Trừ Em Ra Còn Có Ai

Chương 7




Hôm nay là ngày mùng 8 tháng 8, không coi là ngày đặc biệt gì, nhưng đối với tôi mà nói cũng là một ngày đáng kỷ niệm, tâm trạng của tôi đến giờ vẫn kích động, không cách nào bình phục.

Hôm nay là lễ người cha, Tiểu Duyệt Duyệt đã làm một cái thiệp trong lớp thủ công, phía trên có một dòng chữ non nớt do chính tay bé tự viết: papa, con yêu ba. Lễ người cha vui vẻ.

Các vị có thể tưởng tượng tâm trạng của tôi không? Nếu như không phải rơi nước mắt quá mất mặt, thì vành mắt của tôi thật sự nóng lên.

Nghe mẹ bé nói, bé đã tiêu diệt ống heo mình nuôi thật lâu, sáng sớm liền quấn mẹ ra cửa chọn quà tặng, dùng tất cả tiền tiết kiệm —— 178 đồng, mua một cái khăn quàng cổ cho tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được quà vào ngày lễ người cha, rất cảm động, cảm động không đến biết nên nói cái gì, chia sẻ với các vị niềm vui của tôi.

—— Tử Ngôn

Sau đó, có mấy lần Hà Vũ Luân gửi tin nhắn tới bị cô đụng phải, thì cô sẽ thay thế anh trả lời, nhưng anh luôn nói: "Cần gì chứ?" Lãng phí tiền tin nhắn, làm những chuyện vô ý nghĩa.

Cô lại trả lời anh: "Anh ta có thể kiên trì bao lâu, thì em có thể kiên trì bấy lâu."

Ngày nào đó, anh lơ đãng ở ngoài cửa, nghe cô bên trong giảm thấp âm lượng nói với bên đầu điện thoại kia: "Biết thương anh ấy không chỉ có anh, anh có thể kiên trì mà tôi không thể sao? Hiện tại cứ xem mạng ai dài hơn, có thể yêu Tử Ngôn đến cuối cùng."

Anh chợt hiểu, câu "Kiên trì bao lâu" kia là có ý gì.

Cô luôn nói, sự hiện hữu của anh bảo vệ mẹ con các cô, có anh ở là có thể cảm thấy vô cùng an tâm, nhưng cô không biết, sự tồn tại của cô, thật ra thì cũng làm ấm và bảo vệ tim của anh.

Không phải lệ thuộc vào, không phải thói quen, mà là yêu.

Cô nói, cô yêu anh.

Anh lặng lẽ thu câu cam kết xinh đẹp nhất vào đáy lòng, mặc dù không phải nói với anh.

Sắp qua năm mới, Quan Tử Ngôn tìm thời gian tổng vệ sinh, thuận tiện xử lý một số vật phẩm dễ hư trong tủ lạnh, có một đoạn thời gian rất dài anh sẽ không ở nhà.

Hết bận thì đến đối diện tìm người, chỉ thấy Uông Điềm Hinh miễn cưỡng nằm sấp ở trên giường, bên tay tán lạc mấy quyển tạp chí và sổ tay du lịch, cầm bút vùi đầu viết lung tung.

"Em đang làm gì?" Anh cởi giày lên giường, tiến tới nhìn.

"Năm nay nghỉ Tết đến chín ngàn, đang tính xem nên làm gì."

Cái tay đang muốn lật tạp chí du lịch ngừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô. "Năm trước em làm gì?"

"Đi chung quanh dạo một lát, cảm nhận không khí năm mới, nếu không thì đến nhà đồng nghiệp mừng năm mới, thời gian cũng qua nhanh."

Nghe thật thê thảm.

Anh biết cô không có bất kỳ người thân —— cũng có lẽ có, nhưng không thân, tóm lại quen nhau đến nay, không thấy người nào cả, lễ mừng năm mới cô cũng không về nhà sao?

"Em —— khụ khụ!" Anh hắng giọng, không mấy tự tại nói: "Có muốn trở về nhà anh ở Vân Lâm mừng năm mới không?"

Nghe giống như cô dâu xấu xí gặp cha mẹ chồng, nhất là thái độ không ưỡn ẹo của anh.

Cô hiểu rất rõ người đàn ông này, trời sanh tướng mạo đẹp dễ dàng làm cho người ta lầm tưởng anh rất ham chơi, cũng rất có tiền vốn chơi, thật ra thì trong lòng anh truyền thống bảo thủ hơn bất kỳ ai, không dễ dàng cho cam kết, một khi dẫn cô về nhà ra mắt cha mẹ, đó chính là tính toán cả đời rồi.

