Trù Nương Hoàng Hậu

Chương 5: Nhà trọ hạnh phúc nhưng không hạnh phúc




Đúng lúc cơm nước được dọn lên bàn thì Tử Ngư và lão cha cũng xuống lầu, con cóc cũng theo ở phía sau.

“Oa, thật phong phú a! Thơm quá nha! Mỹ Mỹ!” Từ xa, Tử Ngư nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú, mừng rỡ đến mức “Đông đông đông” ba bước thành hai bước mà chạy xuống lầu, đi tới bên cạnh bàn vừa kéo vừa ôm ta. “Là ngươi tự mình làm sao? Cái này là cái gì? Oa, thật xinh đẹp nga!” Vừa nói còn vừa làm ra vẻ mặt hạnh phúc. Chậc, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, có thể khiến nàng vui thành như vậy, nếu ta là nam nhân, chẳng phải nàng còn muốn lấy thân báo đáp luôn sao?

“Tỷ tỷ nói nó tên là búp bê vải hạnh phúc!” Tiểu thiếu niên cướp lời ta, còn hướng ta làm cái mặt quỷ. Xem ra mỹ thực là tuyệt chiêu thu mua lòng người a!

“Thực sự là quá phong phú. Mỹ Mỹ, cha đi theo ngươi thật sự là được hưởng phúc!” Tươi cười đầy mặt, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão cha cũng có vẻ phi thường khoan khoái.

“Đói bụng chưa, nhanh ngồi xuống ăn đi! Tiểu quỷ, ngươi cũng ngồi xuống đi!” Ta chào hỏi ba người, duy độc không thèm nhìn con cóc. Hừ, cho ngươi nói ta là heo! Heo làm đồ ăn, con cóc nhanh tránh sang một bên đi! Yêu tinh các

“Ách, Mỹ Mỹ, hôm nay may nhờ Văn công tử cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường, nên mời Văn công tử cùng ăn với chúng ta!” Tử Ngư cẩn thận nhìn sắc mặt của ta. Ta không lên tiếng. Hiện tại còn chưa tới một buổi đã gọi “Văn công tử” thân thiết như vậy a, da gà ta rơi đầy đất rồi! Nhất kiến chung tình* cũng không cần nhanh như vậy chứ? Thực sự là phục nàng luôn.

*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu = tình yêu sét đánh

 .

“Tỷ tỷ, mời công tử nhà ta cùng ăn đi! Tỷ tỷ…” Tiểu tử kia cũng hỗ trợ, ai ôi, ngất nha! Nghĩ tới lời nói của hắn lúc ban ngày, ta liền tức chết rồi, con cóc thối, con cóc chết bầm!

“Vậy được rồi! Nhưng mà ta muốn nói rõ một chuyện, sau này nước sông không phạm nước giếng, hai bên không ai nợ ai!” Vài người ở đây đã năn nỉ như vậy, ta còn không mở miệng thì không hay cho lắm. Quên đi, coi như ta làm người tốt thêm lần nữa vậy.

“Heo làm đồ ăn, ta cũng không muốn ăn!” Giọng điệu lười biếng thổi qua đỉnh đầu ta, đi đến cạnh bàn.

Ta dám đánh cuộc, người này tuyệt đối là cố ý! Muốn ăn đồ ăn ta làm còn bày đặt làm cao, lẽ nào món ăn ta làm không vừa miệng con cóc ghẻ nhà ngươi sao? Lúc này ta là hoàn toàn giận rồi, cô nãi nãi ta không phát uy hắn sẽ coi ta là mèo bệnh a. “Không ăn thì thôi! Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám kêu ta là heo nữa thì cứ chờ đó!”

“Heo là heo. Còn có thể muốn ta khen đẹp sao?”

Nhìn khuôn mặt con cóc dương dương đắc ý, ta tức giận đến một thân thịt đều phát run, đời này ta còn chưa bao giờ chịu uất ức đến như vậy. “Ta…” Dưới con tức giận, ta tiện tay cầm một cái bát ném tới “Ta đánh ngươi, đồ con cóc chết dẫm!”

