"Thành ca, đến đây thì manh mối hết rồi."
Ba người Trương Thành đi đến vị trí bên ngoài doanh trại Nhung địch, nơi bây giờ chỉ còn lại tàn tích. Sau khi cẩn thận tra xét, họ phát hiện ra không ít vết máu từ phía gò đất kéo dài vào phía trong rừng cùng với dấu vó ngựa. Bọn họ đã đuổi theo dấu vết ấy ba ngày nay, nhưng đến chỗ này thì mất hẳn tung tích.
"Nhất định là lão đại bọn họ vẫn còn sống sót. Ở đây chúng ta không tìm được tung tích vì sợ là bị lão đại cho xóa đi." Trương Thành trầm giọng nói.
"Thành ca nói có lý. Lão đại cùng Phùng Hoài tất là bị thương. Lúc trước có tung tích là do họ vô lực che giấu, lúc này không tìm được thì hẳn là bọn họ đã bình phục." Phí Chiến phụ họa nói theo.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây? Tiếp tục đi về phía trước để tìm hay là trở về thành?" Lương Bảo Đảm hỏi.
"Trở về thành." Trương Thành nói.
Con đường trong rừng tùng khá phức tạp, là nơi dễ dàng ẩn thân. Nếu hai người Lục Nguyên Sướng cố tình ẩn giấu tung tích, thì chỉ với ba người Trương Thành là không có khả năng tìm ra được. Nếu đã xác định được hai người kia vô sự, Trương Thành quyết định dẫn người trở về thành, bình tĩnh chờ đợi. Biết đâu không bao lâu nữa hai người kia sẽ bình an trở về cũng nên.
Mặc kệ đêm đó Lục Nguyên Sướng yếu đuối cùng tự trách như thế nào, khi mặt trời lên nàng cũng đã trấn định lại tâm tình. Lục Nguyên Sướng mang theo Phùng Hoài hướng về thành Lâm Biên đi tới. Có những sai lầm vẫn có thể bù đắp được. Chẳng hạn như là đối với Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng có lòng tin mình sẽ làm được. Nhưng có những sai lầm, sẽ không còn cơ hội cứu vãn. Đó là khi bọn họ không thể kịp thời đem tin tình báo đến cho Tống Định Thiên. Chờ đến khi ngọn lửa chiến tranh nổi lên rồi thì sẽ chỉ còn cảnh sinh linh than khóc.
Vì muốn tránh xa sự truy lùng của Harl Bố Lặc, hai người phải đi theo đường vòng. Mãi đến tận khuya của ngày thứ tư bọn họ mới lần mò về được tới bên dưới thành Lâm Biên.
"Bên dưới thành là người phương nào? Nếu còn lại gần sẽ phải chết!" Binh sĩ gác đêm ở trên đầu tường thấy bên dưới thành có bóng người xuất hiện liền giơ cao cây đuốc lên cùng lớn tiếng cảnh cáo.
"Đừng bắn cung! Ta là thập trường Lục Nguyên Sướng, là thân quân của tướng quân Vương Siêu. Nhiệm vụ đã hoàn thành nay trở về quân doanh để báo cáo." Lục Nguyên Sướng không dám tới gần vì sợ bị hiểu lầm, chỉ dám đứng từ xa xa mà hét lớn. . ngôn tình ngược
"Nhanh đi bẩm báo cho Vương tướng quân biết, Lục Nguyên Sướng quy doanh!" Chỉ huy ở đầu tường nghe nói vậy thì vui mừng khôn xiết. Hắn vội vã sai người đi thông báo cho Vương Siêu, có điều hắn cũng không vội vã mở cửa thành.
Vương Siêu lúc này đã đi ngủ, nghe được gã sai vặt thân thiếp truyền lời liền đẩy ra nữ tử bên người đang quấn lấy mình. Hắn vội vàng mặc quần áo vào rồi giục ngựa lao nhanh. Hôm qua hắn đã cho viết tên Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài vào trong danh sách những đã người chết trận, ai ngờ giờ đây hai người này lại bình an trở về.
