“Kít kít..."
Đúng lúc Sở Dạ đang chìm đắm trong linh hồn.
Cỗ xe đột nhiên dừng lại.
Một chiếc lầu bằng rơm bất ngờ xuất hiện trước mặt đoàn người, chắn ngay giữa đường. Điều này khiến trong mắt thủ lĩnh điển vệ - Kim Quảng lộ ra chút dè dặt, hắn ta phất tay, ra hiệu cho toàn đội cảnh giác.
Trên tấm nệm trong túp lều rơm, có một thanh niên mặc áo choàng đen, đang nhắm mắt lại, khuôn mặt bình thường, tóc bù xù, nhưng bên hông lại có mười đầu lâu quấn quanh.
Khi Đám người Kim Quảng xuất hiện, gã thanh niên kia đúng lúc mở mắt ra.
Ánh mắt sắc bén khiến ai tiếp xúc cũng cảm thấy sợ hãi.
“Xuân thành nhất mộng nửa bước tiên, thắng thiên nhất kiếm tại nhân gian.”
“Nghe đồn rằng thành Phú Xuân của Giang Nam có một vị đã nửa bước thành tiên, tên là Kinh Nhất Mộng. Khi còn trẻ xin gia nhập mười bốn tông môn Tiên đạo nhưng bất thành, đã đặt lời thề rằng sẽ dùng máu tươi của mười bốn người tu
hành để rửa mối sỉ nhục trên người mình.”
“Mỗi lần hắn ta giết một người tu hành đều sẽ treo đầu của người tu hành đó lên thắt lưng, cho đến nay hắn đã giết mười người tu hành.”
Không biết Sở Dạ đã bước ra khỏi xe từ lúc nào, đang thản nhiên dựa vào cạnh xe, nói vọng lên từ phía sau đám người Kim Quảng.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ là cảm xúc trong mắt mỗi người đều khác nhau. Có sự khinh miệt, có coi rẻ, cũng có thờ ơ...
Nhìn chung, không có bao nhiêu người để một thế tử quần là áo lượt như Sở Dạ vào trong mắt.
Chỉ có Kim Quảng quay đầu liếc nhìn Sở Dạ, trong mắt lộ ra có chút kinh ngạc.
Sau đó, hắn ta thúc ngựa đi về phía cỗ xe.
Không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo hỏi: “Thế tử đang nói là, người trước mắt chính là người nửa bước thành tiên của thành Phú Xuân, Kinh Nhất Mộng?”
Sở Dạ gật đầu: “Hắn ta đúng là Kinh Nhất Mộng.” “Hơn nữa, hắn ta đến là để giết ta.”
Kim Quảng sửng sốt, nghe thấy lời nói của Sở Dạ không khớp với sự thờ ơ trong giọng điệu của hắn, Kim Quảng còn cho rằng Sở Dạ đang nói đùa.
Hắn ta nửa tin nửa ngờ: “Thế tử quá lo lắng rồi, cho dù người trước mặt thật sự là Kinh Nhất Mộng thì nói không chừng hẳn ta chỉ trùng hợp xuất hiện mà thôi.”
Kim Quảng vừa dứt lời, Sở Dạ lại tiếp tục: “Kinh Nhất Mộng có một đệ đệ tên là Kinh Vô Tình, thích ăn tim trẻ con, từng vô tình gặp phải ta, bị ta sai người chặt đứt tứ chỉ.”
“Wứt cho chó ăn.”
Giọng nói bình tĩnh của Sở Dạ khiến biểu cảm trên mặt Kim Quảng cứng lại, đồng thời cũng khiến sắc mặt những tên điển vệ còn lại trở nên mất tự nhiên.
Cảm nhận được bầu không khí có chút ngột ngạt, Sở Dạ giống như đang an ủi mọi người, mỉm cười nói: “Mục tiêu của hắn ta là ta, nếu các ngươi muốn chạy, chắc là hắn ta sẽ không để ý đâu.”
Kim Quảng không ngờ Sở Dạ lại nói những lời như vậy.
Nhưng Kim Quảng cũng không nghĩ nhiều.
Sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm túc: “Lần này bọn ta phụng mệnh hộ tống thế tử, trước khi đến điểm mục đích, mặc kệ đối phương là ai, bọn ta tuyệt đối sẽ không để hắn ta làm hại đến thế tử.”
Sở Dạ không có phản ứng gì với lời nói của Kim Quảng.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Kinh Nhất Mộng lần nữa, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Khí Hải Luyện Linh ngưng Chân Nguyên, Phá Kiếp Nguyên Thần tụ Pháp Tướng, Hợp Đạo Thuần Dương gặp Thực Võ, Tạo Hóa Thiên Môn chứng Bất Hủ!”
“Mười hai cảnh giới của Tiên Đạo.”
“Khí Hải, Luyện Linh, Chân Nguyên, Phá Kiếp, Nguyên Thần, Pháp Tướng, Hợp Đạo, Thuần Dương, Thực Võ, Tạo Hóa, Thiên Môn, Bất Hủ.”
“Kinh Nhất Mộng tự gọi mình là nửa bước tiên nhân.” “Trên thực tế, chỉ có cảnh giới Chân Nguyên cửu trọng thiên.”
“Hơn nữa cảnh giới của Kinh Nhất Mộng là dựa vào sự phụ trợ của dược vật, cái giá phải trả là sự thiêu rụi sinh mệnh của hẳn ta.”
“Cho nên khí tức của hắn ta không ổn định, huyết khí không đủ, có cảnh giới Chân Nguyên cảnh, nhưng lại không có thực lực Chân Nguyên cảnh.”
