Trồng Trọt Dưỡng Phu Lang

Chương 27: 27: Trương Dương





"Nghe nói là một bộ ngọc khí được chế tạo từ Ngọc Hoà Điền* chia thành mười kiện, mỗi một kiện điều chế tác tinh mỹ*(tinh xảo, tuyệt đẹp).

Phân biệt là ly ngọc vạn thọ, đỉnh ngọc vạn thọ, đôi ngọc bội vạn năm như ý, bình ngọc trường thọ, quạt ngọc thọ ý thập toàn thập mỹ, chén ngọc bát tiên hiến thọ, chén vạn thọ, bình ngọc hồ lô vạn thọ, bàn ngọc long phượng vạn thọ, bình ngọc phúc lộc thọ."
*[Ngọc Hoà Điền: Có tác dụng không chỉ về mặt sức khoẻ, tinh thần mà còn về phong thủy.

Các phi tần Trung Quốc cổ đại còn sử dụng Ngọc Hoà Điền nghiền thành bột trộn với kem dưỡng chăm sóc da mặt hằng ngày.

***Ngoài lề tẹo, chắc đây là kem trộn version cổ đại hở mn]
*Hình ảnh vòng tay làm từ Ngọc Hoà Điền
Nữ tử áo lam ngồi bên cạnh mở quạt xếp trong tay ra, chậm rãi nói tiếp.

Những nữ nhân còn lại nghe những lời nàng ta nói, biểu tình trên mặt càng ngày càng kinh dị.
"Ngọc Hoà Điền chính là bảo bối khó có được a, Tổng đốc thế mà chế tạo hẳn mười kiện, đều là những tác phẩm xa hoa, quý giá a!"
"Đương nhiên rồi, năm nay là Sinh thần lần thứ 40 của Nữ hoàng, các Tổng đốc tất nhiên sẽ nghĩ ra nhiều phương pháp giành được sự cao hứng của Nữ hoàng."
"Xem ra lễ vật năm nay của Tổng đốc chúng ta là trân quý nhất rồi."
"Đó là tất nhiên! Thịnh thành của chúng ta là thành thị giàu có nhất chỉ đứng sau Chủ thành, đồ vật trân quý gì mà không có a.

Những thành khác làm sao so sánh với chúng ta được."
"Cũng không chắc đâu." Nữ tử áo tím vừa mới nói chuyện lúc nãy, nghe mọi người thảo luận như vậy, chậm rãi lên tiếng: "Ta nghe nói Châu thành năm nay đã xuất hiện một viên trân châu tổ truyền, lớn ước chừng bằng quả vải đấy!"
Nghe đến đó, động tác trên tay Khấu Nam Trúc dừng lại một chút, nhớ tới viên trân châu nàng đã bán cho Lý Ngọc kia.


Nếu nàng đoán không sai, viên trân châu mà nữ tử áo tím nhắc tới chính là nó.
Khấu Nam Trúc bất động thanh sắc tiếp tục lắng nghe mấy người kia nói chuyện.
"Cái gì? Lớn bằng quả vải? Không có khả năng, chưa từng có nơi nào xuất hiện trân châu lớn như vậy.

E rằng Châu thành muốn so với Thịnh thành chúng ta nên mới phóng đại vậy đi."
"Đúng vậy, sao có thể tìm ra được trân châu lớn như vậy chứ! Dù sao ta cũng chưa thấy qua nên không tin đâu."
"Trương Dương, ngươi từ nơi nào nghe được tin tức này, có đáng tin không vậy?" Động tác phe phẩy quạt của nữ tử áo lam cũng dừng lại, nhíu mày hỏi.
"Chín phần là thật, trân châu kia là do đích nữ Lý gia trước kia bị sung quân ở một trấn nhỏ hẻo lánh ngoài ý muốn có được.
Cũng nhờ vào viên trân châu này, nàng ta có được ưu ái từ Tổng đốc Châu Thành Trương Tình.

Nàng ta dùng hai mươi vạn lượng hoàng kim bán rẻ cho Trương Tình.
Trương Tình cũng thuận thế thừa nhận ân tình này, còn giúp nàng ta đoạt lại Lý gia, báo được mối thù giết mẫu thân." Nữ tử áo tím tên Trương Dương nói tiếp.
Nghe đến đó nữ tử áo lam cũng hiểu ra, tin tức này sẽ không giả.

Bởi vì Trương Dương cùng Trương Tình còn có chút quan hệ thân thích.

Hơn nữa gia tộc Trương Dương ở Thịnh thành cũng là đại phú thương, tin tức tất nhiên linh thông.
Thân phận nữ tử áo lam cũng không đơn giản, nàng ta tên Cùng Khánh, mẫu thân nàng ta là Cùng Nguyên thủ hạ đắc lực dưới tay Tổng đốc Thịnh thành.