Cửa thành mở ra, Vương Siêu mang theo thân quân ra khỏi thành. Hắn lao đến trước mặt Lục Nguyên Sướng, khi nhìn thấy tận mắt hai người cả thân mình đều cực kỳ chật vật thì không khỏi cao giọng cười to. Cuối cùng cũng đã trở về, không chết!
Hai người ở trong rừng nhiều ngày, ăn gió nằm sương, bộ dạng cực kỳ lôi thôi, thế nhưng ánh mắt của bọn họ lại sáng rực.
"Thuộc hạ xin chào tướng quân." Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Vương Siêu, nhìn thấy thành Lâm Biên, trong lòng chợt có cảm giác thật thân thiết. Sau khi trải qua một trận sinh tử, nàng đã nhận ra được rõ ràng hơn, có vài thứ, cần phải được quý trọng, có mấy người, cần phải được giữ gìn.
Vương Siêu nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đột nhiên tang thương không ít như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ, mấy ngày nay, hai người này hẳn đã gặp phải rất nhiều chuyện.
"Trở về là tốt rồi. Ngươi nhanh theo ta đi gặp Đại tướng quân."
Thân quân đưa ngựa đến cho Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài theo Vương Siêu cùng đi vào phủ Đại tướng quân.
Trong thư phòng của phủ Đại tướng quân, ánh sáng của ngọn nến chiếu sáng lên trên người Lục Nguyên Sướng. Quần áo lôi thôi lếch thếch, tóc rối bù, cả người đầy vết máu, trên khuôn mặt vốn còn có nét ngây ngô đã có thêm một chút thành thục, giờ đây lại còn có thêm một chút sắc bén, ngạo khí cùng nội liễm không ít. Tống Định Thiên nhìn thấy Lục Nguyên Sướng như vậy thì không khỏi tán thưởng mà hơi gật đầu, trong lòng thất vọng đối với Lục Nguyên Sướng cũng nhạt đi không ít.
"Ở bên ngoài đã phải chịu khổ rồi. Đứng lên mà nói chuyện." Tống Định Thiên ôn hòa nói.
"Tạ ơn Đại tướng quân." Lục Nguyên Sướng đứng dậy. Nàng chắp tay nói: "Đại tướng quân, lần này đi vào tham doanh, thuộc hạ đã thu được tin tức tình báo rất quan trọng."
"Ngươi hãy nói cho ta nghe một chút." Đây là thời khắc mà Tống Định Thiên mong đợi nhất. Nếu như Lục Nguyên Sướng tay không mà trở về, hắn sẽ từ bỏ Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng đem mọi chuyện lớn nhỏ, tất cả những điều tai nghe mắt thấy nói ra bằng hết. Sau khi Tống Định Thiên cùng Vương Siêu nghe xong thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.
"Đại tướng quân, trong lều vua Nhung Địch có hai cô gái. Một người được gọi là công chúa, người còn lại có tướng mạo rất giống Vương tiểu thư. Các nàng đều cùng nói tiếng Quan thoại rất chuẩn. Thuộc hạ cảm thấy, thân phận của vị công chúa này rất đáng nghi,. Hẳn nàng đây là công chúa của Đại Chu ta." Khi Lục Nguyên Sướng nhắc tới Vương Mẫn thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn Vương Siêu một cái.
Quả nhiên, sau khi nghe xong sắc mặt Vương Siêu biến đổi đến cực kỳ khó coi. Còn Tống Định Thiên cũng không còn giữ được bình tĩnh. Bởi vì tin tức này quả đúng là sấm nổ giữa trời quang.
"Còn cái tên Harl Cáp Đạo kia, hắn chính là người có âm mưu đánh cắp tấm bản đồ quân phòng, hành động của hắn đều hướng về Đại Chu ta. Có điều, năm mươi ngàn quân tinh nhuệ kia là do hắn che dấu quá tốt, hắn đang chờ thời cơ ra sát chiêu hay là hắn đã tự thân dẫn đội quân này đi rồi? Thuộc hạ vô năng khi không thể thăm dò được bố trí cụ thể của Harl Cáp Đạo." Lục Nguyên Sướng xấu hổ nói.
