Tru Tiên

Chương 136




   

Trung Thổ Huyền Ung Sơn, cách hai trăm dặm về phía bắc là Hồ Kì Sơn, nhìn từ chân núi chỉ thấy loạn thạch nhấp nhô, lớp lớp xuyên thẳng tầng không. Chỉ duy nhất một độc đạo dẫn lên núi, lối mòn ảm đạm, tiêu điều, cảnh sắc cực kỳ hoang lương. Dải sườn bên trái, do đất thấp hơn mạch nước ngầm nên từ nơi trung tâm phát tán tinh khí của dãy núi, ngưng tụ, thẩm thấu, tạo nên thượng nguồn con sông Thắng Thủy, hướng về phía đông bắc. Từ đó con sông bắt đầu chia rẽ, dần dần tạo nên trên dưới 300 nhánh lớn nhỏ, đổ cả về con sông lớn "Phần Thủy". Tự xưa tương truyền rằng, con sông này màu mỡ phì nhiêu, sản sinh vô số tài vật, tiếc là chưa có ai được mục kiến!

Tổng đường Quỷ Vương Tông, một trong tam đại phái phiệt của ma giáo, tọa lạc trong lòng ngọn núi đá nham thạch kiên cố này, nên rất ít kẻ được biết. Được Quỷ Lệ dẫn đường, sau 15 ngày đi bộ, Tiểu Bạch và Đại vu sư cuối cùng cũng đã đến được nơi này.

Vì đại vu sư thân thể hao nhược, nên bất đắc dĩ cả ba người cùng Tiểu Hôi chỉ đi bộ, trên đường Quỷ Lệ mướn một cỗ liễu xa cho Đại vu sư!

Những gian khổ trên đường dài, khiến ba người họ đều nhuốm vẻ phong trần mệt mỏi, chỉ có điều trên mình đại vu sư và Quỷ Lệ, lại hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau!

Thương thế của Quỷ Lệ cũng đã dần khá hơn! Một phần có lẽ do sự sung mãn của tuổi trẻ!

Ngược lại đại vu sư, sắc diện ngày càng tái nhược, so với 15 ngày trước, khi bắt đầu ly khai thất lý động miền nam cương quả thực đại suy, giờ đã ảm đạm như một yểu nhân, sắp lìa xa dương thế, tựu chung chỉ lặng thinh lê bước. Đặt chân vào sơn lộ, khả dĩ không thể dùng được liễu xa, tuy nhiên được sự giúp đỡ của Quỷ Lệ và Tiểu Bạch, cũng khiên cưỡng cất bước, hơi thở năng nề, gấp gáp, quả thực là đã hết sức gắng gượng. Quỷ Lệ thâm tâm vài phần khẩn trương, nhất thể chẳng thể kìm hãm nỗi lo lắng, chỉ e rằng: Hãn hữu chưa đến được Hồ Kỳ Sơn, không may vị đại vu sư cứu mệnh này giữa đường tuyệt mệnh, quả thật di hận cả đời.

Chính ngọ, cuối cùng, dưới ánh dương quang chan hòa, Hồ Kỳ Sơn cũng dần dần hiện lên trong tầm mắt.

Dừng bước, mặc dù chưa về tới Hồ Kỳ Sơn nhưng Quỷ Lệ cũng cảm thấy một cảm giác thư thái nhẹ nhàng lan tỏa, quay sang đại vu sư: "Tiền bối, ngọn núi hoang sơ trước mặt, chính là nơi chúng ta cần đến, chỉ cần đi bộ thêm một quãng, tới đêm nay, chúng ta có thể đặt chân tới đó"

Đại vu sư thở phào nhẹ nhõm, mục quang hướng về dải núi, thần thái mệt mỏi, cười đáp: "Ngươi yên tâm rồi chứ,chàng trai trẻ,nhìn ngươi một lòng tưởng nhớ về người bạn đang đắm chìm trong giấc ngủ trầm miên,ta làm sao có thể chết được"

