Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 93: 93: Làm Thế Nào Mới Tốt Đây





Dư Chu và Cẩm Xuyên một người đỡ lão thái thái một người đỡ lão gia tử đi dạo quanh ngắm nhìn hết một lượt quanh nhà.
Từ sau khi biết người sống trong gian sương phòng phía đông kia là ai thì tiếp đó có nhìn thấy thứ khác khiến lão thái thái nhịn không được nhíu mày thì bà cũng có thể khôi phục cảm xúc một cách nhanh chóng, tận lực không để cho Dư Chu và Cẩm Xuyên thấy được dáng vẻ nhíu mày của mình.
Ngoại trừ phòng ngủ chính ra, sau khi dẫn hai người đi tham quan hết một lượt thì Dư Chu liền mời hai vị lão nhân gia cùng với Lý Hạo Lâm tới sảnh chính ngồi đợi, còn mình thì đốt than pha trà.
Cẩm Xuyên nói: "Phu quân ngồi đây nói chuyện với ngoại tổ phụ cùng với ngoại tổ mẫu đi, ta đi làm chút đồ ăn cho Thần Thần."
"Làm luôn ở đây đi," Dư Chu nói, "Nước dùng để pha trà rất nhanh là đun sôi rồi."
Thời tiết gần đây khá nóng, một lò than có thể đun sôi được vài ấm nước, mà bột dùng cho Thần Thần lại chỉ cần có chút lửa là có thể nấu chín được rồi.
Nếu hôm nay là một ngày bình thường như những ngày khác thì Cẩm Xuyên khẳng định cũng sẽ tùy ý quấy chút bột cho nhóc con là được rồi, hiện giờ có ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ở đây mà cậu vẫn làm như vậy thì thực có chút không được lễ phép cho lắm, bởi vậy Cẩm Xuyên có hơi do dự ngồi im không động đậy.
Thực ra mà nói thì lão thái thái mới nhận lại chắt ngoại nên giờ này bà chỉ hận sao có thể nhìn ngắm chơi đùa với chắt ngoại nhà mình nhiều hơn một chút chứ nào có thời gian rảnh chú ý tới lắm quy củ đến như vậy chứ, nghe thấy Dư Chu nói có thể trực tiếp quấy bột cho Thần Thần tại gian sảnh chính thì lập tức nói: "Làm ở đây luôn đi, chuyện pha trà cho mấy người chúng ta không cần gấp, đừng để Thần Thần phải chịu đói, hài tử còn nhỏ là không được để bụng đói quá mức."
Cẩm Xuyên nghe lời gật đầu, lúc này cậu mới đi tới nhà bếp bưng dụng cụ cần dùng tới đây bắt đầu làm đồ ăn cho Thần Thần.
Sau khi nấu xong bột cho Thần Thần, Dư Chu đun nước rồi để nguội bớt mới bắt tay vào pha trà.

Đây là thứ hắn quen thuộc từ khi còn nhỏ nên động tác cực kì trôi chảy, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi rót trà vào tất cả các chén xong Dư Chu mới buông ấm trà xuống, thế nhưng lại không bưng chén trà cho hai vị lão nhân trước mà vươn tay đón lấy Thần Thần từ trong lòng Cẩm Xuyên về phía mình, đồng thời cũng nhận lấy công việc đút Thần Thần ăn bột của Cẩm Xuyên luôn.
Cẩm Xuyên cùng với Dư Chu có độ ăn ý cực cao, Dư Chu vừa mới vươn tay qua thì cậu đã hiểu ngay được suy nghĩ của phu quân nhà mình.


Sau khi chuyển Thần Thần qua cho hắn rồi mới chỉnh lại y phục trên người mình một chút, lúc này mới bưng chén trà trên bàn lên, đầu tiên là đưa qua cho lão gia tử và cung kính nói:
"Mời ngoại tổ phụ dùng trà ạ." Tiếp sau đó là lão thái thái và cuối cùng là Lý Hạo Lâm.
Lão gia tử cùng với lão thái thái kích động tới bàn tay bưng chén trà cũng có chút run rẩy, đến ngay cả Lý Hạo Lâm cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của tách trà đang ngấm dần vào trong lòng, làm cho hai mắt của y không khỏi có hơi chút ươn ướt.
