Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 70




“… Được rồi, anh đảm bảo sau này sẽ không làm chuyện này trong văn phòng nữa.” Từ Uy từ không có ý thỏa hiệp quyết định lần này nhượng bộ so ra có lợi cho việc hưởng thụ phúc lợi sau này của mình hơn.

Tào Nhất Lâm lườm anh một cái, “Lần trước anh cũng nói vậy.” Vừa nói vừa tiếp tục cầm bút viết lên giấy, nhỏ giọng lầm bầm, “Lừa đảo.”

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng ở trong văn phòng yên tĩnh, hai chữ lừa đảo trực tiếp vọng tới tai Từ Uy.

Từ Uy nhịn cười, giả vờ nghiêm túc lại thành khẩn nói, “Vậy phải làm sao em mới tin đây?”

“Nếu còn tái phạm thì anh bị cấm dục một tháng!” Lấy sự lý giải của cậu về Từ Uy, đây là chuyện có độ khó tương đối lớn, tính khả thi là bằng không.

“… Một tuần?” Cảm giác bị nắm giữ uy hiếp thật là không tố chút nào.

“Một tháng!!” Tào Nhất Lâm nhìn anh kiên quyết nói.

“… Hai tuần?”

“Một, tháng!!!” Chuyện này cậu cương quyết không thể nhượng bộ.

Từ Uy bất đắc dĩ, “… Được rồi.”

Thấy mục đích đã đạt được, Tào Nhất Lâm hơi cong khóe miệng, “… Hôm nay chúng ta tan làm sớm, em muốn đi thăm Thiết Đầu.”

“Được.” Từ Uy lần này trả lời không một chút do dự, giữa anh và cậu nếu không phải tranh luận về vấn đề giường chiếu thì còn lại đều vô nghĩa.



“Dừng xe ở siêu một chút trước đã, em mua ít đồ.” Tào Nhất Lâm chỉ vào siêu thị Nông Công Thương góc đường nói, nhìn phia trước siêu thị rải rác xe đạp xe điện, “Có thể đỗ xe gần đây không?”

“Phải có bãi đỗ xe chứ.” Nếu không phải Tào Nhất Lâm dẫn đường, anh còn không biết có nơi như thế này.

“Trước đây không để ý nữa…” Tào Nhất Lâm thò đầu ra nhìn ngó xung quanh.

“Anh thả em xuống đây trước, đợi xem xung quanh có chỗ đậu xe không, đậu xe rồi đi vào tìm em sau.” Từ Uy nói, đạp thắng xe.

“Được, nếu không tìm thấy em thì đứng ở quầy tính tiền đợi em cũng được.” Nói rồi Tào Nhất Lâm mở cửa xuống xe.

Tào Nhất Lâm lấy di dộng trong túi ra, bấm bấm số điện thoại của Thiết Đầu, “Thiết Đầu, tối nay cậu muốn ăn gì?”

“Chi vậy? Nấu cho tớ ăn à? Vị kia nhà cậu chịu thả người đi sao?” Thiết Đầu cầm di động ngồi trước máy vi tính, dùng một ngón tay nhấn bàn phím tạch tạch. “Tạch tạch, tạch, tạch.”

“… Tớ mua đồ đến nhà cậu nấu… cùng anh ấy. Đúng rồi, trong nhà có nôi niêu chén đũa, gia vị linh tinh gì không?” Tào Nhất Lâm đẩy xe đẩy, đi về phía hàng tươi sống.

“Có, mua thức ăn đến là được rồi, mua ít gừng hành tỏi nữa. Cụ thể làm món gì, cậu xem rồi làm đi, dù là món gì cậu làm tớ đều thích ăn.” “Tạch, tạch, tạch tạch.”

“Cậu đang làm gì vậy? Tạch tạch?” Cá không tồi, có điều bây giờ mà hấp cá thì hơi thiếu thời gian, chiên thì có thể xem xét.

“Tớ đang đánh chữ.” Cái bàn phím chết tiệt này…

“Hở? Đánh chữ? Dùng máy vi tính hả?” Hồi trước bảo hắn học tin học thì nói là hễ nhìn thấy máy vi tính liền đau đầu, nếu không phải vì chuyện này, với cái miệng giỏi “đổi trắng thay đen” của Thiết Đầu mà nói thì bước vào một công ty chính quy tốt khẳng định không thành vấn đề.

“Phải, thời đại tiên tiến, con người cũng phải học thêm vài thứ chứ, tớ không thể đòi nở sống qua ngày cả đời được.” Thiết Đầu cũng rất bất đắc dĩ, thời nay công việc tốt một chút đều yêu cầu phải biết tin học, không cần thể lực, nếu không hắn cũng sẽ không làm đòi nợ kiếm sống nhiều năm như vậy. Thế nhưng không cảm thấy những ngày như vậy có gì không tốt, hoa hồng cao, còn có đám bằng hữu có thể hô tới quát lui, rảnh rỗi thì mọi người cùng nhau uống chút rượu, đánh vài ván bài, nói vài câu tục tĩu, hàng ngày cũng không cần phải dậy sớm, ngủ đến lúc tự tỉnh thì thôi… Thế nhưng bây giờ những người này lại làm cho hắn thấy sống như vậy trống rỗng đến phát hoảng, không có tinh thần. Lẽ nào đây chính là trưởng thành?! Thiết Đầu xoa xoa cái cằm trơn tuột của mình.

