“Cậu… quên rồi?” Trong mắt Từ Uy dần loé lên một loại vật thể lấp lánh.
“Tôi…” Tào Nhất Lâm khổ sở không biết phải nói gì, nói đã quên, thế nhưng ông chủ thoạt nhìn… Nhưng cậu thực sự không nhớ rõ mà…
“…Quên đi, tôi không muốn ép cậu, tôi tưởng rằng ở bên nhau là vì thích, thì ra… thì ra là tôi suy nghĩ nhiều…” Sắc mặt Từ Uy trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Không…” Nhìn ông chủ như vậy, Tào Nhất Lâm có chút luống cuống.
“…Chỉ là tôi không ngờ cậu cũng là loại người ăn sạch sẽ rồi liền quỵt nợ này…” Từ Uy xoay người đưa tấm lưng trần trụi về phía Tào Nhất Lâm, toả ra một loại hơi thở bi thương.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Lời này của Tào Nhất Lâm còn chưa thông qua não bộ đã bật ra theo phản xạ.
Từ Uy phối hợp ngạc nhiên quay sang, lại lập tức ỉu xìu. “Quên đi, dưa hái xanh không ngọt, tôi không muốn ép buộc cậu…”
“Tôi là tự nguyện, không có bị ép buộc.” Tào Nhất Lâm kiên định nói. Đồng chí Tào Nhất Lâm có một ưu điểm, chính là dũng cảm thừa nhận sai lầm, tinh thần trách nhiệm cao, lời nói của Từ Uy chính là vừa vặn kích thích điểm ấy của cậu. Nếu cậu đã làm vậy, thì phải chịu trách nhiệm. Cho dù đối phương là đàn ông. Không thể vì là đàn ông bị QJ (cưỡng gian) sẽ không ngồi tù mà quên đi tất cả xem như cái gì cũng chưa xảy ra được. “Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Giống như đã hạ quyết tâm, Tào Nhất Lâm lặp lại.
“Thực sự?” Từ Uy lần thứ hai xác định.
“Ừ.” Tào Nhất Lâm trịnh trọng gật đầu.
“…” Giây tiếp theo Từ Uy trực tiếp nhào tới hôn Tào Nhất Lâm năm phút để chúc mừng hai người xác lập quan hệ.
–
“Mọi người chào buổi sáng…” Đám người Jack nhìn ông chủ mặt mày tươi tắn sáng sủa, nhiệt tình chào hỏi bọn họ, sau đó đắc ý đi vào phòng làm việc.
Jack ngây người nhìn ông chủ biến mất sau cửa, không lẽ nhặt được vàng? Còn chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, điện thoại nội tuyến của ông chủ đã vang lên.
“Jack, vào đây một chút.”
“Vâng.” Jack cầm cuốn sổ gõ cửa phòng làm việc.
“Những việc cần đi công tác tháng sau toàn bộ đều chuyển cho A Chí hoặc A Trạch.” Từ Uy dựa lên lưng ghế nói, giải đấu AC tháng sau, hắn phải đi theo toàn bộ hành trình.
“A? Nhưng mà Đức và Mỹ…” Jack khổ sở nói.
“Đều chuyển qua đi.”
Ở cùng ông chủ lâu như vậy nếu chỉ chút nhãn sắc như vậy cũng không nhìn ra thì không thể lăn lộn rồi, rõ ràng ông chủ không muốn nói lại lần thứ ba.
“Còn nữa, gọi Thư Vệ sớm trở lại, đánh tiếng dặn dò trường học bọn họ đi.” Hai cái tiểu quỷ trong nhà phải có “quản lý” đặc biệt, đúng rồi, còn có con chó kia nữa. Thế nhưng ông chủ đại nhân lại quên tiểu quản gia nhà hắn là sợ chó.
“Vâng.”
“Đúng rồi, tháng sau nếu không phải công ty sụp thì không cần call tôi, biết chưa?” Từ Uy bổ sung điểm trọng yếu nhất.