Tử Ngư và lão cha nhanh chóng kéo ta lại. Không ngờ tới, từ cãi nhau, ta và con cóc thăng cấp thành muốn động thủ luôn rồi. Bất quá, cái bát kia cũng không theo ý muốn của ta ném vào mặt hắn, mà vẫn là hoàn hảo không tổn hao gì nằm ở trên tay hắn.

“Rớt bể bát, là phải bồi thường bạc nga!” Vẻ mặt con cóc cười xấu xa, “Bá” một tiếng, cái bát liền vững vàng nằm trước mặt ta. Lẽ nào hắn là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết? Không thể nào?

“Tỷ tỷ, ăn cơm, cơm muốn nguội rồi!” Giọng nói mơ hồ không rõ của tiểu thiếu niên truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của ta, thành công kéo ta trở lại bàn ăn. Ai, người ta dù sao cũng là cao thủ võ lâm, cãi cũng cãi không lại, đánh cũng đánh không lại… Quên đi, ăn tối quan trọng hơn! Vừa nhìn lại, cư nhiên tiểu tử kia đã tiêu diệt hết phân nửa đồ ăn trên bàn! Thảo nào lúc nãy hắn là người yên tĩnh nhất, hóa ra là để ăn được nhiều hơn một chút! Yêu tinh các

“Ôi, tiểu quỷ. Ngươi thật không biết khách sáo a?”

“Tỷ tỷ, không nên gọi ta là tiểu quỷ, ta đã mười ba tuổi… Còn có, ta có tên. Ta là Văn Hỉ!” Tiểu thiếu niên ngước mặt lên, trong miệng lấp đầy đồ ăn, mồm miệng không rõ. Thực là người cũng như tên, rất biết tạo niềm vui (nguyên văn: rất thảo hỉ)!

“Ngoan, ăn cơm đi. Tiểu Văn Hỉ!” Ta gắp cho hắn một miếng thịt cá. Ai, đứa nhỏ đáng thương, nhìn hắn gầy như vậy liền biết chắc là do con cóc ngược đãi hắn! “Lão cha, ngươi và Tử Ngư cũng ăn đi. Cái này gọi là búp bê vải, cái này là canh hoàng ngư* rau tuyết, còn có cái này là…”

*Hoàng ngư: đã nhắc đến ở chương 2

 .

Ta ở một bên giới thiệu tên món ăn, vẫn cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nhất định là con cóc cảm thấy kì quái sao món ăn lại có tên êm tai như vậy đây mà!

“Mỹ Mỹ, ăn ngon! Sau này ngươi có thể thường xuyên làm cho chúng ta ăn được không?” Tử Ngư vừa ăn vừa nói.

“Sau này hãy nói. Ăn đi!” Ta đây mập như vậy, mỗi ngày đều làm? Vậy còn không mệt chết ta? Lời này không thể đồng ý.

Sau bữa cơm chiều, bị bà chủ đến làm phiền một lúc, sau đó mọi người trở về phòng mình định đi ngủ sớm.

Tới cổ đại hơn một tháng, ta vẫn không quen với việc trời tối liền đi ngủ, nằm ở trên giường lật qua lật lại cũng ngủ không được. Lúc trước mỗi ngày đều mười hai giờ đêm mới ngủ, xuống bếp, lên mạng, xem ti vi, hát K (karaoke), một ngày tiêu dao biết bao a. Chạy đến cổ đại, vô cớ biến thành một người mập, chịu một đống ấm ức, một ngày trôi qua thật sự không có một chút thú vị nào. Làm sao được a, ông trời ơi, mau đưa ta đưa trở về đi, ta sắp điên rồi!