Quỷ Lệ giật mình, lập tức nhẹ giọng phân trần: "Tiền bối, tại hạ không có ý đó... "

Đại vu sư thu hồi mục quang, nhẹ nhàng vỗ vai Quỷ Lệ, phảng phất nở một nụ cười, đáp: "Ta chẳng hề có tư ý, chỉ là vì sự việc như thế, chỉ e rằng ngươi quá lo lắng, suốt ruột thôi... "

Quỷ Lệ lặng thinh, khoảnh khắc, khẽ cười, đáp: "Tiền bối, chúng ta cũng đã trải qua một quãng đường dài, giờ cũng nên nghỉ ngơi chút ít, rồi sau đó đi tiếp cũng không muộn"

Đại vu sư thần sắc cũng tỏ ra khá mệt mỏi, khẽ gật đầu, Quỷ Lệ một tay đỡ đại vu sư, mắt nhìn xung quanh, tìm một phiến đá phẳng, dìu lão ngồi xuống.

"Chi Chi", nằm xoài trên vai Quỷ Lệ, Tiểu Hôi khẽ kêu lên hai tiếng rồi nhảy lên một mô đất,thoạt nhìn, Tiểu Hôi tinh thần sảng khoái, dường như không hề cảm thấy mệt mỏi

Khoảng khắc, Tiểu Hôi mắt đảo một lượt trước sau, khắp những dải cây thưa thớt ven đường, rồi rốt cuộc lưu lại trên một thân ảnh mềm mại.

Quỷ Lệ thoáng nhìn theo Tiểu Hôi, sau cùng chẳng lưu tâm, quay đầu tìm một phiến đá tọa lạc.Những ngày qua vết thương của gã tại thất lý đồng dù khá trầm trọng nhưng gân cốt đã được cố định cũng dần chuyển biến, trở nên khá hơn. Chỉ vết thương ở bên vai phải là vẫn u uẩn nhức buốt, Quỷ Lệ nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp vết thương, nhãn thần lấp lánh, thấp thoáng thân ảnh Phần Hương Cốc Lý Tuân, bất giác thâm tâm khởi phát một luồng hàn ý

Khoảnh khắc sau,trở về với thực tại,đằng sau gã, một nhân ảnh yểu điệu thướt tha, bạch y như tuyết..

Quỷ Lệ khẽ nghiêng đầu, đang ngơ ngẩn thất vọng thì chợt nghe thanh âm Tiểu Bạch vang lên bên cạnh:” Hồ Kì Sơn quả thực hoang lương, đã nửa ngày ta chẳng hề thấy một bóng cây ngọn cỏ! “

Quỷ Lệ khẽ nhíu mày, đáp: "Từ đây trở đi, tất cả đều như vậy cả! "

Tiểu Bạch đứng cạnh gã, phảng phất nét trầm mặc, thê lương, khẽ nghiêng đầu, thanh âm vương chút xót xa, đáp: "Ta đã xa Hồ Kỳ Sơn quá lâu rồi, ngày đó nơi này, cây cỏ tốt tươi, sum xuê cực thịnh, quả thật khác xa bây giờ.. "

Quỷ Lệ lặng lẽ lắc đầu, đáp: "Cái đó ta không được biết! "

Tiểu Bạch thở dài, khẽ chuyển mình, thảng thốt điều gì, chẳng ai rõ!

Quỷ Lệ mục quang dõi theo thân ảnh Tiểu Bạch, ngẫm rằng trước đây nàng cùng dòng Hồ Ly đã từng có những tháng ngày phồn thịnh, tươi sáng nơi này, nên đối với Hồ Kỳ Sơn dĩ nhiên lưu luyến một tình cảm ẩn tàng sâu sắc, chỉ là không biết nên nói gì, dù sao với tâm trạng của gã lúc này, cũng chẳng thế cất lời!