Cô hơi hiểu ra, giương môi cười, biết rõ còn hỏi: "Có được hay không?"

"Được, dễ dàng mà! Chỉ xem ý em thế nào?"

Cô hôn trộm gò má cao của anh. "Được."

Vì chạy về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, không thể làm gì khác hơn là chen chúc trong sóng người đua nhau về que, hơn nữa xe lửa còn trễ giờnghiêm trọng, một chuyến đi, bé đã vô cùng mệt mỏi ngủ trong lòng anh, còn người lớn thì cũng không che giấu được mỏi mệt.

Thật vất vả mới thoát thân khỏi đống người kia, khi chờ đợi chuyển xe biết, thì anh thương tiếc đưa mắt nhìn cô. "Có khỏe không?"

"Cũng ổn, chỉ ghen tỵ Duyệt Duyệt." Cô cũng thật muốn nằm ở trên vai anh ngủ đó!

"Khẩn trương không?" Đón gió đêm thổi tới, Quan Tử Ngôn vươn tay vuốt vuốt tóc cô, nhìn ra nụ cười của cô không được tự nhiên.

"Có một chút." Cô vươn tay về phía anh, năm ngón tay cầm chặt nhau. "Có anh ở cạnh em, thì tốt hơn nhiều rồi."

"Đừng lo lắng, ba mẹ anh rất tốt."

Cô cười nhẹ một tiếng. "Em biết rõ! Nếu bọn họ không tốt, sao có thể dạy ra người tốt như anh."

Vì giải tỏa cảm xúc căng thẳng của cô, sau khi xuống xe buýt, anh không có lập tức trở về nhà, mà là thân thiết dẫn cô đi chung quanh dạo một chút, đợi cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Quên tính toán là, ở nông thôn nho nhỏ có thể có bí mật gì? Đi tới chỗ nào cũng gặp gỡ quen biết người, có một số hàng xóm còn là nhìn anh lớn lên, anh còn chưa trở về nhà nhà, thì tin tức cũng đã truyền trở về trước, người cả nhà đều biết anh và một cô gái rất xinh đẹp đi chung, còn rất thân mật tay trong tay, vuốt tóc cho cô, cùng uống một ly. . . . Quan trọng nhất là, trên tay còn ôm một đứa bé, thật sự là một cảnh đẹp hạnh phúc!

Sau đó, một truyền mười, mười truyền một trăm, một đám chú bác bà thím, bạn bè người thân đều xông đến nhà anh chúc mừng. Vốn tưởng rằng ánh mắt của con trai trưởng nhà họ Quan rất cao, đời này sợ là theo chủ nghĩa độc thân, không ngờ đứa bé đã lớn như vậy. . . . . .

Đợi đến đám người tản đi, Quan Tử Ngôn cũng vừa lúc trở lại.

Em trai canh giữ ở đường nhỏ bên cạnh, lặng lẽ mật báo với anh. "Anh hai, anh thảm, sắc mặt cha rất khó xem, tự anh coi chừng đi."

Quan Tử Ngôn không lên tiếng, Uông Điềm Hinh nhìn hai anh em một lát, không sờ được đầu mối. "Tại sao thảm?"

Lực chú ý của Quan Tử Cần bị hấp dẫn, quan sát trên dới cô. "Chị là chị dâu trong truyền thuyết? Chào chị, em là quan Tử Cần, đứng hàng thứ thứ bảy, em trai nhỏ nhất của anh ấy."

"Thứ bảy?" Thật là con số đáng sợ, mẹ Quan thật là tăng gia sản xuất đền nợ nước a!

Tán gẫu suốt đường vào trong tứ hợp viện, cô đột nhiên nhảy lên. "Đúng rồi, lúc nãy cậu nói thảm gì?"

Hai người còn không kịp tiếp lời, tiếng rống giận như chuông đồng đã từ đại sảnh truyền đến. "Quan Tử Ngôn, cậu vào đây cho tôi!"

Ba người đối diện nhìn một cái, đi vào đại sảnh.

"Thảm, cả gia pháp cũng lấy ra, chuyện lớn." Quan Tử Cần lẩm bẩm.

Nhà họ Quan còn có gia pháp? !

