Nói đến đây, giọng nói của yêu hồ tràn đầy kích động.
Lập tức, những âm thanh to lớn từ bốn phía truyền đến, truyền đến tai Sở Dạ.
"Đại đế thọ mạng chín ngàn năm, chỉ ta trường tồn muôn đời”
Một tay nâng nhật nguyệt, thân gánh vạn trùng sơn.
"Khua Thiên Chung, đạp Vân Cung. Mười hai tuyệt địa bái Kinh Hồng. Bảy trăm vạn năm trước, ta tên là... Đệ Ngũ Kinh Hồng!”
Đệ Ngũ Kinh Hồng.
Cái tên này cực kỳ xa lạ đối với Sở Dạ.
Ngay cả trong bảy trắm vạn năm trôi qua cũng rất ít người từng nghe đến cái tên này.
Điều mà thế nhân biết nhiều hơn chính là cái tên mà khi Đệ Ngũ Kinh Hồng kế thừa thiên mệnh mười một kiếp, đăng lâm Đại đế. Nhưng không ai biết mười một vị Đại đế xuất hiện trong bảy trăm vạn năm đều chỉ đến từ vận mệnh của cùng một người.
Và người này tên là Đệ Ngũ Kinh Hồng.
Sở Dạ gật đầu, cực kỳ nghiêm tức nói: "Đệ Ngũ Kinh Hồng, ta đã nhớ kỹ cái tên này.”
Đây là lần đầu tiên Sở Dạ trịnh trọng như vậy kế từ khi đến thế giới này.
Bởi vì sự xuất hiện của Đệ Ngũ Kinh Hồng, Sở Dạ phát hiện thế giới này thú vị hơn hẳn tưởng tượng.
Sở Dạ bổ sung: "Nhưng ta vẫn tò mò. Kế thừa thiên mệnh, lên đỉnh Đại đế đã là mạnh nhất đương thời. Còn ngươi cắt xẻ vận mệnh, tính toán bảy trăm vạn năm, tranh đoạt thiên mệnh mười hai kiếp là vì điều gì?"
Đệ Ngũ Kinh Hồng nói: "Sau khi mười hai phần vận mệnh của ta bị phân chia, chúng sẽ trở thành những tồn tại độc lập. Đáp án của câu hỏi này chỉ sau khi ta kế thừa thiên mệnh đời này mới có thể biết được.
Nói xong, Đệ Ngữ Kinh Hồng ngước mắt lên nhìn Sở Dạ: "Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, hiện tại đến lượt ngươi trả lời ta. Ngươi đã lựa chọn xong chưa?"
Sở Dạ nhìn chãm chằm vào đôi mắt giữa trán yêu hồ: “Không phải ngươi vẫn luôn biết lựa chọn của ta sao?”
Đệ Ngũ Kinh Hồng nói: "Ta hiểu rõ lựa chọn của ngươi, chỉ là ta không tin có người có thể từ chối sự cám dỗ kế thừa thiên mệnh, đăng lâm Đại đế. Phần vận mệnh thứ mười hai của ta có thể thành công thức tỉnh, có nghĩa mười một kiếp đầu tiên, không ai lựa chọn từ chối.”
Sở Dạ nói: "Kết cục đã định, còn gọi là lựa chọn sao?”
“Ha ha... Thú vị, thực sự quá thú vị! Ngươi nói đúng, kết quả đã định trước không gọi là lựa chọn, kết quả có thể quyết định đã không gọi là vận mệnh. Những kẻ được gọi là Đại đế và con người cùng lắm là một nhóm giun kiến đang nỗ lực sinh tõn mà thôi."
Lúc này, giọng nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng buồn bã.
Những kẻ như Đệ Ngũ Kinh Hồng vốn sẽ không nhiều lời như vậy với Sở Dạ chứ đừng nói gì đến việc. bộc lộ cảm xúc.
Có lẽ là bởi vì năm tháng dài vô tận khiến cho Đệ. Ngũ Kinh Hồng cảm thấy cô đơn. Hoặc có lẽ, hắn ta thật sự cho rằng Sở Dạ là một người thú vị
Nhưng bây giờ, Sở Dạ lại từ chối, khiến hẳn ta đành phải tự tay tiêu diệt Sở Dạ, kèm theo một tiếng thở dài thầm lặng.
Đệ Ngũ Kinh Hồng cách không tóm lấy Sở Dạ.
Không gian vẫn trì trệ như cũ, nhưng sức mạnh vô. hình của pháp tắc đã bao trùm Sở Dạ, muốn nghiền nát hẳn.
Cảm nhận sức mạnh xung quanh đang ào đến, Sở Dạ ngước mắt lên, vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Mười hai pháp tắc của thiên địa ẩn chứa vạn tượng thần dị, nhưng chúng không có tác dụng gì với ta."
“Linh hồn, chôn vùi!"
Nếu vận mệnh của Đệ Ngũ Kinh Hồng là dung hợp. với cơ thể thực tế, Sở Dạ có lẽ sẽ cảm thấy đau đầu.
Tiếc thay, hắn ta chỉ là một phần vận mệnh.
Sức mạnh của linh hồn là thiên địch của vận mệnh.
Cùng với giọng nói của Sở Dạ, mọi sức mạnh truyền tới dường như biến mất vào hư vô, không gợi lên chút gợn sóng nào.
Nhìn thấy thế, trong mắt Đệ Ngũ Kinh Hồng hiện lên vẻ kinh ngạc: Sức mạnh kỳ quái... Thử cái này xem sao."
Đệ Ngũ Kinh Hồng nhẹ nhàng điểm ngón tay vào. hư không.
"Ầm ầm!"
Không gian tĩnh lặng ban đầu đột nhiên sụp đổ, co lại rất nhanh.
Trong chớp mắt đã có thể khiến cơ thể của Sở Dạ bị đày vào không gian bị nén, khiến Sở Dạ bị mắc kẹt rong khoảng không mãi mãi.
Sở Dạ vẫn bình tĩnh.
Giọng nói đó lại vang lên: “Linh hồn, thiêu đốt”
Ngay khi Sở Dạ vừa dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn như thủy tỉnh.
Vô số mảnh vỡ không gian biến thành ánh sáng rong suốt và từ từ tiêu tan.
Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến trong mắt Đệ Ngũ Kinh Hồng hiện lên một tia kỳ qu;
Đối với sức mạnh trên người Sở Dạ... hẳn ta không cách nào lý giải được.