Một hồi, gã chợt nhớ đến Bích Dao, ở nơi đó, có lẽ, ngày mai, thời khắc này, nàng có thể lại một lần nữa hồi sinh một cuộc sống mới, nghĩ tới đây, Quỷ Lệ toàn thân nhiệt huyết dâng trào, huyết mạch sục sôi khó tả, không thể cưỡng lại, chẳng thể để tâm đến mọi thứ xung quanh...

Ba người sau một hồi dừng lại nghỉ ngơi, đại vu sư đã phần nào cảm thấy khá hơn, Quỷ Lệ liền hối thúc mọi người cất bước, tiếp tục đăng trình, quả thật chỉ muốn đại vu sư nhanh chóng đến nơi...

Tiểu Bạch lập tức chuyển mình đi trước, sắc diện trầm mặc, lặng thinh, thẳng hướng đạo lộ cất bước, đường xưa lối cũ chầm chậm hiện về nét quen thuộc, không như ban đầu nàng chỉ có thể hỏi đường hoặc tiếp bước Quỷ Lệ.

Ngoảnh lại đằng sau, quá khứ cuộn trào nội tâm Tiểu Bạch, từ sâu thẳm đáy lòng nàng dĩ vãng lại tràn về, khắc lại từng nét trên sơn lộ, Tiểu Bạch phảng phất thấu hội địa hình, cước bộ thẳng tiến dẫn đường, hướng về sơn lộ.

Chẳng hiểu từ đâu, Tiểu Hôi trở lại, trên tay xuất hiện mấy loại quả dại, khư khư gặm nhấm.

Đằng sau lưng, đu đưa một chung rượu lớn, đích thị là ăn cắp từ người vùng nam cương.Nguyên lai vẫn còn 2 túi rượu nữa, chỉ là do trên đường không ngừng uống rượu nên tửu lựong của con khỉ cao lên trông thấy. Mười lăm ngày sau, không ngờ uống hết cả một túi lớn mà không hề say lần nào.

Trên đường đi, Tiểu Bạch nhìn con khỉ suốt ngày đu đưa với túi rượu thật là phiền toái, liền lấy sợi gai bện tạm cái đẫy nhỏ để con khỉ đeo túi rượu sau lưng. Tiểu Hôi vô cùng khoái chí, đi đâu cũng kè kè cái đẫy.

Ba người và một khỉ, ngoài thanh âm tóp tép với đống quả dại, còn lại tựu chung, tâm tư trầm mặc, lặng lẽ hướng thẳng tiền lộ tiến tới.

Vầng quang ô đỏ ối, lững thững trôi về phía chân trời, bỏ lại sắc hoàng hôn vương vãi khắp dải hoang sơn, đang cố níu lấy những khoảnh khắc sau cùng trước khi đắm mình vào màn đêm mịt mù, vô tận... Cuối cùng, họ cũng đã tới được chân núi Hồ Kỳ Sơn!

Thoáng một khắc sau, Tiểu Bạch lẫn đại vu sư thân hình khẽ chấn động, đại vu sư dường như cảm thấy điều gì, hướng về Tiểu Bạch, chợt thấp giọng: "Ngươi cũng cảm thấy, phải không?"

Tiểu Bạch hai hàng thanh liễu khẽ nhíu lại, bằng đạo hạnh hồ ly nghìn năm cực kỳ linh mẫn, dù một chi tiết nhỏ tự khắc chẳng thể bỏ qua. Ngay thời khắc tiếp cận chân núi, nàng chợt nhận thấy nơi đây, quang cảnh cô liêu, hoang phế, nhưng từng ngọn cây, phiến đá, tất thảy đều u uẩn sát khí trập trùng, thấp thoáng triển hiện.

Sát khí ngày càng nồng nặc, cảm giác khủng bố nhuốm đượm khoảng không,... Tiểu Bạch Dẫu đạo hạnh thâm sâu, thâm tâm cũng không khỏi thoáng chút chấn động. khoảnh khắc, tinh thần nàng lập tức khôi phục,tập trung cảnh giác.

