*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tào Nhất Lâm và Từ Uy buổi tối “tăng ca” đến khuya mới về đến nhà, phát hiện một người đang ngồi xổm trước cửa, hai tay ôm đầu gối, ngủ ngon lành.
“Tiểu Vân.” Từ Uy tiến lên vỗ vỗ em gái.
Từ Vân dụi dụi mắt, đợi nhìn rõ người trước mắt, tức thì nhào tới ôm lấy, tủi thân nói, “Anh hai, sao hai người giờ mới về a.”
Từ Uy kéo cô lên, đứng sang một bên, Tào Nhất Lâm vội lấy chìa khóa mở cửa nói, “Sao em lại ở đây? Trước khi tới cũng không gọi điện thoại, lỡ cả đêm tụi anh không về thì thế nào.” Để hai người vào nhà, cầm ba lô Từ Vân để dưới đất đặt ở ngưỡng cửa, rồi đưa cho cô đôi dép mới để thay.
Từ Vân bỏ anh hai mình ra, ngược lại lao về phía Tào Nhất Lâm, “Anh Tào, hội trường sắp tới sao anh không đến hả? Anh đã đồng ý với em rồi mà, sao có thể đổi ý chứ, người lớn các anh sao có thể nói không giữ lời chứ? Các anh…” Từ Vân còn chưa oán giận xong chưa lải nhải xong, đã bị Từ Uy xách cổ kéo ra xa Tào Nhất Lâm.
Động tác Từ Vân khoa trương cào bới lung tung trên không trung, “Anh bỏ em ra, em muốn anh Tào mà!”
Tào Nhất Lâm đang buồn bực, cậu nói không đến hội trường bao giờ.
“Có gì thì nói chuyện đàng hoàng.” Từ Uy mặt lạnh nói, thấy người lại quắp lên, giống như con bạch tuộc.
Từ Vân thấy sắc mặt anh hai lạnh đi, rụt vai một cái, rõ ràng là anh Tào bội ước trước, cô không biết phải ăn nói thế nào với bạn học trong lớp, bây giờ cô còn bị anh hai ăn hiếp, càng nghĩ càng thấy mình tủi thân, trong lúc nhất thời đã nước mắt lưng tròng.
Tào Nhất Lâm nhìn thấy cô bé sắp khóc, bước lên phía trước vỗ vỗ lưng cô, “Đừng khóc đừng khóc, có chuyện gì thì nói với anh Tào nè.”
Từ Vân thuận thế vùi vào trong lòng Tào Nhất Lâm, dùng sức chớp chớp mắt, nước mắt sau khi nỗ lực trong vô vọng, liền lấy hai tay che mặt, nghẹn ngào kêu gào nức nở, “Sao anh không đến a?”
Tào Nhất Lâm nói lại suy nghĩ vừa rồi, “Anh đâu nói không đến đâu.”
Từ Vân chợt ngẩng đầu, “Vậy sao anh hai lại nói…” Đang nói thì quay phắt lại trừng mắt về phía anh hai mình, “Anh vậy mà giả truyền ý chỉ!” Nhịn không được trong lòng oán thầm, da mặt thật dày, bị vạch trần tại chỗ mà tuyệt nhiên không xấu hổ.
“Cậu ấy không thể đi.” Từ Uy mặt không đổi sắc nói, câu sau là nói cho Tào Nhất Lâm, “Chúng ta cuối tuần có việc.”
Tào Nhất Lâm nghe anh nói như vậy, chần chờ nói, “À, cuối tuần, là có chút việc.”
Từ Vân nhìn Tào Nhất Lâm lại nhìn anh hai, lần này là muốn khóc thật, “Vậy là có đến được hay không chứ? Hai anh trêu đùa em hả.”
Tào Nhất Lâm đang định nói gì đó, Từ Uy liền kéo cậu, “Con bé vừa tan học đã tới, khẳng định là đang đói bụng, em làm chút gì cho nó ăn trước đã, anh đến nói chuyện với nó.”