"Lần này ngươi đã lập được đại công. Tin tình báo mà ngươi thu thập được đối với Đại Chu ta là vô cùng trọng yếu. Cực khổ cho người rồi. Bây giờ ngươi hãy đi về trước nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bổn tướng quân lại truyền gọi ngươi vào nói chuyện." Sắc mặt của Tống Định Thiên không đổi khi hắn nói như vậy.
"Đại tướng quân, thuộc hạ tự ý thiêu đốt doanh trại quân địch, suýt nữa bị bắt. Lại còn làm cho tin tình báo không thể đưa về được sớm, thuộc hạ nguyện lĩnh quân pháp." Lục Nguyên Sướng không dám bước đi. Lần này nàng sai đến mức trở thành thái quá, chính mình cũng không thể tự tha thứ được. Tội của nàng, nhẹ nhàng mà nói thì là do trẻ người non dạ, ngông cuồng tự đại, nhưng nghiêm túc mà nói thì lại là vi phạm quân lệnh, tự ý hành động.
"A Nguyên, ngươi còn trẻ, mọi việc phải hiểu được là không được nóng vội, sau này không nên lại kích động như vậy nữa. Lần này quân ta đại thắng là nhờ công lao ngươi đã đốt doanh trại quân địch, ngươi lại mang về tin tình báo trọng yếu như vậy, công lớn hơn tội. Vì vậy không nên tự trách mình nữa, trở về nghỉ ngơi đi thôi." Tống Định Thiên lạnh nhạt nói. Biết sai là tốt rồi, ngọc thô cũng còn phải mài dũa điêu khắc mới thành, người này vẫn cần phải trải qua thử thách nhiều hơn nữa.
Lục Nguyên Sướng vừa rời đi, Vương Siêu liền cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa, hắn quay về Tống Định Thiên nói: "Cái công chúa kia tất là Tam công chúa. Đường đường là công chúa của Đại Chu, vậy mà lại cam tâm làm răng nanh cho Nhung Địch!"
"Chuyện này ban đầu ta còn thấy thông cảm với Tam công chúa, biết được nàng phải chịu kiếp sống chết không rõ thì cũng đau lòng vạn phần. Nhưng hiện nay thấy như vậy thì không thể không nói là hoàng thất đã mục nát đến không thể tả." Tống Định Thiên cũng rất tức giận. Dù sao cũng là công chúa của Đại Chu, vậy mà lại giúp đỡ Nhung Địch tấn công mẫu quốc của chính mình. Việc làm như vậy sao có thể để cho người ta tiếp nhận được đây.
"Uổng phí Mẫn nhi một lòng vì nàng. Những năm qua chỉ biết đùa giỡn khuyển mã, ngỗ ngược bất kham cũng chỉ vì nàng. Vì sao lúc trước Mẫn nhi lại coi trọng một người có tâm địa rắn rết như vậy được đây?" Vương Siêu tức giận đem chén trà trong tay mạnh mẽ ném xuống đất.
"Chuyện cũng đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Bản đồ quân phòng bị đem ra ngoài sợ là Tam công chúa không tránh khỏi có quan hệ. Mà người có quan hệ ở trong kinh, hơn phân nửa hẳn là không liên quan đến Mộc Vương gia." Đến cùng Tống Định Thiên vẫn là lão thành mưu quốc, chỉ sau một lúc đã đè xuống được tức giận trong lòng, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện trọng đại hơn.
Vương Siêu được Tống Định Thiên nhắc nhở cũng tỉnh táo lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải Mộc Vương gia thì hẳn chính là Nhị hoàng tử. Hắn thân là huynh trưởng của Tam công chủ, không có hắn hỗ trợ, Tam công chúa cũng không làm nên chuyện!"