Giữa ngọn núi này, tiềm tàng nỗi sợ hãi của một bí mật kinh thiên!

Chút ngạc nhiên thoáng vương trên sắc diện dần tan biết, Tiểu Bạch mục quang thu hồi, lướt qua thần thái tồi tàn của đại vu sư, chợt sớm không nghĩ đến là đại vu sư dường như kiệt quệ tận số, lại còn lưu lại được cảm giác linh mẫn này, xem ra Nam cuơng vu thuật, quả nhiên bên trong có chỗ độc đáo

Nàng khẽ gật đầu, thanh âm phiêu hốt: "Quả nhiên sát khí trầm trọng";

Đại vu sư thoáng trầm mặc, tựu chung tương đồng tâm ý. Bất giác cả hai cùng hướng về Quỷ Lệ, lúc này thần sắc hết sức phức tạp, dị thường, trước giờ chưa hề biểu lộ.

Từ ống tay áo, âm ảnh quang sắc Phệ Hồn từ Phệ Huyết Châu thấp thoáng khởi phát, huyết sắc loạn chiếu, quang mang đại thịnh, luân chuyển không ngừng

Quỷ Lệ lặng lẽ khởi xuất phệ hồn, chỉ thấy trên đầu ma bổng(nhiếp hồn), phệ huyết châu kích chiếu, quang mang dị thường, lấp loáng môt vòng tròn hồng quang, phảng phất phát tán, Trên thân Phệ Huyết ngàn vạn huyết mạch li ti mãnh liệt cuộn chảy, cùng lúc hoạt chuyển. Dọc theo tay gã, Phệ Huyết Châu mang theo một cơn hưng phấn truyền khắp thân thể.

Quỷ Lệ mục quang thâm trầm, chầm chậm ngước lên, lưu lại nơi tọa điện lưng chừng núi. Nhãn thần kỳ dị, thấp thoáng tinh quang!

Phệ Huyết Châu tán sắc rực rỡ, khát khao tinh huyết lên tới cực điểm!

Một lần nữa, Quỷ Lệ hiểu rằng, gã đã trở về!

Quỷ Vương thân chinh đứng tại lối vào tổng đường Quỷ Vương Tông, ẩn mình dưới bóng khối cự thạch phía trước đón chờ. Không quá khó để biết rằng, đối với Quỷ Lệ, sự trở về cùng đại vu sư có ý nghĩa đến nhường nào!

Trước đại sảnh Quỷ Vương Tông, xuất hiện ba nhân ảnh, Quỷ Vương khẽ gật đầu chào đón, cước bộ hướng tới đạ vu sư, mục quang lướt nhẹ, sắc diện thoáng vẻ ngạc nhiên: "Vị đại sư, ngài là... "

Đại vu sư khẽ mỉm cười, đáp: "Lão hủ, thân như đèn dầu sắp cạn, nhưng mệnh trời đã định, hôm nay đến đây, bất quá xin dốc hết tâm lực một phen, nhưng có được như ý muốn, cũng đành một phần trông vào thiên mệnh! "

Quỷ Vương cúi mình hành lễ, thanh âm thâm trầm: "Đại sư, thế ngoại cao nhân, quả là không quá lời. Đường dài gian khổ, giờ cũng đã muộn, thỉnh đại sư đáo giá động phủ tạm thời nghỉ ngơi "

Đại vu sư khẽ gật đâu, nhìn vào thần sắc của lão, quả thực đã rất mỏi mệt

Quỷ Vương ra hiệu, lập tức gia nhân tả hữu nhanh chóng tiến lại hộ thể, đưa đại vu sư về phòng an nghỉ, thoáng chốc, thân ảnh đại vu sư đã khuất hẳn trong đại điện!

