Trọng Tử

Quyển 4 - Chương 53: Quả Chúc Dung




Bên cạnh bờ biển, là dãy núi được bao phủ trong những tầng mây mờ mịt, tiếp giáp với nó là một vùng đất hoang, trong ngoài ngàn dặm không có một bóng người, ở giữa là một ngọn núi rất cao và thẳng đứng, đỉnh núi vươn thẳng lên trời, cao ngất, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh, tên núi là Bất Chu, là núi thần trong truyền thuyết, cũng là con đường duy nhất nối liền giữa nhân gian và Thiên giới, đáng tiếc cho tới bây giờ, chưa từng có ai có thể lên tới đỉnh núi, bao nhiêu người trần mơ mộng được lên trời, đến cuối cùng cũng đều chùn bước cả.

“Trên núi Bất Chu, có một loại quả gọi là Chúc Dung (*), vạn năm mới ra một quả, nếu ăn được nó thì có thể cứu chữa được hồn phách, thân thể nàng hiện nay đã bị tàn phá nặng nề, hồn phách bây giờ phải dựa vào Ma kiếm mới có thể chống đỡ được, đến cuối cùng đó cũng không phải là chuyện tốt, nó chính là chỗ thiếu hụt lớn nhất của nàng, nếu có thể ăn được quả Chúc Dung này, với nàng sẽ rất tốt.”

* 祝融 – Chúc Dung = thần lửa

Nghĩ đến lời của Vong Nguyệt, Trọng Tử ngẩng mặt lên nhìn về núi Bất Chu, đối với loại quả tên là Chúc Dung này, nàng cũng không có hứng thú lắm, chẳng qua là nàng muốn có chuyện để làm cũng đỡ buồn chán hơn.

Trong giây lát, Trọng Tử vươn nhẹ mũi chân, hóa thành một ngọn gió bay vút lên cao.

Nhìn từ bên ngoài, núi Bất Chu này ngoài trừ độ cao hùng vĩ thì nó cũng dốc hơn một chút so với các ngọn núi bình thường, còn lại thì những thứ khác trên núi Bất chu cũng không có gì đặc sắc hơn các ngọn núi khác, sườn núi hoang vắng, những tảng đá chồng chất lộn xộn, xen lẫn vào nhau, rừng cây rậm rạp… Nhưng tự mình lên trên núi, mới thật sự hiểu được một việc muốn lên trời thật sự rất khó khăn. Ngọn núi này đúng là một ngọn núi ngập tràn tai họa, đường lên núi đầy rẫy những nguy hiểm đang chờ chực sẵn, mọi hiểm họa trong đất trời đều có ở nơi này, khí độc, gỗ độc, biển lửa, bão tuyết… May mắn lần này Trọng Tử tiến lên núi, thân thể cũng không phải là người trần, lại được Ma lực trong cơ thể bảo vệ, mới bình an vô sự lên tới đỉnh núi.

Ước chừng khoảng một canh giờ trôi qua, vách núi phía trước bỗng nhiên biến mất, lại xuất hiện một tấm gương thật lớn chiếu vào mắt, phản xạ ánh sáng mặt trời, cực kỳ tráng lệ và hùng vĩ.

Thì ra nơi này có một vách núi nghiêng, trên vách núi được bao phủ bằng một tầng băng thật dày, mặt băng bóng loáng, trơn nhẵn khó có thể đứng vững, nhìn nó giống như một tấm gương khổng lồ, mà băng này cũng không hề giống với loại băng bình thường, nó ứng với khí hậu lạnh lẽo khủng khiếp ở nơi này mà sinh ra, ngay cả Trọng Tử đã có được thân Thiên ma, cũng cảm thấy khí lạnh xông vào, lạnh run cả người.

Trọng Tử men theo mặt băng trơn nhẵn lên trên sườn núi.

Trên vách băng dài cả nghìn trượng, ở phía trước xuất hiện một thân ảnh màu xanh lờ mờ đang di chuyển.

Đó là một thanh trường kiếm, trên thân kiếm có một người đang đứng, bởi vì người đó mặc áo trắng lại thêm sắc trắng của băng tuyết, nên Trọng Tử không nhìn thấy ngay được.

Phát hiện phía sau có tiếng động, người kia quay đầu lại nhìn.

Trọng Tử có chút bất ngờ, lập tức mỉm cười: “Tới lấy quả Chúc Dung sao?”

Tần Kha gật đầu.