“Cũng khiến một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn ta trở nên vô cùng mỏng manh”
“Bộ phận đó chính là mệnh môn của Kinh Nhất Mộng, điều quan trọng nhất là có lẽ ngay cả bản thân Kinh Nhất Mộng cũng không biết mệnh môn của mình ở đâu.
“Nếu các ngươi đồng thời tấn công hắn ta, nhân cơ hội đánh trúng mệnh môn của hắn ta, có thể làm tiêu tan chân nguyên của hắn ta, biến hắn ta thành kẻ vô dụng.”
Sở Dạ ăn nói hùng hồn đến mức Kim Quảng và tất cả điển vệ đều sửng sốt hồi lâu.
Bọn họ theo Sở Dạ từ đế đô đến Trường Uyên Tuyệt Cảnh, biết rõ chỉ tiết về Sở Dạ.
Đều biết Sở Dạ là một kẻ có bản chất ăn không ngồi rồi, trời sinh tuyệt mệnh, là một phế vật hàng thật giá thật.
Đừng nói mở khí hải, bước vào tu hành. Ngay cả nội kình của một võ giả tầm thường cũng không thể ngưng tụ được.
Một người như vậy, bây giờ chỉ cần dùng hai mắt để nhìn đối phương liền biết đối phương đã sử dụng dược vật để làm tăng cảnh giới?
Còn có thể nhìn ra mệnh môn của đối phương ở đâu? Làm sao có thể?
Tuy rằng đám người Kim Quảng không tin nhưng bọn họ không có thời gian để do dự nữa.
Bởi vì Kinh Nhất Mộng đã đứng dậy đi tới.
Nhìn thấy tình hình này, cho dù đám người Kim Quảng không tin những gì Sở Dạ nói nhưng vẫn phải thử một lần.
Bởi vì chênh lệch giữa võ giả và người tu hành là quá lớn. Nếu như đánh bừa, mọi người ở đây đều phải chết.
Kim Quảng hỏi Sở Dạ trước tiên: “Thế tử có thể nhìn ra được mệnh môn của Kinh Nhất Mộng ở vị trí nào không?”
“Sáu tấc bên dưới xương khúc, huyệt Trung Độc.”
Đám người Kim Quảng lại sửng sốt, không ngờ rằng Sở Dạ thực sự có thể nói ra được.
Sau khi gật đầu, Kim Quảng ra lệnh cho mọi người xuống ngựa, đồng thời làm thủ thế bí mật với những người còn lại, mọi người lập tức hiểu ra, ngầm hiểu ý,
đồng thời tấn công Kinh Nhất Mộng.
Sáu người mỗi bên tấn công hai bên của Kinh Nhất Mộng, trong khi năm người còn lại tấn công từ các hướng khác nhau.
Cuối cùng chỉ có Kim Quảng đang ẩn nấp, chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí huyệt Trung Độc của Kinh Nhất Mộng, chờ cơ hội ra tay.
Thấy đám võ giả dám triển khai tấn công về phía mình.
Khóe miệng Kinh Nhất Mộng hiện lên một nụ cười giễu cợt, dường như đang cười nhạo sự tự tin thái quá của đám người Kim Quảng.
Hắn ta tự tin dừng lại, để mặc cho bọn họ tấn công. “Keng keng!”
Khi lưỡi kiếm sắc bén chém vào Kinh Nhất Mộng, một luồng không khí vô hình đột nhiên dâng lên xung quanh Kinh Nhất Mộng.
Bao bọc toàn bộ cơ thể của Kinh Nhất Mộng,
Lưỡi kiếm có rơi xuống thế nào cũng không thể gây tổn hại cho Kinh Nhất Mộng dù chỉ một chút.
Đây là chân nguyên hộ thể của Kinh Nhất Mộng. Cảm nhận được sức mạnh chân nguyên đang dâng trào trong cơ thể Kinh Nhất Mộng, cũng chứng thực được những gì Sở Dạ nói, Kinh Nhất Mộng thực sự
là một người tu hành ở cảnh giới Chân Nguyên.
Đồng thời, sự kiêu ngạo của Kinh Nhất Mộng cũng tạo điều kiện cho Kim Quảng chớp lấy cơ hội, chém vào đùi Kinh Nhất Mộng.
Khi trường đao trong tay Kim Quảng hạ xuống, một cây kim bạc dùng lưỡi đao làm vỏ bọc bay ra, bắn vào huyệt Trung Độc giữa hai đùi của Kinh Nhất Mộng.
Tiếp theo, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.
Cơ thể của Kinh Nhất Mộng vốn dĩ ngay cả lưỡi đao cũng không chém trúng, lúc này lại bị một cây kim bạc đâm xuyên qua.
Cây kim bạc đâm vào huyệt Trung Độc, ngay sau đó, Kinh Nhất Mộng hét lên một tiếng chói tai.
Theo tiếng hét thảm thiết vang lên, chân nguyên trong cơ thể Kinh Nhất Mộng trở nên tán loạn, cơ thể bay ngược lại như một con diều đứt dây, nặng nề rơi xuống đất.
“Không thể nào, sao các ngươi lại biết mệnh môn của ta ở đâu...”
“Làm sao các ngươi biết được.”
Lúc này Kinh Nhất Mộng đã phát điên, cũng không có ai trả lời câu hỏi của Kinh Nhất Mộng.
Khoảnh khắc Kinh Nhất Mộng ngã xuống đất, trường đao của đám Kim Quảng đã rơi xuống, không còn chân nguyên hộ thể, Kinh Nhất Mộng cũng chỉ là một thân xác bằng xương bằng thịt.
Chỉ trong chốc lát, hắn ta đã bị loạn đao chém chết.