Lục Nguyên Sướng vừa đến trước phòng khách, Thế tử Bình Thành hầu liền đứng dậy đón nàng. Đúng như Lục Nguyên Sướng dự liệu, Thế tử Bình Thành hầu đến đay là để thay mặt Tống Văn Quý chuyển lời, hẹn nàng gặp mặt để bàn về chuyện của Hàn Thư Huyên, địa điểm là Văn Hương lâu.
Lục Nguyên Sướng hơi nhíu mày. Nàng không sợ Tống Văn Quý, nhượng cho hắn ba phần lễ là cho Tống Định Thiên mặt mũi. Nếu chỉ riêng Tống Văn Quý tự thân tới nói thì đúng là không có gì để cho Lục Nguyên Sướng phải để ý. Có chăng địa điểm hẹn gặp lại là ở Văn Hương lâu, cái nơi mà Lục Nguyên Sướng không hề muốn đặt chân tới.
"Lục hiền đệ, đi thôi. Vạn sự đã có ca ca ta chịu trách nhiệm." Thế tử Bình Thành hầu vỗ ngực hào sảng bảo đảm.
Trong lòng Lục Nguyên Sướng đã có cách. Việc về Hàn Thư Huyên sợ là cùng Thế tử Bình Thành Hầu không thể không có quan hệ. Nếu không phải vậy thì tại sao vừa tới Phần Thành, Tống Văn Quý đã biết mọi chuyện ở đây được? Sợ là Thế tử Bình Thành hầu cũng đã thèm Hàn Thư Huyên rỏ dãi, giờ đây mới nắm cái người không biết trời cao đất rộng là Tống Văn Quý mà xúi dục thôi.
"Ngươi đi ra ngoài gọi Trương bách hộ đến đây." Lục Nguyên Sướng chưa trả lời, chỉ sai người hầu cận đi gọi Trương Thành.
Sau khi Trương Thành đến, Lục Nguyên Sướng nói với hắn: "Đi vào trong doanh trại gọi Lương Bảo Đảm, Phùng Hoài chuẩn bị. Lúc nào có yêu cầu thì nghe lệnh làm việc. Còn ngươi mang theo hai mươi thân quân, theo ta đi Văn Hương lâu."
Thế tử Bình Thành Hầu nghe nói như vậy thì khóe miệng giật giật, tất nhiên là Lục Nguyên Sướng nhìn thấy. Nhưng nàng chỉ đối với hắn cười nhạt rồi nói: "Không cần Thế tử gia phải nhọc lòng. Ta là tứ phẩm Trung Lang tướng thì cũng phải biết lường trước, dù gì cũng là một người làm quân chức."
Không thèm để ý tới dáng điệu của Thế tử Bình Thành Hầu này trong lòng có bao nhiêu thấp thỏm, Lục Nguyên Sướng dẫn người tiến vào lầu ba văn nhã của Văn Hương lâu. Trong thời gian này, mấy tên quý công tử kia đang ôm các cô nương tầm hoan mua vui. Khi thấy cái mặt Lục Nguyên Sướng không hề cảm xúc đi vào, phía sau lại còn có Trương Thành mặt cũng tối sầm đi theo, hai người đều thả ra cái sát khí dùng để tàn sát chốn sa trường, làm cho mấy tên quý công tử lập tức đình chỉ động tác.
Lục Nguyên Sướng thu được hiệu quả khi gây nên sự kinh sợ thì rất là thoả mãn. Nàng thu lại sát khí, quay về Tống Văn Quý cười nhạt nói: "Không biết Tam gia gọi ta đến đây là vì chuyện gì?"
"Ôi, A Nguyên đến rồi! Mau tới đây ngồi. Mấy anh em chúng ta chờ ngươi đã một lúc lâu rồi nha. Ngươi cũng đúng thật là, đi ra chơi đùa thì cũng nên thả lỏng một chút, đừng nên nghiêm mặt như vậy. Hoa Đào, còn không mau vì Lục tướng quân rót rượu." Tống Văn Quý chìa ra khuôn mặt tươi cười mà nói.
"Tam gia nói giỡn rồi, tại hạ quân vụ nặng nề, cũng không được nhàn hạ uống rượu mua vui. Nếu như Tam gia không có chuyện gì quan trọng, vậy tại hạ xin phép ra về." Trên mặt Lục Nguyên Sướng vẫn mỉm cười giữ vẻ ôn hòa, nhưng mà lời nói ra thì cực kỳ lạnh lẽo.