Được rồi, có gia pháp không kỳ quái, chỉ là —— đấng mày râu ba mươi tuổi rồi, kính mời gia pháp ra, thật đánh xuống được sao?

"Đừng hoài nghi, nhà em không phân chia số tuổi, làm việc gì sai, cha cứ theo lẽ thường mà đánh như con nít bảy tuổi, không để ý mặt mũi tôn nghiêm đàn ông gì đâu." Nhìn ra nghi ngờ của cô, Quan Tử Cần lặng lẽ bổ sung rõ ở bên tai cô.

Nhưng vấn đề là, Tử Ngôn làm sai chuyện gì? Cô cho đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng.

"Cậu quỳ xuống cho tôi!" Khí thế khiếp người, hoàn toàn triển hiện quyền uy chủ gia đình.

Một phen giày vò, Duyệt Duyệt nằm ở trên vai anh sớm bị quấy tỉnh. "Thật ồn ào đó!" Tay nhỏ bé dụi dụi con mắt, tiếng nói non nớt lúc mới tỉnh, yêu kiều ngọt ngào làm người thương yêu.

"Có nghe hay không, giọng to của ông hù cháu sợ rời." Mẹ Quan ra mặt hòa hoãn không khí, chỉ là hiển nhiên việc này cũng không thể tiêu trừ tức giận của ba Quan chút nào.

Quan Tử Ngôn giao đứa bé cho Uông Điềm Hinh, thuận theo mà tiến lên khom gối quỳ xuống đất.

Ba Quan không nói lời gì, giơ roi mây lên liền vung vào lưng anh.

"A!" Uông Điềm Hinh bất giác lên tiếng kinh hô, chưa từng thấy trường hợp thế này, nên bị dọa choáng tại chỗ.

"Oa ——" không chỉ cô, con gái trong ngực cũng bị trường hợp này làm sợ đến oa oa khóc lớn.

Gần sang năm mới. . . . . . Không nên bày ra loại chiến trận này chứ?

Nhìn ra được ba Quan xuống tay không nhẹ, mỗi một cái đều dùng hết sức, nhưng Quan Tử Ngôn vẫn thẳng người, không nói tiếng nào mà chịu đựng.

Khí phách đàn ông không phải dùng ở chỗ này! Anh không lên tiếng, nhưng cô nhìn thấy đau lòng, ở một bên không biết làm sao.

"Từ nhỏ tôi dạy cậu thế nào? Thành thực, chịu trách nhiệm, có đảm đương! Cậu không nhớ sao!"

"Tôi nhớ ở trong lòng, không có quên." Quan Tử Ngôn trầm tĩnh đáp lại.

"Trong tất cả những người con, tôi tin tưởng cậu nhất, cho rằng cậu biết giữ mình trong sach, nhưng cậu ở bên ngoài làm cho người ta lớn bụng, đây là hành động phụ trách, có đảm đương sao?"

"Con không có."

Uông Điềm Hinh cuối cùng cũng biết trận chiến này do đâu tới. Anh bị đánh lần này. . . . thật oan.

Há mồm muốn nói gì, Duyệt Duyệt khóc mù quáng lại tránh thoát tay của cô, chạy lên trước ôm lấy cánh tay anh. "Papa, papa ——" đây là papa bé yêu mến nhất, ai cũng không thể khi dễ ba.

Quan Tử Ngôn giật mình, roi mây thiếu chút nữa vung trúng bé, vội vàng ôm bé vào trong ngực. "Duyệt Duyệt, con tới đây làm cái gì, qua chỗ mẹ đi."

"Papa đau đau ——" tay nhỏ bé rất đau lòng vỗ vỗ ngực anh.

Tiểu Duyệt Duyệt của anh muốn bảo vệ anh. Quan Tử Ngôn uất ức hôn gương mặt khóc đỏ của cô một cái.

"Papa không có việc gì."

Máu mủ thì như thế nào đây? Duyệt Duyệt thương anh như vậy mà.

"Điềm Hinh, dẫn Duyệt Duyệt đi."

Ba Quan vừa nghe càng nổi giận. "Đứa trẻ cũng kêu ba, còn chết không nhận sai!" Vừa papa, vừa cục cưng (Điềm Hinh nghe như Điềm Tâm = cục cưng), tưởng bọn họ đều điếc sao?

"Có gan làm ra con riêng, không có can đảm thừa nhận sao? Nhà họ Quan tôi làm mất mặt cậu vậy sao? Có đối tượng cũng không mang về, đứa bé cũng lớn như vậy còn cần người khác tới nói cho tôi biết, Quan Tử Ngôn, cậu khá lắm!"

