Khi Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng nghe được tin Tam công chúa triệu kiến, hai người nhìn nhau mà cùng ngầm hiểu, khóe miệng cùng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Bọn họ cũng không cần Tam công chúa hồi đáp gì, bởi vì hết thảy nghi ngờ ở trong lòng bấy lâu nay nhờ lần này Tam công chúa chủ động triệu kiến mà đã được giải đáp.
Mộc Vương gia cùng tân quân tuyệt đối không phải là những người đi cùng một con đường. Từ thái độ của Tam công chúa cũng đã biết được, quan hệ giữa hai người này là sóng ngầm mãnh liệt. Nếu như Mộc Vương gia là người của tân quân, thì từ chính quyền đến quân quyền tân quân đã đem toàn bộ bỏ vào trong túi. Đến lúc đó, một chút Bắc cảnh này có đáng là gì. Bây giờ trong tay Tống Định Thiên không có tới mười vạn binh mã, như vậy thì lại đáng là cái gì. Giả như Tống Định Thiên cùng Quách Đạt Minh liên minh, thì trước thế cùng lực mạnh mẽ của chính quyền trung ương đó cũng chỉ là sự giãy dụa trước khi chết mà thôi. Vấn đề diệt vong chỉ còn là thời gian.
Nếu là tình huống đúng như vậy thì lúc này Tam công chúa phải rất cao hứng mới đúng. Nàng chỉ cần chờ đợi, yên lặng nhìn Trấn Bắc quân từng bước một đi tới diệt vong. Đến lúc đó, nàng sẽ được triều đình cứu ra. Dựa vào quan hệ thân thiết giữa nàng cùng tân quân thì tôn vinh của Tam công chúa vẫn giữ được.
Đáp án như vậy đã sáng tỏ, tảng đá lớn trong lòng Tống Định Thiên được thả xuống. Cái thong dong kia được biểu hiện ra ngoài làm cho hắn như trẻ ra đến mười tuổi.
Trong chính đường của tiểu lâu, Tam công chúa ngồi ngay ngắn trên chính vị. Nhưng cái dáng vẻ một thân nồng nặc khí thế hoàng gia kia của nàng lại bị Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng không nhìn vào mắt. Nói đến hoàng quyền, trước hết phải nhớ là có quyền rồi mới có hoàng. Ở đây chỉ có quyền giả, mà tù nhân là thật. Xã hội rung chuyển, làm cho tam cương ngũ thường trở nên hỗn loạn. Khi mà quyền lực của thượng hoàng triều đã đến lúc tận thế, thì cái nhân vật Tam công chúa cũng như vậy, có khác gì chim ưng đã gãy cánh. Căn bản là không thể dùng cái uy thế hư vô về đẳng cấp làm cho nhà quân phiệt có sự kính nể dù chỉ là một chút.
"Thần Tống Định Thiên, Lục Nguyên Sướng, tham kiến công chúa." Lần này đến đây Tống Định Thiên chỉ dẫn theo một mình Lục Nguyên Sướng.
"Đại tướng quân xin mời đứng lên." Tam công chúa vừa giơ tay giả như động tác phù dậy vừa nói.
"Thần cảm ơn Tam công chúa."
Sau khi hai người đứng dậy, Tam công chúa cũng không cho phép hai người ngồi xuống. Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng khoanh tay đứng yên, khẽ cúi đầu nhìn về ngay phía trước mũi chân của mình. Bọn họ đã biết được đáp án mà mình muốn có, vì lẽ đó cũng không vội vàng mở miệng ra nói chuyện. Bây giờ chỉ cần chậm rãi chờ đợi Tam công chúa chủ động xuất kích, từ đó thu được càng nhiều tin tức càng tốt.