“Tỷ tỷ… Nhanh mở cửa… Không xong rồi!” Tiểu Văn Hỉ ở bên ngoài gõ cửa dồn dập, miệng lại không ngừng lớn tiếng kêu. Làm gì lại vội vã như vậy, lẽ nào bị lửa thiêu cái mông rồi?

“Làm sao vậy?” Ta đứng dậy mở cửa ra.

Tiểu Văn Hỉ liền khẩn trương vọt vào “Tỷ tỷ, các ngươi chạy mau!”

“Tại sao lại muốn chạy? Đã xảy ra chuyện gì?” Trực giác nói cho ta biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

“Có người muốn giết công tử nhà ta, công tử sợ liên lụy đến mọi người, cho nên kêu ta tới thông báo cho các ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp rời đi trước!” Vẻ mặt hắn rất nôn nóng, chắc là bị dọa đến không nhẹ.

“Cái gì? Ngươi thành thật nói cho ta biết, công tử nhà ngươi là ai? Tại sao lại có người muốn truy sát các ngươi?” Thảm rồi, ta mới đến hơn một tháng, liền toàn đụng phải những chuyện như thế này. Sớm biết vậy, ta tình nguyện đi bộ còn hơn là đánh mất mạng nhỏ a. Làm sao mệnh ta lại khổ như vậy! Con cóc thối tha, đụng tới ngươi thực sự là ta xui xẻo tám đời! Yêu tinh các

“Công tử nhà ta là…” Nói một nửa hắn liền im lặng, cắn cắn môi, dường như cảm thấy không thể nói.

“Mạng cũng đã không có, còn cố kỵ cái gì nữa?” Ngoài miệng hỏi như vậy, trong lòng lại nghĩ, tại sao phải có người đuổi giết hắn? Nhìn cách con cóc tiếp được cái bát của ta, thân thủ chắc chắn rất linh hoạt, còn có loại chất liệu quần áo trên người hắn… Lại thấy tiểu Văn Hỉ ấp a ấp úng, thân phận của hắn nhất định không đơn giản.

Văn Hỉ vẫn không có lên tiếng.

“Ngươi không muốn nói? Đi, nhanh đi gọi Tử Ngư và lão cha!” Chạy trối chết quan trọng hơn a, vẫn chưa kiếm được tiền, ta cũng không muốn mạng nhỏ của mình cứ như vậy mà kết thúc đâu. Ta lôi kéo tay của tiểu Văn Hỉ, trực tiếp đi gọi Tử Ngư và lão cha.

Vẻ mặt của Tử Ngư và lão cha vẫn còn nhập nhèm đã bị chúng ta kéo đi, nghe nói có người truy sát, sợ đến mức không thốt lên được lời nào. Ta không nói gì, lôi kéo ba người bọn hắn chạy dọc theo hành lang bên cạnh.

“Mỹ Mỹ, không được, tay nải còn chưa có lấy!” Hình như lão cha nhớ đến cái gì, quay đầu hướng về phía gian phòng. Đầu ta “Ầm” một tiếng, đã đến lúc nào rồi, còn quan tâm tới quần áo! Thực là gấp chết đi được. Lúc này, dưới lầu đã truyền đến tiếng đánh nhau!

Ta liền kéo lão cha quay lại, dùng sức kéo ông ấy đi dọc theo hành lang, thở hổn hển nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Vật ngoài thân quan trọng hay là mạng quan trọng hơn?”

Đến lúc ta kéo ba người đến cuối hành lang thì không khỏi trợn tròn mắt. Không có cửa sau a! Ngoại trừ đường thông xuống tiền sảnh thì không còn đường khác để xuống lầu, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Gấp đến độ đầu ta đầy mồ hôi.

“Mỹ Mỹ, làm sao bây giờ a?” Tử Ngư sợ đến phát khóc. Nàng vừa khóc, đầu óc ta liền loạn hơn, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, phải nghĩ biện pháp xuống phía dưới mới được! Có!