Cho nên nàng ta mới biết rõ thọ lễ Tổng đốc Tôn Miểu đã chuẩn bị những gì.
Nói tới đây, không khí trên bàn ăn không còn vui vẻ, nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, những nữ tử khác thấy thế nhanh chóng đem đề tài kéo ra xa, không lâu sau bọn họ ăn xong cũng đều rời đi.

Khấu Nam Trúc một mực lắng nghe nãy giờ, bắt được điểm mấu chốt.

Viên trân châu nàng bán cho Lý Ngọc, sau khi qua tay nàng ta lại bán được hai mươi vạn lượng, còn là vạn lượng hoàng kim.
Đã vậy mấy người kia còn dùng từ bán rẻ để nói.

Xem ra bản thân nàng vừa đến thế giới này, chỉ vì không nắm được giá cả thị trường liền ăn mệt một trận a! Nàng thật giống như người coi tiền như rác, chỉ một vạn lượng bạc trắng đã quăng ra.
Đáy mắt Khấu Nam Trúc hiện lên tia sáng lập loè không rõ, lần trước cùng Lý Ngọc nháo một trận không thoải mái.

Hiện tại xem ra vẫn quá dễ dãi cho nàng ta.
Lý gia a, nàng nhớ kỹ.
*Cám ơn mọi người đã đọc và theo dõi truyện! Đọc chương mới sớm nhất trên wattpad nhé! Edit&Beta: Ái Tuyết
Nàng không hiểu giá cả thị trường, ăn mệt cũng không trách người khác.
Nhưng về sau nàng chắc chắn sẽ cho nàng ta hậu lễ đáp lại sự kiện này, Lý Ngọc kia cho dù không muốn cũng phải ngoan ngoãn tiếp nhận đi.
Bất quá hiện tại còn chưa tới lúc đi tìm Lý Ngọc, nàng còn nhiều chuyện khẩn cấp phải làm.
Nghĩ nghĩ, Khấu Nam Trúc trở về lầu hai, sau đó từ cửa sổ lặng lẽ nhảy ra ngoài, đuổi kịp Trương Dương.
Một đường theo đuôi cũng thăm dò được chỗ nàng ta ở, thấy nàng ta đi vào Trương phủ, nàng mới xoay người trở về.
Khấu Nam Trúc lúc này cũng không vội lấy đồ vật ra, ban ngày nàng đi tới các quán trà lớn, tửu lầu thậm chí là câu lan viện hỏi thăm tin tức.

Đem thân phận mấy nử tử ngày đó ngồi gần nàng hỏi thăm rành mạch.
"Các ngươi nghe gì chưa, Triệu thái y bị biếm*(đày, cách chức) trở về Thịnh thành, phu lang Trương Phong bà ta cũng bị hãm hại đi đời nhà ma."
"Triệu thái y? Y thuật bà ấy tốt nhất ở Thái Y Viện, sao có thể bị bên trên biếm xuống?"

"Gần vua như gần cọp a, nghe nói là bởi vì trợ giúp người trong Hậu cung, hãm hại Hoàng Phu, thiếu chút nữa Hoàng Phu đã sinh non.

Nữ hoàng dưới cơn giận dữ ban rượu độc cho Trương Phong."
"Không phải chứ? Triệu thái y hãm hại Hoàng Phu, tại sao lại ban rượu độc cho phu lang bà ấy?"
"Ngươi có chỗ không biết a.