"Đại tướng quân, hãy cho người bên cạnh lui ra, Bổn cung có chuyện quan trọng cần thương lượng." Tam công chúa chờ đợi một lúc vẫn thấy dáng vẻ của Tống Định Thiên một bộ bình chân như vại, đành phải nhắm mắt nói. Vẫn biết rằng ai mở miệng trước, người đó sẽ phải chịu thế hạ phong, nhưng trong khi Tống Định Thiên chờ được thì Tam công chúa lại chờ không nổi.
"Công chúa, Lục Nguyên Sướng chính là tướng quân của Trấn Bắc quân ta và cũng là con rể của thần. Chỗ này là chỗ hắn nên ở, không việc gì phải ngại." Tống Định Thiên làm động tác khom người chắp tay rồi nói.
Tam công chúa nghe nói như vậy thì đè xuống sự bất mãn trong lòng. Nàng tự mình biết được rằng trước mắt cái mình có chỉ là cái danh công chúa, kì thực là thân phận tù nhân. Đến lúc này rồi mà Tống Định Thiên vẫn còn duy trì lễ nghi quân thần, như vậy cũng đã là cho Tam công chúa mặt mũi lắm rồi.
"Như vậy cũng được. Tống Đại tướng quân, ngươi cũng biết, nam quân đã rơi vào tay Mộc Vương gia, với tình thế đó thì Trấn Bắc quân, sợ là ngày thật tốt của các ngươi cũng sắp hết rồi." Tam công chúa lạnh nhạt nói, cứ như là việc này không có quan hệ gì đến nàng cả. Những gì nàng nói ở đây cũng chỉ là thành tâm vì Trấn Bắc quân mới trù tính mà thôi.
"Ồ? Thật vậy sao? Mộc Vương gia chống lại Tây Hạ, như vậy là có công lớn với đất nước. Nam quân được Mộc Vương gia chỉ huy sẽ đem quân địch Tây Hạ ít ngày nữa tiêu diệt hết. Việc này cùng Trấn Bắc quân ta có quan hệ gì đâu?" Tống Định Thiên giả ngu nói.
"Đại tướng quân, ngươi chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút liền biết được, Mộc Vương gia đánh hạ Tây Hạ đã là việc chắc chắn. Tây quân của Quách Đạt Minh sợ là trong khi chống lại Tây Hạ thì toàn quân đã bị diệt. Còn Trấn Bắc quân lại không tuân chỉ xuất chiến đúng lúc, hẳn đã lường trước được việc hoàng thượng sẽ đối với Đại tướng quân không hài lòng." Tuy rằng Tam công chúa bị giam cầm bên trong tiểu lâu, thế nhưng hiểu biết đối với quốc gia lại rõ như trong lòng bàn tay. Nàng chỉ cần vẻn vẹn dựa vào một chút tin tức nhưng đã đoán ra được bảy, tám phần chuyện đã xảy ra.
"Vì để chống lại quân Nhung Địch, Trấn Bắc quân chúng ta đã bị tử thương quá nặng nề, vậy nên không phải do chúng ta không muốn xuất chiến, mà là không còn lực lượng để chiến đấu. Hoàng thượng anh minh, dĩ nhiên là sẽ biết mà thông cảm." Tống Định Thiên không mặn không nhạt trả lời.
"Hoàng thượng dĩ nhiên anh minh, nhưng đại thần trong triều có thể thông cảm như Bổn cung hay không thì lại không biết được. Nếu như có việc như thế xảy ra, Bổn cung sẽ vì Đại tướng quân giải oan giúp." Tam công chúa nói với vẻ rất thông hiểu, cứ như là đang một lòng vì Tống Định Thiên giải vây vậy.
"Thần cảm ơn Tam công chúa đã phải nhọc lòng, nhưng những lời thần đã nói cũng là chân tình. Nếu như hoàng thượng đã muốn trách tội thì một mình thần sẽ đứng ra gánh chịu." Tống Định Thiên hướng về phương nam làm cái bái vọng, thể hiện tấm lòng trung quân.
