Từ Uy thấy Tào Nhất Lâm ngẩn ra, gọi hai tiếng cũng chưa hồi hồn, thế là vỗ vỗ cậu, “Đến rồi.”
Tào Nhất Lâm lúc này mới phát hiện đã đến khúc rẽ vào cửa nhà họ Tào, tháo dây an toàn, ra khỏi xe, “Cảm ơn ông chủ.”
Từ Uy cũng xuống xe theo, “Tôi đi vào chung với cậu.”
Tào Nhất Lâm lắc đầu cự tuyệt, “Mình tôi vào là được rồi, ông chủ có việc thì đi trước đi, đợi lát nữa tôi đón xe về.”
“Dù sao thì cũng lâu rồi tôi chưa đến thăm Tào lão gia tử, nhân tiện thăm hỏi chút, cũng có thể chứ.” Từ Uy kiên trì.
“…À.” Trong đáy mắt Tào Nhất Lâm hiện lên một tia phức tạp.
Từ Uy tưởng là mình nhìn lầm, trên người Tào Nhất Lâm ấy vậy mà hắn lại tình thấy cái tính từ phức tạp.
Người gác cổng thấy Tào Nhất Lâm một mình đi tới, vẻ mặt trào phúng nói, “Ôi, đây không phải là tiểu thiếu gia nhà chúng ta đấy sao, sao bây giờ lại trở về thế?”
“Tôi muốn gặp ông nội.”
“Lão gia đã đuổi cậu ra ngoài rồi, tôi cũng không dám tùy tiện cho cậu vào, nếu như có chuyện gì, tôi phải chịu trách nhiệm đó.” Vừa nói vừa nhìn về phía Từ Uy.
Từ Uy cau mày nhìn thái độ của tay gác cổng này, đại khái có thể tưởng tượng được tình cảnh của Tào Nhất Lâm trong nhà họ Tào trước đây, “Nếu đã vậy, vẫn là gọi cho Tào lão gia tử một tiếng trước, bị người ta coi là trộm cắp cũng không hay.”
Tay gác cổng nghe hắn nói vậy, thầm nghĩ không được rồi, không phải là một vị tai to mặt lớn nào đấy chứ, nhưng ngẫm lại, cùng chung chạ với tiểu thiếu gia này, đương nhiên cũng sẽ không phải là loại người giỏi giang gì. Nhìn bộ thường phục của hắn, chất liệu kia, cũng coi như qua cửa, nhưng không đi xe mà lại đi bộ, tay gác cổng càng nghĩ càng cho rằng người kia là lừa đảo. Đáng tiếc là chiếc Maserati để trong góc kia anh chàng gác cổng thực sự là có căng hai cái mắt ra cũng không thấy được.
“Tào lão gia tử đấy sao? Tôi là Từ Uy, thật xấu hổ không báo trước một tiếng, đã chạy đến nhà ngài thăm hỏi… Vâng, chỉ là người gác cổng nhà ngài thực sự rất tẫn trách, đề phòng tôi là trộm cắp không cho vào a… Đâu có đâu có, không sao, vâng, được.” Từ Uy mỉm cười nhìn tay gác cổng.
Nghe xong cuộc điện thoại của hắn, tay gác cổng cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, “Reng reng reng…” Chuông điện thoại nội tuyến đột nhiên vang lên, tay gác cổng cuống quít nhận điện, “Vâng, vâng… Vâng, vâng…” Cúp điện thoại, tay gác cổng lau lau mồ hôi trên trán, “Thật, thật xấu hổ, là tôi có mắt như mù, mời ngài, xin mời. Tôi tìm người đưa ngài đến nhà chính. Tiểu Lưu, Tiểu Lưu…” Một thanh niên từ buồng trong chạy ra, “Mau, đưa hai vị này đến nhà chính mau.”
“A, mời hai vị.”
Tào Nhất Lâm nhìn ông chủ, không ngờ ông chủ lại quen biết ông nội cậu, thế giới thật nhỏ bé.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến trước cửa nhà chính, Tào Nhất Lâm nhìn cánh cổng lớn này, hít sâu một hơi.
