Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 73: 73: Yết Bảng





Thi huyện bắt đầu vào ngày mười sáu tháng hai, kết thúc vào ngày hai mươi tháng hai, thời gian yết bảng được quyết định vào ngày hai mươi sáu tháng hai.
Ngày thứ hai sau khi thi xong thì Dư Chu liền dẫn theo Cẩm Xuyên và Tiểu Thần Thần trở về nhà.
Mấy ngày tiếp theo một nhà ba miệng ăn nhà bọn họ đều chờ đợi bên trong căn nhà nhỏ của chính mình, chỗ nào cũng không muốn đi, dù sao thì lương thực trong nhà còn nhiều, số rau mọc tươi tốt trong vườn rau nhỏ trước sân cũng đủ cung cấp lượng thức ăn cho hai người sử dụng trong một khoảng thời gian rồi.
Không biết là người dân trong thôn đã bị lý chính nhắc nhở qua hay bởi vì nguyên do gì mà không có người nào tìm tới nhà bọn họ hỏi này hỏi kia, trừ mấy người bên Trần gia thỉnh thoảng đi qua nói chuyện phiếm một chút thì cũng không có thêm khách nhân nào cả.
Còn với mấy vị bên Trần gia thì chỉ cần Dư Chu không chủ động nói, họ sẽ càng không cố ý nhắc tới bất cứ vấn đề gì liên quan đến chuyện thi cử.
Nháy mắt đã trôi qua vài ngày, buổi chiều ngày hai mươi năm Dư Chu lại mang theo Cẩm Xuyên và Thần Thần đi lên trên trấn.

Chỉ là lần này bọn họ không ở nhờ lại Hạ phủ nữa mà đặt phòng trong trà lâu hai người đã dự định ở trước đó.
Trong suốt quãng đường đi lên trấn Dư Chu bế Thần Thần còn Cẩm Xuyên thì đeo sọt đựng phần sữa dê dùng trong bữa tối của Thần Thần, cùng với một số đồ vật cần thiết.
Nhìn phu quân nhà mình bế nhi tử đi đường hết nhìn đông lại ngó tây, giống như đi dạo quanh sân vắng làm Cẩm Xuyên không nhịn được bâng quơ nhắc tới mấy chuyện liên quan đến kì thi cử vừa rồi,
"Đối với thứ tự được tuyển chọn trong lần thi huyện này phu quân có suy đoán gì không?"
Dư Chu liếc về phía Cẩm Xuyên một cái rồi lại quay qua nhìn nhi tử trong lồ ng ngực mỉm cười nói:
"Ta còn cho rằng cha con sẽ cố gắng nhịn xuống không hỏi nữa chứ."
Cẩm Xuyên nhẹ hứ một tiếng, "Không phải là vì đã sắp yết bảng rồi sao, ta có chút tò mò không biết suy đoán của phu quân có khác biệt như thế nào với kết quả thành tích thi huyện mà thôi, vậy cũng không được hả?"
"Được, được, được quá chứ." Dư Chu cười tươi vội vàng đáp, có điều lời nói tiếp theo lại cố tình hỏi: "Đệ không lo lắng chuyện ta không được tuyển chọn hay sao?"
Cẩm Xuyên kiêu ngạo hếch cao cái cằm nói, "Không nói tới chuyện ta tin tưởng vào học vấn của phu quân hay không, chính là với sự hiểu biết của ta với phu quân nếu như huynh cảm thấy bản thân mình thi không tốt thì mấy ngày nay còn có thể trải qua một cách nhàn nhã tới như vậy hay sao?"
Dư Chu ha ha cười lớn, giơ một ngón tay qua cho Thần Thần nắm lấy chơi đùa, lúc này mới chịu nói:
"Số thư sinh tham gia thi huyện đợt này mặc dù ta không nhận biết toàn bộ, nhưng chỉ cần học vấn không quá kém thì trong hai năm qua cũng ít nhiều có tiếp xúc qua, lại kết hợp với độ khó của đề mục thi huyện lần này thì..."
Nói tới đây hắn cố ý dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Hạ Vân Kỳ chắc chắn chính là án thủ của lần thi này.