"Đại tướng quân quả đúng là quốc trụ của Đại Chu ta, nhưng biết đâu lại bị gian thần nói xấu thì sao? Bổn cung có một kế, không biết Đại tướng quân có muốn nghe hay không?" Tam công chúa thấy Tống Định Thiên cho tự mình bậc thang, nàng cũng thuận thế mà xuống.
"Mời Công chúa nói, thần xin rửa tai để lắng nghe thật kỹ."
"Bổn cung sống ở Nhung Địch cũng đã mấy năm, đã phải trải qua biết bao khó khăn cùng người dân nơi đó. May mà được Đại tướng quân cứu thoát, để đến bây giờ mới có được cuộc sống bình an. Không bằng Đại tướng quân đem Bổn cung trở về kinh sư, Bổn cung sẽ dốc sức vì Đại tướng quân cùng Trấn Bắc quân nói chuyện. Chắc chắn rằng đại thần trong triều sẽ tin tưởng vào thân phân phận hoàng muội của ta, dĩ nhiên là hoàng huynh lại càng tin Bổn cung." Trong khi nói những lời này, con mắt Tam công chúa híp lại, nhìn chằm chằm vào Tống Định Thiên không chớp mắt.
"Chuyện về quân quốc đại sự, tại sao hoàng thượng lại chỉ tin lời nói của một bên là công chúa thôi? Kế này không thích hợp. Trong quân ngũ của thần vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm ngay, xin được cáo lui trước." Tống Định Thiên Tâm trong cười lạnh rồi nói.
Tam công chúa nhìn thấy Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng xoay người rời đi thì trở nên cuống quýt. Sau một lúc lâu nhẫn nại cùng cố gắng đè nén sự nôn nóng trong lòng, cuối cùng cũng không kềm được nữa. Nàng vội vã đứng dậy, cao giọng nói: "Đại tướng quân, Bổn cung vẫn còn có một lời cần nói."
"Chuyện gì?" Trong lòng Tống Định Thiên cực kỳ vui mừng, rốt cục Tam công chúa cũng đã phải nói ra lời thật lòng.
"Đại tướng quân, nếu ngươi đã tôn xưng Bổn cung một tiếng công chúa thì Bổn cung cũng sẽ coi ngươi là người của mình. Mộc Vương gia cũng không phải là người có lòng thật tâm cứu quốc, mà hắn quả thật là hạng người tư thông với địch bán nước. Việc nam quân bị rơi vào tay hắn, có thể thấy trước được là ngày hắn về kinh để bày tỏ ý hàng phục thì cũng chính là lúc quốc gia gặp đại nạn." Tam công chúa đã biết được rằng đối với lão hồ ly như Tống Định Thiên mà nói, đánh thái cực với hắn là cực kỳ vô dụng. Trước mắt, nàng chỉ còn mỗi một cách là nói thẳng cho hắn biết, như vậy mới có thể lấy được sự tín nhiệm từ Tống Định Thiên. . ngôn tình hài
"Công chúa nói lời ấy là có ý gì? Chẳng lẽ Mộc Vương gia lại dám to gan ở giữa kinh sư mà trắng trợn ra tay ám sát hoàng thượng hay sao?" Tống Định Thiên như không thể tin nổi mà hỏi lại.
"Đúng là như vậy." Tam công chúa tỏ ra nghiêm túc gật đầu.
"Công chúa có cái gì làm bằng chứng?"
"Mộc Vương gia chính là người đã đem bản đồ quân phòng của Đại Chu tiết lộ cho Nhung Địch, mà Bổn cung chính là của người Nhung Địch đứng ra tiếp nhận." Rốt cục Tam công chúa cũng đã đem âm mưu động trời kia nói ra khỏi miệng. Nàng không sợ Tống Định Thiên sẽ cắn ngược lại, bởi vì chỉ cần Mộc Vương gia ám sát thành công, thì ngay cả Tống Định Thiên cũng sẽ tiến đến bờ vực diệt vong mà thôi. Trong suy nghĩ của Tam công chúa, Tống Định Thiên chỉ còn một con đường là cùng mình hợp tác, hướng về tân quân quy hàng thì mới có thể kéo dài hơi tàn.