"Con ——" Quan Tử Ngôn khó xử. Chuyện lừa gạt cha mẹ anh không làm được, chuyện như vậy cũng không lừa gạt được, nhưng nếu nói thật ra. . . . . .

Chần chờ một lát, Uông Điềm Hinh rốt cuộc hiểu tình trạng nên đứng ra. "Bác trai, ngài hiểu lầm Tử Ngôn ——"

"Điềm Hinh!" Anh quát nhẹ, ngăn cản cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, cô nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu với anh một cái, ăn ý không tiếng động lưu chuyển trong ánh mắt.

Lấy được nhận thức chung, anh giao Duyệt Duyệt nước mắt ròng ròng cho cô. "Em dẫn Duyệt Duyệt đi ra ngoài trước đi."

Chuyện kế tiếp, không thích hợp cho đứa bé nghe.

"Tử Cần, phải thi nghiên cứu nên trở về phòng đi học đi."

"Em mới học năm đầu mà. . . ." Chống án.

"Anh nói đi thì đi!" bác bỏ lập tức, vỗ bàn quyết định.

"Tử Dung, em không cần gọi điện thoại cho bạn trai sao? Tử Quần, em chạy xe nửa ngày mới về, có cần ngủ bù không? Tử Tu, đi liên lạc với Tử Tề, xem em ấy khi nào đến. . . ."

Nhìn ra anh rõ ràng muốn mọi người rời đi, mấy người khác còn chưa bị gọi tên, cũng rất thức thời tự động rời đi.

Tiếp, chính là anh cả họ Quan nói chuyện riêng với ba mẹ Quan.

Không có ai biết bọn họ đến tột cùng nói chuyện gì, chỉ biết là một tiếng sau, cửa phòng khách mở ra, Quan Tử Ngôn dẫn đầu đi ra.

Uông Điềm Hinh chờ ở cách đó không xa vội vàng tiến ra đón. "Nói chuyện như thế nào?"

Anh xoa xoa mi tâm mệt mỏi. "Xin lỗi, khiến em thấy cảnh tượng này."

Anh vốn tưởng rằng, còn có thời gian bí mật nói trước với cha mẹ, không ngờ lời đồn đãi truyền tốc độ nhanh vậy, căn bản khiến anh ứng phó không kịp.

"Chỉ bị hù chút thôi. Em lo lắng về phản ứng của ba mẹ anh hơn." Chắc là ấn tượng dành cho cô rất kém?

"Không có việc gì, em đừng lo lắng chuyện đó." An ủi sờ sờ mặt của cô. "Duyệt Duyệt đâu?"

"Khóc mệt mỏi ngủ thiếp đi, Tử Cần bế con vào phòng anh."

"Anh đi thăm con." Tiểu tử cũng bị sợ không nhẹ.

Bữa tối, cô ở phòng bếp giúp chuẩn bị bữa ăn tối —— tuy nói thân phận là khách, nhưng việc gác chân chờ ăn cơm cô lại làm không được.

Vốn cô còn hơi lo sợ, nhưng thái độ của ba mẹ Quan rất tự tại, cô mới thoáng buông lỏng tiếng lòng căng thẳng.

Lúc chọn món ăn thì mẹ Quan tán gẫu câu có câu không với cô, tán gẫu công việc, tán gẫu cuộc sống, sau đó không biết tại sao, đề tài liền chuyển tới nơi đây ——

"Về chuyện đứa nhỏ, Tử Ngôn đã nói cho hai bác biết rồi."

"Dạ?" Cô thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh.

Cảm nhận được nhà họ Quan là gia đình rất truyền thống, bọn họ có thể tiếp nhận loại chuyện như vậy sao?

"Đứa bé và Tử Ngôn, có tình cảm rất tốt?" Ký ức về một màn vừa rồi còn như mới, bé rất bảo vệ anh.

"Ừ. Duyệt Duyệt do anh ấy nuôi lớn, rất thân." So sánh hai người, Duyệt Duyệt còn tương đối dính anh hơn.

Hiện tại cô biết tại sao Tử Ngôn biết giữ đứa bé rồi, không phải bên ngoài có con rơi, mà là phía dưới anh có sáu người em, nhỏ nhất kém mười tuổi, đương nhiên phải biết giữ em!