Dư Ôn Lương mặc dù tuổi tác còn nhỏ thế nhưng trình độ học vấn lại không tệ, chắc hẳn có thể nằm trong khoảng tốp mười đi."
Cẩm Xuyên nâng mắt nhìn Dư Chu một cái, ánh mắt chứa đựng sự bất đắc dĩ, "Phu quân nói nhiều như vậy chính là không hề nhắc tới chính mình."
"Còn ta thì..." Dư Chu chầm chậm nói, "Trên mười hẳn là có thể đi."
Cẩm Xuyên trợn tròn mắt ngạc nhiên không thôi, cậu thực sự hiểu quá rõ về phu quân nhà mình, trước khi đi theo Văn tiên sinh học tập chính thức thì mặc dù chữ viết của phu quân rất không tệ, lại có thể viết ra được những cuốn thoại bản cuốn hút người đọc, thế nhưng để xét về trình độ học vấn thì dùng câu một đống lộn xộn cũng không hề quá đáng.

Ngay cả cuốn Tứ thư cơ bản nhất mà bất cứ một thư sinh nào đều cần học trước tiên thì phu quân nhà cậu cũng không thể đọc thuộc hết được.
Hai năm gần đây tất nhiên cậu cũng hiểu rõ phu quân mình siêng năng nỗ lực học tập đọc sách như ra sao, thế nhưng cũng chỉ có thời gian hai năm mà thôi.
Nếu như vậy mà có thể tiến vào mười người đứng đầu trong kì thi huyện này, vinh dự nhận được trong kì thi huyện lần này không chỉ cao hơn so với người bình thường, sợ rằng còn sẽ thu hút không ít sự hâm mộ hoặc là ghen tỵ của những thư sinh khác.
Cậu vẫn chưa quên trong hội đăng cao hai năm trước thế nhưng có người cảm thấy phu quân nhà cậu ngay cả tư cách để tham gia lần tụ hội đó cũng không có đâu.
Ngẫm lại thì nếu thực sự có thể lọt vào danh sách mười người đầu tiên, đến lúc đó tên tuổi sẽ được xếp tại hàng đầu trong dãy yết bảng thật dài, viễn cảnh nhất định sẽ thích thú vô cùng.
Dư Chu nhìn vẻ mặt Cẩm Xuyên thay đổi liên tục, ban đầu chính là ngạc nhiên tới không thể tin tưởng, dần dần lại đổi thành lo lắng ưu sầu, cuối cùng lại không biết là nghĩ tới chuyện gì mà trở thành vẻ mặt bình tĩnh nhưng lòng thầm vui vẻ, thấy vậy hắn liền cố ý nói:
"Im lặng lâu như vậy là đang không tin tưởng vào năng lực của phu quân đệ hay sao?"
"Tất nhiên là không phải rồi," Cẩm Xuyên không chút nghĩ ngợi đáp, "Là cảm thấy...!phu quân ta thực lợi hai quá đi." Lúc nói tới đoạn cuối cùng của câu này cậu còn cố ý dùng vẻ mặt và giọng điệu vừa khoa trương vừa sùng bái nhìn vào hắn.
Dư Chu cố ý than thở nói, "Ta vốn nghĩ rằng nếu phu lang thật sự không chịu tin ta thì chúng ta có thể thử đặt cược một lần đâu."
Cẩm Xuyên thấy vẻ mặt đó liền hiểu rõ hắn định đưa ra chủ ý xấu xa gì, cũng hùa theo làm vẻ vô cùng tiếc hận nói, "Vậy thì đúng là tiếc quá cơ."
Hai người nói nói cười cười suốt cả quãng đường, Thần Thần cũng cực kì ngoan ngoãn không hề khóc nháo, chẳng bao lâu đã đi tới trấn trên.
Hạ Vân Kỳ biết buổi chiều hôm nay Dư Chu sẽ tới nên cố ý dẫn Tiểu Trúc tới trà lâu đợi người.
Vậy nên khi Dư Chu và Cẩm Xuyên vừa mới bước chân qua cửa lớn của trà lâu thì hỏa kế bên trong đã vội vàng tiến tới nói:
"Hạ công tử đang ngồi đơi ngài tại nhã gian trên lầu, cũng đã phân phó chúng ta chuẩn bị sẵn phòng thượng hạng cho các ngài, xin hỏi nhị vị muốn đi tới khách phòng trước hay tới nhã gian trước ạ."
Mặc dù trên đường đi thì Thần Thần đã say giấc rồi, thế nhưng trên người bọn Dư Chu còn mang theo rất nhiều đồ dùng vật dụng cần thiết của Thần Thần nữa cho nên hắn không chút nghĩ ngợi liền đáp:
"Đi tới khách phòng để đồ trong tay xuống đã."