"Hoàng thượng yêu quý Nhị hoàng tử, sớm đã có ý truyền ngôi lại cho hắn, nhưng vị trí thái tử cũng không phải là một mình hoàng thượng có thể định đoạt. Thái tử là do hoàng hậu sinh ra, phẩm hạnh đoan chính, rất ít khi phạm sai lầm, đều được đại thần trong triều ủng hộ. Trong khi hoàng thượng mỗi năm một cao tuổi, Nhị hoàng tử sợ là cuống lên rồi. Có điều tranh quyền đoạt vị thì vẫn còn có thể hiểu được, nhưng thông đồng địch quốc, đó là việc tuyệt đối không thể chấp nhận được." Tống Định Thiên trầm giọng nói.
"Cậu, hiện nay ta phải làm sao?" Sau khi Vương Siêu đã phát tiết xong sự phẫn nộ trong lòng thì lại có chút luống cuống. Hắn chỉ biết đánh nhau mà không phải là người có âm mưu quỷ kế a.
"Ai làm Hoàng Đế với bọn ta mà nói thì có quan hệ gì đâu. Một khi trong tay vẫn có binh quyền, ngươi và ta liền có thể sống yên ổn lập mệnh. Chúng ta là tướng quân thủ thành Lâm Biên, không cần phải làm ầm lên để có người để ý đến ta. Bây giờ ta sẽ đem tin tức này tiết lộ cho Văn thừa tướng, để hắn tự mình xử lý." Tống Định Thiên đa mưu túc trí nói.
"Vậy chuyện này có thể báo cho Mẫn nhi hay không?" Vương Siêu hỏi.
"Không cần. Người đã là quá khứ, việc cũng đã là quá khứ, vậy hãy để cho nó thành quá khứ đi thôi. Ta sẽ viết thư cho phu nhân, ngươi cũng viết thư cho cha mẹ ngươi, để bọn họ khuyên bảo Mẫn nhi sớm ngày định ra một mối hôn sự, về sau cứ vậy mà yên ổn sống qua ngày."
Vì Tống Định Thiên nói có lý, nên Vương Siêu nguyện ý nghe. Nhưng khi hắn nhớ tới muội muội mà mình hết lòng thương yêu kia thì lại cảm thấy nếu không giết được Tam công chúa thì không thể giải được hận.
Vũ Uy hầu là tước vị cha truyền con nối, lão tổ của phủ Vũ Uy đã đi theo tổ gia* chinh chiến một đời, vì lập quốc Đại Chu mà không quản máu đổ, mồ hôi rơi. Ngày xưa, tổ gia là người có lòng dạ rộng rãi, khí phách ngút trời. Đối xử với công thần khai quốc cũng không có như tiền triều là một khi hết giá trị lợi dụng thì ra tay giết bỏ, chim hết, thì cung tên đem đốt. Không chỉ vậy, tổ gia còn hết sức xem thường đạo này mà đãi ngộ với công thần khai quốc lại càng thâm hậu. Vũ Uy hầu chính là người ở trong hàng ngũ này.
Lão tổ của Vũ Uy hầu không chỉ có biết đánh nhau mà còn hiểu được như thế nào là đạo giữ mình. Chỉ sang ngày thứ hai sau khi được phong tước đã lập tức giao lại quân quyền cho tổ gia. Vì hành động này của lão tổ tông mà rất nhiều công thần cũng giao ra quân quyền, điều này làm cho đương triều cực kỳ vừa ý. Tổ gia đối với lão tổ càng thêm tin tưởng, đem ái nữ gả cho trưởng tôn của Vũ Uy hầu, được lưu lại trong triều của Đại Chu vĩnh viễn. Võ Uy hầu cũng đã tự xem mình vĩnh viễn thuộc về các vương triều con cháu của tổ gia.
* Tổ gia: Ông vua đầu tiên lập nên triều đại Địa Chu
Hơn 100 năm trôi qua, tuy rằng sự tôn vinh của phủ Vũ Uy hầu không sánh được như ngày xưa, nhưng ở kinh sư bọn họ vẫn là nhất đẳng quý tộc, cùng hoàng thất vẫn được xem là chỗ thân thiết. Khi Vương Mẫn vừa tròn tám tuổi liền được gọi vào cung làm bạn học cho Tam công chúa.