"Đứa bé kia thoạt nhìn rất thân thiết, hai đứa dạy rất tốt." Liếc nhìn bộ dáng thận trọng của cô, mẹ Quan mỉm cười. "Cháu không cần khẩn trương, đây là lựa chọn của Tử Ngôn, hai bác đều tôn trọng nó."

Con cái đã tiếp nhận rồi, cha mẹ còn có cái gì phản đối?

Uông Điềm Hinh nhép nhép miệng, cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói cảm ơn.

Đôi cha mẹ này thật —— kỳ lạ! Con trai của mình ăn vụng bên ngoài thì bị đánh gần chết, việc người khác làm lại có thể bao dung, quả là nghiêm nghị với con, khoan hậu với người.

Tấm lòng như vậy, cô trừ cảm kích, kính nể ra, thật đúng là không biết nên nói gì.

"Đứa bé kia gọi Duyệt Duyệt?"

"Uông Tử Duyệt. Là Tử Ngôn đặt." Nhưng tương lai không lâu, cô hi vọng sẽ là Quan Tử Duyệt.

Mẹ Quan hình như hiểu ra cái gì, cười khẽ. "Đứa nhỏ này!"

"Thế nào à?"

"Cháu biết không, cha Tử Ngôn đã sớm thay anh đặt tên hay cho cháu rồi, theo tộc phổ xếp thứ tự, thế hệ này có chữ lót là Tử, con của Tử Ngôn, nam gọi Tử Hân, nữ tên là Tử Duyệt, đều là ý vui mừng, bởi vì Tử Ngôn từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, tính tình trầm ổn, ba nó hi vọng đứa bé có thể khiến cha của chúng cười nhiều hơn."

Nói cách khác, nếu Tử Ngôn không thật xem Duyệt Duyệt là con gái mình từ đáy lòng, sao không chút do dự cho bé cái tên vốn thuộc về con gái của anh?

Lặt rau xong, mẹ Quan mở nước ra rửa rau.

"Cha Tử Ngôn không hù cháu sợ chứ?"

"Có một chút." Cô nhỏ giọng thừa nhận.

"Ba nó là quan quân giải ngũ, làm quân nhân cả đời, con của mình cũng giáo dục theo kiểu quân cách mạng, kỷ luật đâu ra đấy, dạy bọn họ phải thành thực, có trách nhiệm, có đảm đương, cho nên khi ông ấy cho là Tử Ngôn khiến con gái nhà người ta sinh con cho nó, lại đi theo nó không danh phận, dĩ nhiên rất tức giận. Ông ấy cũng không nghĩ, Tử Ngôn đã ba mươi tuổi rồi, còn đánh chửi như vậy, cũng không để ý chú ý đến tôn nghiêm của con, vậy mà Tử Ngôn có thể chịu được."

"Nếu như không phải như vậy, cháu làm sao biết Tử Ngôn hiếm có cỡ nào?" Bây giờ còn có người đàn ông nào sống đến ba mươi tuổi còn mặc cho cha mẹ đánh mình như con nít chứ? Có thể thấy được người đàn ông đó hiếu thuận cỡ nào.

Nếu nói mềm yếu, thì lúc nên cứng rắn anh tuyệt không nhượng bộ, có việc nên làm, có việc không nên làm, phụ nữ muốn gả, thì phải tìm ông xã như thế!

"Cháu đừng thấy ông ấy đánh dữ thế, thật ra thì ông ấy đều có thể lấy mạng bảo vệ chúng. Mấy năm trước Tử Ngôn có một người bạn khá thân, không biết tại sao, đột nhiên cũng không qua lại nữa, cha nó cũng không hiểu sao nổi điên lên, chạy đi đánh người ta tới nằm viện, bác không biết là xảy ra chuyện gì, hỏi hai cha con đều không hề không đề cập tới, nhưng bác nghĩ cậu ta chắc chắn làm gì tổn thương Tử Ngôn sâu sắc, nếu không ba nó sẽ không phản ứng lớn như vậy. Những đứa bé này, chính ông ấy có thể đánh, có thể mắng, nhưng tuyệt đối không cho phép người bên ngoài khi dễ đứa bé của ông."

Uông Điềm Hinh như hiểu ra. "Bác gái nói, là Hà Vũ Luân sao?"

"Cháu cũng biết cậu ta?"

"Gặp một lần, Tử Ngôn và anh ta đã không có lui tới nữa."