"Vậy ta dẫn đường cho nhị vị ạ." Hỏa kế mỉm cười đáp, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên để hết đồ đạc vào bên trong phòng lại đổi tã lót cho nhi tử xong mới bước ra ngoài, hỏa kể lúc nãy vẫn đang đứng im bên ngoài cửa phòng chờ đợi.
Nơi đây Dư Chu từng đến vài lần, nhã gian đều được sắp xếp ở trên lầu hai, thực ra thì hỏa kế chỉ cần báo vị trí cụ thể là hắn cũng có thể tự mình tìm được.
Hai người được hỏa kế dẫn thẳng tới trước cửa nhã gian, ngay cả cửa nhã gian cũng được hỏa kế giúp đỡ mở sẵn, sau khi thấy được người bên trong Dư Chu mới vỡ lẽ tại sao hôm nay hỏa kế lại đặc biệt nhiệt tình đến vậy.
Mặc dù Châu Ninh là một ca nhi, nhưng lại là ca nhi duy nhất của nhà họ Châu, còn là con út trong nhà nữa nên tất cả trưởng bối trong nhà đều đặc biệt yêu thương chiều chuộng cậu ta, sản nghiệp trong nhà cũng được nhúng tay ít nhiều.

Ví dụ như tòa trà lâu mà bọn họ thường hay lui tới này gần như là do một tay Châu Ninh cai quản.
Qua vài ngày nữa dù cho Châu Ninh có gả tới bên nhà họ Hạ thì những sản nghiệp do cậu ta cải quản rất có khả năng sẽ trở thành của hồi môi cho Châu Ninh mang theo.
Mấy người hành lễ chào hỏi nhau xong thì Châu Ninh liền nhích người tới bên cạnh Cẩm Xuyên, nhịn không được chạm nhẹ vào bé con Thần Thần đang không ngừng thổi bong bóng trong lòng Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên thấy dáng vẻ thật sự yêu thích của cậu ta liền dứt khoát đưa Thần Thần qua cho cậu ta bế.
Dư Chu thấy thế nhướn mi với Hạ Vân Kỳ nói: "Hôm nay ngồi đợi chúng ta ở chỗ này là có chuyện gì muốn nói à?"
"Đúng là có chuyện muốn nói." Hiếm khi mới thấy Hạ Vân Kỳ lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên khi nói chuyện.
Vốn dĩ Dư Chu cũng chỉ tủy ý hỏi vậy thôi, nào ngờ đúng là có chuyện thật nên hắn ngồi ngay ngắn người lại hỏi: "Chuyện gì?"
Hạ Vân Kỳ nhìn Châu Ninh đang ôm Thần Thần ở bên cạnh một cái rồi mới mỉm cười nói:
"Ngày thành thân của hai chúng ta đã được quyết định rồi, vào ngày hai mươi hai của tháng sau."
"Chúc mừng nhé." Dư Chu lập tức đón lời nói.
Cẩm Xuyên ở bên kia cũng nhỏ giọng nói lời chúc mừng với Châu Ninh.
Có điều phu phu hai người vừa suy nghĩ một chút liền có thể đoán được ngày thành thân này có lẽ các vị trưởng bối của Hạ gia và Châu gia đã quyết định từ trước rồi, chỉ là đợi Hạ Vân Kỳ tham gia thi huyện xong mới nói với hắn mà thôi.
Dù sao thì hôn sự của Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh đã được xác định cách đây gần hai năm rồi, những thứ cần chuẩn bị thì phụ mẫu hai bên chắc chắn đều đã chuẩn bị xong từ lâu.

