Một tuần sau
Hôm nay là ngày khai giảng của trường đại học Luật ở thành phố N. Vậy là năm học mới đã bắt đầu sau một kỳ nghỉ hè.
Lạc Ân Ân dậy khá sớm, đánh thức luôn cả người đàn ông nào đó đang ngủ say bên cạnh. Phong Duật nhíu mày, đưa tay ôm lấy cô
- Ân Nhi, còn sớm, ngủ thêm một tí đi.
- Không muốn, hôm nay là khai giảng nha.
Lạc Ân Ân lúc lắc cái đầu nhỏ nói.
- Nhưng còn sớm, em dậy làm gì?
Anh bất lực, mở hai mắt nhìn cô. Cô cười hì hì, ôm lấy anh đầu nhỏ cọ cọ vài cái y như con mèo nhỏ vậy
- Dậy chuẩn bị đồ, Duật...anh cũng dậy đi. Giúp em chuẩn bị đồ nha.
Phong Duật nhịn cười, làm mặt lạnh nói
- Anh còn muốn ngủ.
- Nha, Duật, đi mà...ông xã, nha, nha, nha!
Anh làm mặt lạnh cô mới không sợ đâu. Lạc Ân Ân nũng nịu nói, Phong Duật cũng phải đầu hàng trước cô. Anh đưa tay nhéo mũi cô cưng chiều nói
- Em đó, anh dậy là được chứ gì.
- Haha...yêu ông xã nhất!
Phong Duật lắc đầu rời giường, sau đó bế cô lên đi vào phòng tắm. Lạc Ân Ân mỉm cười, áp mặt vào lòng ngực anh. Anh đưa mắt nhìn xuống, miệng lẩm bẩm nói
- Mèo nhỏ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô lật tung phòng chứa đồ để tìm đồ mặc. Phong Duật lười biếng ngồi trên sofa nhìn cô, anh thở dài nói
- Em mặc bộ nào cũng đẹp, với lại đi học cần gì ăn mặc đẹp? Hử?!
Sao cô nghe có mùi dấm chua ở đây nhỉ? Lạc Ân Ân ném đồ qua một bên, nhào vào lòng anh. Phong Duật bất ngờ đưa tay ôm lấy eo cô.
- Mặc đẹp để cho anh nhìn nha, ông xã mau giúp em lựa đồ.
Anh buồn cười, dạo gần đây cô rất hay làm nũng với anh. Không còn sợ anh nữa, điều này khiến Phong Duật rất vui. Nên rất vui vẻ đứng dậy lựa đồ cho cô, lại nghe cô nói vọng lại
- Em muốn mặc bộ nào có sức sống một tí.
Anh cạn lời! Những bộ đồ ở đây đều là kiểu dáng mới tung ra thị trường, cái nào không năng động thì chính là hoạt bát đáng yêu có được hay không?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh rất nghiêm túc lựa đồ cho cô. Anh cầm ba bộ đầm trước mặt cô, một hồng, một trắng, một xanh ngọc.
- Em thích bộ nào?
Lạc Ân Ân cẩn thận quan sát ba bộ đồ trên tay anh, sau đó chỉ vào bộ xanh ngọc
- Cái đó.
Kiểu dáng bộ này cô rất thích. Phong Duật gật đầu, treo hai bộ kia lên giá gần đó rồi tự động đem về vị trí cũ.
- Anh mặc giúp em.
Không đợi cô lên tiếng, Phong Duật đã giúp cô cởi đồ rồi mặc lên. Sau đó giúp cô làm kiểu tóc phù hợp với bộ đồ, trang điểm, son môi đều một tay anh làm hết. Lạc Ân Ân chỉ ngồi yên một chỗ đến tay cũng không cử động.
- Xong rồi.
Phong Duật bỏ son môi xuống nhìn cô hài lòng gật đầu.
- Cảm ơn anh.