Tào Nhất Lâm nhìn Từ Vân mấp máy miệng, “Rột rột, rột rột.” Bụng của cô kêu rất kịp thời, chặn lời Tào Nhất Lâm lại.
Từ Vân có hơi xấu hổ, vốn ngay lúc nhận được tin nhắn của anh hai đã muốn xông qua hỏi rõ rồi, thế nhưng tiết cuối là môn của lão Ban, cô không thể làm gì khác hơn là đợi tan học, sau đó tức khắc lao tới, vừa rồi ngủ nên không có cảm giác gì, bây giờ mới thấy thật là đói bụng.
“Vậy để anh đi làm gì đó cho em ăn, em muốn ăn cái gì?” Tào Nhất Lâm nghĩ vẫn là đợi lát nữa hỏi lại cuối tuần có sắp xếp gì.
Từ Vân bỏ qua chọn món, lúc này chọn trước chưa nói trong nhà có có hay không, cô bây giờ cần phải bổ sung chút thể lực gấp, “Gì cũng được, phải là món có thể nấu nhanh nhất đó.”
“Được, vậy hai người nói chuyện trước đi, nói chuyện đàng hoàng đó.” Câu sau này là cậu nói với Từ Uy.
Từ Uy mỉm cười gật đầu, nhìn Tào Nhất Lâm đi vào bếp, nụ cười liền thu lại, nhìn về phía Từ Vân.
Từ Vân nhìn cái trở mặt này cảnh giác, “Anh, anh định thế nào, em nói cho anh biết, em la lên một tiếng, anh Tào có thể xông tới ngay đấy.”
Từ Uy đi vòng qua cô, ngồi xuống sô pha phía sau, “Ngồi đi.”
Từ Vân ngồi ở vị trí cách anh xa nhất.
“Vốn là chuyện của người lớn, có điều nếu ảnh hưởng đến em, thì vẫn nên nói với em một tiếng. Gần đây anh với anh Tào của em không ở nhà, em cũng biết là bởi vì phải giải quyết vài việc, cuối tuần tụi anh bận rộn chính là vì những việc này.” Từ Uy khó được đơn giản giải thích.
Mặc dù không hiểu anh hai đang nói gì, nhưng ý chính của anh cô vẫn hiểu, chính là vẫn không thể đến chứ gì, “Lớp tụi em đã nộp nội dung kinh doanh lên trên rồi, bây giờ nói không đến, không phải là bảo tụi em mở cửa khống sao, em làm sao mà giao phó với lớp em được đây? Hơn nữa bây giờ nghĩ nội dung khác cũng không kịp nữa rồi.” Chuyện của người lớn là chuyện, chuyện của bọn họ thì không phải là chuyện sao, Từ Vân rất là bất mãn với cách giải thích này.
“Anh Tào của em không đến được, nhưng Thiết Đầu sẽ đến, những món mấy đứa làm đều là “tổ truyền” nhà cậu ta, không ai hiểu rõ hơn cậu ta nữa, chuyện này hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến gian hàng của mấy đứa.” Từ Uy nhịn tính tình xuống nói.
“Nhưng mà, nhưng mà có mấy món ăn nhẹ là anh Tào nấu a.” Từ Vân liếc nhìn tivi, lại nhìn Từ Uy nói, hơn nữa cô còn nói với đám chị em của mình là “chị dâu” cô sẽ đến, tụi nó quả thực rất chờ mong có thể được nhìn thấy anh ấy.
“Tối mai chuẩn bị bán thành phẩm cho em xong xuôi, thứ bảy em trực tiếp mang đến chế biến sơ qua là được.” Từ Uy xem tivi không để ý lắm nói.
