Người đã chết thì không có thể sống lại, nhưng bi thương lại nhất định không tránh khỏi. Điều này không phải là biểu hiện yếu ớt, mà là sự tưởng nhớ dành cho thân nhân của mình. Trẻ nhỏ chính là một sinh vật rất đơn giản, không có mặt nạ giả nhân giả nghĩa, mà chỉ có bản tính hồn nhiên. Ai chân thành tận tâm, ai giả nhân gỉa nghĩa, bản năng sẽ giúp đứa trẻ tự mình phân biệt được, cũng như nó sẽ dùng hành vi thuần chân nhất của mình nói cho những người kia biết ta vui vẻ, ta chán ghét.
Đối với Trứng Gà mà nói, lão lang trung là cái người không thể thay thế được. Trừ Cố Tiểu Phù ra, Trứng Gà cảm thấy lão lang trung chính là người nhà thân nhất của mình. Trong ngọn núi Huyền Vân mênh mông này, trong sơn cốc luôn ôn hòa như mùa xuân này, trong mảnh vườn trồng đầy cây thuốc trông khá lộn xộn này, trong ngôi nhà tranh đơn sơ này, mỗi một nơi mỗi một cảnh, đều tràn đầy dấu vết của lão lang trung.
Nụ cười hiền lành, nhưng thái độ rất nghiêm túc của lão là điều rất đáng học hỏi, nhất là những khi nghiêm khắc dạy bảo. Còn có, đồng hồ sinh học của lão lang trung vì mình mà từ từ trở thành mất trật tự. Hết thảy những điều này, Trứng Gà đều cực kỳ hoài niệm. Vuốt chuỗi ngọc ở trên cổ tay, cảm giác về nó vẫn ấm áp như trước, đáng tiếc người đã không còn ở đây nữa. Trứng Gà ôm lấy Tiểu Viên tử, yên lặng rơi lệ.
Sau khi trông coi phần mộ lão lang trung đủ bảy ngày, Trứng Gà sửa sang lại hành trang. Nàng quyết định xuống núi. Núi Huyền Vân càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, gió và tuyết rất lớn, chỉ bằng vào chút công lực của mình lúc này, căn bản là Trứng Gà không cách nào xuyên qua được tuyết đọng và gió núi. Nhưng nếu chờ thêm mấy ngày nữa lại sợ là sẽ bị vây chặt trong núi. Đối với mọi ngóc ngách của núi Huyền Vân, Trứng Gà cực kỳ lưu luyến. Đây là cái nơi cực kỳ trân quý để nàng nhớ lại lúc mình còn nhỏ. Trứng Gà cực kỳ cẩn thận khi đem tất cả số sách y dược lão lang trung để lại cho mình cất đi thật cẩn thận, đóng lại cửa ra vào. Làm xong tất cả rồi nàng mới vừa bước đi vừa quay đầu lại nhìn mà xuống núi.
Gió lạnh gào thét, tuyết đọng quá đầu gối, ngày thường vốn đã ít người lui tới núi Huyền Vân, vào lúc này đây, đến động vật cũng không một dấu vết. Cái thân hình nho nhỏ của Trứng Gà cố hết sức đi về phía trước. Nàng nhớ lại năm xưa mình bị lão lang trung mang theo bằng cách xách lên cổ áo, vận dụng khinh công mà nhẹ nhõm xuống núi. Khi nhớ tới điều này, nàng xúc động thật lâu. Sau này tất cả mọi khó khăn cùng khốn khổ, chỉ sợ là phải dựa vào chính mình tự khắc phục mà thôi.
Trứng Gà vừa xuống đến chân núi, gia phó Lục gia vốn đã chờ đợi nhiều ngày liền cung kính chào đón. Bọn họ cùng quỳ gối trong đống tuyết để thỉnh an: "Tiểu nhân bái kiến công chúa, công chúa một đường khổ cực rồi."