“A? Vậy tôi phải tìm ai?” Jack rất là giật mình, đại sự gì mà có thể rung chuyển ông chủ không đi làm, quá cường đại đi, thật muốn hỏi…
“Tìm A Trạch. Không còn việc gì nữa.” Từ Uy ý bảo y có thể đi ra.
Jack đứng tại chỗ không chuyển bước.
“Còn việc gì?”
“Ông chủ, anh hãy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi, anh chuẩn bị làm cái gì a?” Jack nhiều chuyện hỏi.
Nếu là bình thường Từ Uy nhất định đã sớm dùng một ánh mắt “trừng” y đi ra, có điều hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, “Giúp bà xã của tôi đi thi đấu.”
“Ồ… A? Bà xã?” Jack kinh hô, ông chủ có vợ lúc nào? Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ai?
“Phải, có thể đi ra được chưa?” Từ Uy tâm tình sung sướng mở hồ sơ.
“Một vấn đề cuối cùng.” Jack nịnh nọt cười nói.
“Cái gì?”
“Bà chủ là?” Bát quái lớn như vậy tại sao không ai nói cho y biết.
“Tiểu Tào.” Từ Uy rất hài lòng xưng hô bà chủ này của Jack, vì vậy lại trả lời thêm một vấn đề.
“A???” Tào? Tào Nhất Lâm?
–
Từ lúc Tào Nhất Lâm bước vào, Jack liền dùng ánh mắt như tia laser quét cậu từ trên xuống dưới. Người này đến tột cùng là có điểm nào được ông chủ coi trọng nhỉ? Nói tướng mạo đi, cũng không tệ lắm, thế nhưng đàn ông tuấn mỹ hơn ông chủ đã gặp nhiều lắm rồi, hơn nữa ông chủ cũng không phải là người nông cạn như vậy. Chẳng lẽ là tính cách? Jack lập tức hủy bỏ khả năng này, y nói không ngoa, trong những người y đã gặp, không có ai khôn khéo gian trá phúc hắc hơn ông chủ. Hơn nữa những người ông chủ tìm trước đây mỗi người đều thông minh có chừng mực. Thế nhưng Tào Nhất Lâm, thân là một người bình thường, các bộ phận đều rất tốt dùng, chỉ là đầu óc không quá linh hoạt, thi thoảng còn có chút “thoát tuyến” (ý nói không được bình thường), thích nhất là tự nhiên phát ngốc.
A! Y biết rồi, nghĩ tới nghĩ lui, Tào Nhất Lâm có một ưu thế lớn nhất, đó chính là có một đôi tay nấu ăn ngon. Người khác trước tiên sẽ giải quyết vấn đề đói no rồi mới thưởng thức có ăn ngon hay không, thế nhưng với người nhà họ Từ nói đến ăn uống chỉ được chia thành ăn ngon và không thể ăn. Lẽ nào ông chủ là vì để nhà họ Từ có thể giữ lại Tào Nhất Lâm lâu dài cho nên mới… Hy sinh cũng thật to lớn…
Tào Nhất Lâm tận lực bỏ qua ánh mắt thăm dò phía sau, gõ cửa phòng làm việc của Từ Uy.
“Vào đi.”
Tào Nhất Lâm đặt hộp đồ ăn ở chỗ sô pha, “Ăn cơm.”
Từ Uy đi tới ngồi xuống kế bên Tào Nhất Lâm, tự nhiên tiếp nhận hộp đồ ăn Tào Nhất Lâm đưa tới.
“Của em đâu?” Thấy chỉ có phần của một người, Từ Uy hỏi.
“Em ăn ở nhà rồi, hôm nay nấu cơm khá sớm.” Tào Nhất Lâm lời mặc dù đúng là nói với Từ Uy, nhưng ánh mắt cứ phiêu hết bên trái đến bên phải.
