Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 67




“Ăn vặt?” So sánh với những món ăn khác, cái này quả thực tương đối dễ chuẩn bị, nhưng mà… “Học sinh trường em không phải đều từng ăn rất nhiều món rồi sao?”

“Đúng vậy, mấy món cao cấp từng ăn rất nhiều, còn như mấy món ăn vặt đặc sản địa phương chưa chắc đã ăn, nhưng không phải là không có cơ hội, mà là bọn họ vô cùng chú trọng về địa điểm hoàn cảnh ăn uống. Em tra trên mạng, như Vũ Hán nè, Tứ Xuyên nè nơi nào cũng đều có rất nhiều những món ăn vặt nổi tiếng được bày trên những gian hàng nhỏ không bắt mắt, học sinh trường tụi em hoặc là ăn không nhiều, hoặc là không ăn. Hơn nữa so với đồ ăn vặt trong nước, bọn họ thích những thứ như cá, sò, thịt bò hơn.” Từ Vân lấy trong túi mấy tập tài liệu ra, bày lên bàn.

Tào Nhất Lâm bước lên trước nhìn những tỉnh thành khác nhau được ghi trên tiêu đề tập tài liệu. “Đây là?”

“Đây là những tài liệu lớp tụi em cùng nhau tra mấy ngày nay mới được đó, dựa theo khu vực, chỉ cần là món ăn vặt có trên mạng thì đều ở trong đây hết, không chỉ có những món nổi tiếng, còn vài cái có cả cách làm nữa. Chúng ta chọn mấy món trong này nha?” Từ Vân vừa nghĩ tới miêu tả và ảnh chụp của mấy món ăn vặt này, thì đã nhịn không được bắt đầu ứa nước miếng.

“Nhưng mà, muốn làm một món ăn vặt chính tông, trước tiên cũng phải là món anh biết, hoặc ít nhất là anh đã ăn qua rồi. Nếu không sẽ không làm giống món gốc được.” Tào Nhất Lâm tiện tay cầm một quyển lên lât lật, văn hay tranh đẹp a, xem ra thực sự bỏ rất nhiều công sức.

“Ặc…” Đúng ha, đều tại bình thường rất ít khi ăn các món nặng, cảm thấy không có gì là anh Tiểu Lâm không làm được, sao lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ, “Mm, vậy anh biết làm món gì?” Từ Vân mong đợi đầy mắt nhìn Tào Nhất Lâm.

“Thật ra, anh chưa từng làm món ăn vặt.” Tào Nhất Lâm tiếp tục lật tập tài liệu.

“A…” Từ Vân thất vọng tức thì ngồi liệt trên ghế.

“Nhưng từng ăn vài món chính tông. Có điều anh nghĩ với lễ hội trường mà nói, một hai món là đủ rồi, cũng không cần quá nhiều loại, có mỗi một ngày, ăn cho mới mẻ thôi.” Tào Nhất Lâm bỏ xấp tài liệu xuống nói.

“… Anh biết một hai món hả?” Từ Vân mong đợi hỏi.

Tào Nhất Lâm nở một nụ cười thật thật giả giả, “Không biết.”

“…” Đừng đùa như vậy chứ, Từ Vân nhịn không được rên rỉ trong lòng.

“Nhưng anh có biết người biết làm.”

“Yes!… Đợi chút, người đó đang ở thành phố này sao? Có thể đến giúp sao?” Từ Vân hỏi han cẩn thận, lỡ như ở nơi khác lại không muốn tới, vậy thì cũng phí công.

“Ở thành phố này, có điều để lát anh hỏi cậu ấy chút xem có thể tới được không, không biết mấy ngày nay có việc gì không nữa.”

Từ Vân chớp chớp mắt, vô tội nhìn Tào Nhất Lâm.

“Còn chuyện gì nữa hả?” Đối với vẻ mặt này của Từ Vân, Tào Nhất Lâm hiện tại đã rất rõ rồi.

Từ Vân lắc đầu, lấy di động trong túi ra, “Anh hỏi xem một chút đi.” Rồi cười nịnh nọt.

“… Ừm.” Tào Nhất Lâm cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài, nhưng góc áo lại bị Từ Vân nắm, cậu liền quay đầu lại nhìn cô.

“Ở đây gọi đi.” Từ Vân lại chớp chớp mắt.

Tào Nhất Lâm khó xử nhìn điện thoại di động, lại nhìn Từ Vân, “… Không có số gọi làm sao đây?”