Hai vị lão nhân cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ liền buông tách trà xuống.

Lão gia tử nhìn Cẩm Xuyên nói: "Vốn dĩ chúng ta nên tặng con một món quà gặp mặt khi uống chén trà do con bưng tới mời hai chúng ta mới phải, có điều thời gian hôm nay có chút gấp gáp nên chúng ta đều chưa kịp chuẩn bị cái gì hết cả, thiệt thòi cho các con rồi."
"Có thể gặp được ngoai tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đã là món quà tốt nhất mà ông trời dành cho con rồi." Cẩm Xuyên mỉm cười nói, "Con không cần thêm thứ gì khác nữa."
Lão gia tử và lão thái thái bị câu này của cậu dỗ tới trong lòng cảm thấy vui vẻ thoải mái không thôi, đồng thời cũng nở nụ cười nói: "Lễ nghĩa không thể bỏ qua, đặc biệt là không thể thiếu quà cho Thần Thần nhà chúng ta được."
Mọi người lại nói chuyện phiếm thêm một hồi, nước trà trong tách của mấy người lão gia tử bất giác đã thấy đáy tự lúc nào, Cẩm Xuyên lại vội vàng châm thêm trà cho mọi người.
Dường như ý thức được điều gì đó, lúc cậu rót trà thì lão gia tử cũng bắt đầu chú ý tới màu sắc cùng hương vị của nước trà, trước khi uống còn đưa lên tỉ mỉ ngửi kĩ một hồi.
Cẩm Xuyên lặng lẽ trao đổi ánh mắt cùng với Dư Chu, sau đó mới mở lời hỏi lão gia tử: "Ngoại tổ phụ cảm thấy trà này như thế nào?"
Lão gia tử lại nhấp một ngụm nhỏ rồi mới đưa ra nhận xét: "Nước trà trong vắt, hương thơm nồng nàn, dư vị ngọt ngào, có thể coi là thượng phẩm."
Ngừng một chút ông lại bổ sung thêm: "Có điểm khác biệt so với những loại trà mà ta đã từng uống trước đó."
Cẩm Xuyên nghe xong vui vẻ tới cười híp cả mắt, "Đúng lúc trong nhà con vẫn còn một ít loại trà này, nếu người thích thì chút nữa liền mang một ít về rồi tỉ mỉ thưởng thức thêm ạ."
Trong một vài phương diện nào đó thì lão gia tử là người cực kì tỉ mỉ, từ lúc bước chân vào bên trong căn nhà này là ông đã bắt đầu tỉ mỉ quan sát hết độ lớn nhỏ cùng với phong cách cách trang trí bày biện đồ đạc của căn nhà này, đặc biệt là số hành lá với rau cải thìa bên trong mảnh vườn trước gian sương phòng phía tây kia đã chứng minh hết thảy rằng cuộc sống của đứa cháu ngoại đáng thương nhà ông thực ra cũng không được dư dả cho lắm.
Tách trà được Cẩm Xuyên bưng qua ông chưa cần nếm thử thì đã biết được rằng đây là loại trà ngon khó gặp.


Có điều trước đó ông thấy được động tác pha trà thuần thục xuất sắc của Dư Chu nên cũng chỉ cho rằng Dư Chu là một người yêu trà, bởi vậy trong nhà cất giấu một ít trà ngon cũng là chuyện có thể hiểu được.
Sau đó lại nghe thấy Cẩm Xuyên cố ý hỏi cảm giác của ông về loại trà này liền hiểu được chuyện không như những gì ông đã nghĩ, nhìn động tác tương tác qua lại giữa cháu ngoại nhà mình với phu quân nó ông liền có thể đại khái phỏng đoán được sự tình trong đó:
"Loại trà này là do các ngươi tự mình...?"
"Vâng ạ," bên trong dáng vẻ tươi cười của Cẩm Xuyên còn mang theo kiêu ngạo hiếm thấy, "Số trà này đều là do phu quân nhà con tự mình sao cả."