Quỷ Vương chầm chậm chuyển mình, khoảnh khắc, hướng về thân ảnh trước mặt, ngoại trừ Quỷ Lệ, còn một nữ tử hết sức yêu kiều, diễm lệ và Tiểu Hôi, sau khi mở con mắt thứ ba đang ngó nghiêng không ngừng!

Ánh mắt Quỷ Vương lưu lại trên thân hình tiểu hôi, rồi hướng về thân ảnh mềm mại của Tiểu Bạch, rốt cục dừng lại trên người kẻ trai trẻ trước mặt!

"Ngươi bị thương?" Quỷ Vương trầm giọng!

Quỷ Lệ mặc nhiên, lặng lẽ gật đầu!

Khoảng không bất giác trở nên trầm tịch, hai người đàn ông mặt đối mặt, không khí chợt biến đổi dị thường! Mười năm, trong mười năm đó Quỷ Vương tận tụy bồi dưỡng Quỷ Lệ nhưng dường như giữa họ vẫn tồn tại một vết thương sâu thẳm, một vết thương chẳng thể nói ra!

Sau lưng Quỷ Vương, không chỉ Thanh Long, U Cơ mà rất nhiều đệ tử khác cũng đã xuất hiện!

Quỷ Lệ mục quang thâm trầm quét ngang, rất nhiều khuôn mặt gã biết trong quá trình chinh phạt các tiểu phái trong ma giáo, phát triển thế lực dưới cờ quỷ vương tông. Khoảnh khắc này, có cả người của Luyện Huyết Đường và Niên lão đại, đồng thời xuất hiện trong đám đông!

Chỉ có Dã Cẩu không còn ở đó, không biết có phải đã cùng ông cháu chuyên xem toán mệnh Chu Nhất Tiên phiêu bạt nơi chân trời!

Thế lực Quỷ Vương Tông, quả đang bành trướng không ngừng!

Sơn phong tràn về, không hiểu cuốn lên theo y phục kẻ nào, tạo ra phong âm lật phật, sâu trong nội sơn, xuất hiện một hắc ảnh, chập chởn ẩn hiện!

Quỷ Lệ thu hồi mục quang, cho dù không nhìn rõ cũng có thể đoan chắc nhân ảnh đó-Chính là Quỷ Tiên Sinh!

Nhân vật thần bí này, tựa hồ vĩnh viễn ẩn tàng trong chốn u địa, giờ đã xuất hiện sau lưng Quỷ Vương!

"Vị cô nương này, là bạn ngươi?"Quỷ Vương chậm rãi cất tiếng, sắc diện không hề biến đổi!

Quỷ Lệ thoáng ngập ngừng, đáp: "Vị cô nương này nhận là bạn cũ của Tông chủ, nhất định phải quay về để gặp người! "

Thoáng lưỡng lự chợt lưu trên sắc diện quỷ vương, câu trả lời thực sự nằm ngoài tiên liệu, mục quang Quỷ Vương bất giác hướng về Tiểu Bạch, nữ tử này quả thực môn phần xa lạ, không kìm nổi ngạc nhiên: "Vị cô nương này, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây?"

Tiểu Bạch cất bước, khẽ thở dài, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, đáp: "Tiểu Si, cô ấy vẫn khỏe chứ, Có còn như ngày xưa, ngắm nhìn ngàn hoa mà ngây ngây dại dại? "

Thân hình quỷ vương lập tức chấn động, khuôn mặt toát lên vẻ kinh ngạc khôn cùng, không chỉ có thế, phía sau quỷ vương, Thanh long, U cơ, sắc diện cũng đồng thời đại biến,biến chuyển không ngừng, tựa hồ như không thể tin nổi!