Trứng Gà ra hiệu cho các nô bộc đứng dậy, ngay lập tức có nha hoàn tiến lên đem một chiếc áo lông sớm đã chuẩn bị khoác lên trên trên người vốn rất đơn bạc của mình. Đám nô bộc này đã phải đứng trong tuyết rơi chờ đợi đã lâu, ai nấy đều bị đông lạnh đến nỗi sắc mặt tái xanh. Nhưng bọn họ đều không một ai để ý chút nào đến việc bản thân mình đang bị bông tuyết bám đầy người, bọn họ đi theo Trứng Gà trở về Lục gia tổ.
Hôm nay thôn Lạc Khê đã được định thành Hoàng trang, phần lớn thôn dân đều bị Huyện lệnh chuyển đến các thôn lân cận, Dương gia được ở tại trong trang, đám người còn lại đều trở thành gia phó của Lục thị, đảm trách việc trông coi trang đại trạch cùng với Hoàng điền có ở chung quanh. Vì cảm động và không quên Dương gia nuôi dưỡng chi ân, Lục Nguyên Sướng giao Hoàng trang cho hai lão Dương gia trông coi, mọi lợi ích trong trang cũng đều thuộc về Dương gia, cho nên hai lão Dương gia trở thành chủ tử duy nhất trong trang.
"Cuối cùng thì Trứng Gà của chúng ta cũng đã xuống núi. Mau tới đây để cho tổ mẫu ngắm nhìn con một cái nào." Vì sớm có gia phó đến bẩm báo, Dương đại nương tự mình đến đứng tại trước cổng lớn Lục gia tổ chờ sẵn: "Ồ? Sư phụ con đâu?"
"Tổ mẫu, sư phụ của con quy tiên rồi." Trứng Gà được Dương đại nương kéo vào lòng cũng chỉ trầm muộn thanh âm trả lời. Những ngày vừa qua, nàng đã khóc rất nhiều rồi, hôm nay tuy rằng trong lòng vẫn còn khổ sở, nhưng lại không thể khóc được nữa.
"Cái gì?!" Dương đại nương nghe nói vậy thì ngay lập tức sợ ngây người.
Cũng không thể trách Dương đại nương khi tỏ ra khiếp sợ như vậy. Chỉ mới cách đây nửa năm về trước, khi lão lang trung xuống núi, thân thể của lão trông vẫn rất cường tráng, tóc bạc mặt hồng hào, tinh thần sung mãn, lão còn đi khắp mười dặm tám thôn xem bệnh cho thôn dân. Nhìn thế nào cũng thấy còn có thể sống thêm ba năm bảy năm nữa. Ai có thể nghĩ đến một người có y thuật siêu quần như lão lang trung sẽ lại đi nhanh như vậy.
"Sư phụ rời đi rồi, sau này Trứng Gà chỉ còn có một mình thôi." Trứng Gà cảm nhiễm sự dịu dàng trên người Dương đại nương, không nhịn được mà nói với giọng hết sức khổ sở.
Bên ngoài gió tuyết quá lớn, Dương đại nương vội vàng ôm Trứng Gà đi vào trong phòng, nàng vừa rửa mặt chải đầu cho Trứng Gà vừa hỏi thăm những gì đã xảy ra với lão lang trung. Phải nói rằng quan hệ giữa lão lang trung và Dương gia cũng rất sâu sắc. Người trong Dương gia đã sớm thành thói quen hàng năm đều có lão lang trung cùng nhau đón mừng năm mới. Năm nay bất ngờ thay đổi, điều này làm cho hai cái lão nhân rất khó tiếp nhận.
"Lão tiên sinh là một người rất tốt, y thuật tinh xảo, đã cứu sống được vô số người. Hôm nay hắn đi rồi, nhất định là được tới trời cao thượng Tiên Cung hưởng phúc đấy, các ngươi không cần phải quá mức bi thương." Dương Minh an ủi.
Bởi vì nghe được cái tin lão lang trung qua đời, bầu không khí trong trang hết sức nặng nề. Trứng Gà được Dương đại nương một lòng chăm sóc, cùng chờ đợi Lục Nguyên Sướng phái người tới đón nàng vào kinh.
Đến đầu tháng mười hai, Trương Thành được Lục Nguyên Sướng phái đi, tự mình đến tiếp Trứng Gà hồi cung. Hai người Dương gia vẫn là như những năm qua khi cùng nhau từ chối lời thỉnh cầu cùng nhau vào kinh, vẫn quyết định ở lại trong Hoàng trang như ngày trước, chờ cho đám người Dương Vinh trở về cùng nhau lễ mừng năm mới.