Để lâu như vậy không thành thân mới đầu có lẽ là muốn đợi Châu Ninh thành niên đã.

Sau khi đợi Châu Ninh thành niên thì lại muốn đợi thành tích thi huyện ra nữa nên mới kéo dài tới giờ.
Dư Chu suy nghĩ sâu xa hơn so với Cẩm Xuyên một chút, người của Hạ gia đều thuộc nhiều thế hệ đọc sách, gốc rễ căn cơ ở nơi này cực sâu, buổi sáng ngày mai chính là thời gian yết bảng.

Nếu người bên Hạ gia muốn biết trước được người nhà mình có được lựa chọn và xếp thứ bao nhiêu trong một kì thi huyện nhỏ này thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Có điều thành tích vẫn chưa được công bố ra bên ngoài nên Dư Chu cũng sẽ không nói ra, chỉ nói lời chúc mừng thêm một lần nữa với Hạ Vân Kỳ mà thôi.
Ngày thành thân của Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh được quyết định xong, huống hồ thời gian còn chưa tới một tháng nữa, trong khoảng thời gian này mà hai người còn muốn gặp mặt áng chừng cũng chỉ có thể hẹn vào khi thành tích thi huyện được công bố như thế này, đây là nghĩ tất cả biện pháp mượn cớ để có thể gặp mặt nhau một lần mà thôi.
Cho nên buổi tối ngày hôm nay hai người cực kì ăn ý lấy lí do là qua ăn bữa cơm cùng một nhà ba người nhà Dư Chu để có thể cùng nhau ăn bữa tối trong trà lâu này.
Nhưng vừa ăn xong bữa cơm thì hai người kia liền lập tức cáo từ rời đi, để Hạ Vân Kỳ đưa Châu Ninh về nhà cậu trước.
Dư Chu cũng ôm nhi tử về phòng, nhìn hai người đang sánh bước cùng nhau đi tới cửa lớn của trà lâu liền nhịn không được lắc đầu cười nói:
"Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Vân Kỳ thật khó lòng tưởng tượng được ban đầu cậu ta lại có thể cảm thấy chuyện công tử Châu gia chủ động đề nghị kết thân với mình chính là sự gây rối đối với cậu ta chứ."
Cầu thang bên trên càng ngày càng hẹp, Dư Chu bế Thần Thần đi ở phía trước, Cẩm Xuyên đi theo phía sau lưng hắn chứ không cách nào kể vai sóng bước cùng đi.

Nghe hắn nói như vậy bất chợt cãi lại nói:
"Trước đó không phải huynh cũng chỉ để cho ta ở nhờ trong nhà huynh đấy thôi."
Dư Chu hé miệng vốn muốn nói lúc đó chính đệ cũng chỉ muốn ở nhờ thôi mà, thế nhưng khát vọng sống sót khiến hắn nuốt những lời muốn nói trở về.
Buổi tối ngày hôm nay Dư Chu và Cẩm Xuyên không đi đâu cả, mang theo Thần Thần nằm lên giường đi ngủ từ sớm.
Chỉ là không biết là do cả hai không quen ở trọ bên trong trà lâu hay bởi vì có chút lo lắng với chuyện yết bảng ngày mai mà cả đêm Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không ngủ được là bao.
Ngược lại chỉ có nhóc con Thần Thần là ngủ say như một chú lợn nhỏ, so với lúc ở nhà còn ít dậy đi một lần.
Buổi sáng vừa tới giờ mão thì Dư Chu liền thức dậy theo thói quen.

Cẩm Xuyên cảm nhận được cũng xốc chăn ngồi dậy theo.
Dư Chu nhăn mặt nói: "Không phải nói rõ rồi sao, đệ ở lại trong trà lâu trông nom Thần Thần, sau khi xem thứ tự xong ta sẽ lập tức quay trở về báo lại với đệ."

