Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 12: Đưa cơm




Tào Nhất Lâm chuẩn bị dầu muối tương dấm đồ gia vị xong, nhìn nhìn thời gian, bây giờ nấu cơm có hơi sớm.

Ngay lúc cậu đang tự hỏi nên làm gì, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu do dự hai giây rồi liền tiếp điện thoại.

“Xin chào.” Tào Nhất Lâm nói.

Đối phương sửng sốt một chút, í? Bài mở đầu của Lý gia “ngắn gọn” như vậy hồi nào thế?

“Xin chào?” Không thấy có tiếng đáp lại Tào Nhất Lâm không xác định lắm lại chào một tiếng.

“…….. Xin chào, xin hỏi đây là nhà của Từ Uy phải không?” Đối phương vội nói.

“Đúng vậy, có điều Từ tiên sinh hiện tại không có nhà.”

“A, vậy cậu chính là tay đầu bếp họ Tào mới tới?” Đối phương mang theo một loại tâm tình “trăm nghe không bằng một thấy” nói.

“Nếu người anh muốn nói là Tào Nhất Lâm, thì chính là tôi. Anh tìm Từ tiên sinh có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì. Tôi là Jack, trợ lý của Từ tiên sinh cậu còn nhớ không?” Giọng nói của đối phương nghe ra có một tia hưng phấn.

“Chào Jack tiên sinh.” Đối với người giới thiệu công việc cho cậu này, Tào Nhất Lâm vẫn luôn thầm biết ơn.

“Đúng rồi, buổi trưa là cậu đến công ty Từ tiên sinh đưa cơm sao?” Jack đột nhiên hỏi.

“Cái này…… Không hẳn.” Nếu anh tài xế không về kịp, thì có lẽ mới cần cậu phải đi một chuyến.

“Vậy có thể làm cho tôi thêm một phần được không a?” Trên mặt Jack giờ phút này tràn ngập mong đợi, tràn ngập “kỷ niệm”, kỷ niệm tốt đẹp về những món ăn đó.

“Được. Jack tiên sinh muốn ăn gì?” Tào Nhất Lâm hỏi.

“A, gì cũng được, chỉ cần là cậu làm thì gì cũng được.” Jack kích động nói.

“Được, vậy buổi trưa gặp, Jack tiên sinh.”

“Ừ ừ, buổi trưa gặp.” Jack cúp điện thoại, sau khi hưng phấn qua đi, y đột nhiên nhớ ra, vậy Từ Uy đi đâu?



“A…… Ưm, a a…….” Người con trai không chịu nổi sự đưa đẩy kịch liệt phía sau trong cơ thể mình, lớn tiếng rên rỉ. Cuối cùng không chống đỡ được khoái cảm như sóng triều ngập đầu mà ngất đi.

Từ Uy kéo tấm chăn ở bên cạnh chàng trai qua, rồi đứng dậy vào phòng tắm.

Thay bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, đeo đồng hồ Cabestan Nostromo vào, sau cùng là cào cào vài sợi tóc trong gương.

Đi ra khỏi phòng tắm, Từ Uy đặt chi phiếu lên tủ đầu giường, không hề quay đầu rời khỏi phòng.

Mặc dù dục vọng của hắn không nhiều lắm, nhưng khi có nhu cầu, hắn vẫn luôn giải quyết như thế, chỉ là không có bạn giường cố định, không có người yêu cố định. Cũng không phải hắn không tin vào tình yêu, chẳng qua đối với hắn mà nói, tình cảm là một chuyện rất phiền toái.

Thấy ông chủ đúng giờ xuất hiện, Jack nhẹ nhàng thở phào, nhanh nhẹn đưa tư liệu lên, Từ Uy không tiếp nhận, trực tiếp đi đến thủ tọa trên bàn hội nghị, kéo ghế ra, ngồi xuống.

“Bắt đầu đi.” Từ Uy nhìn các cổ đông ngồi quanh trong phòng, thay vào nụ cười “thuần túy” nói.



Tào Nhất Lâm hơi hé miệng ngửa thẳng đầu nhìn tòa cao ốc trước mắt, đây là nơi làm việc của ông chủ sao? Thảo nào có tiền như vậy.

Tào Nhất Lâm đi vào, nhìn thấy đại sảnh lầu một có thể dùng từ tráng lệ để hình dung, hơi khẩn trương đi đến quầy tiếp tân.

“Xin chào, xin hỏi Từ Uy tiên sinh có ở đây không?” Tào Nhất Lâm hỏi.

Tiểu thư tiếp tân mặt mang nụ cười nói, “Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

Mỗi ngày đúng giờ đưa cơm, xem như có hẹn trước nhỉ? “Có.”

“Xin hỏi ngài họ gì?” Tiểu thư tiếp tân tiếp tục mỉm cười.

“Tôi họ Tào.”

Xin hỏi ngài hẹn lúc mấy giờ?”

“Giờ ăn cơm.”

“A, giờ ăn cơm?” Thấy Tào Nhất Lâm gật đầu, tiểu thư tiếp tân nghĩ thầm, chắc ý nói mười hai giờ nhỉ. “Xin hãy chờ chút.” Tiểu thư tiếp tân cúi đầu kiểm tra bản ghi chép, “Thật có lỗi, vẫn chưa tra được cuộc hẹn của ngài.”