Bàn tay Từ Uy áp lên lưng cậu, “Có tôi đây, yên tâm.”
Có lẽ là nhờ độ ấm ở phía sau, cũng có lẽ là do giọng nói đáng tin cậy của ông chủ, giống như có người chống phía sau cậu, Tào Nhất Lâm ngược lại thả lỏng một ít, gượng gạo cười cười với ông chủ.
Từ Uy nhìn Tào Nhất Lâm, từ lúc cậu bắt đầu đặt chân đến mảnh đất nhà họ Tào, trên mặt luôn có biểu tình kiên định, như thể chuẩn bị đi vào tử địa vậy. Nhà họ Tào trước đây đến tột cùng là đã đối xử với Tào Nhất Lâm ra sao? Với biểu hiện thường ngày của cậu hoàn toàn nhìn không ra cậu đã từng phải chịu đựng những chuyện gì… Tào Nhất Lâm thế này khiến hắn cảm thấy yêu thương, tựa như một người thư sinh ở trên sa trường phải đối mặt với chiến tranh, muốn chống chọi chỉ là uổng công. Hắn chỉ có thể nói, may mà hắn theo tới.
Đúng lúc này, đại môn nhà chính đột nhiên mở ra.
Từ Uy vỗ nhẹ lên lưng cậu, hai người cùng đi vào.
Từ khi mấy người cháu trai bắt đầu tranh giành quyền thừa kế trở đi, Tào lão gia tử trên cơ bản đều ở nhà, mặc dù không bước chân ra khỏi nhà, nhưng đám cháu trai làm gì lão đều nhìn thấy trong mắt.
Đối với cuộc viếng thăm của Từ Uy, Tào lão gia tử cảm thấy rất bất ngờ, hai nhà mặc dù đều được xem là những đại gia tộc có lịch sử nhất định, nhưng cùng xuất hiện cũng không nhiều, nếu như nhà họ Tào được xem là người anh lớn trong ngành công nghiệp truyền thống, thì trước mặt nhà họ Từ vẫn phải cúi đầu. Người nhà họ Từ luôn luôn khiêm tốn, ngay cả lịch sử làm giàu của bọn họ cũng ít người rõ ràng, giống như là đột nhiên xuất hiện trong giới kinh doanh vậy.
Không thể phủ nhận lão rất tán thưởng đám trẻ nhà họ Từ, tuổi còn trẻ mà đã đạt được uy danh trên thương trường, khiến lão không phục không được.
“Lão gia, Từ tiên sinh đến rồi.” Lão quản gia nhà họ Tào nói.
“Ừ.” Tào lão gia tử gật đầu, đứng lên liền thấy vị quản gia đã theo mình hơn bốn mươi năm sắc mặt khác thường. “Sao vậy?”
“Thiếu gia Nhất Lâm đi cùng Từ tiên sinh.”
“…Ừm, ta biết rồi.” Tào lão gia tử sửa lại y phục, thằng nhóc kia làm sao có thể ở chung với người nhà họ Từ?
“Tào lão gia tử.” Thấy ông cụ đi đến, Từ Uy lễ phép đứng dậy chào trước.
Lão gia tử gật đầu, đến lúc nhìn thấy Tào Nhất Lâm đang co quắp phía sau hắn thì sắc mặt lạnh lẽo, “Ngươi còn về làm gì? Không phải nói phải rời khỏi nhà họ Tào sao?”
“Ông nội…” Tào Nhất Lâm nhỏ giọng gọi.
“Hừ, ta còn là ông nội của ngươi sao?” Lúc bé rõ ràng là một đứa trẻ thông minh đáng yêu như vậy, thế nào càng lớn càng giống cái đầu gỗ. Sau đó không để ý nữa nhìn về phía Từ Uy, “Có cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện, ta cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề, Từ tiên sinh hôm nay tới là…?”
“Bởi vì Tiểu Tào vẫn luôn làm việc ở nhà tôi, cho nên nghĩ cần phải tới quý gia thăm hỏi một chút, có hơi đường đột.” Từ Uy khách khí nói.
