Trong Trướng Lê Nga

Chương 25




Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

Lúc Tiết Tẫn mới đến vườn hoa, quản gia nói Trì Sơn đang ở bên ngoài, lông mày hắn đồng thời buông lỏng, lại đổi phương hướng đi về phía đại sảnh.

"Ngươi nắm được tin tức rất nhanh." Lúc Tiết Tẫn nhìn thấy Trì Sơn liền cười một tiếng.

"Đến lúc này rồi, ngươi còn có thể cười được. Sáng nay ta ở trong nhà nghe nói, vốn dĩ còn rất kinh ngạc, nghe cha ta nói mới biết được nơi này là vũng nước đục." Trì Sơn nói, lại liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt bên cạnh Tiết Tẫn, cố gắng nhịn xuống xúc động của mình, "Ngươi không có tính toán gì?"

"Ta nói đầu ngươi làm sao đột nhiên lanh lẹ như vậy, hóa ra là Trì đại nhân chỉ điểm." Ngón tay Tiết Tẫn khoác lên lưng Dạ Nguyệt, tùy ý vuốt lông sói con, ánh mắt trầm xuống, "Ta cũng thật tò mò muốn biết, bệ hạ sẽ đối phó ta như thế nào."

Trì Sơn nhìn dáng vẻ không hề có chút biểu hiện sợ hãi nào của Tiết Tẫn, nhất thời không biết nói gì. Hắn ta đột nhiên nhớ tới, lúc trước Tiết Tẫn với đương kim Thánh thượng dường như cũng có quan hệ rất tốt, một vị quân chủ hết lòng hết sức trị quốc cùng một tướng quân dũng mãnh thiện chiến, rõ ràng cũng tạo thành một đoạn giai thoại quân thần, làm sao đột nhiên lại náo thành dạng này.

Lại nhớ tới Trấn Bắc Vương chết trên chiến trường, Trì Sơn có chút không dám hỏi.

Hắn ta chỉ nhớ rõ thời điểm cha mình nói tới chuyện này, ngữ khí mang theo một chút trào phúng: " Trong mắt thánh thượng vốn không chứa nổi một hạt cát, dựa vào tình nghĩa lúc trước thả hắn một hai lần cũng thôi đi, nếu tha thứ nhiều lần, chỉ sợ là sớm động sát tâm. Đại Tướng Quân chiến công hiển hách, thanh danh lại có mấy phần tốt?"

Trì Sơn nghe lời này mới giật mình hiểu được.

Trì Sơn quả thực đối với chuyện trên triều đình không hiểu nhiều, Tiết Tẫn không giống với hắn ta, hắn hiểu. Nếu hiểu, vì sao hắn lại từng bước một đi đến nông nỗi này.

Tiết Tẫn cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt, sói phải được vuốt lông, bằng không cho dù đã thuần phục, lúc này hắn nghịch đến con sói này vẫn sẽ mở miệng quay đầu nhìn hắn, Tiết Tẫn biết nó không dễ chịu, nhưng hắn không quan tâm, nếu đã được thuần hoá, phải phục tùng hoàn toàn.

"Ngươi không phải coi nàng là thế thân sao? Sao lần này lại cam nguyện như vậy?" Trì Sơn tuy là hỏi như thế, nhưng trong lòng lại không đặc biệt xem trọng chuyện này, hắn ta vẫn cảm thấy Tiết Tẫn đang mượn đề tài, cố ý chọc giận Hoàng Thượng.

Mặc dù hắn ta cũng không biết vì sao lại có người chán sống, cả ngày chọc Hoàng Thượng không vui.

Quả nhiên, Tiết Tẫn rất nhanh cười lạnh một tiếng: "Nàng?" Trong đầu của hắn hiện ra thân hình yểu điệu của Giang Sương Hàn, hôm qua hắn không đến chỗ nàng, nàng quả nhiên hiểu chuyện hiểu rõ tình hình, không ầm ĩ không náo loạn, cũng không đến quấy rầy hắn.

Chỉ một chữ này, Tiết Tẫn không cần phải nói lời sau Trì Sơn cũng hiểu rõ.

"Ngươi tại sao lại thả nó ra rồi?" Trì Sơn biết Tiết Tẫn sẽ không tiếp tục nói chuyện trên triều, chuyện khác hắn ta lại không thể hỏi nhiều.

"Cả ngày ở trong lồng, tất nhiên không chịu được."

"Được rồi, ta cũng là nhọc lòng vớ vẩn, trong lòng ngươi tự có tính toán là được, đừng để người khác tính kế." Trì Sơn nói một câu, hôm nay hắn ta không dám nói nhiều thêm, sau khi cha hắn ta nói vậy, mấy ngày sau liền ra lệnh quản thúc không cho phép hắn ta đến tìm Tiết Tẫn.