Ngược lại với cái cảnh đìu hiu ở phương bắc, kinh sư rất là náo nhiệt. Năm nay mùa màng bội thu, vậy nên không khí lễ mừng năm mới cực kỳ nồng hậu. Lưu lượng khách trên đường phố không ngừng tuôn chảy, cái gì cũng đều có bán. Bầu không khí náo nhiệt ấy đã cảm nhiễm đến Trứng Gà, quét sạch cái cảm giác nặng nề vẫn luôn đè nặng suốt dọc đường đi. Dù sao tuổi của nàng cùng còn quá nhỏ, thường ngày lại sống cực kỳ mộc mạc, bây giờ được nhìn thấy nhiều người như vậy, lại có nhiều trò vui để xem như vậy, làm sao Trứng Gà lại không hoan hỉ được đây.
Thứ khiến cho Trứng Gà nhìn đến phát ngốc chính là những người Tây Vực với đầu tóc vàng, mắt có con ngươi màu xanh, quần áo kỳ lạ, tướng mạo kỳ lạ, khẩu âm kỳ lạ, hành vi cùng thói quen lại càng khác biệt với người Đại Đường. Trứng Gà nhìn chằm chằm vào những người Tây Vực đó đến không chớp mắt.
"Trứng Gà có thích không? Trong nhà biểu ca còn có đến mấy cái nô đến từ Côn Luân. Da của bọn họ đen thui giống như cục than vậy. Sức khỏe của bọn họ thì giống như con hổ, mạnh mẽ vô cùng, bưng lên đại đỉnh mấy trăm cân mà không cần tốn quá nhiều sức lực, là lựa chọn tốt nhất để đấu sức. Chờ về đến nhà rồi biểu ca sẽ đem bọn họ tặng cho ngươi, được chứ?" Tống Thời phụng mệnh tới đón Trứng Gà, nhưng gặp lúc người này mất hứng đến hư mất, giờ mới thấy Trứng Gà đối với người dị quốc có hứng thú, nhất định là hắn phải dỗ dành cho tiểu công chúa vui vẻ mới được.
"Đúng vậy sao?" Những người cường tráng nhất Trứng Gà từng được nhìn thấy cũng chính là võ tướng trong triều đình, như thế nào tin nổi.
"Nếu là lừa ngươi, biểu ca chính là con rùa đen." Tống Thời vỗ ngực thề thốt.
"Con rùa đen? Rùa chính là loài vật cát tường, trường thọ, biểu ca nói vậy thì đúng là đang gạt ta rồi!"
Cùng nhau cười cười nói nói, Trứng Gà tiến vào hoàng cung. Đã một năm nay Cố Tiểu Phù không được gặp Trứng Gà, nên hết hôn lại ôm rồi lại là ngắm nghía con gái nhà mình thật kỹ. Đứa nhỏ này đã cao lớn thêm, bộ dáng ngày càng trầm tĩnh, đã có chút dáng vẻ của một cô nương rồi. So với Lục Nguyên Sướng thì nàng giống về nét mặt nhưng tính cách lại giống mình là nhu hòa vui vẻ. Trong lòng Cố Tiểu Phù bỗng nảy sinh cái cảm giác vui sướng cùng lòng chua xót khi nhìn con gái lớn trưởng thành như vậy.
Cùng là hai cô con gái, nhưng kể từ khi sinh ra, Tiểu Tiểu liền được ở bên cạnh mình, được cha mẹ bảo vệ, cao hứng có cha mẹ chia xẻ, không vui được cha mẹ dụ dỗ, tất cả mọi người đều cực đau Tiểu Tiểu, nàng chính là tiểu công chúa tôn quý nhất của Đại Đường. Nhưng Trứng Gà lại ngược lại. Ngay từ khi còn rất nhỏ đã bị đưa đi trên núi học nghệ, phải sống trong cảnh kham khổ, việc học nặng nề, sinh hoạt việc vặt đều phải tự mình làm lấy. Đến việc ăn mặc thì lại còn kém hơn cả phú hộ bình thường.
