Đối với bối cảnh của Tào Nhất Lâm trước đây, tới nay nội bộ công ty cũng có nhiều phiên bản được lưu truyền, chỉ là đều chưa chứng thực, tất cả mọi người nhất trí cho rằng phiên bản nói cậu ta là đầu bếp là nhảm nhất.
Ngày hôm sau, một tuần san ẩm thực đăng lên một bài báo, mọi người xem mà trừng mắt nghẹn lời.
Tiêu đề bài báo là: Quán quân giải đấu AC, người nối nghiệp Tào thị?
Bài báo này đem thân thế bối cảnh, hoàn cảnh giáo dục từ nhỏ đến lớn của Tào Nhất Lâm, thậm chí toàn bộ các sự kiện lớn nhỏ từng phát sinh trên người cậu từng cái từng cái đưa ra.
Mặc dù không phải ai cũng đọc tuần san ẩm thực, nhưng mọi người sẽ truyền tai nhau, cho nên rất nhanh, toàn bộ Tào thị đều biết Quản lý Tổ bốn là một đầu bếp. Trong lúc nhất thời, những người vốn không an phận trong Tổ bốn bắt đầu làm loạn.
“Phó quản lý Lý, việc này cũng quá kỳ cục rồi, cho một đầu bếp đến làm thị trường, cho dù cậu ta có là cháu trai của Chủ tịch, cũng không thể bậy bạ như vậy được, thế này thì bảo chúng tôi sống thế nào đây.” Nhóm trưởng nhóm 1 Trương Kha đối với chuyện này phi thường bất mãn.
Các nhóm trưởng sáng sớm đã tụ tập trong văn phòng của Phó quản lý Lý, trên bàn nghiễm nhiên bày ra một cuốn tạp chí ẩm thực đưa tin về Tào Nhất Lâm hôm nay.
“Đúng vậy, nếu như người kia an phận chút mỗi ngày ngồi ký tên thì không tính, nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta hôm qua, lẽ nào dự định đầu tiên là giảm biên chế sao, việc này khiến các nhân viên đều lo lắng, vậy thì còn yên tâm làm việc thế nào.” Nhóm trưởng nhóm 5 Ngô Hạo và Trương Kha là bạn bè thời đại học, từ trước tới nay đều đứng trên cùng một chiến tuyến.
“Vậy các cậu muốn thế nào, người ta là người nhà họ Tào, công ty cũng là nhà của bọn họ, chẳng lẽ các cậu còn muốn đẩy người nhà họ Tào đi?” Phó quản lý Lý lấy lá trà mà mình cất kỹ ra, “Có muốn không?”
Ngoại trừ Lý Cương đưa tách tới trước mặt Phó quản lý Lý đặt lên bàn, những người khác đều lắc đầu.
“Ha ha, chỉ có thằng nhóc cậu là biết hàng, đây chính là Long Tỉnh thượng đẳng nhất, một hộp nhỏ thế này tôi cũng vất vả lắm mới nhờ người mang đến được đấy.” Phó quản lý Lý chia cho hắn một nhúm.
“Phó quản lý Lý, việc này ông nói thế nào?” Trương Kha vẫn muốn nghe chút thái độ của Phó quản lý Lý.
Lý Cương nhận lấy cái tách từ Phó quản lý Lý, lấy nước nóng trong ấm nước ở bên cạnh.
“Còn cậu? Cũng có suy nghĩ giống bọn họ?” Phó quản lý Lý nhìn về phía Lý Cương từ lúc vào đến giờ vẫn chưa hé răng.
Lưu Ngọc và Thái Điền cũng nhìn hắn, Lý Cương khẽ chạm vào tách, thổi thổi hơi nóng bốc lên từ trong tách, “Tôi sao… Không nghĩ gì cả. Đổi một góc độ khác mà nhìn, cắt giảm những nhân viên không cần thiết xem như tiết kiệm chi phí a.”
“Hai người thì sao?”
“Tôi giống Lý ca.” Thái Điền nghĩ Lý ca không thành vấn đề, hắn cũng không thành vấn đề.