Tào lão gia tử híp lại đôi mắt vốn đã không lớn lắm của mình, “Anh đang nói nó làm việc trong công ty của anh? Anh xác định anh đang nói tới nó?” Không phải lão không tin cháu trai mình, chỉ là một người suốt ngày chui vào phòng bếp, lão thật sự khó mà tin rằng cậu có thể bước vào được công ty của Từ Uy.
“Đương nhiên, năng lực làm việc của Nhất Lâm đều chiếm được sự khẳng định của cả nhà tôi. Nói cậu ấy là một nhân tài không sai.” Cứ xem mỗi một người nhà bọn họ trung bình đều béo lên năm kí thịt thì biết.
Tào lão gia tử không thể tin nổi nhìn Tào Nhất Lâm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thực sự đã bỏ qua một cục vàng. Không nhìn ra nó vậy mà có thể được tất cả người nhà họ Từ khẳng định. Thằng nhóc này… “Nếu cháu muốn đến nhà khác học tập cũng là chuyện tốt mà, ta cũng không phải không cho, tại sao nhất định phải bỏ quyền thừa kế hả?”
“Mm… Cháu không có tư cách.” Tào Nhất Lâm cúi đầu nói, cậu cũng không phải chân chính là con cháu nhà họ Tào…
“Thằng ngốc này.” Tào lão gia tử quá kinh hỉ đến mức khó nói nên lời.
“…” Từ Uy láng máng nghĩ có phải là mình nghĩ sai rồi hay không, không phải là… Hắn nhìn bộ dáng vui vẻ của Tào lão gia tử thì càng khẳng định suy nghĩ trong đầu, đây là hiểu lầm lớn. Nhưng nhìn bầu không khí giữa hai ông cháu đột nhiên hòa hoãn hẳn, hắn vẫn giữ im lặng.
“Cháu…” Tào Nhất Lâm cũng cảm thấy quái quái chỗ nào.
“Ông nội đều hiểu, cháu cứ yên tâm đi làm chuyện cháu muốn làm đi.” Tào lão gia tử thay đổi vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, vui vẻ nói.
“Mm…” Ông nội không phải ghét nhất là cậu bước vào phòng bếp sao?
“Cháu hôm nay là đặc biệt đến thăm ông nội sao?” Nhân tiện giải thích với nó luôn. Quá khứ quả nhiên đều là lão hiểu lầm cháu mình, thì ra nó lăn lộn trong phòng bếp là để che giấu, không ngờ đôi cánh đã cứng cáp muốn bay về một bầu trời khác. Lão cảm thấy vui mừng sâu sắc a.
Thiếu chút nữa quên mất việc chính, “Cháu, là tới đón mẹ cháu.”
“Hả?” Người phụ nữ điên kia.
“Cháu muốn đưa mẹ cháu đi trị liệu, cháu sẽ không nói cho người khác biết bà là con dâu nhà họ Tào đâu.” Tào Nhất Lâm gần như là khẩn cầu nói.
Tào lão gia tử cau mày, “Ta sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa bệnh cho mẹ cháu, cháu cứ làm việc ở bên ngoài cho tốt, không cần bận tâm.” Có mẹ ở đây, sẽ không sợ đứa con chạy mất. Tào lão gia tử tính toán nghĩ.
“Nhưng mà…”
“Suy cho cùng thì con bé cũng là con dâu nhà họ Tào, lẽ nào ta còn làm khó nó sao, cháu cứ yên tâm đi.” Tào lão gia tử khoát khoát tay nói.
“Cháu muốn đưa mẹ cháu ra ngoài…” Tào Nhất Lâm biết tài ăn nói của mình không tốt, không thể phản bác lại lời của lão gia tử, chỉ có thể lặp lại câu này.
“Ngươi, ngươi lại nữa rồi, tính tình ngang bướng như thế có phải đều là học từ người phụ nữ kia không?” Tào lão gia tử quen thói ra lệnh, không vừa mắt nhất là người khác ngỗ nghịch, lời nói của Tào Nhất Lâm lại một lần nữa chọc giận lão.