Đối mặt Trứng Gà, ngoại trừ kiêu ngạo, còn dư lại trong lòng Cố Tiểu Phù chính là thật sâu áy náy. Bây giờ đột nhiên nghe nói lão lang trung thăng tiên, Trứng Gà phải tự mình xử lý hậu sự cho lão lang trung, phần đau nhức sâu thẳm dưới đáy lòng Cố Tiểu Phù dù làm như thế nào cũng không dằn xuống được, không thể không kể ra những thiệt thòi Lục Nguyên Sướng đang nợ Trứng Gà.
Trong lòng Lục Nguyên Sướng cũng cực kỳ chua xót, nhưng nàng thân là Hoàng đế, nên càng hiểu được sự cứng cỏi Trứng Gà có được như vậy là học từ đâu, có giá trị như thế nào. Nàng đem khuê nữ khoe ra trước mặt triều thần, dùng những lời ca ngợi như sóng dâng biển trào. Nào là trưởng công chúa bình tĩnh uy nghi như phượng hoàng, trưởng công chúa có học vấn tinh xảo, làm cho cả triều thần tốt không ai lại không kính trọng cùng vui mừng. Ai có thể ngờ được thế gia Lục gia vốn chỉ là quân hộ, lại có thể bay ra ngoài một cái chính thức Phượng Hoàng? Đây còn không phải là phúc lành của Đại Đường tới rồi hay sao!
Đối với Trứng Gà mà nói, thời gian ở trong hoàng cung vừa bận rộn lại vừa phiền muộn. Bởi vì là trưởng công chúa, Trứng Gà phải đi theo Cố Tiểu Phù tiếp kiến các mệnh phụ phu nhân. Hôm nay đã rất gần ngày tết, có rất nhiều quan viên từ các nơi vào kinh báo cáo công tác. Lục Nguyên Sướng bận rộn đến chân không chạm đất, mà Cố Tiểu Phù cũng là như vậy. Còn Trứng Gà, ban ngày nàng cùng Cố Tiểu Phù thực hiện phận trưởng công chúa, buổi tối mới cùng Tiểu Tiểu cùng nhau chơi đùa, cùng nhau vui cười. Cũng có đôi khi, dù vẫn rất bề bộn, Cố Tiểu Phù vẫn tranh thủ thời gian, thậm chí còn kéo theo Lục Nguyên Sướng cùng nhau dùng cơm với hai cô con gái nhà mình. Bữa cơm đoàn viên này của Lục gia, mỗi lần có được là cực kỳ trân quý.
Bên cạnh Tiểu Tiểu vừa lẩm bẩm vừa trở mình, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trứng Gà. Trong bóng tối, Trứng Gà khẽ thở dài một tiếng. Vừa giúp Tiểu Tiểu đắp kín chăn, nàng vừa nghĩ thầm đời này xem như mình đã bị cha mẹ vô lương bán đi rồi, nhưng Tiểu Tiểu nên được sống trong cảnh thư thái hơn.
Trứng Gà bị buộc chặt bởi chí âm* chi nhân, Tiểu Tiểu lại không phải chịu đựng những phức tạp này. Khi Lục Nguyên Sướng ăn vào trái cây kia, đúng vào lúc dược lực của Hồng Kim thánh quả phát huy mạnh nhất. Sau đó Lục Nguyên Sướng phải chinh chiến ngoài sa trường, bị thương vô số lần, cho đến sinh ra Tiểu Tiểu thì dược lực đã bị yếu đi rất nhiều. Lục Nguyên Sướng nói với triều thần rằng khả năng nàng đã bị vô sinh cũng không phải là miệng không răng trắng bóng mà nói chuyện phiếm. Cho đến hôm nay dược lực của Hồng Kim thánh quả trong cơ thể Lục Nguyên Sướng, cơ bản đã bị tiêu hao hầu như không còn, xác thực là không cách nào làm cho Cố Tiểu Phù thụ thai được nữa.