“Không hay rồi, ta đã quyết tâm nhất định phải có được nó.” Trọng Tử giơ hai cánh tay lên, hai dải lụa thật dài trườn ra như một con rắn, hướng về phía Tần Kha rồi quấn lấy y: “Ngươi không cần phải lên đó làm gì.”

Tần Kha không có ý né tránh, chỉ nói: “Muội nhớ để ý Thực Hồn điểu (*).”

* Thực Hồn điểu: chim ăn hồn phách của con người.

“Ma làm việc, không cần Tiên phải đến chỉ dạy.” Trọng Tử không chút lưu tình đem Tần Kha đẩy xuống dưới, y lăn vài vòng xuống vách băng.

Núi Bất Chu này quả thật rất kì quái, tựa như một cái Bảo Tháp (*), mỗi lần nghĩ rằng mình đã trèo lên đến đỉnh, thì trên đỉnh núi đó lại mọc ra thêm một đỉnh núi khác, tầng tầng lớp lớp, không biết đến cuối cùng là có bao nhiêu tầng, cứ mỗi lần lên một tầng lại có thêm rất nhiều chướng ngại và càng ngày càng nguy hiểm, nó hoàn toàn xứng đáng được gọi là con đường lên trời.

* Như Lung Linh bảo tháp của Lý Tịnh trong Na Tra, cứ nhảy lên một tầng tháp lại có thêm tầng khác.

Phía trước xuất hiện một hồ nước đen kịt, bề rộng khoảng trăm trượng, đối diện nó là một ngọn núi rất dốc cao chót vót.

Đây là tầng thứ năm, nếu Vong Nguyệt nói không sai thì quả Chúc Dung sinh trưởng ở tầng này, Trọng Tử thầm nghĩ trong đầu, rồi từ trong người lấy ra một cọng lông chim trắng thả lên trên mặt nước, chỉ thấy lông chim bay là đà, vừa dính nước hồ, liền nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.

Quả nhiên là nhược thủy (*) sâu đến trăm trượng, ngay cả gió cũng không thể nâng lên nổi, thuật ngự gió không thể thi triển ở đây được.

*Nhược thủy: theo nghĩa của từ thì là nước mềm, nước yếu. Còn hiểu theo nghĩa hiện đại là loại nước không có lực đẩy Archimedes, lông chim còn có thể chìm được, không đủ sức đẩy bất cứ vật gì.

Trọng Tử không chút hoang mang do dự, lấy một con thỏ ngọc từ trong tay áo ra, sau khi tìm được mạch máu của thỏ ngọc nàng dùng hai ngón tay cắt xẹt qua, lập tức có máu tươi chảy ra, Trọng Tử nhỏ từng giọt máu xuống mặt nước, ước chừng được khoảng mười giọt, Trọng Tử liền tác pháp cầm máu lại, tiện tay vứt thỏ ngọc sang một bên.

Thỏ ngọc lăn vài vòng trên mặt đất, lảo đảo, lồm cồm bò dậy chạy mất.

Trọng Tử yên lặng lui về phía sau, lẳng lặng quan sát sự biến đổi của mặt nước.

Chỉ trong chốc lát, mặt nước trầm lắng bỗng nổi lên từng đợt gợn sóng, bên dưới mặt nước như có thứ gì đó đang di chuyển, ngay sau đó chợt vang lên một tiếng động, một vật bỗng trồi lên mặt nước.

Đó chính là một con người, cả người đen như mực, giống y như màu đen của nước.

Trọng Tử không chút chậm trễ lập tức tác pháp kéo con người dưới nước kia lên.

Con thủy quái nhỏ ở dưới nước kia là một đứa bé, ngũ quan giống y như con người, chẳng qua chỉ khác ở chỗ làn da nó lại đen thui, giữa các ngón chân có một lớp màng, trong đôi mắt đen lúng liếng kia tràn đầy vẻ sợ hãi, thoạt nhìn rất dễ thương.

Phát hiện bản thân bị mắc mưu, đứa bé khóc oa oa, vùng vẫy thoát ra.

Trọng Tử mỉm cười đem nó ôm chặt vào lòng, rồi chậm rãi ngồi xuống chờ đợi.

Rất nhanh sau đó, trong nước lại trồi lên hai quái thú, một nam một nữ, vẻ mặt lo lắng.