“Nếu có thể bao gồm cả cơm trưa, tôi nghĩ vậy thì càng tốt.” Nhóm trưởng nữ giới duy nhất Lưu Ngọc tràn đầy ước mong, hiếm có người phụ nữ nào có thể chống lại được sư mê hoặc của mỹ thực, “Nghe nói quán quân của cuộc thi AC kia đều rất lợi hại, có tiền cũng chưa chắc được ăn đồ họ nấu đâu.”
“…” Trương Kha mặt không biểu cảm gì, đợi hắn lên làm Quản lý Tổ bốn, chuyện thứ nhất làm là đem ba cái người cản trở này đuổi ra ngoài.
“Nếu đa số mọi người không có ý kiến, thì mọi người cũng chịu đựng chút đi, lãnh đạo mới tới, luôn cần phải thích ứng một chút đúng không. Không còn chuyện gì khác, liền ra ngoài đi. Đem danh sách nộp lên sớm sớm, người ta vừa mới tới, đã bị đám tiểu tử các người khi dễ. Truyền ra ngoài còn tưởng là Tổ bốn chúng ta không có giáo dục, làm tôi mất mặt.” Phó quản lý Lý nói xong cũng cầm hồ sơ ở một bên bắt đầu xử lý.
Ngô Hạo còn muốn nói gì đó, Trương Kha ở bên dưới kéo áo hắn.
Đợi mọi người đi ra ngoài, Ngô Hạo theo Trương Kha trở lại phòng làm việc của hắn, “Vừa rồi sao lại cản tôi?”
“Ý của Phó quản lý Lý không phải đã rất rõ ràng rồi sao, cho nên nói có lão tử có tiền so với bất cứ thứ gì đều tốt hơn.”
“Vậy chúng ta sau này…”
“… Cứ theo kế hoạch tiến hành.” Trương Kha gác hai chân lên bàn, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt đầy toan tính.
–
“Ừ, tôi biết rồi.” Tào Nhất Hiên cúp điện thoại. Cầm tài liệu trên bàn, “Đây là tài liệu về người mà A Lâm mang tới?”
Trợ lý đứng bên cạnh nói, “Vâng.”
“Cậu ra ngoài trước đi.” Trợ lý gật đầu đi ra đóng cửa lại.
“Ngụy Húc… Tốt nghiệp nghiên cứu sinh ngành Quản lý Kinh doanh Đại học XX.” Xem sơ qua một chút, trực tiếp lật tới phần kinh nghiệm làm việc. “Trợ lý Quản lý Công ty Trách nhiệm Hữu hạn AA, trợ lý Quản lý Tập đoàn CC… Xem ra là một người có năng lực không tồi.”
“Sao ông có thể để thằng út đến mà không có chuẩn bị gì chứ, đặt người ở bên cạnh nó, cũng là chuyện trong dự liệu.” Tào Chí tuyệt đối không ngạc nhiên.
“Nếu đã mang đến, thì cứ để người ta hảo hảo phát huy thôi.” Tào Nhất Hiên ném tài liệu lên bàn, kéo khóe miệng mang theo một tia trào phúng.
–
Tào Nhất Lâm một đường nói “chào buổi sáng” đi vào phòng làm việc.
Đóng cửa lại, hơi buồn bực nghi hoặc, “Em có chỗ nào nhìn không ổn sao? Sao cứ có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn em có chút lạ nhỉ.”
“Không phải là có chút, mà là rất lạ.” Đối với phản ứng chậm chạp của cậu, Từ Uy đã rất quen.
“Tại sao?” Cậu đột nhiên sờ sờ mặt, “Trên mặt em có gì sao?”
“Không.” Từ Uy ngồi vào chỗ, bật máy tính xách tay của mình lên, quen nếp mở các cổng thông tin website lớn đọc tin tức mới nhất.
Điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn vào màn hình hiển thị, “Có chuyện gì?”
“…Ừm, tôi biết rồi.” Cúp điện thoại, Từ Uy liếc nhìn Tiểu Tào.