* Chí âm: Dương tận âm bắt đầu, có thể hiểu là âm thịnh dương suy
Không có hoàng tử, trưởng công chúa sẽ là người đứng trên đỉnh, nhưng thế tục lễ giáo lại không phải là thứ hoàng quyền có khả năng phá vỡ. Ý chỉ được Lục Nguyên Sướng lưu lại đã nói rất rõ ràng, quyền hành đều thuộc về Trứng Gà khống chế, ngôi vị hoàng đế sẽ được Trứng Gà đứng ra kế thừa. Khi Trứng Gà nghĩ đến đây thì không khỏi cười khổ. Lúc trước mình nên đem việc này nói cho Lục Nguyên Sướng biết, mà không phải chờ đến hôm nay phải đối mặt với việc đâm lao phải theo lao. Bên ngoài là trời đất bao la, bản thân mình không muốn cả đời bị vây ở trong Hoàng Thành, bị quyền lực trói buộc.
Kỳ thật Trứng Gà cũng có ý định của riêng mình. Việc Lục Nguyên Sướng thoái vị, đó là bởi vì mệnh cách quyết định, sư phụ đã nói thì nàng không dám không tin, mạng của cha nàng không thể không để ý. Chỉ có điều, nếu như Lục Nguyên Sướng có thể làm được như vậy, thì nàng - Lục Minh Hi, cũng có thể làm được. Bản thân mình chỉ cần chống đỡ thêm mấy năm nữa, đợi đến khi Tiểu Tiểu sinh ra được một nam đinh, mình chỉ cần đem ngôi vị hoàng đế nhường lại cho cháu ngoại, đến lúc đó sẽ không còn phải sống trong hư vô mờ ảo của cái chí âm chi nhân này nữa.
Có tiếng mõ đánh lên năm tiếng, trời đã sang canh năm.
Trong Lạc cung sáng lên một ngọn đèn dầu, Trứng Gà lại bắt đầu bước vào một ngày mới. Khi vào triều, thứ khiến nàng để ý nhất, là hướng về phía lớp học chỉ dành cho một học trò duy nhất, ở đó nàng dạy cho Tiểu Tiểu đọc sách biết chữ, tất cả chỉ là như vậy.
Nhưng trước khi một ngày làm việc kết thúc, cũng không phải là không việc gì xảy ra. Phùng Hoài là người phụ trách việc thu thập thông tin trong cung vua, hắn vừa nhận được một tin tức, một cái tin khiến cho mọi người cùng bị chấn động, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù chơi trò mất tích đã lâu, rút cuộc cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của các thám tử. Các nàng đã trở về thôn Lạc Khê.
Cả triều thần đều lo lắng cho Hoàng đế. Bọn họ đều là những kẻ một người làm quan cả họ được nhờ, Hoàng đế có thể không để ý tới chính sự, nhưng Hoàng đế phải sống, phải không có chuyện gì bất trắc xảy ra, nàng là trung tâm của cả Đại Đường, là trụ cột. Chỉ cần nàng còn sống, Đại Đường liền được bình yên vô sự.
Vẫn luôn sống trong tâm trạng căng thẳng, Trứng Gà cũng kín đáo thở phào một hơi. Nhưng sau khi nhìn kỹ mật báo của thám tử, trong Trứng Gà khó tránh khỏi bởi sự bất bình mà giận dữ. Cha mẹ của nàng, một đường du sơn ngoạn thủy, cực kỳ khoái hoạt, trong khi bản thân Trứng Gà lại phải vì hai vị cha mẹ không đáng tin cậy này của mình giải quyết hậu quả, làm sao nàng lại nguyện ý được đây?
"Tỷ tỷ, cha mẹ đang ở quê nhà hay sao?"
"Tỷ tỷ, chúng ta đi tìm cha mẹ có được không?"
"Tỷ tỷ, Tiểu Tiểu rất nhớ cha mẹ. Vì sao cha mẹ lại bỏ chúng ta mà đi?"
"Tỷ tỷ, cha mẹ bao lâu mới trở về? Bọn họ không cần chúng ta nữa hay sao?"
Một đống lớn chính sự còn chưa làm được đâu vào đâu, vậy mà Trứng Gà còn phải dỗ dành muội muội. Vào thời điểm như thế này, đừng có ai tới hỏi cái câu, ngươi cam tâm tình nguyện không!