Trọng Tử cũng không nói gì, cởi thắt lưng bằng tơ ở bên hông nàng ra, vẫy về phía trước xuôi theo chiều gió, chiếc thắt lưng bằng tơ tức khắc kéo dài ra, nàng đưa tay đem một đầu thắt lưng tơ bắn về phía hai con thủy quái, chỉ chỉ về phía đối diện.

Hai thủy quái nhìn nhau một lát, sau đó nam quái liền cầm lấy đầu chiếc thắt lưng tơ kia rồi bơi qua hướng đối diện, không lâu sau, từ đầu dây bên kia đã truyền đến những rung động, đó là sự phản hồi của nam quái, ý bảo đã sẵn sàng.

Trọng Tử lúc này mới đứng lên, dùng sức để thử xem sự chắc chắn của đầu bên kia, sau khi cảm thấy đã đủ chắc, mới đem đầu chiếc thắt lưng tơ bên phía mình cột lên trên một tảng đá lớn, mang theo tiểu quái đang khóc rỉ rả bước lên dây.

Hai thủy quái chăm chăm theo sát phía sau, không ngừng phát ra những âm thanh kỳ lạ an ủi tiểu quái bé nhỏ kia.

Đi được nửa đường, lòng bàn chân Trọng Tử bỗng trầm hẳn xuống.

Trọng Tử đoán được chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng là đầu dây phía đối diện đã bị tháo ra. Thuật ngự gió không thể dùng được, khó tránh khỏi việc bị rơi xuống nước, lúc này chỉ còn cách mau chóng lui lại.

Trong nháy mắt, Trọng Tử đã phản ứng lại, trong đôi mắt phượng sắc bén kia bắt đầu dâng lên một luồng sát khí dày đặc.

“Muốn hại ta sao, đây chính là kết cục đấy!” Trọng Tử cười lạnh, đồng thời bàn tay nhỏ bé mềm mại bóp chặt cổ tiểu quái, sau đó vung tay lên giữa không trung, ném nó về phía xa xa.

Đứa bé ngã thật mạnh xuống đất, có lẽ không còn khả năng sống sót, hai thủy quái rú lên đau thương, sau đó bổ nhào về phía nàng.

Trọng Tử cười khinh miệt, hóa khí thành kiếm, trong chốc lát máu đen văng khắp nơi, thi thể của hai thủy quái dần chìm xuống nước.

Sau tiếng kêu thảm thiết của hai thủy quái, vô số các thủy quái khác từ dưới nước trồi lên.

“Muốn báo thù sao?” Trọng Tử thấy chiếc thắt lưng tơ đang bắt đầu chùng xuống, cũng không hấp tấp, đang định tác pháp, bỗng nhiên bên cạnh nàng xuất hiện một luồng sáng màu xanh lam, ngay sau đó, một bàn tay đưa ra ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng ra khỏi chiếc thắt lưng tơ.

Thần kiếm Bát Hoang từ thời thượng cổ giờ đang nằm trên mặt nước dài cả trăm trượng, nó như một cây cầu dài màu xanh lam.

Trên áo trắng thấm đẫm những vết máu loang lổ, có lẽ là vết thương do cú ngã vừa rồi lúc ở vách băng để lại, nhưng cánh tay đang ôm Trọng Tử thì rất mạnh mẽ, ôm chặt lấy nàng, mang theo nàng di chuyển rất nhanh.

Trọng Tử không phản kháng lại.

Một tiếng khóc nỉ non vô cùng chói tai bỗng nhiên vang lên, bên tay kia của y đang túm lấy tiểu quái mà nàng ném đi lúc nãy.

Kiếm khí của Bát Hoang thần kiếm quả thật rất sắc bén, các quái thú vừa đến gần thân kiếm, lập tức bị rách da chảy máu, chúng rú lên những tiếng kêu thảm thiết rồi lẩn tránh.

Không lâu sau, hai người đã đến được bờ bên kia, Tần Kha lúc này mới buông nàng ra.

Trọng Tử nói: “Ngươi nghĩ ta và ngươi mà phải sợ bọn chúng sao?”

Tần Kha đem tiểu quái thả vào nước, không trả lời câu hỏi của nàng.

“Không hổ danh là đệ tử Tiên môn.” Trọng Tử cười yếu ớt: “Đây chính là kết cục của bọn chúng, do bọn chúng không biết tự lượng sức mình.”

“Tiểu quái đó với muội rất giống nhau.”

“Bởi vì nó không đủ mạnh mẽ, cho nên sớm hay muộn cũng phải thay đổi thôi. Đây mới chính là bản thân ta.”