“Vậy thì không còn nguyên nước nguyên… vị nữa.” Sau một “ánh mắt” của Từ Uy, âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ đi, muốn cô thỏa hiệp không dễ dàng như vậy đâu, dù sao cũng là mấy ảnh thất hứa trước, hơn nữa anh Tào còn dễ nói chuyện như vậy, nghĩ đến đây, Từ Vân liền thẳng lưng, cô có thể vùng lên rồi.
“Canon A6.” Cân nhắc đến Tào Nhất Lâm, Từ Uy nghĩ vẫn nên giải quyết xong trước khi cậu xuất hiện thì tốt hơn, trực tiếp dụ dỗ.
Từ Vân hít một hơi, cô tia cái máy ảnh kỹ thuật số này lâu rồi, nheo mắt lại, “Thêm nguyên bộ ống kính.”
“Có thể.” Từ Uy đáp ứng.
Quyết định trong nháy mắt cô xông về phía anh hai ôm hông anh, “Xong!”
Từ Uy chịu đựng chấn động bất chợt, cúi đầu nhìn cái đầu bên hông, giơ tay định xoa xoa.
“Anh đúng là anh ruột em!” Từ Vân bổ sung một câu.
Nghe nói vậy, vốn là “dịu dàng” xoa đầu tức thì biến thành búng ót.
“Á! Đau.” Từ Vân vội lùi lại, ngồi sang một bên.
“Bài tập làm tới đâu rồi? Cơm vẫn chưa nấu xong đi làm bài tập trước đi, còn muốn máy ảnh không hả?” Từ Uy trầm mặt nói, mua đồ cho mới là anh ruột sao, đồ soi mắt trắng.
Từ Vân bĩu môi, đi đến ngưỡng cửa cầm ba lô chậm chạp chạy về, haiz, dòng đời xô đẩy a, để đề phòng anh hai cô đổi ý, cô vẫn nên nghe lời thì tốt hơn.
Dùng những nguyên liệu còn lại, Tào Nhất Lâm bưng một chén hải sản ra để trên bàn cơm, nhìn thấy Từ Vân đang ngoan ngoãn làm bài tập, “Ăn cơm rồi làm.”
“Yeah, ăn cơm thôi.” Từ Vân quẳng bút đi, kéo ghế ngồi cạnh bàn ăn, “Thơm quá đi.”
“Ăn từ từ, hơi nóng đó.” Tào Nhất Lâm nhắc nhở.
“Dạ dạ.” Anh Tào đúng là rất dịu dàng a, cặp với anh hai nhà cô thật sự là… Nghĩ lại một chút, được rồi, khách quan mà nói thì anh hai nhà cô miễn cưỡng xứng với anh Tào, đàn ông nội trợ như vậy đã rất hiếm có, bỏ qua không thể sinh con, bà nội trợ chuyên nghiệp còn chưa chắc tốt bằng ảnh.
Tào Nhất Lâm đi tới cạnh sô pha, đứng một bên nhỏ giọng hỏi, “Trước đó sao không nghe thấy anh nói cuối tuần có việc?”
“Hiện tại là thời điểm đặc biệt, bạn học trong trường Tiểu Vân cũng có người làm việc trong Tào thị, chỉ cần có người để ý hơi chút nghe ngóng, là có thể biết Tiểu Vân mời em đến, sẽ khiến người có tâm phát hiện em có quan hệ với người nhà họ Từ tụi anh. Hơn nữa chỉ có em không đến thôi mà, Thiết Đầu vẫn sẽ đến.” Từ Uy kéo tay cậu, dùng lực một cái khiến cậu ngồi xuống cạnh mình.
“Vậy anh không sợ bọn họ phát hiện Thiết Đầu có trực tiếp quan hệ với nhà họ Từ các anh sao?” Tào Nhất Lâm hỏi ngược lại. Nếu chiếu theo lời anh nói, hơi chút nghe ngóng liền biết ngay Thiết Đầu là Từ Vân mời đến rồi.