"Ai! Bác cũng không rõ hai đứa gây nhau cái gì, giao tình nhiều năm không còn, theo cá tính trọng tình trọng nghĩa của Tử Ngôn, nhất định là làm chuyện khiến nó rất không thể tha thứ, nó không muốn nhắc tới, bác cũng không hỏi." Rửa rau xong, mẹ Quan xoa tay, từ tầng dưới tủ gỗ lấy ra một bình thủy tinh. "Mỗi lần bị ba đánh xong, bác đều sẽ dùng rượu thuốc xoa cho nó, hiện tại công việc này liền giao cho cháu."

Cô hiểu, đây là dặn dò thận trọng nhất của người mẹ, khi giao phó cuộc sống của con mình vào tay một người phụ nữ khác, để người phụ nữ đó nhận lấy sự vui vẻ, bi thương, tất cả của anh.

Uông Điềm Hinh trịnh trọng đưa tay nhận lấy, đó là món quà trân quý nhất. "Cám ơn bác gái."

Đẩy cánh cửa khép hờ ra, anh đang ngồi ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, cô lặng lẽ vào bên trong, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh. Nhận ra hương thơm quen thuộc bay vào cánh mũi, anh buông lỏng thân thể, tựa sát vào cô. "Nói chuyện với mẹ xong rồi à?" Anh liếc cái bình trong tay cô, vậy bày tỏ, mẹ tán thành cô sao?

"Ừ. Bác gáu rất tốt."

"Vậy thì tốt."

"Anh từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dục ác liệt này rồi à?"

"Trước kia ở trong nhà, mỗi ngày đúng bảy giờ phải rời giường, phải xử lý chuyện của mình cẩn thận tỉ mỉ, không phải dối trên gạt dưới, không phải đẩy trách nhiệm, không phải tranh công ủy qua, không thể quá lời cợt nhã, không được làm trái với lương tri, không thể phụ lòng phụ bạc nghĩa, không tuân theo bất kỳ một gia huấn nào của nhà họ Quan, thì gia pháp phục vụ."

Há há há! Hoàn toàn thao luyện con như lính nhé, khó trách tập quán sinh hoạt của anh tốt như vậy, mỗi sáng sớm rời giường còn phải gắp chăn nữa! So với anh, cô tự giác thấy xấu hổ rồi.

"Cho nên lúc nãy là phạm vào dối trên gạt dưới, đẩy trách nhiệm, phụ lòng bạc phụ nghĩa?" Ba tội cùng lúc, khó trách bị đánh thảm như vậy.

"Đúng vậy!" Anh bất đắc dĩ thở dài. Cha bị chọc tức, hoàn toàn không có không gian chống án.

"Em thật sự hoài nghi, anh từ nhỏ đã lớn lên trong kỷ luật sắt, nhưng sao lại không giáo dục Duyệt Duyệt như thế?"

"Mặc dù ba anh yêu cầu con trai nghiêm khắc, nhưng lại tha thứ cưng chìu con gái vô cùng, bởi vì ông ấy cảm thấy con trai phải có trách nhiệm, con gái thì lại do trời ban, từ nhỏ phải được người ta cưng chiều." Tiêu chuẩn con trai là cỏ, con gái là bảo, năm người con trai nhà bọn họ đều lớn lên dưới sự đối xử bất bình đẳng này, thấy nhưng không thể trách rồi.

"Thật sao?" Quan niệm thật thú vị, khó trách anh cưng chiều Duyệt Duyệt cưng chiều đến cả cô cũng ghen ghét, quả nhiên chịu ảnh hưởng giáo dục của gia đình sâu đậm!

Tựa sát một lát, cô mới thoáng buông tay, vỗ vỗ vai anh. "Cởi áo xuống."

Anh làm theo, Uông Điềm Hinh liền rót chút rượu thuốc ra lòng bàn tay, xoa xoa nhè nhẹ. Vết bầm trên lưng làm cô đau lòng nhíu lông mày lại. "Rất đau phải không? Anh nha, thật là ngốc, biết rõ ba anh đang nổi bão, sao lại không sớm giải thích cho ông ấy?"

"Trường hợp đó, không tiện nói." Anh chị em đều ở đây, nói ra thì lập trường của cô sẽ rất lúng túng. Còn có Duyệt Duyệt. . . . Bé rất thông minh, nghe hiểu lời người lớn nói, vậy sẽ làm bé tổn thương.