“Nhanh, đi theo ta.” Ta liền kéo vài người trở về phòng. Đóng cửa lại, ta kéo khăn trải giường cùng màn che xuống, dùng tay thử kéo một chút, tốt, rất rắn chắc. “Đến đây giúp đi!”

Mọi người cố gắng nối chúng nó lại với nhau, sau đó ta lấy một đầu cột ở đầu giường, một đầu khác thì vứt ra ngoài cửa sổ.

“Được rồi, Văn Hỉ, ngươi đi xuống trước.” Ta đẩy hắn một cái, hắn hướng ta lắc đầu. “Tỷ tỷ, các ngươi đi trước đi, ta muốn ở lại với công tử nhà ta!”

“Ngoan, Văn Hỉ, công tử nhà ngươi cát nhân tự có thiên tướng*, không có việc gì. Ngươi ở lại đây cũng không giúp gì được cho hắn, chỉ làm liên lụy đến hắn. Chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó công tử nhà ngươi chắc chắn sẽ đuổi kịp chúng ta. Nhanh, không thì sẽ không kịp mất.” Ta kéo hắn đến sát cửa sổ, an ủi một lúc. Nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ chủ tử, thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn. Nghe ta nói như vậy, hắn mới yên tâm từ cửa sổ trượt ra ngoài, tiếp theo là Tử Ngư và lão cha. Yêu tinh các

*Cát nhân thiên tướng: ý chỉ người hiền lành có trời giúp

 .

Lúc ta đang chuẩn bị leo xuống thì “Bùm” một tiếng, cửa bị đạp ra, hai kẻ tướng mạo hung tàn tiến vào.

“Muốn chạy?” Trong chớp mắt hai thanh đao sáng loáng liền gác lên cổ ta, ta cảm thấy từng đợt khí lạnh chạy khắp người, trái tim cũng “Bùm bùm” nhảy loạn. Thật sự ta sẽ chết như vậy sao? Trời ạ, ta mới có hai mươi ba tuổi, vẫn còn trẻ như vậy…

“Mỹ Mỹ, nhanh xuống đi a!”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Ba người ở dưới lầu kêu to. Bọn họ làm sao ngờ được, hiện tại ta mà động đậy thì đầu ta sẽ dọn nhà, đầu lìa khỏi cổ.

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì? Hừ, theo chúng ta đi xuống lầu thì biết. Vẫn còn ba đứa chạy thoát!” Ta cứ như vậy bị áp giải xuống lầu.

“Lão đại, ba đứa đã chạy để ta đuổi theo.” Một người trong đó buông thanh đao kê trên cổ ta xuống, chạy ra cửa đuổi theo Tử Ngư, lão cha và Văn Hỉ.

“Văn Hân, tốt nhất ngươi nên dừng tay!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho ta rùng mình một trận!

Thì ra con cóc tên là Văn Hân! Lúc này hắn đang cùng bốn hắc y nhân* triền đấu một chỗ. Trong đại sảnh, ngoại trừ một người bắt ta và bốn người đánh nhau cùng con cóc, còn có một tên ngồi ở bên cạnh, lời nói vừa rồi khẳng định là xuất ra từ miệng của hắn. Đại sảnh bừa bộn, bàn ghế tán loạn, người trong nhà trọ đã sớm chạy sạch. Đám người này thực sự là rất đáng chết.

*Hắc y nhân: người mặc đồ đen – ăn trộm, thích khách, nói chủng là những kẻ chuyên làm chuyện xấu vào đêm tối rất ưa chuộng thời trang kiểu này ^_^

 .

Kiếm trong tay con cóc không hề dừng lại, hắn cười khẽ “Ngươi thật quá coi trọng ta, dù ta coi trọng nữ nhân cũng sẽ không coi trọng một người như… heo vậy!” Lúc này mà vẫn không quên nói móc ta, thực là quá thất đức! Con cóc, chờ sau khi ta thoát thân an toàn, lão nương tìm ngươi tính sổ!