“Muội hãy giúp ta lấy quả Chúc Dung.”

“Xem như trả ơn cho ngươi sao?”

Tần Kha vẫn không trả lời nàng, kéo nàng bước đi, bàn tay đó rất ấm áp, Trọng Tử vội vàng rút tay lại.

Tần Kha nhìn nàng, nói: “Nơi này không có ai, muội… có thể vẫn đối xử với ta như trước đây được mà.”

“Tiên và Ma có thể bình yên mà chung sống với nhau sao?” Trọng Tử lắc đầu, thản nhiên nói: “Ngươi thấy đấy, kẻ nào mềm lòng trước, chính là kẻ sẽ bị thương tổn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Tần Kha trầm mặc một lát, gật đầu: “Đi thôi.”

Phía trước là vách núi đen cao vạn trượng, trên nửa vách núi bên kia có một gốc cổ thụ rất lớn cao đến tận trời, cả tàng cây bao phủ một màu vàng kim, khác biệt hẳn so với cây cối xung quanh, màu vàng trải dài dập dờn, bồng bềnh như sóng nước, trên đó thỉnh thoảng lóe ra một thứ ánh sánh màu xanh. Hai người đứng trên Bát Hoang kiếm, bay đến giữa không trung cẩn thận quan sát, phát hiện ra đó là một loại quả màu xanh biếc, rất nhỏ, kích cỡ như một quả trứng chim bồ câu, lại trong suốt như ngọc bích.

Trọng Tử nói: “Vậy đây là quả Chúc Dung sao?”

Tần Kha nói: “Quả Chúc Dung sau khi chín, nếu có người đến hái nó, Thực Hồn điểu sẽ xuất hiện ngay.”

Trọng Tử lúc trước có nghe Vong Nguyệt nói qua, tất cả các linh vật trong trời đất này đều được các dị thú hoặc yêu cầm bảo vệ, con vật bảo vệ quả Chúc Dung này chính là Thực Hồn điểu, theo truyền thuyết thì con chim này cực kỳ hung ác, chuyên mổ lấy hồn phách của người đến trộm quả, rất ít người có thể bình yên mà thoát khỏi nó. Công dụng lớn nhất của quả Chúc Dung này chính là tu bổ hồn phách, người bình thường hồn phách đã có thân thể che chắn, ngay cả khi bị hao tổn, việc chữa trị cũng không khó khăn lắm, vì thế nếu chỉ là những thương tổn bình thường thì không ai dám mạo hiểm đến vậy, để tránh việc hái quả không thành ngược lại còn phải gánh lấy kết cục hồn phách của bản thân cũng chẳng còn.

“Nam Hoa có người xảy ra chuyện sao, là ai mà lại khiến ngươi phải mạo hiểm đến vậy?” Trọng Tử thuận miệng hỏi, đồng thời khẽ vung tay áo lên, hái một quả Chúc Dung cách đó không xa.

Quả Chúc Dung nho nhỏ vừa rời khỏi cành, đã nghe thấy một tiếng kêu thê lương vang lên, âm thanh kia xuyên qua tai khiến da đầu người ta phải run lên, ngay sau đó là một bóng đen từ phía trước lao tới, tốc độ cực nhanh, thậm chí không kịp nhìn thấy rõ được hình dáng. May mà Tần Kha đã có chuẩn bị trước, Bát Hoang thần kiếm mang theo hai người lập tức lộn nhào một cái bay theo hình chữ chi (*), hướng xuống mặt đất, mới có thể tránh được sự tấn công bất ngờ này.

* Là chữ này đây: 之.

“Nhanh quá!” Trọng tử giật nảy mình, không dám khinh thường nó nữa, nàng đang muốn thiết kế kết giới che chắn hai người.

“Vô ích thôi.” Tần Kha đưa tay ra nhanh chóng ngăn cản.

Thực Hồn điểu kia tựa như một u linh chốn cổ mộ, chỉ thấy bóng chứ không thấy hình, tốc độc nhanh kinh hồn, trong chớp mắt đã lẻn ra phía sau Trọng Tử, may mắn Trọng Tử nhanh nhạy, lách mình tránh đi.

Bát Hoang thần kiếm trong nháy mắt liền biến đổi dài ra nhanh chóng, hướng về phía bờ hồ bên kia, nó lại lần nữa bắc ngang qua nhược thủy tạo thành một cây cầu.

Tần Kha quát khẽ: “Đưa nó cho ta!”