Quỷ Vương trân trối nhìn nàng, sau một thoáng khắc, mới cất lời: "Rốt cục ngươi là ai, làm sao có thể biết được Tiểu Si.. "

Tiểu Bạch mục quang phiêu hốt, thoáng lướt qua quần hùng, rồi dạt về một một quá khứ xa xăm. Chỉ thấy hoàng hôn lãng đãng, hồ kì sơn nhốm màu hoang phế, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng thê lương, khắc lên giữa đất trời.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua như cát lọt qua kẽ tay

"Ngươi còn nhớ.. " Tiểu Bạch, thanh âm u ám ảm đạm, chợt cất tiếng "Cái tên thưở sơ khai của ngọn núi này?.. "

Quỷ Vương hai mắt le lói tinh quang, nhãn thần trầm trọng, ngạc nhiên đáp: "Người là Bạch.. "

Tiểu Bạch lãnh đạm đáp: "Ta là Bạch Hồ.. "

Sơn phong xào xạc, mang theo bụi trần lất phất, trôi về một nơi xa xăm sâu thẳm...

Trong thạch thất đơn sơn, đồ đạc ngăn nắp, mọi thứ đều gọn gàng, giản tiện, đó chính là nơi an tọa của Quỷ Vương Tông tông chủ

Chỉ duy nhất một thứ đập vào mắt, đó là một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương màu đỏ, nằm dựa vào vách đá, trên bàn có một chiếc giá kê bút bằng bạch ngọc, bên trên gác một cây bút lông sói, bên cạnh là nguyên mực vẫn còn chưa khô, cách xa một chút là một khay rửa bút đá xanh sáng bóng, bên trong còn có nửa bồn nước.

Liên tiếp như vậy,tuyệt không khiến người ta tưởng tượng được cái phong phạm u nhã, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nguời đứng đầu một đại phái trong tưởng tượng của mọi người.

Quỷ Vương cùng Tiểu Bạch, thời khắc này đứng giữa gian thạch thất, chỉ trừ những người ở bên ngoài, nơi này không hề xuất hiện kẻ thứ ba.

Trong phòng, trên một vách đá, là một bức kim đồ

Bức họa này, nét vẽ tinh kỳ,sắc sảo,nữ tử trong tranh tràn đầy sức sống,tựa hồ bao nhiêu tâm tưởng đều dành cả cho hoa,thần tình si dại,sống động vô cùng!

Tiểu Bạch trầm mặc nhìn bức họa,một lúc lâu sau,lặng lẽ thở dài:"Bức họa này của ngươi,nét vẽ quả thực tinh kỳ,trang trọng,Tiểu Si như hiện về trước mắt,vẫn mềm mại,dịu dàng như xưa"

Quỷ Vương,từ phía sau Tiểu Bạch,mục quang mông lung cũng đang hướng về bức họa,nhãn thần lấp loáng,nhu tình dào dạt,lúc này mới khẽ lắc đầu đáp:"Chỉ hận rằng ta đã không cứu được nàng"

Tiểu Bạch,mục quang dời khỏi bức họa,buồn bã đáp:"Không ngờ rằng,nguyên lai,người mà Quỷ Lệ một lòng tương cứu lại là nữ nhi của ngươi và tiểu si”

Quỷ Vương bất giác cất lên một hồi thảm tiếu,đáp:"Nhớ lại Tiểu Si lúc cuối cùng,ta đã không thể nhìn nàng,những năm tháng sau này,mỗi lần nhớ lại,lòng ta như vạn đao chia cắt.Giờ tất cả đã là dĩ vãng,chì còn Bích Dao..nhưng không may đã..."