“Đó là bạn của anh à? Sao lại không có số? Vậy anh có biết anh ta đang ở đâu không, chúng ta trực tiếp đến đó tìm cũng được.” Từ Vân cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, âm lượng không kiềm chế được mà phóng ra.

Tào Nhất Lâm rụt vai, “… Số điện thoại ở trong sổ tay của anh…”

Từ Vân đen cả mặt, sao cô lại có thể quên anh Tiểu Lâm là một “cổ nhân” được nhỉ.

Tào Nhất Lâm bấm số điện thoại, “Thiết Đầu, loại canh mà ngày trước cô thường hay nấu cho tớ ăn cậu bây giờ còn biết làm không?”

“Đương nhiên, đây chính là tuyệt học gia truyền nhà tớ nha, mẹ tớ không phải vẫn thường lải nhải bảo sau này phải truyền lại cho con dâu sao, haiz, chỉ là bà đi sớm, chưa kịp tự mình dạy, bảo tớ học trước rồi sau này dạy lại cho vợ tớ. Sao vậy?”

“À, trường học của em gái Từ Uy sắp mở hội trường, lớp con bé định bày một sạp ăn vặt, tớ không biết rõ thể loại này lắm, nhưng nhớ là cô hồi trước nấu rất ngon, nên muốn tìm cậu đến giúp một chút, một ngày là được rồi.”

Từ Vân hận không thể đem lỗ tai dán dính lên mu bàn tay đang cầm điện thoại của Tào Nhất Lâm nghe cuộc nói chuyện của hai người họ.

Cậu nhìn cái đầu trước mặt, lấy điện thoại xuống, nhấn vào nút loa ngoài.

Từ Vân ngại ngùng gãi gãi đầu, cười hắc hắc hai tiếng.

“À, lớp của em gái Từ Uy sao…” Nói đến đây Thiết Đầu có chút mờ ám sâu xa dài giọng, khiến Từ Vân hơi khẩn trương.

“Được thôi, có điều tuy là người quen, nhưng dù sao cũng chiếm mất một ngày của tớ, còn muốn tớ đem công thức gia truyền ra, phải biết là người quen bình thường tớ sẽ không giúp đâu nha, chẳng qua nhìn vào mặt mũi Tiểu Tào, cũng không phải là không thể được, chỉ là…” Trong giọng nói Thiết Đầu có chút khó xử, lại còn nhấn mạnh ở chỗ “công thức gia truyền”.

Hai người nghe điện thoại ở đầu bên này đều hiểu ý của hắn, không thể làm không công nha.

“Sao cậu lại đòi trẻ con nhiều tiền như vậy làm gì, nhiều lắm là giúp chút chuyện thôi, liền đòi tám ngàn tám…” Tào Nhất Lâm nghĩ hai người kia đều làm loạn quá rồi, một người đòi tiền loạn, một người xài tiền loạn, nói với Từ Vân, cô còn tỏ vẻ không sao, bảo rằng không phải một mình cô trả, mà là lấy từ quỹ lớp ra. Không thể lấy tiền của một đám con nít được.

Thiết Đầu trực tiếp cắt ngang cậu chuẩn bị thao thao bất tuyệt, “Đều là con cái nhà giàu có, chúng ta nghĩ rằng nhiều, đối với bọn chúng mà nói căn bản chẳng tính là cái gì, xem như là tiếp tế cho người nghèo đi, tớ vừa mới thất nghiệp (cái này là thật), còn có một đàn nhóc con phải nuôi sống (cái này cũng không tính là giả, dù sao thì bọn Bạo Tạc Đầu chả có nghề ngỗng gì đàng hoàng), tớ nghèo mà, nghèo rớt mồng tơi luôn nè.” Thiết Đầu không cảm thấy chuyện này có gì không đúng, dẫu gì thì hắn cũng phải bỏ công lao động mà, đầu óc (công thức) thể lực (nấu canh) đều phải dùng á.

“… Khó khăn vậy sao? Trên tay tớ giờ đang có một ít, không bằng…” Tào Nhất Lâm vừa nghe thấy bạn bè cần tiền, liền muốn bù thêm chút ít.

“Cậu cứ giữ đi, gửi vào trong ngân hàng mà sinh lời, tớ làm xong việc này cũng sẽ đi tìm công việc mới, được rồi, chỗ tớ đang bận lắm, hôm nào nói chuyện tiếp ha.”

“A, được.” Tào Nhất Lâm cúp điện thoại, nghĩ rằng sau này thường thường phải mua cho Thiết Đầu một ít thức ăn, mấy thứ đồ dùng hàng ngày, trực tiếp cho tiền không được, mấy thứ này suy ra cũng không tiện từ chối.