“Vậy cậu có muốn tới công ty tớ đang làm không, phúc lợi đãi ngộ cái gì cũng vô cùng tốt…”

“Công ty của cậu thì thôi đi, tớ vào làm cái gì, lao công sao? Ngoại trừ miệng lanh ra, tớ còn biết gì nữa đâu, trước tiên học chút kỹ năng trang bị co mình cái đã.” “Tạch, tạch tạch, tạch” “Không nói nữa, đợi cậu đến rồi nói tiếp, tớ luyện tiếp đây.” Hai ngón tay gõ so với một ngón thật là nhanh há!

“À, lát gặp nha.”

“Cái thứ này là ai phát minh ra vậy, khó dùng quá đi… w, a, n…” Thiết Đầu vừa đánh chữ vừa oán giận.

Tào Nhất Lâm cất di động vào túi, đẩy xe đẩy tiếp tục đi dạo. Chưa đi được mấy bước thì điện thoại lại vang lên. Cậu nhận điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói của Từ Uy, “Ở đâu vậy?”

“Em sắp xong rồi, anh đợi em ở quầy tính tiền đi.”

“Ừ, được.” Từ Uy ngồi trên ghế nghỉ ở cửa ra bên cạnh quầy dịch vụ khách hàng, cầm chiếc smart phone trong tay, đọc tin tức. Mặc dù anh đã rất quen bị chú mục, nhưng mà… “Cô này, có chuyện gì sao ạ?” Nhìn bàn tay sắp đụng vào mình, Từ Uy lễ phép hỏi.

“Ôi chao, hù chết tôi rồi.” Một bác gái khoảng bốn năm mươi tuổi ăn mặc trông rất mốt xách giỏ vuốt ngực một cái, dáng vẻ ý nói sao có thể hù dọa người lớn tuổi vậy chứ.

“… Có chuyện gì ạ?” Từ Uy nhịn xuống hỏi lại lần nữa.

Bác gái quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, cùng với một bác gái khác bên cạnh thảo luận, “Thằng bé này thật là đẹp trai, còn đẹp trai hơn đám thần tượng kia nữa.”

Xem ra cảm giác hiện hữu của mình không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, Từ Uy nghĩ thầm. Nhìn thấy mấy bác gái mặt đang khoa tay múa chân về phía anh khua môi múa mép thảo luận, có lẽ là bộ âu phục quá nghiêm trang trên người anh cùng nơi này quá là không hòa hợp.

“Cháu trai trong giờ làm việc sao cháu không đi làm thế? Nhìn bộ phục trang này hẳn là cháu phải ngồi trong văn phòng lớn làm việc mới đúng, sao lại ở đây a? Có phải cháu từ chức rồi không? Hay là bị đuổi việc? Bla bla bla…” Bác gái thời trang ban nãy đột nhiên lại nói chuyện với Từ Uy, vừa hỏi vừa đặt ra đủ loại giả thiết.

Từ Uy nhìn vào bác gái mồm miệng liến thoắng làm công tác tư tưởng với mình, vụ này… là phát sinh như thế nào vậy, đối với tình huống đang diễn ra, Từ Uy cảm thấy không thể tìm ra chút logic nào.

“… Con gái nhà cô tốt lắm, giờ đang làm quản lý trong công ty đó, cháu làm cái gì? Sau này cô có thể bảo con gái cô giới thiệu cháu vào, bla bla bla…” Bác gái kia nhiệt tình nói mãi.

Anh đang bị giời thiệu đối tượng sao?

“Chuyện gì vậy?” Tào Nhất Lâm tính tiền xong ra ngoài liền nhìn thấy mấy bác gái đang vây quanh Từ Uy bô lô ba la nói gì đó.

Mấy bác gái theo âm thanh quay đầu lại nhìn thấy Tào Nhất Lâm, “Ôi chao, cậu này cũng được lắm nè. Mặc dù dáng vẻ trông hơi lạnh lùng một chút, nhưng điều kiện cơ bản vẫn rất tốt. Cháu trai, làm việc ở đâu vậy? Có bạn gái chưa? Cô nói này, đừng có đi a… Để lại số điện thoại cho cô đi, sau này cô giới thiệu con gái mình cho hai đứa làm quen, cô có ba đứa con gái đó…”

Từ Uy kéo Tào Nhất Lâm bước nhanh ra khỏi siêu thị, đi một quãng khá xa xác định mấy bác gái “nhiệt tình” kia không đuổi kịp, mới chậm bước. Hai người nhìn nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười. Lẽ nào thời nay đang thịnh hành vụ cha mẹ vợ tìm con rể ngay trên đường sao?