gói hành trang trên tay
nàng, thuận miệng hỏi: "Tiểu nha đầu, cháu từ ben ngoài đến à? Tìm được
chỗ ở chưa?"
"Hôm nay cháu vừa mới tới đây, vẫn chưa đến khách
điếm ạ." Đông Phương Nhạc Nhạc đàng hoàng trả lời.
"Như vậy a!" Triển Sĩ Hòe trầm ngâm chốc
lát, "Tiểu nha đầu, hay cháu đến nhà bá bá ở đi, cháu cảm thấy thế
nào?"
Đông Phương Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, cao hứng hỏi:
"Thật có thể không?"
Điều này thật sự là quá tốt rồi! Vì mua thức ăn vặt,
nàng đã dùng khá nhiều tiền rồi, nếu nàng ở lại khách điếm, sau này không thể
ăn uống thoải mái được nữa.
"Đương nhiên là có thể, dù sao phòng trống trong
nhà vẫn còn rất nhiều, thêm cháu có là bao." Ông hào phóng nói.
"Lão bá, bá thật là một người tốt,có lòng tốt
nhất định sẽ được báo đáp." Nàng không keo kiệt chút nào, ca ngợi nói.
"Ha ha! Chỉ hy vọng như thế. Ta đang muốn về nhà,
cháu hãy cùng ta đi thôi!"
Triển Sĩ Hòe nghe con rể báo cáo mọi việc, sau đó liền
mang theo Đông Phương Nhạc Nhạc trở về Triển Viên. Không nghĩ tới Triển Viên
trước đến nay luôn chìm trong không khí u buồn ảm đạm, bởi vì nàng đến, mà có
đại biến chuyển180°.
Triển Mộ Bạch bước đi thong thả qua lại ở trong phòng
trong lòng mắng to những tên nô tài lười biếng kia, hiện tại đã là giờ nào rồi,
lại vẫn chưa mang cơm đến cho hắn, là cố ý muốn bỏ đói hắn sao? Thật là càng
ngày càng quá quắt rồi, rõ ràng không đem hắn bỏ vào mắt mà, nếu thực sự hắn phát
bực lên, hắn sẽ cho tất cả bọn họ về nhà hết để mà lười biếng!
Một tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần truyền đến.
Tỳ nữ phụ trách đưa thức ăn đến Bách Hiên ở ngoài cửa hít sâu mấy lần, mới lấy
dũng khí bước vào cửa.
"Tam, Tam Thiếu Gia, nô tỳ , đã tới chậm, thật
xin lỗi."
Hắn ác ý giận dữ trừng mắt nhìn nàng ấy, "Nô tài
đáng chết nhà ngươi, là cố ý muốn bỏ đói ta đúng không?"
"Không, không, nô tài không dám!" Nàng ấy bị
dọa sợ đến toàn thân phát run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ
nhìn thấy gương mặt quỷ kinh khủng của Triển Mộ Bạch, vậy sẽ hại nàng buổi tối
mơ thấy ác mộng.
"Tại sao không dám nhìn ta? Có phải chê ta xấu xí
hay không?" Triển Mộ Bạch bởi vì đói bụng, cộng thêm bộ dáng tỳ nữ sợ sệt
đó của tỳ nữ làm cơn giận của hắn cháy bùng lên.
"Ngẩng đầu lên nhìn ta, có nghe thấy không?"
Tỳ nữ bị dọa sợ đến khóc không thành tiếng, "Tam
Thiếu Gia. . . . . . Người tha nô tỳ đi! Nô tỳ lần sau không dám nữa."
"Cút!" Hắn hận thấu xương bất kì ai mỗi khi
nhìn thấy mặt của hắn bày ra vẻ sợ hãi kinh hoàng đến thế.
Kinh sợ quá độ tỳ nữ lập tức liền lăn một vòng tông
cửa xông ra.
"Aaaaa" Triển Mộ Bạch ôm đầu rống giận,
thống hận rằng tại sao hôm gặp chuyện không may đó, mình lại không bị thiêu
chết đi thôi.
Ngay vào lúc này, theo Triển Sĩ Hòe trở lại Triển gia,
mang theo Đông Phương Nhạc Nhạc đến gặp qua Triển phu nhân, bảo Lưu Tam dẫn
đường , đang tiến về phía phòng dành cho khách ở tạm, vừa lúc đi qua trước cửa
Bách Hiên.
Từ trong phòng truyền tới tiếng rống thê thảm, làm cho
nàng không nhịn được dừng chân lắng nghe, "Lưu tam gia gia, gia gia có
nghe thấy thanh âm kỳ quái gì hay không?"
"Ách! Không có, không có, làm gì có âm thanh kì
quái gì chứ?" Lưu Tam lắp bắp nói.
Bỗng dưng, bên trong Bách Hiên lại truyền ra một tiếng
thét dài.
Đông Phương Nhạc Nhạc lại quay đầu trở lại,
"Người nghe kìa! Lại tới nữa."
"Ta cũng không nghe thấy gì hết, là cháu nghe lầm
thôi." Ông không ngừng lắc đầu phủ nhận.
"Phải không? , " Nàng nghiêng cái đầu nhỏ,
nghi ngờ lẩm bẩm nói.
Lưu Tam sợ nàng lưu lại quá lâu, nắm lấy cổ tay của
nàng tiếp tục đi về phía trước, "Trước mặt chính là phòng khách, mấy ngày
này cháu sẽ ở lại đây, có cái gì cần cứ nói cho ta biết một tiếng."
"A!" Rõ ràng có thanh âm kì quái, tại sao
Lưu tam gia gia phải làm bộ không nghe thấy nhỉ? Ừ! Nàng nhất định phải chứng
minh mình không có nghe lầm.