“Chuyện này xem như là lời giải thích tương đối hợp lý cho việc Thiết Đầu xuất hiện ở Tào thị. Trong công ty huênh hoang thể hiện bản thân là một kẻ gà mờ, nhưng lại ở bên cạnh em được coi trọng như cậu ta, rất nhiều người trong Tào thị đều thấy kỳ lạ, vài người sẽ điều tra Thiết Đầu một phen, rồi sau đó có thể phát hiện ra “bí mật” nhà họ Từ tụi anh đứng sau lưng em.”
Tào Nhất Lâm nghĩ một hồi vẫn không hiểu rõ, cau mày nói, “Tại sao phải làm cho phức tạp như thế?”
“Bởi vì có vài người chỉ thích nghĩ phức tạp.” Từ Uy giải thích, “Ý tính ban đầu của chúng ta là phải trông sao cho giống như không muốn người khác tra ra chuyện này, cho nên em phải tránh khỏi hiềm nghi, bọn họ thông qua Thiết Đầu phát hiện chuyện này, sẽ cảm thấy em cùng anh có khả năng có kế hoạch gì đó, tỷ như nhà họ Từ tụi anh có ý đồ với Tào thị.”
“Cho nên bọn họ sẽ đặt trọng điểm ở nhà các anh.” Tào Nhất Lâm tựa hồ hiểu một chút.
“Phải, chuyện này cũng khiến cho việc em đang “chuyên tâm nghiên cứu nấu ăn” đột nhiên trở mình trở thành nhân tài mới trong thương nghiệp, có một giải thích hợp lý.” Từ Uy nắm tay Tào Nhất Lâm nói, một khi lực chú ý của người nhà họ Tào chuyển sang nhà họ Từ, sẽ giúp anh dễ làm vài chuyện sau lưng hơn.
“Tính kế thế này không phải mệt chết sao?” Tào Nhất Lâm nhìn Từ Uy, anh ấy sống trong một môi trường thế nào vậy chứ?
“Rất nhiều thứ không được lựa chọn, như em không muốn bước vào trong vòng tranh đấu ở Tào thị, không phải vẫn bị cuốn vào đấy sao.” Có vài thứ đã xâm nhập vào trong xương tủy rồi thì không thấy khổ cực nữa. “Hơn nữa nhà anh luôn rất “hài hòa”, so với tranh quyền đoạt vị, đa phần đều muốn cách trung tâm quyền lực nhà họ Từ càng xa càng tốt, vậy thì có thể không cần làm việc cũng được nhận tiền.”
“Người nhà các anh đúng là không tệ, may mà qua đoạn thời gian này cũng sẽ không phải trải qua những ngày thế này nữa.” Tào Nhất Lâm nhẹ giọng nói.
“Mấy anh nói cái gì vậy? Trải qua ngày gì hả?” Từ Vân ăn cơm xong lặng lẽ đi đến sau lưng hai người, chen đầu vào giữa hai người.
“Ăn no chưa?” Tào Nhất Lâm xoay đầu lại hỏi.
“Dạ dạ, no rồi no rồi!” Từ Vân vuốt cái bụng nhô lên nói.
“Rửa chén chưa?” Từ Uy hỏi.
Từ Vân vẩu môi, nguýt anh hai mình một cái, không tình nguyện nói, “À, giờ mới rửa.” Uốn éo định đi tới phòng ăn.
“Cứ để đó đi, không phải em còn phải làm bài tập sao.” Tào Nhất Lâm đứng dậy vội nói.
Từ Vân liếc anh hai còn đang nhìn mình trừng trừng chỉ có thể nói, “Không sao ạ, cũng không vội lắm.”
Tào Nhất Lâm nhìn Từ Uy, vẻ mặt tựa như nói, không phải vẫn là em nấu cơm anh rửa chén sao.
Từ Uy lúc này mới không tình nguyện lắm đứng lên, “Em đi làm bài tập đi, đợi lát nữa chở em về.”
“Trễ thế này rồi, không cần chạy tới chạy lui nữa đâu, hôm nay cứ ngủ lại đây đi, em dọn dẹp khách phòng lại một chút.” Tào Nhất Lâm nhìn đồng hồ nói.