Dưới ánh mắt ngạc nhiên tột độ của lão thái thái, nói xong mấy lời này cậu lại buồn bã nói thêm: "Có điều năm nay phu quân bận rộn tham gia thi đồng sinh, mà con lại phải chăm bẵm cho Thần Thần nên nhân lực trong nhà không đủ dùng, chỉ sao được một chút trà đủ cho trong nhà sử dụng mà thôi, bằng không đã có thể tặng thêm chút trà này cho những người thân thích khác nữa rồi."
Lần này không chỉ có mỗi lão thái thái mà đến ngay cả lão gia tử cũng cảm thấy đau lòng cho cháu ngoại nhà mình.
Trong suy nghĩ của ông số trà này chắc hẳn đã là thứ tốt nhất trong nhà cháu ngoại nhà mình rồi, thế nhưng sau khi thấy ông lộ ra dáng vẻ yêu thích với nó thì cháu ngoại ông liền dùng giọng điệu như hiến vật quý mà vui vẻ đưa cho ông mang về thưởng thức.
Vậy nên nụ cười của hai vị lão nhân càng thêm rộng mở, các nếp nhăn trên mặt cũng đều giãn ra không ít, nhưng đôi mắt lại ướt đẫm nước, đáp ứng liền không dứt: "Được, được, được!."
Cẩm Xuyên cũng cười theo.
Mặc dù đúng là bình thường cậu khá khéo léo trong việc quan sát sắc mặt của người khác nhưng những lời vừa rồi đều là cậu thật tâm muốn làm như vậy chứ không phải vì muốn dỗ dành cho hai vị lão nhân vui vẻ nên mới cố ý nói những lời đó, bởi vì khi hai vị lão nhân vui vẻ thì cậu cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Thấy thời gian cũng đã muộn cậu liền đứng dậy nói: "Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ngồi đây nói chuyện phiếm thêm một lúc đi ạ, con đi làm cơm trưa."
Dư Chu nhìn nhi tử trong lòng mình một cái, sau khi xác định bé con đã thực sự ăn no rồi liền đặt nó vào chiếc giường nhỏ tại một góc của đại sảnh, nói lời nhờ vả với hai vị lão nhân,
"Ngoại tổ mẫu à, người giúp con để ý Thần Thần một chút, con qua đó hỗ trợ Cẩm Xuyên."
Một loạt hành động như vậy của hắn thực sự là cực kì thất lễ, khách nhân tới nhà, còn đặc biệt là trưởng bối mới nhận thân xong, Cẩm Xuyên đi làm cơm thì cũng thôi đi, hắn vậy mà cũng đi theo xuống bếp bỏ khách nhân lẻ loi một mình ngồi tại đây.

Cho nên khi Cẩm Xuyên nghe thấy hắn nói những lời này liền luống cuống nói: "Phu quân ngươi ở đây bồi mấy người ngoại tổ phụ nói chuyện đi, một mình ta có thể làm được."
Lao gia tử nghe Dư Chu nói muốn tới nhà bếp hỗ trợ thì có chút ngoài ý muốn, nhưng ông cũng không cảm thấy bản thân bị xúc phạm nên chỉ phất phất tay nói:
"Đều đi hết đi."
Lúc Cẩm Xuyên cùng với Dư Chu tiến vào bên trong nhà bếp thì Cẩm Xuyên vẫn có chút lo lắng nói, "Phu quân không nên xuống đây mới phải."
Dư Chu hỏi: "Bữa trưa nay đệ tính làm những món gì? Chúng ta mau chuẩn bị cho xong thôi nào!"
Lần này là muốn tiếp đãi ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nên không cần nghĩ cũng biết bữa trưa Cẩm Xuyên chuẩn bị khẳng định sẽ không hề đơn giản, nếu như hắn không tới giúp đỡ mà bữa trưa lại không thể làm xong quá muộn thì một mình Cẩm Xuyên sẽ phải bận rộn tới mức nào cơ chứ.
Nội tâm Cẩm Xuyên giằng co trong chốc lát mới nhanh chóng đọc ra tên của vài món ăn, đều là những món ăn mà trước đây nương cậu rất thích.