“Cháu chỉ muốn đưa mẹ cháu ra ngoài…”
“Ngươi…” Lần trước trong lễ thượng thọ của lão cũng là vậy, hỏi nó tại sao muốn từ bỏ, chỉ hết lần này đến lần khác nói mình không có tư cách, rõ ràng là con cháu nhà họ Tào sao lại không có tư cách, điều này vô tình chọc giận lão.
“Tào lão gia tử, xin bớt giận trước đã, cậu ấy như vậy không phải là hiếu thuận sao, muốn đích thân chăm sóc mẹ mình…” Từ Uy bước lên phía trước khuyên bảo.
“…” Tào lão gia tử lúc này mới nhớ tới còn có người ngoài ở đây, thoáng kiềm chế lại tính tình của mình. “Không được, bất luận thế nào mẹ cháu cũng phải chữa bệnh ở nhà.”
“Cháu muốn đưa mẹ cháu ra ngoài.”
Tào lão gia tử giơ gậy lên muốn đánh lên người Tào Nhất Lâm, Từ Uy bắt lại, “Tào lão gia tử… Mẹ của Nhất Lâm đối với ngài mà nói chỉ là một đứa con dâu bị điên, không hề có tác dụng gì, tại sao ngài lại không thành toàn cho sự hiếu thuận của cậu ấy.” Đã đến nước động thủ, Từ Uy cũng nhấn mạnh nói.
“Hơn nữa lỡ như việc này truyền ra ngoài, ngược lại còn đánh mất danh tiếng nhà họ Tào…”
Tào lão gia tử loáng thoáng nghe thấy ý uy hiếp trong lời Từ Uy.
“Không ngờ Từ tiên sinh lại để ý đến việc nhà ta như vậy.”
“Đâu có, hy vọng Tào lão gia tử thành toàn.” Từ Uy cười nói.
“… Được rồi, đã như vậy, ta đây coi như bán cho Từ tiên sinh một cái nhân tình.” Sau đó nhìn Tào Nhất Lâm nói, “Sau khi đưa mẹ cháu ra ngoài nhớ chăm sóc cho tốt.” Một người phụ nữ điên mà thôi, so ra thế nào cũng kém với danh dự nhà họ Tào.
“Vâng. Cảm ơn ông nội.” Tào Nhất Lâm ngờ lại thành công, cậu cho rằng trước có đánh vài hiệp, còn chưa biết có thể đón mẹ ra ngoài hay không. Tào Nhất Lâm cảm kích nhìn ông chủ, âm thầm nói cảm ơn.
Từ Uy cảm thấy sung sướng đến suýt nữa thể hiện ra ngoài, “Đi thôi, tôi cùng cậu đi đón bác gái.”
Tào Nhất Lâm gật đầu.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tào lão gia tử suy tư đầy mắt.
“Lão gia, thật sự để tiểu thiếu gia đưa người đi sao?” Lão quản gia Lão Tằng vẫn đứng một bên hỏi.
“Từ tiểu tử đã nói như vậy, ta có thể không để cho bọn họ đưa người đi sao.”
“Lão gia vậy thì không phải rất bị động hay sao?” Ông ý chỉ lỡ như tương lai tiểu thiếu gia không muốn trở về, lão gia chẳng phải là mất lợi thế sao, dù sao ở đây đối với tiểu thiếu gia mà nói, chưa từng là nơi vui vẻ gì.
“Có một cái bánh lớn như nhà họ Tào ở đây, sẽ có người không muốn cắn sao? Phải biết có cái gọi là chó sủa không cắn người mà chính loại chó không sủa, mới có thể nhân lúc ngươi không chú ý cắn ngươi một cái…” Tào lão gia tử ngồi trên ghế bưng tách trà lên nhấp một ngụm. (ở đây ý nói Tào Nhất Lâm là chó không sủa, âm thầm ngăm nghe gia sản nhà họ Tào)
Lão Tằng hiểu ý gật đầu.
–