“Hay quá, bên này cũng gần trường nữa, buổi sáng em có thể ngủ thêm một chút rồi, mai mấy anh cũng không cần phải chở em đến trường đâu.” Hoan hô, Từ Vân vừa hô hào vừa ôm sách vở ba lô theo Tào Nhất Lâm tới khách phòng.
Lời cự tuyệt của Từ Uy chỉ mới tới bên mép, liền nuốt trở vào, lấy di động gọi về biệt thự, báo với Lý Thư Vệ mấy câu, tránh cho người nhà lo lắng, cúp điện thoại rồi cầm cái chén trên bàn ăn vào bếp.
–
Thứ hai trong văn phòng gặp Thiết Đầu liền nghe thấy hắn không ngừng nói về sự “rầm rộ” của hội trường, “Cậu không biết đâu, hàng người đó căn bản là không nhìn thấy đuôi a, đồ uống của tớ phối với đồ ăn nhẹ của cậu, tuyệt đối thông sát tất cả mọi gian hàng a, may mà hôm thứ sáu cậu làm khá nhiều, nếu không thật sự không đủ…” Thiết Đầu bô lô ba la nói không ngừng.
Kỳ thực tình hình hội trường, Từ Vân về đến nhà đã líu ra líu ríu tường thuật một lần trước rồi, không ngờ đến công ty còn phải nghe phát thanh thêm lần nữa.
Ngay tại lúc sự nhẫn nại của Từ Uy sắp bùng nổ, lơ đãng nói một câu, “Thật là muốn ăn cá quá…”
Mặc dù Tào Nhất Lâm vẫn luôn cười nghe Thiết Đầu kể lể, nhưng cũng không bỏ qua lời Từ Uy, giơ tay ý bảo Thiết Đầu dừng một chút, quay đầu nói với Từ Uy, “Hôm nay em không mua cá, có điều em mua gà, hôm nay có thể làm Tam bôi kê.”
Tam bôi kê
Từ Uy vẻ mặt cô đơn nhìn Tào Nhất Lâm một cái, lại tập trung nhìn vào máy vi tính nói, “À, anh thì sao cũng được. Không biết sao đột nhiên rất muốn ăn cá… Ừm, không có thì thôi, Tam bôi kê cũng được.”
Thiết Đầu híp mắt nhìn Từ Uy giả vờ giả vịt, người này lại bắt đầu đóng kịch.
“Hơ, bây giờ còn sớm, giờ em đi mua vẫn còn kịp.” Tào Nhất Lâm nghĩ nghĩ nói.
“Hôm nay không phải Lý Cương định giao bản kế hoạch sao, em bây giờ không tiện rời đi.” Từ Uy nói rồi nhìn Thiết Đầu một cái hỏi, “Câu bây giờ không có việc gì khác nhỉ?”
Thì ra là muốn tống hắn đi, mở miệng tính nói là mình có việc.
Từ Uy liền cướp lời, “Vậy thì vất vả cậu một chút, trên đường Phúc Châu có một cái chợ, cá trong đó rất tươi, lát nữa cậu xem bao nhiêu tiền, tôi thanh toán cho cậu.”
“Tôi không…” Thiết Đầu lời còn chưa nói hết đã bị chặn lại lần nữa.
“Cậu không mang tiền? Không sao, chỗ tôi có nè.” Từ Uy lấy mấy tờ tiền mặt màu đỏ từ trong ví da ra nhét vào trong tay Thiết Đầu, “Còn dư xem như phí đi đường là được.”
Nhìn tiền trong tay, không nên lãng phí tiền cho không, Thiết Đầu nhét vào trong túi, nhìn ở điểm này, tạm thời “thành toàn” anh ta một lần, đường Phúc Châu phải không, Thiết Đầu lộ ra một nụ cười xấu xa, “Được, tôi sẽ “rất nhanh” trở về.”