“Nga, tốt lắm. Giết nàng!” Hắc y nhân hạ lệnh. Ta thầm than một tiếng, xong rồi, từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ chờ thanh đao trên cổ hướng đến chấm dứt ta. Nhưng mà, kỳ quái, trên cổ không cảm thấy đau nhức, trái lại thân thể của ta hình như đang bay bay lên. Ta hé một con mắt, lại phát hiện mình đang bay trên không trung! Oa, thật kích thích, ta đang bay này!

Qua một hồi, ta bị đặt lên mặt đất. Thật là đau! Vừa nhìn lại, quần áo màu trắng của con cóc mơ hồ phiêu động trong bóng tối, thật không ngờ võ công của hắn lại cao như thế!

“Ách, cám ơn ngươi đã cứu ta.” Mặc kệ như thế nào cũng cần phải cảm ơn hắn.

“Đi đi, đi tìm bọn Văn Hỉ.”

Ta sửng sốt một chút, câu nào của hắn cũng gọi ta là heo, câu này lại không có. Lần đầu tiên cảm thấy hắn thuận mắt được một chút! Kỳ thực vẻ ngoài của hắn cũng rất được, có thể coi là một soái ca, thật là không có điểm nào khiến người ta chán ghét. Yêu tinh các

“Rốt cuộc ngươi có thân phận gì? Tại sao lại có người muốn truy sát ngươi?” Ta theo sát phía sau hắn, bước đi trong bóng tối thật là làm khó ta.

“Ngươi biết càng ít thì càng tốt cho ngươi. Ta không muốn liên lụy đến người vô tội dọc đường!”

“Cho nên chỉ có một mình ngươi kéo chân kẻ địch, lại kêu Văn Hỉ thông báo cho chúng ta để chạy trốn. Ngươi vốn dĩ không phải đánh không lại mấy người kia, mà là muốn tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy trối chết. Chỉ cần mấy người chúng ta còn ở đó, sẽ liên lụy đến ngươi, như vậy ngươi liền thực sự đấu không lại đám hắc y nhân vừa nãy. Đúng không?” Nhân phẩm cũng không quá xấu, ấn tượng của ta với hắn tăng thêm một phần nữa.

“Ngươi thật thông minh.” Hắn đột nhiên dừng bước, thân mình ta mất thăng bằng, đụng vào lưng hắn. “Ngươi không thấy đường sao? Thực đúng là đầu heo!”

Lại nữa rồi! Ta sờ sờ chỗ bị đụng “Con cóc, tối như vậy làm sao nhìn thấy đường! Ta cũng không phải là thần tiên!” Ở hiện đại, khắp nơi đều là đèn đường, buổi tối đi ra ngoài cũng sáng choang. Đâu như thời đại lạc hậu này, trời tối như vậy, giơ tay không thấy được năm ngón, kêu ta làm sao mà đi? Nói thì dễ!

“Cái gì? Con cóc?” Hắn tức giận.

“Sao nào? Ngươi có thể gọi ta là heo, ta không thể gọi ngươi là con cóc sao?” Đáng đời, ai cho ngươi thích gọi ta là heo! Ta chính là muốn khiêu khích, xem ngươi có thể làm gì? Nếu không phải là gặp con cóc ghẻ này, bây giờ ta có thể vẫn còn đang ngủ ngon ở nhà trọ, nói không chừng còn đang mơ thấy mộng đẹp nha!

Vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, đúng lúc nhân cơ hội chiếm thượng phong một lần để hòa nhau một ván, không ngờ hắn lại đưa chuôi trường kiếm ra, ta ngẩn ngơ.

Thấy ta nửa ngày cũng không có phản ứng, hắn nhịn không được mở miệng nói: “Phát ngốc cái gì đó, không phải nhìn không thấy sao? Cầm lấy kiếm đi theo ta.”

Ta vội vàng nắm chặt kiếm, nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau hắn, lại cực kì an tâm.