Thư đồng của Tam công chúa có bốn người, nhưng duy chỉ có Vương Mẫn là lọt được vào mắt của Tam công chúa. Hai đứa nhỏ vô tư, cùng nhau lớn lên, tình nghĩa tất nhiên là thâm hậu. Cũng không biết từ bắt đầu từ lúc nào, hai người thường xuyên cùng nhau thân mật xuất hiện ở trong mắt mọi người. Đến lúc đó mọi người mới bỗng nhiên ngộ ra, thì ra hai người này đã yêu nhau say đắm.
Trong giới quý tộc, chuyện nam phong nữ phong không bị ghét bỏ, bọn họ chỉ cho những chuyện này như là chút chuyện trăng gió. Khi nghe chuyện về Tam công chúa, Hoàng Đế chỉ nở nụ cười, còn ở phủ Vũ Uy hầu sau khi Vương gia biết được cũng chỉ là nhắc nhở Vương Mẫn không nên hãm đến quá sâu. Nhưng thực tế lại không như mong muốn, hai người lại hãm sâu vào trong đó mà không cách nào rút ra được.
Lớn lên, rồi cũng đến lúc nên nghị thân xuất giá. Vương Mẫn không từ chối, nhưng Tam công chúa lại trầm mặc không nói. Sau đó thì Hoàng Đế Nhung Địch vì con trai mà ngỏ lời cầu thân, qua đó đồng ý cùng Đại Chu chung sống mười năm không chiến tranh. Hoàng Đế do dự không quyết định nhưng đại thần trong triều đều đồng ý. Dù sao biên cảnh Đại Chu quá mức hỗn loạn, tứ diện sở ca*, nếu có được mười năm thái bình cũng là quãng thời gian rất quý để Đại Chu nghỉ lấy hơi.
Hoàng Đế nhịn đau hứa hôn. Tam công chúa ôm nỗi hận mà xuất giá, Vương Mẫn tự sát nhưng không thành. Đến đây mọi người đều ngỡ chuyện đến đây là kết thúc. Ai ngờ ba tháng sau, những người đưa dâu chạy trốn về kinh sư, họ nói rằng giữa đường Tam công chúa bị gặp nạn. Việc này khiến cho Hoàng đế Nhung Địch vô cùng tức giận, lại muốn đem đại binh tấn công Đại Chu.
* Tứ diện sở ca: Bốn bề thọ địch
Đại Chu gặp an nguy nhưng Vương Mẫn lại không thèm để ý. Nàng chỉ là biết, Tam công chúa sống chết còn không rõ, cuối cùng hai người vẫn phải cách xa nhau. Vương Mẫn vì Tam công chúa mà đã tuẫn tình, nhưng may mắn được Vũ Uy hầu phu nhân phát hiện.
Chết là việc cũng không quá đáng sợ, nhưng sống không bằng chết lại khiến lòng người thống khổ hơn.
Vương Mẫn thay đổi. Nàng vốn là người rất thanh thuần, vậy mà con người vốn chỉ biết đến tình yêu đã một đi không trở lại. Làm việc sa đọa không xấu hổ, nam nữ đều thông ăn. Chỉ cần là người bị Vương Mẫn để mắt đến thì đều có thể cùng nàng trải qua đêm xuân. Mà trong số khách quý của Vương Mẫn, nhiều nhất, lại chính là những người có anh khí ngạo nghễ giống như Tam công chúa. Lúc trước Vương Mẫn coi trọng Lục Nguyên Sướng, chính là vì nàng tìm thấy ở trên người Lục Nguyên Sướng có một chút bóng dáng của Tam công chúa.
Trước đó, Vương Siêu từng trách Tam công chúa đã câu dẫn Vương Mẫn, mà nàng lại là người em gái ruột duy nhất của mình, chính mình từ nhỏ đau nàng đến sâu tận trong tâm khảm. Vậy mà giờ đây nó lại trở nên quá mức sa đọa phóng túng trong sinh hoạt như vậy, Vương Siêu làm sao có thể chấp nhận được đây. Dĩ nhiên, cũng phải nói thêm là trong việc kết giao này, Tam công chúa cũng là người bị hại, vì vậy mà lúc trước Vương Siêu cũng không hận Tam công chúa. Nhưng hiện nay Tam công chúa lại giúp Nhung Địch tấn công mẫu quốc của chính mình, riêng với việc này thì Vương Siêu không thể nào tha thứ cho được.