Nhìn Thiết Đầu đi khỏi, Từ Uy day day huyệt Thái Dương, không ngờ cậu ta nhiều lời lên, anh thật sự có phần không đỡ nổi.
Đến tận khi Thiết Đầu ra khỏi cửa, Tào Nhất Lâm chưa từng nói xen vào, những vẫn hiểu được Từ Uy không phải thật sự muốn ăn cá cái gì, “Có phải tụi em làm ồn anh không?”
“Anh cần yên tĩnh để xử lý vài thứ.” Từ Uy chỉ chỉ máy vi tính trước mặt.
“À.” Vừa rồi giọng nói Thiết Đầu có hơi lớn chút, “Sau này tụi em sẽ nhỏ giọng chút.” Tào Nhất Lâm nghĩ nghĩ lại nói, “Anh có thể nói thẳng với tụi em, không cần để Thiết Đầu ra ngoài.” Đưa tiền để hắn đi ra ngoài như vậy, cảm thấy không tốt lắm.
Từ Uy nhìn cậu một lúc nói, “Được, lần sau anh sẽ nói.”
Tào Nhất Lâm gật đầu.
Văn phòng đột nhiên im ắng đi, Tào Nhất Lâm kéo ghế ngồi bên bàn làm việc, mở máy vi tính, con chuột dừng ở chỗ “Liên liên khán” (một loại game của TQ, giống Pikachu) một lúc vẫn không nhấn xuống, nhìn Từ Uy hai tay bận rộn gõ bàn phím, “À, cần em giúp gì không?”
“Trước mắt thì không, có điều hôm nay Lý Cương sẽ đem bản kế hoạch tới.” Từ Uy tập trung vào máy vi tính.
“Ờm, vậy anh ta tới em phải làm gì?” Về chuyện công việc, Tào Nhất Lâm cần có “kịch bản đầy đủ”.
“Nếu mười một giờ anh ta vẫn chưa tới, em có thể chuẩn bị thêm một phần cơm trưa, nếu mười một giờ đến, em bảo anh ta để đó chiều mới thông báo cho anh ta sau là được.” Từ Uy viết xong mail gửi đi, lúc nói chuyện không ngẩng đầu chỉ lo nhìn chằm chằm vào máy vi tính.
Tào Nhất Lâm mặc dù chậm chạp, nhưng sống chung với Từ Uy lâu, cậu càng ngày càng có thể nắm bắt được biến hóa tâm tình anh.
“Anh lại giận à?” Tào Nhất Lâm cẩn thận hỏi.
Nghe thế, Từ Uy ngẩng đầu nhìn cậu, cái gì gọi là lại, anh hay giận lắm sao, đường nhìn lại trở về trên màn hình máy vi tính, mạnh miệng nói, “Không có.”
Vậy đúng là giận rồi, Tào Nhất Lâm tỉ mỉ nhớ lại, từ sáng đến vừa rồi Thiết Đầu đi khỏi vẫn còn bình thường, nhưng sau khi Thiết Đầu đi rồi cũng không có chuyện gì mà, a! Ban nãy anh ấy cứ bận làm việc miết, xem ra là công việc không thuận lợi, vậy thì trưa cậu làm vài món ngon an ủi một chút, lúc này không nên quấy rầy anh ấy.
Từ Uy nhìn màn hình máy vi tính trống hoác, nheo mắt lại, sao hỏi một câu xong rồi không nói tiếp nữa. Lén nhìn trộm Tào Nhất Lâm một cái, đầu đầy hắc tuyến. Chỉ thấy cậu đang cấp tốc nhấn chuột, không cần đoán, nhất định là đang chơi Liên liên khán. Haiz, tìm một người thành thật như vậy… Nói là tức giận thì không tới, chỉ là anh phát hiện Tào Nhất Lâm đối với Thiết Đầu hình như còn để ý hơn so với mình tưởng tượng.