Tống Văn Quý thấy thái độ của Lục Nguyên Sướng cứng rắn, không thân mật giống như mấy ngày trước đây gặp nữa, trong lòng liền có chút bất mãn. Có điều vì để có được gái đẹp, hắn vẫn phải nhịn. Hắn liếc mắt ra hiệu cho Thế tử Bình Thành Hầu, Thế tử Bình Thành Hầu lập tức mang theo nụ cười thật tươi, đi ra giảng hòa: "Lục hiền đệ, Tam gia vừa mới tới, vậy nên không thể hiểu được chuyện trong quân. Lục hiền đệ cũng là vì Phần Thành chúng ta, vì Bắc cảnh chúng ta mà ngày đêm luyện binh vất vả, tất nhiên là khổ cực rồi. Hôm nay nếu đã đến Văn Hương lâu rồi, tại sao lại không thả lỏng cho sảng khoái một chút, mọi việc đâu còn có đó. Làm người cũng có lúc phải nghỉ ngơi, không nên để thân thể phải tới lúc mệt muốn chết. Đến lúc đó Bắc cảnh chúng ta sẽ thiếu đi một viên dũng tướng, Tống Đại tướng quân còn không phải sẽ đau lòng chết hay sao."
"Đúng vậy, đúng vậy! Lục tướng quân, ngồi đi thôi." Mấy tên quý công tử ở một bên phụ họa theo.
Lục Nguyên Sướng thấy những người ngồi đây thi nhau cười cười nói nói đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống, không phải là không đưa tay đánh người đang tươi cười hay sao? Nàng nhìn thấy Tống Văn Quý cũng ngồi xuống liền nói: "Vậy thì cám ơn Tam gia."
Trong phòng tiếng cười vang lên, tiếng cười của các cô nương như chuông bạc lanh lảnh, các công tử cũng không phóng đãng giống như vừa nãy nữa, khi bắt đầu uống rượu ai cũng đều ra vẻ nho nhã. Lục Nguyên Sướng không quen với ba cái chuyện thơ phú, vậy nên chỉ sau mấy vòng đã phải uống không ít. Trương Thành đứng phía sau Lục Nguyên Sướng, mặt đầy vẻ căng thẳng.
Tửu uống được quá nửa thì sắc trời đã tối, Lục Nguyên Sướng lắc cái đầu đã có chút choáng váng, tìm cớ để ra về. Nhưng Tống Văn Quý lại hung hăng kính rượu tiếp, làm cho nàng không thể suy nghĩ được gì.
Thế tử Bình Thành Hầu thấy Lục Nguyên Sướng đã không trụ được nữa rồi, liền liếc mắt ra hiệu cho Tống Văn Quý. Tống Văn Quý thấy thời cơ đã đến, liền vẫy cho cô nương lui ra khỏi phòng rồi nói: "A Nguyên, khi ta còn ở trong kinh thì đã ngưỡng mộ tài danh Hàn tiểu thư đã lâu. Tiếc rằng trong nhà đã có thê thất, nàng lại là đường đường thiên kim tiểu thư, nếu là nạp nàng làm thiếp thì thật là oan ức cho nàng quá. Ai ngờ được là ta chưa từng cùng nàng được một lần tâm sự thì lại xảy ra vụ án Hàn đại nhân. Khi ta nghe nói có việc này đã vì Hàn gia mà bôn ba khắp nơi, nhưng ngươi là võ quan trong quân cũng biết rồi, tội cắt xén quân lương là tội chết, cho dù Tống gia ta có quyền thế thì cũng không đủ để cứu bọn họ."
Tống Văn Quý nói ra những lời tình chân ý thiết, đầy mặt bi thương, tuy rằng Lục Nguyên Sướng uống nhiều rồi vậy nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nếu nói là Tống gia không cách nào giúp Hàn gia thoát tội thì cũng không sai. Nhưng gia quyến phạm quan một khi chưa bị đem vào ti quản lý, nếu như có người của Tống gia lên tiếng nói một câu liền có thể đem Hàn Thư Huyên mua về. Tuy nói là tiện tịch, nhưng đến cùng cũng không cần phải lưu đày đến nơi biên quan, ở Tống gia làm nô dù sao cũng tốt hơn ở quân doanh làm kỹ.