Trọng Tử đang bị Thực Hồn điểu truy đuổi đến mức khó có thể thoát thân, vài lần đã rơi vào hiểm cảnh, nghe thấy Tần Kha nói thế, theo bản năng liền lao đến trước mặt Tần Kha, ném quả Chúc Dung cho y. Thực Hồn điểu thấy thế, lập tức thay đổi mục tiêu công kích, không còn quấn lấy Trọng tử nữa, mà lao về phía Tần Kha.

Tạm thời có thể thoát thân, Trọng Tử không nghĩ ngợi gì liền hóa ma khí thành một thanh kiếm, chém về phía Thực Hồn điểu, ai ngờ con chim kia rất linh hoạt, căn bản là không thể làm gì được nó.

Không có thời gian nói chuyện, Tần Kha bèn phất tay bảo nàng đi trước, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có tiếng cười nhẹ nhàng, ngay sau đó cổ tay tê dại, quả Chúc Dung kia đã bị cướp đi.

Trọng Tử bước lên cây cầu xanh lam, lướt đi như tên bắn về phía bờ bên kia.

Thấy nàng muốn chạy trốn, Thực Hồn điểu tức giận điên cuồng, thét lên những tiếng chói tai bay vút lên trời rồi lao thẳng xuống dưới.

Cảm thấy phía sau mình đằng đằng sát khí, Trọng Tử thầm nghĩ phen này không xong rồi, nhưng nàng lại không thể ngự gió trên mặt nhược thủy, xem ra lần này khó có thể né tránh con chim kia, với tình thế đang vô cùng nguy cấp, Trọng Tử đành phải cắn răng, ngưng tụ toàn bộ ma lực thiết lập kết giới.

Ầm! Thực Hồn điểu bị kết giới đánh bật, văng ra xa.

Trong cơ thể Trọng Tử, khí huyết bị chấn động, nàng cuối cùng đã hiểu được vì sao Tần Kha lại nói là vô dụng thôi. Thực Hồn điểu này chính là yêu thú thời thượng cổ, sức mạnh của nó, yêu quái bình thường không thể sánh bằng, may mắn bản thân nàng đã tu thành Thiên Ma, có được ma lực cao cường, mới có thể miễn cưỡng đỡ lấy một đòn công kích của nó, đổi lại nếu chỉ là một người bình thường khác chắc chắn đã bị thương rất nặng.

Nếu còn tiếp tục chậm trễ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Trọng Tử bất chấp tất cả, toàn lực hướng về phía bờ bên kia.

Mổ một lần mà không phá được kết giới, con chim kia lại càng điên cuồng hơn, tiếp tục lao xuống, mổ mạnh thêm lần nữa.

Lần thứ hai Trọng tử còn có thể chống đỡ được, nhưng đến lần thứ ba, nàng không chống đỡ nổi nữa, kết giới bị phá hủy, cả người bị một lực mạnh mẽ đánh vào, khiến nàng ngã sấp về phía trước.

Không cảm thấy đau như trong tưởng tượng, lưng Trọng tử bỗng nhiên bị thứ gì đó kéo lại.

“Đi mau!”

Nơi đây cách bờ bên kia không còn xa lắm, Trọng tử không kịp hỏi gì, vội vàng ngồi dậy đỡ Tần Kha lên, hai người toàn lực chạy về phía trước.

Vượt qua mặt hồ, hai người lên tới bờ bên kia, Thực Hồn điểu bị hạn chế phạm vi nên không thể tiếp tục đuổi theo, đành phải hướng về phía này gào thét một lúc, rồi xoay người bay đi.

Hoảng sợ một hồi, hai người đều ngã ngồi xuống đất, Bát Hoang thần kiếm trở về nguyên dạng, được thu hồi trong tay Tần Kha. Ngồi trên mặt đất, khuôn mặt của Tần Kha trắng bệch không còn chút máu.

“Ngươi đã bị Thực Hồn điểu mổ trúng rồi, hồn phách nhất định bị tổn hại.” Trọng Tử không chút do dự, đem quả Chúc Dung nho nhỏ trong tay đưa đến bên miệng đút cho Tần Kha.

Tần Kha cũng không từ chối, hé miệng ngậm lấy.

Tốn hết bao nhiêu sức lực để lấy được, cuối cùng lại khinh địch thành ra nông nỗi này, sự việc bỗng chốc hóa thành một trò khôi hài. Cũng may Trọng Tử vốn chỉ muốn đi dạo một chút, không thực sự muốn ăn quả Chúc Dung, nên cũng không lấy làm thất vọng cho lắm, đổi lại là người khác, không biết sẽ thất vọng đến mức nào.