"Thực sự là Công chúa đã nghĩ ra được một kế sách rất tốt." Tống Định Thiên cười lạnh rồi nói.
"Trước mắt đang là tình thế khẩn cấp, nếu như mưu kế của Mộc Vương gia thành công thì chúng ta đều sẽ bị tru diệt. Ngay bây giờ, Đại tướng quân cũng chỉ có cách đưa Bổn cung vào kinh sư, để Bổn cung tự mình cùng hoàng thượng nói rõ, xin hoàng thượng hạ chỉ đem Đại tướng quân vào kinh dốc sức trợ giúp hoàng thượng. Chỉ cần Mộc Vương gia bại lui thì Đại tướng quân chính là quốc thần không ai dám động. Bổn cung hứa với Đại tướng quân là, nếu như việc này thành công, Bắc địa sẽ thuộc về Đại tướng quân hết thảy, đời đời là đất phong của Tống thị. Đại Chu còn, thì vinh quang của Tống thị đời đời trường tồn." Tam công chúa vẫn tiếp tục làm kẻ không biết sợ chết là gì, tiếp tục khua môi múa mép. Nàng đã quá khát khao tự do, quá khát khao quyền lực, cái nguyện vọng bức thiết này đã làm cho nàng mất đi lý trí ngày xưa.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng nói như vậy thì thật muốn bật cười, cái chiêu há mồm chờ sung rụng này của Tam công chúa chân thực là quá vụng về. Người này thì được trả về, còn người chịu đòn là bọn họ. Mặc kệ đánh thắng hay đánh thua, tân quân vẫn là người được lợi. Cho dù Trấn Bắc quân có đánh thắng thì quân sĩ cũng đã bị tử thương vô số, còn đâu sức lực mà chống lại triều đình. Đến lúc đó, những lời hứa này còn có ai nhớ tới? Nếu tân quân không thừa cơ hội này mà đem Tống thị tru diệt, vậy thì hắn cũng không xứng đáng để ngồi lên cái vị trí kia.
"Đại tướng quân, như vậy có được không?" Tam công chúa nhìn ra thần sắc của Tống Định Thiên không rõ ràng nên lại hỏi một lần nữa.
Việc mà Lục Nguyên Sướng có thể nghĩ đến thì làm sao Tống Định Thiên lại không nghĩ đến. Hắn ngửa mặt lên trời cười to, cười đến mức nước mắt đều sắp chảy ra. Cứ như vậy thất thố ở trước mặt bậc quân vương, thực là làm hư hỏng hình tượng Đại tướng quân mà.
"Công chúa! Khá lắm Tam công chúa! Tâm địa của ngươi, quả nhiên là ác độc!" Tống Định Thiên cố nén cơn tức giận, lạnh lùng nói với nàng.
"Tống Định Thiên! Ngươi đây là cái thái độ gì? Không còn đem công chúa ta để vào mắt hay sao?" Tam công chúa vỗ bàn lớn tiếng quát lên, thực sự là Tống Định Thiên quá mức làm càn.
"Công chúa? Ngươi mà cũng xứng làm công chúa của Đại Chu ta hay sao? Khi ngươi dẫn đại quân Nhung Địch tấn công mẫu quốc của mình ngày đó, ngươi đã không còn là công chúa của Đại Chu nữa!" Tống Định Thiên khinh thường nói.
"Sao ngươi lại dám nói chuyện như vậy với bản cung!" Tam công chúa cũng trở nên tức giận, nàng đứng dậy chất vấn.
