Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 9




Công nhân đi ra khỏi phân xưởng chia làm từng đợt, những người đi ra sau dồn dập đến hỏi thăm, “Mùi vì vậy?”

Người bên cạnh cũng không nhận ra, “Không biết, tới xem thử đi!”

Bọn họ vừa đi ra liền thấy một quầy hàng bị người bao quanh không còn kẽ hở, những người khác cũng vui vẻ đến thăm dò.

Vừa đến gần đã nhìn thấy có người bưng một cái bát to hăng say ăn uống không ngừng, ban đầu họ chỉ thấy tò mò nhưng hiện tại đã bắt đầu cảm thấy thèm thuồng.

“Bán bao nhiêu vậy?”

Điền Thụy nói: “Trưa nay bán hết rồi, tối nay quay lại nhé.”

Vừa dứt lời, khách hàng đứng cạnh bắt đầu oán giận: “Sao lại làm có tí vậy?” Hắn tới đúng lúc mua được một bát nhỏ cuối cùng. Nhưng mà một bát nhỏ như vậy căn bản không đủ cho một người đàn ông trưởng thành ăn có được hay không!

Điền Thụy không còn cách nào: “Buổi tối tôi lại bán tiếp, nếu như anh muốn ăn thì có thể quay trở lại.”

Điền Thụy bắt đầu thu dọn sạp hàng, mấy ông chủ quầy đứng bên cạnh ước ao nhìn qua. Bán lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Chờ đến khi Điền Thụy thu dọn sạp hàng xong, ông chủ sạp hàng bên cạnh vẫn không chịu được mùi thơm dằn vặt, dò hỏi người khách đứng cạnh, “Thật sự ăn ngon như vậy sao?” Ngửi mùi thì thật sự rất thơm, nhưng cũng không biết ăn ra làm sao.

Thực khách kia vừa mới ăn xong, trên mặt vẫn còn vẻ thỏa mãn, “Chỉ có một chữ để hình dung, tuyệt.”

Hiện tại mọi người đều giống nhau, đặc biệt là những người nhà có trẻ con, một hào còn hận không thể bẻ thành hai nửa mà tiêu, ăn ở mua bán đều cần phải có tiền, có thể tiết kiệm được tí gì thì hay tí đấy. Hầu hết mọi người lúc nấu ăn đều không nỡ bỏ đồ gia vị nên ăn thì có thể ăn, nhưng tuyệt đối không ngon.

Người dân vùng này yêu thích những món có mùi vị nặng, miến chua cay của Điền Thụy xem như chó ngáp phải ruồi, rất được mọi người yêu thích.

Lúc chuẩn bị đồ cậu không dám làm nhiều, nếu như bán không được sẽ lãng phí. Lần này chỉ làm ba mươi bát, số lượng không nhiều, thấy mọi người nguyện ý bỏ tiền mua thì cậu liền thoải mái hơn nhiều. Có mấy người đến chậm không ăn được thì càng muốn ăn.

Điền Thụy thu dọn xong thì đi về nhà, kiếm tiền thật sự là việc rất vui, tuy chuyến này chỉ lời được mười bảy đồng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần mấy ngày nữa là cậu có thể hòa vốn. Nhưng mà việc này cũng mệt thật, trên trán cậu đều là mồ hôi, bận rộn đến mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Về đến nhà, cậu vội đến chỗ vại nước múc một gáo nước lạnh, uống một ngụm lớn mới cảm giác như được sống lại.

Cậu vội lấy miến ra ngâm nước tiếp, thừa dịp nghỉ ngơi về ngủ một một giấc, buổi tối còn chuẩn bị mở hàng tiếp nha~

Cậu vào phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ đeo tay đã đến ba giờ chiều. Vừa mới ra khỏi cửa, cậu đã thấy Hà Trung hưng phấn chạy đến, “Anh Điền Thụy ơi, anh dậy rồi sao?”

Điền Thụy nói: “Ừ, hôm nay anh làm mì trứng cho hai đứa ăn nhé.” Hiện tại cậu đã kiếm được tiền, chuyện đầu tiên cần làm chính là thăng cấp thức ăn trong nhà. Mỗi ngày đều ăn bánh bao cùng dưa muối, cậu có chút không chịu được rồi.

Hai đứa nhỏ chỉ được ăn trứng vào dịp tết, hiện giờ nghe thấy có thể ăn liền vô cùng vui vẻ.

“Vậy còn anh?” Thấy Điền Thụy đang chơi cùng bọn nhỏ hoàn toàn không để ý đến mình, Hà Vũ liền lên tiếng.

Điền Thụy nghe thấy liền nhìn sang, cậu có chút ngạc nhiên, không biết tại sao hắn lại ở nhà lúc này, nhưng mà cậu cũng không thể bên trọng bên khinh được, “Cũng mời anh ăn nhé.”

Hà Vũ liếc mắt nhìn Điền Thụy một cái, thấy bộ dáng cậu thế này liền biết được chuyện bán hàng rất tốt rồi.

Điền Thụy mới tỉnh ngủ, hai má đỏ bừng bừng, nhìn rất dụ người.