Khó có được Tào Nhất Lâm một lần mẫn cảm nhận thấy cuộc điện thoại này có liên quan đến mình, “Sao vậy?”
“Tất cả mọi người nhìn em chằm chằm, chắc là bởi vì biết chuyện em vô địch AC đấy.”
“Nhưng trước đây giải đấu đã được công khai rồi mà, lẽ nào khi đó bọn họ không biết, hơ…” Cẩn thận nghĩ lại một chút, “Hình như thật sự không có bài báo nào đưa tin về việc em là người nhà họ Tào… Vậy tại sao bây giờ lại có?”
“Khi đó, vì để em chuyên tâm thi đấu, cho nên anh đã phong tỏa tin tức.” Từ Uy nghĩ chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm.
“Vậy giờ làm sao?” Mọi người đã biết cậu là đầu bếp, chắc chắn sẽ không phục cậu rồi.
“Kệ bọn họ đi, dù thế nào thì cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện chúng ta sắp làm tiếp theo.” Cho dù lúc này không ai đưa tin, qua một đoạn thời gian, hắn cũng sẽ cho người đưa ra.
“À, vậy thì tốt rồi.” Nghe Từ Uy nói vậy cậu liền an tâm. “Vậy hôm nay chúng ta phải làm gì?” Tào Nhất Lâm ngồi lại vị trí mở máy tính.
“Em trước mắt… cứ tuỳ tiện chơi game gì đó trên máy tính đi.”
“Thật sự không có việc gì em có thể làm được à?”
“… Nếu không, em hối hối Phó quản lý Lý, bắt ông ta nhanh chóng cho người sửa lại quầy bar đi.” Dù sao thì hiện tại mọi người đều biết cậu là chủ là được.
“… Cũng được.” Tào Nhất Lâm vốn ở trong lòng còn chút giãy giụa nho nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua hai chữ “trống vắng”, chẳng có việc gì làm, đúng là vắng a…
Phó quản lý Lý hiệu lực hành động cũng được xem là cao, cuối tuần nghỉ hai ngày, ông ta đã cho người làm hết tất thảy, nếu không phải trên cửa quả thực có treo bảng Quản lý, Tào Nhất Lâm còn tưởng là mình đến nhầm nơi rồi chứ. Ban đầu vốn là một quầy bar dài bốn mét, rộng gần hai mét, giờ thành một phòng bếp dài đến tận cửa sổ, chiều rộng tăng thêm hai mét, phạm vi hoạt động rộng gấp sơ sơ hai lần, mang phong cách châu Âu, sắc trắng đầy trong mắt, nhìn vào rất sạch sẽ, bốn phía dùng tường thuỷ tinh vây quanh, chính giữa đặt một chiếc bàn dài, có thể dùng làm bàn chuẩn bị, cũng có thể làm bàn ăn.
Khi Phó quản lý Lý gọi điện tới hỏi cậu có vừa lòng chưa, thì Tào Nhất Lâm vui đến không khép miệng lại được, có điều cách đầu dây điện thoại Phó quản lý Lý cũng không nhìn thấy, nhưng giọng nói nghe ra rất vui mừng.
“Vậy là tốt rồi, ngài xem còn thiếu cái gì, tôi về sẽ cho người bổ sung.”
Tào Nhất Lâm cầm điện thoại, sờ sờ bếp, máy hút khói, lọ gia vị, sờ một lượt, hài lòng nói, “Phiền ông rồi.”
“Không phiền, có chuyện gì thì xin nói một tiếng.” Phó quản lý Lý cũng rất khách khí.
“Vậy buổi trưa đến cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Tào Nhất Lâm nghĩ nên cảm ơn người ta.
“A… Đi, có thể được Tào tổng tự tay nấu cơm, đó là phúc khí của tôi a. Ha ha…” Phó quản lý Lý thiếu chút nữa không phản ứng kịp, đợi cúp điện thoại rồi, như là cảm khái nói, “Người có tiền đúng là cái gì cũng mê được.”
–