Còn cái người không hề biết chuyện gì đã xảy ra là Lục Nguyên Sướng lại mang theo thân xác mệt mỏi cùng Phùng Hoài trở về nơi đóng quân.
"Lão đại, rốt cục ngươi cũng đã trở về." Ba người Trương Thành cùng ở trước cửa lo lắng chờ đợi. Thấy hai người trở về liền vội vàng tiến lên, cùng ôm chặt lấy cả hai.
"Chúng ta đã trở về. Để cho các ngươi phải lo lắng rồi." Lúc này Lục Nguyên Sướng không còn nhớ đến chuyện phải tránh hiềm nghi nữa mà tùy ý để cho những người kia ôm lấy. Sự quan tâm của những huynh đệ này của mình đều phát ra từ đáy lòng, làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Mấy người bày tỏ tình nghĩa xong liền cùng trở về doanh trại. Trong doanh trướng đã được chuẩn bị sẵn nước nóng, rượu và thức ăn. Lục Nguyên Sướng tắm rửa xong liền cùng mấy người huynh đệ chè chén.
"Ta tuy là thập trường của các ngươi, nhưng còn trẻ tuổi lại nóng tính. Lần này đã làm liên lụy đến Phùng Hoài, trong lòng ta cực kỳ áy náy." Lục Nguyên Sướng bưng lên chén rượu trầm giọng nói.
"Lão đại, không nên nói như thế. Có thêm một chuyện làm kinh nghiệm khôn ngoan sẽ nhiều thêm một ít. Sau này huynh đệ chúng ta hỗ trợ lẫn nhau thì sẽ kiến công lập nghiệp, cẩm y về quê." Phùng Hoài cầm chén rượu lên. Cùng Lục Nguyên Sướng nhiều lần đồng cam cộng khổ, mấy ngày nay hắn lại cùng Lục Nguyên Sướng gắn bó sinh tử thì cảm tình lại càng sâu nặng hơn so với trước. Huống chi giờ đây hắn còn biết được tâm sự của Lục Nguyên Sướng, vì cảnh ngộ của người trẻ tuổi này mà cảm thấy trong lòng chua xót.
"Không sai, núi xanh vẫn còn thì không sợ không còn củi đốt. Chỉ cần chúng ta còn sống sót thì cái gì cũng không sợ." Trương Thành phụ họa theo. Lần này toàn quân đại thắng, nhưng Lục Nguyên Sướng lại không được tham dự cùng, sợ là phong thưởng lần này người này sẽ không có phần.
Kỳ thực mọi người đều biết, mặc dù Lục Nguyên Sướng đã mang về tin tình báo, nhưng nàng đã phạm vào quân lệnh. Tống Đại tướng quân không xử phạt nàng là vì ưu khuyết điểm giằng co, như vậy cũng đã là mở ra một con đường. Còn việc phong thưởng sao? Đừng có mà mơ! Đến khi Tống Đại tướng quân dâng biểu lên triều đình, toàn quân đều sẽ có phong thưởng mà Lục Nguyên Sướng lại không có, đến lúc đó hẳn là sẽ làm cho Lục Nguyên Sướng khó tránh khỏi thất vọng.
Chỉ là, sự tình lại thường không đi theo tưởng tượng của mọi người. Mới sang sáng sớm ngày hôm sau Vương Siêu đã cho gọi Lục Nguyên Sướng đến nói chuyện. Sau đó, Lục Nguyên Sướng được phong làm bá trường của thân quân, được thưởng lều trại riêng, năm mươi lượng bạc trắng. Cộng thêm, một quân kỹ xinh xắn vẫn còn "sạch sẽ", chưa bị "làm việc".