Lúc tuổi nhỏ cải chính không được, cho nên bé lung tung kêu papa, vốn tưởng rằng đợi bé lớn một chút, tương đối hiểu chuyện sẽ rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ, từ đáy lòng bé đã thật sự cho rằng anh cha đẻ của bé.

Đời này anh đã không có ý định nói cho bé biết chân tướng rồi, Duyệt Duyệt là con gái của anh, vĩnh viễn đều thế.

"Anh nha, luôn nghĩ thay người khác, mình thì mặc kệ. Việc này mà lặp lại thêm mấy lần, dù anh chịu đựng được, trái tim em cũng không chịu nổi."

"Điềm Hinh, ba anh không có đáng sợ như vậy, nếu em từ từ tìm hiểu ông ấy, thì sẽ biết ông ấy rất coi trọng người nhà."

Tay cô hơi chậm lại. "Ba anh —— biết chuyện Hà Vũ Luân sao?"

"Ừ. Hà Vũ Luân không biết sống chết, sẵng giọng trước mặt cha anh, nói hắn ta yêu anh, muốn cha anh tác thành cho hắn, tự cung khai hành động xấu xa đó, bị ba anh đánh tới chấn thương sọ não, tay trái gãy xương, xương sườn cũng gãy ba cái phải đến bệnh viện khám gấp, nếu không phải anh ở bên cạnh ngăn cản, chắc ba anh sẽ bị tội hình sự vì làm trọng thương người khác, nhưng ông ấy vẫn nói: sợ cái gì, giỏi lắm chính là ăn cơm tù mà thôi, người nhà của ba không phải ai cũng có thể khi dễ."

"Bác trai thật có cá tính." Cô cười cười, dịu dàng ghé vào lỗ tai anh nói: "Tử Ngôn, anh thật giống ba." Anh cũng dùng tâm tình này bảo vệ cô và Duyệt Duyệt, không để cho họ bị chút uất ức và tổn thương nào, cô thật là may mắn vì gặp được anh.

Bữa cơm đoàn viên năm nay, cô và người nhà họ Quan tụ chung, cảm thụ tình thân ấm áp liên quan chặt chẽ, trên dưới nhà họ Quan không ai xem cô là người ngoài, mở miệng ngậm miệng gọi cô chị dâu cả, lập tức có nhiều người thương yêu Tiểu Duyệt Duyệt, càng thêm cả ngày vui vẻ cười không ngừng.

Cô bé miệng ngọt, lại khéo léo đáng yêu, rất được lòng người. Hôm nay là bà nội dẫn bé đến lều gà nhặt trứng gà, ngày mai là chú hai dẫn bé ra vườn hái mận, ngày mai thì lại là cô cả dẫn đi xem pháo hoa, ngày kia thì chú út dẫn bé đi bắt cá nhỏ. . . . . . Mỗi ngày rất bận rất bận, như con quay nhỏ chuyển không ngừng, bận rộn cảm thụ sự yêu thương của mọi người, cũng bận rội vui vẻ.

Ai oán nhất phải là ba Quan rồi, tính đến trước mắt, ông là người duy nhất trong nhà họ Quan chưa có ôm Tiểu Duyệt Duyệt.

Tâm lý Tiểu Duyệt Duyệt có bóng mờ, bởi vì rất thích rất thích papa, cho nên mới không thích người khi dễ papa, không cách nào thân cận.

Cô bé này là Quan Tử Ngôn một tay nuôi nấng, làm sao không biết bé đang suy nghĩ gì, nên bí mật lặng lẽ nói cho bé biết: "Ông nội đánh papa, chỉ là papa dạy dỗ con cái thôi, tựa như Duyệt Duyệt làm việc gì sai, mẹ cũng sẽ đánh Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt sẽ cảm thấy mẹ đang khi dễ con, không thương mẹ nữa sao?"

"Không phải."

"Cho nên, ông nội cũng không phải đang khi dễ ba, hơn nữa, không có ông nội thì không có papa đâu! Như vậy Duyệt Duyệt hiểu không?"

"Hiểu." Không có ông nội thì không có papa, không có papa thì không có bé, cho nên ông nội rất quan trọng.

Hôm sau liền nhìn thấy ba Quan rất thỏa mãn chơi cờ nhảy với bé rồi.

"A, không tính không tính á..., người ta muốn đi lại ——" cô bé ăn vạ.

"Như vậy sao được, nâng tay không trở thể rút lại."

"Người ta không chịu!"