Hai người họ ở bên này đã bắt đầu có trật tự bận rộn nấu ăn còn bên trong đại sảnh đợi đến khi hai người đã rời đi lão gia tử mới nhấp thêm một ngụm trà nữa rồi hỏi Lý Hạo Lâm vẫn luôn ngồi một góc không nói chuyện,
"Ngươi cảm thấy người phu quân này của biểu đệ ngươi như thế nào?"
"Trước ngày hôm nay thì con cũng chỉ gặp cậu ta một lần vào chiều tối ngày hôm qua mà thôi, mà tình huống cũng không khác hôm nay là mấy, phần lớn thời gian đều là do biểu đệ đứng ra nói chuyện," Lý Hạo Lâm đáp, "Có điều trước đó con có từng nghe ngóng từ chỗ A Khương, A Khương nói cậu ta đối đãi với người bên ngoài có thể coi là một người hiểu rõ phép tắc lễ nghĩa, làm người chính trực đứng đắn cũng vô cùng có chí tiến thủ."
Lão gia tử nghe vậy mới gật đầu vừa ý.
Lão thái thái nghe được cuộc đối thoại của bọn họ liền đứng dậy đi tới đứng bên cạnh chiếc giường nhỏ Thần Thần đang nằm ngủ vỗ nhẹ vài cái lên người an ủi cho nhóc an ổn ngủ tiếp mới quay đầu qua trừng mắt nhìn hai ông cháu nhà kia một cái, nhẹ giọng trách cứ:
"Thẹn cho hai tên nam nhân lớn đầu các ngươi loại chuyện này cũng dám đi nghe ngóng từ người khác.

Phu quân của tiểu Xuyên làm người như thế nào thì không phải chỉ cần nhìn hành động cùng thái độ mà nó đối xử với Cẩm Xuyên là có thể hiểu được rồi hay sao?"
Nói tới đây khóe miệng của lão thái thái bất giác nhếch lên thành nụ cười vui vẻ, "Khi tiểu Xuyên ngồi nói chuyện với chúng ta thì nó chỉ yên lặng mang theo Thần Thần ngồi ở bên cạnh, tiểu Xuyên muốn lấy thứ trong nhà tặng cho chúng ta cũng không cần phải hỏi qua ý kiến của cậu ta, muốn tặng là tặng, đến ngay cả lúc tiểu Xuyên muốn xuống bếp nấu cơm thì nó cũng nhất quyết muốn đi theo hỗ trợ, giống như thật sợ tiểu Xuyên phải chịu vất vả mệt nhọc quá độ vậy."
"Còn chuyện không ở lại đây tiếp đãi mấy người chúng ta thì ta cho rằng bởi vì nó đã coi chúng ta như người trong nhà nên mới dám làm ra chuyện như vậy, huống hồ chẳng phải Thần Thần vẫn còn ở đây đó sao?"
Lão gia tử bất lực nói: "Mới có vậy mà bà đã bắt đầu đứng ra bảo vệ nó rồi hả, vả lại ta cũng đã nói lời trách cứ nó không tốt nào đâu chứ."

Mặc dù tất cả hành động của Dư Chu đã làm đúng là những hành động mà hiếm khi có người nam nhân nào sẽ làm ra, thậm chí nếu có đứa con cháu nào trong nhà mà dám bỏ lại khách nhân một mình rồi tự ý đi theo phu nhân hoặc phu lang nhà mình vào làm việc bếp núc thì khẳng định ông sẽ thẳng thừng gọi người lại rồi khiển trách một trận, cuối cùng là đưa ra mệnh lệnh về sau không được phép tái diễn chuyện này nữa mới được.
Thế nhưng chuyện này lại xảy ra trên người phu quân nhà cháu ngoại mình, đặc biệt là nương của đứa nhỏ lại chính là đứa nữ nhi bỏ trốn theo nam nhân để rồi tự mình rơi vào kết cục chẳng mấy tốt đẹp kia của ông, bắt nguồn từ tâm tư ích kỉ thì ông lại thực vui vẻ khi thấy được cảnh này, bởi vì điều đó chứng tỏ Dư Chu cực kì coi trọng đối với cháu ngoại của ông.