“Cho dù hồn phách bị tổn thương, Tiên giới cũng có biện pháp chữa trị khác, tại sao ngươi lại phải đến đây tìm nó làm chi?” Trọng Tử nhíu mày: “May mà ngươi đã sớm tu thành Tiên cốt, nếu không thì…”

Lời nói còn chưa hết, cả người Trọng Tử bỗng nhiên ngã đổ sang một bên.

Nàng rơi vào một vòng ôm xa lạ, đỉnh đầu có một bóng người nhanh chóng đổ xuống, ngay sau đó, nàng cảm thấy trên đôi môi có cảm giác lạnh lẽo, ướt át, nàng bất ngờ bị người nào đó dùng môi của mình che kín lại.

Trọng Tử kinh ngạc, theo bản năng muốn mở miệng nói chuyện, lập tức có một dòng nước quả mát ngọt rót vào trong miệng.

Thì ra quả Chúc Dung này là báu vật hiếm có trên đời, vừa vào miệng liền tan ra, Tần Kha tuy rằng ngậm lấy quả này trước mặt nàng, nhưng lại không nuốt xuống, giờ phút này, y lại đút hết cho nàng.

Trọng Tử muốn phản ứng lại, nhưng cả người lại không động đậy được.

Nước quả đã chậm rãi chảy xuôi xuống cổ họng nàng, nhưng Tần Kha vẫn chậm chạp, chưa chịu nâng mặt rời khỏi nàng.

“Nha đầu xấu xí.” Giọng nói mơ hồ, như là tiếng gió vọng lại.

Ma sát, mút nhẹ, đôi môi lạnh như băng đó dường như cũng mang theo một chút độ ấm, động tác rất nhẹ, nâng niu như sợ làm tan vỡ một thứ gì đó, nhưng mà đôi môi kia vẫn chưa chịu rời khỏi, cứ giữ nguyên tư thế như vậy.

Vòng ôm mạnh mẽ chợt nới lỏng, Trọng Tử vẫn lẳng lặng nằm đấy, nhìn khuôn mặt đang gần nàng trong gang tấc.

Đôi mày dài như đao, mi mắt hạ xuống, khuôn mặt hoàn mỹ không một chút khiếm khuyết, nhưng sắc mặt giờ đây lại tái nhợt như tuyết trắng, thoạt nhìn rất lạnh lùng, thế nhưng bên môi, mơ hồ có thể nhìn thấy một ý cười rất nhạt.

Nàng chưa bao giờ đề phòng y.

Trầm mặc một lát, Trọng Tử chậm rãi thoát khỏi vòng ôm của Tần Kha, đem Tần Kha đang hôn mê gối lên đùi nàng, sau đó kiểm tra vết thương trên người y, rồi truyền linh khí của mình cho y.

Trên núi cao, đêm tối buông xuống nhanh, không có ánh trăng chiếu rọi, trong bóng đêm hai người ôm nhau nằm dưới một tảng nham thạch.

Cách nơi này không xa có một vùng đất rất nóng, Trọng Tử sợ Tần Kha bị cảm lạnh sẽ làm nặng thêm vết thương, vì thế cố ý đưa Tần Kha đến nơi này, mượn luồng khí nóng tại vùng đất kia xua đi cái lạnh giá của trời đêm, lại có nham thạch chắn bớt gió lạnh. Dù sao hồn phách Tần Kha cũng đã bị hao tổn, ngay cả khi có dùng Trì Dũ Thuật để cứu chữa, thì nguyên khí vẫn bị thương tổn rất lớn, sự đau đớn khi hồn phách chịu một lực công kích mạnh xé rách như thế, lại càng khó chịu đựng nỗi.

Y tới đây để giúp nàng lấy quả Chúc Dung sao? Bởi vì y biết nàng lấy thân tuẫn kiếm. Nhưng mà y làm như vậy, cuối cùng cũng có ý nghĩa gì nữa đâu. Nàng đã sớm không còn là ‘nha đầu xấu xí’ năm nào rồi.

Phát hiện Tần Kha có cử động, Trọng Tử cúi đầu xuống hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Tinh thần Tần Kha có vẻ khá hơn một chút, ngồi dậy: “Ta không sao đâu.”

“Hồn phách của ngươi đã bị Thực Hồn điểu gây thương tổn rồi.”