Cái gì mà ngưỡng mộ tài danh, cái gì mà cùng nhau tâm sự, nói cứ như là Tống Văn Quý cùng Hàn Thư Huyên có tình sử vậy, chân thực là chuyện cười lớn. Lục Nguyên Sướng cảm khái nói: "Tam gia, Huyên nương thật đúng là số khổ. Thời gian nàng vừa mới vào quân doanh, nàng thật giống như chim sợ cành cong. Ban đêm ngủ luôn mơ thấy ác mộng, ban ngày cũng không dám đi ra khỏi lều quân của tại hạ nửa bước. Khi đó tại hạ thấy nàng ở trong lều khó chịu, liền tìm một chút tập thơ cùng nàng thưởng thức, ai ngờ nàng lại cảm động đến rơi lệ. Những ngày sau đó có an ổn hơn một chút, thì thứ muội của nàng vì không thể chịu đựng nổi việc bị người ta ngày đêm lăng, nhục mà tìm đến cái chết. Sau chuyện đó Huyên nương rất ít khi có được nụ cười. Vận mệnh vô thường, ông trời bất nhân a ~ "
"Nếu sớm biết như vậy, lúc trước ta nhất định phải nghĩ tất cả biện pháp để đem Huyên nương cứu ra." Biểu hiện của Tống Văn Quý lúc này là phi thường hối hận.
"Huyên nương có được sự trìu mến của Tam gia cũng xem như là may mắn rồi." Lục Nguyên Sướng thấy khi mình nói như vậy thì con mắt Tống Văn Quý đều sáng lên. Nàng liền chuyển đề tài: "Có điều may mà nàng gặp phải tại hạ, vậy nên đời này của nàng xem như cũng là vô ưu rồi. Hồi trước chỉ vì nương tử sắp lâm bồn, chỉ vì tại hạ không đành lòng để cho nương tử phải thương tâm mà làm ảnh hưởng đến việc sinh nở, cho nên tại hạ mới đem Huyên nương thu xếp ở bên ngoài tạm. Tại hạ cũng chỉ là chờ đến khi hài tử trăng tròn, nương tử ra tháng, liền cho nàng chuẩn bị đem Huyên nương nghênh đón trở vào phủ."
"Vợ chồng A Nguyên phu thê tình thâm, thật làm cho người ta phải ước ao mà, nhưng mà tấm lòng của ta đối với Huyên nương cực kỳ chân thành. A Nguyên có thể thành ý nhường cho ta được hay không? Nếu như việc này có thể thành, sau này nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ vì A Nguyên trợ giúp mà không tiếc cả mạng sống này." Tống Văn Quý nghe nói như vậy thì lại xịu mặt xuống. Hắn vốn nghe được lời đồn là Lục Nguyên Sướng không thích Hàn Thư Huyên, vì thế mới đem người này thu xếp ra ở bên ngoài. Làm sao biết được là Lục Nguyên Sướng vẫn còn có ý định với Hàn Thư Huyên đây.
"Chỉ là một người hầu mà thôi, vậy mà lại phải để cho Tam gia phải lo lắng. Có điều Huyên nương đã là người của tại hạ, ở trong quân nàng đã hầu hạ tại hạ nhiều tháng, vậy mà Tam gia không ngại hay sao?" Lục Nguyên Sướng vừa lấy tay chống đầu vừa hỏi. Hiện tại nàng đã bước chân vào quan trường trong quân, từ lâu đã không còn là cô thiếu nữ đơn thuần của ngày xưa nữa. Còn Trương Thành vẻ mặt không hề cảm xúc đứng ở sau lưng nàng, chỉ là trong lòng không khỏi suy xét lại. Ngày đó Lục Nguyên Sướng làm chủ đem Hàn Thư Huyên hứa cho mình đã từng nói rằng Hàn Thư Huyên vẫn đang là thân xong bích, nhưng sao đến hôm nay lại nói như vậy. Những lời này rốt cuộc là để từ chối Tống Văn Quý hay là sự việc đúng như vậy?
"Tất nhiên là không ngại. Ta đối với Hàn tiểu thư chân thành một mảnh, sao ta có thể dùng ánh mắt thế tục mà đối xử với nàng được." Tống Văn Quý hào phóng nói. Đương nhiên là hắn không ngại, vui đùa với Hàn Thư Huyên chán rồi thì liền ném cho Thế tử Bình Thành Hầu, lẽ nào lại còn nạp nàng làm thiếp hay sao?