Lúc Điền Thụy tỉnh dậy đã ba giờ, cậu bắt tay vào làm mì, mùi thơm nhanh chóng bay ra ngoài, người đi ngang qua sân đều có thể ngửi được.

“Thơm quá vậy.”

“Nhà nào làm món gì vậy?”

“Hình như là là từ nhà Điền Thụy.”

“Tên nhóc này còn biết nấu cơm sao?” Có người không thể tin được hỏi.

Điền Thụy rất đắc ý, dầu ớt làm theo công thức bí mật của cậu, không chỉ hợp với miến chua cay mà ăn cùng mì trộn cũng rất tuyệt vời.

Lúc xào dầu ớt, hai đứa nhỏ trong nhà bị mùi này mê hoặc nằm bò ra bàn nuốt nước miếng nói “Oa…”

Điền Thụy nói: “Bây giờ anh làm mì cho hai đứa ăn.” Trước kia cậu cũng từng làm mì, nhưng đều sợi mì đã làm sẵn. Hôm nay cậu rất vui vẻ nên chủ động tự cán mì ăn.

Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh xem, nhìn thấy Điền Thụy nấu ăn thì cảm thấy rất kỳ diệu.

Lúc nhào bột cần phải lấy hết không khí trong bột ra, nhào nhiều lần thì mì mới ngon miệng. Nhào xong thì bắt đầu cán bột, cán thành từng lát mỏng, sau đó dùng dao phay thái thành sợi nhỏ là được.

Hà Trung nhỏ tuổi nhất, nhóc con nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngây ngô nói “Anh Điền Thụy thật là lợi hại.”

Điền Thụy được khen liền vui vẻ: “Thật ngoan.” Sau đó cậu rửa sạch tay rồi bắt đầu nấu nước mì, nước nhanh chóng sôi lên, cậu cho mì cùng bốn quả trứng gà vào nồi.

Sau khi nước sôi lên lần nữa cậu lại bỏ thêm ít cải xanh vào. Điền Thụy hô một câu với Hà Vũ đang ở bên ngoài, bảo hắn để một cái bàn ra sân. Nhà bọn họ không có quy định ăn ngủ không nói chuyện, Điền Thụy vừa ăn vừa nói: “Cơm nước xong em còn phải mở hàng tiếp.” Lần này cậu ngâm nhiều miến hơn, nhìn sơ cũng đủ cho sáu mươi suất, gấp đôi buổi sáng. Sau khi bán hết hàng vào buổi sáng cậu đã thấy tự tin hơn, quyết định làm một nồi to.

Hà Vũ bất ngờ: “Còn muốn đi sao?”

Điền Thụy giải thích với hắn: “Bán hàng ăn uống chính là kiếm tiền nhờ khổ cực mà.”

Hà Vũ quyết định: “Anh đưa em đi.” Nhìn thấy vóc người gầy yếu của Điền Thụy, đẩy một xe hàng nặng như vậy, lại còn đến tận xưởng, thật sự là rất mệt.

Điền Thụy từ chối: “Không cần, một mình em cũng có thể đi được.” Mệt thì cậu đi chậm lại một chút là được. Cậu sợ bản thân mình sẽ ỷ lại vào sự giúp đỡ của Hà Vũ nên muốn rèn luyện thân thể một chút.

Hà Vũ thấy cậu kiên trì thì cũng không nói thêm lời nào, gắp một miếng mì cậu tự làm cho vào miệng. Sợi mì dai dai lại không bị khô cứng, trong bát còn cố ý thả một quả trứng gà trắng mềm ngon mắt. Chỉ là một món ăn bình thường mà cậu cũng có thể làm ngon như vậy, Hà Vũ coi như được dính chút ánh sáng của hai đứa em mình. Hàng ngày hắn đều mong được về nhà ăn cơm.

Cơm nước xong, Hà Vũ chủ động phụ trách việc rửa chén. Điền Thụy ngồi phịch xuống ghế, Hà Trung giống như làm nũng đến nghiện, nhất định phải ngồi trong lòng Điền Thụy. Tuy bé còn nhỏ nhưng cũng nhận ra được ai thật sự yêu thích mình. Bé nhất định muốn ngồi trên đùi Điền Thụy, ôm cánh tay cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực cậu.

Điền Thụy nhéo nhéo khuôn mặt béo tròn này, tên nhóc trốn trong ngực cậu nửa ngày, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn anh Điền Thụy đã nấu cơm ngon cho bọn em.”

Điền Thụy cười nói: “Không cần cảm ơn, ai bảo Tiểu Trung nhà chúng ta đáng yêu như vậy, anh rất thích nấu ăn ngon cho em.”

Tên nhóc được khen ngợi nên ngượng ngùng, lại chôn mặt trong ngực của cậu. Chờ khi Hà Vũ rửa bát xong đi ra ngoài liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, hắn nói với Hà Trung, “Còn coi mình là trẻ con sao. Nhanh xuống đi, ngồi gãy chân anh Điền Thụy thì làm sao bây giờ.”

Hà Trung làm bộ không nghe thấy, không phản ứng hắn.

Điền Thụy nhịn không được bật cười, nhân vật phản diện như hắn cũng có ngày hôm nay sao? Quả nhiên chỉ có em trai ruột mới trị được.

~Hết chương 9~