"Vì sao ta lại không thể? Kết giao vốn là việc hai nước nên làm, là con dân của Đại Chu thì phải cảm thấy tức giận khi biên cảnh phải chịu cảnh loạn lạc. Vậy mà ngươi, đường đường là con gái tiên hoàng, lại đi xui khiến Nhung Địch tấn công mẫu quốc. Khiến cho tướng sĩ máu chảy thành sông, bách tính trong cảnh nội cửa nát nhà tan, Bắc cảnh trăm nghề héo tàn, dân sinh điêu đứng tàn lụi. Tất cả những điều này, đều do một tay công chúa ngươi gây nên!" Tống Định Thiên cũng chỉ là nhất thời thất thố, rất nhanh hắn đã kịp điều chỉnh tâm tình rồi đáp trả bằng cái giọng lạnh lẽo.
Hắn rất muốn làm càn một lúc, nhưng mà hắn không thể. Cho dù là như thế nào, danh phận vẫn luôn tồn tại, Tam công chúa là quân, hắn là thần. Nhưng vì nghĩ đến việc vô số tướng sĩ Trấn Bắc quân đã bị tử thương, cùng với biết bao gia đình phía sau của những tướng sĩ này bị phá nát, nghĩ đến bách tính vì ngọn lửa chiến tranh mà bị trôi giạt khắp nơi, một luồng lửa giận trong Tống Định Thiên lại xông lên đầu.
"Được làm vua thua làm giặc, ngươi không cần dùng đến cái đạo trung nghĩa mà ép Bổn cung. Ngươi đường đường là Đại tướng quân, là Trấn quốc công thì phải biết vì vua mà chia sẻ gánh nặng, vì nước xuất lực. Nhưng suy nghĩ của ngươi có khác gì một tên lính đánh thuê vậy mà còn dám đối địch với triều đình. Như vậy thì ngươi cũng có khác biệt gì những kẻ bề tôi làm loạn cướp ngôi đâu. Có tư cách gì mà chỉ trích Bổn cung!" Tam công chúa cảm thấy Tống Định Thiên quá đáng ghét, đã muốn làm hạng người cướp nước lại còn muốn có danh tiếng trong sạch.
Tống Định Thiên khinh thường để mặc cho Tam công chúa rít gào, cứ vậy mà đối mặt với những lời chất vấn của Tam công chúa. Một đời hắn chỉ biết chinh chiến, giết người không ghê tay, đổ máu không biết bao nhiêu lần, mạng người mất đi ở trên tay hắn đã quá nhiều. Trong số đó có quân địch mà cũng có bộ hạ của mình, những anh em thân thích của hắn, bậc cha chú của hắn, tổ tông của hắn. Tống gia bao đời nay đều đang vì Đại Chu mà chiến đấu, nam nhi Tống gia, rất hiếm người qua được tuổi năm mươi, nam tử của Tống gia nhân số không vượng.
Tất cả những thứ này đều do đâu? Đều là vì Đại Chu. Vì cái người gọi là hoàng thượng vốn chỉ biết cao cao tại thượng kia, vì cái hoàng tộc chỉ biết hưởng thụ vinh hoa đang mục ruỗng cùng thối nát kia. Khi hắn còn trẻ chỉ biết một lòng trung quân vì nước, nhưng ngược lại hắn có được chính là cái gì? Là một thân đầy thương tích, là ái nữ mất tích, là cùng người nhà cốt nhục chia lìa. Còn có, bị ngay chính tiên hoàng nghi kỵ cùng hãm hại!
Chim hết, lương cung đem chôn dấu, thực tế ấy làm thất vọng biết bao! Tiên hoàng không bằng lòng nhưng vẫn tỏ ra lòng dạ rộng rãi, mà tân quân lại càng là đồ vô liêm sỉ. Khi bọn họ đã mang đao gác lên trên cổ mình rồi thì chỉ có một lựa chọn, hoặc là bỏ vũ khí trong tay xuống, để mặc cho người chém giết, hoặc là cầm lấy vũ khí mà liều mạng một lần. Tống Định Thiên lựa chọn làm người sau. Bởi vì phía sau hắn còn có người thân, bạn bè. Sau lưng của hắn, không chỉ là người nhà họ Tống, mà còn có thiên thiên vạn vạn tướng sĩ. Một khi hắn đã lùi bước thì không chỉ là mất đi tính mạng của chính mình, mà kéo theo còn có thiên thiên vạn vạn sinh mệnh.