"Được được được, cháu muốn đi lại ở đâu . . . ." Bị trộm ăn xong mấy bước, ông bác 50 tuổi bại bởi em bé chưa đầy 4 tuổi, còn thua liền năm ván, mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại.

Quan Tử Ngôn và Uông Điềm Hinh núp ở phía sau cửa cười trộm đến nói không ra lời.

"Trời ạ! Anh làm con trai của ba ba mươi năm, còn chưa thấy dáng vẻ này của cha." Quả thực là tú tài gặp quân binh, có lý không nói được.

"Hiện tại em tin tưởng lời anh rồi." Quả nhiên con gái là bảo, con trai là cỏ. Ba Quan quyền uy, lại là một người trong đó, cưng chiều Duyệt Duyệt cưng chiều đến không ra gì nhất.

"Hiện tại em yên tâm?" Mọi người nhà họ Quan, đều rất ưa thích Duyệt Duyệt.

"Ừ." Sau giữa trưa, hai người sóng vai ngồi ở trước đình viện, nắm tay nhau, tựa vào vai anh, tán gẫu câu có câu không, gió đưa tới mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, nhàn nhã vừa lòng.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Duyệt Duyệt vui vẻ chạy tới. "Papa, papa, ông nội cho con."

Nhìn hộp kẹo sữa trong lòng bàn tay nhỏ. "Có nói cám ơn ông nội hay không?"

"Có. Chia papa ăn." Em bé có ý định đơn giản, thứ thích nhất đều muốn chia cho người thích nhất.

Anh hôn má mềm một cái. "Duyệt Duyệt giữ lại từ từ ăn, ăn xong phải đánh răng đó!"

"Dạ." Lại chạy mất không thấy bóng dáng như một làn khói.

"Oa! Nó hoàn toàn không thấy em ư!" Người mẹ kháng nghị rồi, Quan Tử Ngôn vỗ vỗ đầu của cô, tạm thời biểu lộ an ủi.

Trong chốc lát, bé lại chạy trở về. "Papa, papa, chú út dẫn con đi bắt đó!" Đưa tay nhỏ bé ra, hiến vật quý cho anh xem.

Anh liếc nhìn thứ trong bàn tay nhỏ. "Kêu là bọ rùa."

"Dạ!" Gật đầu, lại chạy đi.

Trẻ em ở thành phố cũng đáng thương, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là nhà cao, cả bọ rùa cũng chưa từng thấy, chứ đừng nói leo cây bắt cá, có một cơ hội để cho bé tiếp xúc tự nhiên cũng là không tệ. Anh hướng về phía Duyệt Duyệt rời đi cất giọng kêu: "Quan Tử Cần, em cẩn thận chăm sóc Duyệt Duyệt cho anh, thiếu cọng lông anh sẽ lột da em."

Lại một lát sau —— "Papa, papa!"

Quan Tử Ngôn nhìn lại cái bình nước nhỏ. "Gọi là nòng nọc, sau khi lớn lên sẽ thành con ếch đó."

Chưa tới một lát —— "Papa, papa!"

"Nó là con sâu, về sau sẽ biến thành bươm buớm rất đẹp." Sao Tử Cần lại đưa thứ này cho bé chơi! Chỉ là Tiểu Duyệt Duyệt lá gan lớn, cũng dám đụng sinh vật ngọa nguậy này.

Chưa tới một lát ——

"Kêu là con giun." Sao càng lúc càng gớm thế! Anh thật tò mò, kế tiếp sẽ có cái gì?

Một lát nữa ——

"Gọi là cường . . . . cường. . . . . Cường ca. . . . . ." Sắc mặt thay đổi, âm thanh nghiêm trọng run rẩy.

"Là con gián." Uông Điềm Hinh bổ sung, nhà nào cũng có. Kỳ quái nhìn anh một cái, quan sát sắc mặt tái nhợt của anh. "Anh sợ con gián?"

Người đàn ông đội trời đạp đất, bảo vệ cô và Duyệt Duyệt giống như ngọn núi, lại còn không bằng đứa bé 3, 4 tuổi, e ngại sinh vật nhỏ trong lòng bàn tay bé?

"Anh, anh, anh. . . . ." Rất rõ ràng né tránh Duyệt Duyệt đến gần, em bé vô cùng bi thương nhìn papa xa lánh bé.

Má ơi! Anh hỏng mất rống lên: "Quan Tử Cần, cậu cút ra đây cho tôi!"