“… Ừ, trước mắt cứ bỏ mấy việc trên tay anh xuống, giải quyết việc này trước đi.” Từ Uy gõ bàn một cái nói.

“Vâng.” Người đàn ông trên màn hình nâng kính đáp.

Từ Uy đóng cửa sổ hội thoại video, sau đó Tào Nhất Lâm liền gõ cửa vào, “Ăn cơm thôi.”

“Ừ.” Nhìn cậu, Từ Uy nở một nụ cười, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc sát phạt lúc quyết sách.

“Chuyện của Tiểu Vân có phiền phức lắm không? Hình như anh chưa từng thấy em làm món ăn vặt.” Từ Uy đứng dậy cùng cậu sóng vai đi xuống phòng ăn.

“Em không biết, lần này chủ yếu là Thiết Đầu làm, em làm trợ thủ, làm mấy món ăn kèm thôi.”

“Người kia cũng biết nấu ăn?” Từ Uy có hơi kinh ngạc, nhìn bề ngoài mà nói đúng là không nhận ra.

“Mẹ cậu ấy biết nấu một món canh, cực kỳ lợi hại, sẽ khiến cho người ăn tràn đầy hạnh phúc, đó là món hồi bé em thích ăn nhất, bây giờ vẫn vậy.” Nhớ tới mẹ của Thiết Đầu, Tào Nhất Lâm sẽ nhớ tới bóng dáng lam lũ mơ hồ kia, mặc dù đã qua hai kiếp, nhưng mùi vị đó hễ nếm qua một lần đều sẽ không thể quên đi.

“Nghe em nói vậy, anh cũng bắt đầu mong đợi rồi đây.” Toàn bộ khuôn mặt của Tào Nhất Lâm vì hồi ức mà đều nhu hòa đi, khiến anh càng cảm thấy chói mắt.



“Cái này là…” Lý Bang Đức nhận lấy tập hồ sơ từ Ngụy Húc, cũng chính là Từ Uy, mở ra nhìn dòng tiêu đề trước tiên là ngây ngốc, “MA muốn tiến vào thị trường Trung Quốc?” Đối với việc này, Lý Bang Đức cảm thấy rất đột ngột, “Chưa từng nghe thấy họ có kế hoạch này…”

MA là tập đoàn đồ tiêu dùng hàng đầu thế giới, có lịch sử hình thành gần trăm năm, trên thị trường Âu Mỹ Nhật gần như là chiếm vị trí độc quyền, sản phẩm trực tuyến phải đếm đến hàng trăm. Thuế thu nhập nộp lên hàng năm ở Mỹ so với các tập đoàn cùng loại khác luôn xếp hạng đầu mấy chục năm liền, tiền quảng cáo hàng năm đều phải tính đến hàng trăm triệu, người phát ngôn đều là minh tinh màn bạc Âu mỹ. Mười năm gần đây trừ đồ tiêu dùng ra còn tích cực mở rộng thêm những lĩnh vực khác.

“Bao gồm những người liên quan trong nội bộ MA thêm cả chúng ta, thì hiện nay biết đến kế hoạch này không vượt quá mười người.” Ngụy Húc dùng ngón giữa đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, khóe mắt lóe lên một tia sáng.

Lý Bang Đức biết quả thực nếu có thể đoạt được quyền đại lý trong nước cho MA với công ty mà nói đại diện cho việc gì, nhưng mà… “Tin tức có thể tin được không? Bên phía MA không chuẩn bị thành lập nhóm tiêu thụ của mình ở Trung Quốc sao? Từ trước đến nay bọn họ khai phá thị trường mới, chưa từng đánh tiếng mượn người.” Nói rồi, liếc mắt nhìn Từ Uy một cái.

“Độ tin cậy của thông tin tôi có thể bảo đảm, vì vấn đề tình hình trong nước, nên họ quyết định trực tiếp tìm đại lý tại thị trường quốc nội, hôm nay mục đích tìm ông tới là muốn thương lượng với ông một chút, trong nội bộ công ty trực tiếp rút ra vài nhân viên tạm thời tạo thành một tổ khẩn cấp, cùng thảo luận với nhân viên bên MA.” Tào Nhất Lâm dựa vào ghế nói.

“Bây giờ? Tổ khẩn cấp?” Khẩn cái gì cấp?

Tào Nhất Lâm nhìn Lý Bang Đức, “Sắp tới MA sẽ phái người liên quan đến khảo sát cụ thể vài đại lý tương đối có thực lực, cho nên chúng ta phải chủ động xuất kích.”