“Em đang nhìn gì vậy?” Từ Uy biết cậu có lẽ là đang xấu hổ, nhưng nếu bọn họ ở bên nhau, đương nhiên quá trình không quan trọng, nhưng hắn sẽ không buông lỏng cậu như trước, hắn sẽ trong thời gian ngắn nhất, khiến cậu quen với sự tồn tại của hắn, đụng chạm của hắn, và thân phận người yêu của bọn họ.
“A?” Nhìn Từ Uy một cái, rồi liền chuyển về phía đệm dựa sô pha sau lưng hắn, “Em không nhìn gì cả…”
Từ Uy đưa tay nâng cằm cậu lên, “Nói chuyện với anh, nhìn về phía khác như em sẽ làm anh tưởng phía sau có ma đó.”
Đầu bị cố định, Tào Nhất Lâm chỉ có thể nhìn Từ Uy.
Buông đầu Tào Nhất Lâm ra, Từ Uy nói tiếp, “Anh biết đối với mối quan hệ của chúng ta, em tạm thời còn có chút không được tự nhiên, anh sẽ cho em thời gian từ từ thích ứng, nhưng không được quá lâu. Đương nhiên trong lúc này anh cũng sẽ giúp một tay.”
Giúp một tay? Giúp một tay thế nào? Đương lúc Tào Nhất Lâm đang nghi hoặc, Từ Uy đột nhiên vươn về phía trước kề sát lại, hôn cậu, Tào Nhất Lâm mở to hai mắt nhìn, thấy vẻ mặt của cậu, Từ Uy bất đắc dĩ hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chắc khoảng ba cm, “Nhắm mắt lại.”
Tào Nhất Lâm sử dụng cơ mặt và trán, đem mí trên và mí dưới dính chặt lại với nhau, vì dùng sức quá độ, khiến khuôn mặt vốn căng mềm bị xếp lại thành mấy nếp nhăn.
Qua mấy giây, Tào Nhất Lâm phát hiện Từ Uy vẫn chưa bắt đầu hôn, chậm rãi mở mắt ra.
Từ Uy dưới đáy lòng thở dài, nền tảng tình cảm vẫn còn hơi yếu.
“Hôn chút thôi, dùng cái mặt đầy nếp nhăn này đến doạ anh sợ sao?” Từ Uy đùa giỡn. “Anh ăn cơm trước, lần này lưu lại đã, lần sau tính luôn một lượt.”
Tào Nhất Lâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nói thật, cùng ông chủ… thân mật như vậy, cậu phi thường không quen. Hơn nữa cậu không rõ, làm sao lại phát triển đến nước này nhỉ…
“Ê, ê…” Thiết Đầu quơ quơ tay trước mặt Tào Nhất Lâm, “Cậu ngây ngẩn cái gì mà tập trung như vậy, tớ đang nói chuyện với cậu đó.”
Tào Nhất Lâm phục hồi tinh thần, “Không có gì… Cậu nói gì với tớ?”
“Tớ đang hỏi cậu cuối tuần sinh nhật A Mao cậu có đi được không?”
“A Mao?”
“Chính là người lần trước ở trong bệnh viện, đầu tóc giống như bị giật điện đó.”
“À, không biết, đến lúc đó nếu không có việc gì thì tớ sẽ gọi điện cho cậu sớm.”
Thiết Đầu gật đầu, “Được, công việc tương đối quan trọng.”
“Thiết Đầu…” Tào Nhất Lâm đột nhiên gọi hắn.
“Cái gì?” Thiết Đầu vừa nhìn mấy thứ quà tặng trong tiệm, vừa nói.
“Cậu nói… hai người đàn ông có thể ở bên nhau sao?”
“Ở bên nhau?”
“Ừ, kiểu như… người yêu ấy.”
“Hiện tại hai người đàn ông bên nhau không tính là chuyện gì ngạc nhiên a, cậu quên là lúc mới gặp cậu, tớ đã tưởng là cậu thích tớ rồi sao.”
“Vậy nếu như, nếu như bên cạnh cậu có một người bạn cùng với đàn ông ở bên nhau, cậu… thấy thế nào?” Tào Nhất Lâm có chút thấp thỏm hỏi.