Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 68




Lý Bang Đức nhìn vẻ mặt Tào Nhất Lâm tự tin chắc chắn, đây thực sự là cậu út nhà họ Tào mà bên ngoài nói là không dùng được đó sao? Ánh mặt trời chiếu vào trong văn phòng, trở thành phông nền cho Tào Nhất Lâm, khiến người này đột nhiên cao lớn hẳn lên. Có lẽ cậu ta nói sẽ khiến cho lợi nhuận tăng lên 10% không phải là ăn to nói lớn. Giờ khắc này, nội tâm Lý Bang Đức gợn sóng, khiến ông ta nhớ lại tham vọng khi mới vào Tào thị, tình cảnh khi đối mặt với Tào lão.

“… Trước buổi trưa tôi sẽ nộp lên một bảng dánh sách.” Lý Bang Đức chần chừ một lát rồi nói.

Tào Nhất Lâm khẽ gật đầu, Lý Bang Đức đứng dậy rời đi.

Cảm nhận được chuyển biến của Lý Bang Đức, khóe miệng Từ Uy nhếch lên một độ cong nhỏ.

“Chúng ta phải dùng người ông ta chọn sao?” Tào Nhất Lâm quay đầu nhìn về phía Từ Uy, mặc dù phần lớn những lời vừa rồi nói cậu đều không hiểu, nhưng có đôi chút cậu vẫn rõ ràng, đó chính là bọn họ cần người, thế nhưng trong Tào thị này có ai tin tưởng được đây.

“Dùng, hơn nữa còn phải trọng dụng.” Thấy vẻ mặt ngờ vực của Tào Nhất Lâm, Từ Uy giải thích, “Lý Bang Đức thật ra là một người rất trọng tình trọng nghĩa, từ lúc ông ta bước vào Tào thị đến giờ, đối với người bạn đã phản bội mình hai lần mà vẫn không bỏ rơi là thấy được, hơn nữa có ơn tri ngộ với Tào lão gia tử, tuy là bây giờ nhìn như đang đợi về hưu, đói xử với những ứng cử viên kế nhiệm khác của Tào thị rất bình đẳng, không thiên vị, không a dua. Rất nhiều người đều biết Lý Bang Đức với Tào lão gia tử trước đây vì một chuyện mà gây nhau gần đến mức quyết liệt, hai lần đuổi ra khỏi Tào thị rồi lại gọi về, hiện bị vướng ở tổ bốn cũng là niệm tình tranh đấu giành thiên hạ trong quá khứ để cho ông ta dưỡng lão, đây là cách nhìn của phần lớn mọi người. Thế nhưng anh lại càng tin hơn rằng đây là vì đẩy Lý Bang Đức vào bóng tối, để tiến hành khảo sát với các ứng cử viên. Nếu nói đến người mà Tào lão gia tử tín nhiệm nhất trong toàn bộ Tào thị, trừ ông ta ra, anh thật sự không nghĩ ra được người thứ hai.” Phải biết rằng tình hình lợi nhuận tốt nhất trong toàn bộ Tào thị hiện nay chính là tổ bốn, nếu không phải tín nhiệm, làm sao có thể giao tổ bốn cho ông ta nắm giữ. Đương nhiên hiện nay tình trạng vận hành của Tào thị cũng chỉ có một số ít mấy người phía trên biết, còn anh có thể hiểu rõ là nhờ có một đường dây đặc thù.

“Nói vậy, con người Lý Bang Đức không tệ lắm.” Cậu nghĩ trọng tình trọng nghĩa đều là người tốt.

“Làm đồng minh thì không tệ lắm.” Nhưng trên phương diện là kẻ địch, thì sẽ rất khó đối phó, trong một tập đoàn gia đình trị mà có thể làm đến được vị trí này, chỉ trọng tình trọng nghĩa thôi thì không thể thực hiện được. Từ Uy thầm bổ sung.