Tống gia tuy là nhà hiển quý, nhưng gia phong của Tống gia lại cực kỳ nghiêm ngặt. Ba người con trai của Tống gia đến nay đều chỉ có một phòng thê thất mà không có thiếp thất. Ngay cả Tống Định Thiên cũng chỉ có Tống phu nhân, mặc dù Tống Văn Quý dám ở bên ngoài xằng bậy, nhưng tuyệt đối không dám đem người vào phủ.
Giữa quý tộc với nhau, tặng cho nhau cơ thiếp chính là việc được xem như phong nhã, mấy người kia dĩ nhiên cũng không ngại. Ngược lại đem người kia được đến tay rồi, chờ cho Tống Văn Quý chơi đùa chán, đến lúc đó sẽ là phiên của mình. Những người đến đây hôm nay đều đối với Hàn Thư Huyên thèm nhỏ dãi, đáng tiếc vì có Lục Nguyên Sướng ở đây nên bọn họ không dám có hành động gì.
Trong nhà có quý nữ cũng vô vị, cô nương trong lâu lại quá tục. Còn người như Hàn Thư Huyên đã từng là thiên kim tiểu thư hiện tại lại là thân bình dân, đây mới là kiểu người khiến lòng người ta động tâm nhất. Có thể đem thiên kim tiểu thư làm thành cô nương để chơi, có nam tử nào lại không thích?
"Lòng dạ Tam gia thật rộng lượng!" Lục Nguyên Sướng đúng lúc phụ họa theo, nàng nói: "Vậy tại hạ trở về sẽ thay Huyên nương đặt mua đồ cưới. Tuy nói Huyên nương chỉ có thể làm thiếp cho Tam gia, nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ đại gia, nên cũng không thể quá mức keo kiệt. Mà nể tình nàng đã hầu hạ tại hạ trong thời gian qua, tại hạ cũng phải thật tâm bày tỏ tình nghĩa chủ tớ. Tam gia, tại hạ sẽ ở trong nhà, thong thả đợi Tam gia mang kiệu hoa đến đây cưới kiều thiếp."
Tống Văn Quý nghe nói như vậy thì suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Cưới vợ bé? Nếu hắn dám nạp thiếp, còn không phải là sẽ bị Tống Định Thiên đánh cho gãy chân hay sao? Tống Văn Quý nhìn Lục Nguyên Sướng ôn hòa cười nhạt mà hận đến nghiến răng. Chẳng trách vì sao hắn lại nói chuyện dễ dàng như vậy, không nghĩ tới là hắn lại ở chỗ này chờ mình sẵn đây mà!
"Lục Nguyên Sướng, có mấy lời chúng ta ngầm hiểu ý là được rồi. Nếu như ngươi thức thời, chúng ta ngày sau còn gặp lại. Còn nếu như ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hừ! Ta sẽ cho ngươi biết đắc tội người nhà họ Tống ta thì kết cục ra sao!" Tống Văn Quý đập bàn, trầm mặt nói.
Lục Nguyên Sướng cũng lắc lư đứng dậy, nngf bình tĩnh nhìn Tống Văn Quý rồi lạnh nhạt nói: "Người như ngươi, không xứng với họ Tống!"
"Ngươi!" Tống Văn Quý nghe nói như thì thẹn quá thành giận, giơ quả đấm lên muốn động thủ, Lục Nguyên Sướng mắt cũng không thèm liếc nhìn hắn, Trương Thành nhanh chóng ra tay giữ Tống Văn Quý lại. Cú ra tay đầy sức mạnh làm cho Tống Văn Quý bị đau đến nỗi phải thét lên.
"Người đâu, đánh chết hai người kia cho ta!" Tống Văn Quý hô.
Lời vừa dứt, hai bên cửa hông phòng khách lập tức mở ra, từ đó lao ra mười mấy cái nhân vật tự cho là tay chân, tay cầm cương đao. Chỉ là trên mặt những người kia đã có chút máu ứ đọng cùng sưng đỏ, nói vậy thì đây chính là đám người đã đến đại náo tại tiểu viện.
Lục Nguyên Sướng căn bản không đem những người này để vào trong mắt, nàng chỉ là cố chống thẳng thân thể đang bị say rượu của mình, lạnh nhạt nói: "Trương Thành."