Tiết Tẫn tùy ý gật gật đầu, hiển nhiên là không để lời hắn ta ở trong lòng.

Trì Sơn chân trước vừa đi, Tiết Tẫn ngoài phòng lại nghe thấy tiếng bước chân, hắn cũng không quay đầu lại: "Còn có chuyện gì sao?"

Cửa yên tĩnh một lát, Tiết Tẫn cảm giác có chỗ không thích hợp, giương mắt nhìn về phía cửa, là Giang Sương Hàn cầm hộp cơm đứng ở cửa.

Tiết Tẫn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, mới lãnh đạm nói: "Làm sao nàng lại tới đây?"

"Nghe người ta nói hôm nay trên triều đình có chuyện, ta lo lắng cho tướng quân nên tới xem một chút." Giang Sương Hàn cũng không nghe được sự lạnh lùng chế giễu trong lời nói của hắn, giống như người bị ngó lơ một ngày trước không phải mình, ngữ khí lo lắng như bình thường, trong ánh mắt nhìn Tiết Tẫn còn mang theo lo lắng.

Tiết Tẫn lập tức liền nổi lửa, bất mãn nói: "Đứng ở cửa làm cái gì? Đi vào."

Giang Sương Hàn nghe vậy liền đi vào phòng, nơi này là thư phòng của Tiết Tẫn, nàng là lần đầu tiên tới nơi này, cũng không có mấy phần ý tứ dò xét, chỉ đi vào cúi đầu đem hộp cơm đặt lên bàn.

Tiết Tẫn xem xét, đúng là chỗ nàng thường có mấy món điểm tâm. Hắn thật không có ý định ăn cái gì, nhưng vẫn cầm lấy một cái.

Giang Sương Hàn cũng khéo léo ngồi đối diện với hắn xem hắn ăn cái gì.

Tiết Tẫn có lòng muốn hỏi hôm qua nàng nghĩ như thế nào, nghe nói muộn rồi vẫn chưa ngủ, còn tản bộ ở trong Tây viện. Cặp mắt giống như biết nói chuyện kia của nàng lúc này đang trông mong nhìn mặt hắn, đủ thấy đối với hắn có bao nhiêu nhớ nhung.

Giang Sương Hàn không để ý tới chuyện Tiết Tẫn không dùng điểm tâm, nàng đang nghĩ, phải mở miệng thế nào để nói với hắn mình muốn đi Quảng Ngọc Lâu.

Lần trước chuyện ở Quảng Ngọc Lâu ầm ĩ không mấy vui vẻ, hôm nay lại gặp phải lúc Tiết Tẫn vào triều bị vạch tội, trong lòng nàng nghĩ có nên hoãn một chút hay không, mấy ngày nữa lại đi gặp sư phụ.

Ngay lúc hai người đều lâm vào tâm tư riêng của mình, trong phòng lại có nha hoàn tiến vào đưa nước trà.

Giang Sương Hàn bởi vì chút động tĩnh nhỏ này mà cắt đứt suy nghĩ, dứt khoát mở miệng: "Tướng quân, Khanh Khanh hôm nay muốn đến Quảng Ngọc Lâu một chuyến, lần trước sau khi lên đài, Khanh Khanh chưa từng gặp lại sư phụ, từ biệt nhiều năm, lần đầu lên đài, ta muốn nghe đánh giá của sư phụ."

Tiết Tẫn sau khi nghe nàng nói thì ánh mắt sâu chút, thứ hắn nhớ tới không phải chuyện tranh chấp ngày ấy, mà ngược lại là dáng vẻ nàng đứng ở sập bên cạnh vì hắn nhẹ giọng xướng khúc. Tiết Tẫn vẫn luôn rất kỳ quái, công phu xướng khúc của Giang Sương Hàn thật sự đã đến trình độ xuất quỷ nhập thần, mới làm cho một người lúc trước không thích nghe hí như hắn cũng cảm thấy nàng hát rất hay.

Tiết Tẫn nhìn Giang Sương Hàn bưng ly trà lên, hương trà lượn lờ, hắn đang muốn mở miệng nói, đột nhiên nhướng mày, chỉ cảm thấy trà kia không thích hợp. Hắn đưa tay đặt lên tay Giang Sương Hàn, liền thấy bên tai một trận gió lạnh, ánh sáng còn sót lại chỉ thấy lóe lên ánh bạc, nha hoàn một mực cúi đầu ở bên cạnh từ trong tay áo móc ra một thanh đoản đao, trực tiếp hướng về phía hắn!