Có điều như vậy vẫn không đủ, lão gia tử còn muốn biết cái người Dư Chu này đối đãi với người ngoài sẽ như thế nào nữa, để xem cậu ta có đủ khả năng để gánh vác cái gia đình này hay không.
Dưới sự phối hợp ăn ý của Cẩm Xuyên cùng với Dư Chu thì bữa trưa được làm xong rất nhanh, màu sắc và hương vị của các món ăn đều được Cẩm Xuyên điều chỉnh theo khẩu vị mẫu thân mình trước đó, quả nhiên là hai vị lão nhân gia đều ăn uống tới ngon lành vui vẻ.
Sau bữa cơm lão thái thái lại kéo tay Cẩm Xuyên ngồi qua một bên bắt đầu nói chuyện phiếm tiếp, giống như có vô vàn câu hỏi muốn biết được đáp án từ cậu vậy.
Lão gia tử biết được Dư Chu vừa mới tham gia kì thi viện ngày hôm qua xong thì cũng chuyển chủ đề câu chuyện qua hỏi Dư Chu một vài vấn đề liên quan đến học thức, Dư Chu cũng nghiêm túc chăm chú trả lời từng vấn đề của ông một, đến tận lúc Thần Thần thức giấc cần chuẩn bị đồ ăn cho nhóc con thì câu chuyện mới được chấm dứt.
Lý Hạo Lâm vẫn ngồi im giả trang thành tượng gỗ ở bên cạnh như cũ, mắt thấy mặt trời càng ngày càng ngả về phía tây thì y mới không nhịn được mà nói chen vào một câu,
"Hôm nay là ngày ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nhận lại biểu đệ, trùng hợp cũng là ngày tết trung thu, hay là chúng ta mời cả nhà biểu đệ tới nhà ta đi, buổi tối cả nhà chúng ta có thể tập trung lại cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, cùng nhau trải qua tết đoàn viên năm nay có được không?"
"Sao ngươi không nói sớm," Lão thái thái nghe vậy lập tức đứng dậy trừng mắt lườm y một cái, sau đó lại muộn phiền nói, "Ta vừa vui vẻ một cái là ngay cả chuyện này cũng có thể quên mất được."
Thực ra thì ngay cả Dư Chu hay Cẩm Xuyên cũng đều quên mất tiêu chuyện này, mà nếu thực sự phải qua đó thì hai người cũng đều chưa kịp chuẩn bị lễ vật gặp mặt gì hết.
Thế nhưng bởi vì lão gia tử với lão thái thái kiên quyết dẫn hai người qua đó nên cả hai chỉ đành vội vàng đóng gói một chút đồ vật trong nhà mang theo qua đó làm quà mà thôi.
Trước khi rời đi thì Dư Chu đưa chìa khóa nhà qua gửi bên chỗ Đào Khương ở cách vách, hôm nay Hạ Vân Kỳ biết nhà bọn họ muốn nhận thân nên đã mời mấy người Văn tiên sinh qua nhà cậu ta làm khách rồi, mà bây giờ cả nhà Dư Chu lại phải đi qua bên nhà Lý Hạo Lâm nên cũng không biết tối nay lúc nào mới có thể trở về được, nếu không để chìa khóa lại thì buổi tối lúc Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương trở về sẽ không có cách nào vào trong nhà.
Nhóm người Dư Chu khá đông nên chỉ một chiếc xe ngựa mà Lý Hạo Lâm mang tới không cách nào chở hết được, bọn họ lại mượn thêm một chiếc từ nhà Đào Khương để chở người về.
Lão thái thái mang theo Cẩm Xuyên với Thần Thần ngồi vào một chiếc, Dư Chu cùng lão gia tử và Lý Hạo Lâm ngồi trong cùng một chiếc xe còn lại.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía con đường phía trước, dưới tình huống không có lão thái thái với Cẩm Xuyên ở đây thì lão gia tử mới hỏi Dư Chu,
"Bên phía gã Cẩm Lương kia thì ngươi thấy nên làm như thế nào mới tốt?"
Người dịch: Hana_Nguyen.