"Người đâu!" Trương Thành nghe vậy, lập tức cao giọng hô.
Đột nhiên cửa lớn bị phá tan, hai mươi thân quân hùng hổ xông vào. Những thân quân này tuy ăn mặc thường phục, nhưng khí thế ác liệt cực kỳ, cái đám người ô hợp kia của Tống Văn Quý làm sao có thể so được với. Bọn họ đi vào đem tất cả mọi người trong phòng bao quanh vây nhốt lại, chỉ đợi Lục Nguyên Sướng ra lệnh một tiếng.
"Lục Nguyên Sướng, ngươi đây là đang làm gì?" Tống Văn Quý ra vẻ hùng hồn mà cao giọng nói.
"Không làm cái gì cả, ngươi là Tam công tử của Tống Đại tướng quân, ta sẽ không đánh ngươi. Có điều những người còn lại, liền khó nói. Không biết là có phải các ngươi đã nhận Tống Đại tướng quân làm cha nuôi hay không?"
Đánh Tống Văn Quý, Lục Nguyên Sướng mới sẽ không đến nỗi ngốc như vậy. Đến cùng hắn gọi Tống Định Thiên là cha, là người lãnh đạo trực tiếp của Lục Nguyên Sướng. Tuy nói chuyện này là Tống Văn Quý không chiếm lý, nhưng nếu như Tống Định Thiên ra mặt bênh vực hắn, thì cái người sẽ phải chịu thiệt chính là Lục Nguyên Sướng. Nhưng còn những người khác, đây lại là chuyện khác. Thế tập hơn trăm năm, tước vị có cao đến đâu thì cũng chỉ được chừng đó mà thôi. Mấy cái quý công tử ở đây, ngoại trừ Thế tử Bình Thành Hầu khó chơi một chút, còn lại mấy người khác, cũng mới chỉ là bốn, năm phẩm huyền hầu. Còn không bằng cái hàng tứ phẩm thực quyền Trung Lang tướng của nàng đây.
Người ở chỗ này nghe được những lời kia của Lục Nguyên Sướng thì trong lòng không khỏi ngơ ngác. Hôm nay thực sự là tú tài gặp phải binh, có lý không nói được. Đây còn không phải là giúp hắn gỡ bỏ một nô tỳ hắn không muốn thôi sao? Vậy mà lại còn điều động thân quân uy hiếp bọn họ như vậy. Nhưng mà thực tại bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác. Ai chẳng biết hắn là người được Tống Định Thiên ưu ái, ai chẳng biết hắn cùng Vương Siêu là sinh tử chi giao, trong tay hắn còn có lính của mình, lưng quá cứng rồi.
Nhìn một đám thân quân Lục gia cầm trong tay mã tấu mặt không hề cảm xúc, đám quý công tử kia không khỏi khiếp đảm. Không để ý tới sự phản đối của Tống Văn Quý, bọn họ vội cười lấy lòng rồi nói: "Lục tướng quân, có chuyện gì thì cùng nhau nói, ở đây là nơi phong nhã, động đao động thương là việc không nên làm."
Lục Nguyên Sướng thấy quý công tử kia đều đã tỏ ra biết điều liền nói với Tống Văn Quý: "Tống Tam gia, nếu như thật muốn Huyên nương, vậy hãy để Tống phu nhân đứng ra làm chủ phái người cùng nương tử tại hạ thương nghị việc cưới vợ bé. Nếu là cái khác, không cần phải nói lại nữa. Tại hạ nghĩ, việc này nếu như để cho Tống Đại tướng quân biết được, không biết Tam gia sẽ phải ứng đối ra sao đây?"
Tống Văn Quý nghe nói vậy thì khóe miệng giật giật. Ở kinh sư hắn cũng chưa từng phải ăn thiệt thòi lớn như vậy, làm sao tưởng tượng ra được khi đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này sẽ lại bị lật thuyền trong mương đây. Cái tên Lục Nguyên Sướng nho nhỏ này thì hắn không sợ, cái hắn sợ chính là cha của chính mình. Sau một lúc cân nhắc hơn thiệt, Tống Văn Quý vẫy lui những chó săn vô dụng kia của mình rồi quay về Lục Nguyên Sướng nói: "Được, ngươi rất được. Núi không chuyển thì nước chuyển. Tiểu tử ngươi sau này hãy cẩn thận, không nên để rơi vào trong tay ta. Chúng ta đi!"