Tiết Tẫn né sang một bên, nàng ta có lẽ là nhìn thấy Tiết Tẫn khó có thể xuống tay, cũng không đổi hướng, trực tiếp hướng về phía Giang Sương Hàn! Giang Sương Hàn tránh theo bản năng, chưa kịp trốn xa hơn, đã bị Tiết Tẫn kéo ra sau lưng. Tiết Tẫn đưa tay nắm cánh tay người kia, hai người vây đấu, công phu trên người ám sát không thấp, nhưng đánh cùng Tiết Tẫn rõ ràng rơi vào thế hạ phong, lưỡi đao trên tay bị buộc rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Thắng bại rõ ràng, Tiết Tẫn tiện tay nhặt đao bên cạnh, kề lên cổ nha hoàn đứng ở trước mặt mình: "Ai phái ngươi tới?"

Thích khách mới vừa rồi còn xuống tay ngoan lệ không để đường lui cho người khác lúc này mới biết sợ, âm thanh nàng ta ngắt quãng: "Đừng, đừng giết ta, ta khai." Nàng ta càng nói thanh âm càng yếu ớt.

Tiết Tẫn đã hơi mất kiên nhẫn, người hận hắn nhiều, dám trắng trợn phái người đến như thế, hoặc là không muốn sống, hoặc là căn bản không sợ hắn, vừa nghĩ như thế, phạm vi lập tức được thu nhỏ.

Nhưng, đao của hắn còn chưa kịp rơi xuống, thích khách trước mắt lại đột nhiên đứng dậy, ở trong tay áo của nàng ta còn giấu ám khí! Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ "Vèo" một tiếng, Tiết Tẫn cơ hồ lập tức kịp phản ứng, nhưng có thích khách trước mắt cản trở, hắn không thể nhanh chóng phán đoán phương hướng.

Có một người cũng phản ứng nhanh giống như hắn, Giang Sương Hàn mới vừa rồi thoát được thích khách lúc này giống như dùng hết toàn bộ khí lực của mình, trực tiếp ngăn cản phía trước Tiết Tẫn.

Ngã xuống đất cùng lúc với thích khách trong phòng là Giang Sương Hàn bảo hộ phía trước Tiết Tẫn.

"Người đâu!" Tiết Tẫn mở to hai mắt nhìn Giang Sương Hàn ngã xuống, không biết xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt liền phẫn nộ cùng sợ hãi, nhưng vẫn thừa sức để nghi ngờ, sao nàng lại có cỗ sức mạnh này, để bản thân không chút do dự cản trước thân thể hắn.

"Truyền thái y!" Tiết Tẫn vừa giận hô.

Phùng Quản Gia vội vàng chạy tới, khi thấy mũi tên trên lưng, lập tức hoảng hốt: "Đây là có chuyện gì?"

"Phủ Đại tướng quân bị người ta trà trộn vào, ngươi thân là quản gia còn có mặt mũi hỏi!"

"Tranh thủ thời gian gọi đại phu tới!" Phùng Quản Gia tất nhiên không dám trốn tránh trách nhiệm, gọi người đi mời đại phu, còn mình ngồi xuống kiểm tra người ngã trên mặt đất, đã bị Tiết Tẫn một đao lấy mạng, trên người không có lưu lại ấn ký đặt biệt gì khác.

Tiết Tẫn không có tâm tư quản những cái kia, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người trong ngực mình, rõ ràng bình thường nhìn như thế nào cũng là một người quật cường, lúc này sắc mặt trắng bệch, hít thở cũng khó khăn.

Hắn căm tức trách cứ: "Ta cần nàng che chở sao? Gặp phải thích khách không biết trốn ở đằng sau ta cho thật tốt sao! Giang Sương Hàn, ta không cho phép nàng nhắm mắt, nàng nhất định không được có việc gì! Đại phu đâu!? Làm sao còn chưa cút tới!"

Giang Sương Hàn lúc này đau đến trán đổ mồ hôi, ở Nghi Thủy nhiều năm nàng cũng từng nhận tổn thương, nhưng chưa từng có kiểu tổn thương nặng thế này, nàng chỉ cảm thấy mình mơ hồ không thấy rõ được người trước mặt, thanh âm của hắn trùng điệp thành một khoảng tiếng vang bên tai nàng.

"Tướng quân, thiếp sẽ không trơ mắt nhìn ngài bị thương trước mặt thiếp." Giang Sương Hàn nghe thấy thanh âm tức giận của hắn, ngón tay dùng một chút khí lực cuối cùng nắm vạt áo hắn, nói khẽ.

Trong mắt Tiết Tẫn trừng đầy tia máu hiện ra, mắt thấy nàng mất khí lực té xỉu ở ngực mình.