“Vậy tiếp theo phải làm gì đây?” Cảm thấy giống như có một sự kiện trọng đại sắp xảy ra, Tào Nhất Lâm đột nhiên có hơi hưng phấn.

Từ Uy nhìn đồng hồ, mười giờ hai mươi ba phút, “Ừm, có thể đi mua thức ăn.”

“Hở…”

“Hôm nay anh muốn ăn tôm lột.”

“…” Cái này là đang chuyển chủ đề sao? Tào Nhất Lâm có chút nghĩ không tới.



Thiết Đầu nằm dài trên bàn trà, tay phải cầm bút Marker, nhìn thông tin tuyển dụng trên báo, khoanh tròn từng cái một.

Bang bang bang… “Lão đại là em đây, mở cửa.” Bạo Tạc Đầu trước là dùng chân đá cửa, sau đó liền lớn giọng gọi, sợ người khác không nghe thấy.

Thiết Đầu ném tờ báo sang một bên, lê thân đi mở cửa, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Bạo Tạc Đầu xách theo hai cái túi lớn nghiêng người đi vào phòng. “Lão đại em mang đồ tốt tới cho anh nè, vẫn chưa ăn cơm phải không?” Nói rồi liền đặt túi lên tờ báo trên bàn trà.

“Mày là ai vậy, mày, Bạo Tạc Đầu?” Thấy hắn ta gật đầu, Thiết Đầu vội hỏi, “… Tóc xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn mái tóc húi cua ngắn ngủn, gần đây lại có mốt tóc mới sao.

Bạo Tạc Đầu, à, giờ phải gọi là Thốn Đầu (tóc húi cua = tiểu thốn đầu), ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Em cắt tóc.”

“… Kiểu này rất đẹp, nhìn gọn gàng. Thế này nhìn kỹ một chút, nhóc con mày bộ dạng rất trắng trẻo nha, xem ra kiểu tóc trước có hiệu quả chắn nắng ghê. Đã bảo mày cắt tóc từ lâu rồi, cứ không chịu, sao đột nhiên lại cắt thế?”

Thốn Đầu đem mấy cái hộp cơm ra để lên bàn, Thiết Đầu nhìn thấy tờ báo bị dùng kê phía dưới, “Ấy ấy, để chỗ nào vậy.” Nói rồi rút tờ báo ở bên dưới ra, “Sau này còn phải dựa vào nó để kiếm cơm đó.”

Thốn Đầu rướn đầu lên nhìn tờ báo, “Lão đại, anh đang tìm việc sao?”

“Phải, không tìm việc thì lấy gì ăn.” Nói rồi mở mấy hộp cơm ra, “Ái chà, đẳng cấp cao quá nha.” Là đồ ăn của Quan Triều Lâu (tên một nhà hàng). “Thế nào? Nhóc con mày phát tài rồi à?”

“Hắc hắc, đại ca em tìm được việc rồi, làm phục vụ trong Quan Triều Lâu, quản lí nói làm một thời gian nếu có biểu hiện tốt, sẽ cho em vào bếp làm học việc.” Thốn Đầu hưng phấn nói.

“Ồ, cho nên mới phải cắt tóc đúng không.” Nói rồi vỗ vỗ vai Thốn Đầu, “Làm rất tốt, sau này mấy thằng anh này nói không chừng phải dựa vào mày ăn cơm đấy.”

“Dạ dạ.” Thốn Đầu gật đầu mấy cái thật mạnh.

“Mới tìm được việc liền tiêu xài lung tung, đừng như vậy nữa, không là không cưới được vợ đâu.” Nói rồi gắp một miếng Bạch trảm kê (gà/vịt luộc) lên, ừm, dù đã để qua một lúc, nhưng hương vị vẫn còn rất tốt. “Chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

“Không mắc, bốn món này là một trăm đồng.” Thốn Đầu cũng xé một cái chân vịt.