“Ta vẫn còn thân thể này, lại có Tiên cốt, sau một thời gian có thể tự lành lại được.”

“Ngươi đã cứu ta, ta cũng đã cứu ngươi, ta cũng chẳng ham hố gì quả Chúc Dung này, ta sẽ không biết ơn ngươi đâu.”

“Ta biết.”

“Ta đi trước đây.” Trọng Tử định đứng lên, thì bị một bàn tay giữ chặt lại.

“Đợi đến khi bình minh lên muội hãy đi, có được không?”

“Ta đã lấy thân tuẫn kiếm, trước mặt đã không còn con đường nào khác cho ta nữa rồi, trừ khi ta chết.” Trọng Tử lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc này, cũng giống như bọn họ, là muốn ép ta sao?”

Tần Kha không nói gì, kéo nàng vào lòng.

Trọng Tử mặt không đổi sắc, nhắm mắt lại.

Thật quá châm chọc mà, ở trong lòng người nàng yêu nhất, nàng lại bị sát khí tỏa ra từ người đó làm chấn động, đồng thời nàng cũng cảm nhận được sự dằn vặt, giãy dụa của hắn giữa việc giết hay không giết nàng; nhưng mà nằm trong lòng người khác, bây giờ là Tần Kha, còn có Thiên Chi Tà và Trác Hạo, thậm chí cả Cửu U nữa, nàng lại có thể cảm thấy bình yên hơn rất nhiều so với hắn.

Giờ đây nàng phải nằm mơ thấy giấc mộng thế nào đây?

……………

Trong giấc ngủ mông lung, nàng nghe thấy bên tai có một giọng nói nhỏ nhẹ: “Ngày ấy Thanh Hoa cung cầu hôn muội, nha đầu xấu xí à, muội có biết không, ta đã rất tức giận.”

Tiểu công tử tuổi trẻ trầm tĩnh, nghênh khuôn mặt nhỏ nhắn mà mắng nàng ‘Nha đầu xấu xí’. Thế nhưng vào thời điểm nàng bị người khác chế nhạo, bị bắt nạt, y lại kéo nàng ra sau lưng mà bảo vệ, ngoại trừ đại thúc ra, y là người thứ hai nguyện ý bảo vệ nàng.

Nhưng mà, sau khi y trở thành sư huynh của nàng rồi, ấn tượng của y trong mắt nàng lại dần nhạt đi, thậm chí còn không bằng Trác Hạo, trong trí nhớ của nàng, y lúc nào cũng bế quan.

Trọng Tử âm thầm cười khổ trong mộng.

Vì sao? Vì sao huynh lại luôn luôn bế quan, vì sao huynh không cho ta thời gian để yêu huynh chứ?

Đêm ở ma cung dài hơn ban ngày, nên theo thói quen Trọng Tử tỉnh dậy khi trời đã rất trễ, Tần Kha vẫn duy trì tư thế ôm nàng như tối qua, ánh mắt y nhìn về phía xa xa, trên hàng mi dài hình như còn đọng lại những giọt sương li ti, không biết là do y tỉnh sớm, hay là cả đêm qua vẫn không hề ngủ.

Trọng Tử không hỏi gì, chỉ lẳng lặng nằm đấy.

Một hồi lâu sau, Tần Kha chậm rãi buông nàng ra: “Muội tỉnh rồi sao?”

Trọng Tử đứng dậy rồi vươn tay kéo y lên, hai người cùng nhau xuống núi.

“Muội không thể rời khỏi Ma cung sao?”

“Ngươi sẽ theo ta nhập ma sao?”

Tần Kha không trả lời.

“Tới đây được rồi.” Trọng Tử nhìn vào mắt y: “Ngươi là tiên, là đồ đệ mà Chưởng giáo Nam Hoa hãnh diện nhất, đừng làm cho sư phụ ngươi phải khó xử. Ta đã là Hoàng hậu của Ma cung, không thể quay về Tiên giới nữa rồi, rời khỏi Ma cung, ta cũng không còn nơi nào để đi nữa.”

Tần Kha nắm chặt tay nàng: “Chúng ta cứ ở lại nơi này không được sao?”

Trọng Tử im lặng một lát, sau đó nở nụ cười: “Bọn họ sẽ tìm thấy chúng ta thôi.”

Vừa dứt lời, quả nhiên từ xa đã vọng tới tiếng nói chuyện của vài người.

