Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa

Chương 41: Người Ở Tỉnh Xuống




An Lệ Nùng, chú cá mặn được khắc lên dòng chữ “yêu nước thương dân”, “tinh trung báo quốc”.. ở thôn Thạch Hà trở thành cô giáo bé dạy dỗ đám nhóc con, cũng không cụ thể là dạy ngữ văn hay toán học, chỉ là kể những mẩu chuyện nhỏ cho tụi nhỏ nghe, kể về những chuyện bên ngoài, con người bên ngoài thôn Thạch Hà.

Thay đổi, phải từ tư tưởng bắt đầu.

Mà ‘ bên ngoài ’ là một từ rất hấp dẫn, có sức hút với tất cả mọi người.

An Lệ Nùng nhớ rõ khi còn nhỏ cô thích nhất là nghe mẹ viện trưởng kể chuyện bên ngoài, bên ngoài có trò gì vui, bên ngoài có gì ăn ngon, bên ngoài cũng có rất nhiều người tốt luôn gửi cho bọn họ rất nhiều quần áo cùng đồ chơi......

Đương nhiên, bên ngoài cũng có người xấu......

Cô hỏi mẹ viện trưởng rằng ‘ bên ngoài ’ có bao xa?

Mẹ Viện trưởng nói, ‘ muốn xem bản lĩnh của con. người có bản lĩnh mới có thể đi xa bay cao. ’ An Lệ Nùng cùng các anh chị em trong cô nhi viện lập tức chí khí ngút trời tỏ vẻ muốn trở thành một người có bản lĩnh.

Nếu đã tới thôn Thạch Hà, An Lệ Nùng thật sự không nỡ nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của tụi nhỏ trong thôn Thạch Hà, nhìn tụi nhỏ mơ màng hồ đồ. Tuy rằng cô muốn làm một con cá mặn nhàn rỗi phơi nắng, nhưng lại không nhìn được tất cả những người bên cạnh đều là cá mặn, càng không muốn nằm ở trong đống cá mặn.

Ai bảo cô là một con cá mặn khắc lên mình “thương nước lo cho dân” đâu chứ?

An Lệ Nùng mỗi ngày đều kể chuyện cho tụi nhỏ nghe, kể về thế giới bên ngoài, đám nhóc con nghịch ngợm trong thôn cũng đều an tĩnh hết lượt, không hề nhanh chân chạy nhảy khắp thôn, mỗi ngày đều vui mừng phấn chấn đi đến bên người An Lệ Nùng, dù nắng mưa ra sao cũng không vắng mặt.

An Lệ Nùng nhờ An Quốc Bang đem những bức tranh cô vẽ về câu chuyện 《 Doraemon 》 cùng 《 Thomas tiểu xe lửa 》 đóng thành sách, rồi treo ở trước cửa nhà cô, cho đám nhóc con đến có thể tùy tiện lật xem.

An Quốc Bang về đến nhà, thường thường có thể nhìn đến một đám nhóc con chụm đầu lại với nhau ở trước cửa nhà ông cùng xem tranh vẽ.

Một ngày xem ba lần, cũng không cảm thấy phiền chán.

Có đôi khi, đám người ở miếu hoang và Trương Xuyên cũng tới đây lật xem thử, đều khiếp sợ với sức tưởng tượng của An Lệ Nùng. Có chút đồ vật bị bọn họ lấy ra thảo luận hết lần này tới lần khác về khả năng có thể biến thành hiện thực được hay không?

An Lệ Nùng nhiều lần phủ nhận, “Cái này thực sự không phải do cháu nghĩ ra, cháu chỉ là lấy ra làm trích dẫn mà thôi.”

Mọi người lập tức nghĩ đến thầy của cô, An Trình, An Lệ Nùng cũng không giải thích thêm nhiều nữa, chẳng lẽ nói là do cô xem phim hoạt hình? Vẫn là để ông An Trình đội nồi thay cô đi.

Cô vẫn chỉ là một bé cá bé nhỏ mà thôi. Cho dù muốn đội nồi, cũng đội không nổi phải không nào?

“Nhà cậu thật là náo nhiệt.” Lý Binh có chút buồn cười nhìn về phía đám trẻ con đang tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, lớn lên nên lái tàu hỏa vẫn là lái máy bay tốt hơn đây?

Ha hả.

Thật đúng là không nghĩ tới, đám trẻ trong thôn Thạch Hà có thể có được những lý tưởng cao ngất trời mây đến vậy.

Thật là tốt.

Chẳng sợ lý tưởng của đám trẻ quá mức xa vời, chỉ sợ không có lý tưởng mà thôi, cả đời hồ đồ mơ màng úp mặt vào đất.

An Quốc Bang cũng là vô ngữ bật cười, ngày hôm qua lý tưởng của đám trẻ vẫn là lái xe lửa, hôm nay liền biến thành lái máy bay. Ngày hôm qua còn đang suy nghĩ như thế nào có thể chân dẫm Phong Hỏa Luân, hôm nay liền nghĩ như thế nào có thể có được tốc độ của Cân Đẩu Vân.

Thiên mã hành không.

Dám nghĩ.

Đi theo sau Lý Binh cùng An Quốc Bang còn có hai người, hai người tiến lên cầm lấy tập tranh từ trong tay tụi nhỏ lật xem từng trang. Đám nhóc con căm tức nhìn, mấy người lớn này thật chán ghét, tranh đồ vật với trẻ con.

Nhưng thấy đối phương đều là người không quen biết, Thiết Đản cũng đám bạn đều ngây ngẩn cả người. Đặc biệt là nhìn thấy quần áo trên người bọn họ đều không có mụn vá, trên chân cũng không phải giầy rơm, giày vải bọn họ thường thấy, tức khắc thu liễm lại.

“Chỗ này đều là Quả vải nhỏ vẽ sao?”

An Quốc Bang gật gật đầu, “Con bé tùy tiện vẽ loạn.” An Quốc Bang không biết vì sao mà người ở trên lại muốn gặp Quả vải nhỏ, ông đang ở Ủy Ban Thôn chuẩn bị hạt giống để gieo trồng vào mùa thu, thì thấy Lý Binh dẫn theo người tới đây.

Nói là người trên tỉnh.

Trong lòng An Quốc Bang cũng đang thấp thỏm, liền nhìn thấy đối phương nâng cuốn truyện tranh do An Lệ Nùng vẽ xem vô cùng nghiêm túc, vừa xem vừa kinh ngạc lại cảm thán sau đó lại tiếc hận.

Kinh ngạc cảm thán sức tưởng tượng của An Lệ Nùng, tiếc hận An Trình đã qua đời.

An Quốc Bang ra hiệu nháy mắt với Thiết Đản, bảo nhóc dẫn các bạn nhỏ đi chơi chỗ khác.

Thiết Đản từ nhỏ đã thông minh cơ trí, lập tức lôi kéo các bạn khác chạy đi chơi, mang theo từng trận gió. Trong đó có một cậu bé chạy vội chạy vàng, làm rơi mất giày rơm, một bên quay đầu lại nhặt một bên lớn tiếng kêu ‘ Anh Thiết Đản, đợi em với” còn có đứa một bên chạy vội một bên túm dây quần, chạy được vài bước lại xốc quần một cái, chạy vài bước lại túm một cái.

Tinh thần phấn chấn đầy sức sống.

“Đi vào trong nói đi.” An Quốc Bang nhìn xem Lý Binh, lại nhìn nhìn Lý bí thư ở tỉnh tới cùng với hai người lạ mặt khác cho tới bây giờ cũng không biết xưng hô ra sao.

- --Hết chương 41-----