Sao lại vậy nhỉ, tài xế lão Dương mỗi ngày sẽ đến đưa cơm mà. A……. Không lẽ là…… “Thật ra trước đây không phải tôi tới, trước đó tới là một người họ Dương.”

“Xin chờ chút, tôi sẽ tra giúp ngài.” Tiểu thư tiếp tân vẫn dùng khuôn mặt tươi cười mà đáp lại như cũ. “Thật có lỗi, vẫn không có, có thể nào nhớ lầm thời gian không ạ.”

“Thời gian ăn cơm không phải đều cố định sao?” Nhớ lại một chút, Tào Nhất Lâm cảm thấy tài xế lão Dương mỗi ngày là khoảng giờ này tới.

“Vậy cụ thể là giờ nào ạ?” Tiểu thư tiếp tân nói.

“Mọi người mấy giờ thì ăn cơm?”

Nụ cười của tiểu thư tiếp tân hơi nứt ra.

“Sao cậu lại đến đây?”

Tào Nhất Lâm vừa quay đầu qua liền nhìn thấy Từ Trạch đang đứng sau mình, “A, Từ Trạch tiên sinh.” Tiểu thư tiếp tân điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt bày ra nụ cười càng rực rỡ hơn nói, “Vị tiên sinh này…..”

“Cậu ấy tới tìm tôi.” Nói xong rồi đem Tào Nhất Lâm lên lầu. Trong thang máy chuyên dụng, “Hôm nay sao lại là cậu đến đưa cơm?”

“Lão Dương đi đón bọn nhỏ chưa về, cho nên tôi đưa.” Tào Nhất Lâm giải thích.

“À.” Từ Trạch nhìn đùm bọc trong tay Tào Nhất Lâm nói.

Cửa thang máy mở ra, Jack đang đứng ngoài cửa, vừa thấy Tào Nhất Lâm thì ánh mắt sáng lên, “Tào tiên sinh, tôi đang định xuống đón cậu đây.”

“Có thể gọi anh hai tôi đến ăn cơm rồi, tôi dẫn cậu ấy đến phòng họp số 3.” Từ Trạch nói chen vào.

Jack lúc này mới nhìn thấy Từ Trạch bên cạnh, “A, chào quản lí Từ. Tôi đi gọi ông chủ đến ăn cơm, hai người cứ nói chuyện trước đi.”

Jack đứng bên cạnh Từ Uy, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Tào tiên sinh đưa cơm đến.”

Từ Uy đứng bật dậy, “Một tiếng sau, chúng ta lại tiếp tục.” Nói xong, không để ý đến hội nghị cổ đông còn đang được tiến hành, trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Vừa mở cửa phòng họp số 3 ra, đã thấy một mình Tào Nhất Lâm hơi co ro ngồi trong căn phòng rộng lớn. Thấy Từ Uy và Jack, cậu đứng lên, “Chào ông chủ.”

Từ Uy gật gật đầu, “Ngồi đi.” Mặc dù đã nói với Tào Nhất Lâm rất nhiều lần, rằng có thể gọi thẳng tên hắn, thế nhưng cậu vẫn cứ kiên trì xưng hô “ông chủ” này, cho nên khiến Từ Uy từ lúc đầu không được tự nhiên đến bây giờ cũng đã dần thành quen luôn rồi.

“Cậu ăn chưa?” Từ Uy hỏi.

“Tôi về rồi ăn.”

Từ Uy nhìn đồng hồ trước mắt, hơi nhíu mày, “Từ Chất hôm nay đột nhiên có việc ra ngoài, phần ăn của nó cậu cứ ăn trước đi.”

“A, cảm ơn ông chủ.” Tào Nhất Lâm nói.

Thấy Tào Nhất Lâm một bộ dáng muốn nói lại thôi, “Còn có việc?”

“Cái đó, tiền xe lúc tôi tới có thể thanh toán được không? Tôi có lấy hóa đơn.” Tào Nhất Lâm cẩn thận hỏi.

Jack mới vừa cầm đồ ăn trong tay chuẩn bị ăn, nghe xong lời này thiếu chút nữa lật bàn.

Chân mày Từ Trạch giật giật, sửng sốt một giây sau mới nói, “Có thể, cậu đưa cho Jack là được.”

“Cảm ơn ông chủ.” Tiền xe từ nhà đến đây tận hơn năm mươi đồng đó.

Thấy sự vui vẻ trong đáy mắt Tào Nhất Lâm, Từ Uy nhịn không được hỏi, “Tào gia…….có tốt không?” Mặc dù hắn biết Tào gia có tập đoàn gia đình trị bị truyền thông lên án, song vẫn chưa đến mức ảnh hưởng đến nền móng của Tào gia. Nhưng dáng vẻ của cậu lại khiến hắn cảm thấy Tào gia…… hình như rất khó khăn thì phải.

Nghe thấy câu hỏi của ông chủ, Tào Nhất Lâm cũng sửng sốt một chút, “Chắc là vẫn tốt.”