“Ôi, nhà hàng tụi mày còn có giá nhân viên a, giá chiết khấu thấp quá, một dĩa Bạch trảm kê bình thường ít nhất cũng phải gần trăm đồng nhỉ?” Nhà hàng này nổi tiếng, không riêng gì mùi vị, mà giá cả cũng đắt đỏ.

“Giá gốc sáu mươi tám, mấy món này đều là lúc mang lên bàn khách không động vào, tụi em có thể dùng tiền mua lại.”

“Phụt, khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Thiết Đầu lập tức bị sặc, đồ thừa á! Nghĩ lại không biết có phải là có người nào đó ăn rồi hay không, bên trên không chừng còn dính nước miếng, hắn liền có chút mất khẩu vị, nhưng nhìn Thốn Đầu ăn hăng say như vậy, bản thân cũng thoải mái hơn, còn nhiều như vậy, nói không chừng người ta vẫn chưa động vô đâu, hơn nữa bình thường mọi người ra ngoài ăn cơm đũa đụng tới đụng lui, cũng chẳng sao cả. Khai thông tâm lý xong, lại duỗi đũa ra hướng về phía miếng giò heo, nguyên vẹn như vậy, khẳng định chưa có ai ăn qua.

“Anh nói này, sao tự dưng mày lại đến nhà hàng tìm việc, còn là làm phục vụ?” Trước đây không phải là rất bài xích, nghĩ rằng đó là loại công việc chịu tội nhất, lúc người ta ăn cơm mình chỉ có thể đứng ngó thôi sao.

“Quan trọng là làm phục vụ, mới có cơ hội làm học việc.” Thốn Đầu vừa giải thích vừa bỏ thịt vào trong miệng.

“Mày muốn làm đầu bếp?” Thiết Đầu nhướn mày, cái này thì đúng là ngạc nhiên.

“Phải, hồi trước nhìn thấy anh Tào bạn anh, còn có mấy người dự thi trong trận đấu kia…” Nói đến đây, Thốn Đầu bỏ miếng thịt trong miệng xuống, đứng lên, hai tay nắm chặt, hổ khẩu hướng ra ngoài, tay trái xóc, tay phải đảo. Bắt chước nghịch mấy phát. “Nói thế nào nhỉ, khí chất đó, cảm giác đó, em thấy thật là đẹp trai… Hơn nữa nhận được phần thưởng còn có thể được phỏng vấn đăng báo lên ti vi.” Thốn Đầu tràn đầy chí hướng.

Thấy Thốn Đầu như vậy, Thiết Đầu nhịn không được lấy đũa gõ lên đầu hắn ta một cái, “Mày tưởng là đầu bếp dễ làm à.” Lúc này đả kích nó hình như không tốt lắm. “Có điều có mục tiêu cũng là tốt, đừng như trước kia mỗi ngày thức dậy đều không biết hôm nay phải làm gì. Nếu mày có thể học được cái gì đó, sau này anh có thể nhờ bạn anh dạy cho mày chút ít.”

Nghe vậy Thốn Đầu đột nhiên xông tới ôm đùi, “Thật không, đại ca? Anh thật là tốt…”

Thiết Đầu ghét bỏ vung vung chân, “Bỏ mấy cái móng vuốt đầy mỡ của mày ra…”

“Tương lai em thành công, nhất định sẽ không quên đại ca đối với em rất tốt đâu.” Thốn Đầu vẫn ôm chặt lấy.

“Mày còn không buông ra, lời tao vừa nói sẽ thu hồi lại!” Thiết Đầu uy hiếp nói.

Giây tiếp theo, Thốn Đầu tự động bật ra, hai tay giơ lên, ra hiệu đã buông ra rồi, sau đó tiếp tục nịnh nọt cười nói, “Vậy đại ca chừng nào anh mới dẫn bạn anh đến dạy em chút ít đây?”