“Là người của Nam Hoa.” Trọng Tử ngước đôi mi dài lên: “Nhìn thấy ta và ngươi đứng bên nhau, bọn họ có nghĩ là ngươi rời bỏ Tiên môn không? Ma và Tiên không nên có quan hệ, dính dáng gì với nhau, nếu động tình sẽ không có kết cục tốt, lần sau gặp ngươi ta sẽ không lưu tình. Nếu ngươi thật sự không muốn ta chết, thì đừng làm những việc như thế này nữa, hãy quên ‘nha đầu xấu xí’ đi, như vậy, đối với ngươi và ta, có lẽ đều là chuyện tốt.”

Tần Kha nói: “Mấy ngày nay Tôn giả vẫn thường bế quan.”

Trọng Tử không thèm để ý: “Hắn muốn nhanh nhanh tu luyện cho xong, để tinh lọc ta và giết chết ta mà.”

“Người bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới quên mất muội, muội đừng để ý.” Luồng sáng xanh hiện ra, Bát Hoang thần kiếm bay ngang đến trước mặt, Tần Kha bước lên kiếm, cũng không quay đầu lại nữa, hướng về tiếng người ở phía xa xa mà đi.

Tầu hỏa nhập ma sao? Trọng Tử cười mỉa mai.

“Hoàng hậu, nàng nên trở về rồi.” Sau lưng nàng truyền tới một giọng nói đau buồn, xót xa.

Trọng Tử giật mình, quay người nhìn lại: “Vong Nguyệt?”

“Tên của ta, trong Ma giới không có ai biết cả.”

“Ngươi vẫn đi theo ta sao?”

“Làm sao ta có thể để nàng một mình mạo hiểm được chứ.” Trong chớp mắt Vong Nguyệt đã đến bên cạnh nàng: “Quan tâm đến sự an toàn của thê tử, đó là trách nhiệm của kẻ làm phu quân như ta đây.”

Trọng Tử nói : “Hay nên nói là ngươi quan tâm đến phong ấn của Thiên Ma Lệnh thì đúng hơn nhỉ?”

“Hoàng hậu nói như thế, thật làm ta thất vọng, ta nghĩ những biểu hiện gần đây của ta với nàng cũng rất tốt mà.” Vong Nguyệt bước đến, vòng tay ôm lấy Trọng Tử.

Trọng Tử tránh đi: “Ta tự đi được rồi.”

Nàng đã nhanh, bàn tay kia còn nhanh hơn, không biết làm sao y đã đặt tay bên eo nàng, nhanh chóng đem nàng ôm vào một vòng ôm lạnh lẽo, siết chặt vào lòng, sau đó đưa tay vòng ra sau chân nàng nhấc bổng nàng lên.

“Nàng ở trong lòng kẻ khác ngủ một đêm, giờ lại muốn từ chối phu quân ôm ấp nàng sao?”

“Buông tay ra!” Trọng Tử không biết vì sao rất bực mình, trợn mắt lên, giãy dụa: “Ngươi…”

Tức giận sinh ra Ma khí, sương khói bốn phía bị kích động tung lên mù mịt, ai ngờ Vong Nguyệt vẫn không bị sao, ôm nàng ngự gió mà đi, ma lực đánh vào người y như đá chìm đáy bể, y vẫn không hề hấn gì.

Làm việc cẩn trọng, không bộc lộ tài năng, Trọng tử đã sớm dự đoán được y che giấu thực lực của mình, nhưng mà trước sự việc vừa xảy ra, vẫn khiến nàng không nhịn được mà như hít phải một ngụm khí lạnh, lửa giận ngút trời biến mất không còn thấy bóng dáng, tăm hơi.

“Ngươi mạnh như thế, đã sớm tu thành Thiên Ma mới đúng chứ!”

Khóe môi cong cong lộ ra một tia ngạo mạn, Vong Nguyệt thậm chí không thèm cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng cười, nói: “Ma giới chỉ cần có một Thiên Ma là đủ rồi.”

Hơi thở tà ác như thủy triều vọt tới, vây lấy cả người Trọng Tử, nàng chỉ còn cách ngập chìm trong đó, hai cánh tay kia tựa như sợi dây thừng vận mệnh, trói nàng lại thật chặt, không thể động đậy được dù chỉ một chút, chạy không thoát, tránh xa cũng không được.

Trọng Tử mỉm cười vô lực, dần dần thả lỏng, buông tay xuống để mặc tất cả.

Hết chương 53