Tất cả những thứ này, không có đúng sai, chỉ có lập trường.
"Tam công chúa, Tống Định Thiên ta có ngàn sai vạn sai, nhưng ít ra còn biết được mình là người Đại Chu, còn đang vì ánh bình minh của bách tính Đại Chu mà chiến đấu. Mà ngươi, hoàng thượng, Mộc Vương gia, các ngươi đều là tôn thất hoàng tộc nhưng đã sớm quên đây là nhà của ai, là nước của ai!" Tống Định Thiên nghiến răng nghiến lợi mà nói. Hắn chưa từng bị kích động đến như vậy bao giờ. Để đi đến tận hôm nay, hắn đã phải kìm nén lửa giận của mình đã quá lâu, đã phải chôn quá sâu nỗi thất vọng trong lòng cùng nỗi hoảng sợ, không cam lòng, oán hận, vô số tâm tình phức tạp, tất cả đều cùng xông lên một lúc.
Quân hiền thì sẽ có thần trung. Hắn cũng chỉ muốn làm một thần tử thật tốt, chỉ muốn vì bách tính mà dốc sức bảo vệ phương Bắc. Nhưng mà, quân không phải hiền quân, làm cho một trung thần như Tống Định Thiên đành phải miễn cưỡng cầm lấy vũ khí trong tay mà liều mạng một phen.
Tam công chúa bị sát khí trên người Tống Định Thiên doạ cho trắng mặt run chân mà ngã vào trên ghế. Lục Nguyên Sướng đỡ lấy Tống Định Thiên rồi nói với Tam công chúa rằng: "Tam công chúa, yên tâm trở về tiểu lâu mà an cư, chúng thần xin cáo lui."
Tam công chúa nghe vậy, đột nhiên không quan tâm đến hình tượng chút nào nữa mà kêu lên: "Các ngươi không thể đi. Các ngươi không sợ bị Mộc Vương gia tru diệt hay sao?"
"Việc này không cần Tam công chúa phải nhọc lòng. Xin mời Tam công chúa trở về lâu, hưởng thụ đãi ngộ thân phận 'Công chúa' của ngài với cơm ngon áo đẹp. Bắc cảnh ta dù phải bắt nạt trẻ con, làm kẻ trộm cắp cũng sẽ cung phụng cho ngài thật tốt. Ai bảo ngài là công chúa đây!" Lục Nguyên Sướng không âm không dương mà đâm Tam công chúa một câu, sau đó đỡ lấy Tống Định Thiên ra khỏi chính đường.
Sau khi Tống Định Thiên ra khỏi phòng liền liếc mắt ra hiệu cho Vương Siêu đang bảo vệ bên ngoài, Vương Siêu lập tức phái người, đem Tam công chúa áp tải trở về tiểu lâu. Âm thanh rít gào của Tam công chúa vẫn còn không ngừng vang vọng trên cả đoạn đường họ đi qua. Cuối cùng nàng cũng lại thua, bại bởi một đám người không sợ chết. Nhưng mà nàng lại sợ chết, nàng sợ trong tay không có quyền. Chỉ là, tất cả những thứ này đều trong nháy mắt đã rời xa nàng.
"Nhạc phụ, thân thể ngài vẫn còn tốt đấy chứ?" Lục Nguyên Sướng quan tâm hỏi. Nàng chưa từng gặp Tống Định Thiên có tâm tình vừa bất định lại vừa dữ dội đến như thế bao giờ.
"Không sao đâu. Tuy ta đã già nua, nhưng vẫn có thể giết được địch! Sau ba ngày nữa, chúng ta xuất phát!" Tống Định Thiên nhìn về bầu trời phía nam, nói từng chữ từng câu.