"Ta suy nghĩ cả một buổi tối vẫn là muốn đi xem cùng với huynh," Cẩm Xuyên vừa mặc y phục vào vừa nói, "Tối hôm qua chẳng phải Hạ công tử đã nói chút nữa sẽ cho xe ngựa qua đón huynh tới đó hay sao, lúc yết bảng nhất định sẽ có rất nhiều người, ta bế Thần Thần ngồi trong xe ngựa đợi huynh là được."
Dư Chu nhìn dáng vẻ này của cậu liền biết có ngăn cản thêm nữa cũng không có tác dụng, đành gật đầu đồng ý,
"Vậy cũng được."
Hai người vội vàng rửa ráy cho xong, lúc ôm Thần Thần xuống tới cửa trà lâu thì xe ngựa của Hạ Vân Kỳ đã đợi sẵn tại bên ngoài.
Từ trà lâu tới trước đại viện trường thi chỉ mất khoảng thời gian một nén nhan.
Vậy nên lúc mấy người tới còn chưa tới chính giữa giờ mão, thế nhưng bên trong đại viện đã có không ít người đang đứng đợi.
Thời gian yết bảng là vào giờ thìn, thần nhật chi, dĩ thần thuộc long, cũng là có ngụ ý danh sách công bố có ý nghĩa long môn hổ bảng.
Mấy người Dư Chu đến khá sớm, cách giờ thìn còn khoảng nửa canh giờ nữa, thời tiết bây giờ lại khá lạnh nên mấy người họ đều ngồi bên trong xe chờ đợi.
Chỉ có Tiểu Trúc sau khi đi vòng quanh bên ngoài xe hai vòng liền vén rèm xe ngựa lên nói:
"Thiếu gia à, ta muốn đi lên phía trước chờ đợi."
"Muốn đi thì đi đi." Hạ Vân Kỳ bật cười nói.
Lúc này Thần Thần cũng đã tỉnh dậy, Hạ Vân Kỳ còn đang thích thú nhìn Dư Chu ngồi đó đút đồ ăn với nước uống cho Thần Thần đâu, vậy nên cũng không có quản Tiểu Trúc nhiều.
Gần đến giờ thìn liền có nha dịch đẩy một chiếc bảng gỗ hình vuông tới chính giữa đại viện, bảng gỗ bị một tấm lụa đỏ che kín, chắc hẳn bên trong chính là thứ bậc muốn công bố ngày hôm nay.
Những thư sinh còn đang phân tán bên ngoài đại viện chờ đợi để xem thành tích thấy vậy liền giống như đàn chim quay về tổ vậy, tập trung hết về phía bên này.
Dư Chu cũng đưa Thần Thần qua cho Cẩm Xuyên bế, sau đó mới bước xuống khỏi xe ngựa cùng với Hạ Vân Kỳ.
Vừa tới giờ thìn, nha dịch đứng hai bên của chiếc bảng liền thổi kèn báo giấc, sau vài tiếng kêu vang lên quan huyện vươn tay kéo tấm lụa đỏ che chắn trên bảng gỗ xuống.
Dòng người càng thêm dùng sức nhích từng chút một về phía trước, Dư Chu và Hạ Vân Kỳ trao đổi ánh mắt một cái liền cực kì ăn ý mà dừng bước.
Có điều hai người không nhìn thấy nhưng có một người đứng xếp hàng phía trước dòng người từ sớm đã giúp hai người nhìn được thành tích rồi.
Tiểu Trúc tuổi nhỏ như con lươn trượt từ phía sau tấm bảng ra bên ngoài, cực kì phấn khích chạy đến trước mặt Hạ Vân Kỳ và Dư Chu, ngay cả đầu tóc hỗn loạn cùng y phục không chỉnh tề cũng chưa kịp chỉnh lý lại liền thở hổn hển nói:
"Ta thấy được thứ tự của thiếu gia rồi, thiếu gia là án thủ của lần thi huyện này."
"Còn Dư huynh thì sao?" Hạ Vân Kỳ hỏi.
"Cũng thấy được rồi ạ," Tiểu Trúc nói, "Đứng thứ bảy.".