Trương Thành nhìn theo một đám người chạy trối chết rồi quay về Lục Nguyên Sướng lo âu nói: "Lão đại, hôm nay đã đắc tội với Tống Văn Quý rồi, sợ là sau này hắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cho chúng ta phải đi giày nhỏ mất. Vì một nữ tử không có quan hệ gì, đáng giá sao?"
Đầu thu bầu trời rất sạch sẽ, trên trời sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng treo trên cao, gió mát ban đêm thổi qua khuôn mặt đang khô nóng tạo nên cái cảm giác rất thoải mái, Lục Nguyên Sướng cưỡi ngựa, chậm rãi cất bước ở trên đường cái phía tây phố lớn, nhưng trong đầu lại là nghĩ về những lời của Trương Thành.
Trương Thành chân thành với Hàn Thư Huyên là điều không thể nghi ngờ. Nhưng ngay khi phải đối mặt với việc phải lựa chọn, Trương Thành không chút do dự lựa chọn cái này lão đại là nàng, lựa chọn lợi ích của quân Lục gia, vì quân Lục gia mà xem việc bỏ qua một cô gái là đáng giá. Lục Nguyên Sướng không thể nào tiếp thu được loại tư duy này của nam tử. Với bọn họ thì đúng là huynh đệ như tay chân, nữ tử như quần áo.
Còn chuyện tại sao phải cứu Hàn Thư Huyên, chính bản thân Lục Nguyên Sướng cũng nói không rõ ràng. Chỉ là nàng biết, nếu để cho Hàn Thư Huyên rơi vào trong tay Tống Văn Quý, kết cục của nàng so với ở quân doanh làm kỹ cũng không khác nhau là bao. Nữ tử từ nhỏ đã phải dựa vào nam tử mà sống, đây là những gì sơ đẳng nhất ngày trước Lục Chánh Phong dạy khi đưa nàng làm nam tử để nuôi dưỡng. Nàng không nhận Hàn Thư Huyên, đưa nàng ấy đuổi ra khỏi Lục phủ là vì Cố Tiểu Phù. Nhưng thân nàng cũng là nữ tử, có thể nào nhìn Hàn Thư Huyên bị người ta coi như đồ chơi được đây?
Quân tử có cái nên làm, có việc không nên làm!
Lục Nguyên Sướng bị gió thổi đến làm cho đầu có chút đau, khi nàng hất đầu thì nhìn thấy ven đường có cái tiểu viện, liền hỏi: "Trương Thành, viện này có phải là nơi Hàn Thư Huyên ở?"
"Vâng, đúng vậy." Trương Thành đáp, kỳ thực suốt một đoạn đường này, hắn cũng đang suy nghĩ về quan hệ Lục Nguyên Sướng cùng Hàn Thư Huyên.
"Ngươi dẫn người hồi phủ đi, ta đi tiểu viện ngồi một chút." Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng nói.
"Lão đại, lúc này đã là canh ba, sợ là Hàn tiểu thư đã nghỉ ngơi rồi đi." Trương Thành hơi nhíu mày, hắn nói tiếp: "Phu nhân hẳn là vẫn ở trong nhà chờ ngài trở lại đây."
"Ngươi gọi người đi hỏi trước một chút." Lục Nguyên Sướng không để ý đến lời khuyến cáo của Trương Thành, vẫn cố ý đi vào.
Thân quân gõ cửa, người gác cổng thấy là Lục Nguyên Sướng đến liền vội vàng quỳ dập đầu rồi đi vào truyền lời. Lúc này Hàn Thư Huyên đã tắm rửa xong, nàng đang tựa ở đầu giường mà đọc sách, vừa nghe thấy nha hoàn chuyển lời về việc nửa đêm mà Lục Nguyên Sướng còn đến đây, trong lòng vốn vẫn bình tĩnh bỗng nổi lên sóng lớn. Nàng suy nghĩ một lúc rồi để cho nha hoàn hầu hạ thay y phục đón khách.
"Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi thôi, tự ta sẽ một mình đi vào." Lục Nguyên Sướng xuống ngựa, đem cương ngựa giao cho người giữ cửa, còn mình thì lắc la lắc lư đi vào.
Trương Thành nhìn theo bước chân lảo đảo của Lục Nguyên Sướng, trong lòng rất là khiếp sợ. Hai người này mà không liên quan tới nhau, nói ai tin!