Giang Sương Hàn bị đau tỉnh lại, bởi vì có mũi tên trong thân thể, đại phu sau khi đến phải nhổ ra, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Thái y cũng chạy tới, chỉ vì Tiết Tẫn nói sợ đại phu trong phủ y thuật không đủ, quân y am hiểu xử lý trúng tên nhất lại đúng lúc không ở Yến Đô, Tiết Tẫn liền đứng ở bên cạnh trừng mắt với mấy người thái y bọn họ, trừng thái y đến mức ra mồ hôi không khác Giang Sương Hàn là mấy.

Trong quá trình nhổ mũi tên, Giang Sương Hàn vẫn luôn tỉnh táo, nàng nhịn đau, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Tiết Tẫn. Hắn sợ nàng đau nên đưa cho nàng cánh tay của mình, để nàng cắn. Giang Sương Hàn nào dám cắn, nàng chỉ để tay ở phía trên, vô lực nắm chặt.

Phía sau đau đớn, nàng chưa phát giác lực đạo dưới tay, trên cánh tay hắn lưu lại mấy dấu đỏ.

Giang Sương Hàn lại lần nữa hôn mê bất tỉnh, chẳng qua lúc này các đại phu đều thở dài một hơi, tốt xấu gì bước khó khăn nhất cũng đã đi qua.

Bên ngoài Phùng Quản Gia lại trở về, nói là bắt được người phóng ám tiễn ở bên ngoài.

Tiết Tẫn vung tay lên: "Đưa đến chỗ Đình Úy thẩm vấn!"

Phía sau Phùng Quản Gia phát lạnh, Đình Úy là chỗ chuyên quản những chuyện này, nhưng người như Tiết Tẫn trực tiếp đem người qua thẩm vấn, bình thường sẽ không nhận được kết cục tốt. Tựa như Tiết Tẫn nói, người hận hắn nhiều, cho nên trước đó hắn không chút để ý.

Chẳng qua lần này không giống, Phùng Quản Gia một lần nữa ở trong lòng ước lượng phân lượng của người nằm bên trong phòng kia, lau mồ hôi đi xử lý thích khách.

Hắn ta không đi được hai bước, lại bị Tiết Tẫn gọi lại: " Bỏ đi, ta tự mình thẩm vấn."

Thân hình Phùng Quản Gia càng thêm cứng đờ, nhưng vẫn cúi đầu đáp ứng.

Các đại phu bên giường bởi vì Tiết Tẫn đã rời đi mà đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Tiết Tẫn trở lại lần nữa đã là một canh giờ sau, người kia không còn nửa cái mạng, rốt cục sáng tỏ là Thái Phó, cùng suy đoán trong lòng Tiết Tẫn không khác biệt lắm. Hắn buông lỏng hình cụ trên tay.

Dĩ nhiên thích khách không dậy nổi lúc này rốt cục thở dài một hơi, cho là mình được giải phóng, liền nghe thanh âm lạnh lùng của Tiết Tẫn: "Đem người đưa đến Đình Úy đi, nói là ta đặc biệt đưa tới, để hắn thẩm vấn cho thật tốt xem phía sau là người phương nào chỉ thị."

Phùng Quản Gia ở sau lưng cúi đầu trả lời.

Lúc Tiết Tẫn đến gian phòng, Giang Sương Hàn vẫn nằm ở trên giường nhắm mắt, Dạ Nguyệt vẫn luôn bị xem nhẹ lúc này vậy mà cũng biết bầu không khí không đúng, ngoan ngoãn đợi ở vị trí không xa bên giường, cho đến khi Tiết Tẫn tiến vào mới đi đến bên cạnh hắn.

Tiết Tẫn nhìn thấy nữ tử nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc hiếm thấy.

Hắn nhìn nàng thật lâu từ phía xa, cuối cùng chỉ có một ý nghĩ, hắn chắc chắn, nữ tử nằm trên giường này yêu hắn tha thiết, mà ngay cả mạng cũng có thể cho hắn.

Tiết Tẫn chưa xuất thần được bao lâu, Giang Sương Hàn đã phát sốt, ngủ cũng không được an ổn, giống như gặp ác mộng, gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

"Là muốn uống nước sao?" Tiết Tẫn xoay người tiến đến gần trước gót chân nàng, thấp giọng hỏi một câu.

Vừa vặn nghe thấy âm thanh của nàng, âm thanh nàng nhỏ bé, nhưng Tiết Tẫn vẫn nghe rõ ràng hai chữ: "Tướng quân."

Mi mắt hắn run lên, lúc nàng lại một lần nữa gọi tên hắn, liền cầm tay nàng.