Nghe nói là Trương Phong cấu kết với quý nhân Hậu cung, vụng trộm đem thuốc dưỡng thai do Thê chủ hắn ta đã kê cho Hoàng Phu thay đổi vài thứ trong đó."
"Nói như vậy, Triệu thái y bị biếm vẫn là do phu lang bà ta liên lụy đến?"
"Đương nhiên rồi, bằng không Nữ hoàng tại sao lại không giết chết Triệu thái y, ngược lại đi ban chết Trương Phong?"
"Trương Phong này thật đúng là không biết tốt xấu, thế nhưng lại mưu hại Hoàng tự còn liên lụy đến thê chủ hắn ta, chết là xứng đáng."
Mấy người kia thảo luận quên mình, hoàn toàn không màng đến âm lượng, những bàn trà lâu gần đó đều có thể nghe rõ rành mạch.
Khấu Nam Trúc nhấp một ngụm trà, tiếp tục xem diễn, nàng cũng phát hiện ra Trương Dương ngày đó cũng ở bàn bên cạnh, lúc này sắc mặt nàng ta đã vô cùng âm trầm.
"Mấy người các ngươi nói xong chưa?" Thanh âm Trương Dương thành công ngăn chặn tiếng thảo luận của mấy người kia.
"Người thì cũng đã chết rồi, tiểu thúc ta không biết tốt xấu như thế nào thì ta không biết, nhưng mấy người các ngươi ngồi ở trà lâu Trương gia ta lại tùy tiện thảo luận người trong Trương gia, thật là càn rỡ! Người tới, đem các nàng quăng ra ngoài!"
Trương Dương không cho mấy người kia chút mặt mũi nào, trực tiếp kêu hạ nhân đem những người thảo luận nãy giờ đuổi ra ngoài.
Mấy người kia nhìn thấy là đích nữ Trương gia, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng.
Nhưng vừa nghe nàng ta thế nhưng không màng mặt mũi bọn họ kêu hạ nhân quăng ra ngoài, tức khắc liền nổi giận.
"Chúng ta nói có sai sao? Ngươi cho rằng Trương gia các người ở Thịnh thành này rất lợi hại sao?"
"Chỉ bằng thái độ làm ăn buôn bán này của các ngươi, về sau đừng hòng mơ tưởng muốn chúng ta đến tăng sinh ý cho Trương gia."
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi: "Trương gia chúng ta không chào đón loại người như các ngươi, còn không đi? Ta kêu người lấp kín miệng các ngươi!"
Nói xong nắm đấm phía sau ngo ngoe rục rịch muốn vung ra, dọa cho mấy người kia nghẹn tức một ngụm, xám xịt rời đi.
Những hành vi này thế nhưng lại khiến Khấu Nam Trúc xem trọng Trương Dương vài phần.

Có thể không màng nguy hiểm mạo phạm đến Nữ hoàng, cũng chỉ vì muốn nói một lời công đạo cho tiểu thúc đã xuất giá, là người thật tình thật ý.
Có lẽ nàng nên thử hợp tác với nàng ta, ban đầu Khấu Nam Trúc vốn đã đặt mục tiêu trên người Cùng Khánh.

Nhưng hiện tại xem ra, Trương Dương lại rất hợp ý nàng, hơn nữa Trương gia làm ăn buôn bán.

Về sau nàng cũng có thể hợp tác lâu dài cùng các nàng.
Hạ quyết tâm Khấu Nam Trúc đem mục tiêu kế tiếp phóng tới trên người Trương Dương, tăng cường tìm hiểu tin tức về Trương gia.

Sau khi nghe ngóng một thời gian, rốt được nàng cũng tìm được cơ hội tiếp cận Trương Dương.
Gần đây Trương gia gia chủ đột nhiên phát hiện bị người hạ độc, xuất ra một số tiền lớn muốn tìm kiếm một gốc Huyết nhân sâm trên 500 năm.
Trương gia cũng có cửa hàng dược liệu, nhưng nhân sâm 500 năm lại rất hiếm có, huống chi còn là Huyết nhân sâm.

Nhất thời toàn Trương gia cũng không lấy ra được.
Bất quá Huyết nhân sâm sao? Đúng lúc trong không gian nàng cũng có, còn không phải chỉ có một gốc thôi, nàng tùy tiện lấy ra một gốc cũng không ít hơn 500 năm.

Khấu Nam Trúc lập tức tới cửa bái phỏng, tiếp đón nàng đúng là Trương Dương.
"Vị nương tử này, nghe nói ngươi có Huyết nhân sâm 500 năm?" Lúc này Trương Dương cũng kích động không thôi, không nghĩ tới tin tức thả ra mới mấy ngày đã có người tới cửa.
Khấu Nam Trúc mượn góc khuất ống tay áo, từ trong không gian lấy ra Huyết nhân sâm đặt lên trên bàn.

Trương Dương vội vàng tiến lên cẩn thận xem xét, xác nhận được đây là Huyết nhân sâm có hẳn hơn 500 năm.
"Vị nương tử này, ngươi họ gì?"
Trương Dương cầm Huyết nhân sâm, kích động hỏi.
"Ta họ Nam, tên Phong."
"Nam Phong tỷ tỷ, ngươi nguyện ý ra bao nhiêu tiền đổi lấy cây Huyết nhân sâm này, chỉ cần trong phạm vi Trương gia chúng ta có thể ra, ngươi cứ việc nói!"
Khấu Nam Trúc cười cười, mở miệng đề xuất: "Hai mươi vạn lượng hoàng kim."
Tươi cười trên mặt Trương Dương vì một câu này thành công cương cứng lại, Huyết nhân sâm tất nhiên trân quý, nhưng cũng không phải chỉ có một gốc trên tay Khấu Nam Trúc, chỉ cần bỏ thêm thời gian tìm kiếm tất nhiên sẽ tìm được cái khác..