Cô mỉm cười nói, sau đó cùng anh xuống nhà ăn sáng.
Bác Hà thấy hai người xuống vội sai nhà bếp dọn thức ăn lên.
Phong Duật giúp cô kéo ghế ngồi rồi cũng tự ngồi xuống, bầu không khí lúc này vô cùng hài hòa.
Trường đại học Luật
- Duật...ưm...sẽ muộn.
Lạc Ân Ân đập nhẹ vai anh, người đàn ông này a, hồi nãy cô muốn xuống xe lại kéo cô lại mà hôn lấy hôn để.
Phong Duật buông cô ra, thân mật cụng trán cô
- Không muốn rời em chút nào.
- Được rồi, đừng trẻ con nữa.
- Anh trẻ con? Ân Nhi, em gan to bằng trời rồi phải không?
Anh lườm cô, giọng quở trách nhưng nhiều hơn là cưng chiều.
- "Chụt", em đi đây. Chiều gặp!
Cô hôn mạnh lên má anh nói xong liền mở cửa đi xuống. Đứng bên ngoài cô vẫy tay tạm biệt anh, Phong Duật cong môi cười rồi khởi động xe rời đi.
Đợi xe anh khuất bóng cô mới quay người bước vào trong.
Mẫn Gia Tuệ từ xa nhìn thấy cô liền ngỡ ngàng, cô bây giờ khác trước rất nhiều. Chỉ có hơn một tháng nghỉ hè mà cô thay đổi đến Mẫn Gia Tuệ sắp không nhận ra cô nữa rồi.
- Ân Ân.
- Gia Tuệ?
Lạc Ân Ân dừng bước quay người lại, liền thấy Mẫn Gia Tuệ đang chạy lại.
- Lâu rồi không gặp, Gia Tuệ.
- Đúng vậy, nhìn cậu khác trước rất nhiều.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến hội trường. Năm nay trường đón thêm 1300 tân sinh viên nữa, nên hội trường đã đông nghẹt người.
- Chúng ta ngồi hàng cúi đi.
Gia Tuệ kéo cô ra sau, Lạc Ân Ân cũng không phản đối. Ngồi hàng cúi có thể trộm ngủ, khai giảng thật sư rất nhàm chán.
"Chào mừng tất cả sinh viên đến tham dự buổi lễ khai giảng ngày hôm nay"
Sau đó buổi lễ bắt đầu. Có lẽ do sáng quá vui mừng mà dậy sớm nên Lạc Ân Ân ngồi hơn ba mươi phút liền buồn ngủ, cô liền dựa vào vai Gia Tuệ ngủ mất. Cho đến khi Gia Tuệ gọi khẽ cô
- Ân Ân?
- Hả?!
- Có người nhắc tên cậu kìa?
Cô ngơ ngác, đưa mắt liếc xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình.
- Làm gì a?
- Việc cậu ngủ gục chứ sao.
- Chỉ vậy thôi? Mà mình ngồi hàng cuối rồi mà.
Lạc Ân Ân bậm môi khó hiểu hỏi, Gia Tuệ nhún vai nói
- Mình không biết nhưng chắc một điều anh ta ghim cậu rồi. Ai bảo người ta đọc luận văn cậu lại ngủ?
- Tại nhàm chán chứ bộ.
Cô chu môi, nếu anh biết cô chịu ủy khuất sẽ ra mặt giúp cô. Tự nhiên lại nhớ anh nữa rồi.
- Gia Tuệ, giúp mình đi.
- Giúp kiểu gì a?
Hai người đang nhỏ giọng nói thì lại nghe người phía trên gọi tên cô. Cô chỉ biết mím môi, đang muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, những lời muốn nói đều nghẹn. Miệng há hốc nhìn người đứng trên bục kia. Anh...anh sao lại ở đây?
Phong Duật đứng bên trên cố gắng lắm mới không bật cười. Vợ anh đúng là ngốc mà!