“Mày mới chỉ vừa làm phục vụ, cả củ tỏi còn chưa sờ tới, gấp cái gì, đợi mày thành học việc có thể làm ra thứ trông giống món ăn rồi hẵng nói. Bây giờ gọi người ta tới làm gì? Dạy mày bày bàn à.” Thiết Đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.

“Vậy chúng ta quyết định rồi nhé!” Thốn Đầu vui hớn hở cầm chân vịt gặm tiếp, sau đó rút khăn giấy lau lau tay, đột nhiên nhìn chằm chằm mục tuyển dụng trên tờ báo mở ra banh chành bên cạnh.

“Phụt, lão đại, anh khoanh vòng là không định đi à?” Xem yêu cầu, bằng cấp chính quy, kinh nghiệm từ năm năm trở lên, có hạng mục kinh doanh, vân vân. Hắc, trong mấy cái vòng này toàn bộ đều là công việc trên phương diện tiêu thụ. Không nói những cái khác, chỉ riêng cái bằng cấp, là đã có thể đá lão đại đến sao Hỏa.

“Khoanh vòng đương nhiên là định đi.” Thằng nhóc này sao lại ngốc như vậy chứ, chút thường thức ấy cũng không có, không đi ai khoanh làm gì.

“Nhưng những yêu cầu này em thấy một cái anh cũng không phù hợp a.” Thốn Đầu buồn bực nói.

Thiết Đầu dùng ánh mắt “Mày đúng là ngu không ai bằng” nhìn hắn ta, hít sâu một hơi, nể tình nó mang cơm tới, hỏi, “Tiêu thụ là làm gì?”

“… Bán hàng?” Thốn Đầu hình dung lý giải của mình một cách vô cùng thông tục.

“Ừ… Bán hàng để làm gì?” Thiết Đầu hiếm khi kiên nhân dẫn dắt hỏi.

“Để kiếm tiền.” Cái này rất hiển nhiên mà.

“Đúng, chính là vì lợi nhuận. Vậy anh hồi trước làm gì?”

“Ờm, đòi nợ.”

“… Vậy anh đòi cái gì hả?” Thiết Đầu hít sâu, nắm chặt tay, kiềm chế bản thân, ngăn cơn tức lại hỏi tiếp.

“… Tiền vốn? Cùng tiền lời?” Âm điệu đầy vẻ không chắc chắn.

“Đúng, cái này không phải là lợi nhuận sao, tính chất đều như nhau, hơn nữa anh làm việc này đã được sáu năm rồi, lần nào cũng đều dẫn mấy đứa nhóc bọn mày đi đòi nợ, lần nào cũng đều dùng những phương pháp khác nhau, đối tượng khác nhau sách lược cũng khác nhau. Nếu mỗi người được xem như là một hạng mục riêng, mỗi tháng tính ra phải giải quyết hai vụ, vậy thì nội dung trong sơ yếu lý lịch của anh mày sẽ nổ tung đó. Còn bằng cấp, phải biết rằng khi mày cực kỳ ưu tú ở phương diện nào đó thì thứ này là có thể xem nhẹ, mày không phát hiện phía dưới tin tuyển dụng đó có ghi chú rõ ràng sao, căn cứ vào tình huống cụ thể có thể hạ thấp yêu cầu bằng cấp. Mày hiểu chưa?” Nhìn Thốn Đầu ngây ngốc, Thiết Đầu từ sâu trong nội tâm bỗng nhiên trỗi dậy một loại cảm giác tịch mịch, giác ngộ tư tưởng của hắn người bình thường đều không đạt được a.

Mà lúc này Thốn Đầu chỉ có một cách nghĩ, chém, đúng là có tài chém gió! Khó trách ổng có thể làm lão đại, mà mình chỉ là tiểu đệ.

“Đợi ăn xong thu dọn sạch sẽ, đừng quên mang rác đi đấy, anh phải đi nộp sơ yếu lý lịch.” Nói rồi Thiết Đầu bước nghênh ngang vào phòng.