Tiểu Bạch nhẹ nhàng đáp:"Tiểu Si đã không nhin nhầm người,cô ấy đã chọn ngươi,đó cũng là phúc phận của cô ấy,Tin rằng,thời khắc sinh tử cận kề,Tiểu si cũng đã không hối hận"

Quỷ Vương lặng thinh,trầm mặc

Tiểu Bạch tiến tới,đưa bàn tay mềm mại,nhẹ nhàng lướt trên bức vẽ, nhãn thần long lanh, khẽ ướt, ánh mắt vương đầy lưu luyến, xót xa

"Chi.."Tiểu Hôi bất chợt thất thanh,nhảy tót lên trên,ngoảnh mặt nhìn quanh gian thạch thất của Quỷ Lệ trong hồ kỳ sơn,vẫn dáng vẻ tinh nghịch hoạt bát đó,bất chợt,như nhớ ra điều gì,nó liền đưa tay phía sau,với lấy vò rượu,mở ra uống ngon lành

Sau một hơi dài,con khỉ thở phào khoan khoái, nhãn tình lấp lánh,dạt dào mộng mị,sắc diện thập phần khoan khoái

Quỷ Lệ đứng trong phòng, mặc nhiên nhìn con khỉ, sắc diện không đọng chút biểu tình, chầm chậm lắc đầu, cất lên một tiếng thở dài, chuyển mình quay đi, bước ra khỏi căn phòng cô tịch.

Độc đạo âm u, trải dài về phía trước. Gã lặng lẽ bước từng bước trên con đường tăm tối trong lòng hoang sơn, chúng nhân thấy gã đến, lập tức thấp đầu cung kính.Chỉ thấy gã, sắc diện lãnh đạm, nhãn quang hướng thẳng về phía trước, tựa như được một kẻ nào đó triệu hồi.

Vượt qua góc tối,đi hết thông đạo, đã không còn nhìn thấy bóng dáng đệ tử Quỷ Vương Tông, Thời khắc gã bước đến căn phòng băng lạnh,trông xa phảng phất như một bóng u linh trầm mặc

U Cơ liễu sa khẽ lay động,chuyển thân bước đến,lặng lẽ nhìn gã.

Quỷ Lệ mục quang quét ngang,lướt qua U Cơ rồi dừng lại phía thạch môn,sau một thoáng ngập ngừng do dự, cũng đẩy cửa bước vào

Thạch môn từ từ khép lại sau lưng gã, U cơ thân ảnh bất động,lặng lẽ ngước nhìn.

Bên trong thạch thất,trên khối hàn băng lạnh giá,ẩn sau những làn băng sương lãng đãng,là một nữ tử mỹ lệ.Nàng nằm đó,nơi khóe miệng tự hồ phảng phất một nụ hàm tiếu.

Quỷ Lệ dựa lưng vào Thạnh Môn, đột nhiên, sự lãnh đạm và kiên cường của hắn, đột nhiên như chùng xuống, một chút thư thái, một chút rời rã. Chỉ cònlại một thân ảnh ủ rũ, ngồi xuống bên cạnh nàng

"Ta đã về, Bích Dao..."

Từng làn sương trắng mong manh bất giác phiêu động, chập chờn len lỏi giữa khoảng không, Bích Dao nằm đó thực thực ảo ảo, dung mạo thập phần xinh đẹp, sắc diện thấp thoáng ẩn chứa chút tiếu ý ấm áp. Nàng có biết, gã đã trở về?

"Nàng sẽ trở về,Bích Dao"Quỷ Lệ,thanh âm của bất giác trở nên run rẩy,trùng xuống,sâu thẳm:"Mười năm,đã mười năm rồi..."

"Ta đã để nàng nằm đây mười năm, ta thật vô dụng, hãy trách mắng ta... không, làm sao nàng có thể trách mắng ta được,nàng đang cười với ta mà, phải vậy không?.."

Chẳng có câu trả lời,chỉ còn ngàn vạn những sợi tơ mong manh như sương khói,lúc ly lúc hợp,đang xiết lấy tâm can gã

"Ta nhất định sẽ cứu nàng Bích Dao,nàng sẽ tỉnh lại."Thổn thức,gã nói như thể đang buông ra từng tiếng:"Chúng ta sẽ ở bên nhau,Bích Dao,nhất định,chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.."

Từng câu,từng chữ… ngưng đọng,bồng bềnh giữa hơi sương, phiêu đãng,mơ hồ trong khoảng không băng giá…